Vừa rồi Tô Tâm Đường bị gương mặt cùng với câu nói “Ngoan nào” của Đồng Kinh Niên mê hoặc, nên bây giờ mới không có một chút phòng bị nào để mặc người đàn ông tùy ý làm bừa.
Mặc dù hai người đã làm tình với nhau vô số lần nhưng kích thước vẫn chênh lệch quá lớn. Quy đầu nóng bỏng tiến vào khiến cơ thể trắng mịn của cô khẽ cong lên.
Không kịp để cô hét ra tiếng thì Đồng Kinh Niên đã ngậm lấy cánh môi đầy đặn của cô, anh vừa hôn vừa mút, đem toàn bộ âm thanh đau đớn kia nuốt vào bên trong cơ thể.
Sau khi lấp kín miệng của Tô Tâm Đường, anh dùng bàn tay to rộng nắm chặt vòng eo đang cong lên của cô gái, dưới thân không do dự mà cắm vào.
Quá sâu! Quá nóng!
Tư thế này rất vi diệu, Tô Tâm Đường chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình tiến công của côn thịt sưng to.
côn thịt của Đồng Kinh Niên trước đây có màu hồng phấn nộn, tuy rằng kích cỡ khổng lồ vừa to vừa dài nhưng bởi vì màu sắc bên ngoài nên nhìn chung vẫn rất đáng yêu.
Cho tới tận bây giờ Tô Tâm Đường mới phát hiện ra tiểu Đồng đã thay đổi màu sắc!
Màu đậm hơn rất nhiều!
Là do thường xuyên làm tình với cô sao? Tô Tâm Đường cũng không nghĩ được nhiều vì căn côn thịt kia đang không ngừng biến mất ở giữa hai chân của cô, cắm vào nơi riêng tư nhất.
Cô có thể cảm nhận được những đường gân ở trên đó, vật nam tính nóng bỏng đang từng chút từng chút nghiền áp vách thịt bên trong.
Trên trán của Tô Tâm Đường đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở hổn hển giống như một người bệnh, lồng ngực phập phồng kịch liệt kéo theo hai trái mật đào no đủ lung lay như sắp đổ.
Đẹp đến nỗi khiến người ta không nhịn được mà cắn một cái.
Không riêng gì Tô Tâm Đường, trên trán của Đồng Kinh Niên đã có vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Cho dù như vậy thì nhìn anh cũng không hề có vẻ chật vật, ngược lại còn tăng thêm một loại dục cảm khó nói.
Tóc mái che lấp đôi mắt sáng kinh người.
Tâm trạng bây giờ của anh cũng không bình tĩnh. Sau cái lần tan rã chẳng mấy vui vẻ với Tô Tâm Đường, anh đã rất lâu rồi không được “ăn mặn”.
Trước kia Đồng Kinh Niên không hiểu vì sao lại có những người ham thích làm tình, chuyện đó gây nghiện đến thế sao?
Mà giờ phút này anh được hưởng thụ cảm giác côn thịt được tiểu huyệt co bóp kẹp chặt, ngắm nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái đang nằm dưới thân, nghe cô phát ra tiếng rên rỉ giống như một con thú nhỏ.
Đồng Kinh Niên phải thừa nhận một điều rằng đúng là rất nghiện.
Vòng eo mà Tô Tâm Đường mơ ước lúc ở trên bãi biển, hiện tại đang phập phồng ở trên người cô rồi đây này.
Tô Tâm Đường: “…”
Thật ra cô cũng không ngờ điều ước lại được thực hiện nhanh đến vậy.
…
Sau một hồi nhắm mắt làm bừa, hai người cũng dần bắt đầu nói chuyện với nhau.
Đồng Kinh Niên: “Khi nãy em cũng rất ướt, có phải đã muốn từ sớm rồi đúng không?”
Tô Tâm Đường không lúng túng trả lời: “Lúc chiều anh ra biển muộn như vậy là vì ở trong phòng em “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” xong mới đi à?”
“Ướt thì ướt thôi, đâu phải chỉ ướt với mỗi anh.”
Đồng Kinh Niên: “…”
Hiển nhiên anh đã chịu đả kích vô cùng lớn nên không vui vẻ chút nào. Biểu hiện cụ thể là vừa rồi động tác còn có kỹ thuật chậm rãi nghiền xoa, còn bây giờ thì lại dùng hết sức lực để tấn công.
Rút ra gần hết rồi lại thọc vào thật mạnh, cũng không cho Tô Tâm Đường kịp hít thở.
Một tiếng “Bang” thật lớn vang lên, xương hông dính chặt vào nhau không xuất hiện lấy một khe hở. Tinh hoàn trực tiếp đánh thẳng vào hai bên mép thịt, môi âm hộ sưng đỏ run rẩy trông thật đáng thương.
Tô Tâm Đường hít ngược một hơi khí lạnh.
“Đ…M… Anh!”
Tiếng chửi rủa cuối cùng lại biến thành âm thanh rên rỉ cao vút.
Tô Tâm Đường nước mắt lưng tròng, cả mười ngón chân đều đã cuộn tròn lại.
Không có người nào đến đây quấy rầy bọn họ.
Tiếng hét của cô đã bị âm thanh của buổi party ở dưới tầng che lấp. Cuối cùng thì cô cũng hiểu được vì sao Đồng Kinh Niên lại không ngăn cản nhóm người kia vui chơi rồi.
Anh đã sớm lên kế hoạch kỹ càng để đến đây làm tình với cô!
“Có lớn không?”
Đồng Kinh Niên một bên vừa làm vừa dùng tay xoa nắn bầu ngực no đủ, biến hóa thành muôn hình vạn trạng, một bên cất tiếng hỏi.
“So với Tư Nam thì ai to hơn?”
Thanh âm nặng nề.
…
Tô Tâm Đường: ???
Cô không kịp tiêu hóa được lời nói của anh.
Thậm chí cô còn hoài nghi mình bị váng đầu, nếu không thì sao có thể nghe được câu hỏi này từ miệng của Đồng Kinh Niên chứ?
Đồng Kinh Niên để ý Tư Nam bao nhiêu, chính Tô Tâm Đường đã được thể nghiệm qua rồi. Trước đó anh luôn cho rằng cô là người sẽ ngăn cản tiền đồ của Tư Nam, hận không thể dùng một gậy đánh chết yêu nữ như cô.
Về sau hai người cùng nhau bạch bạch bạch, Đồng Kinh Niên vẫn không chịu buông tha việc “cảm hóa” cô, anh liên tục cảnh cáo nói cô phải cách xa bạn của anh.
Tô Tâm Đường còn nhớ rõ có một lần anh nghe điện thoại của Tư Nam trong lúc đang làm tình, khi ấy cả người anh đều căng chặt…
Thế nhưng hiện giờ —-
Anh lại muốn so sánh to nhỏ cùng với Tư Nam?
Ăn giấm* à?
*Ăn giấm: Ghen tuông.
…
Đồng Kinh Niên xác thật đang ăn giấm.
Cả người anh đều ghen ghét đến phát điên rồi đây này.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Tô Tâm Đường cùng với Tư Nam ở bên nhau thì trong ngực lại buồn muốn chết.
Đối với côn thịt của chính mình, anh vẫn rất tự tin.
Tô Tâm Đường há miệng thở dốc, cô vươn tay sờ lên trán của anh: “Anh không sao đấy chứ?”
Câu trả lời của cô không phải về vấn đề ai to ai nhỏ kia.
Đồng Kinh Niên che lại miệng của Tô Tâm Đường, cánh môi mềm mại dán vào lòng bàn tay anh, hơi thở nóng bỏng của cô làm cho bàn tay anh tê dại.
“Em đừng nói nữa.”
Đồng Kinh Niên biết anh cũng không quá muốn nghe được đáp án kia.
Tô Tâm Đường chớp chớp mắt, lông mi mảnh dài khẽ run lên.
Mặc dù không cho phép cô nói người nào lớn hơn nhưng anh cũng không có ý định dừng lại. Giây tiếp theo, Tô Tâm Đường lại càng thêm khiếp sợ.
“Muốn anh, hay là muốn Tư Nam?”
Đồng Kinh Niên đang chờ đợi câu trả lời của Tô Tâm Đường, hiếm có khi nào anh khẩn trương đến vậy, trái tim như muốn bay ra ngoài.
Nhưng mãi sau đó vẫn không có đáp án.
Đồng Kinh Niên khẽ nhếch khóe miệng: “Được, anh đã biết.”
Anh nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tô Tâm Đường: !
Anh giai à, anh thì biết cái quái gì, anh vẫn đang bịt miệng của em đấy!
“Ô ô ô…”
Cô kéo tay của Đồng Kinh Niên. Lúc này đây anh mới phát giác thì ra mình vẫn luôn ngăn trở khiến cô không nói được.
Trái tim vốn đã rơi xuống đáy vực lại một lần nữa ngoi lên, thấp thoáng có chút chờ mong.
Chẳng lẽ…
Tô Tâm Đường liếm môi, dõng dạc trả lời: “Về vấn đề này thì… Chỉ có trẻ con mới cần lựa chọn, người lớn là phải lấy hết!”
Đồng Kinh Niên: …
Sao trên đời lại có một người con gái giống như thế này chứ.
Bàn tay vừa rời khỏi miệng của cô lại một lần nữa được anh lạnh mặt đặt trở về.
Cô vẫn đừng nên nói chuyện thì hơn.