Editor: Tô Tô Hữu Hành

~~~

Có vẻ như Đồng Kinh Niên không hiểu được cảm giác nghẹn lời của Tô Tâm Đường, mà cô cũng không trông cậy anh có hiểu được hay không.

Thẻ đen đã nằm trong tay thì muốn gì chẳng được.

Tô Tâm Đường cười hì hì nhận lấy, còn nói một câu cảm ơn ngọt xớt.

Dù sao thì ở trong mắt anh, cô cũng chính là một kẻ đào mỏ, đã thế mỏ được đưa đến tận tay mà không đào thì khác nào đang coi thường anh chứ. Mặc dù cô cũng không thiếu tiền, nhưng tiêu tiền của người khác không phải càng vui vẻ hơn sao.

Tô Tâm Đường còn rất biết điều sửa lại biệt danh cho Đồng Kinh Niên. Cô chỉ nói với anh một câu chứ không cho anh xem, đây là bí mật.

Đương nhiên không thể cho xem được rồi.

Tô Tâm Đường đổi từ “Model nam môиɠ vểnh số một” thành “Khách làng chơi nhiều tiền số 69”.

Ngoài giấc mộng bao dưỡng người mẫu nam, nhóm chị em của Tô Tâm Đường còn ôm rất nhiều ảo tưởng khác.

Nếu như Đồng Kinh Niên biết biệt danh của mình đã chuyển từ “Model nam môиɠ vểnh” sang “Khách làng chơi nhiều tiền”, thì cho dù anh có muốn đến mấy cũng sẽ dứt khoát không để cho cô sửa đổi.

Đồng Kinh Niên thu hồi tầm mắt, anh cũng không tiếp tục hỏi cô về vấn đề này nữa.

Chỉ là trong đầu bỗng nhiên nhớ tới Phương Chính đã từng nhắc đến biệt danh của Tư Nam ở trong máy Tô Tâm Đường.

Anh yêu? Còn nữa —-

Cô thật sự không muốn đi dự tiệc cùng với anh à?

Chắc là ngại nói ra đây mà.



Mãi cho đến khi Tô Tâm Đường rời đi thì cô cũng không có hành động gì khác, cũng không liếc mắt nhìn bộ lễ phục kia thêm lần nào.

Tô Tâm Đường cầm theo thẻ đen vui vẻ ra về.

Sau đó lúc đi mua sắm cô cũng không quên báo cáo tình hình với Đồng Kinh Niên. Tiêu tiền cũng phải tiêu một cách rõ ràng, phải để cho kim chủ biết mỗi một đồng đã rơi vào đâu.

Trong suốt khoảng thời gian Đồng Kinh Niên ngồi trêи xe đi đến bữa tiệc, điện thoại của anh vẫn luôn có chuông báo không ngừng.

“Kinh Niên, điện thoại của anh…”

Cô gái mặc lễ phục ngồi bên cạnh tò mò lên tiếng.

Đồng Kinh Niên lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Toàn là tin nhắn thông báo trừ tiền từ ngân hàng.

Tô Tâm Đường một hơi mua không ít đồ vật, nhưng chút tiền ấy Đồng Kinh Niên không để vào trong mắt. Anh không tắt điện thoại là vì thỉnh thoảng sẽ xem ảnh chụp mà cô gửi đến trêи Wechat.

Không riêng gì lúc ngồi trêи xe ô tô, mà ngay cả khi vào trong bữa tiệc thì bàn tay của anh cứ luôn ngứa ngáy, không nhịn được mà xem một chút.

Cô thử một chiếc túi xách rất nhỏ, đựng điện thoại cũng chưa chắc đã vừa, điển hình cho câu đẹp nhưng vô dụng. Nhưng khi cô đeo trêи người trông vẫn khá xinh đẹp.

Cô thử một đôi giày pha lê trong suốt, gót rất cao giống như đi cà kheo. Nhưng khi cô mang lên chân trông cũng không tồi.

Cô còn thử một chiếc váy bó sát màu đỏ đính sequin sáng lấp lánh, sau lưng lộ ra một mảng lớn, đường cong lồi lõm rất quyến rũ.

Mặc dù Đồng Kinh Niên không cùng cô đi dạo phố nhưng theo mỗi tấm ảnh chụp, anh lại có cảm giác như chính mình đã đi đến rất nhiều nơi.

Hầu hết những bức ảnh này đều do Tô Tâm Đường tự chụp ở trước gương, có một tấm chụp từ phía sau lưng chắc là nhờ nhân viên cửa hàng giúp.



Khi mở đến tấm hình cuối cùng thì tay của anh khẽ dừng lại, thậm chí anh còn tắt màn hình một lát, xác định xung quanh không có ai để ý mới mở điện thoại ra để xem tiếp.

Tâm tình của Đồng Kinh Niên thật ra rất sung sướиɠ khi theo dõi hành trình tiêu tiền của Tô Tâm Đường. Nhưng khi nghĩ đến đối phương chỉ biết mải mê mua mua mua, hoàn toàn không để bụng việc mình đi dự tiệc cùng với cô gái khác thì anh lại thấy nghẹn phát sợ.

Ngứa răng quá.

Tuy rằng anh cũng không giải thích được cảm xúc bây giờ của chính mình.

Thế nhưng chiếc váy này…

Quả thật làm cho cô rất nổi bật.

Không biết lúc cởi ra có dễ không nhỉ?

Sau khi ý thức được suy nghĩ của chính mình, Đồng Kinh Niên cảm thấy anh thật xấu xa. Thân thể bỗng hơi nóng nên anh bèn vươn bàn tay nới lỏng chiếc cà vạt không một chút cẩu thả của mình.

[ Em đang ở đâu? ]

Đồng Kinh Niên gõ đi gõ lại những lời này mấy chục lần nhưng cũng không gửi đi, cuối cùng đều xóa bỏ hết.

Ở đâu?

Không phải đang ở trung tâm mua sắm hay sao.

Hơn nữa anh luôn cảm thấy đối với kiểu chủ động dò hỏi như thế này sẽ khiến anh rơi xuống thế hạ phong.

Tin nhắn của Đồng Kinh Niên cũng không cần gửi đi nữa, bởi vì ngay sau đó cô liền gửi tới cho anh một tấm ảnh chụp.

Không gian xa hoa, trụy lạc ngập trong ánh đèn đủ màu sắc. Cô mặc một chiếc váy đỏ đính sequin, dưới chân là đôi giày pha lê cao hận trời. Tấm ảnh này giống như được tùy tiện chụp lại trong lúc cô đang nhảy múa.

Bởi vì có hơi mờ.

Cho dù như vậy thì vẫn rất chói mắt.

Nhưng điều quan trọng nhất là Đồng Kinh Niên đã nhận ra được khung cảnh này.

Đây không phải là ở trung tâm mua sắm.

Mới trôi qua hai mươi phút mà Tô Tâm Đường đã chạy từ trung tâm mua sắm đến quán bar rồi.

Còn mặc chiếc váy mua bằng tiền của anh nữa chứ!

Đồng Kinh Niên chỉ cảm thấy một cỗ buồn bực đang trực tiếp xông lên.



Không có tiệc có tùng gì nữa hết. Dù sao Đồng Kinh Niên cũng chỉ cần hoàn thành việc xã giao cơ bản lúc đầu, còn hành trình tiếp sau đó là hoàn toàn tùy ý.

“Kinh Niên, cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé?”

Vừa rời khỏi bữa tiệc, cô bạn gái liền ngỏ lời mời với anh.

Đây là một cô gái hoàn toàn phù hợp với khái niệm thục nữ của Đồng Kinh Niên. Gia thế trong sạch hiển hách, có bằng cấp, có năng lực, diện mạo không yêu không mị, rất đoan trang. Trong suốt buổi tối hôm nay, từng cử chỉ của cô đều rất đúng mực.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô gái này chủ động đưa ra lời mời với một người đàn ông, đối với cô mà nói thì cũng đã rất dũng cảm rồi. Giọng điệu mang theo chút ngại ngùng nhưng vẫn có nhiều phần thản nhiên.

Trước kia cô nàng chưa từng tiếp xúc gần gũi với người đàn ông đang đứng ở trước mặt. Cô rất thích anh nên đã phải vất vả tranh thủ mới có được cơ hội cùng với anh tham gia bữa tiệc này.

Cô không muốn vì sự ngại ngùng của bản thân mà đánh mất cơ hội lần này, vì hạnh phúc của chính mình nên phải mạnh dạn thử một lần.

Đồng Kinh Niên lịch sự từ chối.

Mặc dù hốc mắt của thiên kim mặt trứng ngỗng đã ửng đỏ nhưng cô nàng vẫn cố nở nụ cười vui vẻ. Đồng Kinh Niên cũng không dao động, anh giống như một người máy hoàn mỹ lạnh lẽo phân phó tài xế lái xe đưa đối phương về nhà an toàn.

Trêи thực tế thì trong lòng của người máy này đang bốc lửa phừng phừng cả rồi. Anh híp mắt đứng giữa trời gió lạnh, càng nghĩ lại càng cảm thấy Tô Tâm Đường được lắm.

Anh cùng với cô gái khác tham gia yến tiệc, cô thì dạo phố vui đến mức quên trời quên đất, tiêu tiền của anh mua đủ váy vóc phụ kiện rồi xoay người một cái đã chạy tót đến chơi ở quán bar.

Đồng Kinh Niên không còn thấy bức ảnh chụp chiếc váy đỏ hở lưng kia đẹp nữa rồi, bây giờ nhìn vào chỉ thấy nhức mắt!

Quán bar, váy sequin…

Đồng Kinh Niên càng nghĩ lại càng cảm thấy cái tổ hợp này quen thuộc một cách đáng chết. Đương nhiên anh cũng nhớ tới sự việc không lâu trước đây, Tô Tâm Đường cùng với một đám nam nữ hò hét dám hay không dám gì gì đó, đến cuối cùng cô liền trực tiếp cởi phắt chiếc váy ra.

Dường như ở trêи đầu anh đang đội rất nhiều mũ, lại còn là mũ màu xanh lục.

Đồng Kinh Niên gọi điện thoại cho Tô Tâm Đường rất nhiều lần, gọi liên hoàn, gọi lấy mạng người luôn ấy chứ.

Thế nhưng lại không có người bắt máy.

[ Đang ở quán bar nào? ]

Đồng Kinh Niên đơn giản gửi cho cô một tin nhắn Wechat.

Lần này thì đầu bên kia trả lời lại.

[ Anh làm bố phát nghiện rồi đấy. Bố tôi còn không cấm tôi đi bar, anh thì có thân phận gì? ]

—————————————————-

Đồng tổng: Cô ấy chỉ mạnh miệng mà thôi chứ thật ra cũng rất muốn đi dự tiệc cùng với tôi, cũng rất để ý.

Đường Đường: Tiêu tiền thật sướиɠ, quán bar thật vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện