Editor: Tô Tô Hữu Hành

~~~

Thật sự xảy ra vấn đề rồi.

Đồng Kinh Niên ý thức được một chuyện, anh đã không còn cố kỵ việc làᘻ ȶìиɦ cùng với Tô Tâm Đường nữa, ngay cả ở trước mặt Tư Nam mà anh còn dám đây này.

Có lẽ vấn đề này đã tồn tại từ trước cả kỳ nghỉ phép.

Nếu nói không áy náy thì chính là nói dối. Nhưng anh có thể cố gắng hết sức giúp đỡ Tư Nam trêи phương diện làm ăn, xem như là bồi thường.

Nhớ Tô Tâm Đường nhưng vẫn không gặp được.

Đồng Kinh Niên thật sự rất bận. Cho dù đang yêu đương… à không… yêu đơn phương thì anh vẫn muốn đảm bảo công ty vận hành bình thường.

Đặc biệt là sau khi trải qua kỳ nghỉ vừa rồi, công việc cần phải xử lý đã chất thành đống. Để tiện thức đêm tăng ca nên anh cũng ngủ luôn ở công ty, Tết Âm lịch sắp đến nên phải đi xã giao rất nhiều.

Hiển nhiên anh không thể gặp gỡ Tô Tâm Đường.

Đồng Kinh Niên nghĩ có lẽ cô sẽ đến tìm mình.

Nhưng cái gì cũng không thấy.

Cuối cùng chỉ có thể là anh đi tìm Tô Tâm Đường.

Tô Tâm Đường nói rằng cô cùng với bố mẹ về quê, ngày 14 mới quay lại.

Sau đó còn gửi đến anh một tấm ảnh chụp.

Cô đang ở bãi trượt tuyết, lần này mặc trang phục rất ấm áp, áo khoác gió màu sắc tươi trẻ, mũ lông xù và khăn quàng cổ đều rất dày. Mũi của cô đỏ bừng vì lạnh, nụ cười cũng rất xán lạn.

[ Đẹp không? ]

Tô Tâm Đường hỏi.

Đồng Kinh Niên trả lời rằng cũng bình thường, cô liền gửi cho anh một icon khinh bỉ.

Thế nhưng người vừa chê bai kia lại lén lút đem tấm ảnh này lưu về điện thoại, hơn nữa còn cài làm màn hình khóa.

Không gặp thì không gặp thôi, vậy là đồng nghĩa với Tư Nam cũng không gặp được cô.

Chỉ cần nghĩ đến đây là Đồng Kinh Niên lại có cảm giác vui sướиɠ, ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Công ty của Tư Nam có rất nhiều dự án hợp tác với bên anh. Đồng Kinh Niên biết đặt tấm hình kia làm màn hình khóa là một hành động rất nguy hiểm, không chừng sẽ bị Tư Nam nhìn thấy.

Nhưng anh cũng không sợ hãi, thậm chí còn chờ mong.

Chờ mong bị phát hiện.

Mặc dù sau khi hồi phục lại tinh thần, Đồng Kinh Niên mới ý thức được ý tưởng này nguy hiểm biết bao. Nếu chuyện anh giấu Tư Nam để yêu đương vụng trộm với Tô Tâm Đường bị phát hiện thì bọn họ thật sự không thể làm anh em được nữa.

Nhưng đợi mãi vẫn không bị bắt quả tang, Đồng Kinh Niên không biết anh nên cảm thấy nhẹ nhõm hay nghẹn khuất nữa.



Ngày 14 đã đến, trước đó một hôm Đồng Kinh Niên quay về nhà để tắm rửa sạch sẽ, sáng sớm hôm sau còn dậy tập thể hình, tập xong lại đi tắm. Anh mở tủ quần áo tìm kiếm một bộ tây trang rồi sau đó mặc vào.

Anh nhớ rõ Tô Tâm Đường thích bộ này.

Đương nhiên anh cũng không quên đeo lên chiếc kính gọng vàng.

Anh vốn dĩ đã đẹp trai, khí chất tốt, sau khi đến công ty thì hầu hết mọi người đều nhìn về phía anh.

Từ nhỏ đến lớn Đồng Kinh Niên luôn là đối tượng khiến cho người khác phải chú ý, anh đã sớm quen với việc này nên cũng không để tâm. Thế nhưng hôm nay lại muốn để ý một chút.

Chắc là… cũng không tệ lắm nhỉ? Tấm kính pha lê phản chiếu gương mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra một nụ cười.

Nếu nói Đồng Kinh Niên chỉ thông qua phản ứng của người khác để biết bản thân anh trông cũng không tồi, vậy thì chiếc cầu vồng mà trợ lý Tiểu Khương vô tình ném ra đã khiến anh khẳng định được điều này.

“Đồng tổng, hôm nay ngài rất đẹp trai.”

Đồng Kinh Niên: “Cảm ơn.”

Tiểu Khương nhìn sếp bước đi tiêu sái tiến vào văn phòng tổng giám đốc, hắn gãi gãi đầu.

Tây trang phẳng phiu, tuy rằng Đồng tổng vẫn luôn không một chút cẩu thả, nhan sắc và khí chất cũng không chê vào đâu được nhưng hôm nay lại có gì đó khác lạ.

Nếu đoán không nhầm thì Đồng tổng còn… dùng nước hoa?

Tiểu Khương khịt khịt mũi, không biết khứu giác của mình có vấn đề gì không. Dù sao thì hắn cũng không dám tiếp tục tưởng tượng về vấn đề này.

Trước đó Đồng Kinh Niên đã gửi tin nhắn Wechat cho Tô Tâm Đường, rất tự phụ —-

[ Ở đâu? ]

Sau khi đến công ty, anh lấy điện thoại ra xem.

Nửa giờ trôi qua nhưng anh vẫn không nhận được hồi âm từ cô, cứ cách một phút anh lại kiểm tra một lần.

Đồng Kinh Niên nghĩ ngợi một lát rồi lại tiếp tục gửi thêm mấy tin nữa, nhưng vẫn không thấy có thông báo nào. Anh quyết định gọi điện cho cô.

Điện thoại tắt máy.

Dường như nhận ra điều gì, anh liền gọi điện thoại cho Tư Nam.

Cũng không có ai nghe.

Đồng Kinh Niên gọi Tiểu Khương, nghe hắn xác nhận hôm nay Tư Nam chưa từng đến công ty, điều này khiến anh càng khẳng định hơn về suy đoán ở trong đầu mình. Đã thế hôm nay còn thấy một anh chàng đến tận cửa công ty để tặng hoa hồng.

Một bó rất lớn.

Tiểu Khương bèn giải thích: “Hôm nay là Lễ tình nhân.”

Thậm chí hắn còn đánh bạo nói giỡn với kim chủ ba ba.

“Hôm nay Đồng tổng ăn diện đẹp trai thế này là để hẹn hò cùng với bạn gái sao?”

Hắn đã tò mò về bạn gái của Đồng tổng từ lâu, khẳng định sếp đang yêu đương. Nhìn đến diện mạo bảnh bao ngày hôm nay thì hắn dám chắc như đinh đóng cột!

Đã không vuốt trúng môиɠ ngựa thì thôi, lại còn ôm vào móng ngựa.

Ánh mắt của Đồng Kinh Niên trở nên thâm trầm: Ha ha ha.

Hôm nay là Lễ tình nhân?

Cả hai người trùng hợp biến mất.

Tâm tình của anh kém tới cực điểm.



Đồng Kinh Niên hoàn toàn vùi đầu vào trong công việc, nhưng đầu có vùi thật hay không thì chỉ có mình anh biết.

Lúc về đến nhà thì trời đã tối đen, Đồng Kinh Niên ma xui quỷ khiến tìm ở trong ngăn kéo chiếc qυầи ɭσ"ȶ ren màu đen của Tô Tâm Đường.

Anh nằm ở trêи giường, nhắm mắt lại, sau đó bao lấy ɖu͙ƈ vọng của chính mình, điên cuồng lên xuống.

Hơi thở dần nặng nề hơn.

Anh tự nói với bản thân rằng thân phận của mình không thể lộ ra ánh sáng. Tô Tâm Đường và Tư Nam là quan hệ nam nữ đứng đắn, hai người đó ở bên cạnh nhau là chuyện bình thường, còn anh với cô mới là không bình thường.

Lý trí thì như vậy nhưng Đồng Kinh Niên lại không khống chế được suy nghĩ miên man.

Bây giờ bọn họ đang làm cái gì?

Hoa hồng, bữa tối dưới ánh nến, Tư Nam chu đáo khiến cho cô gái nhỏ rất thích, nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ tạo nên một đêm vô cùng lãng mạn.

Sau đó thì sao?

Sẽ ôm nhau, hôn nhau nồng nhiệt, bàn tay to rộng của Tư Nam bao lấy bầu ngực xinh đẹp, rồi điên cuồng làᘻ ȶìиɦ ở trêи giường?!

Đồng Kinh Niên đột ngột mở bừng mắt, con ngươi vốn đen trắng rõ ràng hiện tại mang theo tơ máu, đỏ tươi một mảnh.

Mà anh lại nằm ở trong căn phòng lạnh băng, cầm qυầи ɭσ"ȶ của phụ nữ để thủ ɖâʍ?

“Vật nhỏ đáng thương?”

Âm thanh trào phúng của người đàn ông vang lên, anh ngồi dậy cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc qυầи ɭσ"ȶ dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, cười lạnh.

Quá hoang đường.

Dùng qυầи ɭσ"ȶ lau sạch côn thịt vừa mới bắn tinh nhưng nó vẫn khổng lồ như cũ, anh cầm theo chiếc quần đi chân trần đạp lên mặt sàn.

Anh không vứt bỏ được chiếc qυầи ɭσ"ȶ này nên xoay người đi vào trong phòng tắm.



Điện thoại của Tô Tâm Đường hết pin, cô mới tậu một cái máy chơi game mới nên chơi thẳng một mạch đến tối. Sau khi điện thoại đã được sạc đầy, cô mới thấy được trận bạo động đến từ Đồng Kinh Niên.

Hơn mười cuộc gọi nhỡ hiện trêи màn hình, tin nhắn bùng nổ dữ dội.

Tuy kiến thức của cô rộng rãi nhưng mí mắt vẫn không nhịn được mà giật giật vài cái.

Cô gọi lại cho anh.

Đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, Tô Tâm Đường đợi một lát mà không thấy anh nói gì, chỉ có tiếng thở dốc.

“Đồng Kinh Niên?”

“Ừ.”

Bên kia lên tiếng: “Đang ở đâu?”

Tô Tâm Đường: “Ở nhà.”

“Anh làm sao thế?” Gọi biết bao nhiêu cuộc.

Người bên kia im lặng trong chốc lát rồi mới hé răng.

“Có thể đến nhà của anh một chuyến không?”

“Anh bị sốt rồi.”

“Hôm nay… là sinh nhật của anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện