Đêm nay Tiểu Duy tắm xong không cùng Ngụy Chí Thành làm ‘Chuyện buổi tối’, mà mặt không đổi sắc, trầm ngâm ngồi trước máy vi tính. Ngụy Chí Thành chưa từng thấy anh lạnh lùng như thế. Ngụy Chí Thành nghĩ lại xem hành động cử chỉ của hắn từ sáng sớm đến hiện tại, xác định hắn không làm gì chọc giận Tiểu Duy, mới vội vội vàng vàng hỏi: “Tiểu Duy, em làm sao vậy?”
Ngay cả xã hội đen giết đến cửa, gặp biến không sợ hãi, đối xử với mấy người chảnh ỷ mình có tiền hay tên côn đồ thu phí bảo kê, Tiểu Duy đều ôn hòa, việc có thể làm cho tâm tình anh hỏng bét, nhất định là chuyện vô cùng nghiêm trọng. Thế nhưng Tiểu Duy vẫn tiếp tục yên lặng, làm cho Ngụy Chí Thành đứng ngồi không yên, kéo tai cào tóc không biết làm thế nào mới phải. Từ trước đến nay, hắn không biết an ủi người khác, phương pháp giải quyết điều dùng con đường tắt là bạo lực, hắn ngu ngốc đến mức nào nên mới không dỗ được người chứ? “Chị em nói, anh trai muốn đến Đài Loan mang em trở lại Hoa Kỳ.” Tiểu Duy buồn rầu nói.
Ngụy Chí Thành lập tức tưởng tượng Tiểu Duy từ nhỏ bị anh trai bắt nạt, anh em trong nhà cãi cọ nhau gì gì đó: “Anh của em đối xử với em không tốt hả?”
“Bọn họ đối với em đều rất tốt, có ơn rất lớn với em, cho nên em lại càng không muốn trở về.”
Tiểu Duy xoay người lại, đứng dậy ôm lấy Ngụy Chí Thành, vùi cả cơ thể vào trong ngực hắn.
“…Bởi vì bọn họ muốn báo đáp, em không từ chối được, nhưng lại không thích phải không?”
Tiểu Duy dùng sức gật đầu, hồi lâu thở dài, ngồi xuống đối mặt Ngụy Chí Thành.
“Em nên nói cho anh về gia cảnh của em.”
Ngụy Chí Thành tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
“Mẹ em là người Đài Loan, lúc còn trong nước có qua lại với ba em, lúc học cấp ba thì cãi nhau với người nhà, sau đó nghỉ học theo ba em ra nước ngoài sống, khi đó mẹ gần sinh em. Sau nữa bọn họ lại cãi nhau, ba em bỏ đi không trở về, mẹ em sinh em ra thì một mình nuôi em, nhưng mà mẹ em không có kỹ năng sống, số tiền kiếm được rất ít, không đủ trang trải cho nên đi đến nhà người khác xin rau củ cùng cơm dư về chiên lại ăn. Về sau, mẹ em không chịu nổi cuộc sống khổ sở như vậy, nên đi đến mấy quán bar làm, thu nhập mặc dù tăng lên, nhưng mẹ em lại nghiện ma túy. Lúc đó em sáu tuổi, mẹ chích ma túy quá liều mà chết.” Tiểu Duy kể lại khoảng thời gian này, vẻ mặt lạnh lùng, giống như một cái máy đánh chữ, không cảm giác.
Ngụy Chí Thành sờ lên sợi tóc mềm mại của anh, chờ anh nói tiếp.
“Em được một tổ chức xã hội nhận chăm sóc, sau đó may mắn gặp được cha nuôi Kapal Gallo nhận nuôi em. Cha nuôi em đến từ Italia, ông ấy dẫn gia tộc đến Mỹ sống, cũng phát triển mạnh tại nơi đó, về sau em đều sống ở Mỹ với cha nuôi. Sau khi em học về các loại thuốc thì trở thành dược sĩ của gia tộc. Công việc của em chính là chế thuốc độc để giải quyết đối thủ cạnh tranh hoặc mục tiêu của gia tộc. Em biết rõ công dụng của những thứ em điều chế ra đáng sợ đến mức nào, nhưng em chưa bao giờ từ chối, em chính là cây đao giết người của gia tộc.” Ánh mắt Tiểu Duy lạnh như băng không có nhiệt độ, phảng phất như anh thật sự một lưỡi đao không có sự sống.
“Năm ngoái, cha nuôi em chết, anh Testo Trey trở thành người đứng đầu của gia tộc. Anh ấy có dã tâm rất lớn, muốn mở rộng việc làm ăn của gia tộc, kết quả anh ấy lại muốn buôn bán ma túy. Nhưng anh ấy không muốn loại ma túy bình thường, những thứ đã có sẵn trên thị trường, anh ta muốn em nghiên cứu loại ma túy mới có giá vốn cực thấp nhưng hiệu quả tốt hơn. Đó là lần đầu tiên em từ chối mệnh lệnh của gia tộc, cho nên Testo nói em mà không làm theo, anh ấy sẽ làm cho em sống không bằng chết.
“Em bỏ nhà đi là muốn tìm chị Mirella, chị ấy đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Chị ấy ít quan tâm đến công việc làm ăn của gia tộc, tuy nhiên cả cha nuôi em cũng nghe lời chị ấy, cho nên em muốn tìm chị Mirella, chị ấy sẽ thuyết phục Testo. Nhưng mà, đối thủ của gia tộc Gallo là 『Hồng Ưng 』 theo dõi em, muốn đem em về tổ chức của bọn họ. Buồn cười là, bọn họ cũng muốn em giải quyết các vấn đề uy hiếp đến tổ chức của bọn họ, cũng giống với Testo.” Tiểu Duy nở nụ cười khổ.
“Kết quả, bọn họ cung cấp nguyên liệu cho em làm ra một loại ma túy, sau đó tiêm vào cơ thể em, tim đập nhanh sẽ khiến em chết ngay tại chỗ, đó là kết quả em mong muốn. Nhưng không ngờ là em không chết, chỉ là rơi vào trạng thái chết giả. Dưới sự giúp đỡ của chị Mirella, thoạt nhìn nhìn lễ tang em rất long trọng, nhưng quan tài thì không khóa lại, cho nên em có thể từ trong mộ mà bò ra ngoài, sau đó thì đến Đài Loan, quê hương lúc nhỏ của em.”
“Mặc dù em không chết, nhưng dù sao cũng chích qua một ống độc dược, gần nửa năm nay, em đều trong triệu chứng cai thuốc, thật sự sống không bằng chết. Nhưng cuộc sống dù sao cũng phải vẫn diễn ra, khi đó đau đớn đến thế em còn có thể chịu, thì em sống sót nhất định có lý do, hoặc có thể là mẹ phù hộ cho em! Cho nên em nghĩ, không bằng mở một tiệm cơm chiên. Cơm chiên và mì xào thật sự là hai món duy nhất em biết làm, à còn có các loại rau củ, có thể liên quan đến cuộc sống còn nhỏ của em, em cũng không biết kinh doanh, mở tiệm là ý nghĩ rất đơn giản, cho nên cửa tiệm này mới có cách hoạt động như hiện giờ.” Tiểu Duy cuối cùng cũng lộ ra nụ cười bình thường, ánh mắt chuyển động cùng thần thái vô cùng mê người.
Ngụy Chí Thành cảm giác hiện tại hắn có thể nói chuyện, không nhịn được hỏi một vấn đề hắn suy nghĩ rất lâu: “Vậy…. Em và anh…. Chúng ta ….. Em có thể bằng lòng ở chung với anh không?”
“Em vẫn muốn có một người bạn trai, nhưng tay em dính đầy máu tanh, có thể bị báo ứng bất cứ lúc nào. Ngày đó thấy anh trong hẻm, em có cảm giác chúng ta có thể cùng nhau xuống địa ngục. Cho nên em nghĩ, anh chính là đối tượng thích hợp của em…”
Trước kia, Ngụy Chí Thành cũng có cảm giác ‘Xuống địa ngục’ là lời nguyền rủa ác độc, nhưng hiện tại nghe Tiểu Duy nói lãng mạn muốn chết.
“Không nghĩ đến Ngụy Ca anh tuy đã lớn tuổi, còn có bản lĩnh để người vừa thấy đã nhất kiến chung tình hừ hừ.” Ngụy Chí Thành nói giọng đắc ý.
“Dĩ nhiên, anh rất có bản lĩnh, Ngụy ca…” Tiểu Duy cười, đè Ngụy Chí Thành vào giường.
Ngụy Chí Thành bị Tiểu Duy ngậm môi, một ngày không ôm ôm anh hôn hôn anh, không tìm kiếm đến cái mông của anh, thì cả người hắn không thoải mái. Ban ngày Tiểu Duy là ông chủ tiệm bình thường, đón khách ôn hoà, thân thiết lễ độ, gặp chuyện không hoảng không loạn, đến tối chính là một tiểu yêu tinh thuộc về một mình hắn, hắn chỉ cần thao một chút đã mềm thành nước.
“Anh nghĩ chúng ta nên chơi một lần.” Ngụy Chí Thành hôn hôn lên môi Tiểu Duy, nói ra yêu cầu của hắn.
Tiểu Duy liếc hắn một cái, từ dưới gầm giường lấy ra cái hộp, bên trong có vài món đồ chơi tình thú. Anh cầm phân thân màu xanh da trời, dùng rượu cồn lau qua, sau đó bôi lên một lớp bôi trơn, cởi quần ra, hai chân tách ra thành chữ M, đối mặt với Ngụy Chí Thành ngồi tại mép giường.
Ngụy Chí Thành có thể thấy rõ cái lỗ nhỏ ướt át, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm nơi đó, hiện tại có cảm giác đặc biệt hưng phấn.
Tiểu Duy đưa phân thân đến gần miệng cúc huyệt, miệng cúc nhạy cảm chạm phải dị vật thì co rúm lại, sau đó cúc huyệt từ từ nuốt phân thân vào, cuối cùng chỉ dư lại sợi dây bên ngoài để điều khiển. Tiểu Duy xoay mở chốt điện, phân thân ông ông chấn động, kích thích làm cho cơ thể anh rung lên làm anh phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Ngụy Chí Thành nhìn mà miệng khô lưỡi khốc, chỉ ở bên cạnh xem quả thật chịu không nổi, liền lết lại gần Tiểu Duy, lấy ngón tay đẩy phân thân vào chỗ sâu.
“A… Ưm…Ngụy ca…”
Tiểu Duy ôm một cánh tay của Ngụy Chí Thành, ngẩng đầu lên thở dốc, cơ thể run lên. Ngụy Chí Thành liếm yết hầu của anh, ngón tay trong cúc huyệt Tiểu Duy cử động, làm cho trứng nhảy nhích tới nhích lui, mấy lần vừa nhào nặn vừa cầm sợi dây kéo món đồ chơi ra ngoài, sau đó lại đẩy vào thân thể Tiểu Duy.
( trứng nhảy: hay còn gọi là love egg)
“A… Ưm…”
Trứng nhảy vừa rung vừa cọ sát vào chỗ mẫn cảm. Một tay Ngụy Chí Thành ôm Tiểu Duy hôn toàn thân anh, cuối cùng Tiểu Duy kêu to, bắn ra. Anh buông hai chân nằm vật ra giường, bắp đùi bởi vì cao trào còn hơi co giật. Ngụy Chí Thành cầm phân thân dùng sức kéo ra ngoài, trong khoảng thời gian Tiểu Duy chưa phục hồi tinh thần, lấy hung khí của hắn cắm vào.
“Một món đồ chơi nho nhỏ đã làm em thoải mái, có Ngụy ca ở đây, em không cần lo đói!”
Hắn đâm vào rút ra lặp lại nhiều lần, dùng sức đâm mạnh ma sát vào chỗ mẫn cảm của Tiểu Duy. Tiểu Duy nắm bờ vai của hắn, không thể chịu đựng nổi cất cao âm thanh, thanh âm vừa mềm mại vừa rên rỉ giống như cầu xin tha thứ, làm cho Ngụy Chí Thành không thể khống chế, chỉ biết điên cuồng dùng sức rút ra lại đâm vào.
“Ngụy ca…..Ưm … Chậm …..Chậm một chút……..Chậm một… chút….A ha…… Làm hư… Ưm… Muốn làm hư….. A haa …”
“Làm hư mới đúng, làm cho em càng lẳng lơ, mỗi ngày hút của anh biết bao nhiêu dịch thể. Hửm? Em muốn làm hồ ly tinh thì cũng đủ cho em thành tiên.”
“A a a….. Ngụy ca…..Ưm…….Tha cho em……Em…… Không dám…….Ưm……A…..”
Ngụy Chí Thành cúi đầu xuống, hung hăng hôn vào môi của Tiểu Duy, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, hôn đến nỗi Tiểu Duy muốn tắt thở.
“Mỗi ngày bị em hút nhiều dịch thể như thế, lão tử anh nên đòi lại.”
“Ưm…A …..A………Ưm……”
Ngụy Chí Thành tiếp tục hôn Tiểu Duy, hung khí không ngừng đâm vào, âm thanh ba ba vang dội. Ngụy Chí Thành ôm Tiểu Duy làm rồi lại làm, mây mưa đến khi đòi lại đủ và thỏa mãn mới dừng lại. Trong lúc Tiểu Duy đang mơ mơ màng màng, Ngụy Chí thành lại hôn lên mặt anh: “Yên tâm, anh sẽ không để cho anh trai em mang em đi. Em là người của Ngụy Chí Thành anh, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không buông tha em. Dám trêu chọc Ngụy ca anh thì sẽ không yên đâu, biết không? Đi ngủ!”
Tiểu Duy nhếch khóe miệng nhìn hắn cười, an tâm nhắm mắt ngủ.
Ngay cả xã hội đen giết đến cửa, gặp biến không sợ hãi, đối xử với mấy người chảnh ỷ mình có tiền hay tên côn đồ thu phí bảo kê, Tiểu Duy đều ôn hòa, việc có thể làm cho tâm tình anh hỏng bét, nhất định là chuyện vô cùng nghiêm trọng. Thế nhưng Tiểu Duy vẫn tiếp tục yên lặng, làm cho Ngụy Chí Thành đứng ngồi không yên, kéo tai cào tóc không biết làm thế nào mới phải. Từ trước đến nay, hắn không biết an ủi người khác, phương pháp giải quyết điều dùng con đường tắt là bạo lực, hắn ngu ngốc đến mức nào nên mới không dỗ được người chứ? “Chị em nói, anh trai muốn đến Đài Loan mang em trở lại Hoa Kỳ.” Tiểu Duy buồn rầu nói.
Ngụy Chí Thành lập tức tưởng tượng Tiểu Duy từ nhỏ bị anh trai bắt nạt, anh em trong nhà cãi cọ nhau gì gì đó: “Anh của em đối xử với em không tốt hả?”
“Bọn họ đối với em đều rất tốt, có ơn rất lớn với em, cho nên em lại càng không muốn trở về.”
Tiểu Duy xoay người lại, đứng dậy ôm lấy Ngụy Chí Thành, vùi cả cơ thể vào trong ngực hắn.
“…Bởi vì bọn họ muốn báo đáp, em không từ chối được, nhưng lại không thích phải không?”
Tiểu Duy dùng sức gật đầu, hồi lâu thở dài, ngồi xuống đối mặt Ngụy Chí Thành.
“Em nên nói cho anh về gia cảnh của em.”
Ngụy Chí Thành tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
“Mẹ em là người Đài Loan, lúc còn trong nước có qua lại với ba em, lúc học cấp ba thì cãi nhau với người nhà, sau đó nghỉ học theo ba em ra nước ngoài sống, khi đó mẹ gần sinh em. Sau nữa bọn họ lại cãi nhau, ba em bỏ đi không trở về, mẹ em sinh em ra thì một mình nuôi em, nhưng mà mẹ em không có kỹ năng sống, số tiền kiếm được rất ít, không đủ trang trải cho nên đi đến nhà người khác xin rau củ cùng cơm dư về chiên lại ăn. Về sau, mẹ em không chịu nổi cuộc sống khổ sở như vậy, nên đi đến mấy quán bar làm, thu nhập mặc dù tăng lên, nhưng mẹ em lại nghiện ma túy. Lúc đó em sáu tuổi, mẹ chích ma túy quá liều mà chết.” Tiểu Duy kể lại khoảng thời gian này, vẻ mặt lạnh lùng, giống như một cái máy đánh chữ, không cảm giác.
Ngụy Chí Thành sờ lên sợi tóc mềm mại của anh, chờ anh nói tiếp.
“Em được một tổ chức xã hội nhận chăm sóc, sau đó may mắn gặp được cha nuôi Kapal Gallo nhận nuôi em. Cha nuôi em đến từ Italia, ông ấy dẫn gia tộc đến Mỹ sống, cũng phát triển mạnh tại nơi đó, về sau em đều sống ở Mỹ với cha nuôi. Sau khi em học về các loại thuốc thì trở thành dược sĩ của gia tộc. Công việc của em chính là chế thuốc độc để giải quyết đối thủ cạnh tranh hoặc mục tiêu của gia tộc. Em biết rõ công dụng của những thứ em điều chế ra đáng sợ đến mức nào, nhưng em chưa bao giờ từ chối, em chính là cây đao giết người của gia tộc.” Ánh mắt Tiểu Duy lạnh như băng không có nhiệt độ, phảng phất như anh thật sự một lưỡi đao không có sự sống.
“Năm ngoái, cha nuôi em chết, anh Testo Trey trở thành người đứng đầu của gia tộc. Anh ấy có dã tâm rất lớn, muốn mở rộng việc làm ăn của gia tộc, kết quả anh ấy lại muốn buôn bán ma túy. Nhưng anh ấy không muốn loại ma túy bình thường, những thứ đã có sẵn trên thị trường, anh ta muốn em nghiên cứu loại ma túy mới có giá vốn cực thấp nhưng hiệu quả tốt hơn. Đó là lần đầu tiên em từ chối mệnh lệnh của gia tộc, cho nên Testo nói em mà không làm theo, anh ấy sẽ làm cho em sống không bằng chết.
“Em bỏ nhà đi là muốn tìm chị Mirella, chị ấy đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Chị ấy ít quan tâm đến công việc làm ăn của gia tộc, tuy nhiên cả cha nuôi em cũng nghe lời chị ấy, cho nên em muốn tìm chị Mirella, chị ấy sẽ thuyết phục Testo. Nhưng mà, đối thủ của gia tộc Gallo là 『Hồng Ưng 』 theo dõi em, muốn đem em về tổ chức của bọn họ. Buồn cười là, bọn họ cũng muốn em giải quyết các vấn đề uy hiếp đến tổ chức của bọn họ, cũng giống với Testo.” Tiểu Duy nở nụ cười khổ.
“Kết quả, bọn họ cung cấp nguyên liệu cho em làm ra một loại ma túy, sau đó tiêm vào cơ thể em, tim đập nhanh sẽ khiến em chết ngay tại chỗ, đó là kết quả em mong muốn. Nhưng không ngờ là em không chết, chỉ là rơi vào trạng thái chết giả. Dưới sự giúp đỡ của chị Mirella, thoạt nhìn nhìn lễ tang em rất long trọng, nhưng quan tài thì không khóa lại, cho nên em có thể từ trong mộ mà bò ra ngoài, sau đó thì đến Đài Loan, quê hương lúc nhỏ của em.”
“Mặc dù em không chết, nhưng dù sao cũng chích qua một ống độc dược, gần nửa năm nay, em đều trong triệu chứng cai thuốc, thật sự sống không bằng chết. Nhưng cuộc sống dù sao cũng phải vẫn diễn ra, khi đó đau đớn đến thế em còn có thể chịu, thì em sống sót nhất định có lý do, hoặc có thể là mẹ phù hộ cho em! Cho nên em nghĩ, không bằng mở một tiệm cơm chiên. Cơm chiên và mì xào thật sự là hai món duy nhất em biết làm, à còn có các loại rau củ, có thể liên quan đến cuộc sống còn nhỏ của em, em cũng không biết kinh doanh, mở tiệm là ý nghĩ rất đơn giản, cho nên cửa tiệm này mới có cách hoạt động như hiện giờ.” Tiểu Duy cuối cùng cũng lộ ra nụ cười bình thường, ánh mắt chuyển động cùng thần thái vô cùng mê người.
Ngụy Chí Thành cảm giác hiện tại hắn có thể nói chuyện, không nhịn được hỏi một vấn đề hắn suy nghĩ rất lâu: “Vậy…. Em và anh…. Chúng ta ….. Em có thể bằng lòng ở chung với anh không?”
“Em vẫn muốn có một người bạn trai, nhưng tay em dính đầy máu tanh, có thể bị báo ứng bất cứ lúc nào. Ngày đó thấy anh trong hẻm, em có cảm giác chúng ta có thể cùng nhau xuống địa ngục. Cho nên em nghĩ, anh chính là đối tượng thích hợp của em…”
Trước kia, Ngụy Chí Thành cũng có cảm giác ‘Xuống địa ngục’ là lời nguyền rủa ác độc, nhưng hiện tại nghe Tiểu Duy nói lãng mạn muốn chết.
“Không nghĩ đến Ngụy Ca anh tuy đã lớn tuổi, còn có bản lĩnh để người vừa thấy đã nhất kiến chung tình hừ hừ.” Ngụy Chí Thành nói giọng đắc ý.
“Dĩ nhiên, anh rất có bản lĩnh, Ngụy ca…” Tiểu Duy cười, đè Ngụy Chí Thành vào giường.
Ngụy Chí Thành bị Tiểu Duy ngậm môi, một ngày không ôm ôm anh hôn hôn anh, không tìm kiếm đến cái mông của anh, thì cả người hắn không thoải mái. Ban ngày Tiểu Duy là ông chủ tiệm bình thường, đón khách ôn hoà, thân thiết lễ độ, gặp chuyện không hoảng không loạn, đến tối chính là một tiểu yêu tinh thuộc về một mình hắn, hắn chỉ cần thao một chút đã mềm thành nước.
“Anh nghĩ chúng ta nên chơi một lần.” Ngụy Chí Thành hôn hôn lên môi Tiểu Duy, nói ra yêu cầu của hắn.
Tiểu Duy liếc hắn một cái, từ dưới gầm giường lấy ra cái hộp, bên trong có vài món đồ chơi tình thú. Anh cầm phân thân màu xanh da trời, dùng rượu cồn lau qua, sau đó bôi lên một lớp bôi trơn, cởi quần ra, hai chân tách ra thành chữ M, đối mặt với Ngụy Chí Thành ngồi tại mép giường.
Ngụy Chí Thành có thể thấy rõ cái lỗ nhỏ ướt át, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm nơi đó, hiện tại có cảm giác đặc biệt hưng phấn.
Tiểu Duy đưa phân thân đến gần miệng cúc huyệt, miệng cúc nhạy cảm chạm phải dị vật thì co rúm lại, sau đó cúc huyệt từ từ nuốt phân thân vào, cuối cùng chỉ dư lại sợi dây bên ngoài để điều khiển. Tiểu Duy xoay mở chốt điện, phân thân ông ông chấn động, kích thích làm cho cơ thể anh rung lên làm anh phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Ngụy Chí Thành nhìn mà miệng khô lưỡi khốc, chỉ ở bên cạnh xem quả thật chịu không nổi, liền lết lại gần Tiểu Duy, lấy ngón tay đẩy phân thân vào chỗ sâu.
“A… Ưm…Ngụy ca…”
Tiểu Duy ôm một cánh tay của Ngụy Chí Thành, ngẩng đầu lên thở dốc, cơ thể run lên. Ngụy Chí Thành liếm yết hầu của anh, ngón tay trong cúc huyệt Tiểu Duy cử động, làm cho trứng nhảy nhích tới nhích lui, mấy lần vừa nhào nặn vừa cầm sợi dây kéo món đồ chơi ra ngoài, sau đó lại đẩy vào thân thể Tiểu Duy.
( trứng nhảy: hay còn gọi là love egg)
“A… Ưm…”
Trứng nhảy vừa rung vừa cọ sát vào chỗ mẫn cảm. Một tay Ngụy Chí Thành ôm Tiểu Duy hôn toàn thân anh, cuối cùng Tiểu Duy kêu to, bắn ra. Anh buông hai chân nằm vật ra giường, bắp đùi bởi vì cao trào còn hơi co giật. Ngụy Chí Thành cầm phân thân dùng sức kéo ra ngoài, trong khoảng thời gian Tiểu Duy chưa phục hồi tinh thần, lấy hung khí của hắn cắm vào.
“Một món đồ chơi nho nhỏ đã làm em thoải mái, có Ngụy ca ở đây, em không cần lo đói!”
Hắn đâm vào rút ra lặp lại nhiều lần, dùng sức đâm mạnh ma sát vào chỗ mẫn cảm của Tiểu Duy. Tiểu Duy nắm bờ vai của hắn, không thể chịu đựng nổi cất cao âm thanh, thanh âm vừa mềm mại vừa rên rỉ giống như cầu xin tha thứ, làm cho Ngụy Chí Thành không thể khống chế, chỉ biết điên cuồng dùng sức rút ra lại đâm vào.
“Ngụy ca…..Ưm … Chậm …..Chậm một chút……..Chậm một… chút….A ha…… Làm hư… Ưm… Muốn làm hư….. A haa …”
“Làm hư mới đúng, làm cho em càng lẳng lơ, mỗi ngày hút của anh biết bao nhiêu dịch thể. Hửm? Em muốn làm hồ ly tinh thì cũng đủ cho em thành tiên.”
“A a a….. Ngụy ca…..Ưm…….Tha cho em……Em…… Không dám…….Ưm……A…..”
Ngụy Chí Thành cúi đầu xuống, hung hăng hôn vào môi của Tiểu Duy, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, hôn đến nỗi Tiểu Duy muốn tắt thở.
“Mỗi ngày bị em hút nhiều dịch thể như thế, lão tử anh nên đòi lại.”
“Ưm…A …..A………Ưm……”
Ngụy Chí Thành tiếp tục hôn Tiểu Duy, hung khí không ngừng đâm vào, âm thanh ba ba vang dội. Ngụy Chí Thành ôm Tiểu Duy làm rồi lại làm, mây mưa đến khi đòi lại đủ và thỏa mãn mới dừng lại. Trong lúc Tiểu Duy đang mơ mơ màng màng, Ngụy Chí thành lại hôn lên mặt anh: “Yên tâm, anh sẽ không để cho anh trai em mang em đi. Em là người của Ngụy Chí Thành anh, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không buông tha em. Dám trêu chọc Ngụy ca anh thì sẽ không yên đâu, biết không? Đi ngủ!”
Tiểu Duy nhếch khóe miệng nhìn hắn cười, an tâm nhắm mắt ngủ.
Danh sách chương