Ngày giỗ của Hứa Cảnh Hành đã tới, hôm nay Từ Ý Bình tự mình lái xe tới đón Tề Tu Viễn.

Chỉ thấy Tề Tu Viễn mặc một bộ tây trang màu đen, trong túi ngực còn để một đóa hoa hồng đỏ, thật sự trang trọng.

Nghỉ phép ở nhà nên Trì Vũ giúp Tề Tu Viễn thắt cà vạt rồi đưa hắn ra cửa, ở cửa hôn một cái lên má hắn, “Ba ba trở về sớm một chút.”

“Ừa.” Tề Tu Viễn vẫy tay từ trên xe của Từ Ý Bình.

Dọc theo đường đi hai người không nói chuyện với nhau, nhưng không khí cũng không cứng ngắc, ngược lại lộ ra một cổ đau thương kịch liệt.

Khi đến mộ viên, Từ Ý Bình ôm một bó hoa hồng trắng đưa cho Tề Tu Viễn.

Tề Tu Viễn ôm hoa, chậm rãi đi đến trước bia mộ quen thuộc kia, người thanh niên trong tấm hình trên bia mộ còn rất trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi mấy, cũng không đặc biệt đẹp trai, mà là bộ dạng thanh tú thoải mái, nhìn cậu có thể khiến người ta bất giác mà thả lỏng.

Người thanh niên này tên là Hứa Cảnh Hành, đã từng là gia sư của Tề Tu Viễn, cũng là vầng trăng sáng vĩnh hằng trong lòng Tề Tu Viễn.

Trước mộ có một đoá bách hợp, xem tình trạng khô héo thì hẳn là từ mấy ngày trước. Hứa Cảnh Hành là trẻ mồ côi, không có thân thích, vậy ai là người để bó hoa này ở đây? Tề Tu Viễn cũng lười suy nghĩ, cúi người đặt bó hoa hồng trắng trước mộ của Hứa Cảnh Hành, trầm mặc mà nhìn chăm chú di ảnh trên bia mộ của cậu.

“Tôi chờ anh trên xe.” Từ Ý Bình nói xong liền rời đi, để Tề Tu Viễn an tĩnh một mình.

Hai mươi năm trước, hắn đã chứng kiến bộ dạng phát điên của Tề Tu Viễn khi mất đi hứa Cảnh Hành. Khiến Tề Tu Viễn mất đi hứa Cảnh Hành, không bằng giết hắn còn hơn.

Năm xưa từng nói chuyện đùa giỡn, hiện tại mộ phần đã cao cỏ.

Tề Tu Viễn cười, ngón tay vuốt bia mộ đã mọc ít rêu xanh.

“Em thật là, cứ như vậy mà rời bỏ anh.”

Tề Tu Viễn ngồi ở mộ trước, dựa vào mộ bia nói rất nhiều, như là muốn đem cả đời này nói cho hết.

Tề Tu Viễn vẫn luôn cười, trong mắt mang theo ý cười thật sự.

Nước mắt của hắn đã cạn tại thời điểm Cảnh Hành chết.

“Thời gian không còn sớm. Anh phải trở về rồi.” Tề Tu Viễn hôn một chút lên tấm ảnh trên bia mộ, “Có thời gian lại đến thăm em. Ngoan.”

“Ông là ai?!”

Tiếng hét đột ngột làm Tề Tu Viễn khừng lại, quay đầu nhìn thì hoàn toàn sửng sốt, ngốc ngốc nói một câu.

“Cảnh Hành……”

Người thanh niên đứng cách xa Tề Tu Viễn năm mét có gương mặt giống y đúc hứa Cảnh Hành, nhưng không có khí chất dịu dàng của Cảnh Hành.

Làm sao có thể?!

“Ông quen biết chú tôi sao?” Hứa Cảnh Việt nghi hoặc nhìn chằm chằm Tề Tu Viễn.

Tề Tu Viễn nhìn thấy trong tay cậu ôm một bó hoa bách hợp, liền biết bó hoa khô héo trước mộ là ai đưa.

Tề Tu Viễn bình phục lại cảm xúc của mình, nói một cách lịch lãm, “Tôi là Tề Tu Viễn, là …… hôn phu của chú cậu.”

Hứa Cảnh Việt kinh ngạc nhìn Tề Tu Viễn, lông mày càng nhăn càng sâu, “Ông? Hôn phu? Ông là đàn ông mà!”


Tề Tu Viễn giật giật môi, “Vì cái gì nam nam lại không thể lấy nhau? Chỉ cần có tình yêu không phải là đủ rồi sao.”

Hứa Cảnh Việt trầm mặc.

Tề Tu Viễn lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Hứa Cảnh Việt, “Nếu có khó khăn gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ giúp cậu giải quyết mọi chuyện. Tạm biệt.”

Hứa Cảnh Việt nhìn danh thiếp trong tay, phong nền màu trắng, phong chữ đen, ba chữ ngắn gọn Tề Tu Viễn cùng một chuỗi con số. Không có chức vụ, không có địa chỉ.

“Người đàn ông kỳ quái.” Hứa Cảnh Việt nói vậy nhưng vẫn là đem danh thiếp bỏ vào túi.

Trên đường trở về, Từ Ý Bình rõ ràng phát hiện Tề Tu Viễn có gì đó không ổn, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày giỗ của Hứa Cảnh Hành, cũng không phải chuyện gì lạ lẫm cho nên không mở miệng hỏi.

Lúc sắp đến nhà, Tề Tu Viễn rốt cuộc mở miệng.

“Ý bình, giúp tôi điều tra về gia đình của Cảnh Hành.”

“Hả? Sao bây giờ lại muốn tra cái này làm gì?” Từ Ý Bình hỏi.

Tề Tu Viễn người đã bỏ thuốc từ lâu, giờ lại châm một điếu thuốc, “Tôi vừa gặp cháu trai của Cảnh Hành ở mộ viên, lớn lên trông giống nhau như đúc a.”

Từ Ý Bình sợ tới mức vượt luôn đèn đỏ.

“Đồ chết bầm! Cậu lo mà nhìn đường đi! Tôi rất quý trọng mạng sống nha!” Tề Tu Viễn không chút khách khí mắng ra tiếng.

“Rồi rồi, tôi giúp anh điều tra. Đừng có hút nữa, mấy vị tổ tông nhà anh mà ngửi thấy thì chỉ có anh là dễ chịu.” Từ Ý Bình cười nói ha ha.

“Hừ.” Tề Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn kéo một hơi khói, ” Nước hoa Cologne của cậu đâu? Cho tôi mượn xịt chút.”


“Rồi.”

Tề Tu Viễn ghét bỏ xịt chút nước hoa Cologne lên người, sau đó thì ngửi ngửi, “Hô, mùi nước hoa này có kích thích quá không vậy?”

Mẹ kiếp tên đại gia nhà anh! Đây là mùi hương hắn thích nhất! Một chút kích thích cũng không được sao?!!

“Ngại hôi thì anh đừng có phun!” Từ Ý Bình không cao hứng phản bác.

“Ai, nếu có cái để chọn thì tôi chả thèm xịt đâu.”

“…… Lăn mẹ đi!”

“Ai ai ai! Nhìn đường kìa !”

Cho dù Tề Tu Viễn xịt nước hoa lên người để che dấu mùi thuốc lá, vẫn bị Trì Vũ ngửi được. Anh là bác sĩ, có thói quen ở sạch, đã rất quen thuộc với mùi cơ thể của Tề Tu Viễn, hơn nữa Tề Tu Viễn chưa bao giờ thích xịt nước hoa Cologne, nhưng mà anh cũng không vạch trần. Tề Tu Viễn sau khi hút thuốc còn biết xịt nước hoa để che dấu mùi vị, ngược lại vẫn là đem bọn họ để ở trong lòng, không muốn làm cho bọn họ lo lắng.

Trì Vũ giúp Tề Tu Viễn cởi áo khoác, rất giống hiền thê lương mẫu, “Đói không? Cơm sắp nấu xong rồi.”

“Không đói bụng. Ba đi tắm rửa một cái.” Tề Tu Viễn cũng không dám hôn miệng Trì Vũ, sợ Trì Vũ phát hiện hắn hút thuốc, liền nhẹ nhàng hôn lên má của anh một cái.

“Con giúp ba tìm quần áo.”

“Ừm.”

Tắm rửa xúc miệng xong, xác định trên người không còn mùi thuốc lá, Tề Tu Viễn mới ra khỏi phòng tắm.

Vừa đi ra thì thấy Văn Hi ngồi ở trên giường nhìn hắn.

“Anh hai kêu con lên nói với ba là tắm rửa xong liền đi xuống ăn cơm. Tất cả mọi người đang chờ ba ăn cơm đó.”

“Ba mặc xong quần áo rồi xuống liền.” Tề Tu Viễn cầm lấy bộ đồ để ở trên giường mặc lên, nhưng phát hiện không có quần lót. Trì Vũ không có khả năng chưa tìm quần lót cho hắn, như vậy có thể là Văn Hi giấu rồi.

“Quần lót của ba đâu?” Tề Tu Viễn ôm Văn Hi, nhéo chóp mũi của cậu.

Văn Hi một bàn tay ôm lấy cổ Tề Tu Viễn, một tay kéo quần thể thao của mình ra, lộ ra quần lót màu trắng ở bên trong, “Ở trong quần con nè, ba tới lấy ra đi.”

“Tiểu quỷ này.” Tề Tu Viễn vậy mà hiên ngang đưa tay vào đũng quần của con trai.

Văn Hi dựa vào ngực Tề Tu Viễn rên rỉ ra tiếng, “A……”

Tề Tu Viễn nhanh chóng đem quần lót của mình kéo ra, giơ tay vỗ vỗ mông Văn Hi, “Con trai hư, học theo ba cái thứ này không tốt đâu.”

“A a……! Văn Hi nhướng mày, đôi mắt gợn nước, bĩu môi, “Ba ba không thích sao?”

Tề Tu Viễn cười, cắn một cái lên chóp mũi của Văn Hi, “Thích.”. Truyện Khác

“Cuối cùng còn phải vậy sao.” Văn Hi ngồi khoá ở trên người Tề Tu Viễn, lớn mật hôn môi Tề Tu Viễn, vặn vẹo mông cọ lên côn th*t của hắn.

Tề Tu Viễn cũng khiến Văn Hi khơi mào dục hỏa, đang lúc hai người muốn lăn giường, Trì Vũ gõ cửa phòng thật mạnh.

Tề Tu Viễn hoàn hồn nhìn Trì Vũ vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng.

“Ba ba, ăn cơm!” hai chữ ăn cơm được nhấn mạnh.

“…… Ặc…… Đã biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện