Đã hai tháng trôi qua, Lục Thị có được hai hợp đồng lớn liền phát triển nhanh như thổi.
Hôm nay, cô cùng anh trở về Lục Gia.
Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng đổ vỡ khiến cô và anh hốt hoảng chạy vào.
Mẹ cô đứng giữa những mãnh sành, lão Lục khoác tay một cô gái trẻ bước vào mà hét lớn
- Dù mày có muốn hay không thì cổ cũng mang thai đứa con của tao rồi!! Im lặng mà sống đi!! Nếu không đừng trách tao mạnh tay!!
Bà Lục chỉ biết đứng đó khóc, từng tiếng nấc của bà như ghim vào trái tim cô.
Thẩm Vy hai tay đã nắm chặt lại tiến về phía ông
- Ông lớn tiếng với ai vậy hả? Bà Lục lắc đầu nhìn cô lên tiếng
- Thẩm Vy...
- Mẹ phải để cho con nói!!
Thẩm Vy nhìn thẳng vào mặt ông Lục mà lớn tiếng
- Người nên im lặng ở cái nhà này là ông!! Đây là Nguyễn Gia, chính ông là kẻ âm mưu chiếm đoạt nó!! Ông mang gái gú về nhà thì thôi đi, bây giờ còn mang cả chửa hoang về nhà mà la lối? Ông nghĩ ông đáng mặt làm đàn ông sao?
- Thẩm Vy, đừng nói nữa....mẹ xin con!!
Cô chẳng mảy may đến lời mẹ mà tiếp tục lên tiếng
- Ông không cảm giác dơ bẩn sao? Tại sao vậy? Mẹ tôi lúc nào cũng phải nhẫn nhục vì ông, sống hết lòng cho cái nhà chỉ để vun đắp thứ tình cảm dơ bẩn từ ông!!
*Chát*
Tiếng tát từ tay bà Lục rơi xuống má cô
- Không được hỗn, ông ấy là ba con đấy!!
- Mẹ!! Sao mẹ đánh con?
Lão Lục ngay sau cái tát của bà liền đẩy bà ra
- Ai cho bà đánh con tôi!! Thẩm Vy, có đau không con...
Thẩm Vy trong mắt đã đỏ hoe nhưng cô không khóc, đẩy mạnh lão ra mà gằn giọng
- Đừng đụng vào tôi, dơ bẩn lắm!!
Nói rồi cô quay bước ra ngoài, Hạo Thần cúi người chào bà Lục rồi chạy theo cô.
Cả quãng đường về nhà cô im lặng không nói một tiếng.
Về nhà liền trở lên phòng mà ngã người xuống giường.
Hạo Thần bước lên lầu đẩy cửa ra nhìn cô mà xót xa
- Em ổn không?
- ....
Nhận được sự im lặng khiến lòng anh nặng trĩu, ngồi xuống giường, ánh mắt anh yêu thương nhìn cô
- Muốn khóc sao?
- ....
- Khóc đi, anh ở đây!!
- ....
- Sao vậy??
- Anh ra ngoài đi!!
- Tại sao không khóc?
- Tôi bảo anh ra ngoài đi!!
- Tại sao em lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, rõ ràng là em rất yếu đuối cơ mà, tại sao lúc nào cũng phải gồng mình lên vậy hả? Thẩm Vy, em cũng chỉ là con người, khi mệt mỏi cũng phải khóc mà...Khóc đâu phải là yếu đuối, nó không phải chỉ là cách để biểu hiện cảm xúc thôi sao??
Thẩm Vy lúc này không kìm được nữa, nước mắt chảy xuống.
Cô bỗng dưng trở nên nhỏ bé, cả người co rúm lại mà nấc lên.
Hạo Thần nhìn cô chua xót, đưa tay gạt đi giọt nước mắt cho cô
- Sau này, em không cần phải mãnh mẽ nữa.
Cứ yếu đuối đi, anh sẽ ở bên cạnh em!!
Thẩm Vy cứ vậy nấc lên
- Tại sao? Tại sao lại làm khổ mẹ tôi như vậy? Tại sao lại làm đau tôi như vậy...híc...
Hạo Thần đưa tay vỗ vỗ vai cô, tâm anh theo những giọt nước mắt của cô mà đau không kém
- Ba em, ông ấy...
- Ông ấy rất thương tôi chứ gì? Nhưng tôi không cần!! Thứ tôi cần là một gia đình, một người cha...ông ấy chẳng cho tôi một thứ gì cả!! Ông ấy gái gú bên ngoài cũng thôi đi, tại sao lúc nào cũng hành hạ tinh thần mẹ tôi? Lại còn có con ở bên ngoài, tôi nên làm gì đây?
Hạo Thần đau lòng ôm cô gái nhỏ vào trong lòng
- Ngoan...anh sẽ ở đây cùng em làm những điều em muốn!!
- ...híc....híc...
Thẩm Vy thút thít một lúc liền chìm vào giấc ngủ.
Hạo Thần khẽ buông cô ra, đặt lên khóe mi còn đọng một chút nước mắt một nụ hôn nhẹ rồi rời đi!!
Trở về phòng mình, anh hít thở sâu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái cảm giác đau đến tận tâm can khi nhìn thấy cô khóc này là gì? Cảm giác muốn được che chở, yêu thương cô...muốn được gần cô nhiều hơn nữa
- Thẩm Vy, tôi nên làm gì với em đây?
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong liền bước xuống nhà.
Thấy anh đang loay hoay trong bếp liền khẽ cười
- Hạo Thần!!
- Dậy rồi sao? Lại bàn đi!!
- Hôm qua....cảm ơn anh!!
- Không sao, em ổn hơn là tốt rồi!! Nào, cùng ăn sáng thôi!!
Cô vui vẻ ăn phần ăn buổi sáng do anh chuẩn bị, dừng một lát cô ngẩng mặt nhìn anh
- Tôi không muốn trả thù nữa!!
- Hửm?
- Bây giờ lão ta mà tán gia bại sản không phải rất tội cho đứa nhỏ kia sao? Nó không có tội!!
Hạo Thần gật gù hiểu ý
- Được rồi, ăn đi!!
- Tối nay về Lục Gia cùng tôi được không?
Anh khó hiểu nhìn cô nhưng cũng gật gật đầu đồng ý.
Chỉ cần là cô muốn, bất cứ việc gì anh cũng sẽ làm theo.
Chỉ cần là cô....
Hôm nay, cô cùng anh trở về Lục Gia.
Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng đổ vỡ khiến cô và anh hốt hoảng chạy vào.
Mẹ cô đứng giữa những mãnh sành, lão Lục khoác tay một cô gái trẻ bước vào mà hét lớn
- Dù mày có muốn hay không thì cổ cũng mang thai đứa con của tao rồi!! Im lặng mà sống đi!! Nếu không đừng trách tao mạnh tay!!
Bà Lục chỉ biết đứng đó khóc, từng tiếng nấc của bà như ghim vào trái tim cô.
Thẩm Vy hai tay đã nắm chặt lại tiến về phía ông
- Ông lớn tiếng với ai vậy hả? Bà Lục lắc đầu nhìn cô lên tiếng
- Thẩm Vy...
- Mẹ phải để cho con nói!!
Thẩm Vy nhìn thẳng vào mặt ông Lục mà lớn tiếng
- Người nên im lặng ở cái nhà này là ông!! Đây là Nguyễn Gia, chính ông là kẻ âm mưu chiếm đoạt nó!! Ông mang gái gú về nhà thì thôi đi, bây giờ còn mang cả chửa hoang về nhà mà la lối? Ông nghĩ ông đáng mặt làm đàn ông sao?
- Thẩm Vy, đừng nói nữa....mẹ xin con!!
Cô chẳng mảy may đến lời mẹ mà tiếp tục lên tiếng
- Ông không cảm giác dơ bẩn sao? Tại sao vậy? Mẹ tôi lúc nào cũng phải nhẫn nhục vì ông, sống hết lòng cho cái nhà chỉ để vun đắp thứ tình cảm dơ bẩn từ ông!!
*Chát*
Tiếng tát từ tay bà Lục rơi xuống má cô
- Không được hỗn, ông ấy là ba con đấy!!
- Mẹ!! Sao mẹ đánh con?
Lão Lục ngay sau cái tát của bà liền đẩy bà ra
- Ai cho bà đánh con tôi!! Thẩm Vy, có đau không con...
Thẩm Vy trong mắt đã đỏ hoe nhưng cô không khóc, đẩy mạnh lão ra mà gằn giọng
- Đừng đụng vào tôi, dơ bẩn lắm!!
Nói rồi cô quay bước ra ngoài, Hạo Thần cúi người chào bà Lục rồi chạy theo cô.
Cả quãng đường về nhà cô im lặng không nói một tiếng.
Về nhà liền trở lên phòng mà ngã người xuống giường.
Hạo Thần bước lên lầu đẩy cửa ra nhìn cô mà xót xa
- Em ổn không?
- ....
Nhận được sự im lặng khiến lòng anh nặng trĩu, ngồi xuống giường, ánh mắt anh yêu thương nhìn cô
- Muốn khóc sao?
- ....
- Khóc đi, anh ở đây!!
- ....
- Sao vậy??
- Anh ra ngoài đi!!
- Tại sao không khóc?
- Tôi bảo anh ra ngoài đi!!
- Tại sao em lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, rõ ràng là em rất yếu đuối cơ mà, tại sao lúc nào cũng phải gồng mình lên vậy hả? Thẩm Vy, em cũng chỉ là con người, khi mệt mỏi cũng phải khóc mà...Khóc đâu phải là yếu đuối, nó không phải chỉ là cách để biểu hiện cảm xúc thôi sao??
Thẩm Vy lúc này không kìm được nữa, nước mắt chảy xuống.
Cô bỗng dưng trở nên nhỏ bé, cả người co rúm lại mà nấc lên.
Hạo Thần nhìn cô chua xót, đưa tay gạt đi giọt nước mắt cho cô
- Sau này, em không cần phải mãnh mẽ nữa.
Cứ yếu đuối đi, anh sẽ ở bên cạnh em!!
Thẩm Vy cứ vậy nấc lên
- Tại sao? Tại sao lại làm khổ mẹ tôi như vậy? Tại sao lại làm đau tôi như vậy...híc...
Hạo Thần đưa tay vỗ vỗ vai cô, tâm anh theo những giọt nước mắt của cô mà đau không kém
- Ba em, ông ấy...
- Ông ấy rất thương tôi chứ gì? Nhưng tôi không cần!! Thứ tôi cần là một gia đình, một người cha...ông ấy chẳng cho tôi một thứ gì cả!! Ông ấy gái gú bên ngoài cũng thôi đi, tại sao lúc nào cũng hành hạ tinh thần mẹ tôi? Lại còn có con ở bên ngoài, tôi nên làm gì đây?
Hạo Thần đau lòng ôm cô gái nhỏ vào trong lòng
- Ngoan...anh sẽ ở đây cùng em làm những điều em muốn!!
- ...híc....híc...
Thẩm Vy thút thít một lúc liền chìm vào giấc ngủ.
Hạo Thần khẽ buông cô ra, đặt lên khóe mi còn đọng một chút nước mắt một nụ hôn nhẹ rồi rời đi!!
Trở về phòng mình, anh hít thở sâu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái cảm giác đau đến tận tâm can khi nhìn thấy cô khóc này là gì? Cảm giác muốn được che chở, yêu thương cô...muốn được gần cô nhiều hơn nữa
- Thẩm Vy, tôi nên làm gì với em đây?
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong liền bước xuống nhà.
Thấy anh đang loay hoay trong bếp liền khẽ cười
- Hạo Thần!!
- Dậy rồi sao? Lại bàn đi!!
- Hôm qua....cảm ơn anh!!
- Không sao, em ổn hơn là tốt rồi!! Nào, cùng ăn sáng thôi!!
Cô vui vẻ ăn phần ăn buổi sáng do anh chuẩn bị, dừng một lát cô ngẩng mặt nhìn anh
- Tôi không muốn trả thù nữa!!
- Hửm?
- Bây giờ lão ta mà tán gia bại sản không phải rất tội cho đứa nhỏ kia sao? Nó không có tội!!
Hạo Thần gật gù hiểu ý
- Được rồi, ăn đi!!
- Tối nay về Lục Gia cùng tôi được không?
Anh khó hiểu nhìn cô nhưng cũng gật gật đầu đồng ý.
Chỉ cần là cô muốn, bất cứ việc gì anh cũng sẽ làm theo.
Chỉ cần là cô....
Danh sách chương