Tiêu Hà Hà còn chưa nói gì thì Mig đã hét lên. “A! Lại có thêm một anh chàng nhỏ bé nữa à? Anh chàng nhỏ bé môi đỏ răng trắng này nè! Ai vậy?”
Cô ấy đang tự hỏi liệu đây có phải là đứa con chỉ được nhìn thấy một lần cách đây năm năm hay không? Ánh mắt của Mig liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ phấn khích, cô gật đầu. “Mig, đây là Ngữ Điền, con trai của em...”
“A! Chị có hai thằng con nuôi rồi! Cục cưng, nào, dì không thiên vị đâu, hôn một cái nào!” Mig nói rồi chạy đến ôm lấy Ngữ Điền, không nói gì chỉ ịn lên mặt cậu một dấu môi đỏ chót.
Khuôn mặt nhỏ nhút nhát của Ngữ Điền ngay lập tức đỏ bừng, rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà bật cười. “Ngữ Điền à, đây là dì Mig đó con!”
“Cục cưng, khi con chào đời, dì đã từng bồng con rồi đó, dì là người đầu tiên gặp con ngoại trừ các bác sĩ, gặp con còn trước mẹ của con nữa kìa. Sao vậy? Mắc cỡ à?” Mig háo hức nói.
“Con chào dì!” Cuối cùng Ngữ Điền cũng lên tiếng, nhưng vẫn rất sợ sệt.
“Con ngoan!” Mig vẫn bồng cậu bé, sau đó ôm lấy cả hai đứa trẻ, lúc này mới giật mình khi nhìn thấy có một hình dáng cao lớn đang đứng trong nhà.
“A! Anh này là ai vậy?”
Lúc này Đỗ Cảnh mới nhận ra rằng đến lúc này cô gái xinh đẹp và ăn mặc rất hợp mốt trước mắt mới nhìn thấy sự tồn tại của mình, còn Tiêu Hà Hà thì phì cười. “Mig, đây là đồng nghiệp của em, Đỗ Cảnh!”
Sau phần giới thiệu, Mig hơi xấu hổ. “Xin lỗi anh nha, vừa rồi tôi gặp con nuôi nên vui quá, không nhìn thấy anh!”
“Không có gì đâu!” Đỗ Cảnh không để bụng, nói rồi xách mấy túi rau củ đi thẳng vào bếp. “Hà Hà, cô đi nghỉ đi, tôi nấu cơm xong sẽ gọi mọi người!”
“Chú Đỗ ơi, chú biết nấu cơm hả?” Thịnh Thịnh hỏi ngay lập tức.
“Ừm!” Đỗ Cảnh gật đầu.
“Wow! Chú tuyệt vời quá!”
Lúc này Mig mới nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Hà Hà, vội hỏi với giọng nghi ngờ: “Em ổn chứ?”
“Cô ấy không được khỏe, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cần được tẩm bổ!” Đỗ Cảnh nói.
“Vậy hả? Tôi cũng thấy sắc mặt của nó không tốt. Để tôi phụ anh nấu ăn ha. Hai đứa lên phòng chơi đi. Hà Hà, em nằm nghỉ đi, để chị phụ anh Đỗ cho!”
“Chị biết làm hả?” Tiêu Hà Hà cười phá lên, cô biết rõ Mig là một kẻ ngốc trong bếp!
Mig lập tức cau mày lại, nháy mắt ra hiệu, nhỏ tiếng cảnh báo: “Này, dù chị không phải là mẹ hiền vợ ngoan thì cũng có thể làm dáng một chút đúng không? Rửa rau được mà, đâu thể nào để khách khứa mới tới nhà lần đầu mà phải xuống bếp nấu cơm chứ hả?”
“Hi hi… Thôi được rồi, chị phụ Đỗ Cảnh đi, em về phòng đây!” Điện thoại của Tiêu Hà Hà lại reo lên lần nữa, cô nhìn xuống và thấy số của Tần Trọng Hàn, sắc mặt lập tức trắng bệch ra.
“Hà Hà, có phải Tần Trọng Hàn gọi không?” Mig nhận ra sự thay đổi của cô. “Em và Tần Trọng Hàn kết thúc như vậy thật à?”
“Không có gì đâu, em ổn. Chị mau qua phụ Đỗ Cảnh đi!” Nói rồi cô quay về phòng ngủ của mình.
Ngắt cuộc gọi, Tiêu Hà Hà để cái điện thoại lên bàn.
Tần Trọng Hàn nhìn thấy cuộc gọi bị ngắt ngang, hai tay siết chặt vô lăng làm nổi cả gân trắng. Cả khuôn mặt như bị mây mù che phủ, nhấn gọi một lần nữa, nhưng chợt nhận ra tay mình đang run dữ dội!
Điện thoại của Tiêu Hà Hà lại reo lên, cô đành phải nhận cuộc gọi này.
“Hà Hà, em đang ở đâu? Anh đến tìm em!” Tần Trọng Hàn vội vã hét lên.
“Anh gọi nhầm số rồi! Nếu anh còn gọi đến nữa, tôi sẽ đổi số đó!” Tiêu Hà Hà nói rất nhỏ, giọng run rẩy.
“Hà Hà, em nói cho anh biết là em đang ở đâu đi. Có người nói em đi thuê phòng với người đàn ông khác, có thật vậy không? Anh muốn xác định chuyện đó!” Anh ta sốt ruột nên đã nói ra hết những lo lắng chưa được suy ngẫm đó.
Nhưng ngay khi câu này được nói ra, cả cơ thể và trái tim của Tiêu Hà Hà đã lạnh lẽo theo.
Thuê phòng?
Thuê phòng với đàn ông?
Cô đang cầm một ly nước trong tay, cô siết thật chặt cái ly đó, hoảng loạn đưa lên miệng. Nước rất ấm, nhưng cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức cô sắp run rẩy cả người.
“Hà Hà, em có làm chuyện đó thật không?” Tần Trọng Hàn hỏi với giọng run rẩy. “Em thật sự muốn giày vò anh như vậy sao?”
Trái tim Tiêu Hà Hà như rơi thẳng xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh. Cô run rẩy đặt cái ly lên bàn, vịn tay vào đó, trong tim cô cũng nhói đau từng cơn.
Rốt cuộc là ai đã nói với anh ta như vậy?
Nhưng cô giận, giận anh ta đã không tin mình, giận anh ta dễ dàng tin vào lời nói của người khác. Cô đi thuê phòng với người khác? Nếu cô có chút tính phong lưu đó, có lẽ cô sẽ không đau đớn như bây giờ rồi!
Nhưng sự không tin tưởng của anh ta làm cô như thể rơi xuống hầm băng, tim cô run rẩy, hỏi ngược lại bằng giọng lạnh lùng: “Phải! Tôi đi thuê phòng với người khác đó! Anh Tần, chuyện này thì liên quan gì đến anh?”
Cô nghe thấy đầu bên kia bỗng nhiên im bặt, rồi tiếng đạp phanh khẩn cấp vang lên trong điện thoại...
“Tần Trọng Hàn? Tần Trọng Hàn?” Tiêu Hà giật thót tim, nhưng đầu bên kia vẫn không nói gì, sau đó là tiếng bíp bíp, cúp máy rồi!
Máu huyết đột nhiên đông cứng lại, Tiêu Hà Hà như chết lặng, dường như không khí trong phòng cũng lạnh theo, lạnh đến mức làm cô phải rùng mình.
Cô gọi lại một lần nữa, nhưng đầu bên kia vẫn không ai trả lời...
“Hà Hà, em sao vậy?” Mig thấy Tiêu Hà Hà chạy ra khỏi phòng, bộ dạng rất hoảng hốt.
“Có chuyện rồi, Mig ơi, chắc Tần Trọng Hàn gặp chuyện gì đó rồi!” Bàn tay lạnh như đá của Tiêu Hà Hà đang nắm chặt tay Mig.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mig ngạc nhiên.
“Tai nạn xe, chắc là xảy ra tai nạn xe rồi!” Tiêu Hà Hà nghe thấy tiếng phanh xe rất gấp, nhất định là đã xảy ra tai nạn rồi. “Em phải ra ngoài, chị lo cho hai đứa nhỏ giùm em!”
Không có thời gian để giải thích thêm, Tiêu Hà Hà chạy thẳng ra ngoài.
Chiếc Bugatti màu xanh ngọc chạy ngang qua con phố đông đúc nhất, phía sau kẹt cứng một hàng xe dài, họ thay nhau bấm còi âm ĩ, nhưng những người trong xe không hề có phản ứng gì.
Tần Trọng Hàn đang ngồi trong xe, mặc kệ có bao nhiêu chiếc xe đang dừng ở phía sau. Vào lúc này, anh ta cảm thấy trái tim mình như đã bị lấy đi!
Dường như ý thức cũng không còn tồn tại nữa!
Đau khổ, đấu tranh, buồn phiền, giận dữ, hối hận, bồn chồn, một loạt những cảm xúc đang vây lấy anh ta. Anh ta cảm thấy mình lúc này đã rơi xuống vực thẳm, cả người cứ như rơi xuống nhưng không chết, mà cứ rơi mãi rơi mãi.
Lục phủ ngũ tạng đang đau dữ dội và đảo lộn vị trí, trong đầu anh ta hiện ra khuôn mặt dịu dàng đẫm lệ nhưng lúc nào cũng rất hờ hững đó, anh ta chỉ nhớ đến Tiêu Hà Hà!
Thời khắc này, cảm giác của anh ta rất thê lương. Sự đau đớn này còn đau hơn rất nhiều so với việc trước đây Mạc Lam Ảnh phản bội anh ta!
Không biết đau hơn bao nhiêu lần!
Chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng, nhưng anh ta không nhấc máy. Hoặc giả nói linh hồn của anh ta hình như đã bị kéo đi, hoàn toàn không biết được có người đang gọi đến, cũng không biết cảnh sát giao thông đã xuất hiện từ lúc nào.
Ý thức cố đấu tranh, tất cả ý thức, nhưng lại dính vào nhau một cách hỗn loạn. Tần Trọng Hàn không thể nhớ ra gì, chỉ cảm thấy mỗi một sợi dây thần kinh đều đang đau nhức.
Cô ấy nói đã đi thuê phòng với người khác...
Đừng làm điều này...
Vừa nghĩ đến việc có thể cô ấy đang ở cùng một người đàn ông khác, trái tim anh ta đau như bị roi quất vào...
Trong xe taxi, Tiêu Hà Hà gọi liên tục vào máy của Tần Trọng Hàn, nhưng không ai trả lời.
Trong lúc hoảng hốt, Tiêu Hà Hà đột nhiên nhớ đến Tăng Ly. “Anh Tăng, có lẽ Tần Trọng Hàn xảy ra chuyện rồi, tôi không liên lạc được với anh ấy...”
“Hà Hà, cô đừng lo, bây giờ tôi đang trên đường tới đồn cảnh sát giao thông, đúng là đã xảy ra chút rắc rối. Nhưng cô đừng lo, Hàn không sao cả!”
“Anh ấy không sao thật chứ?”
“Nghe nói là không sao, nhưng tôi phải đến đó xem thử mới biết được! Cô đang ở đâu?”
“Tôi cũng đến đồn cảnh sát giao thông!” Tiêu Hà Hà nhờ anh tài xế taxi quay đầu xe lại ngay lập tức.
Khi Tiêu Hà Hà và Tăng Ly đến đồn cảnh sát giao thông, họ nhìn thấy chiếc Bugatti màu xanh ngọc đang đậu phía sau chiếc xe kéo ở trong sân của đồn cảnh sát.
“Tần Trọng Hàn đâu?” Tiêu Hà Hà ngây ra. Chiếc xe vẫn ổn, còn người đâu rồi?
Khi cô vừa mới thở phào thì đã lo lắng trở lại. “Anh gì ơi, cho hỏi anh ấy đâu rồi?”
“Hàn? Hàn à?” Tăng Ly là người đầu tiên nhận ra rằng Tần Trọng Hàn vẫn còn ngồi ở trong xe, anh ta thấy lo nên gõ vào cửa xe, nhưng chỉ thấy Tần Trọng Hàn ngồi im trên ghế lái, ánh mắt trống rỗng, như thể đã bị hóa đá vậy.
“Anh gì ơi, anh đừng gõ nữa, tôi gõ đến tê tay luôn mà anh này cũng không chịu mở cửa ra. Không còn cách nào khác nên chúng tôi mới kiểm tra thông tin đăng ký biển số xe rồi gọi đến công ty anh. Anh ta đã dừng xe ngay ngã tư đông đúc nhất, không chịu lái đi, làm cho hơn ba trăm chiếc xe bị kẹt ở phía sau. Chúng tôi nghi ngờ anh ta lái xe khi đang say rượu nên mới không dám mở cửa, e rằng phải tạm giữ anh ta lại để điều tra! Nhưng thật tình là không còn cách nào khác nên mới gọi xe kéo đến...”
“Không thể nào đâu!” Tăng Ly giải thích: “Mới sáng sớm mà uống rượu gì chứ? Này! Hình như còn chưa tới giờ ăn trưa nữa, không nên uống rượu đâu ha!”
“Để tôi đi gọi!” Tiêu Hà Hà thở phào, cũng cảm thấy rất đau lòng. Anh chàng ngốc nghếch này! Vậy mà anh ấy dám dừng xe ngay giữa đường lớn!
“Tần Trọng Hàn, mở cửa ra, em là Tiêu Hà Hà đây!” Cô gõ vào cửa kính.
Nhưng người ở bên trong không có phản ứng gì, Tiêu Hà Hà tiếp tục gõ cửa. “Tần Trọng Hàn, nếu anh còn không chịu mở cửa ra, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu, suốt đời cũng sẽ không! Anh có nghe thấy không hả?”
Anh cảnh sát thở dài rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó. “Chắc không phải thất tình đó chứ?”
“Anh có mắt nhìn lắm, đúng là vậy đó. Anh bạn của tôi đang thất tình, nên tinh thần mới hơi không bình thường!” Tăng Ly giải thích với vẻ ngại ngùng.
“Thất tình cũng không được cố tình càn trở giao thông chứ! Theo như “Điều lệ thư phản ánh” và “Luật quản lý và xử phạt an ninh trật tự” có quy định, người cản trở giao thông và làm rối loạn trật tự công cộng sẽ bị tạm giam đó!”
“Ờ! Anh cảnh sát, phạt tiền đi, phạt tiền là được rồi mà!” Tăng Ly năn nỉ hết lời, cuối cùng cũng nhận được sự thông cảm của anh cảnh sát.
“Thôi được rồi, chờ anh ta chịu ra ngoài, chúng tôi xác nhận không phải lái xe khi đang say rượu thì chỉ phạt tiền thôi!”
Tiêu Hà Hà đã đe dọa hết mức nhưng Tần Trọng Hàn vẫn không có phản ứng gì. “Tần Trọng Hàn! Tần Trọng Hàn, mở cửa ra...”
Tiêu Hà Hà đi vòng ra trước đầu xe, đứng đó và nhìn thẳng vào người đang ngồi trong xe.
Tần Trọng Hàn dường như đang đắm mình trong suy tư, vẫn chưa hoàn hồn lại. Anh ta giống như đang mơ một giấc mơ thật dài.
Tiêu Hà Hà cứ nhìn chằm chằm vào anh ta từ bên ngoài xe, rồi gọi cả điện thoại, nhưng anh ta vẫn không thèm ngó ngàng tới. Hoặc giả nói, mắt của anh ta hoàn toàn không có tiêu cự, không nhìn thấy cô, làm cô thật sự muốn đập nát chiếc xe của anh ta.
Cô ấy đang tự hỏi liệu đây có phải là đứa con chỉ được nhìn thấy một lần cách đây năm năm hay không? Ánh mắt của Mig liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ phấn khích, cô gật đầu. “Mig, đây là Ngữ Điền, con trai của em...”
“A! Chị có hai thằng con nuôi rồi! Cục cưng, nào, dì không thiên vị đâu, hôn một cái nào!” Mig nói rồi chạy đến ôm lấy Ngữ Điền, không nói gì chỉ ịn lên mặt cậu một dấu môi đỏ chót.
Khuôn mặt nhỏ nhút nhát của Ngữ Điền ngay lập tức đỏ bừng, rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà bật cười. “Ngữ Điền à, đây là dì Mig đó con!”
“Cục cưng, khi con chào đời, dì đã từng bồng con rồi đó, dì là người đầu tiên gặp con ngoại trừ các bác sĩ, gặp con còn trước mẹ của con nữa kìa. Sao vậy? Mắc cỡ à?” Mig háo hức nói.
“Con chào dì!” Cuối cùng Ngữ Điền cũng lên tiếng, nhưng vẫn rất sợ sệt.
“Con ngoan!” Mig vẫn bồng cậu bé, sau đó ôm lấy cả hai đứa trẻ, lúc này mới giật mình khi nhìn thấy có một hình dáng cao lớn đang đứng trong nhà.
“A! Anh này là ai vậy?”
Lúc này Đỗ Cảnh mới nhận ra rằng đến lúc này cô gái xinh đẹp và ăn mặc rất hợp mốt trước mắt mới nhìn thấy sự tồn tại của mình, còn Tiêu Hà Hà thì phì cười. “Mig, đây là đồng nghiệp của em, Đỗ Cảnh!”
Sau phần giới thiệu, Mig hơi xấu hổ. “Xin lỗi anh nha, vừa rồi tôi gặp con nuôi nên vui quá, không nhìn thấy anh!”
“Không có gì đâu!” Đỗ Cảnh không để bụng, nói rồi xách mấy túi rau củ đi thẳng vào bếp. “Hà Hà, cô đi nghỉ đi, tôi nấu cơm xong sẽ gọi mọi người!”
“Chú Đỗ ơi, chú biết nấu cơm hả?” Thịnh Thịnh hỏi ngay lập tức.
“Ừm!” Đỗ Cảnh gật đầu.
“Wow! Chú tuyệt vời quá!”
Lúc này Mig mới nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Hà Hà, vội hỏi với giọng nghi ngờ: “Em ổn chứ?”
“Cô ấy không được khỏe, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cần được tẩm bổ!” Đỗ Cảnh nói.
“Vậy hả? Tôi cũng thấy sắc mặt của nó không tốt. Để tôi phụ anh nấu ăn ha. Hai đứa lên phòng chơi đi. Hà Hà, em nằm nghỉ đi, để chị phụ anh Đỗ cho!”
“Chị biết làm hả?” Tiêu Hà Hà cười phá lên, cô biết rõ Mig là một kẻ ngốc trong bếp!
Mig lập tức cau mày lại, nháy mắt ra hiệu, nhỏ tiếng cảnh báo: “Này, dù chị không phải là mẹ hiền vợ ngoan thì cũng có thể làm dáng một chút đúng không? Rửa rau được mà, đâu thể nào để khách khứa mới tới nhà lần đầu mà phải xuống bếp nấu cơm chứ hả?”
“Hi hi… Thôi được rồi, chị phụ Đỗ Cảnh đi, em về phòng đây!” Điện thoại của Tiêu Hà Hà lại reo lên lần nữa, cô nhìn xuống và thấy số của Tần Trọng Hàn, sắc mặt lập tức trắng bệch ra.
“Hà Hà, có phải Tần Trọng Hàn gọi không?” Mig nhận ra sự thay đổi của cô. “Em và Tần Trọng Hàn kết thúc như vậy thật à?”
“Không có gì đâu, em ổn. Chị mau qua phụ Đỗ Cảnh đi!” Nói rồi cô quay về phòng ngủ của mình.
Ngắt cuộc gọi, Tiêu Hà Hà để cái điện thoại lên bàn.
Tần Trọng Hàn nhìn thấy cuộc gọi bị ngắt ngang, hai tay siết chặt vô lăng làm nổi cả gân trắng. Cả khuôn mặt như bị mây mù che phủ, nhấn gọi một lần nữa, nhưng chợt nhận ra tay mình đang run dữ dội!
Điện thoại của Tiêu Hà Hà lại reo lên, cô đành phải nhận cuộc gọi này.
“Hà Hà, em đang ở đâu? Anh đến tìm em!” Tần Trọng Hàn vội vã hét lên.
“Anh gọi nhầm số rồi! Nếu anh còn gọi đến nữa, tôi sẽ đổi số đó!” Tiêu Hà Hà nói rất nhỏ, giọng run rẩy.
“Hà Hà, em nói cho anh biết là em đang ở đâu đi. Có người nói em đi thuê phòng với người đàn ông khác, có thật vậy không? Anh muốn xác định chuyện đó!” Anh ta sốt ruột nên đã nói ra hết những lo lắng chưa được suy ngẫm đó.
Nhưng ngay khi câu này được nói ra, cả cơ thể và trái tim của Tiêu Hà Hà đã lạnh lẽo theo.
Thuê phòng?
Thuê phòng với đàn ông?
Cô đang cầm một ly nước trong tay, cô siết thật chặt cái ly đó, hoảng loạn đưa lên miệng. Nước rất ấm, nhưng cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức cô sắp run rẩy cả người.
“Hà Hà, em có làm chuyện đó thật không?” Tần Trọng Hàn hỏi với giọng run rẩy. “Em thật sự muốn giày vò anh như vậy sao?”
Trái tim Tiêu Hà Hà như rơi thẳng xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh. Cô run rẩy đặt cái ly lên bàn, vịn tay vào đó, trong tim cô cũng nhói đau từng cơn.
Rốt cuộc là ai đã nói với anh ta như vậy?
Nhưng cô giận, giận anh ta đã không tin mình, giận anh ta dễ dàng tin vào lời nói của người khác. Cô đi thuê phòng với người khác? Nếu cô có chút tính phong lưu đó, có lẽ cô sẽ không đau đớn như bây giờ rồi!
Nhưng sự không tin tưởng của anh ta làm cô như thể rơi xuống hầm băng, tim cô run rẩy, hỏi ngược lại bằng giọng lạnh lùng: “Phải! Tôi đi thuê phòng với người khác đó! Anh Tần, chuyện này thì liên quan gì đến anh?”
Cô nghe thấy đầu bên kia bỗng nhiên im bặt, rồi tiếng đạp phanh khẩn cấp vang lên trong điện thoại...
“Tần Trọng Hàn? Tần Trọng Hàn?” Tiêu Hà giật thót tim, nhưng đầu bên kia vẫn không nói gì, sau đó là tiếng bíp bíp, cúp máy rồi!
Máu huyết đột nhiên đông cứng lại, Tiêu Hà Hà như chết lặng, dường như không khí trong phòng cũng lạnh theo, lạnh đến mức làm cô phải rùng mình.
Cô gọi lại một lần nữa, nhưng đầu bên kia vẫn không ai trả lời...
“Hà Hà, em sao vậy?” Mig thấy Tiêu Hà Hà chạy ra khỏi phòng, bộ dạng rất hoảng hốt.
“Có chuyện rồi, Mig ơi, chắc Tần Trọng Hàn gặp chuyện gì đó rồi!” Bàn tay lạnh như đá của Tiêu Hà Hà đang nắm chặt tay Mig.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mig ngạc nhiên.
“Tai nạn xe, chắc là xảy ra tai nạn xe rồi!” Tiêu Hà Hà nghe thấy tiếng phanh xe rất gấp, nhất định là đã xảy ra tai nạn rồi. “Em phải ra ngoài, chị lo cho hai đứa nhỏ giùm em!”
Không có thời gian để giải thích thêm, Tiêu Hà Hà chạy thẳng ra ngoài.
Chiếc Bugatti màu xanh ngọc chạy ngang qua con phố đông đúc nhất, phía sau kẹt cứng một hàng xe dài, họ thay nhau bấm còi âm ĩ, nhưng những người trong xe không hề có phản ứng gì.
Tần Trọng Hàn đang ngồi trong xe, mặc kệ có bao nhiêu chiếc xe đang dừng ở phía sau. Vào lúc này, anh ta cảm thấy trái tim mình như đã bị lấy đi!
Dường như ý thức cũng không còn tồn tại nữa!
Đau khổ, đấu tranh, buồn phiền, giận dữ, hối hận, bồn chồn, một loạt những cảm xúc đang vây lấy anh ta. Anh ta cảm thấy mình lúc này đã rơi xuống vực thẳm, cả người cứ như rơi xuống nhưng không chết, mà cứ rơi mãi rơi mãi.
Lục phủ ngũ tạng đang đau dữ dội và đảo lộn vị trí, trong đầu anh ta hiện ra khuôn mặt dịu dàng đẫm lệ nhưng lúc nào cũng rất hờ hững đó, anh ta chỉ nhớ đến Tiêu Hà Hà!
Thời khắc này, cảm giác của anh ta rất thê lương. Sự đau đớn này còn đau hơn rất nhiều so với việc trước đây Mạc Lam Ảnh phản bội anh ta!
Không biết đau hơn bao nhiêu lần!
Chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng, nhưng anh ta không nhấc máy. Hoặc giả nói linh hồn của anh ta hình như đã bị kéo đi, hoàn toàn không biết được có người đang gọi đến, cũng không biết cảnh sát giao thông đã xuất hiện từ lúc nào.
Ý thức cố đấu tranh, tất cả ý thức, nhưng lại dính vào nhau một cách hỗn loạn. Tần Trọng Hàn không thể nhớ ra gì, chỉ cảm thấy mỗi một sợi dây thần kinh đều đang đau nhức.
Cô ấy nói đã đi thuê phòng với người khác...
Đừng làm điều này...
Vừa nghĩ đến việc có thể cô ấy đang ở cùng một người đàn ông khác, trái tim anh ta đau như bị roi quất vào...
Trong xe taxi, Tiêu Hà Hà gọi liên tục vào máy của Tần Trọng Hàn, nhưng không ai trả lời.
Trong lúc hoảng hốt, Tiêu Hà Hà đột nhiên nhớ đến Tăng Ly. “Anh Tăng, có lẽ Tần Trọng Hàn xảy ra chuyện rồi, tôi không liên lạc được với anh ấy...”
“Hà Hà, cô đừng lo, bây giờ tôi đang trên đường tới đồn cảnh sát giao thông, đúng là đã xảy ra chút rắc rối. Nhưng cô đừng lo, Hàn không sao cả!”
“Anh ấy không sao thật chứ?”
“Nghe nói là không sao, nhưng tôi phải đến đó xem thử mới biết được! Cô đang ở đâu?”
“Tôi cũng đến đồn cảnh sát giao thông!” Tiêu Hà Hà nhờ anh tài xế taxi quay đầu xe lại ngay lập tức.
Khi Tiêu Hà Hà và Tăng Ly đến đồn cảnh sát giao thông, họ nhìn thấy chiếc Bugatti màu xanh ngọc đang đậu phía sau chiếc xe kéo ở trong sân của đồn cảnh sát.
“Tần Trọng Hàn đâu?” Tiêu Hà Hà ngây ra. Chiếc xe vẫn ổn, còn người đâu rồi?
Khi cô vừa mới thở phào thì đã lo lắng trở lại. “Anh gì ơi, cho hỏi anh ấy đâu rồi?”
“Hàn? Hàn à?” Tăng Ly là người đầu tiên nhận ra rằng Tần Trọng Hàn vẫn còn ngồi ở trong xe, anh ta thấy lo nên gõ vào cửa xe, nhưng chỉ thấy Tần Trọng Hàn ngồi im trên ghế lái, ánh mắt trống rỗng, như thể đã bị hóa đá vậy.
“Anh gì ơi, anh đừng gõ nữa, tôi gõ đến tê tay luôn mà anh này cũng không chịu mở cửa ra. Không còn cách nào khác nên chúng tôi mới kiểm tra thông tin đăng ký biển số xe rồi gọi đến công ty anh. Anh ta đã dừng xe ngay ngã tư đông đúc nhất, không chịu lái đi, làm cho hơn ba trăm chiếc xe bị kẹt ở phía sau. Chúng tôi nghi ngờ anh ta lái xe khi đang say rượu nên mới không dám mở cửa, e rằng phải tạm giữ anh ta lại để điều tra! Nhưng thật tình là không còn cách nào khác nên mới gọi xe kéo đến...”
“Không thể nào đâu!” Tăng Ly giải thích: “Mới sáng sớm mà uống rượu gì chứ? Này! Hình như còn chưa tới giờ ăn trưa nữa, không nên uống rượu đâu ha!”
“Để tôi đi gọi!” Tiêu Hà Hà thở phào, cũng cảm thấy rất đau lòng. Anh chàng ngốc nghếch này! Vậy mà anh ấy dám dừng xe ngay giữa đường lớn!
“Tần Trọng Hàn, mở cửa ra, em là Tiêu Hà Hà đây!” Cô gõ vào cửa kính.
Nhưng người ở bên trong không có phản ứng gì, Tiêu Hà Hà tiếp tục gõ cửa. “Tần Trọng Hàn, nếu anh còn không chịu mở cửa ra, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu, suốt đời cũng sẽ không! Anh có nghe thấy không hả?”
Anh cảnh sát thở dài rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó. “Chắc không phải thất tình đó chứ?”
“Anh có mắt nhìn lắm, đúng là vậy đó. Anh bạn của tôi đang thất tình, nên tinh thần mới hơi không bình thường!” Tăng Ly giải thích với vẻ ngại ngùng.
“Thất tình cũng không được cố tình càn trở giao thông chứ! Theo như “Điều lệ thư phản ánh” và “Luật quản lý và xử phạt an ninh trật tự” có quy định, người cản trở giao thông và làm rối loạn trật tự công cộng sẽ bị tạm giam đó!”
“Ờ! Anh cảnh sát, phạt tiền đi, phạt tiền là được rồi mà!” Tăng Ly năn nỉ hết lời, cuối cùng cũng nhận được sự thông cảm của anh cảnh sát.
“Thôi được rồi, chờ anh ta chịu ra ngoài, chúng tôi xác nhận không phải lái xe khi đang say rượu thì chỉ phạt tiền thôi!”
Tiêu Hà Hà đã đe dọa hết mức nhưng Tần Trọng Hàn vẫn không có phản ứng gì. “Tần Trọng Hàn! Tần Trọng Hàn, mở cửa ra...”
Tiêu Hà Hà đi vòng ra trước đầu xe, đứng đó và nhìn thẳng vào người đang ngồi trong xe.
Tần Trọng Hàn dường như đang đắm mình trong suy tư, vẫn chưa hoàn hồn lại. Anh ta giống như đang mơ một giấc mơ thật dài.
Tiêu Hà Hà cứ nhìn chằm chằm vào anh ta từ bên ngoài xe, rồi gọi cả điện thoại, nhưng anh ta vẫn không thèm ngó ngàng tới. Hoặc giả nói, mắt của anh ta hoàn toàn không có tiêu cự, không nhìn thấy cô, làm cô thật sự muốn đập nát chiếc xe của anh ta.
Danh sách chương