Sắp hai tuần trôi qua, Tiêu Hà Hà không nhận được cuộc gọi nào từ anh cáo, tự nhiên cô thấy hơi lo lắng. Không biết tại sao, trong lòng cô rất sợ hãi, sợ rằng anh ta sẽ đột nhiên biến mất, rồi cô sẽ không bao giờ được gặp con trai mình.
Cô do dự rất rất lâu, cầm điện thoại lên và nhấn số của người tài xế đó, rồi ngồi nhìn cả buổi, nhưng vẫn không dám nhấn nút gọi, chần chừ rồi do dự, cuối cùng cũng đã nhấn gọi.
“Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Chú tài xế ơi, chú có thể giúp tôi liên lạc với cậu chủ không?” Cuối cùng cô cũng nói. “Hoặc chú cho tôi biết số điện thoại của anh ta, để tôi gọi cho anh ta được không?”
“Thưa cô, chưa chắc tôi sẽ liên lạc được, tôi sẽ thử xem sao!” Chú tài xế rất thận trọng.
“Ừm! Vậy tôi sẽ chờ chú gọi lại!” Sau khi đặt điện thoại xuống, Tiêu Hà Hà rất lo lắng. Cô biết mình mạo muội gọi điện như vậy là rất nguy hiểm, nhưng cô thực sự sợ rằng anh ta sẽ biến mất.
Hôm nay là thứ năm, Thịnh Thịnh không có ở nhà.
Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy đêm rất dài, cứ nhắm mắt thì cô lại nhớ đến đứa con trai chỉ có duyên gặp mặt một lần đó của mình, rồi suy nghĩ lung tung, sợ rằng cả đời này sẽ không được gặp lại nó.
Có vẻ trời đã hơi lạnh, cô ngồi cuộn tròn trên ghế sofa.
Thời gian chờ đợi cứ kéo dài, sau khoảng 15 phút, chuông điện thoại vang lên, gấp gáp và ngắn ngủi. Là một tin nhắn, từ một số lạ.
Tiêu Hà Hà cau mày với vẻ nghi ngờ, mở tin nhắn ra, nhìn thấy một vài từ trên đó: “Nghe nói cô đang tìm tôi?”
Là anh ta sao? Tiêu Hà Hà không dám chắc chắn, nên quyết định sẽ gọi đến số đó, nhưng đầu bên kia lại ngắt máy, không trả lời cuộc gọi.
Rồi một tin nhắn khác được gửi đến: “Có chuyện gì thì nói qua tin nhắn đi!”
Cô sững người ra, trực giác cho biết là người đó. Hít một hơi thật sâu, cô gõ một tin nhắn: “Khi nào tôi có thể gặp con trai?”
Khi gửi đi, cô nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, cứ thấp thỏm chờ câu trả lời của anh ta.
Một lúc lâu sau, khi đã sốt ruột vì chờ đợi, chuông điện thoại lại reo lên, cô vội vàng nhấn nút đọc: “Thêm một thời gian nữa.”
Cô lại gõ một tin nhắn khác: “Rốt cuộc là khi nào?”
“Sau khi gặp rồi thì sao?”
Đọc tin nhắn này xong, Tiêu Hà Hà liền chết lặng. Đúng vậy, cô chỉ muốn gặp con, còn sau khi gặp rồi thì sao? Cô có thể mang đến gì cho con mình?
Năm năm rồi! Con đã lớn, không hề có sự tham gia của cô trong năm năm đó. Mơ hồ nhớ lại đêm đó, người đàn ông đó dịu dàng nhận một cuộc gọi, hình như đã có vợ. Anh ta tìm người đẻ mướn chắc cũng là vì vợ không thể sinh nở được? Nếu không, ai lại chấp nhận một đứa con do người phụ nữ khác sinh ra chứ?
Năm năm sau, cô bất chấp tất cả để đáp ứng yêu cầu vô lý của người đàn ông đó, chỉ nóng lòng muốn gặp được con trai, nhưng lại không biết liệu làm vậy có thực sự tốt cho con hay không!
“Tôi không biết! Nhưng tôi muốn gặp nó!” Cô đã trả lời như vậy.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, bỗng nhiên cô rơi vào ngỡ ngàng, cả người cuộn tròn lại như hồn bay phách lạc, đau đớn như tim mình bị móc ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng, sống mũi cay cay, nước mắt tuôn xuống từ trong hốc mắt. Tại sao số phận lại giày vò một người phụ nữ yếu đuối như cô đến mức độ này?
“Làm người phụ nữ của tôi nhé?” Sau khi im lặng rất lâu, đầu bên kia lại gửi tới một tin nhắn khác.
Câu này, rất quen thuộc, quen thuộc đến mức là trái tim của Tiêu Hà Hà cũng đau theo nó!
Cô mỉm cười cay đắng: “Thời hạn?”
“Một đời!”
Trái tim cô run rẩy, thời hạn một đời, giống như một lời hứa. Nhưng từ lâu, cô đã quen với cuộc sống không có lời hứa, dửng dưng nhìn thấy mừng- giận - vui – buồn, tương phùng hay ly biệt của người khác.
Còn bây giờ, cô nhìn thấy hai từ này, tim cô lại run rẩy theo. “Chỉ cần như vậy, tôi sẽ gặp được con trai của tôi phải không?”
“Cô sẽ được ở gần nó!”
Tim cô như thắt lại. “Ý anh là tôi có thể ở gần nó mãi mãi? Chỉ cần tôi chấp nhận yêu cầu của anh? Chỉ cần làm người tình của anh? Đơn giản như vậy sao?”
“Không có danh phận, chỉ là người tình!”
“Tôi có thể nhìn thấy mặt anh không?” Cô không biết tại sao, đột nhiên lại rất muốn gặp anh ta, rất rất muốn.
“Tại sao lại muốn nhìn thấy mặt tôi?”
“Anh muốn đeo cái mặt nạ đó suốt đời à?”
Lại im lặng, im lặng rất lâu, lâu đến mức cô gần như tưởng rằng anh ta sẽ không gửi tin nhắn đến nữa. Đột nhiên, một tin nhắn khác được gửi đến: “Hận tôi không?”
Hận sao?
Tiêu Hà Hà tự hỏi từ tận đáy lòng mình. Một hợp đồng, vốn đã thỏa thuận xong, hận anh ta điều gì? Cô không biết nên hận anh ta hay hận bản thân mình! Nhưng đã năm năm rồi, nỗi đau cốt nhục chia lìa làm tim cô lúc nào cũng đau như bị cào xé, không hận anh ta cướp con đi, mà hận anh ta vì năm năm sau lại xâm phạm cô một lần nữa. Cô hít một hơi thật sâu, rồi gửi đi một từ: “Hận!”
Lại chờ rất lâu, đầu bên kia gửi đến hai từ. “Ngủ đi!”
Cô ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, nhưng không chờ được tin nhắn gửi tới nữa. Cô không biết ý anh ta là gì, liệu có phải vì một chữ “hận” của cô mà làm anh ta nổi giận, sẽ không cho cô gặp con nữa không?
Tiêu Hà Hà rơi vào trầm tư. Anh ta nói làm người tình một đời, thời hạn này quá dài, dài đến mức đến khi chết đi mới có thể chấm dứt mối quan hệ này. Cô nên chấp nhận không? Anh ta nói sẽ cho con trai ở gần cô, chỉ yêu cầu này thôi!
Trong quán bar tối mờ, Tần Trọng Hàn ngồi trong góc, tay cầm cái điện thoại, tay kia đang kẹp một điếu thuốc, cả người nhìn chán chường, nhưng vẫn không làm suy giảm vẻ ngang ngược của anh ta.
“Hàn, dạo này anh hơi bất thường đó!” Tăng Ly nâng ly lên. “Tâm trí để đâu đâu á!”
“Cậu lại rảnh rỗi rồi à?” Giọng trầm của Tần Trọng Hàn vang lên lạnh như băng, trong trẻo nhưng hiu quạnh làm người khác không thể nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.
“Ha! Thì ra hai anh đang ở đây?” Đột nhiên, một giọng nói đẹp đẽ tham gia vào.
Hai người cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Tăng Dương Dương đang tươi cười rạng rỡ của xuất hiện trước mặt họ. Cô ấy mặc một cái áo phông với hoa văn dày đặc, làm nổi bật cảm giác dễ thương của một cô bé. Cái quần jean màu xám với đôi giày vải. Xuất hiện như vậy trong quán bar tối mờ, quả thực đã làm hỏng hình tượng trong sáng của cô em gái nhà hàng xóm.
Cô do dự rất rất lâu, cầm điện thoại lên và nhấn số của người tài xế đó, rồi ngồi nhìn cả buổi, nhưng vẫn không dám nhấn nút gọi, chần chừ rồi do dự, cuối cùng cũng đã nhấn gọi.
“Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Chú tài xế ơi, chú có thể giúp tôi liên lạc với cậu chủ không?” Cuối cùng cô cũng nói. “Hoặc chú cho tôi biết số điện thoại của anh ta, để tôi gọi cho anh ta được không?”
“Thưa cô, chưa chắc tôi sẽ liên lạc được, tôi sẽ thử xem sao!” Chú tài xế rất thận trọng.
“Ừm! Vậy tôi sẽ chờ chú gọi lại!” Sau khi đặt điện thoại xuống, Tiêu Hà Hà rất lo lắng. Cô biết mình mạo muội gọi điện như vậy là rất nguy hiểm, nhưng cô thực sự sợ rằng anh ta sẽ biến mất.
Hôm nay là thứ năm, Thịnh Thịnh không có ở nhà.
Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy đêm rất dài, cứ nhắm mắt thì cô lại nhớ đến đứa con trai chỉ có duyên gặp mặt một lần đó của mình, rồi suy nghĩ lung tung, sợ rằng cả đời này sẽ không được gặp lại nó.
Có vẻ trời đã hơi lạnh, cô ngồi cuộn tròn trên ghế sofa.
Thời gian chờ đợi cứ kéo dài, sau khoảng 15 phút, chuông điện thoại vang lên, gấp gáp và ngắn ngủi. Là một tin nhắn, từ một số lạ.
Tiêu Hà Hà cau mày với vẻ nghi ngờ, mở tin nhắn ra, nhìn thấy một vài từ trên đó: “Nghe nói cô đang tìm tôi?”
Là anh ta sao? Tiêu Hà Hà không dám chắc chắn, nên quyết định sẽ gọi đến số đó, nhưng đầu bên kia lại ngắt máy, không trả lời cuộc gọi.
Rồi một tin nhắn khác được gửi đến: “Có chuyện gì thì nói qua tin nhắn đi!”
Cô sững người ra, trực giác cho biết là người đó. Hít một hơi thật sâu, cô gõ một tin nhắn: “Khi nào tôi có thể gặp con trai?”
Khi gửi đi, cô nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, cứ thấp thỏm chờ câu trả lời của anh ta.
Một lúc lâu sau, khi đã sốt ruột vì chờ đợi, chuông điện thoại lại reo lên, cô vội vàng nhấn nút đọc: “Thêm một thời gian nữa.”
Cô lại gõ một tin nhắn khác: “Rốt cuộc là khi nào?”
“Sau khi gặp rồi thì sao?”
Đọc tin nhắn này xong, Tiêu Hà Hà liền chết lặng. Đúng vậy, cô chỉ muốn gặp con, còn sau khi gặp rồi thì sao? Cô có thể mang đến gì cho con mình?
Năm năm rồi! Con đã lớn, không hề có sự tham gia của cô trong năm năm đó. Mơ hồ nhớ lại đêm đó, người đàn ông đó dịu dàng nhận một cuộc gọi, hình như đã có vợ. Anh ta tìm người đẻ mướn chắc cũng là vì vợ không thể sinh nở được? Nếu không, ai lại chấp nhận một đứa con do người phụ nữ khác sinh ra chứ?
Năm năm sau, cô bất chấp tất cả để đáp ứng yêu cầu vô lý của người đàn ông đó, chỉ nóng lòng muốn gặp được con trai, nhưng lại không biết liệu làm vậy có thực sự tốt cho con hay không!
“Tôi không biết! Nhưng tôi muốn gặp nó!” Cô đã trả lời như vậy.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, bỗng nhiên cô rơi vào ngỡ ngàng, cả người cuộn tròn lại như hồn bay phách lạc, đau đớn như tim mình bị móc ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng, sống mũi cay cay, nước mắt tuôn xuống từ trong hốc mắt. Tại sao số phận lại giày vò một người phụ nữ yếu đuối như cô đến mức độ này?
“Làm người phụ nữ của tôi nhé?” Sau khi im lặng rất lâu, đầu bên kia lại gửi tới một tin nhắn khác.
Câu này, rất quen thuộc, quen thuộc đến mức là trái tim của Tiêu Hà Hà cũng đau theo nó!
Cô mỉm cười cay đắng: “Thời hạn?”
“Một đời!”
Trái tim cô run rẩy, thời hạn một đời, giống như một lời hứa. Nhưng từ lâu, cô đã quen với cuộc sống không có lời hứa, dửng dưng nhìn thấy mừng- giận - vui – buồn, tương phùng hay ly biệt của người khác.
Còn bây giờ, cô nhìn thấy hai từ này, tim cô lại run rẩy theo. “Chỉ cần như vậy, tôi sẽ gặp được con trai của tôi phải không?”
“Cô sẽ được ở gần nó!”
Tim cô như thắt lại. “Ý anh là tôi có thể ở gần nó mãi mãi? Chỉ cần tôi chấp nhận yêu cầu của anh? Chỉ cần làm người tình của anh? Đơn giản như vậy sao?”
“Không có danh phận, chỉ là người tình!”
“Tôi có thể nhìn thấy mặt anh không?” Cô không biết tại sao, đột nhiên lại rất muốn gặp anh ta, rất rất muốn.
“Tại sao lại muốn nhìn thấy mặt tôi?”
“Anh muốn đeo cái mặt nạ đó suốt đời à?”
Lại im lặng, im lặng rất lâu, lâu đến mức cô gần như tưởng rằng anh ta sẽ không gửi tin nhắn đến nữa. Đột nhiên, một tin nhắn khác được gửi đến: “Hận tôi không?”
Hận sao?
Tiêu Hà Hà tự hỏi từ tận đáy lòng mình. Một hợp đồng, vốn đã thỏa thuận xong, hận anh ta điều gì? Cô không biết nên hận anh ta hay hận bản thân mình! Nhưng đã năm năm rồi, nỗi đau cốt nhục chia lìa làm tim cô lúc nào cũng đau như bị cào xé, không hận anh ta cướp con đi, mà hận anh ta vì năm năm sau lại xâm phạm cô một lần nữa. Cô hít một hơi thật sâu, rồi gửi đi một từ: “Hận!”
Lại chờ rất lâu, đầu bên kia gửi đến hai từ. “Ngủ đi!”
Cô ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, nhưng không chờ được tin nhắn gửi tới nữa. Cô không biết ý anh ta là gì, liệu có phải vì một chữ “hận” của cô mà làm anh ta nổi giận, sẽ không cho cô gặp con nữa không?
Tiêu Hà Hà rơi vào trầm tư. Anh ta nói làm người tình một đời, thời hạn này quá dài, dài đến mức đến khi chết đi mới có thể chấm dứt mối quan hệ này. Cô nên chấp nhận không? Anh ta nói sẽ cho con trai ở gần cô, chỉ yêu cầu này thôi!
Trong quán bar tối mờ, Tần Trọng Hàn ngồi trong góc, tay cầm cái điện thoại, tay kia đang kẹp một điếu thuốc, cả người nhìn chán chường, nhưng vẫn không làm suy giảm vẻ ngang ngược của anh ta.
“Hàn, dạo này anh hơi bất thường đó!” Tăng Ly nâng ly lên. “Tâm trí để đâu đâu á!”
“Cậu lại rảnh rỗi rồi à?” Giọng trầm của Tần Trọng Hàn vang lên lạnh như băng, trong trẻo nhưng hiu quạnh làm người khác không thể nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.
“Ha! Thì ra hai anh đang ở đây?” Đột nhiên, một giọng nói đẹp đẽ tham gia vào.
Hai người cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Tăng Dương Dương đang tươi cười rạng rỡ của xuất hiện trước mặt họ. Cô ấy mặc một cái áo phông với hoa văn dày đặc, làm nổi bật cảm giác dễ thương của một cô bé. Cái quần jean màu xám với đôi giày vải. Xuất hiện như vậy trong quán bar tối mờ, quả thực đã làm hỏng hình tượng trong sáng của cô em gái nhà hàng xóm.
Danh sách chương