“Hà Hà, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mới sáng sớm Hàn đã gọi điện, nói em không làm nữa! Em không sao chứ?” Mễ Kiệt rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Dạ không có gì đâu, anh Mễ, em không sao. Hôm nay em có chút chuyện, em xin nghỉ phép một ngày được không? Em sẽ không bỏ việc đâu, công việc này rất quan trọng với em!” Tiêu Hà Hà rất ngại, tuy Mễ Kiệt là anh trai của Mig, nhưng lúc nào cũng xin nghỉ phép thì cảm thấy rất xấu hổ.
“Được, không sao, nhưng những lời Hàn nói…?”
“Anh ta nói thì không tính. Anh Mễ, em sẽ không thôi việc đâu!” Tiêu Hà Hà nói chắc nịch: “Ngày mai em sẽ đi làm!”
“Được rồi!” Mễ Kiệt cúp điện thoại nhưng lại càng ngờ vực hơn. Xem ra, Hà Hà và Tần Trọng Hàn thật sự có mối quan hệ đặc biệt gì đó.
“Ngữ Điền, chúng ta về nhà mẹ được không?” Tiêu Hà Hà hỏi.
Cô quyết định dẫn Ngữ Điền đi, về căn hộ.
“Mẹ ơi, chúng ta không đợi ba về hả? Ba nói chúng ta phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ba về mà! Ba còn nói tối nay sẽ đón Thịnh Thịnh đến đây nữa! Thịnh Thịnh là anh hay em của con vậy mẹ? Ba nói, con và Thịnh Thịnh đều là con của ba mẹ!” Ngữ Điền mở to mắt nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
“Thật hả? Ba nói khi nào?” Tiêu Hà Hà hoàn toàn không ngờ anh ta lại nói với Ngữ Điền như vậy. Anh chàng Tần Trọng Hàn này, rốt cuộc anh ta định giở trò gì đây? “Mẹ cũng không biết Thịnh Thịnh lớn hơn hay con lớn hơn nữa!”
Chắc là bằng nhau thôi ha? Ngữ Điền liếc nhìn cô với vẻ không hiểu, sau đó cúi gầm mặt xuống rồi cau mày. “Sao mẹ lại không biết chứ?”
Tiêu Hà Hà nhìn cậu. Thịnh Thịnh có suy nghĩ chín chắn hơn Ngữ Điền một chút, vậy cho Thịnh Thịnh lớn hơn đi. “Ngữ Điền, Thịnh Thịnh lớn, Thịnh Thịnh là anh. Sau này con sẽ có anh bảo vệ cho con! Ngữ Điền có thích anh Thịnh Thịnh không?”
Cô cẩn thận dò hỏi, lo lắng hai đứa trẻ ở cùng nhau không biết có ganh tỵ với nhau không?
“Dạ! Thích!” Ngữ Điền gật đầu, có anh thật tốt!
“Ba nói sẽ đón anh Thịnh Thịnh về đây thật à? Ba có biết anh Thịnh Thịnh đã chuyển trường rồi không?” Tiêu Hà Hà hỏi.
“Ba không nói!” Ngữ Điền cau mày. “Vậy chúng ta đi đón anh được không mẹ? Sau đó sẽ gọi điện cho ba.”
“Ừm! Giỏi! Ngữ Điền thật thông minh!” Tiêu Hà Hà dẫn Ngữ Điền ra ngoài chơi cả ngày, đến chiều mới đi đón Thịnh Thịnh, sau đó ba mẹ con quay về căn hộ.
“Mẹ ơi, sao tự nhiên Ngữ Điền lại trở thành con của mẹ rồi?” Thịnh Thịnh đột nhiên chưa thích nghi được.
Tiêu Hà Hà không biết giải thích với Thịnh Thịnh như thế nào, thì lúc này, Ngữ Điền lại nói: “Thịnh Thịnh, anh nói xem chúng ta có phải là anh em sinh đôi không?”
Thịnh Thịnh lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Hà Hà với ánh mắt nghi ngờ. Nếu Ngữ Điền là con của mẹ, vậy chẳng phải chú và mẹ đã quen nhau từ trước rồi sao?
“Thịnh Thịnh, Ngữ Điền và con đều là con của mẹ, sau này chúng ta đã có thêm người thân rồi. Mẹ hy vọng hai anh em con sẽ chung sống hoàn thuận với nhau, như vậy thì cả đời này mẹ cũng không mong gì hơn nữa.”
“Vậy mẹ có kết hôn với chú không?” Thịnh Thịnh nói ra vấn đề cậu lo lắng nhất. Mặt Tiêu Hà Hà trắng bệch, cố đổi chủ đề. “Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa ăn đã!”
Nhưng lúc này, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, Tiêu Hà Hà nhìn thấy số của Tần Trọng Hàn liền lập tức ngắt máy.
“Mẹ ơi, là ba gọi hả mẹ?” Ngữ Điền chợt nhớ ra vẫn chưa nói với ba rằng họ đã về nhà của mẹ rồi.
“Không có, gọi nhầm số thôi con!” Tiêu Hà Hà lập tức che giấu.
Nhưng, hai mươi phút sau, người gọi nhầm số đó, cuốn vào căn hộ của Tiêu Hà Hà như một cơn gió lốc. Nhìn thấy hai đứa bé đều đang ở nhà, dường như đã thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô! Người phụ nữ chết tiệt! Hại anh ta tưởng con đã bị mất tích.
Nhìn thấy hai đứa bé đều đang ở đây, cuối cùng Tần Trọng Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn Tiêu Hà Hà lại không nói gì, ngay cả liếc nhìn anh ta một cái cũng không. Sau khi để cho anh ta vào nhà, Tiêu Hà Hà quay người đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại.
Anh ta trông có vẻ vội vàng, đầu tóc rối tung, bộ đồ vest vốn phẳng phiu không có một nếp gấp, bây giờ đã nhàu lại.
Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào cô. Tiêu Hà Hà cau mày nói: “Anh có thể về được rồi. Sáng ngày mai, tôi sẽ đưa Ngữ Điền đến trường mẫu giáo. Nhà chúng tôi không chào đón anh!”
Nhưng, Tần Trọng Hàn lại cười, ánh mắt của anh ta bỗng nhiên ấm áp lạ thường, khuôn mặt điển trai trầm tĩnh như núi băng đã tan chảy. Tiêu Hà Hà ngây người ra nhìn anh ta, còn anh ta lại đột nhiên phá lên cười, tiếng cười trầm thấp chui vào tai cô, cô lại nhíu mày chặt hơn vì khó chịu. “Anh cười cái gì? Có gì đáng cười đâu?”
“Em đang giận vì chuyện tối qua à?” Anh ta nghĩ nhất định là cô đang giận chuyện tối qua anh ta đã cưỡng bức cô.
Mặt Tiêu Hà Hà đỏ bừng, vội quay người đi, không để ý đến anh ta.
“Ba ơi, ba sao vậy?” Ngữ Điền cũng nhận ra sự bất thường. “Hôm nay con có thể nào không về nhà ông nội không ba?”
Tần Trọng Hàn vẫn chưa trả lời, Tiêu Hà Hà đã căng thẳng hẳn lên.
Liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang căng cứng cả người, Tần Trọng Hàn gật đầu. “Sau này sẽ không về nhà ông nội nữa!”
“Thật hả ba?” Ngữ Điền bỗng rất hớn hở. “Nhưng lỡ ông nội giận thì phải làm sao hả ba?”
“Làm gỏi!” Khó khăn lắm Tần Trọng Hàn mới hài hước một lần.
“Chú…” Thịnh Thịnh nhíu mày, có chút lo lắng, muốn hỏi nhưng không mở miệng được.
“Sao con?”
“Chúng ta nói chuyện một lát được không?” Thịnh Thịnh suy nghĩ một hồi rồi nói.
Tiêu Hà Hà câm lặng, cách nói chuyện của Thịnh Thịnh càng lúc càng giống người lớn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của cậu lúc này, trong lòng cô đau xót, có chút áy náy. Cả buổi chiều hôm nay đều ở bên cạnh Ngữ Điền, không để ý đến Thịnh Thịnh.
Tần Trọng Hàn gật đầu. “Được, có chuyện gì, con nói đi!”
“Chú sẽ cưới mẹ chứ?” Thịnh Thịnh hỏi. “Ý con là hai người sẽ kết hôn phải không?”
Trái tim Tần Trọng Hàn thắt lại, ánh mắt bỗng sắc bén hơn, khóa chặt khuôn mặt của Thịnh Thịnh. Đứa bé này xem ra rất bảo vệ Tiêu Hà Hà, nó đang dùng giọng điệu đàm phán của người lớn để nói chuyện với mình.
“Chú không thể trả lời được à?” Thịnh Thịnh tiếp tục hỏi. “Hay chú vốn dĩ không muốn cưới mẹ?”
Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, không ngờ Thịnh Thịnh lại hỏi như vậy. Bỗng, cô hơi lặng người đi. Cô biết cô và Tần Trọng Hàn không thể nào, vì anh ta là sao trên trời, còn cô chưa bao giờ mơ mộng hái được sao.
Bấy giờ cô rất bình tĩnh, mở miệng ngăn cản: “Thịnh Thịnh, mẹ và chú chỉ là bạn bè, mẹ sẽ không kết hôn với chú đâu, mẹ có con và Ngữ Điền là vui lắm rồi! Chú có cuộc sống của chú, Thịnh Thịnh đừng hỏi nữa, được không con?”
Nghe thấy lời của Tiêu Hà Hà, ánh mắt Tần Trọng Hàn lạnh nhạt, khuôn mặt đẹp trai mà lạnh lùng vô tình. Rồi bỗng nhiên cười khẩy, thậm chí ngay cả anh ta cũng không biết mình đã nói gì. “Chúng ta phải sống chung với nhau!”
“Như vậy là sống chung phi pháp rồi!” Thịnh Thịnh bĩu môi, quay lại hỏi Ngữ Điền. “Em có muốn là con riêng không?”
“Con riêng nghĩa là gì?” Ngữ Điền không hiểu.
Tim của Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà cùng lúc thắt lại, từ “con riêng” khiến họ bị xúc động. Tần Trọng Hàn nói: “Ngữ Điền không phải là con riêng, con cũng không phải! Sau này trong sổ hộ khẩu của các con đều sẽ viết tên của ba. Hãy nhớ, ba chính là ba của các con! Sau này Thịnh Thịnh sẽ đổi tên thành Tần Thiên Thừa, có vai vế ngang với Ngữ Điền.”
Thịnh Thịnh trợn trắng mắt với vẻ bất lực, tự nhiên cảm thấy ông chú này quá ngang ngược. “Mẹ ơi, mẹ thấy sao?”
Tiêu Hà Hà nghe thấy giọng điệu ngang ngược của Tần Trọng Hàn, bỗng nhiên thấy hơi giận. Anh ta dựa vào đâu mà quyết định như vậy? Anh ta còn muốn giành lấy cả Thịnh Thịnh à? Tiêu Hà Hà cười, cảm thấy những lời anh ta nói thật nực cười.
“Thịnh Thịnh họ Tiêu!” Tiêu Hà Hà nói với vẻ cố chấp.
“Con không có ý kiến! Con đồng ý lấy họ Tiêu!” Thịnh Thịnh nói hùa theo.
“Vậy con có thể lấy họ Tiêu không? Con cũng muốn mang họ Tiêu của mẹ nữa!” Ngữ Điền rụt rè mở miệng, hoàn toàn không nhìn thấy sóng lớn đang trào dâng bên trong. “Ba ơi, có được không ba?”
“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn mắng thầm.
Ánh mắt của anh ta long lên sòng sọc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà. Ánh mắt đó dường như đâm xuyên qua người cô. Nếu đó là đạn, chắc bây giờ Tiêu Hà Hà đã bị anh ta bắn cho thương tích đầy mình rồi.
“Ba ơi, ba nói mẹ chết tiệt hả?” Ngữ Điền lại hỏi một câu.
Tần Trọng Hàn càng bất lực hơn. “Ba…”
“Ba! Ngữ Điền không muốn mẹ chết, Ngữ Điền vừa tìm thấy mẹ, ba đừng nói những lời đáng sợ như vậy nữa được không ba?” Ngữ Điền nói rồi buồn bã.
“Ờ!” Tần Trọng Hàn có chút ngượng ngừng.
Tiêu Hà Hà lần đầu tiên nhìn thấy anh ta xấu hổ như vậy, vừa quay người đi, môi cô không kìm được phải cong lên.
Thịnh Thịnh cũng bật cười. Ngữ Điền thật là đáng yêu, cậu nghĩ.
“Phải đó, Ngữ Điền, ba em đúng là đang trù mẹ chết đó, em mau năn nỉ ba, kêu ba thu lại lời nói của mình đi, nếu không sau này chúng ta sẽ không được gặp mẹ nữa đâu!” Thịnh Thịnh đổ thêm dầu vào lửa.
“Ba…” Ngữ Điền nói rồi đỏ hoe mắt. “Đừng để mẹ chết, đừng mà…”
“Được được, ba thu lại, ba không nói mẹ nữa, ba không nói ai hết!” Tần Trọng Hàn xem như đã nộp vũ khí đầu hàng.
“Vậy ba xin lỗi mẹ đi!” Ngữ Điền dụi mắt.
“Chuyện này…” Mặt Tần Trọng Hàn sắp tái xanh.
Tiêu Hà Hà dù muốn cười cũng không dám, lần đầu tiên cô nhận ra được người khác bảo vệ lại hạnh phúc đến vậy. Tuy chỉ là hai con người nhỏ xíu như vậy, nhưng cô đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng! Cô nghĩ chắc cô là người mẹ hạnh phúc nhất trên thế gian này.
“Ngữ Điền, hình như ba em không biết xin lỗi thì phải!”
“Thịnh Thịnh!” Tần Trọng Hàn bỗng suy nghĩ có phải mình đã làm mích lòng Thịnh Thịnh rồi không. Ánh mắt dò xét của anh ta nhìn vào đôi mắt trong veo của Thịnh Thịnh. Lúc này, Ngữ Điền bỗng nhiên nói: “Woah! Mắt của Thịnh Thịnh và ba giống nhau quá!”
Tiêu Hà Hà lặng người, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ Thịnh Thịnh là con của Tần Trọng Hàn với một người phụ nữ nào đó?
Tần Trọng Hàn cũng rất ngạc nhiên, nhưng anh ta biết mình chỉ có một đứa con là Ngữ Điền, vì anh ta chưa từng sinh con với bất kỳ người phụ nữ nào khác! Cách xử trí trước giờ của anh ta luôn rất tốt. Anh ta dám chắc rằng, ngoài Ngữ Điền ra, mình không có đứa con nào khác! “Ngữ Điền, đi chơi đi con!”
“Ngữ Điền, anh thấy em cứ theo họ của ba em đi, anh theo họ của mẹ là được rồi!” Thịnh Thịnh bỗng cười phá lên, nụ cười có chút gian xảo. Hừ! Dám không kết hôn với mẹ mà muốn lợi dụng mẹ à? Có đôi mắt giống chú ấy thì có gì mà ghê gớm? Cậu không thèm.
“Không! Em cũng muốn theo họ mẹ!” Ngữ Điền cố chấp.
Tần Trọng Hàn cạn lời. “Tiêu Hà Hà, em bắt mất con trai của tôi rồi!”
“Dạ không có gì đâu, anh Mễ, em không sao. Hôm nay em có chút chuyện, em xin nghỉ phép một ngày được không? Em sẽ không bỏ việc đâu, công việc này rất quan trọng với em!” Tiêu Hà Hà rất ngại, tuy Mễ Kiệt là anh trai của Mig, nhưng lúc nào cũng xin nghỉ phép thì cảm thấy rất xấu hổ.
“Được, không sao, nhưng những lời Hàn nói…?”
“Anh ta nói thì không tính. Anh Mễ, em sẽ không thôi việc đâu!” Tiêu Hà Hà nói chắc nịch: “Ngày mai em sẽ đi làm!”
“Được rồi!” Mễ Kiệt cúp điện thoại nhưng lại càng ngờ vực hơn. Xem ra, Hà Hà và Tần Trọng Hàn thật sự có mối quan hệ đặc biệt gì đó.
“Ngữ Điền, chúng ta về nhà mẹ được không?” Tiêu Hà Hà hỏi.
Cô quyết định dẫn Ngữ Điền đi, về căn hộ.
“Mẹ ơi, chúng ta không đợi ba về hả? Ba nói chúng ta phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ba về mà! Ba còn nói tối nay sẽ đón Thịnh Thịnh đến đây nữa! Thịnh Thịnh là anh hay em của con vậy mẹ? Ba nói, con và Thịnh Thịnh đều là con của ba mẹ!” Ngữ Điền mở to mắt nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
“Thật hả? Ba nói khi nào?” Tiêu Hà Hà hoàn toàn không ngờ anh ta lại nói với Ngữ Điền như vậy. Anh chàng Tần Trọng Hàn này, rốt cuộc anh ta định giở trò gì đây? “Mẹ cũng không biết Thịnh Thịnh lớn hơn hay con lớn hơn nữa!”
Chắc là bằng nhau thôi ha? Ngữ Điền liếc nhìn cô với vẻ không hiểu, sau đó cúi gầm mặt xuống rồi cau mày. “Sao mẹ lại không biết chứ?”
Tiêu Hà Hà nhìn cậu. Thịnh Thịnh có suy nghĩ chín chắn hơn Ngữ Điền một chút, vậy cho Thịnh Thịnh lớn hơn đi. “Ngữ Điền, Thịnh Thịnh lớn, Thịnh Thịnh là anh. Sau này con sẽ có anh bảo vệ cho con! Ngữ Điền có thích anh Thịnh Thịnh không?”
Cô cẩn thận dò hỏi, lo lắng hai đứa trẻ ở cùng nhau không biết có ganh tỵ với nhau không?
“Dạ! Thích!” Ngữ Điền gật đầu, có anh thật tốt!
“Ba nói sẽ đón anh Thịnh Thịnh về đây thật à? Ba có biết anh Thịnh Thịnh đã chuyển trường rồi không?” Tiêu Hà Hà hỏi.
“Ba không nói!” Ngữ Điền cau mày. “Vậy chúng ta đi đón anh được không mẹ? Sau đó sẽ gọi điện cho ba.”
“Ừm! Giỏi! Ngữ Điền thật thông minh!” Tiêu Hà Hà dẫn Ngữ Điền ra ngoài chơi cả ngày, đến chiều mới đi đón Thịnh Thịnh, sau đó ba mẹ con quay về căn hộ.
“Mẹ ơi, sao tự nhiên Ngữ Điền lại trở thành con của mẹ rồi?” Thịnh Thịnh đột nhiên chưa thích nghi được.
Tiêu Hà Hà không biết giải thích với Thịnh Thịnh như thế nào, thì lúc này, Ngữ Điền lại nói: “Thịnh Thịnh, anh nói xem chúng ta có phải là anh em sinh đôi không?”
Thịnh Thịnh lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Hà Hà với ánh mắt nghi ngờ. Nếu Ngữ Điền là con của mẹ, vậy chẳng phải chú và mẹ đã quen nhau từ trước rồi sao?
“Thịnh Thịnh, Ngữ Điền và con đều là con của mẹ, sau này chúng ta đã có thêm người thân rồi. Mẹ hy vọng hai anh em con sẽ chung sống hoàn thuận với nhau, như vậy thì cả đời này mẹ cũng không mong gì hơn nữa.”
“Vậy mẹ có kết hôn với chú không?” Thịnh Thịnh nói ra vấn đề cậu lo lắng nhất. Mặt Tiêu Hà Hà trắng bệch, cố đổi chủ đề. “Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa ăn đã!”
Nhưng lúc này, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, Tiêu Hà Hà nhìn thấy số của Tần Trọng Hàn liền lập tức ngắt máy.
“Mẹ ơi, là ba gọi hả mẹ?” Ngữ Điền chợt nhớ ra vẫn chưa nói với ba rằng họ đã về nhà của mẹ rồi.
“Không có, gọi nhầm số thôi con!” Tiêu Hà Hà lập tức che giấu.
Nhưng, hai mươi phút sau, người gọi nhầm số đó, cuốn vào căn hộ của Tiêu Hà Hà như một cơn gió lốc. Nhìn thấy hai đứa bé đều đang ở nhà, dường như đã thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô! Người phụ nữ chết tiệt! Hại anh ta tưởng con đã bị mất tích.
Nhìn thấy hai đứa bé đều đang ở đây, cuối cùng Tần Trọng Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn Tiêu Hà Hà lại không nói gì, ngay cả liếc nhìn anh ta một cái cũng không. Sau khi để cho anh ta vào nhà, Tiêu Hà Hà quay người đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại.
Anh ta trông có vẻ vội vàng, đầu tóc rối tung, bộ đồ vest vốn phẳng phiu không có một nếp gấp, bây giờ đã nhàu lại.
Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào cô. Tiêu Hà Hà cau mày nói: “Anh có thể về được rồi. Sáng ngày mai, tôi sẽ đưa Ngữ Điền đến trường mẫu giáo. Nhà chúng tôi không chào đón anh!”
Nhưng, Tần Trọng Hàn lại cười, ánh mắt của anh ta bỗng nhiên ấm áp lạ thường, khuôn mặt điển trai trầm tĩnh như núi băng đã tan chảy. Tiêu Hà Hà ngây người ra nhìn anh ta, còn anh ta lại đột nhiên phá lên cười, tiếng cười trầm thấp chui vào tai cô, cô lại nhíu mày chặt hơn vì khó chịu. “Anh cười cái gì? Có gì đáng cười đâu?”
“Em đang giận vì chuyện tối qua à?” Anh ta nghĩ nhất định là cô đang giận chuyện tối qua anh ta đã cưỡng bức cô.
Mặt Tiêu Hà Hà đỏ bừng, vội quay người đi, không để ý đến anh ta.
“Ba ơi, ba sao vậy?” Ngữ Điền cũng nhận ra sự bất thường. “Hôm nay con có thể nào không về nhà ông nội không ba?”
Tần Trọng Hàn vẫn chưa trả lời, Tiêu Hà Hà đã căng thẳng hẳn lên.
Liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang căng cứng cả người, Tần Trọng Hàn gật đầu. “Sau này sẽ không về nhà ông nội nữa!”
“Thật hả ba?” Ngữ Điền bỗng rất hớn hở. “Nhưng lỡ ông nội giận thì phải làm sao hả ba?”
“Làm gỏi!” Khó khăn lắm Tần Trọng Hàn mới hài hước một lần.
“Chú…” Thịnh Thịnh nhíu mày, có chút lo lắng, muốn hỏi nhưng không mở miệng được.
“Sao con?”
“Chúng ta nói chuyện một lát được không?” Thịnh Thịnh suy nghĩ một hồi rồi nói.
Tiêu Hà Hà câm lặng, cách nói chuyện của Thịnh Thịnh càng lúc càng giống người lớn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của cậu lúc này, trong lòng cô đau xót, có chút áy náy. Cả buổi chiều hôm nay đều ở bên cạnh Ngữ Điền, không để ý đến Thịnh Thịnh.
Tần Trọng Hàn gật đầu. “Được, có chuyện gì, con nói đi!”
“Chú sẽ cưới mẹ chứ?” Thịnh Thịnh hỏi. “Ý con là hai người sẽ kết hôn phải không?”
Trái tim Tần Trọng Hàn thắt lại, ánh mắt bỗng sắc bén hơn, khóa chặt khuôn mặt của Thịnh Thịnh. Đứa bé này xem ra rất bảo vệ Tiêu Hà Hà, nó đang dùng giọng điệu đàm phán của người lớn để nói chuyện với mình.
“Chú không thể trả lời được à?” Thịnh Thịnh tiếp tục hỏi. “Hay chú vốn dĩ không muốn cưới mẹ?”
Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, không ngờ Thịnh Thịnh lại hỏi như vậy. Bỗng, cô hơi lặng người đi. Cô biết cô và Tần Trọng Hàn không thể nào, vì anh ta là sao trên trời, còn cô chưa bao giờ mơ mộng hái được sao.
Bấy giờ cô rất bình tĩnh, mở miệng ngăn cản: “Thịnh Thịnh, mẹ và chú chỉ là bạn bè, mẹ sẽ không kết hôn với chú đâu, mẹ có con và Ngữ Điền là vui lắm rồi! Chú có cuộc sống của chú, Thịnh Thịnh đừng hỏi nữa, được không con?”
Nghe thấy lời của Tiêu Hà Hà, ánh mắt Tần Trọng Hàn lạnh nhạt, khuôn mặt đẹp trai mà lạnh lùng vô tình. Rồi bỗng nhiên cười khẩy, thậm chí ngay cả anh ta cũng không biết mình đã nói gì. “Chúng ta phải sống chung với nhau!”
“Như vậy là sống chung phi pháp rồi!” Thịnh Thịnh bĩu môi, quay lại hỏi Ngữ Điền. “Em có muốn là con riêng không?”
“Con riêng nghĩa là gì?” Ngữ Điền không hiểu.
Tim của Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà cùng lúc thắt lại, từ “con riêng” khiến họ bị xúc động. Tần Trọng Hàn nói: “Ngữ Điền không phải là con riêng, con cũng không phải! Sau này trong sổ hộ khẩu của các con đều sẽ viết tên của ba. Hãy nhớ, ba chính là ba của các con! Sau này Thịnh Thịnh sẽ đổi tên thành Tần Thiên Thừa, có vai vế ngang với Ngữ Điền.”
Thịnh Thịnh trợn trắng mắt với vẻ bất lực, tự nhiên cảm thấy ông chú này quá ngang ngược. “Mẹ ơi, mẹ thấy sao?”
Tiêu Hà Hà nghe thấy giọng điệu ngang ngược của Tần Trọng Hàn, bỗng nhiên thấy hơi giận. Anh ta dựa vào đâu mà quyết định như vậy? Anh ta còn muốn giành lấy cả Thịnh Thịnh à? Tiêu Hà Hà cười, cảm thấy những lời anh ta nói thật nực cười.
“Thịnh Thịnh họ Tiêu!” Tiêu Hà Hà nói với vẻ cố chấp.
“Con không có ý kiến! Con đồng ý lấy họ Tiêu!” Thịnh Thịnh nói hùa theo.
“Vậy con có thể lấy họ Tiêu không? Con cũng muốn mang họ Tiêu của mẹ nữa!” Ngữ Điền rụt rè mở miệng, hoàn toàn không nhìn thấy sóng lớn đang trào dâng bên trong. “Ba ơi, có được không ba?”
“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn mắng thầm.
Ánh mắt của anh ta long lên sòng sọc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà. Ánh mắt đó dường như đâm xuyên qua người cô. Nếu đó là đạn, chắc bây giờ Tiêu Hà Hà đã bị anh ta bắn cho thương tích đầy mình rồi.
“Ba ơi, ba nói mẹ chết tiệt hả?” Ngữ Điền lại hỏi một câu.
Tần Trọng Hàn càng bất lực hơn. “Ba…”
“Ba! Ngữ Điền không muốn mẹ chết, Ngữ Điền vừa tìm thấy mẹ, ba đừng nói những lời đáng sợ như vậy nữa được không ba?” Ngữ Điền nói rồi buồn bã.
“Ờ!” Tần Trọng Hàn có chút ngượng ngừng.
Tiêu Hà Hà lần đầu tiên nhìn thấy anh ta xấu hổ như vậy, vừa quay người đi, môi cô không kìm được phải cong lên.
Thịnh Thịnh cũng bật cười. Ngữ Điền thật là đáng yêu, cậu nghĩ.
“Phải đó, Ngữ Điền, ba em đúng là đang trù mẹ chết đó, em mau năn nỉ ba, kêu ba thu lại lời nói của mình đi, nếu không sau này chúng ta sẽ không được gặp mẹ nữa đâu!” Thịnh Thịnh đổ thêm dầu vào lửa.
“Ba…” Ngữ Điền nói rồi đỏ hoe mắt. “Đừng để mẹ chết, đừng mà…”
“Được được, ba thu lại, ba không nói mẹ nữa, ba không nói ai hết!” Tần Trọng Hàn xem như đã nộp vũ khí đầu hàng.
“Vậy ba xin lỗi mẹ đi!” Ngữ Điền dụi mắt.
“Chuyện này…” Mặt Tần Trọng Hàn sắp tái xanh.
Tiêu Hà Hà dù muốn cười cũng không dám, lần đầu tiên cô nhận ra được người khác bảo vệ lại hạnh phúc đến vậy. Tuy chỉ là hai con người nhỏ xíu như vậy, nhưng cô đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng! Cô nghĩ chắc cô là người mẹ hạnh phúc nhất trên thế gian này.
“Ngữ Điền, hình như ba em không biết xin lỗi thì phải!”
“Thịnh Thịnh!” Tần Trọng Hàn bỗng suy nghĩ có phải mình đã làm mích lòng Thịnh Thịnh rồi không. Ánh mắt dò xét của anh ta nhìn vào đôi mắt trong veo của Thịnh Thịnh. Lúc này, Ngữ Điền bỗng nhiên nói: “Woah! Mắt của Thịnh Thịnh và ba giống nhau quá!”
Tiêu Hà Hà lặng người, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ Thịnh Thịnh là con của Tần Trọng Hàn với một người phụ nữ nào đó?
Tần Trọng Hàn cũng rất ngạc nhiên, nhưng anh ta biết mình chỉ có một đứa con là Ngữ Điền, vì anh ta chưa từng sinh con với bất kỳ người phụ nữ nào khác! Cách xử trí trước giờ của anh ta luôn rất tốt. Anh ta dám chắc rằng, ngoài Ngữ Điền ra, mình không có đứa con nào khác! “Ngữ Điền, đi chơi đi con!”
“Ngữ Điền, anh thấy em cứ theo họ của ba em đi, anh theo họ của mẹ là được rồi!” Thịnh Thịnh bỗng cười phá lên, nụ cười có chút gian xảo. Hừ! Dám không kết hôn với mẹ mà muốn lợi dụng mẹ à? Có đôi mắt giống chú ấy thì có gì mà ghê gớm? Cậu không thèm.
“Không! Em cũng muốn theo họ mẹ!” Ngữ Điền cố chấp.
Tần Trọng Hàn cạn lời. “Tiêu Hà Hà, em bắt mất con trai của tôi rồi!”
Danh sách chương