“Hà Hà, mẹ biết con trách mẹ, nhưng trước đây mẹ thực sự không còn cách nào khác nữa con à!”

 “Hừ!” Tiêu Hà Hà cười khinh bỉ. “Xin lỗi, tôi phải đi rồi!”

 “Hà Hà!” Người phụ nữ đó hét lên. “Hãy cho mẹ một cơ hội, mẹ biết mẹ sai rồi!”

 “Quá trễ rồi!” Tiêu Hà Hà cười gằn. “Kể từ ngày bà bỏ rơi tôi và Tiêu Tiêu, bà đã mất đi tư cách làm mẹ. Nếu không phải tại bà, có lẽ…, có lẽ Tiêu Tiêu sẽ không chết!”

 “Mẹ...” Nước mắt của người phụ nữ đó rơi xuống. “Mẹ thực sự biết lỗi rồi!”

 “Bà ăn năn với Tiêu Tiêu đi, nếu nó tha thứ, tôi sẽ tha thứ cho bà. Nhưng tôi lại không bao giờ được nghe nó nói tha thứ cho bà nữa, bởi vì có nhiều thứ một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ có lại được nữa! Chẳng hạn như sinh mạng, mất đi rồi thì sẽ mất đi mãi mãi!” Nói rồi, cô thẳng lưng đi ngang qua bà ta. Trong khoảnh khắc lướt ngang người đó, cô nhìn thẳng về phía trước, không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của bà ta!

 Sải bước rời đi, nhưng đến góc rẽ, cô vẫn không cầm được nước mắt. Mẹ của cô, khi cô và Tiêu Tiêu mất cha, đã bỏ rơi họ để lấy người khác!

 Bây giờ, bà ấy có tư cách gì để yêu cầu cô tha thứ chứ?  Cắm đầu chạy, Tiêu Hà Hà chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

 “Rầm” một tiếng, đâm đầu vào ngực ai đó, mùi thuốc lá dễ chịu xông thẳng vào mũi. Cô bị va đập một cái lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, người bị cô va vào đó đã giơ tay ra đỡ cô.

 Hoa cúc trắng thơm rơi đầy trên mặt đất, anh chàng kia tay vẫn đang đỡ lấy Tiêu Hà Hà, nhưng tức giận hét lên: “Cô đi đứng kiểu gì vậy?”

 “Tôi xin lỗi!” Hai mắt rưng rưng, Tiêu Hà Hà nói xin lỗi theo bản năng, nhưng đột nhiên khựng lại, giọng nói này…?

 “Lúc nào cô cũng hậu đậu như vậy hả?” Giọng nói trầm ấm kia vang lên từ đỉnh đầu.

 Ngẩng đầu lên, đầu của Tiêu Hà Hà kêu ong ong như sắp sửa nổ tung, theo bản năng cô lùi lại một bước. “Tổng… Tổng tài, sao anh cũng ở đây?”

 “Còn cô?” Tần Trọng Hàn nhìn cô, một lúc lâu sau mới chịu mở miệng, giọng trầm và khàn.

 “Tảo mộ!” Tiêu Hà Hà nghĩ thầm, cô hỏi cũng lạ thật, tổng tài đến đây chắc cũng để tảo mộ thôi! Không lẽ đến nghĩa trang để tản bộ à?

 “Ừ!” Anh ta ừ một tiếng, vẫn nhìn cô nhưng không nói thêm câu nào. Hai người đứng trên con đường nhỏ trong nghĩa trang, anh ta không lên tiếng, Tiêu Hà Anh cũng không biết phải nói gì.

 Dè dặt liếc nhìn bóng dáng cáo lớn trước mặt, không hiểu sao trong lòng bắt đầu căng thẳng. “Tổng… Tổng tài, để tôi đi mua cho anh một bó hoa khác, tôi xin lỗi!”

 “Không cần đâu!” Cái áo sơ-mi đen bằng bông và cái quần dài màu đen vừa vặn của Tần Trọng Hàn đã làm nổi bật thân hình khỏe mạnh và đôi chân mảnh khảnh nhưng đầy sức lực của anh ta một cách khéo léo. Ánh mắt lạnh lùng lấp đầy khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta. Liếc nhìn hoa cúc rơi đầy trên mặt đất.

 Tiêu Hà Hà ngồi xổm xuống theo bản năng: “Vậy để tôi nhặt lên cho anh!”

 “Ừ!”

 May mà bó hoa cúc không bị hư hại sau cú va chạm vừa rồi. Tiêu Hà Hà cảm thấy lo lắng, bản thân hậu đậu quá, tự nhiên đi va vào tổng tài. Bó hoa cúc rơi trên mặt đất được Tiêu Hà Hà sắp xếp lại, ngay lập tức đã hồi phục lại dáng vẻ như lúc mới mua ở cửa hàng hoa.

 Tần Trọng Hàn nhìn cô ngồi xổm trên mặt đất để chỉnh lại bó hoa một cách chăm chú, mắt hơi híp lại, không nhìn ra được cảm xúc trong đó.

 Sắp xếp xong, Tiêu Hà Hà nhoẻn miệng cười. Cũng may, không tệ cho lắm.

 Đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn ngay trên đỉnh đầu, ngay lập tức thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Trọng Hàn.

 Thì ra lúc cô cười lại đẹp như vậy, nụ cười đó giống như một lời nguyền ma quái, làm cho trái tim Tần Trọng Hàn rung động trong phút chốc.

 Nụ cười đó, có chút bình yên, có chút hài lòng, giống như bông hoa vừa nở ở vùng hoang dã, không tuyệt đẹp, nhưng lại có thể làm sáng lạn một vùng sơn dã.

 Không chú ý đến ánh mắt phức tạp đó của Tần Trọng Hàn, Tiêu Hà Hà đứng dậy hơi khó khăn, đưa bó hoa cho anh ta. “Tổng tài, hoa của anh đây! Tôi thành thật xin lỗi!”

 Tần Trọng Hàn cầm lấy bó hoa, tay của hai người vô tình chạm vào nhau, giống như có một luồng điện chạy qua. Tiêu Hà Hà vội rụt tay lại, Tần Trọng Hàn khẽ gật đầu, không có biểu cảm gì khác.

 “Vậy…, tổng tài, tôi xin phép đi trước!” Tiêu Hà Hà cúi chào rồi rời đi.

 “Ừ!” Lại là một tiếng “ừ” khe khẽ và đơn giản.

 Tiêu Hà Hà quay người rất vội vã, nhanh chóng rời đi giống như đang chạy trốn một hồn ma.

 Còn anh ta nhìn theo bóng lưng cô, nét mặt đăm chiêu. Sau đó, quay người lại, tiếp tục đi vào trong nghĩa trang.

 Trời ơi! Cô đã va vào tổng tài trong nghĩa trang, nhưng hôm nay đâu phải Thanh Minh, không lẽ người thân của tổng tài có cùng ngày giỗ với em mình à?

 Tiêu Hà Hà chạy được vài chục mét thì dừng lại, quay người lại với vẻ nghi hoặc. Cô nhìn thấy hình dáng cao lớn của Tần Trọng Hàn đi về phía đông của nghĩa trang, và đó cũng là nơi chôn cất ba cô.

 Ba của Tiêu Hà Hà chết trong một tai nạn xe hơi, được chôn ở khu đông của nghĩa trang. Khi Tiêu Tiêu qua đời, cô cũng muốn đem Tiêu Tiêu chôn ở gần chỗ của ba, nhưng ở đó không còn chỗ trống nữa.

 Không ngờ rằng người thân của tổng tài cũng được chôn ở nơi đó!

 Tiêu Hà Hà thở dài. Ba ơi, con xin lỗi, hôm nay vốn định đến thăm ba luôn nhưng không được. Thôi để lần sau, tháng sau là đến ngày giỗ của ba, Hà Hà sẽ quay lại thăm ba!

 Thứ hai.

 “Thư ký Tiêu, cô đã in tài liệu ra chưa?” An Tây lại mặc một cái váy lụa dài màu trắng, cổ chữ V khoét sâu, cũng nhìn thấy khe núi đôi lúc ẩn lúc hiện.

 “Tài liệu gì?” Tiêu Hà Hà không hiểu.

 “Chẳng lẽ tứ sáu tuần trước, khi gần hết giờ làm, tôi gửi email cho cô mà cô không thấy hay sao?” An Tây nhếch mày.

 Tiêu Hà Hà sững người ra, quả thực cô không kiểm tra hộp thư. Cô hoàn toàn không ngờ được rằng An Tây sẽ gửi email vào thời điểm đó, vì rõ ràng cô vẫn còn ở công ty mà.

 Tiêu Hà Hà đứng dậy nhận lỗi. “Tôi xin lỗi, tôi không kiểm tra hộp thư!”

 “Thư ký Tiêu, cô cũng chuyên nghiệp quá ha? Chẳng lẽ cô không biết sau giờ làm vẫn phải thường xuyên kiểm tra hộp thư à? Cô là thư ký, vậy mà 2 ngày không kiểm tra hộp thư?”

 “Tôi xin lỗi, tôi đã không làm hết chức trách!”

 “Bây giờ phải làm sao? Chút nữa tổng tài cần dùng đến những tài liệu này, bây giờ còn chưa dịch xong nữa!” An Tây hỏi. “Thư ký Tiêu, đây là chuyện mà tổng tài đã căn dặn đó!”

 “Bây giờ tôi sẽ dịch ngay!” Trong lòng Tiêu Hà Hà đã hiểu chính An Tây đang cố ý gây khó dễ cho cô.

 Hướng Tịnh lại đứng dậy vào lúc này. “Chị An Tây, phải dịch một xấp tài liệu như vậy trong một thời gian ngắn, sao mà làm được?”

 “Nếu không dịch được thì đó là trách nhiệm của cô ta, chuyện tôi nên làm thì đã làm rồi!” An Tây đặt xấp tài liệu lên bàn Tiêu Hà Hà, rồi bước đi với vẻ vênh váo tự đắc.

 Ba người không ai nhìn thấy, ở góc rẽ bên cạnh, một bóng người cao lớn đã tận mắt chứng kiến cảnh này, môi hơi nhếch lên. Xem ra sắp có phim hay để xem rồi! Ừ! Đúng là náo nhiệt!

 “Hà Hà, đây rõ ràng là muốn làm khó mà!” Hướng Tịnh thì thầm với Tiêu Hà Hà, ghét cách An Tây cứ gây rắc rối cho cô.

 “Không sao đâu!” Tiêu Hà Hà mỉm cười cay đắng, không cần đoán cũng biết An Tây nổi giận vì chuyện ly cà phê lần trước.

 “Xấp tài liệu này có mười sáu trang, chị không thể dịch kịp đâu!” Hướng Tịnh nói.

 “Hai người đẹp ơi, ai có thể pha cho tôi một ly cà phê?” Giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang lời hai người.

 Quay đầu lại, Tiêu Hà Hà nhìn thấy Tăng Ly. Hướng Tịnh vừa nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Tăng Ly, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên. Tiêu Hà Hà vẫn ngồi yên tại chỗ, tranh thủ xem qua xấp tài liệu trong tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện