“Song tu?” Diễm Nguyệt Kỳ sửng người, hiển nhiên trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng…
Mặc dù đã là mẹ hai con, nhưng xét về chuyện này nàng quả thật ngô nghê hơn cả thiếu nữ, kinh nghiệm thậm chí còn kém xa hai cô con gái…
Lạc Nam đã chuẩn bị tinh thần nghe nàng mắng chửi thậm chí đánh hắn, bất quá nhìn hai mắt mở to tròn xoe của nàng, một lần nữa lập tức lấy can đảm gật đầu chắc nịch nói:
“Đúng, Là song tu!”
“Là hành động kết hợp giữa nam và nữ sao?” Diễm Nguyệt Kỳ rốt cuộc hiểu ý Lạc Nam, nhàn nhạt mở đôi môi hỏi…
“À thì…có thể xem là như vậy!” Lạc Nam ấp úng xoa xoa tay, trong lầm thầm nghĩ nữ nhân này cũng quá trực tiếp đi, sao lại đem chuyện tế nhị như thế nói thẳng ra như vậy? Diễm Nguyệt Kỳ hơi cau mày âm thầm suy nghĩ, nàng đương nhiên biết rõ Tu Chân giới có loại công pháp Song Tu chuyên dùng để tu luyện và trị thương, chỉ là không ngờ tên này lại tu luyện công pháp đó…
Lạc Nam thấy biểu lộ mặt ủ mày chau của nàng, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không dễ ăn, đang định mở miệng cười trừ phớt lờ thì một âm thanh bình thản vang lên bên tai hắn:
“Làm đi!”
Lạc Nam toàn thân chấn động, nhìn Diễm Nguyệt Kỳ không biết từ bao giờ đã nằm ngửa xuống đất, đôi mắt thản nhiên nhìn hắn, không có một chút gò bó, bộ dạng như mặc chàng sủng hạnh vậy…
“Cái này…cái này?”
Lạc Nam chưa kịp lấy lại tinh thần, vô thức xoa xoa con mắt xem mình có nhìn nhằm hay không…
“Ngươi làm sao vậy? còn không mau cùng bổn tọa song tu?” Diễm Nguyệt Kỳ thấy tên này vẫn đứng im bất động, nhíu mày thúc giục, giọng điệu như muốn làm một chuyện hết sức bình thường vậy…
Lạc Nam cảm thấy bó tay rồi, không phải nữ nhân này nên chửi mình một trận, sau đó bản thân mình phải cố gắng thuyết phục đến cạn nước miếng mới được phép Song Tu sao? Mọi chuyện tại sao lại dễ dàng như vậy? kịch bản hình như bị lỗi?
“Phu nhân không cảm thấy chuyện này quá đột nhiên sao?” Lạc Nam không nhịn được nêu ra thắc mắc…
“Não ngươi có vấn đề à? Chính ngươi là người muốn cùng bổn tọa song tu cơ mà? Đột nhiên gì chứ?” Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt như nhìn một thằng ngốc nhìn hắn…
Lạc Nam triệt để phát điên, không thể hiểu nổi suy nghĩ của nữ cường nhân này, vò đầu hét lớn:
“Không phải phu nhân nàng nên cảm thấy với thân phận của chúng ta thì việc này không thích hợp sao?”
“Có gì không thích hợp? Chúng ta cũng không phải thân thích a!” Diễm Nguyệt Kỳ vẫn ánh mắt như nhìn thằng ngốc…
“Vậy còn Hồng Liên và Tình Nhi? Phu nhân định thế nào?” Lạc Nam ngồi bệch xuống đất, tư duy của Diễm Nguyệt Kỳ vượt xa tầm hiểu biết của hắn…
“Định thế nào là sao? Chúng ta chỉ song tu mà thôi, bổn tọa cũng đâu muốn cưới ngươi? Ngươi vẫn có thể lấy Hồng Liên và Tình Nhi a…” Diễm Nguyệt Kỳ vẫn thản nhiên đáp, dường như việc song tu cùng hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn tách biệt…
“Phu nhân không cảm thấy ta song tu cùng nàng chính là trở thành nam nhân đầu tiên của nàng sao?”
Rốt cuộc Diễm Nguyệt Kỳ cũng biết tên này đang bâng khuâng điều gì, nàng nhíu mày lãnh ngạo quát một tiếng:
“Song tu là một loại tu luyện mà thôi! Không cần trách nhiệm hay vướng bận gì cả, thân thể của mỗi tu sĩ cũng như “túi da” vậy, dùng xong cũng có thể bỏ! quan trọng nhất vẫn là bản tâm và linh hồn, đạo lý như thế ngươi cũng không hiểu à?”
Đến lượt Lạc Nam giật mình trong lòng, nữ nhân này suy nghĩ quả thật khác người, trong suy nghĩ của nàng, việc song tu đơn giản như một hình thức tu luyện mà thôi, không có gì đặc biệt…không cần tình cảm, không cần trách nhiệm, chỉ cần đạt được hiệu quả như ý muốn…
Hắn nhớ lại truyện xưa không nhịn được hỏi: “Thế sao lúc Hồng Liên và Tình Nhi thất thân với ta lại lo lắng phu nhân tức giận như vậy?”
“Bởi vì thân thể của hai nàng là bổn tọa ban cho! Chưa có ý kiến của bổn tọa lại dám phá hỏng, ta đương nhiên sẽ tức giận!” Diễm Nguyệt Kỳ bá đạo nói…
Lạc Nam khóe miệng co giật, nữ cường nhân này có suy nghĩ như người cõi tiên, chỉ sợ rằng dù là Hồng Liên hay Tình Nhi cũng không hiểu được nàng…
“Vậy sao ngày xưa nàng không giao hoan cùng Diễm Nhọ để sinh Hồng Liên? Thân thể cũng chỉ là một kiện túi da không phải sao? cần gì phải dùng đến Lập Anh Đan?” Lạc Nam tiếp tục nêu ra thắc mắc, hy vọng tìm được một chút suy nghĩ “bình thường” trong đầu nàng…
“Hừ, tu sĩ Luyện Hư Kỳ dễ mang thai tự nhiên lắm sao? bổn tọa không có nhiều thời gian lãng phí vào việc đó!” Diễm Nguyệt Kỳ bất mãn hừ một tiếng, không biết vì sao tên này đột nhiên nhiều chuyện như vậy…
Lạc Nam triệt để im lặng, theo lời nói của nàng, nếu việc giao hoan có thể nhanh chóng sinh con, chỉ sợ đã sớm cùng Diễm Nhọ song tu rồi…
Trong mắt của nữ nhân này không có khái niệm tình yêu, càng không có khái niệm tình dục, chỉ có tu luyện và tiến bộ…
“Đây là nguyên nhân Diễm Nguyệt Kỳ có thể đạt thành tựu như hiện tại! Trong mắt nàng luôn đặt việc Tu Luyện lên hàng đầu, không bận tâm đến cái gọi là luân thường đạo lý, cũng không quan tâm yêu và dục, người như vậy hầu như không có vướn bận trong lòng, rất có lợi cho việc tu luyện, công tử nên học hỏi a!” Âm thanh tán thưởng của Kim Nhi vang lên trong đầu hắn…
“Học hỏi cái rắm!” Lạc Nam trong lòng điên cuồng mắng to, trường hợp của Diễm Nguyệt Kỳ nói dễ nghe thì như lời của Kim Nhi, còn nói khó nghe chính là nữ nhân đầu óc có vấn đề, nhân sinh quan khác biệt với người thường…
Không biết vì sao mà hắn chợt cảm thấy nhiệm vụ Chinh Phục Mẹ Vợ gánh nặng đường xa đây…Muốn cướp đoạt trái tim của nữ nhân có suy nghĩ đặc biệt như Diễm Nguyệt Kỳ sợ rằng còn khó hơn lên trời…
“Mau song tu đi! thời gian mười ngày không lâu đâu…” Diễm Nguyệt Kỳ lên tiếng thúc giục, nàng muốn sóng sót để leo đến đỉnh cao tham vọng, đương nhiên không muốn chết tại đây…
Lạc Nam nhìn ánh mắt xinh đẹp thản nhiên trong veo như nước của nàng, mở miệng lên tiếng yêu cầu:
“Ta có điều kiện!”
“Phiền phức quá! Điều kiện gì?” Diễm Nguyệt Kỳ muốn tát tên này một cái nếu thực lực khôi phục…
“Từ giờ trở về sau này, ta sẽ là đối tượng song tu duy nhất của phu nhân nàng!” Lạc Nam nghiến răng nói, hắn sợ nữ nhân này đột nhiên lên cơn hứng thú tìm kẻ khác song tu thì bỏ mọe…
“Không thành vấn đề!” Diễm Nguyệt Kỳ không có quá nhiều suy nghĩ lập tức gật đầu, công pháp nàng tu luyện đã đầy đủ để phát triển, không cần phụ thuộc vào việc song tu làm gì...
Thấy Lạc Nam trầm mặc không nói, nàng cau mày hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không, Chúng ta có thể song tu!”
Lạc Nam lắc đầu nói một tiếng, nhìn thân hình đầy đặn thơm ngát đang nằm im trên đất, diện mạo tuyệt mỹ, lại thêm thân phận mẹ vợ của nàng, hô hấp hắn dần dần dồn dập…
Tu luyện Long Tiên Thánh Điển, trong cơ thể hình thành Long Khí khiến dục vọng của hắn gia tăng đáng kể, hầu như không có lực miễn nhiễm với các mỹ nhân…
Từ Linh Giới Châu lấy ra một tấm nệm, hắn bế lấy nàng đặt lên…ôn nhu chỉnh sửa mái tóc hơi rối của nàng…
Diễm Nguyệt Kỳ lý trí vẫn bình thản, nhưng không hiểu sao trái tim nơi lồng ngực lại đập rộn lên, mùi của con đực lần đầu gần gũi đến thế…
“Xem ra cần tốn thời gian dài thay đổi suy nghĩ của nàng trở lại bình thường, trước hết ăn xong rồi nói!”
Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ, vội vàng cởi bỏ y phục trên thân…
Bạch Ma Chiến Bào không hổ là Thiên Cấp Y Phục, dù tính năng chính của nó không phải dùng để phòng ngự, nhưng cũng thay Lạc Nam cản không ít nguy hiểm, bị ba tên Biên Bức xuyên thủng nhưng hiện tại đã tự khôi phục…
Xoạt…
Ném Bạch Ma Chiến Bào sang một bên, Địa Chiến Ngoa đã hoàn toàn hỏng bị Lạc Nam vứt bỏ, thân hình cân đối săn chắc của hắn rốt cuộc hiện ra…
“Đây là thân thể nam nhân sao? Cũng khá anh tuấn!” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên đánh giá toàn bộ cơ thể hắn, nhìn dương vật dài ngoằn dữ tợn đầy rẫy gân guốc kia, gương mặt nàng ánh lên hai nét hồng nhuận…
Lạc Nam gặp nàng xem mình như nhìn vật thể lạ, trong đôi mắt lãnh ngạo của nàng ngoài sự tò mò và hứng thú thì không còn cảm xúc gì khác, ngay cả một tia tình cảm hay dục vọng cũng không xuất hiện…
“Xem ta làm sao khiến nàng chết đi sống lại!” Lạc Nam tự tin thầm nghĩ, bắt đầu cởi bỏ y phục của nàng…
Diễm Nguyệt Kỳ cũng mặc kệ hành động của tên này, đúng như lời nàng nói, thân thể chỉ là túi da, không có gì phải ngượng ngùng hay xấu hổ…
Chỉ là hô hấp dần dần có phần gấp rút của người phụ nữ khi từng kiện y phục rời khỏi cơ thể chứng tỏ nàng vẫn chưa triệt để thành người vô dục vô cảm…
“Phu nhân, ngươi thật đẹp!” Nhìn ngọc thể như bảo vật tuyệt thế xuất hiện trước mặt, dù đã sở hữu không ít nữ nhân xuất chúng như Lạc Nam cũng phải mở miệng thốt lên khen ngợi…
“Lắm chuyện!” Diễm Nguyệt Kỳ xoay đầu sang nơi khác mắng một tiếng, không hiểu vì sao lý trí muốn nàng bình tĩnh đối mặt với hắn nhưng khi chứng kiến con mắt nóng rực kia lại không đủ can đảm…
“Nhất định là do bổn tọa đang bị thương làm ảnh hưởng đến sự bình tĩnh thường ngày!” Nàng tự nghĩ cho mình một lý do chính đáng…
Mà Lạc Nam vẫn chưa thể rời ánh mắt khỏi tuyệt phẩm của tạo hóa kia, hai từ hoàn mỹ có lẽ là đánh giá khiêm tốn trước nhan sắc của nàng…
Diện mạo của nàng vốn vạn người hiếm gặp, đôi môi hồng đỏ lúc này hơi tái vì mệt mỏi, khiến người khác muốn đem lòng che chở, đôi mắt trong suốt không có xúc cảm càng khơi dậy ham muốn chinh phục mãnh liệt của người nam nhân…
Theo từng hơi thở thơm tho nơi khóe miệng, bộ ngực sửa to tròn căng bóng phập phồng lên xuống, chúng nó cao vút ngạo nghễ, bên trên đỉnh có hai hạt hồng đào tô điểm, quần vú ửng hồng, chỉ sợ toàn bộ nam nhân trên đời đều hận không thể thưởng thức chúng nó…
Bên dưới bộ ngực là vòng eo mãnh khoảnh thon thả lại săn chắc co dãn, lỗ rốn bé xíu xinh xắn, bên trên khảm lấy một hạt ngọc đỏ rực như lửa, kích thích thị giác đến cực hạn…
Thảo nguyên màu đen che phủ hang động bí ẩn của người phụ nữ, đôi đùi đầy đặn thon dài, lại trắng trẻo mịn màng khép hờ…
Lạc Nam không chần chờ chút nào, đem đôi chân thon dài trắng mịn như ngọc của nàng tách ra, quan sát quan cảnh bên trong…
Rãnh nhỏ khép chặt, hai mép môi âm đạo đỏ hồng, hạt le như ruby đỏ cao quý khảm nạm phía trên, cạnh cửa miệng âm đạo thình lình xuất hiện một nốt rùi son đỏ chót hết sức nổi bật…tất cả như một đóa hồng kiều diễm, vũ khí có lực sát thương cao nhất với bất kỳ giống đực nào…
Một mùi hương quyến rũ thơm ngát truyền vào mũi hắn, Lạc Nam thoải mái hít sâu một hơi, tựa hồ trong ấm áp mang theo một chút tình vị và hương khí…
Diễm Nguyệt Kỳ gặp tên này vậy mà đánh giá “túi da” của mình tỷ mỹ như vậy, trong lòng cảm thấy khác thường, không biết vì sao nơi tư mật hơi co rút, một giọt chất lỏng chảy ra ngoài…
Lạc Nam chứng kiến, lặp tức đưa ngón tay quét lấy, ngậm vào trong miệng...
“Song tu nhanh đi, lắm chuyện quá!” Diễm Nguyệt Kỳ rốt cuộc không nhịn được bộ dạng của tên này, hừ một tiếng nói…
“Tuân lệnh phu nhân!” Lạc Nam cười một tiếng nói, chòm người lên đè ép thân thể mềm mại thơm tho dưới thân mình, hai làn da ma sát lấy nhau, thoải mái hơn cả nằm trên nệm bông, đôi mắt áp sát...muốn tìm đến miệng nàng…
Chợt…
Diễm Nguyệt Kỳ đem hắn đẩy ra, khó hiểu hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là hôn nàng..” Lạc Nam đáp…
Diễm Nguyệt Kỳ cau mày, mở miệng nói: “Không phải song tu chỉ là kết hợp sao? Rườm rà như vậy làm gì?”
Lạc Nam xém tí nữa ngã đầu xuống đất, cổ quái nhìn nàng hỏi: “Phu nhân có kinh nghiệm về song tu chưa mà nói vậy?”
Diễm Nguyệt Kỳ lắc đầu, hiển nhiên dốt đặc cán mai trong chuyện này…
“Ta có kinh nghiệm hơn phu nhân a! Quá trình song tu rất phức tạp và rắc rối, phu nhân phải nghe ta để đạt được hiệu quả cao nhất!” Lạc Nam thản nhiên ra vẻ trãi đời…
Diễm Nguyệt Kỳ lườm hắn một cái, bộ dạng khiến Lạc Nam càng thêm thèm thuồng…
Bất quá vẫn ngoan ngoãn nằm im, để mặc hắn bày bố…
“Phu nhân nắm lấy nó! giúp ta xoa nhẹ lên xuống!” Lạc Nam được dịp làm tới, kéo bàn tay mềm mại của nàng đặt lên dương vật cương cứng mở miệng yêu cầu…
“Thứ này thật kỳ lạ, nóng như lửa vậy!” Diễm Nguyệt Kỳ ngây ngô làm theo, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve…
Khổ thân nữ cường nhân, từ nhỏ đã đặt việc tu luyện lên hàng đầu, đối với chuyện sinh hoạt nơi phòng the như tờ giấy trắng, bị một tên dâm tặc lợi dụng a…
Hít…
Lạc Nam sung sướng hít sâu vài hơi, bàn tay mềm mại của nàng quả thật quá tuyệt, thỉnh thoảng còn chạm nhẹ vào hai hòn bi của hắn, khiến Lạc Nam như muốn thăng sớm…
“Hé môi nào! Hôn nhau là một bước rất quan trọng, sẽ giúp hai người song tu càng thêm ăn ý hơn, hiệu quả sẽ tốt hơn!” Hắn tiếp tục dỗ ngọt…
Diễm Nguyệt Kỳ chóp chóp mắt, ngẩng đầu hé mở hai cánh môi đầy đặn…
Chụt…
Lạc Nam làm sao có thể nhịn được? lập tức cúi đầu áp miệng vào môi nàng, khóa chặt cái lưỡi xinh tươi, ra sức cuốn lấy…
Chụt chụt chụt…
Bàn tay Diễm Nguyệt Kỳ vẫn thò xuống vuốt ve dương căn nam nhân, mà đôi môi lại bị lắp đầy, nàng chỉ có thể bị động đón nhận…
Lạc Nam đem nước bọt của nàng cướp sạch, sau khi thưởng thức vị ngọt lịm tươi mát, bèn đem nước bọt của mình truyền lại cho nàng…
Diễm Nguyệt Kỳ cơ thể dần nóng lên một cách khó hiểu, cảm giác hôn nhau này nàng chưa trãi qua bao giờ, cảm nhận đôi môi mình bị đè ép, cái lưỡi nhỏ bị mút như kẹo ngọt, lại cảm nhận dư vị đặc trưng của người khác phái, trong lòng không có cảm giác chán ghét, trái lại tận hưởng một cách thoải mái…
Theo thời gian, nàng cũng bắt đầu học được cách phối hợp, cùng hắn đá lưỡi, cùng hắn cắn lấy môi nhau, mặc dù đôi khi còn vụn về để răng va đập, nhưng lại càng thêm hứng thú…
Lạc Nam cũng không rãnh rỗi chút nào, vừa thưởng thức vị ngọt trong miệng nàng, bàn tay đã tìm đến bầu vú tuyệt hảo, nhẹ nhàng xoa bóp…
Căng đầy và co giãn, kích cỡ to hơn cả Mộc Tử Âm và Băng Lam Tịch một chút, một tay Lạc Nam chỉ nắm được phần ngọn, sợ nàng không quen nên hành động hết sức nhẹ nhàng ôn nhu…
“Ưm” Một âm thanh đứt quãng xuất hiện trong cổ họng Diễm Nguyệt Kỳ…
Biết nàng khó thở, Lạc Nam tham lam mút lưỡi thêm một cái thặt chặt, mới lưu luyến tách môi…
Nhìn má đào ửng đỏ, đôi môi vốn tái nhợt nay xuất hiện một tia huyết sắc, Lạc Nam nhìn nàng ân cần hỏi:
“Phu nhân thích không? Cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy gì?” Diễm Nguyệt Kỳ chưa hiểu ý hắn…
“Cảm thấy ta hôn nàng thích không?” Lạc Nam bàn tay vẫn xoa nắn bầu vú…
“Khá thú vị!” Diễm Nguyệt Kỳ nhếch miệng thản nhiên đáp, trong lòng nàng đây chỉ là một loại trãi nghiệm mới, không quan tâm dù mình vừa mất đi nụ hôn đầu đời...
Lạc Nam cười khổ, hắn mong chờ nàng sẽ ngại ngùng khi bị hỏi như vậy…
“Phu nhân từ nay cho đến vĩnh viễn chỉ có thể hôn ta!” Hắn nhìn vào mắt nàng tuyên bố chủ quyền…
Diễm Nguyệt Kỳ trợn mắt muốn phản bác không ai có thể ra lệnh cho mình, bất quá nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân liều mạng bảo hộ mình trước muôn vàn yêu thú, trái tim chợt rung lên, nhẹ nhàng gật đầu…
“Có thể song tu chưa?” Nàng nhạy bén vô cùng, biết mình vô tình bị nam nhân này ảnh hưởng đến tâm trí, bèn chuyển chủ đề…
“Chưa được, còn vài bước quan trọng cần thực hiện, phu nhân đừng gấp!” Lạc Nam nhìn thấy đã có vài giọt nước róc rách chảy ra nơi âm đạo nàng, bèn tiếp tục ba xạo…
“Còn bước nào nhanh làm cho xong đi!” Diễm Nguyệt Kỳ liếc mắt thúc giục…
Lạc Nam chợt ngồi ngay thẳng, trong lòng dâng lên ý nghĩ xấu xa, dùng tay chỉ vào dương vật đang căng cứng đầy rẫy gân guốc của mình, mở miệng đường hoàng nói:
“Phu nhân phục vụ nó đi!”
…
Mặc dù đã là mẹ hai con, nhưng xét về chuyện này nàng quả thật ngô nghê hơn cả thiếu nữ, kinh nghiệm thậm chí còn kém xa hai cô con gái…
Lạc Nam đã chuẩn bị tinh thần nghe nàng mắng chửi thậm chí đánh hắn, bất quá nhìn hai mắt mở to tròn xoe của nàng, một lần nữa lập tức lấy can đảm gật đầu chắc nịch nói:
“Đúng, Là song tu!”
“Là hành động kết hợp giữa nam và nữ sao?” Diễm Nguyệt Kỳ rốt cuộc hiểu ý Lạc Nam, nhàn nhạt mở đôi môi hỏi…
“À thì…có thể xem là như vậy!” Lạc Nam ấp úng xoa xoa tay, trong lầm thầm nghĩ nữ nhân này cũng quá trực tiếp đi, sao lại đem chuyện tế nhị như thế nói thẳng ra như vậy? Diễm Nguyệt Kỳ hơi cau mày âm thầm suy nghĩ, nàng đương nhiên biết rõ Tu Chân giới có loại công pháp Song Tu chuyên dùng để tu luyện và trị thương, chỉ là không ngờ tên này lại tu luyện công pháp đó…
Lạc Nam thấy biểu lộ mặt ủ mày chau của nàng, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không dễ ăn, đang định mở miệng cười trừ phớt lờ thì một âm thanh bình thản vang lên bên tai hắn:
“Làm đi!”
Lạc Nam toàn thân chấn động, nhìn Diễm Nguyệt Kỳ không biết từ bao giờ đã nằm ngửa xuống đất, đôi mắt thản nhiên nhìn hắn, không có một chút gò bó, bộ dạng như mặc chàng sủng hạnh vậy…
“Cái này…cái này?”
Lạc Nam chưa kịp lấy lại tinh thần, vô thức xoa xoa con mắt xem mình có nhìn nhằm hay không…
“Ngươi làm sao vậy? còn không mau cùng bổn tọa song tu?” Diễm Nguyệt Kỳ thấy tên này vẫn đứng im bất động, nhíu mày thúc giục, giọng điệu như muốn làm một chuyện hết sức bình thường vậy…
Lạc Nam cảm thấy bó tay rồi, không phải nữ nhân này nên chửi mình một trận, sau đó bản thân mình phải cố gắng thuyết phục đến cạn nước miếng mới được phép Song Tu sao? Mọi chuyện tại sao lại dễ dàng như vậy? kịch bản hình như bị lỗi?
“Phu nhân không cảm thấy chuyện này quá đột nhiên sao?” Lạc Nam không nhịn được nêu ra thắc mắc…
“Não ngươi có vấn đề à? Chính ngươi là người muốn cùng bổn tọa song tu cơ mà? Đột nhiên gì chứ?” Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt như nhìn một thằng ngốc nhìn hắn…
Lạc Nam triệt để phát điên, không thể hiểu nổi suy nghĩ của nữ cường nhân này, vò đầu hét lớn:
“Không phải phu nhân nàng nên cảm thấy với thân phận của chúng ta thì việc này không thích hợp sao?”
“Có gì không thích hợp? Chúng ta cũng không phải thân thích a!” Diễm Nguyệt Kỳ vẫn ánh mắt như nhìn thằng ngốc…
“Vậy còn Hồng Liên và Tình Nhi? Phu nhân định thế nào?” Lạc Nam ngồi bệch xuống đất, tư duy của Diễm Nguyệt Kỳ vượt xa tầm hiểu biết của hắn…
“Định thế nào là sao? Chúng ta chỉ song tu mà thôi, bổn tọa cũng đâu muốn cưới ngươi? Ngươi vẫn có thể lấy Hồng Liên và Tình Nhi a…” Diễm Nguyệt Kỳ vẫn thản nhiên đáp, dường như việc song tu cùng hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn tách biệt…
“Phu nhân không cảm thấy ta song tu cùng nàng chính là trở thành nam nhân đầu tiên của nàng sao?”
Rốt cuộc Diễm Nguyệt Kỳ cũng biết tên này đang bâng khuâng điều gì, nàng nhíu mày lãnh ngạo quát một tiếng:
“Song tu là một loại tu luyện mà thôi! Không cần trách nhiệm hay vướng bận gì cả, thân thể của mỗi tu sĩ cũng như “túi da” vậy, dùng xong cũng có thể bỏ! quan trọng nhất vẫn là bản tâm và linh hồn, đạo lý như thế ngươi cũng không hiểu à?”
Đến lượt Lạc Nam giật mình trong lòng, nữ nhân này suy nghĩ quả thật khác người, trong suy nghĩ của nàng, việc song tu đơn giản như một hình thức tu luyện mà thôi, không có gì đặc biệt…không cần tình cảm, không cần trách nhiệm, chỉ cần đạt được hiệu quả như ý muốn…
Hắn nhớ lại truyện xưa không nhịn được hỏi: “Thế sao lúc Hồng Liên và Tình Nhi thất thân với ta lại lo lắng phu nhân tức giận như vậy?”
“Bởi vì thân thể của hai nàng là bổn tọa ban cho! Chưa có ý kiến của bổn tọa lại dám phá hỏng, ta đương nhiên sẽ tức giận!” Diễm Nguyệt Kỳ bá đạo nói…
Lạc Nam khóe miệng co giật, nữ cường nhân này có suy nghĩ như người cõi tiên, chỉ sợ rằng dù là Hồng Liên hay Tình Nhi cũng không hiểu được nàng…
“Vậy sao ngày xưa nàng không giao hoan cùng Diễm Nhọ để sinh Hồng Liên? Thân thể cũng chỉ là một kiện túi da không phải sao? cần gì phải dùng đến Lập Anh Đan?” Lạc Nam tiếp tục nêu ra thắc mắc, hy vọng tìm được một chút suy nghĩ “bình thường” trong đầu nàng…
“Hừ, tu sĩ Luyện Hư Kỳ dễ mang thai tự nhiên lắm sao? bổn tọa không có nhiều thời gian lãng phí vào việc đó!” Diễm Nguyệt Kỳ bất mãn hừ một tiếng, không biết vì sao tên này đột nhiên nhiều chuyện như vậy…
Lạc Nam triệt để im lặng, theo lời nói của nàng, nếu việc giao hoan có thể nhanh chóng sinh con, chỉ sợ đã sớm cùng Diễm Nhọ song tu rồi…
Trong mắt của nữ nhân này không có khái niệm tình yêu, càng không có khái niệm tình dục, chỉ có tu luyện và tiến bộ…
“Đây là nguyên nhân Diễm Nguyệt Kỳ có thể đạt thành tựu như hiện tại! Trong mắt nàng luôn đặt việc Tu Luyện lên hàng đầu, không bận tâm đến cái gọi là luân thường đạo lý, cũng không quan tâm yêu và dục, người như vậy hầu như không có vướn bận trong lòng, rất có lợi cho việc tu luyện, công tử nên học hỏi a!” Âm thanh tán thưởng của Kim Nhi vang lên trong đầu hắn…
“Học hỏi cái rắm!” Lạc Nam trong lòng điên cuồng mắng to, trường hợp của Diễm Nguyệt Kỳ nói dễ nghe thì như lời của Kim Nhi, còn nói khó nghe chính là nữ nhân đầu óc có vấn đề, nhân sinh quan khác biệt với người thường…
Không biết vì sao mà hắn chợt cảm thấy nhiệm vụ Chinh Phục Mẹ Vợ gánh nặng đường xa đây…Muốn cướp đoạt trái tim của nữ nhân có suy nghĩ đặc biệt như Diễm Nguyệt Kỳ sợ rằng còn khó hơn lên trời…
“Mau song tu đi! thời gian mười ngày không lâu đâu…” Diễm Nguyệt Kỳ lên tiếng thúc giục, nàng muốn sóng sót để leo đến đỉnh cao tham vọng, đương nhiên không muốn chết tại đây…
Lạc Nam nhìn ánh mắt xinh đẹp thản nhiên trong veo như nước của nàng, mở miệng lên tiếng yêu cầu:
“Ta có điều kiện!”
“Phiền phức quá! Điều kiện gì?” Diễm Nguyệt Kỳ muốn tát tên này một cái nếu thực lực khôi phục…
“Từ giờ trở về sau này, ta sẽ là đối tượng song tu duy nhất của phu nhân nàng!” Lạc Nam nghiến răng nói, hắn sợ nữ nhân này đột nhiên lên cơn hứng thú tìm kẻ khác song tu thì bỏ mọe…
“Không thành vấn đề!” Diễm Nguyệt Kỳ không có quá nhiều suy nghĩ lập tức gật đầu, công pháp nàng tu luyện đã đầy đủ để phát triển, không cần phụ thuộc vào việc song tu làm gì...
Thấy Lạc Nam trầm mặc không nói, nàng cau mày hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không, Chúng ta có thể song tu!”
Lạc Nam lắc đầu nói một tiếng, nhìn thân hình đầy đặn thơm ngát đang nằm im trên đất, diện mạo tuyệt mỹ, lại thêm thân phận mẹ vợ của nàng, hô hấp hắn dần dần dồn dập…
Tu luyện Long Tiên Thánh Điển, trong cơ thể hình thành Long Khí khiến dục vọng của hắn gia tăng đáng kể, hầu như không có lực miễn nhiễm với các mỹ nhân…
Từ Linh Giới Châu lấy ra một tấm nệm, hắn bế lấy nàng đặt lên…ôn nhu chỉnh sửa mái tóc hơi rối của nàng…
Diễm Nguyệt Kỳ lý trí vẫn bình thản, nhưng không hiểu sao trái tim nơi lồng ngực lại đập rộn lên, mùi của con đực lần đầu gần gũi đến thế…
“Xem ra cần tốn thời gian dài thay đổi suy nghĩ của nàng trở lại bình thường, trước hết ăn xong rồi nói!”
Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ, vội vàng cởi bỏ y phục trên thân…
Bạch Ma Chiến Bào không hổ là Thiên Cấp Y Phục, dù tính năng chính của nó không phải dùng để phòng ngự, nhưng cũng thay Lạc Nam cản không ít nguy hiểm, bị ba tên Biên Bức xuyên thủng nhưng hiện tại đã tự khôi phục…
Xoạt…
Ném Bạch Ma Chiến Bào sang một bên, Địa Chiến Ngoa đã hoàn toàn hỏng bị Lạc Nam vứt bỏ, thân hình cân đối săn chắc của hắn rốt cuộc hiện ra…
“Đây là thân thể nam nhân sao? Cũng khá anh tuấn!” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên đánh giá toàn bộ cơ thể hắn, nhìn dương vật dài ngoằn dữ tợn đầy rẫy gân guốc kia, gương mặt nàng ánh lên hai nét hồng nhuận…
Lạc Nam gặp nàng xem mình như nhìn vật thể lạ, trong đôi mắt lãnh ngạo của nàng ngoài sự tò mò và hứng thú thì không còn cảm xúc gì khác, ngay cả một tia tình cảm hay dục vọng cũng không xuất hiện…
“Xem ta làm sao khiến nàng chết đi sống lại!” Lạc Nam tự tin thầm nghĩ, bắt đầu cởi bỏ y phục của nàng…
Diễm Nguyệt Kỳ cũng mặc kệ hành động của tên này, đúng như lời nàng nói, thân thể chỉ là túi da, không có gì phải ngượng ngùng hay xấu hổ…
Chỉ là hô hấp dần dần có phần gấp rút của người phụ nữ khi từng kiện y phục rời khỏi cơ thể chứng tỏ nàng vẫn chưa triệt để thành người vô dục vô cảm…
“Phu nhân, ngươi thật đẹp!” Nhìn ngọc thể như bảo vật tuyệt thế xuất hiện trước mặt, dù đã sở hữu không ít nữ nhân xuất chúng như Lạc Nam cũng phải mở miệng thốt lên khen ngợi…
“Lắm chuyện!” Diễm Nguyệt Kỳ xoay đầu sang nơi khác mắng một tiếng, không hiểu vì sao lý trí muốn nàng bình tĩnh đối mặt với hắn nhưng khi chứng kiến con mắt nóng rực kia lại không đủ can đảm…
“Nhất định là do bổn tọa đang bị thương làm ảnh hưởng đến sự bình tĩnh thường ngày!” Nàng tự nghĩ cho mình một lý do chính đáng…
Mà Lạc Nam vẫn chưa thể rời ánh mắt khỏi tuyệt phẩm của tạo hóa kia, hai từ hoàn mỹ có lẽ là đánh giá khiêm tốn trước nhan sắc của nàng…
Diện mạo của nàng vốn vạn người hiếm gặp, đôi môi hồng đỏ lúc này hơi tái vì mệt mỏi, khiến người khác muốn đem lòng che chở, đôi mắt trong suốt không có xúc cảm càng khơi dậy ham muốn chinh phục mãnh liệt của người nam nhân…
Theo từng hơi thở thơm tho nơi khóe miệng, bộ ngực sửa to tròn căng bóng phập phồng lên xuống, chúng nó cao vút ngạo nghễ, bên trên đỉnh có hai hạt hồng đào tô điểm, quần vú ửng hồng, chỉ sợ toàn bộ nam nhân trên đời đều hận không thể thưởng thức chúng nó…
Bên dưới bộ ngực là vòng eo mãnh khoảnh thon thả lại săn chắc co dãn, lỗ rốn bé xíu xinh xắn, bên trên khảm lấy một hạt ngọc đỏ rực như lửa, kích thích thị giác đến cực hạn…
Thảo nguyên màu đen che phủ hang động bí ẩn của người phụ nữ, đôi đùi đầy đặn thon dài, lại trắng trẻo mịn màng khép hờ…
Lạc Nam không chần chờ chút nào, đem đôi chân thon dài trắng mịn như ngọc của nàng tách ra, quan sát quan cảnh bên trong…
Rãnh nhỏ khép chặt, hai mép môi âm đạo đỏ hồng, hạt le như ruby đỏ cao quý khảm nạm phía trên, cạnh cửa miệng âm đạo thình lình xuất hiện một nốt rùi son đỏ chót hết sức nổi bật…tất cả như một đóa hồng kiều diễm, vũ khí có lực sát thương cao nhất với bất kỳ giống đực nào…
Một mùi hương quyến rũ thơm ngát truyền vào mũi hắn, Lạc Nam thoải mái hít sâu một hơi, tựa hồ trong ấm áp mang theo một chút tình vị và hương khí…
Diễm Nguyệt Kỳ gặp tên này vậy mà đánh giá “túi da” của mình tỷ mỹ như vậy, trong lòng cảm thấy khác thường, không biết vì sao nơi tư mật hơi co rút, một giọt chất lỏng chảy ra ngoài…
Lạc Nam chứng kiến, lặp tức đưa ngón tay quét lấy, ngậm vào trong miệng...
“Song tu nhanh đi, lắm chuyện quá!” Diễm Nguyệt Kỳ rốt cuộc không nhịn được bộ dạng của tên này, hừ một tiếng nói…
“Tuân lệnh phu nhân!” Lạc Nam cười một tiếng nói, chòm người lên đè ép thân thể mềm mại thơm tho dưới thân mình, hai làn da ma sát lấy nhau, thoải mái hơn cả nằm trên nệm bông, đôi mắt áp sát...muốn tìm đến miệng nàng…
Chợt…
Diễm Nguyệt Kỳ đem hắn đẩy ra, khó hiểu hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là hôn nàng..” Lạc Nam đáp…
Diễm Nguyệt Kỳ cau mày, mở miệng nói: “Không phải song tu chỉ là kết hợp sao? Rườm rà như vậy làm gì?”
Lạc Nam xém tí nữa ngã đầu xuống đất, cổ quái nhìn nàng hỏi: “Phu nhân có kinh nghiệm về song tu chưa mà nói vậy?”
Diễm Nguyệt Kỳ lắc đầu, hiển nhiên dốt đặc cán mai trong chuyện này…
“Ta có kinh nghiệm hơn phu nhân a! Quá trình song tu rất phức tạp và rắc rối, phu nhân phải nghe ta để đạt được hiệu quả cao nhất!” Lạc Nam thản nhiên ra vẻ trãi đời…
Diễm Nguyệt Kỳ lườm hắn một cái, bộ dạng khiến Lạc Nam càng thêm thèm thuồng…
Bất quá vẫn ngoan ngoãn nằm im, để mặc hắn bày bố…
“Phu nhân nắm lấy nó! giúp ta xoa nhẹ lên xuống!” Lạc Nam được dịp làm tới, kéo bàn tay mềm mại của nàng đặt lên dương vật cương cứng mở miệng yêu cầu…
“Thứ này thật kỳ lạ, nóng như lửa vậy!” Diễm Nguyệt Kỳ ngây ngô làm theo, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve…
Khổ thân nữ cường nhân, từ nhỏ đã đặt việc tu luyện lên hàng đầu, đối với chuyện sinh hoạt nơi phòng the như tờ giấy trắng, bị một tên dâm tặc lợi dụng a…
Hít…
Lạc Nam sung sướng hít sâu vài hơi, bàn tay mềm mại của nàng quả thật quá tuyệt, thỉnh thoảng còn chạm nhẹ vào hai hòn bi của hắn, khiến Lạc Nam như muốn thăng sớm…
“Hé môi nào! Hôn nhau là một bước rất quan trọng, sẽ giúp hai người song tu càng thêm ăn ý hơn, hiệu quả sẽ tốt hơn!” Hắn tiếp tục dỗ ngọt…
Diễm Nguyệt Kỳ chóp chóp mắt, ngẩng đầu hé mở hai cánh môi đầy đặn…
Chụt…
Lạc Nam làm sao có thể nhịn được? lập tức cúi đầu áp miệng vào môi nàng, khóa chặt cái lưỡi xinh tươi, ra sức cuốn lấy…
Chụt chụt chụt…
Bàn tay Diễm Nguyệt Kỳ vẫn thò xuống vuốt ve dương căn nam nhân, mà đôi môi lại bị lắp đầy, nàng chỉ có thể bị động đón nhận…
Lạc Nam đem nước bọt của nàng cướp sạch, sau khi thưởng thức vị ngọt lịm tươi mát, bèn đem nước bọt của mình truyền lại cho nàng…
Diễm Nguyệt Kỳ cơ thể dần nóng lên một cách khó hiểu, cảm giác hôn nhau này nàng chưa trãi qua bao giờ, cảm nhận đôi môi mình bị đè ép, cái lưỡi nhỏ bị mút như kẹo ngọt, lại cảm nhận dư vị đặc trưng của người khác phái, trong lòng không có cảm giác chán ghét, trái lại tận hưởng một cách thoải mái…
Theo thời gian, nàng cũng bắt đầu học được cách phối hợp, cùng hắn đá lưỡi, cùng hắn cắn lấy môi nhau, mặc dù đôi khi còn vụn về để răng va đập, nhưng lại càng thêm hứng thú…
Lạc Nam cũng không rãnh rỗi chút nào, vừa thưởng thức vị ngọt trong miệng nàng, bàn tay đã tìm đến bầu vú tuyệt hảo, nhẹ nhàng xoa bóp…
Căng đầy và co giãn, kích cỡ to hơn cả Mộc Tử Âm và Băng Lam Tịch một chút, một tay Lạc Nam chỉ nắm được phần ngọn, sợ nàng không quen nên hành động hết sức nhẹ nhàng ôn nhu…
“Ưm” Một âm thanh đứt quãng xuất hiện trong cổ họng Diễm Nguyệt Kỳ…
Biết nàng khó thở, Lạc Nam tham lam mút lưỡi thêm một cái thặt chặt, mới lưu luyến tách môi…
Nhìn má đào ửng đỏ, đôi môi vốn tái nhợt nay xuất hiện một tia huyết sắc, Lạc Nam nhìn nàng ân cần hỏi:
“Phu nhân thích không? Cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy gì?” Diễm Nguyệt Kỳ chưa hiểu ý hắn…
“Cảm thấy ta hôn nàng thích không?” Lạc Nam bàn tay vẫn xoa nắn bầu vú…
“Khá thú vị!” Diễm Nguyệt Kỳ nhếch miệng thản nhiên đáp, trong lòng nàng đây chỉ là một loại trãi nghiệm mới, không quan tâm dù mình vừa mất đi nụ hôn đầu đời...
Lạc Nam cười khổ, hắn mong chờ nàng sẽ ngại ngùng khi bị hỏi như vậy…
“Phu nhân từ nay cho đến vĩnh viễn chỉ có thể hôn ta!” Hắn nhìn vào mắt nàng tuyên bố chủ quyền…
Diễm Nguyệt Kỳ trợn mắt muốn phản bác không ai có thể ra lệnh cho mình, bất quá nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân liều mạng bảo hộ mình trước muôn vàn yêu thú, trái tim chợt rung lên, nhẹ nhàng gật đầu…
“Có thể song tu chưa?” Nàng nhạy bén vô cùng, biết mình vô tình bị nam nhân này ảnh hưởng đến tâm trí, bèn chuyển chủ đề…
“Chưa được, còn vài bước quan trọng cần thực hiện, phu nhân đừng gấp!” Lạc Nam nhìn thấy đã có vài giọt nước róc rách chảy ra nơi âm đạo nàng, bèn tiếp tục ba xạo…
“Còn bước nào nhanh làm cho xong đi!” Diễm Nguyệt Kỳ liếc mắt thúc giục…
Lạc Nam chợt ngồi ngay thẳng, trong lòng dâng lên ý nghĩ xấu xa, dùng tay chỉ vào dương vật đang căng cứng đầy rẫy gân guốc của mình, mở miệng đường hoàng nói:
“Phu nhân phục vụ nó đi!”
…
Danh sách chương