Tại một góc rừng rậm khác, trên gương mặt tuyệt mỹ của Mộc Tử Âm hiện lên nét nghiêm túc, bởi trước mặt nàng, một con Yêu Thú có diện mạo dữ tợn, thận trọng áp sát, móng vuốt sắt nhọn như sẳn sàng xé nát thân thể con mồi bất cứ lúc nào…

Đây là một con báo đen, tứ chi linh hoạt khỏe khoắn, thân thể tràn đầy cơ bắp, tốc độ lại nổi tiếng nhanh nhẹn trong số các loài yêu thú ăn thịt, tính cách táo bạo thường truy đuổi con mồi đến cuối cùng, không chết không thôi…

Hắc Liệt Báo…

Khí tức trên thân nó tỏa ra lúc này rõ ràng là Tứ giai Trung Kỳ yêu thú, tu vi so với Mộc Tử Âm hiện tại còn cao hơn một tiểu cấp bậc…

Chợt, Hắc Liệt Báo động…

Vụt…

Theo một tiếng xé gió vang lên, tứ chi nó đạp mạnh lên mặt đất, vươn dài móng vuốt hướng người đẹp vồ đến…

“Hừ!” Mộc Tử Âm thốt lên một tiếng, nếu là tình huống bình thường, đối với loại Yêu Thú tứ cấp này nàng chỉ một kiếm là chém đầu, hiện tại tu vi chỉ có Nguyên Anh Sơ Kỳ, vì lẽ đó cũng không dám xem thường…

Hai chân dẫm xuống mặt đất, thân ảnh đã xuất hiện trên không trung…

Bằng vào kinh nghiệm qua nhiều trận chiến, nàng hiểu khi chiến đấu với yêu thú linh hoạt như Hắc Liệt Báo, rời xa rừng cây là một lựa chọn sáng suốt nhất…

Vì lẽ đó thi triển ngự không phi hành, tách khỏi cây cối um tùm, hạn chế tối đa khả năng của Hắc Liệt Báo…

Quả nhiên trong mắt Hắc Liệt Báo xuất hiện một tia dữ tợn, nhân loại này rõ ràng đã nắm được điểm yếu của nó, bất quá vì tự tin thực lực cao hơn đối phương, nó không ngần ngại chút nào, tứ chi đạp mạnh lên thân cây, lao vút lên không…

Móng vuốt mang theo sát khí cường liệt, lần nữa vồ đến Mộc Tử Âm…

Đối diện với cái bóng đang lao đến vùn vụt, một thanh Mộc kiếm bình thường xuất hiện trên tay Mộc Tử Âm, môi thơm nhẹ quát:

“Hồ Điệp Kiếm Pháp – Vũ Điệu Hồ Điệp!”

Thân ảnh nàng biến mất tại vị trí cũ, bay lượn lờ trên không trung như cánh bướm, thoát ẩn thoát hiện, mộc kiếm trong tay vũ động, phát ra từng làn kiếm khí…

Kiếm khí không sắt bén nhưng lại mang theo sự linh hoạt khôn lường và sát cơ trí mạng, Hắc Liệt Báo cảm nhận được nguy hiểm, phải tạm thời từ bỏ tấn công, linh hoạt di động với tốc độ cao né tránh…

Mộc Tử Âm thấy tình cảnh này, nhàn nhạt cười một tiếng, một tay kết ấn:

“Vạn Mộc Trói Buộc”

Vô số Mộc hệ nguyên tố theo ý niệm của nàng hình thành từng thanh dây leo hướng Hắc Liệt Báo trói đến…

GỪ

Hắc Liệt Báo cũng không phải dạng vừa, móng vuốt sắt nhọn của nó vồ lên không trung, khí thế sắc bén cắt đứt dây leo do Mộc Tử Âm tạo ra…

Vừa hành động xong, nó xoay người muốn tiến hành phản kích…

Chỉ là thân ảnh nữ nhân đã sớm biến mất, cảm giác nguy hiểm của bản năng yêu thú dâng lên mãnh liệt, Hắc Liệt Báo muốn xoay thân né tránh…

Đáng tiếc, Mộc Tử Âm làm sao cho nó cơ hội? Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của Hóa Thần Kỳ không phải một con Tứ giai yêu thú có thể sánh bằng, Vạn Mộc Trói Buộc chỉ là đòn đánh lạc hướng, sát chiêu chính thức xuất hiện…

“Hồ Điệp Áp Sát!”

Thân ảnh nữ nhân xuất hiện áp sát yêu thú, vị trí thợ săn và con mồi hoàn toàn chuyển đổi, mộc kiếm trong tay hướng về đầu Hắc Liệt Báo chém mạnh…

“RỐNG”

Hắc Liệt Báo hết đường né tránh, vì tốc độ của Mộc Tử Âm không kém nó chút nào, chỉ có thể vươn đầu, hé ra hàm răng nanh sắt nhọn, hướng về thanh mộc kiếm của nàng cạp đến…

Keng…

Mộc kiếm và răng nanh va chạm, trên thân Mộc kiếm xuất hiện vết trầy xước, mà Hắc Liệt Báo càng là bị lực đạo đánh bay thẳng ra ngoài, răng nanh gãy nát, vỡ vụn…

Mộc Tử Âm hiện tại chỉ sử dụng thanh Mộc kiếm trước đây của nàng, Tử Mộc Kiếm còn giữ lại làm ác chủ bài…

Vì lẽ đó qua một kích kia, Hắc Liệt Báo vẫn còn giữ được tính mạng…

Nhưng cũng chỉ tạm thời mà thôi…

“Sâm Lâm Vạn Trượng!”

Theo âm thanh lãnh đạm từ môi son truyền ra, Hắc Liệt Báo thân mang vết thương, dù tốc độ vẫn khá nhanh nhẹn nhưng làm sao thoát khỏi phạm vi bao trùm của Sâm Lâm Vạn Trượng?

Loài báo lại được trở về rừng cây, chỉ tiếc rằng khu rừng rậm này lại trói chặt lấy thân thể nó, tại nơi đây chính là tử địa…

“BẠO!”

Mộc Tử Âm xoay người, mặc kệ âm thanh nổ tung vang trời sau lưng mình, cùng thời điểm đó, linh hồn của Hắc Liệt Báo bị Thẻ Bài treo bên hông nàng nuốt chửng…

Con số 0 tròn chỉnh lúc đầu nhanh chóng tăng lên…

75 Điểm Tích Lũy…

Mộc Tử Âm cầm lên thẻ bài xem xét, môi thơm lẩm bẩm:

“Giết yêu thú Tứ Giai Trung Kỳ đạt 75 điểm…xem ra giết Tứ giai sơ kỳ chỉ đạt khoảng 50 điểm…muốn đạt 1000 điểm ít nhất phải giết 20 yêu thú Tứ Giai sơ kỳ…”

“Học Phủ tuyển chọn cũng thật hà khắc, trong vòng một tháng muốn các thí sinh phải giết chết 20 yêu thú cùng cấp, đối với một vài người quả thật không phải chuyện đơn giản!”

Mộc Tử Âm chỉ nhẹ nhàng tính toán, rất nhanh đem chuyện này ném ra sau đầu, bởi nàng tin chắc rằng, với thực lực của phu quân và đám tỷ muội, thử thách này không phải khó khăn gì…

Nghĩ như vậy, nàng bắt đầu gia tăng tốc độ, thân ảnh đã lao vút trên bầu trời xanh…

Nàng cần săn giết nhiều hơn, bởi mục tiêu của bọn họ không phải chỉ là vào Học Phủ…

Mà là ghi danh Thánh Linh Bảng…



Sơn mạch hùng vĩ…

Bạch Tố Mai nhẹ nhàng lau chùi vết máu trên Tinh Ngân Song Kiếm, mà Diễm Hồng Liên chỉ nhẹ nhàng xoa xoa hai bàn tay trắng mịn…

Dưới chân các nàng, thi thể đôi yêu thú Chim Ưng thê thảm đến cực điểm…

Chỉ thấy một con bị chặt đứt hai cánh, vết chém bằng phẳng như cắt gọt, trên thân thể rộng lớn, một vết thương hình chữ X xuyên thẳng qua da thịt, dù lớp lông vủ cứng cáp vẫn không ngăn cản được uy lực của Đồng Tâm Kiếm Pháp – Lưỡng Kiếm Đồng Quy…

Hiển nhiên thảm trạng này Bạch Tố Mai gây nên…

Mà bên cạnh, một thi thể khét lẹt lan tỏa mùi thịt nướng thơm nồng, trên thân lông vũ cháy sạch, nhiều nơi ngay cả da thịt cũng bị đốt mất, máu huyết toàn bộ bốc hơi, loáng thoáng có thể nhìn thấy xương cốt bên trong…

Diễm Hồng Liên chỉ mới dùng Viêm Hỏa mà thôi…

“Giết yêu thú Tứ giai Sơ Kỳ chỉ đạt 50 Điểm tích lũy, con số này không mấy khả quan, chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ!” Diễm Hồng Liên nhìn sang Bạch Tố Mai đề nghị…

“Đúng vậy, đừng để các nàng ấy vượt quá xa!” Bạch Tố Mai cười nhẹ gật đầu, hai chân nhẹ chuyển, Dạo Bước Tinh Thần triển khai, thân hình biến mất trên không trung…

“Nữ nhân này còn nóng vội hơn cả ta, muốn được hắn khen ngợi sao?” Diễm Hồng Liên nhếch miệng cười một tiếng, thân ảnh cũng hóa thành làn lửa đỏ nhanh chóng đuổi theo…

Nàng cũng muốn được nam nhân nhà mình khen ngợi…



Trong rừng rậm…

“Tốc độ cô quá chậm, mau nhanh lên!” Một âm thanh thánh thót khiêu khích thúc giục…

“Hừ, còn không phải ỷ vào Phong thuộc tính nên chạy nhanh một chút sao? có gì đáng kiêu ngạo!” Âm thanh khác trong trẻo không phục nói…

“Hì hì, đáng tiếc cô chỉ có Mộc thuộc tính, mau van xin ta chờ cô!” Người khiêu khích có vẻ rất đắc ý…

“Đáng ghét, khi về ta sẽ bảo phu quân tặng một Thân Pháp cấp cao, khi đó cho cô biết tay!” Âm thanh còn lại tự tin nói, giường như phu quân kia chắc chắn sẽ chiều ý nàng…

Hai nha đầu đấu khẩu gay gắt hiển nhiên là Điệp Tình và Trúc Loan, các nàng mỗi ngày không đấu khẩu sẽ chịu không nổi a…

“Haha rất tiếc cho cô, công pháp Mộc Vũ Chân Quyết của phu quân cho ta, bên trong bao gồm cả một loại thân pháp hết sức lợi hại, chẳng qua chưa kịp tu luyện mà thôi!” Diễm Điệp Tình càng thêm đắc ý, trêu đến gương mặt xinh đẹp của Lý Trúc Loan đỏ bừng…

“Hai vị mỹ nữ, có thể cho chúng ta xem công pháp đó không?” Một âm thanh hèn mọn vang lên cắt đứt đối thoại của các nàng…

Tại một ngọn cổ thụ cao vút, hai nam tử thản nhiên đi ra, chặn lấy đường đi của hai nữ…

Bọn hắn thân mặc Thanh Y, lưng đeo trường kiếm, diện mạo cũng được xem là đoan chính…

Chỉ là lúc này hai mắt tràn ngập tham lam nhìn chằm chằm chúng nữ, hiển nhiên đối thoại vừa rồi bị bọn hắn tình cờ nghe được…

Nhìn bề ngoài trẻ tuổi của hai nàng, hai tên nam tử cho rằng gặp được miếng mồi ngon, muốn tiến hành cướp đoạt…

“Hử? tặc tử ở đâu chui ra?” Hai nữ vốn tâm tình không dễ chịu, bị hai con kỳ đà cản đường, trợn trừng mắt quát…

“Dám nói người của Thủy Huyền Tông là tặc tử? nha đầu ngươi muốn chết sao?” Một thanh niên quát lạnh, hắn tên là Lâm Ninh, trước đó chỉ là một tên Kim Đan Viên Mãn, sau khi vào Bí Cảnh tu vi được tăng đến Nguyên Anh Sơ Kỳ, trong lòng tự ngạo không ít…

“Giao ra nhẫn trữ vật, thả hai ngươi rời đi! Thủy Huyền Tông chúng ta rất dễ nói chuyện!” Nam tử còn lại cũng nhàn nhạt lên tiếng, hắn tên là Trần Khải, trước đó đã có tu vi Nguyên Anh…

“Thủy Huyền Tông? Một trong ba tông môn thuộc Tam Kiếm Minh đó sao?” Diễm Điệp Tình lên tiếng cau mày hỏi…

“Đúng vậy, biết sợ thì làm theo nhanh lên!” Lâm Ninh tràn đầy cao ngạo ngang tàn nói…

“Ta quả thật sợ lắm cơ, sợ Thủy Huyền Tông các ngươi bị phu quân nhà ta diệt đi như Thanh Vân Tông vậy, hì hì!” Lý Trúc Loan nhoẻn miệng cười quỷ dị…

“Cái gì?” Hai thanh niên nhảy dựng, Thanh Vân Tông là môn phái có thực lực tương ứng với Thủy Huyền Tông, lại là một thành viên trong Tam Kiếm Minh, có thanh danh hiển hách, chỉ là cách đây không lâu đột ngột bị giải tán một cách bí ẩn…

Một tông môn bị ép phải giải tán, so với bị diệt đi không kém chút nào…

Dù Hỏa Kiếm Tông và Thủy Huyền Tông dốc sức điều tra vẫn không được gì, trái lại càng là mất tích hai tên Trưởng Lão…

Không nghĩ tới hiện tại lại nghe tin tức về người diệt Thanh Vân Tông…

“Ngươi nói là thật? phu quân ngươi là ai?” Trần Khải cau mày, bắt đầu cảm thấy mùi nguy hiểm…

“Sao phải nói cho ngươi? Khôn hồn thì giao ra Nhẫn trữ vật, thả các ngươi rời đi!” Diễm Điệp Tình học theo giọng điệu khi trước của bọn hắn…

“Hừ, đừng tin lời nha đầu này, đánh nhanh thắng nhanh!”

Lâm Ninh nhìn sang Trần Khải quát một tiếng, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói vô căn cứ như vậy, huống hồ nếu thật như vậy thì đã sao? tại đây chỉ có hai nữ nhân này, cướp đoạt công pháp trước rồi tính…

“Được!” Trần Khải gật đầu, trường kiếm trên lưng rời khỏi vỏ, đây là một thanh Thủy kiếm trong suốt, lưỡi kiếm sắt bén vô cùng…lao đến Diễm Điệp Tình…

Lâm Ninh cũng không chần chờ, tay cầm Thủy Kiếm giống đồng bọn, chân đạp thân pháp chém đến Lý Trúc Loan…

“Nóng vội đi chết như vậy sao?” Lý Trúc Loan nói thầm một tiếng, chợt nghiêm mặt quát:

“Vạn Mộc Trói Buộc!”

Vô số dây leo cuốn đến cả hai đối thủ…

“Trò mèo!” Trần Khải và Lâm Ninh thấy thế, vung kiếm chém mạnh vào thân dây leo…

“Mộc Linh Chúc Phúc!” Diễm Điệp Tình môi hồng nhẹ mở, bàn tay điều động vô số Mộc linh lực, gia trì vào thân đám dây leo…

Trước ánh mắt khó tin của hai người Trần Khải, dây leo đột ngột to lớn, lại càng thêm linh hoạt, kiếm của hai người chém vào nhưng không thể hoàn toàn cắt đứt chúng nó…

Cả hai bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm ngưng thế công, lùi ra ngoài tránh né…

“Làm không tệ đâu!” Lý Trúc Loan nhếch môi, nàng chỉ thiên về khống chế đối thủ…

“Tạm được mà thôi!” Diễm Điệp Tình lại chuyên về gia trì sức mạnh cho đồng bọn…

Hai nữ lần đầu tiên phối hợp đã khá ăn ý rồi…

“Thủy Nộ Nhất Trảm!” Hai người Trần Khải liếc nhau, trường kiếm trong tay hội tụ vô số thủy linh lực, hình thành một cơn sóng lớn, chém mạnh về hai nữ…

Đây là Địa Cấp Vũ Kỹ khá nổi danh của Thủy Huyền Tông…

“Trúc Diệp Miên Chưởng!” Lý Trúc Loan không hề ngần ngại chút nào, tay nhỏ hợp lực, một chưởng mang theo vô số lá trúc sắc bén bắn mạnh mà ra, lấy cứng đối cứng cùng đối thủ…

Mắt thấy hai loại Vũ Kỹ sắp va chạm, Diễm Điệp Tình nhếch môi, quát liền hai tiếng:

“Mộc Linh Chúc Phúc, Phong Linh Chúc Phúc”

Hai bàn tay nàng nhẹ nhàng kết ấn, bên trên ngón tay, Mộc Nhẫn và Phong Nhẫn lập lòe ánh sáng, Mộc và Phong linh lực điên cuồng hội tụ, gia trì vào Trúc Diệp Miên Chưởng…

Trước ánh mắt kinh ngạc của mấy người, phạm vi của Trúc Diệp Miên Chưởng đột ngột gia tăng vài lần, lại có thêm lốc xoáy gia trì, hình thành một cơn bão táp mang theo từng mãnh lá trúc sắt bén đến cực điểm chưởng về đối thủ…

Trúc Diệp Miên Chưởng vốn chỉ là Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ mà thôi, sau khi được Diễm Điệp Tình dùng toàn lực gia trì, ngay cả không gian cũng thoáng run lẩy bẩy, uy lực sánh ngang với Thiên Cấp Vũ Kỹ rồi…

ẦM…

Theo âm thanh kinh thiên động địa vang lên, từng mãnh rừng cây đổ rạp, mặt đất hoang tàn…

Mà thân ảnh của hai người Trần Khải và Lâm Ninh thổ huyết bay ngược, thủy kiếm trong tay vụn vỡ thành từng mãnh, cơ thể máu me be bét, từng mãnh lá trúc cắt nát gương mặt bọn hắn, thê thảm đến cực điểm…

“Địa Cấp Vũ Kỹ - Toàn Phong Kích!”

Diễm Điệp Tình quả quyết kết ấn, vô số cơn lốc xoáy hình thành trước mặt nàng, hiển nhiên không có ý định thả hổ về rừng…

Đột ngột, từng cơn lốc dung hợp vào cùng nhau, hình thành một vòi rồng lớn xuyên thấu qua các tầng mây…

“Vạn Mộc Trói Buộc!” Mắt thấy hai người Trần Lâm muốn gượng mình chạy trốn, Lý Trúc Loan yêu kiều khẽ quát nhưng mang theo sát khí ngập trời, ý đồ trói chặt đường lui của bọn hắn…

“Hai nữ nhân các ngươi, còn trẻ tuổi lại ác độc như thế? Mối thù hôm nay Thủy Huyền Tông chúng ta không bỏ qua!”

Trần Khải và Lâm Ninh dữ tợn thét gào, một lần nữa khí huyết công tâm phun ra vài ngụm máu, bọn hắn tràn ngập không cam lòng nhìn nhau, tham vọng ghi danh lên Thánh Linh Bảng tan thành tro bụi…

Nhưng vì bảo toàn tính mạng, hai tên chỉ có thể cắn răng, Thẻ Bài trong tay vứt ra ngoài…

Khi vừa mất Thẻ Bài, một lổ hổng không gian nhanh chóng bao trùm bọn hắn, hiển nhiên đã mang theo bọn hắn rời khỏi Bí Cảnh…

Đồng nghĩa với con đường tiến vào Học Phủ chính thức khép lại…

“Hừ, chạy cũng thật nhanh!” Diễm Điệp Tình bĩu môi, thu hồi công kích đang sắp phát ra, nhặt lên Thẻ Bài của Lâm Ninh…

Lý Trúc Loan cũng nhếch miệng cười khẽ, nhặt lấy Thẻ Bài của Trần Khải…

Thẻ bài của hai tên Thủy Huyền Tông vốn có 50 Điểm Tích Lũy, đột ngột chuyển về 0, cấp tốc vỡ vụn…

Mà thẻ bài của Lý Trúc Loan và Diễm Điệp Tình từ 0 gia tăng lên 50…hiển nhiên đây là hình thức cướp đoạt Điểm Tích Lũy của người khác…

“Hai tên này cũng quá yếu đi, vậy mà mỗi người chỉ có 50 Điểm, xem ra cần đẩy nhanh tiến độ rồi!” Lý Trúc Loan không vui nói…

“Tại cô chạy quá chậm chứ sao? nhanh đi nào!” Diễm Điệp Tình hì hì một tiếng, hóa thành làn gió bay đi…

“Nha đầu đáng ghét!” Lý Trúc Loan dậm chân tức giận, ngự không phi hành, nhanh chóng đuổi theo…

Cuộc hành trình vừa di chuyển vừa khẩu chiến của hai nha đầu vừa hợp tác ăn ý lại tiếp tục…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện