“Cái gì? Hắn vậy mà ám chỉ Vương Lân là con kiến hôi, vậy Cự Long không phải nói hắn sao?”

“Đúng vậy a, kẻ này thật cuồng ngạo, Vương Lân đường đường cũng nằm trong top 10 a”

“Hừ, nhìn người ta lấy một chọi bốn không rơi vào hạ phong xem? Có tư cách nói lời như vậy!”

“Đạo hữu nói cũng đúng!”

“Khoan đưa ra kết luận, đám người Lạc Vũ, Vương Lân còn chưa thi triển toàn lực đâu, chưa thể nói trước điều gì!”

Trong lúc nhất thời, đám đông nghị luận ầm ỷ...

Mà vô số nữ tu đã bị phong thái của Lạc Nam khiến cho mê mẩn, không biết trời trăng mây gió gì...

Bên trên một đỉnh núi cao gần đó, hai thân ảnh sóng vai mà đứng, trên gương mặt bình thường không có gì nổi bậc của bọn hắn đã bị sự ngưng trọng bao phủ...

Nhìn thân ảnh thanh niên mặc chiến giáp, thân cưỡi Tử Lôi Sư Bàng kia, từ đáy lòng phát ra niềm khâm phục, đồng thời chiến ý háo hức, hận không thể tiến lên cùng Lạc Nam một trận chiến...

Hai người này chính là Vương Bá và Băng Ngạo...

Bất quá niềm kiêu ngạo của bản thân không cho phép bọn hắn liên thủ vây công Lạc Nam, lòng tự trọng của thiên tài chân chính không cho phép...

Khác với người đồng trang lứa, Vương Bá cùng Băng Ngạo có sự kiêu hãnh của riêng mình, bọn hắn thà rằng bại trận, cũng không thể liên thủ vây công người đồng bối phận được...

So với đám người Vương Lân hay Băng Dương, đây mới là thiên kiêu chân chính...

“Ngươi nghĩ ai sẽ thắng lợi cuối cùng?” Băng Ngạo từ tốn hỏi...

“Khó thể nói trước, bọn hắn đều có ác chủ bài của riêng mình mà chúng ta không biết, sao có thể hấp tấp kết luận chứ?” Vương Bá lắc đầu...

Băng Ngạo đồng ý lời đề nghị của hắn gật gật đầu...

“Bất quá Lạc Nam này ta đã cho người điều tra, lần đầu xuất hiện là tại Linh Vũ Thành, bất quá thân phận của hắn mới là thứ khiến người ta kinh ngạc đấy!” Vương Bá cười cười ra vẻ thần bí...

“Ồ? Ngươi điều tra được gì sao?” Băng Ngạo tò mò...

“Hắn từng là một phế vật, từng là nổi ô nhục mà Lạc gia che giấu!” Vương Bá bật thốt lên, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin...

“Làm sao có thể?” Quả nhiên, Băng Ngạo phản ứng không ngoài dự kiến...

...

Đối diện bọn hắn, ở một đỉnh núi khác...

Nữ tử toàn thân áo choàng thùng thình, chỉ là đôi mắt sáng ngời như trăng rằm của nàng đang mê ly, môi thơm không ngừng lẩm bẩm:

“Vương Lân chỉ là con kiến hôi... Chỉ là con kiến thôi sao?”

Nàng chứng kiến vẻ vô sĩ lo chuyện bao đồng muốn nhân cơ hội cháy nhà hôi của từ Vương Lân, lại chứng kiến phong phạm của một vương giả, sự đối lập quá to lớn khiến trái tim người thiếu nữ rung lên, không ức chế được...

...

“Khốn kiếp, ngươi biết ta là ai? Thân phận gì sao? Dám sỉ nhục ta, hậu quả ngươi gánh được sao?” Vương Lân như muốn phát cuồng, kẻ này triệt để không nể mặt hắn như vậy...

Ngày hôm nay nếu không đánh bại người này, danh tiếng của hắn toàn bộ sẽ thành đống rác, người người sẽ âm thầm chế giễu hắn, cười cợt hắn...

Càng nghĩ Vương Lân càng phẫn nộ, thanh kiếm trong tay như cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, nó ầm ầm rung động...

Thủy Cực Kiếm – Thiên cấp Trung Phẩm pháp khí...

Vương Lân thân là con trai một tên trưởng lão tại Thiên Sơn Tiên Cảnh, tinh thông hai loại thuộc tính là Thủy và Băng, được nuông chiều vô cùng...

Ngay cả Thiên Cấp Vũ Khí cũng cho hắn...

“Chư vị, cùng tiến lên cho kẻ này một bài học!” Vương Lân không ngốc, biết một mình hắn không phải đối thủ của Lạc Nam, quay sang kêu gọi hợp tác...

“Không thành vấn đề! Dùng toàn lực đi, kẻ này không thể chủ quan được” Huyết Tử trầm giọng nói...

Lạc Vũ hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khó chịu trong cơ thể, từ nhẫn trữ vật móc ra một thanh Trường Mâu dài hơn hai met.

Thân Mâu được đúc từ Băng giá vạn năm, đầu Mâu sắt nhọn lại do Lôi Thạch rèn thành, kết hợp giữa Băng và Lôi mạnh mẽ vô cùng...

Băng Đình Mâu...

Một kiện Thiên Cấp Trung Phẩm Pháp Khí mà Lạc Phá Lôi phải tiêu tốn lượng lớn tài nguyên mời một vị Luỵên Khí Sư nổi danh của Đa Bảo Các luyện chế cho riêng hắn...

Cứ nghĩ rằng đây sẽ là lá bài tẩy mạnh nhất, không cần đem ra sử dụng...

Nhưng không ngờ sự mạnh mẽ của Lạc Nam liên tục đả kích hắn, buộc hắn phải xuất ra thứ này...

Theo điều động của Lạc Vũ, vô số Băng và Lôi linh lực cuồn cuộn mà về, đem Băng Đình Mâu bao phủ...

Lạc Vũ tay cầm Băng Đình Môi, lòng tin trở về một chút, quát lớn:

“Chiến đi”

“Thao Thôn, mau dùng thiên phú thần thông!” Ngự Hàn chợt quát to một tiếng...

Thao Thôn Cẩu nghe vậy, đột ngột hé mở miệng rộng, hấp lực kinh người lan tràn...

Theo sau đó, chỉ thấy Thi Thể vốn nát nhừ của Phàm Tùng nằm trên đất đột nhiên rơi vào họng nó...

Chưa dừng lại ở đó, vài tu sĩ thực lực yếu kém núp gần quan sát nhanh chóng bị hút mạnh...

Cả đám hoảng sợ thi triển công kích muốn ngăn cản, nhưng không thể làm gì...

Rốt cuộc chỉ có thể cắn răng, vứt bỏ Thẻ Bài trong tay, bảo vệ tính mạng...

“Hừ, bọn hèn nhát!” Ngự Hàn thấy mục đích không thành giận dữ rống giận, bất quá nhờ thôn phệ thi thể của Phàm Tùng, khí tức của Thao Thôn Cẩu gia tăng thêm một chút...

Huyết Tử thấy đồng bọn bộc phát, cũng không tiếp tục ẩn giấu, một hạt Huyết Châu to như quả dưa hấu, bên trong ẩn chứa vô vàn oán niệm cấp tốc bay lên không trung...

Lại là Thiên Cấp Trung Phẩm pháp bảo...

Huyết Tử chưa hài lòng với chuẩn bị của mình, trong ánh mắt hoảng sợ của đám người, hắn há to miệng, đem Huyết Châu nuốt vào trong bụng...

Huyết Châu cấp tốc tiến vào Đan Điền hắn, không ngừng chuyển động gia tăng lực lượng cho hắn, nguyên lý hoạt động tương tự các Đỉnh của Lạc Nam...

“Thật lợi hại! Là Nhân Châu hợp nhất a!” Huyết Linh Tam Thánh Tử đang chiến đấu, ngưỡng mộ lẩm bẩm...

Bọn họ cũng có Huyết Châu nhưng chưa làm được như vậy a....

....

“Chuẩn bị xong chưa? Chiến đi!” Lạc Nam cười một tiếng sảng khoái, Giao Vương Kích trong tay lại vũ động, Tiểu Sư ngửa mặt thét gào, thân hình lại hóa thành Lôi Đình lao đến...

Một người một thú, tung hoành thiên hạ...

“Hoành Tảo Thiên Quân!”

Lạc Nam một kích quét ngang...

“Hừ, Băng Lôi Tàn Sát!” Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, Băng Đình Mâu trong tay không do dự đập tới...

Băng cùng Lôi nguyên tố tàn sát bừa bãi...

Cứng đối cứng với Lạc Nam...

Chẳng qua hắn còn chưa đủ tư cách, bị Lạc Nam đánh lùi liên tục, chật vật vô cùng...

Huyết Tử thấy tình cảnh này, Huyết Linh Trảo nhắm ngay cổ Lạc Nam cào tới...

“Ầm”

Đáp trả hắn là một tia lôi đình từ miệng Tiểu Sư phát ra, không ai nhường ai...

Vương Lân không chịu yếu thế, Thủy Cực Kiếm hung mãnh tuyệt lân, không gian thoáng rung lẩy bẩy...

“Thủy Nộ Cách Thiên Trảm!”

Từ Thủy Cực Kiếm, một kiếm phá không mà ra, thiên địa như bị chia cắt, khủng bố tuyệt luân...

Đây đã là một trong những đòn đánh mạnh mẽ nhất của Vương Lân, muốn dồn toàn lực đưa Lạc Nam vào chỗ chết...

Rống...

Thao Thôn Cẩu vẫn không chịu yếu thế, miệng rộng mở to đến cực điểm, hấp lực điên cuồng gia tăng lên người Lạc Nam cùng Tiểu Sư...

“Haha, chết đi!” Lạc Vũ thấy Lạc Nam gặp nguy hiểm, liều mạng công kích về phía hắn, để ngăn không cho tên này né tránh....

Đáng tiếc bọn hắn quả thật mơ hảo...

“Tam Thiên Lôi Động!”

Theo âm thanh tràn ngập linh tính do Tiểu Sư phát ra, thân ảnh của nó đột ngột hóa thành tia chớp, di chuyển với tốc độ chóng mặt như thiên lôi...

Trước sự ngỡ ngàng của đám đông, nó hóa mình thành ba tia sét, hướng về ba vị trí khác nhau tách ra...

Mà Lạc Nam đã sớm sử dụng Tốc Biến rời khỏi...

Một người một thú đều thành công né tránh hai loại kinh khủng vũ kỹ do kẻ thù phát ra...

Giao Vương Kích một tay vắt ngang vai, một tay khác nâng lên không trung, theo sau đó lạnh lùng quát:

“Trích Tinh Thủ!”

Tử Tâm Phần Không Viêm hừng hực mà lên, ngưng tụ thành một đại thủ hỏa diễm, như có thể trích tinh xạ nguyệt...

Trích Tinh Thủ lấy thế thái sơn áp đỉnh mà thành, khiến đám người Lạc Vũ vội vàng chuyển chủ động thành bị động...

Lạc Vũ hóa thành lôi đình chạy ra xa...

Huyết Tử cũng hóa thành một luồng huyết độn ẩn nấp xuống mặt đất...

Vương Lân móc ra một Tấm Khiên lớn ngăn chặn trước mặt...

Mà Thao Thôn Cẩu sợ hãi co ro lại một đoàn, toàn thân nó bọc phát một luồng hấp lực bảo vệ cơ thể...

Bốn người bốn loại thủ đoạn, ngại va chạm chính diện với Trích Tinh Thủ do Dị Hỏa của Lạc Nam gây ra...

Trong sự hồi hộp của vô số người, cả đám nuốt nước miếng, không biết Lạc Nam sẽ ra tay với ai...

Lạc Nam cười nhạt, Trích Tinh Thủ hạ xuống...

...

Lão Nhị đang cùng Yên Nhược Tuyết giao thủ, thân là một Cốt Tu như hắn lại thành công phòng ngự trước Thủy Thổ Châu của nàng...

Đối với việc này, Yên Nhược Tuyết rất bất đắc dĩ, Thủy Thổ Châu nàng vẫn chưa thể nắm hết sức mạnh của nó, hơn nữa Linh Lực trong người còn đang bị hao mòn dần...

Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ phải để phu quân thất vọng...

Yên Nhược Tuyết thầm hận bản thân yếu kém, mong muốn tu luyện Thủy Hoang Chiến Điển cùng Thủy Hoang Huyết Mạch hơn bao giờ hết...

Trong lúc buồn rầu, đột ngột chẳng nói chẳng rằng, một Đại Thủ hừng hực dị hỏa phá không mà đến, bất ngờ vô cùng...

Mục tiêu là Lão Nhị...

Đối với tình huống này, không một ai ngờ, không một ai đề phòng, cũng chẳng ai nghĩ tới...

Lạc Nam vốn đang giao đấu cùng đám đối thủ mạnh mẽ, lại đột nhiên gia nhập chiến trường khác...

Đương nhiên ngay cả Lão Nhị cũng không ngờ tới...

Trích Tinh Thủ như bàn tay Phật Tổ Như Lai trấn áp Tôn Hầu Tử, đem cơ thể toàn xương cốt của hắn bao trùm vào bên trong...

Dị Hỏa hực hực thiêu đốt dữ dội...

“AAAAAA”

Âm thanh như u linh đến từ địa ngục truyền ra, Lão Nhị chỉ cảm thấy Xương Cốt hắn luôn tự hào bị Dị Hỏa không ngừng nung chảy...

Cảnh tượng thảm liệt vượt xa phán đoán của mọi người, ngay cả bốn người Lạc Vũ cũng mặt mũi ê chề, xấu hổ đến cực điểm...

Lão Đại và Lão Tam của Huyết Linh Tông hai mắt muốn lòi ra, thấy huynh đệ của mình bị tra tấn dữ tợn như vậy, bọn hắn đau không muốn sống...

“Vứt thẻ bài đi! Lão Nhị, chỉ còn tính mạng chúng ta có thể làm lại mà! Vứt đi!” Lão Đại Huyết Linh Tông thảm thiết khuyên nhủ...

“Đúng vậy, chúng ta đầu hàng là được, vứt Thẻ Bài đi, chúng ta cùng ngươi” Lão Tam Huyết Thiến khàn cả giọng...

“Khốn kiếp, mặt mũi Huyết Linh Tông bị các ngươi làm mất hết!” Huyết Tử giận dữ rống...

Nhưng mặc kệ hắn, Lão Nhị nghe lời hai vị huynh đệ, cố nén cảm giác thống khổ do Dị Hỏa bao trùm, hắn chủ động loại bỏ một thanh xương cốt trên cơ thể...

Trên xương cốt đó có treo Thẻ Bài của hắn...

Cùng lúc đó, Lão Đại và Lão Tam nhìn nhau gật đầu, hai người cùng lúc vứt bỏ Thẻ Bài trên tay...

Ba huynh đệ cùng nhau rời khỏi Bí Cảnh...

Đồng nghĩa chấp nhận từ bỏ gia nhập Học Phủ...

“Vô dụng, Huyết Linh Tông sẽ không tha cho các ngươi!” Huyết Tử quát lạnh, hắn sắp phẫn nộ đến điên rồi...

Đáng tiếc, tình cảm huynh đệ của ba người kia hắn không thể nào hiểu được...

Mất đi đối thủ, Yên Nhược Tuyết, Mộc Tử Âm, Băng Linh Nhi vội vàng tiến đến bên cạnh Lạc Nam, chiến ý hừng hực nhìn mấy tên Lạc Vũ...

Thế trận lúc này hoàn toàn nghiêng về một phía...

...

Tĩnh, thiên địa yên tĩnh đến cực hạn...

“Nếu không vạn bất đắc dĩ, không thể đắc tội người này!”

Vô số ánh mắt nhìn thân hình của Lạc Nam, cùng lúc có ý nghĩ như vậy...

Kẻ này ngoài thực lực khủng bố ra, tài trí lại thuộc dạng thâm trầm như vậy...

Chẳng ai ngờ rằng một chiêu Giương Đông Kích Tây của hắn lại thay đổi hoàn toàn chiến cuộc trận đấu...

Một chiêu Trích Tinh Thủ tưởng chừng dành cho bốn đối thủ, lại lấy thế như lôi đình thay đổi mục tiêu...

Rõ ràng là có sự sinh tính từ trước...

...

Mà đang giao thủ với chúng nữ còn lại, Lạc Trường cùng Băng Dương, Băng Phong sắc mặt tái không còn chút máu...

Bọn hắn nghĩ đến thảm cảnh của Lão Nhị khi nãy, chỉ thấy sởn cả gai óc...

Nếu mục tiêu Lạc Nam chọn là bọn hắn thì sao? Thành công giữ mạng hay không đây? Trong lúc nhất thời, trong lòng xuất hiện ý rút lui...

Lạc Vũ sắc mặt tái nhợt, thân hình rung lẩy bẩy vì sợ hãi, thế cục đã hoàn toàn vượt qua phán đoán và dự tính của hắn...

Theo sau đó, một âm thanh phát ra càng khiến trái tim hắn như chìm vào đáy cốc...

“Mong Lạc Nam huynh đệ rộng lượng, ta là bị Băng Dương dụ dỗ nên đã mạo muội đắc tội, lần này sẽ chủ động rời đi, ngày sau bái phỏng tạ tội!”

Băng Phong vừa phòng thủ khỏi đòn công kích của Liễu Thi Cầm, hét lớn một tiếng, xoay người bỏ chạy...

Hắn đang thuộc top 50, sao có thể mạo hiểm tính mạng đánh mất tương lai được chứ?

Quyết định đào tẩu...

Liễu Thi Cầm quay sang hỏi ý Lạc Nam, chỉ cần hắn muốn nàng sẽ truy sát, tốc độ của Dạ Phong không phải chuyện đùa...

Chỉ là Lạc Nam lắc đầu từ chối...

Kết quả như vậy đã rất không tệ...

Nếu ép Băng Phong liều mạng, chúng nữ sẽ bị thương không cần thiết...

Liễu Thi Cầm một lần nữa trở về bên cạnh Lạc Nam, đằng đằng sát khí quan sát Lạc Vũ...

Huyết Tử cùng Vương Lân thấy tình cảnh này, gương mặt âm trầm đến mức khó coi...

Mà Ngự Hàn càng quả quyết hơn, nhanh chóng thu hồi Thao Thôn Cẩu, vứt bỏ Thẻ Bài trên tay...

“Ngự Thú Chiến Tông nhớ kỹ ngươi rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại, ta chỉ là một ngoại môn đệ tử thôi, còn hàng ngàn đệ tử mạnh hơn sẽ đến tìm ngươi, hahaha!”

Theo âm thanh uy hiếp, Ngự Hàn rời đi, ngay cả đôi Kim Điểu đang cùng Hỏa Phượng quần nhau trên không cũng bị hắn quả quyết vứt bỏ...

Ngự Thú Chiến Tông cử hắn đến đây cũng chỉ muốn hạ mã uy Thánh Linh Học Phủ mà thôi...

Không có bất kỳ lưu luyến gì...

Nhiệm vụ thất bại hắn tình nguyện về Tông Môn chịu phạt...

Rốt cuộc, làm ra quyết tâm lớn nhất, Vương Lân móc ra một Phù Lục bóp nát...

Biến mất dạng...

Lại là Tiểu Na Di Phù...

Mà Huyết Tử gương mặt cũng không dễ nhìn, liên tục thiêu đốt hai giọt tiên huyết quan trọng, hóa thành Huyết Độn trốn mất...

Chỉ trường chỉ còn Băng Dương cùng Lạc Vũ...

Chẳng ai ngờ rằng kết quả này sẽ diễn ra, mà nguyên nhân chủ chốt là do một chiêu Giương Đông Kích Tây của Lạc Nam...

Mắt thấy Băng Dương sắp bị chúng nữ tiến lên vây công, một đạo tàn ảnh xuất hiện mang theo hắn biến mất, cùng âm thanh vang vọng không trung:

“Ngạo mỗ xin mang hắn đi, Băng Huyền Đế Quốc cảm kích vô cùng!”

Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, Hợp Linh Chưởng vừa định bắn ra đành thu hồi lại...

Băng Ngạo này nói gì thì nói vẫn là tiểu đệ cùng cha của Lam Tịch, cho hắn một tí mặt mũi cũng được...

Lạc Vũ như người mất hồn đứng ở nơi đó...

Chúng nữ biết điều lùi lại phía sau...

Lạc Nam bình thản đi tới, nhìn Lạc Vũ từ tốn nói:

“Giao ra đi, ngươi không xứng sở hữu chúng nó!”

Lạc Vũ khó khăn ngẩng đầu, khàn khàn nói:

“Ngưoi có giỏi thì động thủ đi!”

Lạc Nam lắc đầu... Chợt ánh mắt hắn co lại...

Trong đôi mắt Lạc Vũ, hai tia Lôi Đình đột ngột bắn mạnh mà ra, mục tiêu là trán Lạc Nam, muốn đánh lén hắn...

“Song Lôi Đồng Thuật”

Vũ Kỹ khiến đôi mắt năm xưa của Lạc Vũ bị mù trong lúc tu luyện...

Đáng tiếc, trước Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của Lạc Nam, hắn dễ dàng né tránh đòn công kích này...

“Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn? Ngươi cùng Bạch Nguyệt Tộc có quan hệ gì?”

Một âm thanh khàn khàn từ miệng Lạc Vũ đột nhiên phát ra khiến trái tim Lạc Nam giật thót...

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ bao giờ, trong đôi mắt vốn sáng ngời của Lạc Vũ trở nên đỏ như biển máu, vô tận sát khí lưu chuyển...

“Ngươi lúc này, không phải Lạc Vũ!”

Lạc Nam hít sâu một hơi, âm trầm nói...

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện