“Đa tạ Lạc công tử và các vị đạo hữu cứu giúp.”
Nữ nhân đánh giá Lạc Nam và chúng nữ thoáng qua, sau đó chắp tay cảm kích nói.
Nhìn tư thái của nàng ưu nhã, khí chất dịu dàng giống một tiểu thư khuê các, nếu không phải Bá Đỉnh làm ra phản ứng, Lạc Nam thậm chí không thể liên tưởng nàng và Đạo Thuộc Tính lại với nhau.
“Nàng nhận thức chúng ta?” Hắn vuốt cằm.
“Nếu ngay cả Bá Chủ đại danh đỉnh đỉnh của Ngũ Châu Tứ Vực cũng không nhận thức, vậy thì tiểu nữ cũng quá mức lạc hậu.” Nữ nhân bình thản, chủ động giới thiệu:
“Tiểu nữ tên gọi Minh Hà.”
Mặc dù lúc đầu nàng cũng nhìn không ra lai lịch của Bá Vũ Điện, chỉ ôm tâm tình cầu may tìm đến...nhưng khi đích thân nhìn thấy Lạc Nam thì nàng đã xác định thân phận của hắn, nàng từng xem qua bức hoạ của nam nhân này.
Thấy nữ nhân có thể ung dung như vậy, Đông Hoa hừ một tiếng:
“Ngươi nếu đã biết phu quân ta là ai, vậy hẳn phải biết hắn rất ưa thích luyện hoá các loại thuộc tính a, ngươi không sợ trở thành tài nguyên của hắn sao?”
“Nếu như Lạc công tử có thể làm ra hành vi như vậy, sợ rằng hắn cũng không phải nam nhân đầu tiên làm nên kỳ tích, trở thành người có thể thống nhất Ngũ Châu Tứ Vực.” Minh Hà ánh mắt loé lên ánh sáng nhìn qua các nữ nhân nói:
“Cũng sẽ không có nhiều mỹ nhân như các vị yêu mến hắn.”
Có một câu nàng không nói, đó chính là nàng đã không còn lựa chọn nào khác trong tình huống vừa rồi, cho nên chấp nhận số phận.
“Nịnh nọt.” Đông Hoa bĩu môi.
Lạc Nam hơi phồng lỗ mũi, bất quá vẫn không bị chút tiểu thông minh của Minh Hà làm cho ngây ngẩn, nghiêm mặt lên tiếng:
“Chúng ta vì cứu cô nương mà đắc tội thế lực cường đại như Hải Thần Đảo, không biết cô nương dự định thế nào đây?”
“Ta nguyện ý gia nhập thế lực của Lạc công tử, cống hiến lại cho ngươi xem như đền đáp ân tình.” Minh Hà chân thành nói:
“Tiểu nữ hiện tại tu vi Thiên Đạo Viên Mãn, tương lai vẫn có cơ hội trở thành Thần Đạo Cảnh.”
“Chúng ta không thu nhận người chưa rõ lai lịch.” Bích Tiêu lãnh đạm.
Minh Hà hít một hơi, thanh âm có chút buồn: “Tiểu nữ là Thiếu Thần Nữ của Hải Thần Đảo.”
“Ồ?” Đám người liền nghi hoặc, ngươi là Thiếu Thần Nữ lại chạy trốn làm cái gì? Minh Hà như hiểu được thắc mắc của bọn họ, nàng chậm rãi bước đến tựa lưng vào lan can cung điện, tóc dài nhẹ bay, trong veo hỏi:
“Các vị hiểu biết thế nào về Hải Thần Đảo?”
“Một trong ba thế lực mạnh nhất Đạo Hải, do Huyết Hải Đạo Thống và Cực Hải Đạo Thống tạo thành, mỗi Đạo Thống lại có đến hai vị Thần Đạo Cảnh toạ trấn, bọn hắn đều là phu thê.” Bích Tiêu đáp.
Minh Hà nhẹ gật đầu, ưu tư nói: “Tiểu nữ chính là đệ tử của Huyết Hải Đạo Chủ và Huyết Hải Phu Nhân, được hai người bọn họ nuôi lớn từ nhỏ.”
“Sư phụ và sư mẫu còn có một người con trai tên gọi Huyết Dương, hắn là sư huynh của ta, cũng là thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên từ nhỏ, gần nhất đã trở thành vị hôn phu của ta.”
“Gần đây Hải Thần Đảo dự định tổ chức đại hôn, sẽ không phải là...” Lạc Nam biểu lộ kỳ quái.
“Không sai, chính là đại hôn của tiểu nữ và Huyết Dương.” Minh Hà xác nhận.
“Thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, ngươi lại còn được sư phụ và sư mẫu nuôi dưỡng, gả cho con trai của bọn hắn cũng không thua thiệt nha.” Điêu Thuyền nhịn không được lên tiếng.
“Tiểu thư nói đúng, về tình về nghĩa...ta được sư phụ và sư mẫu nuôi dưỡng chăm sóc mới có được như ngày hôm nay, mặc dù ta chỉ xem sư huynh như ca ca của mình nhưng ta chưa từng phản đối việc gả cho hắn.” Minh Hà cười thảm một tiếng:
“Nhưng thật đáng tiếc, ta lại phát hiện bọn hắn vốn không xem ta như con người, ngay từ đầu chỉ xem ta là một công cụ để hỗ trợ Huyết Dương đột phá Thần Đạo Cảnh mà thôi.”
“Hắn muốn luyện hoá ngươi à?” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, vừa rồi hắn còn nảy sinh ý định sẽ thuyết phục nàng cho mình luyện hoá đây.
“Nếu chỉ là luyện hoá như tu sĩ bình thường thì không có gì để nói.” Minh Hà cắn môi:
“Công pháp chủ tu của Huyết Hải Đạo Thống được xưng là Huyết Hải Thôn Thuỷ Kinh.”
“Đây là công pháp có thể thôn phệ các loại Thuỷ Thuộc Tính để đề thăng tu vi, nâng cấp huyết mạch, cướp đoạt toàn bộ thiên phú cũng như công dụng của Thuỷ Thuộc Tính đó cho mình sử dụng.”
“Nếu ta bị Huyết Dương luyện hoá, ta sẽ không còn là Thuỷ Thuộc Tính...mà khi đó đã trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho huyết mạch của hắn, triệt để tiêu thất ở thế gian này.”
“Còn có loại công pháp như vậy?” Đám người giật mình.
“Đúng vậy, Huyết Hải Đạo Thống không tu luyện Thuỷ Lực...sở trường của bọn hắn là Huyết Lực, chỉ dùng Thuỷ Thuộc Tính như một loại tài nguyên gia tăng sức mạnh Huyết Lực của bản thân mà thôi.” Minh Hà cười khổ:
“Các ngươi nói ta làm sao cam lòng trở thành một cái chất dinh dưỡng? có khác nào thần hồn câu diệt?”
“Ta nói cô nương...ngươi biết công pháp của bọn hắn tà môn như vậy, bản thân ngươi lại là Đạo Thuỷ, ngươi nên sớm đề phòng mới phải a.” Lạc Nam nhíu mày.
Mặc dù hắn cũng luyện hoá các thuộc tính, nhưng toàn bộ thuộc tính đều vẫn vẹn nguyên bên trong Bá Đỉnh, thậm chí còn đang tiến bộ và mạnh lên từng ngày.
Trong khi đó Huyết Hải Thôn Thiên Kinh này lại biến tất cả Thuỷ Thuộc Tính thành máu huyết của bản thân, luyện hoá xong là Thuỷ Thuộc Tính toàn bộ bị hấp thụ như một viên đan dược, bản chất hoàn toàn khác biệt.
“Vấn đề nằm ở chỗ, ta không biết mình là Đạo Thuộc Tính a.” Minh Hà đáp.
“Cái này...” Đám người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn xem nàng.
“Ta từ khi có được linh trí non nớt đã có cơ thể như một nhân loại bình thường, sư phụ và sư mẫu vẫn nói ta là đứa trẻ mồ côi mà bọn hắn thu nhận, thậm chí dùng Thần Đạo Quy Tắc tác động đến ký ức của ta, để ta vẫn cho rằng mình là một nữ nhân loại.” Minh Hà uất ức nói:
“Bọn hắn nuôi dưỡng ta từ đầu đến cuối, mục đích vẫn là biến ta thành chất dinh dưỡng thích hợp nhất, chất lượng nhất cho nhi tử của bọn hắn đột phá Thần Đạo Cảnh mà thôi, ngay cả cuộc đại hôn này cũng chỉ để lừa gạt và qua mặt ta.”
Đám người nghe mà cảm thấy hoang đường, đánh giá Minh Hà từ trên xuống dưới quả thật chẳng khác nào một nữ nhân loại, hoàn toàn không có đặc điểm của Đạo Thuộc Tính.
“Nếu bọn hắn vẫn luôn che giấu ngươi, vậy tại sao ngươi phát hiện mình là Đạo Thuộc Tính?” Bích Tiêu chau mày.
“Có người bí mật truyền tải thông tin cho ta, thậm chí còn tạo điều kiện để ta thoát thân.” Minh Hà hồi đáp:
“Ta suy đoán đó là Thần Đạo Cảnh của thế lực thù địch, bọn hắn không muốn Huyết Dương thành công đột phá.”
Suy nghĩ kỹ thì quả thật khả năng này là rất cao, bởi vì không ai muốn Hải Thần Đảo sẽ sinh ra vị Thần Đạo Cảnh thứ 5, từ đó xưng hùng xưng bá Đạo Hải, ép các thế lực còn lại thở không nổi.
“Chỉ tiếc khi ta chạy trốn đã bị phát hiện, Hải Thần Đảo liền điên cuồng truy bắt ta...ta cứ cố gắng và đào tẩu, cuối cùng may mắn gặp được các vị.” Minh Hà cảm kích nhìn mấy người.
Đại khái nắm được tình hình, Lạc Nam cười nhạt một tiếng:
“Cô nương nói rằng muốn gia nhập để cống hiến cho chúng ta, nhưng thật ra hiện tại toàn Đạo Hải đã không có chốn cho ngươi dung thân, ngươi đã không còn lựa chọn nào khác.”
Nàng từng là Thiếu Thần Nữ của Hải Thần Đảo, hiện nay đã bỏ trốn...thử hỏi có thế lực nào khác ở Đạo Hải dám thu lưu nàng? Không sợ công khai đắc tội Hải Thần Đảo sao?
“Công tử mắt sáng như đuốc.” Minh Hà thấy hắn vạch trần suy nghĩ của mình cũng chỉ có thể thừa nhận:
“Ta quả thật muốn nương tựa vào các vị.”
Lạc Nam và mấy nữ đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng khó đưa ra quyết định.
“Thứ cho ta nói thẳng.” Bích Tiêu thản nhiên lên tiếng:
“Phá Đạo Hội là thế lực phải đấu tranh chứ không phải tổ chức từ thiện, vì một Đạo Thuộc Tính Thiên Đạo Viên Mãn mà đắc tội Hải Thần Đảo với bốn vị Thần Đạo Cảnh là hành vi ngu xuẩn.”
“Trừ khi cô nương chứng minh được giá trị của mình, bằng không chúng ta đành phải mang ngươi trả về.”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm thấy như vậy...
Không thể vì sắc đẹp của Minh Hà hay vì một Đạo Thuộc Tính mà đắc tội với một đại thế lực hàng đầu, ảnh hưởng quá nhiều đến lợi ích của Phá Đạo Hội.
Nhưng sự thẳng thắng của Bích Tiêu lại càng khiến Minh Hà an tâm hơn, nàng thích sự trực tiếp rõ ràng như vậy ngay từ đầu thay vì lừa dối và trục lợi như cái cách Hải Thần Đảo đã từng làm với mình.
“Năng lực của tiểu nữ, tin tưởng sẽ không để các vị thất vọng.”
Minh Hà vô cùng tự tin, một tay chậm rãi hướng về phía trước.
Đám người nhìn theo đầu ngón tay của nàng, chỉ thấy vô số Thuỷ Thuộc Tính đang bắt đầu ngưng tụ như những giọt nước tròn vo như châu ngọc phiêu phù giữa không trung, chúng nó toả sáng lấp lánh vô cùng diễm lệ.
“Mời các vị thử...” Minh Hà phất tay, những giọt nước bay đến trước mặt.
Lạc Nam vô thức xoè bàn tay đón lấy.
RĂNG RẮC...
Hắn chợt nghe thấy tiếng xương cốt của mình kêu lên dữ dội, một cảm giác trầm trọng đến cực điểm khiến bả vai của hắn trầm xuống.
Chỉ vài ba giọt nước trong lòng bàn tay lại nặng như các phương thế giới.
Chúng nữ ở bên cạnh cũng biến sắc, buộc phải bỏ ra các giọt nước trong tay nếu không muốn xương cốt sụp đổ.
Bích Tiêu thử sử dụng Vô Đạo Quy Tắc vô hiệu hoá sức nặng của những giọt nước này nhưng không thành công mà chưa hiểu lý do.
“Trọng Lực Thuỷ à?” Thánh Linh Thiên Vận suy đoán nói:
“Những giọt nước này quả thật rất nặng, nếu như cả một con sóng thần đều là do các giọt nước này ngưng tụ trấn áp địch nhân, uy lực chắc chắn khủng khiếp.”
“Không phải Trọng Lực Thuỷ...nếu như thế thì quá mức tầm thường.” Minh Hà ngạo kiều nói:
“Phóng to!”
Rất nhanh, từng giọt nước như châu ngọc của nàng biến thành khổng lồ trước mặt mấy người.
Đồng tử trong mắt của Lạc Nam và chúng nữ vô thức ro rút lại.
Bởi vì khi những giọt nước này biến lớn, bọn họ nhận ra nó không phải Thuỷ Thuộc Tính bình thường...mà là các quang cảnh khác biệt ẩn chứa ở bên trong, bên ngoài như được bao bọc bởi màng thuỷ tinh trong suốt.
Có hư không vô tận, có một hòn đảo xinh đẹp, có biển cả mênh mông, có bầu trời xanh thẳm, có cả một góc Xuyên Hải Liên Sơn, Vô Linh Chi Hải...
“Đây là...” Ngay cả kiến thức uyên bác như Bích Tiêu cũng không nhận ra khả năng này.
“Phản chiếu thiên địa.” Minh Hà hãnh diện nói:
“Thuỷ Thuộc Tính của ta như những tấm gương, có thể phản chiếu bất cứ cảnh vật nào mà ta đã từng nhìn thấy trong phạm vi vạn dặm và ngưng tụ thành các giọt nước này.”
“Đó là lý do chúng nó nặng nề đến như vậy, bởi vì chúng nó là các phiến thiên địa ở khắp Đạo Hải được mô phỏng mà thành.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, Đông Hoa bật cười một tiếng:
“Mô phỏng thế giới bên trong giọt nước, nhưng như thế thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ chúng ta có thể trốn vào giọt nước của ngươi? Vậy cũng khác nào trốn vào Không Gian Pháp Bảo?”
“Khanh khách, tiểu thư hiểu lầm...” Minh Hà lại cười trêu đáp lại, nàng hướng tay điều động một giọt nước bay về phía mình.
Đám người đưa mắt nhìn vào trong, phát hiện cảnh tượng bên trong giọt nước chính là Vô Linh Chi Hải.
“Mời!” Minh Hà nhún vai, liền nhảy vào trong đó.
“Sợ gì?” Lạc Nam và chúng nữ cũng thoải mái bước vào bên trong.
Ngay lập tức, sắc mặt cả đám đại biến.
Bởi vì bọn hắn thật sự xuất hiện ở Vô Linh Chi Hải, hơn nữa chỉ trong nháy mắt...
Lạc Nam đưa mắt nhìn về phía dãy núi Xuyên Hải Liên Sơn cách đó không xa, những dấu vết do mình độ kiếp mà thành vẫn còn lưu lại.
“A, nơi này tại sao lại thê thảm như thế? Chẳng lẽ có Thần Đạo Cảnh đại chiến?” Minh Hà kinh ngạc thốt lên.
Nàng phát hiện Vô Linh Chi Hải bị thiệt hại không ít, các vết nứt không gian còn chưa kịp lành lại hoàn toàn...cho rằng vừa có Thần Đạo Cảnh chiến đấu ở đây không lâu.
Mà so với nàng, Lạc Nam và chúng nữ trong lòng dâng lên sóng lớn ngập trời.
Phải biết rằng Đạo Hải mênh mông vô tận, dù là di chuyển trong hư không thì cũng phải mất rất nhiều thời gian...
Bọn hắn sử dụng Bá Vũ Điện hành tẩu ba ngày trời, ấy thế mà chỉ bước vào giọt nước của Minh Hà tạo ra là trở về vị trí cũ?
Điều này quá mức nghịch thiên...
Thấy sắc mặt của bọn họ, Minh Hà có chút tự đắc nâng cao bộ ngực sữa:
“Thuỷ Thuộc Tính của ta không những mô phỏng được không gian, mà nó còn giống như những cánh cửa không gian, trực tiếp mang người tiến đến.”
“Hít.”
Mặc dù đã đoán ra, Lạc Nam và chúng nữ vẫn hít sâu một ngụm khí lạnh.
“Tốc độ thì sao?” Bích Tiêu thanh âm run rẩy.
“Ngay lập tức, một bước là qua.” Minh Hà nhún nhún vai:
“Bằng không các ngươi nghĩ vì sao ta trốn thoát Hải Thần Đảo? Phải biết rằng có tận hai vị Đạo Chủ ra tay truy bắt ta.”
Nếu không nhờ vào khả năng đặc biệt này, nàng đã sớm bị tóm gọn.
“Có hạn chế về mặt khoảng cách hay không? Ví dụ như từ Đạo Hải đến Đạo Địa?” Lạc Nam cũng đầy kích động.
“Không hạn chế...chỉ là phạm vi càng xa thì ta sẽ tiêu hao càng nhiều lực lượng.” Minh Hà thẳng thắng nói:
“Nếu khoảng cách quá xa, ta cần phục hồi lại sau đó mới có thể tiếp tục thi triển.”
“Vẫn quá kinh khủng.” Lạc Nam ánh mắt đầy nóng bỏng.
Có thể ở các tình huống bình thường, khả năng này của Minh Hà cũng chẳng khác nào Truyền Tống Trận, Thời Không Môn hay Thiên Cơ Lâu.
Nhưng đừng quên Truyền Tống Trận cũng cần thời gian để vận chuyển và cần thời gian để truyền tống, đôi khi tiêu hao vài bữa nửa tháng.
Truyền Tống Trận chỉ có thể đặt cố định ở một chỗ...nếu bị người phá trận thì toang.
Thời Không Môn cũng tương tự, Tiểu Tinh tạo ra một đường hầm băng qua hư không sẽ bị giới hạn khoảng cách, còn có khả năng sẽ đụng phải vật thể khác ở giữa hư không giống như lần trước từ Man Hoang Sơn trở về đụng với đám người Chiến Không Thần Quốc một lần rồi.
Thiên Cơ Lâu thì không cần phải nói, nó cũng cần thời gian bay đến vị trí...hơn nữa đòi hỏi người tiến vào không được đang lúc chiến đấu.
Trong khi đó Minh Hà...chẳng khác nào mở cửa bước qua là đến.
Đây chính là phiên bản Dịch Chuyển Tức Thời trên phạm vi vô cực.
Binh quý thần tốc, bên trong chiến tranh nếu có được khả năng của nàng...khác nào chiếm hết tiên cơ, điều binh xuất quỷ nhập thần đến bất cứ nơi nào mà nàng từng nhìn thấy?
“Khả năng này quá mức đa dụng...” Huyết Di thán phục nói:
“Dù sở hữu Thời Gian và Không Gian, thiếp cũng không làm được như nàng.”
“Làm lại một lần xem nào.” Đông Hoa hứng thú đề nghị.
“Tốt a.” Minh Hà lại ngưng tụ ra một giọt nước khổng lồ.
Đám người nhảy vào bên trong giọt nước, gợn sóng không gian xung quanh toả ra, liền phát hiện mình đã trở về Bá Vũ Điện giữa hư không đen kịch trước đó.
Lạc Nam cùng Bích Tiêu đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự quyết tâm.
Đừng nói đắc tội với Hải Thần Đảo, dù đắc tội cả tam đại thế lực...
Cũng phải thu nàng.
...
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ <3
///
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Nữ nhân đánh giá Lạc Nam và chúng nữ thoáng qua, sau đó chắp tay cảm kích nói.
Nhìn tư thái của nàng ưu nhã, khí chất dịu dàng giống một tiểu thư khuê các, nếu không phải Bá Đỉnh làm ra phản ứng, Lạc Nam thậm chí không thể liên tưởng nàng và Đạo Thuộc Tính lại với nhau.
“Nàng nhận thức chúng ta?” Hắn vuốt cằm.
“Nếu ngay cả Bá Chủ đại danh đỉnh đỉnh của Ngũ Châu Tứ Vực cũng không nhận thức, vậy thì tiểu nữ cũng quá mức lạc hậu.” Nữ nhân bình thản, chủ động giới thiệu:
“Tiểu nữ tên gọi Minh Hà.”
Mặc dù lúc đầu nàng cũng nhìn không ra lai lịch của Bá Vũ Điện, chỉ ôm tâm tình cầu may tìm đến...nhưng khi đích thân nhìn thấy Lạc Nam thì nàng đã xác định thân phận của hắn, nàng từng xem qua bức hoạ của nam nhân này.
Thấy nữ nhân có thể ung dung như vậy, Đông Hoa hừ một tiếng:
“Ngươi nếu đã biết phu quân ta là ai, vậy hẳn phải biết hắn rất ưa thích luyện hoá các loại thuộc tính a, ngươi không sợ trở thành tài nguyên của hắn sao?”
“Nếu như Lạc công tử có thể làm ra hành vi như vậy, sợ rằng hắn cũng không phải nam nhân đầu tiên làm nên kỳ tích, trở thành người có thể thống nhất Ngũ Châu Tứ Vực.” Minh Hà ánh mắt loé lên ánh sáng nhìn qua các nữ nhân nói:
“Cũng sẽ không có nhiều mỹ nhân như các vị yêu mến hắn.”
Có một câu nàng không nói, đó chính là nàng đã không còn lựa chọn nào khác trong tình huống vừa rồi, cho nên chấp nhận số phận.
“Nịnh nọt.” Đông Hoa bĩu môi.
Lạc Nam hơi phồng lỗ mũi, bất quá vẫn không bị chút tiểu thông minh của Minh Hà làm cho ngây ngẩn, nghiêm mặt lên tiếng:
“Chúng ta vì cứu cô nương mà đắc tội thế lực cường đại như Hải Thần Đảo, không biết cô nương dự định thế nào đây?”
“Ta nguyện ý gia nhập thế lực của Lạc công tử, cống hiến lại cho ngươi xem như đền đáp ân tình.” Minh Hà chân thành nói:
“Tiểu nữ hiện tại tu vi Thiên Đạo Viên Mãn, tương lai vẫn có cơ hội trở thành Thần Đạo Cảnh.”
“Chúng ta không thu nhận người chưa rõ lai lịch.” Bích Tiêu lãnh đạm.
Minh Hà hít một hơi, thanh âm có chút buồn: “Tiểu nữ là Thiếu Thần Nữ của Hải Thần Đảo.”
“Ồ?” Đám người liền nghi hoặc, ngươi là Thiếu Thần Nữ lại chạy trốn làm cái gì? Minh Hà như hiểu được thắc mắc của bọn họ, nàng chậm rãi bước đến tựa lưng vào lan can cung điện, tóc dài nhẹ bay, trong veo hỏi:
“Các vị hiểu biết thế nào về Hải Thần Đảo?”
“Một trong ba thế lực mạnh nhất Đạo Hải, do Huyết Hải Đạo Thống và Cực Hải Đạo Thống tạo thành, mỗi Đạo Thống lại có đến hai vị Thần Đạo Cảnh toạ trấn, bọn hắn đều là phu thê.” Bích Tiêu đáp.
Minh Hà nhẹ gật đầu, ưu tư nói: “Tiểu nữ chính là đệ tử của Huyết Hải Đạo Chủ và Huyết Hải Phu Nhân, được hai người bọn họ nuôi lớn từ nhỏ.”
“Sư phụ và sư mẫu còn có một người con trai tên gọi Huyết Dương, hắn là sư huynh của ta, cũng là thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên từ nhỏ, gần nhất đã trở thành vị hôn phu của ta.”
“Gần đây Hải Thần Đảo dự định tổ chức đại hôn, sẽ không phải là...” Lạc Nam biểu lộ kỳ quái.
“Không sai, chính là đại hôn của tiểu nữ và Huyết Dương.” Minh Hà xác nhận.
“Thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, ngươi lại còn được sư phụ và sư mẫu nuôi dưỡng, gả cho con trai của bọn hắn cũng không thua thiệt nha.” Điêu Thuyền nhịn không được lên tiếng.
“Tiểu thư nói đúng, về tình về nghĩa...ta được sư phụ và sư mẫu nuôi dưỡng chăm sóc mới có được như ngày hôm nay, mặc dù ta chỉ xem sư huynh như ca ca của mình nhưng ta chưa từng phản đối việc gả cho hắn.” Minh Hà cười thảm một tiếng:
“Nhưng thật đáng tiếc, ta lại phát hiện bọn hắn vốn không xem ta như con người, ngay từ đầu chỉ xem ta là một công cụ để hỗ trợ Huyết Dương đột phá Thần Đạo Cảnh mà thôi.”
“Hắn muốn luyện hoá ngươi à?” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, vừa rồi hắn còn nảy sinh ý định sẽ thuyết phục nàng cho mình luyện hoá đây.
“Nếu chỉ là luyện hoá như tu sĩ bình thường thì không có gì để nói.” Minh Hà cắn môi:
“Công pháp chủ tu của Huyết Hải Đạo Thống được xưng là Huyết Hải Thôn Thuỷ Kinh.”
“Đây là công pháp có thể thôn phệ các loại Thuỷ Thuộc Tính để đề thăng tu vi, nâng cấp huyết mạch, cướp đoạt toàn bộ thiên phú cũng như công dụng của Thuỷ Thuộc Tính đó cho mình sử dụng.”
“Nếu ta bị Huyết Dương luyện hoá, ta sẽ không còn là Thuỷ Thuộc Tính...mà khi đó đã trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho huyết mạch của hắn, triệt để tiêu thất ở thế gian này.”
“Còn có loại công pháp như vậy?” Đám người giật mình.
“Đúng vậy, Huyết Hải Đạo Thống không tu luyện Thuỷ Lực...sở trường của bọn hắn là Huyết Lực, chỉ dùng Thuỷ Thuộc Tính như một loại tài nguyên gia tăng sức mạnh Huyết Lực của bản thân mà thôi.” Minh Hà cười khổ:
“Các ngươi nói ta làm sao cam lòng trở thành một cái chất dinh dưỡng? có khác nào thần hồn câu diệt?”
“Ta nói cô nương...ngươi biết công pháp của bọn hắn tà môn như vậy, bản thân ngươi lại là Đạo Thuỷ, ngươi nên sớm đề phòng mới phải a.” Lạc Nam nhíu mày.
Mặc dù hắn cũng luyện hoá các thuộc tính, nhưng toàn bộ thuộc tính đều vẫn vẹn nguyên bên trong Bá Đỉnh, thậm chí còn đang tiến bộ và mạnh lên từng ngày.
Trong khi đó Huyết Hải Thôn Thiên Kinh này lại biến tất cả Thuỷ Thuộc Tính thành máu huyết của bản thân, luyện hoá xong là Thuỷ Thuộc Tính toàn bộ bị hấp thụ như một viên đan dược, bản chất hoàn toàn khác biệt.
“Vấn đề nằm ở chỗ, ta không biết mình là Đạo Thuộc Tính a.” Minh Hà đáp.
“Cái này...” Đám người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn xem nàng.
“Ta từ khi có được linh trí non nớt đã có cơ thể như một nhân loại bình thường, sư phụ và sư mẫu vẫn nói ta là đứa trẻ mồ côi mà bọn hắn thu nhận, thậm chí dùng Thần Đạo Quy Tắc tác động đến ký ức của ta, để ta vẫn cho rằng mình là một nữ nhân loại.” Minh Hà uất ức nói:
“Bọn hắn nuôi dưỡng ta từ đầu đến cuối, mục đích vẫn là biến ta thành chất dinh dưỡng thích hợp nhất, chất lượng nhất cho nhi tử của bọn hắn đột phá Thần Đạo Cảnh mà thôi, ngay cả cuộc đại hôn này cũng chỉ để lừa gạt và qua mặt ta.”
Đám người nghe mà cảm thấy hoang đường, đánh giá Minh Hà từ trên xuống dưới quả thật chẳng khác nào một nữ nhân loại, hoàn toàn không có đặc điểm của Đạo Thuộc Tính.
“Nếu bọn hắn vẫn luôn che giấu ngươi, vậy tại sao ngươi phát hiện mình là Đạo Thuộc Tính?” Bích Tiêu chau mày.
“Có người bí mật truyền tải thông tin cho ta, thậm chí còn tạo điều kiện để ta thoát thân.” Minh Hà hồi đáp:
“Ta suy đoán đó là Thần Đạo Cảnh của thế lực thù địch, bọn hắn không muốn Huyết Dương thành công đột phá.”
Suy nghĩ kỹ thì quả thật khả năng này là rất cao, bởi vì không ai muốn Hải Thần Đảo sẽ sinh ra vị Thần Đạo Cảnh thứ 5, từ đó xưng hùng xưng bá Đạo Hải, ép các thế lực còn lại thở không nổi.
“Chỉ tiếc khi ta chạy trốn đã bị phát hiện, Hải Thần Đảo liền điên cuồng truy bắt ta...ta cứ cố gắng và đào tẩu, cuối cùng may mắn gặp được các vị.” Minh Hà cảm kích nhìn mấy người.
Đại khái nắm được tình hình, Lạc Nam cười nhạt một tiếng:
“Cô nương nói rằng muốn gia nhập để cống hiến cho chúng ta, nhưng thật ra hiện tại toàn Đạo Hải đã không có chốn cho ngươi dung thân, ngươi đã không còn lựa chọn nào khác.”
Nàng từng là Thiếu Thần Nữ của Hải Thần Đảo, hiện nay đã bỏ trốn...thử hỏi có thế lực nào khác ở Đạo Hải dám thu lưu nàng? Không sợ công khai đắc tội Hải Thần Đảo sao?
“Công tử mắt sáng như đuốc.” Minh Hà thấy hắn vạch trần suy nghĩ của mình cũng chỉ có thể thừa nhận:
“Ta quả thật muốn nương tựa vào các vị.”
Lạc Nam và mấy nữ đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng khó đưa ra quyết định.
“Thứ cho ta nói thẳng.” Bích Tiêu thản nhiên lên tiếng:
“Phá Đạo Hội là thế lực phải đấu tranh chứ không phải tổ chức từ thiện, vì một Đạo Thuộc Tính Thiên Đạo Viên Mãn mà đắc tội Hải Thần Đảo với bốn vị Thần Đạo Cảnh là hành vi ngu xuẩn.”
“Trừ khi cô nương chứng minh được giá trị của mình, bằng không chúng ta đành phải mang ngươi trả về.”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm thấy như vậy...
Không thể vì sắc đẹp của Minh Hà hay vì một Đạo Thuộc Tính mà đắc tội với một đại thế lực hàng đầu, ảnh hưởng quá nhiều đến lợi ích của Phá Đạo Hội.
Nhưng sự thẳng thắng của Bích Tiêu lại càng khiến Minh Hà an tâm hơn, nàng thích sự trực tiếp rõ ràng như vậy ngay từ đầu thay vì lừa dối và trục lợi như cái cách Hải Thần Đảo đã từng làm với mình.
“Năng lực của tiểu nữ, tin tưởng sẽ không để các vị thất vọng.”
Minh Hà vô cùng tự tin, một tay chậm rãi hướng về phía trước.
Đám người nhìn theo đầu ngón tay của nàng, chỉ thấy vô số Thuỷ Thuộc Tính đang bắt đầu ngưng tụ như những giọt nước tròn vo như châu ngọc phiêu phù giữa không trung, chúng nó toả sáng lấp lánh vô cùng diễm lệ.
“Mời các vị thử...” Minh Hà phất tay, những giọt nước bay đến trước mặt.
Lạc Nam vô thức xoè bàn tay đón lấy.
RĂNG RẮC...
Hắn chợt nghe thấy tiếng xương cốt của mình kêu lên dữ dội, một cảm giác trầm trọng đến cực điểm khiến bả vai của hắn trầm xuống.
Chỉ vài ba giọt nước trong lòng bàn tay lại nặng như các phương thế giới.
Chúng nữ ở bên cạnh cũng biến sắc, buộc phải bỏ ra các giọt nước trong tay nếu không muốn xương cốt sụp đổ.
Bích Tiêu thử sử dụng Vô Đạo Quy Tắc vô hiệu hoá sức nặng của những giọt nước này nhưng không thành công mà chưa hiểu lý do.
“Trọng Lực Thuỷ à?” Thánh Linh Thiên Vận suy đoán nói:
“Những giọt nước này quả thật rất nặng, nếu như cả một con sóng thần đều là do các giọt nước này ngưng tụ trấn áp địch nhân, uy lực chắc chắn khủng khiếp.”
“Không phải Trọng Lực Thuỷ...nếu như thế thì quá mức tầm thường.” Minh Hà ngạo kiều nói:
“Phóng to!”
Rất nhanh, từng giọt nước như châu ngọc của nàng biến thành khổng lồ trước mặt mấy người.
Đồng tử trong mắt của Lạc Nam và chúng nữ vô thức ro rút lại.
Bởi vì khi những giọt nước này biến lớn, bọn họ nhận ra nó không phải Thuỷ Thuộc Tính bình thường...mà là các quang cảnh khác biệt ẩn chứa ở bên trong, bên ngoài như được bao bọc bởi màng thuỷ tinh trong suốt.
Có hư không vô tận, có một hòn đảo xinh đẹp, có biển cả mênh mông, có bầu trời xanh thẳm, có cả một góc Xuyên Hải Liên Sơn, Vô Linh Chi Hải...
“Đây là...” Ngay cả kiến thức uyên bác như Bích Tiêu cũng không nhận ra khả năng này.
“Phản chiếu thiên địa.” Minh Hà hãnh diện nói:
“Thuỷ Thuộc Tính của ta như những tấm gương, có thể phản chiếu bất cứ cảnh vật nào mà ta đã từng nhìn thấy trong phạm vi vạn dặm và ngưng tụ thành các giọt nước này.”
“Đó là lý do chúng nó nặng nề đến như vậy, bởi vì chúng nó là các phiến thiên địa ở khắp Đạo Hải được mô phỏng mà thành.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, Đông Hoa bật cười một tiếng:
“Mô phỏng thế giới bên trong giọt nước, nhưng như thế thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ chúng ta có thể trốn vào giọt nước của ngươi? Vậy cũng khác nào trốn vào Không Gian Pháp Bảo?”
“Khanh khách, tiểu thư hiểu lầm...” Minh Hà lại cười trêu đáp lại, nàng hướng tay điều động một giọt nước bay về phía mình.
Đám người đưa mắt nhìn vào trong, phát hiện cảnh tượng bên trong giọt nước chính là Vô Linh Chi Hải.
“Mời!” Minh Hà nhún vai, liền nhảy vào trong đó.
“Sợ gì?” Lạc Nam và chúng nữ cũng thoải mái bước vào bên trong.
Ngay lập tức, sắc mặt cả đám đại biến.
Bởi vì bọn hắn thật sự xuất hiện ở Vô Linh Chi Hải, hơn nữa chỉ trong nháy mắt...
Lạc Nam đưa mắt nhìn về phía dãy núi Xuyên Hải Liên Sơn cách đó không xa, những dấu vết do mình độ kiếp mà thành vẫn còn lưu lại.
“A, nơi này tại sao lại thê thảm như thế? Chẳng lẽ có Thần Đạo Cảnh đại chiến?” Minh Hà kinh ngạc thốt lên.
Nàng phát hiện Vô Linh Chi Hải bị thiệt hại không ít, các vết nứt không gian còn chưa kịp lành lại hoàn toàn...cho rằng vừa có Thần Đạo Cảnh chiến đấu ở đây không lâu.
Mà so với nàng, Lạc Nam và chúng nữ trong lòng dâng lên sóng lớn ngập trời.
Phải biết rằng Đạo Hải mênh mông vô tận, dù là di chuyển trong hư không thì cũng phải mất rất nhiều thời gian...
Bọn hắn sử dụng Bá Vũ Điện hành tẩu ba ngày trời, ấy thế mà chỉ bước vào giọt nước của Minh Hà tạo ra là trở về vị trí cũ?
Điều này quá mức nghịch thiên...
Thấy sắc mặt của bọn họ, Minh Hà có chút tự đắc nâng cao bộ ngực sữa:
“Thuỷ Thuộc Tính của ta không những mô phỏng được không gian, mà nó còn giống như những cánh cửa không gian, trực tiếp mang người tiến đến.”
“Hít.”
Mặc dù đã đoán ra, Lạc Nam và chúng nữ vẫn hít sâu một ngụm khí lạnh.
“Tốc độ thì sao?” Bích Tiêu thanh âm run rẩy.
“Ngay lập tức, một bước là qua.” Minh Hà nhún nhún vai:
“Bằng không các ngươi nghĩ vì sao ta trốn thoát Hải Thần Đảo? Phải biết rằng có tận hai vị Đạo Chủ ra tay truy bắt ta.”
Nếu không nhờ vào khả năng đặc biệt này, nàng đã sớm bị tóm gọn.
“Có hạn chế về mặt khoảng cách hay không? Ví dụ như từ Đạo Hải đến Đạo Địa?” Lạc Nam cũng đầy kích động.
“Không hạn chế...chỉ là phạm vi càng xa thì ta sẽ tiêu hao càng nhiều lực lượng.” Minh Hà thẳng thắng nói:
“Nếu khoảng cách quá xa, ta cần phục hồi lại sau đó mới có thể tiếp tục thi triển.”
“Vẫn quá kinh khủng.” Lạc Nam ánh mắt đầy nóng bỏng.
Có thể ở các tình huống bình thường, khả năng này của Minh Hà cũng chẳng khác nào Truyền Tống Trận, Thời Không Môn hay Thiên Cơ Lâu.
Nhưng đừng quên Truyền Tống Trận cũng cần thời gian để vận chuyển và cần thời gian để truyền tống, đôi khi tiêu hao vài bữa nửa tháng.
Truyền Tống Trận chỉ có thể đặt cố định ở một chỗ...nếu bị người phá trận thì toang.
Thời Không Môn cũng tương tự, Tiểu Tinh tạo ra một đường hầm băng qua hư không sẽ bị giới hạn khoảng cách, còn có khả năng sẽ đụng phải vật thể khác ở giữa hư không giống như lần trước từ Man Hoang Sơn trở về đụng với đám người Chiến Không Thần Quốc một lần rồi.
Thiên Cơ Lâu thì không cần phải nói, nó cũng cần thời gian bay đến vị trí...hơn nữa đòi hỏi người tiến vào không được đang lúc chiến đấu.
Trong khi đó Minh Hà...chẳng khác nào mở cửa bước qua là đến.
Đây chính là phiên bản Dịch Chuyển Tức Thời trên phạm vi vô cực.
Binh quý thần tốc, bên trong chiến tranh nếu có được khả năng của nàng...khác nào chiếm hết tiên cơ, điều binh xuất quỷ nhập thần đến bất cứ nơi nào mà nàng từng nhìn thấy?
“Khả năng này quá mức đa dụng...” Huyết Di thán phục nói:
“Dù sở hữu Thời Gian và Không Gian, thiếp cũng không làm được như nàng.”
“Làm lại một lần xem nào.” Đông Hoa hứng thú đề nghị.
“Tốt a.” Minh Hà lại ngưng tụ ra một giọt nước khổng lồ.
Đám người nhảy vào bên trong giọt nước, gợn sóng không gian xung quanh toả ra, liền phát hiện mình đã trở về Bá Vũ Điện giữa hư không đen kịch trước đó.
Lạc Nam cùng Bích Tiêu đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự quyết tâm.
Đừng nói đắc tội với Hải Thần Đảo, dù đắc tội cả tam đại thế lực...
Cũng phải thu nàng.
...
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ <3
///
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Danh sách chương