Lạc Nam lên kế hoạch cho ba vị Binh Nhân Tộc của mình độ kiếp...

Được trang bị vũ trang tận răng, hắn mới có thể an tâm đột nhập “địa bàn” của Ngự Long Công Chúa...

Bất quá đối với cái gọi là Thần Đạo Kiếp, bản thân hắn còn dốt đặc cán mai, vì vậy đành phải tìm người có kinh nghiệm thỉnh giáo.

“Ninh Lam, Thuỳ Trân...mấy nàng Hồng Nhi, Ngân Nhi và Xích Tà chuẩn bị nghênh đón Thần Đạo Kiếp, hai nàng cảm thấy thế nào?” Lạc Nam khiêm tốn hỏi thăm hai vị nữ kiếm thần.

Loạn Ninh Lam cùng Loạn Thuỳ Trân đưa mắt nhìn nhau, sau đó Ninh Lam cất giọng trong trẻo:

“Việc độ Thần Đạo Kiếp phụ thuộc rất nhiều vào quá trình hoá phàm của mỗi người...bất quá Binh Nhân Tộc lại không cần hoá phàm, chúng ta cũng chưa từng chứng kiến Binh Nhân Tộc đột phá Thần Đạo, cho nên cũng không quá hiểu biết a.”

“Thế quá trình hoá phàm tác động thế nào đến việc độ Thần Đạo Kiếp?” Lạc Nam hỏi.

“Hoá phàm giống như là một bài khảo nghiệm tâm cảnh cuối cùng đối với mỗi vị cường giả trước khi trở thành Thần.” Loạn Thuỳ Trân giải thích:

“Giai đoạn hoá phàm của mỗi người khác biệt nhau, không ai giống ai, mỗi người có một cuộc sống phàm nhân khác nhau...tuy nhiên tất cả trí nhớ, ký ức và lực lượng vẫn còn nguyên vẹn.”

“Thử tưởng tượng một vị cường giả Bán Thần Cảnh cao cao tại thượng đột ngột phải trở thành phàm nhân, sống trọn một cuộc đời ở tầng lớp thấp nhất...mấy ai có thể vượt qua được?”

“Lấy ví dụ trong lúc hoá phàm, công tử trở thành một đứa trẻ cơ hàn bị kẻ có tiền, có quyền ức hiếp, vùi dập...nếu như không thể kiểm soát nổi cảm xúc, không kiểm soát được cơn giận mà dùng một tia lực lượng để giải quyết vấn đề, quá trình hoá phàm cũng xem như thất bại, từ đó cánh cửa trở thành Thần của thế giới này sẽ vĩnh viễn đóng lại.”

Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, vậy hoá phàm chính là muốn một kẻ có sức mạnh tiệm cận với Thần phải sống như một phàm nhân bình thường.

Nghe qua thì đơn giản, nhưng lại không dễ dàng chút nào.

Đã từng tiên thần cao cao tại thượng, ai nguyện ý trải qua trọn vẹn một kiếp phàm thai? Nhất là khi chỉ với một ý niệm, ngươi lập tức có thể vận dụng đến sức mạnh vốn có...

Cuộc đời của phàm nhân tầng dưới chót sẽ càng nhiều nghịch cảnh a.

Các vị cường giả tâm cao khí ngạo, đại đa số kẻ xem sinh mệnh như cỏ rác, xem phàm nhân và những kẻ yếu hơn mình là những con kiến hôi.

Nhưng khi hoá phàm, ngươi có khả năng sẽ bị những con kiến hôi này lấn lướt, ức hiếp...nội tâm có chịu đựng nổi hay không?

Cho nên nói đây chính là một cuộc rèn luyện tâm cảnh.

“Khi Thần Đạo Kiếp giáng xuống, trong đó có một đợt Tâm Kiếp rất quan trọng, nếu như hoá phàm thất bại, tâm cảnh không đủ vững vàng chắc chắn sẽ không vượt qua được đợt Tâm Kiếp mấu chốt đó.” Loạn Ninh Lam nói thêm:

“Đây là lý do trước khi thành Thần phải hiểu được Phàm...”

Lạc Nam vuốt cằm, Binh Nhân Tộc không trải qua công đoạn hoá phàm, liệu có nghênh đón Tâm Kiếp hay không?

Nếu như gặp phải Tâm Kiếp, lấy gì để vượt qua?

“À xém chút quên mất.” Lạc Nam chợt vỗ đùi.

Ám Nhiên Chuỷ Thủ chính là Thần Binh a, nó là một Yêu Binh Tộc...chắc chắn cũng đã từng trải qua Thần Đạo Kiếp.

Thế là Lạc Nam lấy ra Ám Nhiên Chuỷ Thủ hỏi thử kinh nghiệm của nó.

“Chủ nhân xin cứ an tâm, Yêu Binh Tộc và Binh Nhân Tộc không gặp phải Tâm Kiếp...bởi suy cho cùng chúng ta vẫn là vũ khí trong tay chủ nhân mà thôi, Giới Linh của Nguyên Giới sẽ không dùng Tâm Kiếp khảo nghiệm chúng ta.” Ám Nhiên Chuỷ Thủ truyền đạt ý niệm:

“Bất quá uy lực các đợt Thần Kiếp giáng xuống sẽ mạnh hơn Thần Đạo Cảnh bình thường độ kiếp, nếu không đủ khả năng chống lại sẽ bị đánh nát.”

“Nhưng có một điểm quan trọng, đó là chủ nhân đã ký khế ước với Binh Nhân Tộc và Yêu Binh Tộc cũng có thể tham gia vào quá trình độ kiếp, hỗ trợ cho vũ khí của mình vượt qua.”

“Ta được tham gia?” Lạc Nam giật mình, lần đầu nghe nói vấn đề này.

“Chắc chắn được tham gia, năm xưa Ám Nhiên Sát Thần cũng từng giúp ta vượt kiếp khi đột phá Thần Binh.” Ám Nhiên Chuỷ Thủ khẳng định.

Lạc Nam hài lòng gật đầu, xem như đạt được đáp án thoả mãn.

Lúc này hắn mới hứng thú hỏi hai vị nữ kiếm thần:

“Các nàng hoá phàm có gì đặc sắc? Kể ta nghe được không?”

“Nhiều năm như thế, thiếp cũng không nhớ rõ ràng a...” Loạn Ninh Lam hơi trầm tư.

Trong cuộc đời dài đằng đằng của Thần Đạo Cảnh, việc hoá phàm chỉ xảy ra vẻn vẹn ngắn ngũi trong tuổi thọ của phàm nhân, tối đa cũng ở dưới trăm năm, mọi thứ như một giấc mộng lướt qua, tỉnh lại là nhẹ trôi như nước...gió thoảng mây bay.

“À, thiếp chỉ nhớ bởi vì dung mạo của mình đã sinh ra phiền toái, bị một tên thổ hoàng đế muốn nạp làm phi tần, nhưng hắn nào ngờ thiếp tự mình phá huỷ dung nhan, hoàng đế lên cơn tức giận đem thiếp tống vào lãnh cung, từ đó lặng lẽ trôi qua một đời.” Loạn Ninh Lam cười nói, cảm giác có chút thú vị.

Lạc Nam khoé miệng giật giật, nghĩ thầm nếu ta là hoàng đế cũng phải bắt mỹ nhân như nàng.

“Thiếp khác với Ninh Lam, trong kiếp hoá phàm thiếp trở thành nữ nhi của một võ quán, từ nhỏ đã luyện công phu phàm nhân, sau khi lớn lên lại kế thừa võ quán, cạnh tranh với các võ quán khác, còn tự tay đào tạo ra mấy thế hệ đệ tử...” Loạn Thuỳ Trân cũng nói ra trải nghiệm của mình:

“Xem như không tệ lắm.”

“Khà khà, thế lúc hoá phàm làm sao không nghĩ đến chuyện lập gia đình, sinh con đẻ cái?” Lạc Nam cười xấu xa trêu chọc.

“Bởi vì trí nhớ và thân phận vẫn còn, làm sao có thể nhìn trúng phàm nhân?” Loạn Ninh Lam kỳ quái nhìn lại hắn:

“Tiên phàm vốn đã khác biệt, chúng ta lại còn là người muốn thành Thần...tuy rằng cố gắng sống một kiếp phàm, nhưng phàm nhân trong đời như cây cỏ ven đường lướt qua rồi thôi, tư duy khác biệt, sao có thể tìm được tâm giao?”

“Nói đúng.” Loạn Thuỳ Trân gật đầu đồng ý.

Lạc Nam xem như hiểu ra...

Bởi vì hắn vốn xuất thân từ một phàm nhân, cho nên ở trong mắt hắn thì phàm nhân hay tiên, thánh, thần đều không quan trọng...hắn chỉ quan tâm ai là kẻ thù, ai là thân nhân của mình.

Còn chúng nữ xuất thân từ thế giới tu luyện, ngay từ đầu trong nhận thức của các nàng đã luôn cho rằng mình và phàm nhân khác biệt, là người không cùng đường...

Vậy nên hoá phàm chỉ là một đợt khảo nghiệm đối với các nàng, muốn trong đợt khảo nghiệm đó tìm ra người có thể kết làm phu thê là chuyện không thể nào.

Khác biệt về vận mệnh, số phận, khác biệt về nhận thức, về tư duy, khác biệt về cả cuộc đời, không thể tìm ra được điểm chung nào để gắn kết.

Không riêng gì nữ nhân, đổi lại là các Thiếu Thần Tử cao cao tại thượng khi hoá phàm, bọn hắn đã sớm nhìn quen mỹ nhân ở giới tu luyện, nhìn quen tiên nữ, thánh nữ rồi cả các Thiếu Thần Nữ, thử hỏi có thể nhìn trúng và kết làm phu thê với một nữ tử nhân loại phàm trần sao?

E rằng rất khó a...

Càng chưa nói đến những nhân vật trước khi hoá phàm đã có đạo lữ, đã kết bái phu thê.

Huống hồ như đã nói từ đầu, trong mắt hầu hết cường giả thì phàm nhân chỉ là những con kiến hôi...

...

“Ta có thể tham gia vào quá trình độ kiếp của ba nàng ấy, nhưng liệu Giới Linh có ghi hận mà nhân lúc đó tìm cách làm thịt ta?”

Lạc Nam trầm tư vuốt cằm...

“Sẽ không, Giới Linh của Nguyên Giới có nguyên tắc rõ ràng, nó sẽ không giận chó đánh mèo lên Binh Nhân Tộc của công tử.” Kim Nhi ngồi trên vai hắn nhí nhảnh đáp.

Đạt được sự xác nhận của Kim Nhi, Lạc Nam chính thức an tâm.

Đây cũng là cơ hội tốt để hắn trải nghiệm cảm giác độ Thần Đạo Kiếp, từ đó thu lấy kinh nghiệm a...

Đang định gọi Minh Hà cùng mình đến Vô Linh Chi Hải một chuyến, bất chợt một khối lệnh bài mang theo bên mình rung động.

Lạc Nam có chút kinh ngạc, đây là lệnh bài của Độ Đạo Môn, hay nói đúng hơn là Lệnh Bài từ Toàn Chức Đạo Thống.

Vừa mới tiếp nhận, bên kia đã truyền đến thanh âm nghiến răng ken két:

“Tên Tiểu Ma kia, ngươi còn định rong ruổi bên ngoài đến khi nào?”

“Đan Phỉ sư tỷ...” Lạc Nam vô thức nở nụ cười:

“Đệ dạo này bận rộn tu luyện, chưa có thời gian trở về một chuyến.”

“Ngươi đi một lần là vài chục năm, từ lúc ngươi gia nhập Toàn Chức Đạo Thống đến nay ta cũng chưa thấy mặt ngươi.” Đan Phỉ bất mãn trách:

“Tu luyện bận đến mức nào? Tu vi gì rồi?”

“Thiên Đạo Viên Mãn a.” Lạc Nam thong dong đáp.

Thanh âm bên kia im bặt mà dừng...

“Sư tỷ?” Lạc Nam khẽ gọi một tiếng, cô nàng này đâu rồi? Chẳng lẽ vì quá sốc mà ngất rồi?

“Ngươi...ngươi vừa nói ngươi có tu vi gì?” Thanh âm của Đan Phỉ run rẩy.

“Thiên Đạo Viên Mãn.” Lạc Nam hết sức nghiêm chỉnh nhấn mạnh.

Đan Phỉ xém chút cắn trúng đầu lưỡi, thở hổn hển không ngừng...

Nàng bế quan lâu như thế, cũng chỉ vừa đột phá đến Thiên Đạo Viên Mãn mà thôi...

Sư đệ gia nhập tông môn rất trễ, trước đó còn là một tiểu tử chưa đột phá Đạo Cảnh được nàng chiếu cố, hiện tại đã đuổi kịp nàng?

“Ngươi...ngươi...ngươi là yêu nghiệt gì? Vì sao tốc độ tu luyện tăng nhanh như vậy?” Đan Phỉ lắp bắp, vẫn còn không dám tin.

Lạc Nam âm thầm buồn cười, quả thật tốc độ tu luyện của hắn dạo gần đây tiến nhanh như cá gặp nước, tất cả cũng nhờ Tổ Long Huyết và mấy loại Đạo Hoả mang đến nguồn năng lượng quá lớn.

“Đệ lăn lộn ở bên ngoài gặp được mấy đại cơ duyên, cũng xem như ông trời chiếu cố.” Lạc Nam khéo léo đáp:

“Hơn nữa đường đường là người của Toàn Chức Đạo Thống, đương nhiên phải tiến bộ rồi, không thể để sư tỷ mất mặt có phải không?”

“Hừ, Tiểu Ma thật thà đi đâu rồi? Còn biết nịnh hót.” Đan Phỉ mắng yêu một tiếng:

“Tiến bộ thì tiến bộ, năm năm sau ngươi phải có mặt ở Độ Đạo Môn.”

“Ồ, không biết cần đệ về làm gì?” Lạc Nam hỏi thăm, còn đến tận năm năm, hắn sẽ tranh thủ sắp xếp thời gian.

“Đạo Chủ sẽ dẫn các tỷ đệ chúng ta đến Bách Đạo Đại Hội.” Đan Phỉ chậm rãi giải thích:

“Bách Đạo Đại Hội là một lễ hội do Bách Đạo Thần Tộc tổ chức, đây là cuộc so tài quy mô lớn về đủ các phương diện từ Luyện Đan, Luyện Khí, Trận Pháp, Phù Chú, Khôi Lỗi...vân vân, đệ tử của Toàn Chức Đạo Thống chúng ta đến đây sẽ được mở mang tầm mắt, cũng có thể tham gia dự thi, tranh tài với những thiên tài khác để được phần thưởng phong phú a.”

“Đạo Chủ đã ra lệnh ta gọi cho ngươi trở về tham dự.”

“Bách Đạo Thần Tộc? Chưa từng nghe tên gia tộc này a.” Lạc Nam tò mò.

“Bọn hắn là gia tộc hoạt động ở trong hư không, giống như Hư Không Thần Cung vậy...ngươi chưa nghe nói đến là việc bình thường.” Đan Phỉ thanh âm có chút nể phục nói:

“Bất quá tương truyền Bách Đạo Thần Tộc là gia tộc kinh doanh, ngươi muốn luyện chế vũ khí, muốn mua sắm phù chú hay đan dược mà thế lực của mình không thể tự luyện chế sẽ tìm đến Bách Đạo Thần Tộc, chỉ cần ngươi có thể ra giá, không có thứ ngươi không đạt được.”

“So với Trân Bảo Lâu hay một vài thế lực kinh doanh thông thường, Bách Đạo Thần Tộc chủ yếu phục vụ đối tượng khách hàng cao cấp là Thần Đạo Cảnh mà thôi.”

“Ở trong Bách Đạo Thần Tộc, ngươi sẽ dễ dàng tìm thấy Thần Khí Sư, Thần Đan Sư, Thần Trận Sư, Thần Khôi Sư, Thần Phù Sư...chiến lực bọn hắn không mạnh nhưng thành tựu ở các lĩnh vực nghề nghiệp lại khiến thế nhân phải ngước nhìn.”

“Lợi hại vậy à...” Lạc Nam chép miệng, liền gật đầu đáp ứng:

“Sư tỷ an tâm, đệ nhất định sẽ trở về để tham dự Bách Đạo Đại Hội.”

“Cứ quyết định như thế.” Đan Phỉ hài lòng, cũng không quên ôn nhu dặn dò:

“Bên ngoài nhiều nguy hiểm, cẩn thận một chút...dù trời sập cũng có Độ Đạo Môn vì ngươi nâng lên.”

“Đệ hiểu rồi.” Lạc Nam trong lòng ấm áp.

Hai người cắt đứt truyền âm, Lạc Nam cảm khái không thôi...

Thời gian qua hắn bận rộn phát triển căn cơ của riêng mình, từ chức vị Yểm Thiếu cho đến Sát Chiến Điện mà lơ là Độ Đạo Môn.

Nếu không có Độ Đạo Môn thu nhận những ngày đầu đặt chân tại Đạo Giới, nếu không được Hương Trà, Đan Phỉ, Cầm Dao Nhã, Bùi Vũ sư huynh...hết lòng chiếu cố, hắn sẽ không được như ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam quyết định khi mình trở về sẽ tìm cách báo đáp ân tình...

Về phần cái gọi là Bách Đạo Đại Hội, hắn cũng hứng thú muốn đi một chuyến.

...

Chúc cả nhà chiều vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện