Nhìn thân ảnh mĩm cười quỷ dị bên trong vô tận hỏa diễm, Mộc Hào cùng Tứ trưởng lão hai mắt gắt gao mở lớn...

Một cảm giác bất an lan tràn khắp cõi lòng họ...

Tứ trưởng lão đưa tay gạt đi mồ hôi trên trán, khó có thể tin một Hóa Thần Kỳ như hắn lại bị nhiệt độ hừng hực lúc này làm toát mồ hôi...

Thình thịt

Thình thịt

Âm thanh tim đập liên tục từ ngọn lửa vang lên, mỗi một lần như nện thẳng vào lòng hai người bọn hắn...

Nhìn hỏa diễm tử sắc phô thiên cái địa, cộng âm thanh tim đập đều đặn, lại thấy không gian nơi tiếp xúc với ngọn lửa đang kịch liệt vặn vẹo run rẩy...

Như nghĩ đến điều gì bất khả tư nghị, tứ trưởng lão gương mặt vặn vẹo như gặp quỷ, hắn ngơ ngác lắc đầu lẩm bẩm:

“Không, không, làm sao có chuyện đó, thật hoang đường, dù ngươi có là trấn thế thiên tài sở hữu 3 loại linh căn, cũng không có khả năng sở hữu thứ đó”

“Ba, ba loại linh căn sao? Ực” Mộc Hào khó khăn nuốt nước miếng khô khốc nơi cổ họng, nghĩ đến lúc đầu Lạc Nam dùng Thổ Hùng, sau đó là cước pháp mang theo Thủy linh lực, hiện tại lại được hỏa diễm bao trùm toàn thân...

Vô tận ghen ghét cấp tốc bao phủ trái tim Mộc Hào, sắc mặt nho nhã vốn có vặn vẹo vì dữ tợn, nắm tay siết chặt đến rớm máu, hắn điên cuồng gào thét:.

“Tại sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì người có thiên phú kinh khủng không phải là Mộc Hào ta?”

“Hừ, lòng dạ hẹp hòi như vậy” Lạc Nam càng nghe càng chán ghét, kẻ này tư duy quả thật không giống người thường.

“Haha, dù ngươi có thiên phú kinh khủng thì thế nào? Hôm nay vẫn phải chết, vẫn phải chết” Mộc Hào dữ tợn cười như lệ quỷ, nhìn sang tứ trưởng lão hét lớn:

“Mau giết hắn, giết hắn cho ta!”

“Ực, thiếu chủ, lát nữa ta cuốn lấy hắn, ngươi tìm cách thoát thân” Tứ trưởng lão hai mắt âm tầm bất định nhìn ngọn lửa vẫn đang nhảy nhót, hư ảnh khổng lồ sau lưng người kia vẫn đang trong quá trình ngưng tụ, hắn khó khăn nhìn Mộc Hào truyền âm căn dặn.

“Tại sao? Sao ta phải trốn? Hóa Thần Kỳ như ngươi giết hắn không phải như trở bàn tay sao?” Mộc Hào quát lớn, tràn ngập khó hiểu.

“Hít, người này không dễ giết như vậy, ngươi là hy vọng của Thiên Mộc Tông sau này, không thể xảy ra chuyện được” Tứ trưởng lão đắng chát nói, bị một thiếu niên nhỏ tuổi gây nên cảm giác nguy hiểm, hắn cũng xấu hổ vô cùng.

“Hoang đường, sao lại có chuyện đó?” Mộc Hào chất vấn, một Hóa Thần lại e ngại thiếu niên nhìn qua chỉ là Kim Đan, đây quả là chuyện điên rồ nhất thế gian này.

“Dị Hỏa” Tứ trưởng lão khàn khàn thốt lên.

“Cái... Cái gì?” Mộc Hào hai mắt gắt gao trừng lớn, nhìn ngọn lửa màu tím hừng hực thiên địa, cảm giác bất an lại đột ngột dâng trào.

“Đó là Dị Hỏa, hơn nữa còn là khủng bố Tử Tâm Phần Không Viêm, bài danh thứ 9 trên Dị Hỏa Bảng” Âm thanh run rẩy khiến trái tim Mộc Hào như sơ cứng lại.

“Làm...làm sao có...có thể?”

“Là sự thật, mặc dù khó tin nhưng tất cả là sự thật” Tứ trưởng lão nhàn nhạt nhắm mắt...

Mộc hệ tu sĩ bọn hắn kiêng kỵ nhất là Hỏa hệ tu sĩ, dù là Hỏa Diễm bình thường cũng đã áp chế Mộc hệ một bậc, huống gì trong truyền thuyết Dị Hỏa? Đối phương có Dị Hỏa che chở toàn thân, đối đầu với các loại Mộc hệ công kích đã ở thế bất bại, vì công kích Mộc hệ khi chưa kịp tiếp xúc thân thể đối thủ đã bị Dị Hỏa thiêu hủy hết rồi...

Còn đánh cái rắm a...

Trừ khi ngươi có Mộc Hệ kỳ vật đẳng cấp cao không kém Dị Hỏa thì may ra...

Chưa kể thiếu niên này quỷ dị như vậy...

Lần đầu tiên trong đời, Tứ trưởng lão sinh ra cảm giác hoang đường như vậy...

Hắn là Hóa Thần Kỳ, mặc dù kiêng kỵ Dị Hỏa vẫn có thể bằng vào tốc độ của mình trốn đi, nhưng còn Mộc Hào thì sao?

Dù có ưu thế phi hành của Nguyên Anh Kỳ, nhưng với tốc độ kinh khủng của người này, có thể trốn được sao?

Nếu hắn mang theo Mộc Hào chạy trốn, tốc độ suy giảm không nói, nếu đối phương phía sau liên tục truy kích, rất có thể nguy hiểm cho cả hai...

Thân pháp của thiếu niên này quá mức khủng khiếp, dù thân là Hóa Thần Kỳ như hắn vẫn không dám chắc mang theo một người như Mộc Hào có thể chạy thoát được...

Không bằng hắn quấn lấy Lạc Nam, để Mộc Hào bỏ chạy, sau đó bản thân mình cũng rời đi, thậm chí tìm cơ hội quay lại đánh lén Lạc Nam...

Gáyyy

Mặc kệ bọn hắn suy nghĩ gì, hư ảnh khổng lồ lúc này rốt cuộc hình thành thực chất...

Âm thanh chấn động cửu tiêu, kiệt ngạo bất tuần, vua của vạn điểu rốt cuộc hàng thế...

Hỏa Phượng Hoàng...

Tứ Linh Vệ Hồn Thuật một trong...

Hơn nữa lần này Lạc Nam đã hạ quyết ý giết người diệt khẩu, không tiếp tục che dấu Hồn Tu thân phận, hồn lực gia trì vào thân thể Hỏa Phượng...

Khiến nó như một sinh mệnh thực thụ...

Cũng là trạng thái hoàn mỹ nhất của Tứ Linh Vệ Hồn...

Uy nghiêm mà cao quý...

Mắt phượng sắc bén khinh thường nhìn hai người Mộc Hào...

Lạc Nam tâm niệm điều động, thân phượng đã đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu kẻ thù..

Gáyyyy

Vô biên hỏa diễm từ miệng phượng xuất hiện, biển lửa cuồn cuộn bao trùm hai thân hình...

“Đáng chết! Người này rốt cuộc có thân phận gì, ngay cả vũ kỹ cũng quỷ dị như vậy” Tứ trưởng lão trong lòng khiếp sợ, hư ảnh này rõ ràng là thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết...

Dùng Dị Hỏa ngưng tụ Phượng Hoàng, loại phương thức này quả thật chưa từng nghe qua...

“Tổ Thụ Chở Che” Dù điên cuồng suy nghĩ nhưng Tứ trưởng lão phản ứng không chậm, hai tay cấp tốc kết ấn thi triển phòng ngự vũ kỹ.

Vô số Mộc linh lực cuộn trào hóa thành một thân cự đại cổ thụ xuất hiện trước mặt Mộc Hào và hắn.

Chỉ thấy Mộc thụ cành lá sum xuê, lại chặt chẽ gắn kết đến cực hạn, như một tấm thuẫn lớn sẳn sàng bảo hộ người thi triển nó.

Xèo xèo xèo

Hỏa diễm rốt cuộc tiếp xúc với cổ thụ, âm thanh thiêu ruội không ngừng vang lên, nhưng với cường độ linh lực Hóa Thần Kỳ, tốc độ Dị Hỏa thiêu đốt tạm thời chưa thể phá hủy nó...

GÁY GÁY

Hỏa Phượng như nổi giận, hai cánh khổng lồ vổ phần phật, cường độ hỏa diễm đề thăng bao trùm một phần thiên địa...

Cổ thụ như một ngọn đèn lun lay trước gió, Tứ trưởng lão nhìn sang Mộc Hào hét nói:

“Mau chạy đi, chỉ khi nào ngươi thoát đi ta mới dễ dàng hành động”

Mộc Hào hai mắt hằn từng tia máu, lần đầu trong đời hắn như chó nhà có tang, bị người nhỏ tuổi hơn mình ép đến chật vật như vậy...

Bất quá lý trí nói cho hắn biết, ở lại chỉ càng làm liên lụy Tứ Trưởng Lão...

Mộc Hào cừu hận nhìn chằm chằm Lạc Nam, chưa từng nghĩ tới vì tham lam của bản thân mà gây nên chuyện này...

Hắn chỉ cho rằng, Lạc Nam mạnh hơn hắn, thiên phú cao hơn hắn, thì là đáng chết...

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Lạc Nam đã chết 69 lần...

Hai chân bắt đầu di chuyển thân pháp, Mộc Hào cấp tốc thối lui...

“Chạy được sao?” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn hắn, hai chân dậm lấy Địa Chiến Ngoa, thi triển thân pháp truy đuổi...

“Hừ, ngươi phân tâm như vậy, Hỏa Phượng Hoàng này còn điều động được sao?” Tứ trưởng lão cười lạnh nói, chỉ là đột ngột tiếng cười của hắn im bặt...

Chỉ thấy bên trên không trung, Hõa Phượng không những không tiêu tán, trái lại cường độ hỏa diễm càng nhanh chóng tăng lên, hai cánh điên cuồng vũ động...

Cổ thụ sắp bị thiêu trụi...

“Làm sao có thể” Tứ trưởng lão sắc mặt trắng nhợt...

“Haha, suy tính tốt lắm” Lạc Nam nhếch miệng cười, hắn sao có thể không rõ ý đồ của Tứ Trưởng lão?

Người này suy nghĩ mình phải bận tâm điều khiển Hỏa Phượng công kích hắn, không thể nào thừa sức truy kích Mộc Hào...

Không thể không nói, Hóa Thần Kỳ quả thật đầy rẫy kinh nghiệm chiến đấu, nếu Lạc Nam không phải Hồn Tu, có thể mọi chuỵên đã diễn ra như tính toán của đối phương.. .

Nhưng Tứ trưởng lão không biết một điều nghiêm trọng...

Hỏa Phượng lúc này đã được gia trì Hồn Lực...

Nó không khác một cỗ phân thân của Lạc Nam bao nhiêu... Vì thế hắn không cần bận rộn điều khiển, ngược lại có thể tự do hành động...

Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ khủng khiếp vô cùng, thoáng chốc Lạc Nam đã chặn đứng trước mặt Mộc Hào, ngăn trở đường lui của hắn...

“Tiểu Nam công tử, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?” Mộc Hào nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Ta không những muốn giết các ngươi, Lý Trúc Loan thiện lương như thế không hiểu tại sao lại gia nhập nơi rác rưởi như Thiên Mộc Tông, sau khi các ngươi chết ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng”

Lạc Nam cười khẩy, hắn và đối phương không oán không cừu, lại đột ngột bị tính kế, ngay cả người vô tội như Cát đại thúc cũng bị liên lụy, quả thật câm giận đến cực điểm.

Mộc Hào nghe xong tức giận phun ra một ngụm máu, gằn từng chữ nói:

“Là ngươi bức ta!”.

Nhìn Tứ trưởng lão bị Hỏa Phượng dây dưa không dứt, không ai làm gì được ai, Mộc Hào đột ngột lấy ra viên đỏ rực đan dược, mùi huyết khí nồng đậm đến cực điểm...

“Không thể!” Tứ trưởng lão nhìn hành động của hắn, hai mắt trừng to, lệ hống hét:

“Sâm Lâm Vạn Trượng”

Hắn phun ra một tia tiên huyết, đột ngột thi triển ấn pháp kỳ lạ...

Chỉ thấy ngàn dặm lãnh thổ xung quanh, mộc hệ linh lực như bị tước đoạt, mặt đất nhanh chóng khô cằn, một rừng cây lớn chằn chịt đột ngột xuất hiện trên không trung, đem Lạc Nam và Mộc Hào bao trùm trong đó...

AAA

Hỏa Phượng nhân cơ hội khó được, một ngụm dị hỏa phun ra, Tứ Trưởng Lão bị hỏa diễm trực tiếp đụng phải, hét thảm một tiếng...

Mùi da thịt cháy khét lan tỏa..

Có thể nhìn thấu bạch cốt trong người hắn...

Mặc dù trong hỏa diễm có hồn lực gia trì, nhưng linh hồn tu sĩ Hóa Thần quá cường đại, hồn lực của Lạc Nam hầu như không có tác dụng đã thương linh hồn đối phương...

Máu me đầm đìa toàn thân, Tứ trưởng lão haha cười lớn, nước mắt và máu tươi hòa lẫn vào nhau, gương mặt be bét như lệ quỷ:

“Chỉ vì một phút tham niệm, có đáng không? Có đáng không?”

Hỏa Phượng hư ảnh lúc này hơi nhợt nhạt, hiển nhiên Lạc Nam bị bao phủ bên trong Sâm Lâm Vạn Trượng, tạm thời Diễm Tâm Đỉnh không thể cung cấp linh lực cho nó.

Bất quá ý chí vẫn còn, nó lại tiếp tục vươn cánh, mang theo ngập trời hỏa diễm cuốn lấy Tứ Trưởng Lão...

...

Bên trong Sâm Lâm, Lạc Nam thoáng chép miệng cảm thán, không hổ danh là Hóa Thần Kỳ của Thất Cấp thế lực, thủ đoạn quả thật tầng tầng lớp lớp...

Cơ thể hắn lúc này như bị rừng cây khóa chặt, ngay cả di động ngón tay cũng không được

Ở phía đối diện, Mộc Hào bị buộc chặt, trong tay cầm vẫn đan dược đỏ rực nhưng không thể sử dụng, gương mặt âm trầm...

Hiển nhiên đây là loại vũ kỹ trói buộc bất kỳ ai bên trong nó, không phân biệt địch ta...

“Kim Nhi, đó là đan dược gì?” Lạc Nam tò mò câu thông Kim Nhi hỏi.

“Kích Huyết đan, một loại gia tăng đột biến thực lực đan dược, hấp thu toàn bộ máu huyết người sử dụng, sau đó chuyển hóa thành linh lực đề thăng tu vi” Kim Nhi từ tốn giải thích.

“Cũng thật điên cuồng, chuyển hóa máu huyết toàn thân thành linh lực, chỉ sợ lập tức thành da bọc xương” Lạc Nam gật đầu cảm thán...

Nhìn rừng cây đang trói buộc bản thân, hắn thản nhiên cười, bên trong đan điền Diễm Tâm Đỉnh vù vù xoay tròn, dị hỏa khủng bố lại xuất hiện bao trùm thân thể...

Nơi hắn đi qua, rừng cây tự giác bị thiêu trụi, rất nhanh đã đến gần vị trí của Mộc Hào...

Đáng thương cho Tứ trưởng lão, hắn cứ nghĩ toàn bộ lực lượng Dị Hỏa đã được Lạc Nam dùng để ngưng tụ Hỏa Phượng Hoàng, không còn lưu trong cơ thể...

Hắn nghĩ cũng đúng thôi, thử hỏi một thằng khí tức chưa đạt Nguyên Anh Kỳ, sẽ có bao nhiêu linh lực hỏa diễm chứ? Điều động nên thứ tồn tại như Hỏa Phượng có lẽ đã là cực hạn rồi...

Đáng tiếc, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh quá mức khủng bố...

Chỉ cần Diễm Tâm Đỉnh trong đan điền còn tồn tại, Lạc Nam vĩnh viễn sẽ không thiếu hỏa diễm sử dụng...

Mộc Hào vẫn bị trói buộc, hắn ngơ ngác nhìn hỏa diễm cường thịnh quanh thân Lạc Nam, bị đã kích không nói nên lời, hiển nhiên có cùng suy nghĩ như Tứ Trưởng Lão...

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ta không tin Đại Lục này có yêu nghiệt như vậy, dù là đệ tử Cửu Cấp Thế Lực cũng không thể”

Mộc Hào điên cuồng rống lên, ra sức dãy dụa cơ thể..

Chỉ là bị Sâm Lâm trói buộc, hắn chỉ có thể bất lực gầm rú, Tứ trưởng lão nếu biết hành động của mình gây nên chuyện như vậy chỉ sợ sẽ tươi sống tức chết...

Lạc Nam nhíu mày, không rãnh cùng đối phương đôi co, hắn nhanh nhẹn lột nhẫn trữ vật của đối phương thu vào Linh Giới Châu, lại đem Kích Huyết Đan thu hồi trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Mộc Hào.

“Ngươi có thể đi chết” Nhàn nhạt cười, Lạc Nam điều động linh lực...

“Không! Ta chết cũng không để ngươi dễ chịu” Mộc Hào gầm thét, thân thể cấp tốc bành trướng, hiển nhiên muốn Tự Bạo...

“Nằm mơ!” Lạc Nam đã có kinh nghiệm, cấp tốc vận dụng Đại Hồng Cước, toàn lực đá vào bụng Mộc Hào...

“Không” Nguyên Anh bên trong điền vỡ nát, linh lực đột ngột tiêu tán, Mộc Hào triệt để thành phế nhân, ngay cả tư cách Tự Bạo cũng không có.

“Tin tưởng ta không phải người đầu tiên bị ngươi hãm hại, những người trước đây ngươi có tha cho bọn hắn không?”

Lạc Nam cười khẩy, Tam chuyển thể tu lực lượng vận động, hai tay kẹp lấy cổ Mộc Hào.

Răng Rắc

Cổ bị bẻ gãy, Mộc Hào rốt cuộc chết đi không thể chết lại...

Con mắt màu bạc của Lạc Nam lóe sáng...

Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn - Đoạt Hồn...

Linh hồn đáng thương của Mộc Hào chưa kiệp siêu thoát đã bị nuốt sống...

Thoải mái cảm giác Hồn Lực vừa gia tăng, Lạc Nam hài lòng mĩm cười...

Nhìn rừng cây vẫn còn bao trùm xung quanh, Diễm Tâm Đỉnh vận chuyển đến cực hạn, một con Hỏa Phượng lại được hình thành...

...

Tứ trưởng lão nhìn thấy Hỏa Phượng giao đấu cùng mình đột ngột tiêu tán, hắn thở phào nhẹ nhỏm lẩm bẩm:

“Thủ đoạn lợi hại thì thế nào? Tu vi quá thấp Linh lực cũng đã cạn kiệt”

“Ồ, vậy sao?” Âm thanh hài hước vang lên khiến Tứ trưởng lão như bị sét đánh...

Gian nan quay đầu, Sâm Lâm bản thân thi triển không biết lúc nào đã bị đốt trụi...

Mà thiếu niên kia đang mĩm cười nhìn hắn, con mắt màu bạc chứa vầng trăng khuyết tà dị, sau lưng đối phương, một con Hỏa Phượng mới toang đang lơ lửng...

“Làm sao có thể?” Tứ trưởng lão không biết đã thốt lên câu này bao nhiêu lần, mỗi lần đều mang theo kinh ngạc đến cực hạn.

“Hắn đã chết, hiện tại nên đến lượt ngươi” Lạc Nam nhàn nhạt âm thanh khiến Tứ Trưởng Lão hai mắt co rụt lại.

Nhìn hỏa diễm bao trùm quanh thân thiếu niên, như suy nghĩ được gì, Tứ trưởng lão cười ha hả, nước mắt lăn dài nói:

“Haha, thì ra hắn chết là do ta, thì ra ta gián tiếp hại chết hắn, ngươi còn có thể điều động hỏa diễm hahaha”

Nhìn Tứ Trưởng Lão như lâm vào điên cuồng, Lạc Nam âm thầm cảm thán, mặc dù kết quả cuối cùng như thế nào, đây vẫn là một kẻ đáng tôn trọng..

Với tu vi Hóa Thần của hắn, rõ ràng có thể trốn đi, nhưng vì tranh thủ cho Mộc Hào một tia cơ hội, cố chấp ở lại quấn lấy Hỏa Phượng, lại phân tâm thi triển Sâm Lâm Vạn Trượng ngăn chặn Mộc Hào dùng Kích Huyết đan...

Kẻ này nhân phẩm dù tốt dù xấu, thì lòng trung thành hắn dành cho Thiên Mộc Tông không cần phải bàn cãi...

Chỉ tiếc, chọn lầm chủ...

“Ta tiễn ngươi một đoạn” Lạc Nam ánh mắt nghiêm nghị, đã là kẻ thù, hắn sẽ không vì lòng trung thành của đối phương mà nương tay...

Hỏa Phượng kiêu ngạo thét gào, một lần nữa tiến về máu me đầm đìa Tứ Trưởng Lão...

“Haha, muốn giết ta? Nằm mơ sao?” Tứ trưởng lão cười lên ha hả, hai chân ngự không, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trên bầu trời cách trăm trượng..

Mộc Hào đã chết, hắn không cần vướn bận, mặc dù thân mang trọng thương nhưng Hóa Thần Kỳ tốc độ cũng nhanh vô cùng..

Nghĩ đến hôm nay thất bại thảm hại, Tứ trưởng lão không dám quay về Thiên Mộc Tông, thầm nghĩ tìm nơi dưỡng thương chờ cơ hội báo thù...

Kiếp này giết chết thiếu niên gọi Tiểu Nam này sẽ trở thành mục tiêu sống của hắn...

Đang lơ lửng trên không trung, Tứ trưởng lão đột ngột sống lưng phát lạnh, một cảm giác tử vong lan tràn trong tim hắn...

Quay đầu nhìn lại...

Một cảnh tượng khiến trái tim hắn nhấc lên đến cổ họng...

Thiếu niên kia con mắt trắng bạc lập lòe ánh sáng...

Thấu Thị Vạn Lý điều động đến cực hạn...

Thân ảnh Tứ trưởng lão rõ ràng trong tầm mắt...

Trên tay phải, một thanh trường cung như tinh hà khiến không gian run rẩy...

Một thanh tên sắc nhọn do tử sắc hỏa diễm hừng hực ngưng tụ được tay trái nắm lấy...

Dây cung trong suốt kéo căn đến cực hạn...

Bầu trời như tối dần lại, chòm sao Bắc Đẩu như ẩn như hiện sau lưng thiếu niên, thần bí đến cực điểm...

“Ta xxx con mọe nó, trốn”

Trong bầu trời vô tận, thân ảnh già nua sợ đến hồn phi phách tán...

....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện