Mặc dù Lạc Nam quyết đoán trốn vào Linh Giới Châu, nhưng uy lực Luyện Hư Kỳ phát ra thật quá kinh khủng, khí tức của một kích kia vẫn kịp thời tác động lên người hắn, chấn đến toàn thân khí huyết cuồn cuộn, nhịn không được phải nôn ra ngoài...

“Tiểu Nam, không sao chứ?”

Hai nữ hớt ha hớt hải chạy tới đỡ hắn, gương mặt phủ một lớp lo lắng, đây là lần đầu nhìn thấy nam nhân bá đạo này ăn thiệt thòi như vậy...

Ngửi mùi hương thơm ngát trên cơ thể hai vị giai nhân, Lạc Nam cố nén khó chịu trong cơ thể, nhìn Mộc Tử Âm một mặt ân cần cười trêu:

“Lão bà, lo lắng cho ta?”

“Lo cái đại đầu quỷ”

Mộc Tử Âm lúc nãy bị lo lắng bao phủ lý trí nên không chú ý hành động của mình, hiện tại bị hắn ở trước mặt đồ đệ trêu chọc như vậy vừa tức giận vừa xấu hổ...

Nàng vùng tay muốn rời khỏi...

“Ai cho nàng đi? Phải ôm ta!” Lạc Nam nhếch miệng, ý niệm vừa động, không gian linh giới châu đem Mộc Tử Âm giữ chặt,...

Lạc Nam hài lòng cười hề hề, ôm eo thon hai vị mỹ nữ sư đồ mặc Mộc Tử Âm tức giận nghiến răng...

Lý Trúc Loan che miệng cười khẽ, bất quá thấy sắc mặt tái nhợt của hắn bèn lo lắng hỏi:

“Huynh gặp chuỵên gì thế? Sao ra nông nổi này?”

Mộc Tử Âm nghe vậy cũng liếc mắt nhìn, tai nhỏ hơi vểnh...

Lạc Nam không giấu, đem mọi chuyện kể lại với hai nàng...

Hai nữ vừa nghe biểu tình trên mặt biến ảo chập chờn, không ngờ ba tên Thánh Tử Huyết Linh Tông lại quỷ dị như vậy, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp...

So với Nguyên Anh Kỳ ở thế lực khác quả thật mạnh hơn quá nhiều...

Đến khi nghe Lạc Nam bị Luyện Hư Kỳ công kích, gương mặt càng trở nên tái nhợt, Mộc Tử Âm càng là không nhịn được tra xét tình huống thân thể hắn trước ánh mắt mập mờ của Lạc Nam cùng Lý Trúc Loan...

Lạc Nam biết trong lòng nàng đã dần có mình, chẳng qua tâm lý vẫn còn khúc mắc tạm thời chưa thể cởi bỏ...

“Hơiz” Mộc Tử Âm thấy tình huống hắn không quá nặng thở dài một hơi nhẹ nhõm, bộ ngực to tròn lên xuống chập chùn làm ánh mắt Lạc Nam say mê...

Thật muốn gối đầu lên đó nằm ngủ a...

“Huynh ấy không sao chứ sư phụ?” Lý Trúc Loan vẫn còn lo lắng...

“Không sao, mặc kệ vì nguyên nhân nào, tên này có thể bằng tu vi hiện tại sống sót khỏi Luyện Hư Kỳ công kích, tiềm lực đã sánh ngang Hoàng Kim Thời Đại rồi”

Mộc Tử Âm trấn an nói:

“Cho dù Hóa Thần Kỳ như ta cũng không dám chắc sống trước một kích của Luyện Hư đâu”

Lạc Nam nghe âm thanh ca ngợi của nàng, lại không cảm thấy vui vẻ, trái lại nghiêm túc lên tiếng hỏi:

“Hoàng Kim Thời Đại gì? Ta không hiểu?”

“Ngươi không biết?” Mộc Tử Âm ngạc nhiên, vốn nàng nghĩ hắn thân phận bất phàm, tưởng đủ tư cách biết chuyện này...

“Không, nàng mau giải thích cho ta” Lạc Nam một mặt tò mò, hắn không nghĩ tới lại có thêm thông tin mới mẻ như vậy...

Lý Trúc Loan cũng một mặt tò mò, trước đây nàng từng nghe qua bốn chữ Hoàng Kim Thời Đại, nhưng khi hỏi thì sư phụ chưa từng nói cho mình...

“Các cường giả đỉnh cao trên toàn Việt Long Tinh Cầu đều thống nhất ban bố, tu sĩ chưa đạt đến Hóa Thần Kỳ không đủ tư cách biết đến Hoàng Kim Thời Đại, sợ mang lại đả kích lớn cho thế hệ hậu bối trên toàn bộ Tinh Cầu”

Mộc Tử Âm nghiêm túc mở miệng:

“Bất quá với thiên phú và tiềm lực của các ngươi, có biết cũng không ảnh hưởng quá lớn”

“Toàn bộ Long Việt Tinh Cầu?” Lạc Nam cùng Ký Trúc Loan chấn động, một mặt càng thêm tò mò...

Lạc Nam không nhịn được, ôm hai nữ đến bên giường ngọc ngồi xuống, đánh chụt vào má Mộc Tử Âm năn nỉ:

“Nàng mau giải thích, ta ngứa ngáy chết rồi”

“Hừ” Mộc Tử Âm hừ lạnh một tiếng, bất quá vẫn từ từ giải đáp:

“Việt Long Tinh Cầu lịch sử trãi qua vô số năm, phạm vi lãnh thổ rộng lớn vô tận, không ai biết từng xuất hiện bao nhiêu tuyệt thế thiên tài, cũng không ai biết rõ bao nhiêu thiên tài chết trẻ dù thiên phú tuyệt đỉnh...”

“Tuy nhiên trong vòng 500 năm trở lại đây, toàn bộ Việt Long Tinh như muôn hoa đua nở, bách tộc vạn hưng, và Thiên Tài cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp...”

“Trong vô vàn thiên tài đó, một nhóm người nổi bật vượt trên tất cả, họ như những ngôi sao kiệt xuất nhất sáng chói trong bầu trời đêm...”

“Mặc dù xuất thân từ đại lục khác nhau, thế lực khác nhau, nhưng danh tiếng của mỗi người họ vang vọng toàn bộ tinh cầu, chỉ những ai đủ tư cách mới biết đến...”

“Và nhóm người đó được toàn đại lục tôn xưng [Hoàng Kim Thời Đại] hay [Hoàng Kim Thế Hệ] của tu chân giới. ..”

“Nghe nói từ khi vừa bắt đầu tu luyện, mỗi người trong số họ bất khả chiến bại trong cùng cấp, thậm chí vượt cấp như cơm bữa, mỗi người thiên phú siêu tuyệt thiên hạ...”

“Cho đến thời điểm hiện tại, theo thống kê của Đa Bảo Cát và Thiên Cơ Điện, toàn bộ người của Hoàng Kim Thời Đại đều đã đột phá Luyện Hư Kỳ”

“Phải biết tất cả bọn họ đều chưa đến 500 tuổi”

Mộc Tử Âm một mặt ngưng trọng nói, chưa đến 500 tuổi đột phá Luyện Hư, chuyện này quá mức kinh khủng...

Lý Trúc Loan sắc mặt nghiêm nghị dị thường, trách không được trước đây sư phụ không chịu nói, với thiên phú và thành tích khủng bố của Hoàng Kim Thời Đại mang đến, chỉ sợ hậu bối nghe thấy phần lớn sẽ tự ti mặc cảm, từ đó mất hết ý chí tu luyện...

Cũng may hiện tại bên cạnh nàng có Lạc Nam, chứng kiến sự khủng bố của hắn đã trở thành thói quen, không cảm thấy đã kích nữa, trái lại tự tin cho rằng nam nhân của mình tiềm lực vượt qua cái gọi là Hoàng Kim Thời Đại kia...

Lạc Nam nghe nhiệt huyết toàn thân sôi trào, đấu chí bùng lên như ngọn lửa, không nhịn được phấn khởi hỏi:

“Bọn hắn nhiều người không? Ngày ta đột phá Luyện Hư, ta muốn hạ từng tên một, thậm chí hạ tất cả bọn hắn...”

Mộc Tử Âm liếc mắt, sẳn giọng nói:

“Sao có thể nhiều? Tuyệt thế thiên tài như bọn hắn cũng không phải Rau cải trắng, tại vô vàn sinh linh Việt Long Tinh Cầu, vừa vặn có 69 người được công nhận thuộc Hoàng Kim Thời Đại mà thôi”

“69 người? Cũng không tồi” Lạc Nam lẩm bẩm, chợt như nghĩ đến điều gì, sắc mặt hắn hơi hoảng hốt...

“Nàng biết 69 người đó gồm có ai không? Mau cho ta biết” Hắn gấp gáp hỏi...

“Ngươi không phải thật sự muốn tìm bọn hắn chiến đấu chứ?” Mộc Tử Âm lạnh lùng, bất quá vẫn đem một quyển sách ném cho hắn...

Lạc Nam đưa tay tiếp nhận, đập vào mắt hắn là ba chữ lớn: “Hoàng Kim Bảng”

Bên dưới còn để thêm dòng chữ nhỏ: Đa Bảo Các biên soạn, kế bên là dòng chú thích: Cấm hậu bối dưới Hóa Thần tiếp xúc...

Vội vàng mở ra xem:

Hoàng Kim bảng đệ 69: Phong Lưu Công Tử - Lưu Phong, 469 tuổi, xuất thân U Nguyên Đại Lục, Luyện Hư Sơ Kỳ...

Hoàng Kim bảng đệ 68: Địa Sát – Lê Văn Luyện, sát thủ của Thất Sát Giáo, 450 tuổi, Luyện Hư Sơ Kỳ...

Ánh mắt Lạc Nam quan sát vài tên tuổi, chợt hơi chấn động khóa chặt một cái tên:

Hoàng Kim bảng đệ 55: Nhã Băng Tiên Tử - Cơ Nhã, 178 tuổi, xuất thân Hải Châu Đại Lục, Luyện Hư Sơ Kỳ...

“Nàng cũng là Hoàng Kim Thời Đại sao? Khó trách” Lạc Nam nhìn thoáng qua Cơ Băng đang ngủ sai, nhớ lại người nữ tử ký kết khế ước Đồng Sinh Cộng Tử cùng mình...

Thoáng thất thần, hắn bắt đầu xem tiếp:

Hoàng Kim Bảng đệ 54: Viên Giác đại vương, 200 tuổi, Xuất thân U Nguyên Đại Lục, Lục Chuyển Sơ Kỳ yêu thú...

Lạc Nam khóe miệng hơi co, xem ra Hoàng Kim Thời Đại bao gồm cả yêu thú...

Hoàng Kim Bảng đệ 53: Bách Hoa Tiên Tử - Tô Nhan, tuổi 178, Tông Chủ Bách Hoa Tông, Luỵên Hư Sơ Kỳ...

Tiếp tục xem, ánh mắt lại lần nữa hiện lên tia bất ngờ, khóe miệng cười mĩm, hắn đoán quả thật không sai, là nàng, một bảo bối khác của hắn...

Hoàng Kim Bảng đệ 49: Bách Diện Tiên Tử - Tần Mộng Ảnh, 178 tuổi, xuất thân Băng Thiên Đại Lục, Luyện Hư Sơ Kỳ...

Dừng lại ở tên nàng hồi lâu, ánh mắt Lạc Nam hiện lên một tia nhung nhớ...

Không biết hiện tại nàng thế nào?...

“Ngươi biết nàng?” Luôn chú ý hành động của hắn Mộc Tử Âm lên tiếng dò hỏi...

Lạc Nam mĩm cười, ôm chặt eo hai nàng, tự hào nói lớn:

“Bách Diện Tiên Tử Tần Mộng Ảnh, cũng giống như hai nàng, đều là lão bà bảo bối của ta”

Hai nữ tròn xoe mắt, Mộc Tử Âm kiều hừ nói:

“Tin ngươi mới là lạ”

“Muội tin huynh” Lý Trúc Loan lại gật đầu nghiêm túc nói, hình như muốn chống đối sư phụ nàng...

“Vẫn là Loan nhi bảo bối tốt, chụt” Lạc Nam hôn mạnh vào má hồng của nàng xem như khích lệ...

Mộc Tử Âm giận dữ trợn tròn mắt nhìn tên này khi dễ đồ đệ...

Chụt

Lạc Nam bất ngờ ấn vào môi đỏ của nàng, hắn tách ra cười nói:

“Không cần ghen, ai cũng cố phần”

“Ghen ngươi cái đại đầu quỷ” Mộc Tử Âm như muốn điên...

Biết nàng thật tức giận, hắn tiếp tục nghiên cứu Hoàng Kim Bảng...

Hoàng Kim Bảng đệ Thập: Song Nguyệt Tiên Tử - Diễm Nguyệt Kỳ, 276 tuổi, Diễm gia chi chủ, Luyện Hư Hậu Kỳ...

“Vị này nhạc mẫu đại nhân không đơn giản nha” Lạc Nam thầm nghĩ...

Lạc Phá Lôi không xuất hiện trong bảng, xem ra tuổi tác của hắn đã vượt 500...

Từng cái tên lướt qua, tu vi của mỗi người ngày một gia tăng, mà thân phận cũng dần trở nên thần bí, nhiều thế lực ngay cả tên Lạc Nam còn chưa nghe đến, trong đó một số người hắn chú ý thuộc hai thế lực Cửu Cấp tại Băng Thiên Đại Lục gồm Băng Huyền Đế Quốc cùng Thiên Sơn Tiên Cảnh...

Cho đến cuối cùng, Lạc Nam chú ý năm cái tên nằm ở đỉnh Hoàng Kim bảng, áp lực như núi khiến hắn ngưng thở...

Hoàng Kim Bảng đệ Ngũ: Tần Thiên, 487 tuổi, Hoàng Sa Đại Lục xuất thân, Luyện Hư Viên Mãn...

Hoàng Kim Bảng đệ Tứ: Bảo Lung Tiên Tử - Thiên Diệp Dao, 300 tuổi, Thánh nữ Đa Bảo Các, Hợp Thể Sơ Kỳ...

Hoàng Kim Bảng đệ Tam: Bá Lực Giao Quân, tuổi 479, U Nguyên đại lục xuất thân, Hợp Thể Sơ Kỳ...

Hoàng Kim Bảng đệ Nhị: Thiên Sát, tên không rõ, tuổi 481, Thất Sát Giáo sát thủ, Hợp Thể Trung Kỳ...

Hoàng Kim Bảng đệ Nhất: Ma, tên không rõ, giới tính không rõ, tuổi khoảng 400, thân phận không rõ, Hợp Thể Hậu Kỳ...

Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc dị thường, không nghĩ tới lại xuất hiện những kẻ khủng bố như vậy, tu vi lên đến tận Hợp Thể Kỳ...

Phần này tu vi đã vượt qua vô số Bát Cấp thế lực chi chủ rồi, vị này Thánh Nữ Đa Bảo Các quả thật bất phàm, trách không được Đa Bảo Các có địa vị như vậy...

Chưa kể với thiên phú của những kẻ này, vượt cấp chiến đấu đối với họ không phải việc khó...

“Thế nào? Còn muốn khiêu chiến bọn hắn sao?”

Mộc Tử Âm thấy hắn thất thần, sợ hắn bị đả kích nên tìm cách khích tướng...

“Sao lại không dám? Không phải nhờ vào tuổi tác lớn hơn ta sao? Trong vòng trăm năm đánh ngã bọn hắn”

Lạc Nam cười tươi rói, đám người Hoàng Kim Thời Đại này triệt để kích thích chiến ý trong người hắn...

Vốn tưởng Con Đường Bá Chủ của bản thân sẽ nhàm chán vô vị, có sự xuất hiện của đám người này chẳng khác nào tô điểm thêm muôn vàn màu sắc...

Trong lúc nhất thời, Lạc Nam đối với tương lai tràn ngập phấn khích cùng chờ mong...

Nhìn nam nhân trẻ tuổi ngập tràn ý chí chiến đấu, hai nữ ánh mắt mê ly...

Không thể phủ nhận, khi nam nhân tự tin thường có sức hấp dẫn rất lớn...

Lạc Nam nhận ra biến hóa của hai nàng, như làm ra quyết định, hắn đem hai cổ thân thể thơm ngát bất ngờ ôm chặt vào lòng...

“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Tử Âm nhận ra điểm khác thường, nàng run run giọng...

“Tiểu Nam, muội...” Lý Trúc Loan cũng lắp bắp, mùi cơ thể nam tính của con đực lan tỏa khiến cô bé bên dưới của nàng hơi rỉ nước...

“Ta cần hai nàng” Lạc Nam dịu dàng nói:

“Ta muốn trở thành người mạnh nhất thế giới này, ta cần những người ta yêu thương bên cạnh, chỉ khi đó ta mới có động lực phấn đấu, các nàng là động lực lớn nhất của ta”

“Ngươi...” Mộc Tử Âm theo thói quen muốn phản bác, nhưng chứng kiến ánh mắt chân thành của hắn lại không thốt nên lời...

Lý Trúc Loan lại không đắn đo nhiều như vậy, thiếu nữ đang yêu như nàng bị tấm lòng chân thành của tình lang cảm động, mắt đẹp lấp lánh lệ quang, ôm chặt lấy hắn thủ thỉ:

“Muội đồng ý, chỉ cần huynh không vứt bỏ muội, muội sẽ mãi bên cạnh huynh, hầu hạ huynh..”

“Sao huynh có thể không cần muội? Ngốc nha đầu” Lạc Nam hôn lên mái tóc mượt óng ả cùa nàng...

“Muốn thân mật thì thả ta ra” Mộc Tử Âm không nỡ chia cắt tình cảm của đồ đệ, đành phải ngầm chấp nhận, bất quá lại lạnh lùng với Lạc Nam...

“Không thả, hôm nay ta phải sủng ái hai bảo bối của ta thật tốt, phu thê ba người đại chiến 300 hiệp”

Lạc Nam thốt lên lời kinh người khiến hai nữ giật thót...

“Vô sĩ, chuyện như vậy ngươi cũng nghĩ được” Mộc Tử Âm giận dữ bộ ngực phập phồng...

Mà Lý Trúc Loan xấu hổ giấu mặt vào ngực nam nhân, không dám ngẩng đầu, nhớ lại dương vật gân guốc vươn cao của hắn làm nàng thoáng chờ mong, cũng mặc kệ sư phụ...

“Hừ, nàng là người đàn bà của ta, không được cãi ý muốn phu quân mình, ta ngọt ngào yêu chiều nàng lại được nước làm tới, hôm nay trước mặt Trúc Loan sẽ chấp hành gia pháp”

Lạc Nam cười lạnh khiến Mộc Tử Âm hoảng hốt, bất quá trước sự kiềm chế cùa Linh Giới Châu chỉ có thể mở miệng la mắng...

Trước ánh mắt tròn xoe của Lý Trúc Loan, chỉ thấy Lạc Nam đem thân thể sư phụ đặt sấp lên đùi mình, kéo xuống cái quần của nàng, lộ ra bờ mông to đầy đặn trắng nõn mềm mại...

Vung bàn tay đánh xuống...

Bốp bốp bốp

“Lạc Nam, ta muốn giết ngươi”

Mộc Tử Âm xấu hổ đến cực điểm, cảm giác mông thịt liên tục bị vỗ xuống, nàng không có một chút đau đớn, trái lại tê dại toàn thân, âm đạo mê người cũng hơi rỉ nước...

“Muốn mưu sát trượng phu? Nên đánh”

Lạc Nam gia tăng tiến độ, bàn tay liên tục vả bôm bốp vào bờ mông căn tròn, tạo nên các cơn sóng liên miên không dứt...

Lý Trúc Loan nghẹn họng nhìn trân trói, trong lòng thầm nghĩ sau này tuyệt không thể làm trái ý nam nhân, hắn chấp hành gia pháp thật quá khiến người xấu hổ...

Bốp bốp bốp

“Ưm, ta.. Ta muốn giết.. Ngươi” Mộc Tử Âm toàn thân tê dại, cao quý như nàng bao giờ bị khi phụ như thế chứ? Lại còn ở trước mặt đồ đệ, hận không thể tìm cái lỗ chui vào...

Cảm giác vừa xấu hổ vừa giận dữ nhục nhã lại vô tình làm nàng có một tia khoái cảm...

“Bảo bối, đừng tưởng có mông to là ta tha cho nàng, hôm nay phải đánh cho nàng sợ” Lạc Nam nghiêm nghị chấp hành gia pháp...

Bờ mông trắng nõn đã phủ đầy dấu tay đỏ au, Lạc Nam mặc dù biết nàng không đau nhưng vẫn âm thầm đau lòng, bất quá nữ nhân này quá cứng đầu, hắn phải nhanh chóng dạy dỗ nàng...

Hồi lâu sau, Mộc Tử Âm đã thốt không nên lời, mông thịt liên tục truyền đến khoái cảm khiến sắc mặt nàng đỏ thẩm, như trái táo chín mộng hết sức dụ nhân...

Lạc Nam xoa nhẹ mông nàng, cảm giác được cơn động tình của nàng, lập úp nàng lại đặt lên giường ngọc...

Tách ra hai chân thon dài trắng nõn, quả nhiên đóa hoa thịt âm đạo đã sớm ướt đẩm, hai mép môi hé mở để lộ hang thịt, hạt le tròn trơn bóng, dãy cỏ non cũng lấp lánh ánh sương...

“Lão bà, nàng thật mẫn cảm” Lạc Nam xoa nhẹ âm đạo khiến Mộc Tử Âm nhắm mắt lại, nàng biết số phận cùa mình...

Nhìn nàng cam chịu, Lạc Nam thương yêu không dứt, chồm lên hôn nhẹ vào má nàng, thủ thỉ nói:

“Nếu lòng nàng không có ta, tại sao cơ thể mẫn cảm trước trêu chọc của ta”

“Nếu lòng nàng không có ta, tại sao lại lo lắng khi ta bị thương?”

“Hôm nay, ta sẽ cùng hai nàng động phòng, lão thiên cũng không ngăn được...”

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện