“Tiểu súc sinh, ngươi dám?”

Cao Hàn tức giận mặt mũi âm trầm quát lớn, trong lòng như nhảy trên ngọn lửa, Cao Tiến là con trai độc nhất của hắn, nếu đối phương xảy ra chuyện gì chẳng khác nào Cao gia đoạt tuyệt hương hỏa rồi...

Bản thân Cao Hàn cũng hái hoa dập liễu từ sớm, càng lớn tuổi sinh lý càng yếu, hơn nữa tu vi Nguyên Anh Viên Mãn hắn hiện tại muốn sinh con quả thật giống như mò kim đái biển...

“Ngươi nói ai là tiểu súc sinh?” Lạc Nam cau mày nhàn nhạt hỏi...

“Ngươi...muốn làm gì? Muốn Linh Thạch phải không? Thả con ta ra rời đi Liễu gia, tặng ngươi 1000 Thượng Phẩm Linh Thạch” Cao Hàn cắn răng quát lạnh...

Cao Liệt và Nhạc Hải cũng một mặt âm trầm, trong lòng thầm hối hận, nếu biết mọi việc thành thế này đã không để Cao Tiến đến gây chuyện...

“Á Á”

Cao Tiến đột nhiên như heo bị thọc tiết thét lớn...

Chỉ thấy Lạc Nam đem cánh tay hắn vặn thành 360 độ, như cái bánh quay chèo khiến tộc nhân Liễu gia âm thầm rùng mình...

“Ta hỏi lại lần nữa, ngươi nói ai là súc sinh?” Lạc Nam hướng Cao Hàn nhàn nhạt hỏi...

Cao Hàn hai nấm tay siết chặt muốn rớm máu, trong lòng hận ý như muốn hóa thành thực chất, hắn không ngờ người này quyết tuyệt như vậy, hắn chỉ mắng đối phương một câu mà thôi...

“Không phải nói ngươi” Nghĩ đến an nguy của con trai, Cao Tiến ép xuống lửa giận trong lòng, lùi một bước khàn khàn nói...

“Vậy nói ai đây? Ta và mọi người rất muốn biết a” Lạc Nam nhe răng cười nhìn Cao Hàn, một tay hắn đã nắm lấy cánh tay còn lại của Cao Tiến...

“Hít” Cao Hàn như muốn nổ phổi, lần đầu tiên trong đời, hắn bị một người bức đến như vậy, lại không thể làm gì đối phương...

“Ta là nói hắn” Cao Hàn chỉ vào Nhạc Quần...

“Mọe nó, ta xxx con bà ngươi” Nhạc Quần trong lòng mắng ầm lên, ngoài mặt lại hướng Lạc Nam gật đầu cười:

“Hắn là nói ta, vị bằng hữu này, chúng ta có thể thương lượng a, chỉ cần ngươi rời đi, không nhúng tay vào chuyện của Liễu gia, ngày sau chính là khách quý tại Bình An thành”

“Không, hắn không phải nói ngươi” Lạc Nam lắc đầu, nhìn Cao Hàn hỏi lần nữa:

“Ngươi nói ai là súc sinh đây?”

“Á, phụ thân mau cứu ta” Cao Tiến đau đớn hét ầm lên, Lạc Nam đã thoáng bóp lấy bàn tay hắn, đã có vài cây xương cốt đứt gãy...

“Tiểu huynh đệ này, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngày sau còn nhìn mặt nhau” Nhạc Hải vuốt râu nói, hắn đã thấy thân thể Cao Hàn vì quá mức tức giận mà phát run...

“Ta và ngươi rất thân sao lão già?” Lạc Nam trừng mắt...

Nhạc Hải sắc mặt cứng đờ...

“Cao Tiến, phụ thân ngươi mắng ai súc sinh?” Lạc Nam quay sang nhìn Cao Tiến đang trên tay mình, hắn “thân thiện” mĩm cười...

Cao Tiến mồ hôi lạnh chảy dài, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm:

“Hắn là nói ta, là ta súc sinh”

Lạc Nam không hài lòng, hướng đối phương truyền âm: “Không, phụ thân ngươi bị thần kinh, hắn tự mắng hắn là súc sinh”

Vừa nói tay vừa siết chặt...

“Đúng, phụ thân ta vốn đầu óc có vấn đề, hắn chính miệng mắn mình là súc sinh” Cao Tiến mếu máo khóc huhu nói, bộ dạng hung hăng càn quấy ban đầu mất sạch...

Đám người sắc mặt cổ quái nhìn sắc mặt Cao Hàn ngày càng đỏ...

“Nghe chưa Cao gia chủ, bị thần kinh ngay cả con trai mình đều biết, ai thả ngươi ra đường?” Lạc Nam tỏ vẻ thương hại chậc chậc lưỡi...

“Ngươi đi chết”

Cao Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, linh lực toàn thân bạo phát, nộ hống một tiếng:

“Hàn Băng Chưởng”

Vô số băng hệ linh lực bao phủ lòng bàn tay, chưởng ấn phô thiên cái địa hướng Lạc Nam bao phủ...

Lạc Nam mĩm cười, truyền âm ngăn cản Liễu Thi Cầm đang định ra tay...

Hắn xách lấy Cao Tiến đón đỡ chưởng ấn hàn băng kia...

“Không”

Trong ánh mắt cả kinh của vô số người, thân thể Cao Tiến nhanh chóng đống thành băng khối...

Lạc Nam nhanh nhẹn vứt xuống đất...không quên một cước đá vào...

Răng rắc...

Khối băng tan thành mảnh vụn, đồng nghĩa với Cao Tiến chết không toàn thây...

“Đoạt Hồn” Lạc Nam nhanh chóng luyện hóa linh hồn yếu ớt của Cao Tiến...

Đang cần gia tăng hồn lực hắn sẽ không bỏ qua, dù sao thịt con muỗi cũng là thịt...

“Tiểu súc sinh, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi... ”

Âm thanh gầm rú của Cao Hàn vang vọng khắp Bình An thành, trong lòng hắn đang nhỏ máu...

“Hừ, đúng là ngụy quân tử, ngoài mặc tỏ vẻ lo lắng cho con trai, nhưng lại đặt sĩ diện của mình lên trên hết” Lạc Nam cười lạnh nói...

Cao Hàn này khiến hắn nghĩ đến Lạc Phá Lôi...

“Giết sạch toàn bộ, gà chó không tha” Cao Hàn rống lớn, hạ lệnh cho Nhạc Quần cùng mấy tên trưởng lão...

“Nàng đối phó gia hỏa Nhạc Quần kia được chứ?” Lạc Nam hướng Liễu Thi Cầm truyền âm...

“Không thành vấn đề”

Liễu Thi Cầm gật đầu, Băng Thuấn Ảnh thi triển, dáng người xinh đẹp biến mất, một lần nữa xuất hiện đã ở đỉnh đầu Nhạc Quần, miệng thơm hé mở, một cơn lốc xoáy xuất hiện...

“Nằm mơ” Nhạc Quần cười lạnh một tiếng, lập tức ngự không mà lên, Phích Lịch Chưởng ngưng tụ nơi tay hướng lốc xoáy vỗ đến...

Ầm

Vụ nở lớn hình thành giữa trời, vô số dân chúng Bình An thành một mặt kinh hãi nhìn hai tôn Nguyên Anh kỳ đại chiến...

“Chết” Nhạc Hải cũng động, Nguyên Anh Hậu Kỳ tu vi toàn lực vật dụng, hỏa diễm hừng hực nơi cánh tay, nhắm ngay cổ Lạc Nam...

“Đối thủ của ngươi là ta” Bạch Tố Mai yêu kiều quát, Tinh Ngân Song Kiếm lập lòe ánh sáng, Lưỡng Kiếm Đồng Quy triển khai, chém đến Nhạc Hải...

“Không tốt” Nhạc Hải cảm thấy da đầu tê rần, nguy hiểm bao trùm cơ thể khiến hắn thi triển thân pháp né tránh, bay lên không trung...

“A A A”

Âm thanh tê tâm liệt phế lại vang vọng, chỉ thấy tên trưởng lão vốn cụt một tay trước đó đứng sau lưng Nhạc Hải, không kịp né tránh bị kiếm khí hình chữ X xuyên ngang thân hình...

Tứ phân ngũ liệt, nội tạng rơi đầy ra đất...

“Hừ, chạy đi đâu?” Bạch Tố Mai yêu kiều quát một tiếng, chân nhỏ giậm lên hư không, thoáng chốc đã truy đuổi Nhạc Hải...

Chiến trường chỉ còn lại Lạc Nam đối diện Cao Hàn, Cao Liệt và tên trưởng lão Nguyên Anh hộ vệ Cao Tiến lúc đầu...

“Tiểu súc sinh, xem ai có thể cứu được ngươi, toàn lực giết hắn...”

Cao Hàn hận không thể ăn thịt uống máu Lạc Nam, trong lòng quyết định sau chuyện lần này hắn phải bỏ cái giá lớn bồi bổ thân thể, ráng cày cấy sinh hạ đứa con khác...

Không tiếp tục nhiều lời, Cao Hàn hai tay chấn động, vô số linh khí đột ngột hình thành hai sợi xiềng xích băng giá, Cao Hàn vung sức hướng Lạc Nam đập tới...

Ầm, nơi Lạc Nam vừa đứng đã biến thành tro bụi, mà thân ảnh Lạc Nam đã biến mất từ khi nào...

“Không tốt” Cao Hàn hét lớn một tiếng bất an...

Tốc

Lạc Nam đã xuất hiện bên cạnh tên Nguyên Anh Sơ Kỳ trưởng lão còn lại, nhẹ nhàng vỗ vai hắn...

Xèo xèo

Theo âm thanh thiêu đốt vang lên, đám người chưa kịp định thần, Nguyên Anh sơ kỳ kia đã hóa thành hư vô, ngay cả hỏa diễm thiêu đốt hắn cũng không thấy...

“Khốn kiếp, đây rốt cuộc là loại thủ đoạn gì?” Cao Liệt cũng một mặt khiếp sợ hét ầm lên...

“Giết chết hắn, ta không tin thủ đoạn đó hắn có thể liên tục sử dụng” Cao Hàn bình tĩnh gằn từng chữ nói...

“Đúng vậy” Cao Liệt gật đầu bừng tĩnh...

Lạc Nam trong lòng cười một tiếng, quả thật thi triển Tốc Biến một lần sẽ rút đi ba phần mười linh lực toàn thân, tu sĩ bình thường tối đa chỉ có thể sử dụng ba lần...

Nhưng có Tứ Đỉnh điên cuồng bổ sung linh lực, hạn chế đó đối với Lạc Nam hoàn toàn không tồn tại, chẳng qua phải chờ linh lực được cung cấp, tốn tí thời gian mà thôi...

Bất quá Lạc Nam cũng không có ý định tiếp tục thi triển, dù sao việc này quá mức kinh hãi thế tục, cần che giấu một chút cũng tốt...

“Hàn Băng Chưởng”.

Không cho Lạc Nam cơ hội, hai chưởng ấn phá không tiến đến, một kích hợp lực của Cao gia hai người...

Nhìn đại viện Liễu gia tan hoang đổ nát, Lạc Nam nhanh chóng bay lên không trung né tránh...

Đạt đến Tứ Đỉnh, Lạc Nam đã có thể ngự không phi hành như Nguyên Anh tu sĩ...

“Chạy đi đâu?” Cao gia hai người gầm thét, nhanh chóng phi hành đuổi theo...

Chiến trường lúc này đã là không trung, gây nên vô số người Bình An thành quan sát...

“Ông trời của ta, đó không phải Cao gia chủ cùng Cao Liệt trưởng lão sao?”

“Đúng rồi, người bị bọn hắn truy sát là ai?”

“Không biết, lạ mặt, bất quá hắn chết chắc rồi”

“Haizz, Bình An thành hiện tại Cao gia một tay che trời, kháng cự vô ít a”

Tu sĩ trong thành điên cuồng theo dõi, lấy ghế ngồi cắn hạt dưa bình luận, vai trò quần chúng thể hiện tốt đến cực điểm...

“Tỷ tỷ, ca ca có sao không nha?” Tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng kéo áo Lý Trúc Loan lo lắng...

“Yên tâm, phu quân của tỷ rất mạnh” Lý Trúc Loan tự hào khoe khoang...

Không ít thiếu nữ trẻ tuổi tộc nhân Liễu gia hâm mộ nhìn nàng, Lạc Nam bộ dạng anh tuấn, thực lực lại mạnh mẽ, có thể gả cho nam nhân như vậy thì tốt biết bao...

...

Mà lúc này, bên trên bầu trời, Cao Hàn từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh búa lớn có màu lam đậm, tỏa ra hàn khí bức người...

“Có thể khiến ta dùng đến Băng Cực Phủ, ngươi có chết cũng đủ vinh hạnh rồi”

Lạc Nam sắc mặt bình thản, một kiện Địa Cấp hạ phẩm pháp khí mà thôi, cũng khoác lác trước mặt hắn...

Không thể không nói thực lực của Ngũ cấp gia tộc cũng chỉ có vậy, một kiện Địa cấp hạ phẩm pháp khí được xem như bảo vật, trong khí đó ngày trước Hàn gia sẳn sàng giao một kiện Địa cấp cho đệ tử trong tộc như Hàn Thanh sử dụng...

“Chết”

Cao Hàn gầm lên một tiếng, hai tay nâng búa hướng đỉnh đầu Lạc Nam đập tới...

Cao Liệt không cam lòng yếu thế, sử dụng vũ kỹ của Cao gia, giống hệt Cao Hàn khi nãy hình thành hai sợi xích sắt, quất mạnh về Lạc Nam...

Công kích của hai Nguyên Anh tu sĩ khiến không khí chấn động, các làn sóng linh lực lan tỏa khắp bầu trời...

“Tin tưởng vào ngươi vậy” Liễu Thi Cầm đang cùng Nhạc Quần chiến đấu thấy tình cảnh này, trong lòng âm thầm lo lắng...

Mà Bạch Tố Mai lại không nghĩ nhiều, thực lực của Lạc Nam nàng rõ ràng nhất... Tinh Ngân Song Kiếm công thủ vẹn toàn, khiến Nhạc Hải dù cảnh giới cao hơn vẫn không thể đã động đến nàng...

Đáng tiếc hiện tại chưa vào đêm, nếu không với lực lượng ánh sao gia trì, Bạch Tố Mai thừa khả năng đốn hạ người này...

“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng”

Trước hai loại công kích mạnh mẽ, Lạc Nam gầm một tiếng, chân phải làm trụ định giữa không trung, thân hình cấp tốc xoay tròn, hai bàn tay thi triển vô số loại chưởng ấn, tạo thành một vòng xoáy bảo hộ 360 độ xung quanh thân thể...

BENG BENG BENG

Trước ánh mắt khó tin của vô số người, hai loại công kích cường hãn bị cơn xoáy kia bắn ngược ra ngoài, không xâm nhập được vào dù chỉ là tổn thương sợi lông của thiếu niên kia...

“Thật mạnh phòng ngự vũ kỹ” Liễu Thi Cầm hai mắt lấp lánh...

“Hoan hô” Liễu Mộng Mộng vỗ hai bàn tay nhỏ bem bép nhảy cẩng cười nói...

Tộc nhân Liễu gia cũng một mặt ngưỡng mộ...

“Đây là vũ kỹ gì? Phòng ngự không có kẻ hở?”

“Thiếu niên này là ai? Trẻ tuổi như vậy lại có thể phòng thủ trước hai vị Nguyên Anh”

“Cho dù đệ nhất thiên tài Bình An thành cũng không làm được”

Hai người Cao gia cũng một mặt khó tin, nhìn lốc xoáy đang xoay tròn kia cũng tạm thời không có cách nào...

“Hừ, ta không tin hắn có thể mãi ở trạng thái này” Cao Hàn hừ một tiếng nói...

Cao Liệt và vô số người Bình An thành gật đầu...

Quả nhiên chỉ giây lát sau, Lạc Nam dừng lại Bát Quái Hồi Thiên Chưởng, nghe âm thanh nghị luận to nhỏ khắp cả tòa thành, hắn hài lòng nhếch miệng lẩm bẩm:

“Xem ra lần này lại đạt không ít điểm danh vọng...”

“Tiểu súc sinh, xem ngươi còn thủ đoạn gì” Cao Hàn gằn từng chữ...

“Nói nhảm nhiều như vậy, phóng ngựa tới” Lạc Nam tỏa vẻ lười biếng khoát tay nói...

“Lên” Cao Hàn cùng Cao Liệt liếc nhau, thi triển thân pháp, lại một lần nữa nâng lên pháp khí đập đến Lạc Nam...

ỒM

Theo một âm thanh trầm thấp nhưng lại nặng nề đến cực điểm chấn động trái tim mỗi người...

Một tôn Cự Quy to gấp vài lần ngọn núi bình thường xuất hiện giữa thiên địa...

Nó toàn thân xanh thẩm, mai rùa khổng lồ cứng cáp che phủ cơ thể, có các hoa văn xanh đậm nổi bật khắc họa bên trên mai rùa, tạo cảm giác cổ lão mà thần bí...

Trước hai luồng công kích đang đánh tới, Lạc Nam lại đột ngột núp dưới thân rùa...

Bụp bụp...

Hai luồng công kích uy lực đến cực hạn rơi vào mai rùa, như thanh sắt đánh vào chăn bông, hoàn toàn biến mất một cách quỷ dị...

“Vô liêm sĩ” Hai người Cao gia chửi ầm lên, nhìn thiếu niên kia núp dưới thân rùa, bộ dạng hèn mọn đến cực điểm...

Lạc Nam cười nhếch miệng trêu tức nói: “Không phục? Đến cắn ta a!”

Đám người một mặt hết chỗ nói, tên này làm sao vậy? Chỉ biết phòng thủ...

Bất quá không thể không nói, thủ đoạn phòng thủ của người này quá mức quỷ dị, không ai làm gì được hắn...

Lạc Nam cũng bất đắc dĩ, nơi này thanh thiên bạch nhật, dù là Hỏa Phượng hay Bắc Đẩu Cung đều không tiện xuất hiện...

Thổ Hùng, Đất Mẹ Đưa Tang, Đại Hồng Cước cũng không tiện thi triển, dù sao hắn tạm thời chưa biết nơi này là đâu, nếu chẳng may ở gần Huyết Linh Tông thì không hay rồi...

Bất quá không phải không có cách công kích, Lạc Nam núp dưới thân rùa hai tay kết ấn quát:

“Sâm Lâm Vạn Trượng”

Vô cùng vô tận Mộc hệ linh lực ngưng tụ, hình thành sâm lâm rộng lớn đem hai người Cao gia bao phủ...

Cao Liệt hai người sắc mặt hoảng hốt muốn thi triển thân pháp né tránh, nhưng phạm vi bao phủ của Sâm Lâm Vạn Trượng là cả một vòm trời, bọn hắn như cá nằm trong chậu...

“Nhất định là Địa Cấp Vũ Kỹ” Hai người lo lắng liếc nhau, cùng lúc quát lên một tiếng:

“Gia gia tương trợ a”

Theo tiếng quát của bọn hắn, toàn bộ Bình An thành chấn động nhẹ một cái...

Một cỗ khí thế phô thiên cái địa chấn động nhịp tim của mỗi người..

Vút

Theo âm anh xé gió vang lên, bầu trời xuất hiện một lão già tóc dài, sóng lưng thẳng tắp, thân mặc cẩm y cao quý, chắp tay sau mông nhẹ nhàng ra sân...

Phi

Lạc Nam âm thầm phỉ nhổ, Hóa Thần Kỳ mà thôi, lại ra vẻ xuất hiện hoành tráng như vậy, đúng là trưởng giả học làm sang...

Lão già từ từ bước đến Sâm Lâm Vạn Trượng, một tay điểm nhẹ, theo ý niệm của hắn, từng thanh từng thanh Băng kiếm do linh lực ngưng tụ xuất hiện, chém đến rừng rậm...

Lạc Nam cười lạnh một tiếng, quát nói: “Bạo cho ta”

Ầm

Theo âm thanh chấn thiên động địa, Sâm Lâm đột ngột nổ tung, linh lực bạo liệt...

Băng kiếm do lão già ngưng tụ cũng tan vỡ theo vụ nổ khủng bố...

Khói bụi tản đi, Cao Hàn Cao Liệt cũng xuất hiện trước mắt vô số người...

Thấy thảm trạng của bọn hắn không ít người hít sâu một hơi...

Chỉ thấy đường đường hai vị Nguyên Anh Cường giả, mái tóc trọc lóc, y phục vỡ nát, toàn thân máu tươi be bét... Sắc mặt tái nhợt đến cực điểm...

Hiển nhiên đã nhận trọng thương...

Tứ Đỉnh Lạc Nam, dù không thi triển toàn lực, vẫn ở thế bất bại khi đối đầu hai tên Nguyên Anh Cường giả...

“Tiểu tử, ngươi làm ta tức giận” Lão già tóc đen gặp Cao Liệt hai người không nguy hiểm đến tính mạng, thở dài một hơi, hắn nhìn Lạc Nam âm trầm nói...

“Quả nhiên là Hóa Thần Kỳ ở thời điểm mạnh nhất, nổ lớn như vậy vẫn không làm gì được hắn”

Lạc Nam âm thầm gật đầu, những lần trước giết Hóa Thần công lao đều thuộc về Dị Hỏa, lần này lão già này không phải Mộc hệ tu sĩ, xem ra hơi phiền một chút...

Nhưng cũng chỉ là hơi phiền, không hơn...

“Lão già, ngươi là ai?” Lạc Nam biết còn cố hỏi...

“Lão phu Cao Thái Sơn, cho ngươi cơ hội tự sát” Cao Thái Sơn ngạo nghễ nói, đột phá Hóa Thần khiến hắn lòng tin tràn đầy...

“Chưa từng nghe qua” Lạc Nam khoát tay...

“Hừ, vô tri tiểu nhi, đừng tưởng núp sau mai rùa ta không làm gì được ngươi, Hóa Thần Kỳ mạnh không phải ngươi có thể hiểu được” Cao Thái Sơn chắp tay sau đít, ra vẻ cao nhân...

Lạc Nam bị tên này phách lối cảm thấy khó chịu, hắn cũng muốn nhanh chóng dứt điểm, lúc này điều khiển Mộc Quy tiêu tán...

“Biết điều đó, mau tự sát đi” Cao Thái Sơn cao cao tại thượng...

Vô số người âm thầm ngưỡng mộ, đây mới là phong phạm cường giả a...

Lạc Nam đột ngột sắc mặt điên cuồng, ngạo nghễ nói:

“Lão già, ta chưa thi triển Vũ Kỹ mạnh nhất ngươi chưa biết sợ là gì, có ngon tiếp một chiêu của ta”

“Hừ, ngựa non háo đá, mau thi triển đi”

Cao Thái Sơn không sao cả khoát tay, khí tức Lạc Nam hiện tại tỏa ra chỉ là Nguyên Anh Kỳ, hắn sao có thể để vào mắt? “Haizz, thiếu niên này thiên phú mặc dù tốt, nhưng quá mức ngây thơ, sẽ chết rất thảm a”

Không ít người trong thành ngao ngán lắc đầu, tiếc cho số phận của một thiên tài...

Lạc Nam hít sâu một hơi như thu gom lòng can đảm, trước ánh mắt của vô số người, hắn gào thét nói:

“Kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu vũ kỹ: Triệu Hóa Lão Bà Chi Thuật”

“Triệu Hoán Lão Bà Chi Thuật?”

“Đây rốt cuộc là vũ kỹ gì?”

“Nghe qua rất lợi hạ”

Hì hì

Bạch Tố Mai và Lý Trúc Loan không nhịn được bật cười...

Không đợi bọn hắn tò mò quá lâu, một thân ảnh như quỷ mị đã xuất hiện trước mặt Lạc Nam...

Nữ tử một thân Mộc Cẩm Lan Y cao quý ôm sát cơ thể, để lộ đường cong của thân thể thành thục, gương mặt mang khăn lụa mỏng chỉ để lộ đôi mắt đẹp...

Dù là kẻ ngốc cũng biết đây nhất định là một vị tuyệt đại giai nhân a...

Không để ý ánh mắt thèm khác của vô số người, Mộc Tử Âm quay người nhìn sang Lạc Nam nhoẻn miệng cười khẽ:

“Lão công, triệu hoán ta có chuyện gì sao?”

Răng rắc...

Vô số trái tim của nam nhân Bình An thành tan vỡ, cả đám hận ý nhìn Lạc Nam, không ngờ tiên tử vừa xuất hiện lại là thê tử tên này...

“Lão bà, hắn khi dễ ta, mau đánh hắn” Lạc Nam tiến lên nắm lấy eo thon của nàng chỉ Cao Thái Sơn nói...

Thời gian qua Mộc Tử Âm của hắn đã hoàn toàn bình phục thương thế, thực lực khôi phục...

“Được”

Mộc Tử Âm gật đầu, khí tức toàn thân nàng bùng phát không hề giữ lại...

Mà vừa cảm nhận được tu vi thật sự của nàng, Cao Thái Sơn cùng vô số tu sĩ Bình An Thành một mặt như muốn phát điên, cả đám nhìn Lạc Nam gầm thét như muốn nuốt sống hắn:

“Ta xxx con mẹ ngươi, thế này ai chơi lại?”

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện