Phía Bắc Băng Thiên Đại Lục…
Tại một dãy sơn phong nối dài như không có điểm cuối, nơi đây linh khí nồng đậm, linh cầm dị thú, suối xanh thơ mộng, từng hàng cây cổ thụ xanh ươm tươi tốt…
Trên những ngọn núi cao chót vót khuất trong mây, là từng tòa cung điện tráng lệ xây trên vách nuối, đối với vô số nhân loại mà nói, nơi này chính là tiên cảnh nhân gian…
Trong số các núi cao đó, có một ngọn nằm giữa trung tâm dãy núi, rộng rãi vô ngàn, hùng vĩ đến cực điểm…
Nhân loại đứng trước nó quả thật không khác gì hạt bụi nhỏ…
Ngọn núi này có tên gọi Thanh Vân Sơn…
Bên trên có một tòa đại điện cổ lão, uy áp nó tỏa ra khiến người tu sĩ cấp thấp chỉ có thể kính ngưỡng nhìn lên mà thôi…
Đó chính là tổng bộ của Thất Cấp Tu Chân Thế Lực – Thanh Vân Tông…
Thanh Vân Tông sở hữu phần lớn kiếm tu, so với tu sĩ bình thường có ưu thế hơn một bậc, lại thường hành hiệp trợ nghĩa, trong vạn dặm xung quanh có danh tiếng không nhỏ…
Bên trong một tòa cung điện nằm trên ngọn núi kề sát Thanh Vân Sơn…
Hai tên lão già vẫn như thường ngày nhắm mắt đả tọa, xung quanh bọn hắn là vô số mộc bài được bài trí ngăn nắp thành từng tầng từ cao xuống thấp…
Nếu để ý sẽ thấy trên từng khối mộc bài sẽ có điêu khắc tên họ một người cùng thân phận của người đó tại Thanh Vân Tông…
Mộc bài này có tác dụng lưu trữ một tia linh hồn của người được đề tên…Nếu chủ nhân mộc bài chết đi, nó sẽ lập tức vỡ nát…
Tại tầng thứ nhất, bên trên mộc bài hầu hết đều là tên của đệ tử ngoại môn…
Tầng thứ hai bắt đầu xuất hiện tên đệ tử nội môn…
Tầng thứ ba là tên các hộ pháp cùng ngoại môn trưởng lão,…
Tầng thứ tư là các đệ tử tinh anh, thân truyền đệ tử…
Từng thứ năm là tên các trưởng lão nội môn – những nhân vật chủ chốt nhất của Thanh Vân Tông...
Càng lên tầng cao hơn, số lượng mộc bài càng ít lại, cho đến tầng cuối cùng, cũng chỉ còn hai khối bài, nhưng lại được làm bằng ngọc thạch quý giá…Bên trên là các chữ vàng lấp lánh như rồng bay phượng múa…
Hai mảnh ngọc bài này được đề tên hai nhân vật chí cao vô thượng của Thanh Vân Tông: Tông Chủ - Cố Phi Thiên và Đại Trưởng Lão – Cố Độn Địa…
Hai tên lão già đang đang tỏa tại đây chính là hai vị Hộ pháp của Thanh Vân Tông, có trách nhiệm trong coi từng khối Mộc Bài…
Đệ tử Thanh Vân Tông cũng không phải loại ăn không rồi ngồi, trái lại thường xuyên kết đoàn xông pha thiên hạ để lịch lãm rèn luyện, gia tăng sức mạnh cũng như tìm kiếm tài nguyên tu luyện…
Trong quá trình đó không ít người chết đi trong miệng thú dữ, hoặc trong tay tu sĩ nhân loại…
Ở mỗi trường hợp tử vong xảy ra, Thanh Vân Tông đều tiến hành truy xét, điều tra vụ việc một cách triệt để nhất…
Răng rắc…
Hai âm thanh vang lên hết sức đột ngột…
Hai lão già hộ pháp nhanh chóng mở mắt nhìn nhau, trong lòng cùng vang lên một suy nghĩ: “Sẽ là đệ tử ngoại môn nào chết trong miệng yêu thú đây?”
Từ rất lâu rồi, Thanh Vân Tông chỉ mất đi Ngoại Môn đệ tử, vì phần lớn những người này chỉ vừa gia nhập tông môn thời gian ngắn, địa vị thấp, thực lực cũng không cao…nên không quá được tông môn trọng dụng…
Dù có chết đi cũng là chuyện hết sức bình thường…
Bất quá vì làm đúng nhiệm vụ, hai tên hộ pháp vẫn hướng từng khối mộc bài tiến hành kiểm tra…
“Kỳ quái?”
Thần thức của Nguyên Anh Kỳ không phải nói chơi, chỉ mới vài hô hấp bọn hắn đã đảo quanh toàn bộ mộc bài ở tầng thứ nhất, nhưng lại kỳ lạ phát hiện không có mộc bài nào vỡ nát…
Sắc mặt cả hai bắt đầu ngưng trọng, trong lòng thầm kêu không may, nhanh chóng nhìn lên tầng thứ hai…
Ở tầng thứ hai đều là Nội Môn đệ tử, đây là tầng lớp quan trọng của mỗi thế lực tu chân, vì đệ tử nội môn đều có thiên phú tốt, xứng đáng được bồi dưỡng…
Nhưng rất nhanh, hai tên hộ pháp lại cau mày…
Bọn hắn vẫn không phát hiện có nội môn đệ tử nào chết đi…
Sắc mặt cả hai bắt đầu trở nên khó coi…
Không muốn tiếp tục thăm dò từng tầng nữa, hai tên Hộ Pháp phóng đại thần thức xem toàn bộ cung điện…
Chợt…
Trái tim bọn hắn như bị siết chặt, gương mặt cấp tốc trở nên tái nhợt một cách lợi hại…
Bọn hắn xoa xoa mắt, thậm chí tự véo mặt mình, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ…
Nhưng đời luôn là bể khổ, và sự thật luôn mất lòng…
Hai khối mộc bài vỡ nát kia, một nằm ở tầng 4, một ở tầng 5…
Thân truyền đệ tử – Cố Phi Hoa
Lục Trưởng Lão – Cố Hủ
Đó là tên được khắc trên hai khối mộc bài vỡ vụn…
Ực
Hai người hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm nuốt nước miếng để lấy lại bình tĩnh…
Bất kể là Cố Phi Hoa hay Cố Hủ, thân phận mỗi người đều cao quý hơn bọn hắn nhiều lắm…
Trong lúc nhất thời, hai tên hộ pháp biết đại sự sắp đến…
Hai người kia, dù ai chết đi cũng chấn động toàn tông trên dưới, huống gì cùng lúc ra đi hai người? “Phát động đi!” Một tên hộ pháp nhìn người còn lại khàn khàn nói…
“Ừ” Tên kia khó khăn gật gật đầu, thân ảnh cấp tốc biến mất trong cung điện…
Trên đỉnh đại điện, một cái trống lớn hiên ngang mà đứng, mặt trống khắc lấy một chữ “Triệu”
Tên nó là Toàn Tông Hiệu Triệu…
Mỗi khi Thanh Vân Tông xảy ra đại sự nghiêm trọng, người phát hiện đầu tiên sẽ phát động trống này…
Ở thời điểm đó, toàn tông phải lập tức có mặt nơi trung tâm đỉnh Thanh Vân…
Mặc kệ ngươi có thân phận gì, mặc kệ ngươi đang bế quan hay làm nhiệm vụ, nếu còn trong phạm vi Thanh Vân Tông, tất cả đều phải cấp tốc có mặt, nếu không phế bỏ tu vi - trục xuất tông môn…
Từ khi thành lập đến nay, số lần tiếng trống vang lên có thể đếm được trên đầu ngón tay…
Tên hộ pháp nhìn thanh to lớn cự trống, chỉ cảm thấy áp lực toàn thân như núi, nhưng vẫn kiên trì cắn răng…
Bàn tay ngưng tụ linh lực, lấy tay làm dùi, dứt khoát hướng mặt trống đập mạnh…
THÙNG THÙNG THÙNG THÙNG THÙNG
Âm thanh vang vọng liên miên không dứt…
Vô số tu sĩ đột ngột ngẩng cao đầu…sắc mặt hoảng hốt…
Không đợi bọn hắn lấy lại tinh thần, vài cỗ khí tức khủng bố chấn động dữ dội…
Hàng loạt tu sĩ phá không mà lên, lưng đeo trường kiếm, bộ mặt ngưng trọng bay đến trung tâm Thanh Vân Sơn…
Khí thế Nguyên Anh, Hóa Thần bao phủ ngàn dặm…
Mà lúc này, đệ tử cấp thấp của Thanh Vân Tông rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhao nhao vận hết linh lực toàn thân, hướng trung tâm Thanh Vân Sơn chạy đến…
Toàn bộ Thanh Vân Tông trong lúc nhất thời…
Gà bay chó chạy…
…
Bình An Thành ngoài đường cái lớn…
Lạc Nam mang theo ngũ nữ Mộc Tử Âm, Liễu Thi Cầm, Bạch Tố Mai, Lý Trúc Loan cùng tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng dạo phố…
Có tiên khí gia trì thân thể, Tố Mai và Trúc Loan hai người rất nhanh đã lĩnh ngộ hai loại thân pháp và vũ kỹ địa cấp…
Mặc dù chưa hoàn toàn thành thạo, nhưng miễn cưỡng có thể xuất quan…
Nhìn gương mặt vui vẻ hạnh phúc của các nàng, Lạc Nam trong lòng dâng lên một tia xin lỗi…
Thời gian qua hắn quá ít thời gian cùng các nàng bồi dưỡng tình cảm, những việc như dạo phố hay mua sắm hầu như không diễn ra…
Mặc dù thân là Tu Sĩ, các nàng có lẽ không để ý chuyện này, nhưng Lạc Nam vẫn cảm thấy sau này nên dành thời gian cho các nàng nhiều hơn…
Tuy có “trung tâm thương mại” lớn như Đa Bảo Các tại Bình An Thành, tuy nhiên vẫn có không ít hàng quán rao hàng bên đường, bầu không khí náo nhiệt vô cùng…
Vài tên tu sĩ vào rừng hay các nơi hoang vắng thám hiểm, hái được linh dược, nhặt được vật phẩm không biết cách dùng, nhưng lại không muốn bán lại cho Đa Bảo Các vì giá cả không hài lòng, thường tự mở sạp bày bán ở đây…
“Các vị quan khách xin dừng bước” Một trung niên họa sĩ đang bày bán tranh vẽ đột nhiên gọi lại mấy người Lạc Nam…
“Đại thúc này, có chuyện gì sao?” Lạc Nam kỳ quái hỏi…
Trung niên họa sĩ xấu hổ cười cười, vuốt vuốt mũi nói: “Các vị phu nhân, tiểu thư quá mức xinh đẹp, như tiên trên trời, công tử lại anh tuấn tiêu sái, tại hạ mong muốn được vẽ cho toàn thể các vị một bức họa, hoàn toàn có thể miễn phí, chỉ xin chia làm hai bản, một bản cho tại hạ trưng bài”
Liễu Thi Cầm xấu hổ đỏ mặt, hắn gọi nàng phu nhân, chẳng phải nói nàng và Lạc Nam sao?...
Lạc Nam hiểu ý trung niên này, đây không phải muốn bọn hắn làm người mẫu để hắn quảng cáo tranh sao?
Hắn nhìn sang mấy người các nàng, thấy toàn bộ đang chờ mong nhìn hắn…
Lại dựa vào các tranh trưng bày xung quanh, thấy tay nghề vẽ tranh của trung niên đại thúc không tệ, hắn cười nói:
“Ta đồng ý, hơn nữa có thể thanh toán với giá cao, tuy nhiên phải vẽ thành 7 bảng, mỗi người chúng ta đều phải có…”
“Không thành vấn đề” Trung niên đại thúc vui mừng hớn hở, lúc này bắt đầu sắp xếp cho Lạc Nam cùng mấy nữ…
Chỉ thấy Lạc Nam ngồi trên một vương tọa bằng ghỗ trong khá oai phong, tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng tinh nghịch ngồi trong lòng hắn, sủng vật Tiểu Sư lười biếng nằm trên bả vai, mà tứ nữ Mộc Tử Âm, Liễu Thi Cầm, Tố Mai và Trúc Loan mỉm cười đứng sau lưng hắn…
Nhìn vào hoàn toàn y đúc một gia đình…
Trung niên họa sĩ hài lòng gật đầu, lúc này lấy ra giấy bút bắt đầu phát họa…
Động tĩnh nơi đây thu hút không ít người đứng ra quan sát, dù sao chúng nữ quá mức xinh đẹp, nhưng bộ dạng của Lạc Nam và Mộc Tử Âm toàn thành đều biết từ trận chiến với Cao gia, Liễu gia lại vừa thống nhất Bình An thành, đương nhiên không ai dám đứng ra trêu chọc…
Sau một canh giờ, họa sĩ rốt cuộc thu tay…
Hắn hai mắt lóe sáng nhìn bảy bức họa tập thể vừa hoàn thành, nam anh tuấn uy vũ, nữ như tiên trên trời, sủng vật kỳ lạ, quả thật là tác phẩm ưng ý nhất cuộc đời…
Lạc Nam cũng đưa tay tiếp nhận, thoáng nhìn qua, gật đầu hài lòng, mặc dù không hoàn toàn hiển hiện được toàn bộ khí chất của chúng nữ, nhưng cũng ổn thỏa bảy tám phần…
“Đa tạ, đây là thù lao” Lạc Nam đưa đối phương một túi Linh Thạch, trung niên Họa Sĩ này là một Trúc Cơ kỳ tu sĩ…
Người sau cũng không khách khí, cung kính nhận lấy…
Lạc Nam vừa đi vừa phát tranh cho chúng nữ, mỉm cười nói:
“Mỗi người một bảng, sau này có lẽ cần vẽ thêm, vẫn còn thiếu mấy người các nàng, tranh gia đình phải có đủ mặt…”
Chúng nữ đưa tay thu tranh, yêu thích ngắm nhìn mãi không thôi…
Lý Trúc Loan nhận ra ý trong lời nói của hắn, hơi phồng má hỏi:
“Chàng còn ai nữa? mau khai báo!”
Chúng nữ cũng liếc xéo nhìn qua, duy có Bạch Tố Mai vẫn ôn nhu kéo tay hắn, đối với nàng Lạc Nam có bao nhiêu nữ nhân không quan trọng…
“Còn bốn người, sau này các nàng sẽ biết” Lạc Nam mĩm cười, nhớ lại thân ảnh tuyệt mỹ kia, Nhược Tuyết, Hồng Liên, Tình Nhi, Mộng Ảnh trong mắt hắn cũng là nữ nhân đẹp nhất…
“Tận bốn người?” Mộc Tử Âm và Liễu Thi Cầm hai mắt mở to…
“Chàng mới 17 tuổi, nữ nhân lại đông vui như vậy?” Lý Trúc Loan u oán nói…
“Duyên trời đưa đẩy, ta biết phải làm sao?” Lạc Nam nhún nhún vai…
Chúng nữ hai mắt liếc xéo, quyết định không để ý đến hắn…
“Ca ca, Mộng Mộng lớn lên cũng gả cho ngươi nha” Tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng đột nhiên non nớt nói lời chết người…
Lạc Nam xém tý cắm đầu xuống đất, mấy bà vợ cũng một mặt hài hước nhìn qua…
“Khụ khụ, Mộng Mộng sao lại suy nghĩ như vậy?” Lạc Nam dở khóc dở cười…
Tiểu nha đầu ngây thơ nắm lấy bím tóc, mắt tròn đảo quanh, cười hì hì nói:
“Gả cho ca ca mới được ở cùng mấy tỷ tỷ nha, Mộng Mộng rất thích các tỷ tỷ”
Lạc Nam lập tức sạm mặt lại, xú nha đầu này…
“Khanh khách”
Chúng nữ che miệng cười trêu tức hắn…
Đám người vừa cười vừa nói, đi tới đâu cũng là tiêu điểm cho tất cả mọi người…
“Công tử khoan đã” Âm thanh Kim Nhi trong đầu chợt vang lên…
“Hả? có gì sao Kim Nhi?” Lạc Nam nghi hoặc…
“Người nhìn sang bên tay trái…” Kim Nhi nói
Lạc Nam quay mặt nhìn qua, chỉ thấy một gian hàng đang thu hút không ít người, chủ quầy là một lão già râu trắng, trên quầy trưng bày các hòn đá cứng rắn với kích cỡ đa dạng, có to có nhỏ…
“Chúng ta qua xem một chút” Hắn kéo chúng nữ tiếp cận quầy hàng…
Liễu Thi Cầm nhìn quầy hàng của lão già, miệng thơm khẽ mở giải đáp nói:
“Đây là loại hình thức “Đổ Thạch”, từ thượng cổ xa xưa đã có vô số loại vật phẩm do tiền nhân để lại, theo thời gian lâu dài, chúng nó bị hóa thạch thành hình dáng cục đá kia, bên trong có thể chứa bảo bối nghịch thiên, tài nguyên tu luyện hoặc cũng có thể chứa các loại rác rưỡi, dù là tu sĩ Luyện Hư cũng không thể khám phá được nếu chưa đập vỡ nó”
Đám người Lạc Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lão già kia bán mỗi viên đá có giá như nhau, người mua có quyền lựa chọn, đập ra bảo bối hay rác rưỡi đều không liên quan đến người bán…
Có thể nói đây là một loại hình cờ bạc dựa vào vận khí…
“Công tử, Kim Nhi có thể nhìn thấu bên trong các cục đá đó” Âm thanh Kim Nhi vang lên khiến Lạc Nam xém tí nhảy dựng…
Vội vàng kéo chúng nữ đến sát quầy hàng…
“Các vị muốn đổ thạch sao?” Lão già chủ quầy lên tiếng hỏi…
Đám người xung quanh cũng tách ra, dù sao bọn hắn cũng chưa có ý định mua hàng, loại hình cờ bạc may rủi này không phải ai cũng thích chơi…
Lạc Nam không vội trả lời, hắn đang quan sát một thanh niên đứng trước quầy, người này cũng đang chơi đổ thạch…
Chỉ thấy thanh niên chọn hai hòn đá, trước ánh mắt tò mò của người xung quanh lẫn chủ quầy, hắn dứt khoác đập ra…
Ngọn đá đầu tiên đổ vỡ, bên trong chỉ là một chiếc lược gỗ không nguyên vẹn, điều này khiến người xung quanh thở dài ngán ngẫm, không ít người lộ ra ánh mắt trêu tức…
Thanh niên cũng không để ý, tiếp tục đập vỡ hòn đá còn lại…
Theo sau từng mãnh đá vụn vỡ ra, chỉ thấy một góc linh dược màu nâu đất xuất hiện, Thổ hệ linh khí nồng đậm đến cực điểm…
“Là Thổ Linh Thảo?” Không ít người bất ngờ ồ lên, ghen tỵ nhìn thanh niên…
Thanh niên cũng mĩm cười vui vẻ, hắn vừa vặn là Thổ hệ Linh Căn tu sĩ, lúc này mặc kệ vài vị khách muốn hỏi mua lại gốc linh dược với giá cao, thu hồi linh dược sau đó rời đi…
Chủ quầy nhìn tình cảnh này cũng thở dài tiếc nuối, nếu hắn biết bên trong cục đá kia là Thổ Linh Thảo đương nhiên sẽ không bán ra, bất quá đổ thạch vốn là thế, hoàn toàn dựa vào vận khí mà thôi…
“Lão bản, giá cả thế nào?” Lạc Nam lúc này mới cười hỏi…
“10 Thượng Phẩm Linh Thạch một viên đá” Lão chủ quán gật đầu nói…
“Không thành vấn đề, các nàng có muốn thử vận khí hay không?” Lạc Nam mỉm cười nhìn sang mấy người phụ nữ, xem như cho các nàng vui đùa một chút cũng tốt…
“Thiếp đến trước” Lý Trúc Loan hăng hái vô cùng, ném cho chủ quầy mười viên linh thạch, nhanh nhẹn bắt lấy một cục đá to bằng nắm tay…
Nàng không hề chần chờ, lập tức đập vỡ hòn đá trước ánh mắt tò mò của người xung quanh…
Theo sau đó là…
…
Tại một dãy sơn phong nối dài như không có điểm cuối, nơi đây linh khí nồng đậm, linh cầm dị thú, suối xanh thơ mộng, từng hàng cây cổ thụ xanh ươm tươi tốt…
Trên những ngọn núi cao chót vót khuất trong mây, là từng tòa cung điện tráng lệ xây trên vách nuối, đối với vô số nhân loại mà nói, nơi này chính là tiên cảnh nhân gian…
Trong số các núi cao đó, có một ngọn nằm giữa trung tâm dãy núi, rộng rãi vô ngàn, hùng vĩ đến cực điểm…
Nhân loại đứng trước nó quả thật không khác gì hạt bụi nhỏ…
Ngọn núi này có tên gọi Thanh Vân Sơn…
Bên trên có một tòa đại điện cổ lão, uy áp nó tỏa ra khiến người tu sĩ cấp thấp chỉ có thể kính ngưỡng nhìn lên mà thôi…
Đó chính là tổng bộ của Thất Cấp Tu Chân Thế Lực – Thanh Vân Tông…
Thanh Vân Tông sở hữu phần lớn kiếm tu, so với tu sĩ bình thường có ưu thế hơn một bậc, lại thường hành hiệp trợ nghĩa, trong vạn dặm xung quanh có danh tiếng không nhỏ…
Bên trong một tòa cung điện nằm trên ngọn núi kề sát Thanh Vân Sơn…
Hai tên lão già vẫn như thường ngày nhắm mắt đả tọa, xung quanh bọn hắn là vô số mộc bài được bài trí ngăn nắp thành từng tầng từ cao xuống thấp…
Nếu để ý sẽ thấy trên từng khối mộc bài sẽ có điêu khắc tên họ một người cùng thân phận của người đó tại Thanh Vân Tông…
Mộc bài này có tác dụng lưu trữ một tia linh hồn của người được đề tên…Nếu chủ nhân mộc bài chết đi, nó sẽ lập tức vỡ nát…
Tại tầng thứ nhất, bên trên mộc bài hầu hết đều là tên của đệ tử ngoại môn…
Tầng thứ hai bắt đầu xuất hiện tên đệ tử nội môn…
Tầng thứ ba là tên các hộ pháp cùng ngoại môn trưởng lão,…
Tầng thứ tư là các đệ tử tinh anh, thân truyền đệ tử…
Từng thứ năm là tên các trưởng lão nội môn – những nhân vật chủ chốt nhất của Thanh Vân Tông...
Càng lên tầng cao hơn, số lượng mộc bài càng ít lại, cho đến tầng cuối cùng, cũng chỉ còn hai khối bài, nhưng lại được làm bằng ngọc thạch quý giá…Bên trên là các chữ vàng lấp lánh như rồng bay phượng múa…
Hai mảnh ngọc bài này được đề tên hai nhân vật chí cao vô thượng của Thanh Vân Tông: Tông Chủ - Cố Phi Thiên và Đại Trưởng Lão – Cố Độn Địa…
Hai tên lão già đang đang tỏa tại đây chính là hai vị Hộ pháp của Thanh Vân Tông, có trách nhiệm trong coi từng khối Mộc Bài…
Đệ tử Thanh Vân Tông cũng không phải loại ăn không rồi ngồi, trái lại thường xuyên kết đoàn xông pha thiên hạ để lịch lãm rèn luyện, gia tăng sức mạnh cũng như tìm kiếm tài nguyên tu luyện…
Trong quá trình đó không ít người chết đi trong miệng thú dữ, hoặc trong tay tu sĩ nhân loại…
Ở mỗi trường hợp tử vong xảy ra, Thanh Vân Tông đều tiến hành truy xét, điều tra vụ việc một cách triệt để nhất…
Răng rắc…
Hai âm thanh vang lên hết sức đột ngột…
Hai lão già hộ pháp nhanh chóng mở mắt nhìn nhau, trong lòng cùng vang lên một suy nghĩ: “Sẽ là đệ tử ngoại môn nào chết trong miệng yêu thú đây?”
Từ rất lâu rồi, Thanh Vân Tông chỉ mất đi Ngoại Môn đệ tử, vì phần lớn những người này chỉ vừa gia nhập tông môn thời gian ngắn, địa vị thấp, thực lực cũng không cao…nên không quá được tông môn trọng dụng…
Dù có chết đi cũng là chuyện hết sức bình thường…
Bất quá vì làm đúng nhiệm vụ, hai tên hộ pháp vẫn hướng từng khối mộc bài tiến hành kiểm tra…
“Kỳ quái?”
Thần thức của Nguyên Anh Kỳ không phải nói chơi, chỉ mới vài hô hấp bọn hắn đã đảo quanh toàn bộ mộc bài ở tầng thứ nhất, nhưng lại kỳ lạ phát hiện không có mộc bài nào vỡ nát…
Sắc mặt cả hai bắt đầu ngưng trọng, trong lòng thầm kêu không may, nhanh chóng nhìn lên tầng thứ hai…
Ở tầng thứ hai đều là Nội Môn đệ tử, đây là tầng lớp quan trọng của mỗi thế lực tu chân, vì đệ tử nội môn đều có thiên phú tốt, xứng đáng được bồi dưỡng…
Nhưng rất nhanh, hai tên hộ pháp lại cau mày…
Bọn hắn vẫn không phát hiện có nội môn đệ tử nào chết đi…
Sắc mặt cả hai bắt đầu trở nên khó coi…
Không muốn tiếp tục thăm dò từng tầng nữa, hai tên Hộ Pháp phóng đại thần thức xem toàn bộ cung điện…
Chợt…
Trái tim bọn hắn như bị siết chặt, gương mặt cấp tốc trở nên tái nhợt một cách lợi hại…
Bọn hắn xoa xoa mắt, thậm chí tự véo mặt mình, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ…
Nhưng đời luôn là bể khổ, và sự thật luôn mất lòng…
Hai khối mộc bài vỡ nát kia, một nằm ở tầng 4, một ở tầng 5…
Thân truyền đệ tử – Cố Phi Hoa
Lục Trưởng Lão – Cố Hủ
Đó là tên được khắc trên hai khối mộc bài vỡ vụn…
Ực
Hai người hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm nuốt nước miếng để lấy lại bình tĩnh…
Bất kể là Cố Phi Hoa hay Cố Hủ, thân phận mỗi người đều cao quý hơn bọn hắn nhiều lắm…
Trong lúc nhất thời, hai tên hộ pháp biết đại sự sắp đến…
Hai người kia, dù ai chết đi cũng chấn động toàn tông trên dưới, huống gì cùng lúc ra đi hai người? “Phát động đi!” Một tên hộ pháp nhìn người còn lại khàn khàn nói…
“Ừ” Tên kia khó khăn gật gật đầu, thân ảnh cấp tốc biến mất trong cung điện…
Trên đỉnh đại điện, một cái trống lớn hiên ngang mà đứng, mặt trống khắc lấy một chữ “Triệu”
Tên nó là Toàn Tông Hiệu Triệu…
Mỗi khi Thanh Vân Tông xảy ra đại sự nghiêm trọng, người phát hiện đầu tiên sẽ phát động trống này…
Ở thời điểm đó, toàn tông phải lập tức có mặt nơi trung tâm đỉnh Thanh Vân…
Mặc kệ ngươi có thân phận gì, mặc kệ ngươi đang bế quan hay làm nhiệm vụ, nếu còn trong phạm vi Thanh Vân Tông, tất cả đều phải cấp tốc có mặt, nếu không phế bỏ tu vi - trục xuất tông môn…
Từ khi thành lập đến nay, số lần tiếng trống vang lên có thể đếm được trên đầu ngón tay…
Tên hộ pháp nhìn thanh to lớn cự trống, chỉ cảm thấy áp lực toàn thân như núi, nhưng vẫn kiên trì cắn răng…
Bàn tay ngưng tụ linh lực, lấy tay làm dùi, dứt khoát hướng mặt trống đập mạnh…
THÙNG THÙNG THÙNG THÙNG THÙNG
Âm thanh vang vọng liên miên không dứt…
Vô số tu sĩ đột ngột ngẩng cao đầu…sắc mặt hoảng hốt…
Không đợi bọn hắn lấy lại tinh thần, vài cỗ khí tức khủng bố chấn động dữ dội…
Hàng loạt tu sĩ phá không mà lên, lưng đeo trường kiếm, bộ mặt ngưng trọng bay đến trung tâm Thanh Vân Sơn…
Khí thế Nguyên Anh, Hóa Thần bao phủ ngàn dặm…
Mà lúc này, đệ tử cấp thấp của Thanh Vân Tông rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhao nhao vận hết linh lực toàn thân, hướng trung tâm Thanh Vân Sơn chạy đến…
Toàn bộ Thanh Vân Tông trong lúc nhất thời…
Gà bay chó chạy…
…
Bình An Thành ngoài đường cái lớn…
Lạc Nam mang theo ngũ nữ Mộc Tử Âm, Liễu Thi Cầm, Bạch Tố Mai, Lý Trúc Loan cùng tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng dạo phố…
Có tiên khí gia trì thân thể, Tố Mai và Trúc Loan hai người rất nhanh đã lĩnh ngộ hai loại thân pháp và vũ kỹ địa cấp…
Mặc dù chưa hoàn toàn thành thạo, nhưng miễn cưỡng có thể xuất quan…
Nhìn gương mặt vui vẻ hạnh phúc của các nàng, Lạc Nam trong lòng dâng lên một tia xin lỗi…
Thời gian qua hắn quá ít thời gian cùng các nàng bồi dưỡng tình cảm, những việc như dạo phố hay mua sắm hầu như không diễn ra…
Mặc dù thân là Tu Sĩ, các nàng có lẽ không để ý chuyện này, nhưng Lạc Nam vẫn cảm thấy sau này nên dành thời gian cho các nàng nhiều hơn…
Tuy có “trung tâm thương mại” lớn như Đa Bảo Các tại Bình An Thành, tuy nhiên vẫn có không ít hàng quán rao hàng bên đường, bầu không khí náo nhiệt vô cùng…
Vài tên tu sĩ vào rừng hay các nơi hoang vắng thám hiểm, hái được linh dược, nhặt được vật phẩm không biết cách dùng, nhưng lại không muốn bán lại cho Đa Bảo Các vì giá cả không hài lòng, thường tự mở sạp bày bán ở đây…
“Các vị quan khách xin dừng bước” Một trung niên họa sĩ đang bày bán tranh vẽ đột nhiên gọi lại mấy người Lạc Nam…
“Đại thúc này, có chuyện gì sao?” Lạc Nam kỳ quái hỏi…
Trung niên họa sĩ xấu hổ cười cười, vuốt vuốt mũi nói: “Các vị phu nhân, tiểu thư quá mức xinh đẹp, như tiên trên trời, công tử lại anh tuấn tiêu sái, tại hạ mong muốn được vẽ cho toàn thể các vị một bức họa, hoàn toàn có thể miễn phí, chỉ xin chia làm hai bản, một bản cho tại hạ trưng bài”
Liễu Thi Cầm xấu hổ đỏ mặt, hắn gọi nàng phu nhân, chẳng phải nói nàng và Lạc Nam sao?...
Lạc Nam hiểu ý trung niên này, đây không phải muốn bọn hắn làm người mẫu để hắn quảng cáo tranh sao?
Hắn nhìn sang mấy người các nàng, thấy toàn bộ đang chờ mong nhìn hắn…
Lại dựa vào các tranh trưng bày xung quanh, thấy tay nghề vẽ tranh của trung niên đại thúc không tệ, hắn cười nói:
“Ta đồng ý, hơn nữa có thể thanh toán với giá cao, tuy nhiên phải vẽ thành 7 bảng, mỗi người chúng ta đều phải có…”
“Không thành vấn đề” Trung niên đại thúc vui mừng hớn hở, lúc này bắt đầu sắp xếp cho Lạc Nam cùng mấy nữ…
Chỉ thấy Lạc Nam ngồi trên một vương tọa bằng ghỗ trong khá oai phong, tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng tinh nghịch ngồi trong lòng hắn, sủng vật Tiểu Sư lười biếng nằm trên bả vai, mà tứ nữ Mộc Tử Âm, Liễu Thi Cầm, Tố Mai và Trúc Loan mỉm cười đứng sau lưng hắn…
Nhìn vào hoàn toàn y đúc một gia đình…
Trung niên họa sĩ hài lòng gật đầu, lúc này lấy ra giấy bút bắt đầu phát họa…
Động tĩnh nơi đây thu hút không ít người đứng ra quan sát, dù sao chúng nữ quá mức xinh đẹp, nhưng bộ dạng của Lạc Nam và Mộc Tử Âm toàn thành đều biết từ trận chiến với Cao gia, Liễu gia lại vừa thống nhất Bình An thành, đương nhiên không ai dám đứng ra trêu chọc…
Sau một canh giờ, họa sĩ rốt cuộc thu tay…
Hắn hai mắt lóe sáng nhìn bảy bức họa tập thể vừa hoàn thành, nam anh tuấn uy vũ, nữ như tiên trên trời, sủng vật kỳ lạ, quả thật là tác phẩm ưng ý nhất cuộc đời…
Lạc Nam cũng đưa tay tiếp nhận, thoáng nhìn qua, gật đầu hài lòng, mặc dù không hoàn toàn hiển hiện được toàn bộ khí chất của chúng nữ, nhưng cũng ổn thỏa bảy tám phần…
“Đa tạ, đây là thù lao” Lạc Nam đưa đối phương một túi Linh Thạch, trung niên Họa Sĩ này là một Trúc Cơ kỳ tu sĩ…
Người sau cũng không khách khí, cung kính nhận lấy…
Lạc Nam vừa đi vừa phát tranh cho chúng nữ, mỉm cười nói:
“Mỗi người một bảng, sau này có lẽ cần vẽ thêm, vẫn còn thiếu mấy người các nàng, tranh gia đình phải có đủ mặt…”
Chúng nữ đưa tay thu tranh, yêu thích ngắm nhìn mãi không thôi…
Lý Trúc Loan nhận ra ý trong lời nói của hắn, hơi phồng má hỏi:
“Chàng còn ai nữa? mau khai báo!”
Chúng nữ cũng liếc xéo nhìn qua, duy có Bạch Tố Mai vẫn ôn nhu kéo tay hắn, đối với nàng Lạc Nam có bao nhiêu nữ nhân không quan trọng…
“Còn bốn người, sau này các nàng sẽ biết” Lạc Nam mĩm cười, nhớ lại thân ảnh tuyệt mỹ kia, Nhược Tuyết, Hồng Liên, Tình Nhi, Mộng Ảnh trong mắt hắn cũng là nữ nhân đẹp nhất…
“Tận bốn người?” Mộc Tử Âm và Liễu Thi Cầm hai mắt mở to…
“Chàng mới 17 tuổi, nữ nhân lại đông vui như vậy?” Lý Trúc Loan u oán nói…
“Duyên trời đưa đẩy, ta biết phải làm sao?” Lạc Nam nhún nhún vai…
Chúng nữ hai mắt liếc xéo, quyết định không để ý đến hắn…
“Ca ca, Mộng Mộng lớn lên cũng gả cho ngươi nha” Tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng đột nhiên non nớt nói lời chết người…
Lạc Nam xém tý cắm đầu xuống đất, mấy bà vợ cũng một mặt hài hước nhìn qua…
“Khụ khụ, Mộng Mộng sao lại suy nghĩ như vậy?” Lạc Nam dở khóc dở cười…
Tiểu nha đầu ngây thơ nắm lấy bím tóc, mắt tròn đảo quanh, cười hì hì nói:
“Gả cho ca ca mới được ở cùng mấy tỷ tỷ nha, Mộng Mộng rất thích các tỷ tỷ”
Lạc Nam lập tức sạm mặt lại, xú nha đầu này…
“Khanh khách”
Chúng nữ che miệng cười trêu tức hắn…
Đám người vừa cười vừa nói, đi tới đâu cũng là tiêu điểm cho tất cả mọi người…
“Công tử khoan đã” Âm thanh Kim Nhi trong đầu chợt vang lên…
“Hả? có gì sao Kim Nhi?” Lạc Nam nghi hoặc…
“Người nhìn sang bên tay trái…” Kim Nhi nói
Lạc Nam quay mặt nhìn qua, chỉ thấy một gian hàng đang thu hút không ít người, chủ quầy là một lão già râu trắng, trên quầy trưng bày các hòn đá cứng rắn với kích cỡ đa dạng, có to có nhỏ…
“Chúng ta qua xem một chút” Hắn kéo chúng nữ tiếp cận quầy hàng…
Liễu Thi Cầm nhìn quầy hàng của lão già, miệng thơm khẽ mở giải đáp nói:
“Đây là loại hình thức “Đổ Thạch”, từ thượng cổ xa xưa đã có vô số loại vật phẩm do tiền nhân để lại, theo thời gian lâu dài, chúng nó bị hóa thạch thành hình dáng cục đá kia, bên trong có thể chứa bảo bối nghịch thiên, tài nguyên tu luyện hoặc cũng có thể chứa các loại rác rưỡi, dù là tu sĩ Luyện Hư cũng không thể khám phá được nếu chưa đập vỡ nó”
Đám người Lạc Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lão già kia bán mỗi viên đá có giá như nhau, người mua có quyền lựa chọn, đập ra bảo bối hay rác rưỡi đều không liên quan đến người bán…
Có thể nói đây là một loại hình cờ bạc dựa vào vận khí…
“Công tử, Kim Nhi có thể nhìn thấu bên trong các cục đá đó” Âm thanh Kim Nhi vang lên khiến Lạc Nam xém tí nhảy dựng…
Vội vàng kéo chúng nữ đến sát quầy hàng…
“Các vị muốn đổ thạch sao?” Lão già chủ quầy lên tiếng hỏi…
Đám người xung quanh cũng tách ra, dù sao bọn hắn cũng chưa có ý định mua hàng, loại hình cờ bạc may rủi này không phải ai cũng thích chơi…
Lạc Nam không vội trả lời, hắn đang quan sát một thanh niên đứng trước quầy, người này cũng đang chơi đổ thạch…
Chỉ thấy thanh niên chọn hai hòn đá, trước ánh mắt tò mò của người xung quanh lẫn chủ quầy, hắn dứt khoác đập ra…
Ngọn đá đầu tiên đổ vỡ, bên trong chỉ là một chiếc lược gỗ không nguyên vẹn, điều này khiến người xung quanh thở dài ngán ngẫm, không ít người lộ ra ánh mắt trêu tức…
Thanh niên cũng không để ý, tiếp tục đập vỡ hòn đá còn lại…
Theo sau từng mãnh đá vụn vỡ ra, chỉ thấy một góc linh dược màu nâu đất xuất hiện, Thổ hệ linh khí nồng đậm đến cực điểm…
“Là Thổ Linh Thảo?” Không ít người bất ngờ ồ lên, ghen tỵ nhìn thanh niên…
Thanh niên cũng mĩm cười vui vẻ, hắn vừa vặn là Thổ hệ Linh Căn tu sĩ, lúc này mặc kệ vài vị khách muốn hỏi mua lại gốc linh dược với giá cao, thu hồi linh dược sau đó rời đi…
Chủ quầy nhìn tình cảnh này cũng thở dài tiếc nuối, nếu hắn biết bên trong cục đá kia là Thổ Linh Thảo đương nhiên sẽ không bán ra, bất quá đổ thạch vốn là thế, hoàn toàn dựa vào vận khí mà thôi…
“Lão bản, giá cả thế nào?” Lạc Nam lúc này mới cười hỏi…
“10 Thượng Phẩm Linh Thạch một viên đá” Lão chủ quán gật đầu nói…
“Không thành vấn đề, các nàng có muốn thử vận khí hay không?” Lạc Nam mỉm cười nhìn sang mấy người phụ nữ, xem như cho các nàng vui đùa một chút cũng tốt…
“Thiếp đến trước” Lý Trúc Loan hăng hái vô cùng, ném cho chủ quầy mười viên linh thạch, nhanh nhẹn bắt lấy một cục đá to bằng nắm tay…
Nàng không hề chần chờ, lập tức đập vỡ hòn đá trước ánh mắt tò mò của người xung quanh…
Theo sau đó là…
…
Danh sách chương