Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân

Trước đây là do Hoa Nhị thừa dịp Hoa Tam không chú ý mà đưa Thanh Hoan đi, nhưng lúc này Hoa Tam lại thừa dịp Hoa Nhị không ở nhà mà vào viện của hắn tóm Thanh Hoan trở về. Trong lòng hắn khó chịu, nhưng dù sao Hoa Nhị cũng là huynh trưởng cùng mẹ với hắn cho nên lúc này trong lòng hắn tràn ngập lửa giận và ham muốn, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể phát tiết lên người Thanh Hoan.

Thanh Hoan bị hắn ném lên giường, Hoa Tam túm tóc kéo khiến da đầu nàng đau đớn. Hoa Tam nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân, ngươi cho rằng thông đồng với nhị ca ta là có thể thoát khỏi ta à? Ta nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ!”  

Thanh Hoan chịu đựng đau đớn, không chịu nói chuyện. Hoa Tam cười lạnh, kéo xiêm y nàng ra, nói: “Dù cho Nhị ca muốn nạp ngươi làm thiếp thì ta cũng dạy cho ngươi biết, ta muốn chơi ngươi lúc nào thì chơi! Một con tiểu kỹ nữ như ngươi mà còn không biết thân biết phận, nhìn dáng vẻ ngươi thì chắc đang sống rất tốt hả?”

Xoẹt một tiếng, vải rách thành từng mảnh, Thanh Hoan hoảng sợ trốn ra phía sau, lại bị Hoa Tam nắm tóc kéo lại. Hắn rút đai lưng ra trói tay nàng lại, vừa trói vừa nói: “Con đĩ, đã nhiều ngày gia chưa thương ngươi rồi phải không? Có phải muốn đến chết rồi không? Nhìn đi, cái bộ dáng dâm dục của ngươi như vậy mà Nhị ca ta cũng có thể thỏa mãn được sao?”

“Không cần……”

“Không cần?!” Hoa Tam híp mắt, giơ tay muốn tát Thanh Hoan, nhưng nhìn đôi mắt ngập nước của nàng thì bàn tay đang giơ trong không trung không cách gì hạ xuống. Sau một lúc lâu, hắn tức giận đấm một quyền lên cột giường, trừng mắt nhìn dấu hôn trên người Thanh Hoan. Những dấu đó đều do nam nhân khác để lại.

“Ta đã nói cho ngươi biết, nếu đã theo ta thì không được có nam nhân khác, ngươi không nhớ rõ sao? Có cần gia khiến ngươi phải nhớ thật lâu không?”

Thanh Hoan tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hoa Tam thấy nàng không nói tiếng nào thì không thèm dạo đầu mà kéo đùi nào ra tiến mạnh vào. Cảm giác đau đớn bị xé rách khiến Thanh Hoan nghiến chặt răng. Vốn dĩ là đêm qua Hoa Nhị yêu cầu vô độ nên bây giờ cả người nàng không có sức lực. Lúc bị Hoa Tam bắt đi thì ngay cả tiếng cầu cứu cũng không thốt ra nổi, bây giờ Hoa Tam lại thô lỗ như vậy, làm sao nàng chịu nổi.

Ngay lúc Hoa Tam nâng cao hai chân nàng lên ra ra vào vào thì của phòng bị đá văng ra. Hoa Nhị hấp tấp xông vào, vừa thấy Hoa Tam đang làm nhục Thanh Hoan ở trên giường thì cơn tức giận không thể kìm nén, nói: “Lão Tam! Đệ điên rồi hả!”

Hoa Tam cười to, bóp chặt đầu ngực Thanh Hoan, nhướng mày nói: “Nhị ca, nếu không huynh cũng lên đây chơi nàng ta đi. Thân thể của tiểu tiện nhân này thật sự mẫn cảm nha, đã nếm qua một lần thì không thể ngừng được. Huynh thông cảm cho đệ đi, nếu huynh muốn thì cũng lên làm cùng với đệ đi!” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng động tác dưới thân lại càng thêm mạnh bạo, không hề có ý thương tiếc.

Hoa Nhị phẫn nộ đến cực điểm, hắn nhìn khuôn mặt yên lặng rơi lệ của Thanh Hoan yên lặng thì đau lòng muốn chết, hắn duỗi tay đoạt nàng lại thì bị một chưởng của Hoa Tam đẩy ra, “Nhị ca, năm đó trước khi cha mẹ lâm chung có nói gì, huynh còn nhớ không?”

Nghe vậy, cả người Hoa Nhị cứng đờ.

“Phải chăm sóc ta và Nhứ Nhi cả đời này. Đây là do chính miệng huynh và đại ca ở trước giường cha mẹ mà đồng ý. Sao nào, chẳng qua đệ mua một con kỹ nữ về làm bạn, huynh đã tranh với đệ, bây giờ còn muốn đánh đệ à?” Hoa Tam tiếp tục cười lạnh, “Chẳng lẽ Tam ca đã quên chuyện năm huynh bảy tuổi vì tranh con diều với đệ mà hại đệ suýt bỏ mạng sao? Huynh đã nói, thứ gì cũng sẽ nhường cho đệ mà!”

Hoa Nhị đứng cứng đờ như bị hóa đá.

Hoa Tam đứng dậy, lôi kéo Thanh Hoan nói: “Cứ mãi chơi nàng ở trong phòng không thú vị nữa rồi, đệ muốn tìm chỗ khác chơi, mời huynh về đi?”

Chỉ cần nhìn động tác tay chân của Hoa Nhị là hắn biết huynh ấy đã nhường cho hắn. Nhưng Hoa Tam vẫn chưa thỏa mãn, hắn vẫn muốn tiếp tục khiêu khích Hoa Nhị. Hắn phải ra oai phủ đầu Hoa Nhị để cho Thanh Hoan biết chủ nhân của nàng cuối cùng là ai! Người khác đau lòng nàng là vì nàng là con kỹ nữ được đưa tới cửa cho chơi miễn phí, ai lại không muốn chứ? Nhưng nàng phải mở to mắt ra mà nhìn xem ai mới là người nuôi nàng!

Thanh Hoan bị lôi ra khỏi giường, thân mình nàng đã mềm nhũn thành một bãi nước, tùy ý Hoa Tam lôi kéo. Tấm chăn gấm mỏng bao lấy thân mình nàng. Lúc đi ngang qua người Hoa Nhị, nàng nhìn hắn một cái rồi không quay đầu lại nữa.

Hoa Nhị đứng tại chỗ, đôi tay nắm chặt. Hắn cảm thấy chính mình vô cùng uất ức, vô cùng vô dụng!

Đêm xuống, Hoa Tam từ bên ngoài trở về mới đưa Thanh Hoan đã bị hắn chơi ngất qua cho Hoa Nhị. Hắn cố ý đấy, hắn muốn nhìn xem hai người “lưỡng tình tương duyệt”  này làm sao còn có thể ân ái. Hắn muốn nhìn xem Thanh Hoan rốt cuộc có thể nhận rõ ai mới là chủ tử của nàng ta không. Hoa Nhị trầm mặc ôm Thanh Hoan trở về viện của mình. Sau đó hắn rửa sạch thân mình nàng, mặc xiêm y vào cho nàng. Hắn nhìn dấu hôn, dấu cắn, véo đầy trên người nàng, trong lòng trào ra một nỗi uất hận và bất lực không thể nói nên lời.

Sau khi Thanh Hoan tỉnh lại vẫn luôn không nói gì. Dù cho Hoa Nhị nói gì với nàng thì nàng cũng không đáp lại. Nội tâm Hoa Nhị bị dày vò đến cực điểm, lại thấy Thanh Hoan bị Hoa Tam lăng nhục như vậy, trong lòng sao có thể không uất hận và giận dữ. Nhưng khi hắn nhìn thấy thân mình của Thanh Hoan thì lại biến thành dục vọng che trời lấp đất! Hắn biết rõ vết thương trên người Thanh Hoan chồng chất nhưng vẫn không thể không chế mà đẩy nàng ngã xuống.  

Sau khi thỏa mãn thì Hoa Nhị lại cảm thấy hối hận.

Ngày qua cứ tuần hoàn như vậy. Thanh Hoan không hề nói lời nào với Hoa Nhị. Mỗi đêm sau khi trở về từ bên người Hoa Tam, thì thứ nghênh đón nàng lại là sự chà đạp của Hoa Nhị. Hai huynh đệ này nhìn có vẻ khác nhau, nhưng lại vô cùng tàn khốc bạc tình như nhau từ trong xương cốt. Cũng khó trách tú bà nói nam tử trên đời này tất cả đều bạc bẽo.

Hoa Nhị tràn ngập lửa giận không thể phát tiết, cũng chỉ có thể chuyển hóa nỗi giận dữ này thành dục vọng. Mỗi lần hắn chạm vào Thanh Hoan, trái tim hắn đau đớn nhưng không cách nào ngừng lại được.

Rất nhanh sau đó, Thanh Hoan được đưa về Ỷ Hương Viện.

Nhìn đi, sau khi Hoa Tam chơi chán nàng rồi thì đưa nàng về. Hoa Nhị luôn miệng nói thích nàng nhưng cũng không thể giữ nàng lại. Thanh Hoan nghĩ, có lẽ nam tử trên đời này đều là cái dạng người này. Lúc bọn họ thích ngươi thì đều chỉ để có được thân thể ngươi thôi.

May mắn nàng sớm đã không còn lương tâm, chỉ còn lại một mảnh hồn phách. Nếu không thì làm sao có thể không thương tâm? Nam tử luôn luôn là người thương tổn nữ tử, nhưng tại sao nữ tử lại phải để cho nam tử thương tổn mình chứ? Thanh Hoan không hiểu nổi.

Sau khi trở lại Ỷ Hương viện, Hoa Tam vẫn luôn đến đây, Hoa Nhị cũng trở thành khách quen. Một ngày nọ trước khi Hoa Nhị đến chọn nàng, thì nàng đang hầu hạ một thiếu gia nhà quan lại, tuy dáng dấp hắn không thể nói là tuấn tú, nhưng cũng thanh tú nghiêm chỉnh, nhân phẩm cũng không tệ. Thoạt nhìn có vẻ như là lần đầu tiên vào kỹ viện nên vẫn còn rất thận trọng. Thanh Hoan hầu hạ hắn vô cùng sung sướng, sau đó hắn nói thẳng lần sau sẽ còn tới nữa.

Sau khi thiếu gia đi rồi, nàng mở cửa phòng thì thấy Hoa Nhị mắt đỏ ngầu đứng ở cửa. Đôi mắt đỏ tươi như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Thanh Hoan lười biếng mà dựa lên giường mỹ nhân, trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi vị hoan ái. Hoa Nhị không phải là tên ngốc, tất nhiên hắn biết ở đây đã xảy ra chuyện gì. Hắn ghen ghét trừng Thanh Hoan, hắn vừa có được thân mình đẹp đẽ này không lâu, bọn họ đã từng cùng nhau ngủ đến trời sáng, nhưng bây giờ tại sao nàng lại trở thành như vậy?!

Thanh Hoan vẫy tay với hắn, nói: “Nhị gia, ngài tới rồi à, bây giờ thân mình nô gia rất mệt mỏi, không đứng dậy được. Nếu Nhị gia muốn nô gia hầu hạ thì chờ một chút —— ai da! Ngài làm cái gì vậy!” Tay bị Hoa Nhị nắm chặt, Thanh Hoan tức khắc hoảng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện