Chỉ dựa vào tôi muốn biết, một câu nói bá đạo làm cho bầu không khí trong phòng xuống dưới 0oC.

“Trình Diệu Tinh, đừng nói tôi không có nhắc nhở cô, tôi ghét nhất người khác gạt tôi.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói từng chữ.

Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, giờ phút này, trong mắt anh ta là hơi lạnh bức người. Diệu Tinh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại. “Tôi không biết anh ta.” Diệu Tinh thành thật trả lời.

“Không biết?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày, “Trình Diệu Tinh, cô nghĩ tôi là người ngu ngốc sao?”

“Tiêu Lăng Phong, tôi nói thật tôi không biết anh ta, anh không tin cũng không còn cách nào.” Diệu Tinh lắc đầu một cái, ngồi xuống lần nữa.

“Không biết!” Tiêu Lăng Phong cười, nhưng trong giọng nói lại đầy châm chọc. “Không biết mà cô còn thể dẫn anh ta tới dưới lầu, vậy lần sau… Có phải cô sẽ dẫn anh ta lên giường hay không hả…” Tiêu Lăng Phong khom lưng đến gần Diệu Tinh.

“Anh…” Diệu Tinh nổi cáu. “Tiêu Lăng Phong, theo như suy nghĩ của anh, tôi thật sự tệ hại như thế?” Diệu Tinh tò mò hỏi. “Hay là chẳng qua anh chỉ mượn cớ để nhục nhã tôi?”

Nụ cười của Tiêu Lăng Phong hơi cứng lại. Mượn cớ để nhục nhã cô ấy? “Tôi mặc kệ anh có tin hay không, tôi đã giải thích rồi, tôi nói lại một lần nữa, tôi bị thương, anh ta chỉ tốt bụng đưa tôi về thôi.” Diệu Tinh nói xong, xoay mặt sang một bên. Hơi thở của Tiêu Lăng Phong thổi vào mặt cô, điều này làm cô cảm thấy rất không thoải mái.

“Đây chính là giải thích của cô?” Tiêu Lăng Phong nắm lấy gò má của Diệu Tinh xoay mặt cô lại. “Thủ đoạn quyến rũ người khác của cô có phải quá vụng về hay không, bị thương?” Tiêu Lăng Phong cười chế giễu. “Cũng chỉ có tên ngốc kia mới tin tưởng lời của cô.”

“Quyến rũ? Tiêu Lăng Phong, sao anh cứ luôn miệng nói tôi quyến rũ anh ta!” Diệu Tinh cố gắng đẩy tay anh ra. “Anh muốn tôi giải thích tôi cũng đã giải thích rồi, anh còn muốn gì nữa? Tiêu Lăng Phong, coi như tôi quyến rũ anh ta, thế thì sao, chuyện này có liên quan đến anh sao?”

“Trình Diệu Tinh, cô cũng thật phóng khoáng nha, mới thế mà đã thừa nhận. Cô mở miệng ra là nói yêu Mộ Thần, chỉ mới ba năm thôi, mà cô đã có thể tùy tiện dụ dỗ đàn ông ở chung với nhau, tình yêu của cô, cũng chỉ có thế…”

“Anh…” Diệu Tinh giơ tay lên, bị Tiêu Lăng Phong nắm lấy. “Trình Diệu Tinh, tôi cảnh cáo cô lần cuối.” Anh nắm cổ tay, kéo cô vào ngực. “Đừng có đánh tôi, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!” Anh vừa lạnh lùng nói vừa đẩy Diệu Tinh trở về giường.

Chân của Diệu Tinh, theo quán tính nâng lên, Tiêu Lăng Phong nhìn thấy mắt cá chân đang sưng lên của cô, hừ nhẹ một tiếng. “Thì ra là bị thương thật!” Lời nói của anh nhẹ nhàng, lại chứa đầy vẻ hả hê. “Cô cũng chịu bỏ vốn làm ăn quá đấy!”

“Tiêu Lăng Phong, anh có ý gì?”

“Tôi nói, người đàn ông kia, chỉ nhìn xe thôi cũng đã biết, rất đáng giá để cô diễn khổ nhục kế…”

“Tiêu Lăng Phong, có phải anh rất hi vọng tôi giống như anh nói đúng không, khi đó, anh có thể tha hồ nhục nhã tôi!”

“Trình Diệu Tinh, vậy cô cứ thử làm thế đi, xem xem khi cô làm thật, sẽ có hậu quả gì!”

“Tôi đã như thế này, anh cảm thấy tôi còn sợ cái gì nữa? Ngoại trừ cha mẹ tôi, tôi còn gì để sợ!”

“Diệu Tinh, cô có biết cô nói như thế, sẽ làm tôi cực kỳ khó chịu không!”

“…” Nhìn Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh lại cảm thấy không thể nói gì được. “Vậy tôi nên nói cái gì? Tiêu thiếu gia, tôi van xin anh, tha cho tôi đi?” Diệu Tinh hỏi

Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn Diệu Tinh, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng gặp qua người phụ nữ như thế. “Trình Diệu Tinh, cô nên biết, chọc giận tôi, sẽ không có lợi cho cô.”

“Tôi ngoan ngoãn, sẽ không phải chịu những bắt nạt đó?”

“Bắt nạt?” Tiêu Lăng Phong đột nhiên nở nụ cười. “Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là bắt nạt!”

“Anh muốn làm gì?” Diệu Tinh hoảng sợ.

“Diệu Tinh, cô đã nói như thế, tôi không bắt nạt cô một chút, không phải sẽ có lỗi với cô sao?”

========
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện