Trời dần dần tối. Diệu Tinh ra khỏi bệnh viện, dựa theo địa chỉ đi tới căn hộ của Tiêu Lăng Phong, nơi này, rất gần Dạ Khuynh, thậm chí… Đứng ở đây có thể nhìn thấy góc đường nơi mà năm đó Mộ Thần xảy ra chuyện.

Diệu Tinh đè chặt ngực, cơn đau đớn cuồn cuộn trong ngực, lan ra toàn thân, đau không cách nào nhịn được, không cách nào thở được.

“Diệu Diệu, thật sự không sao, mặc kệ em đã làm gì sai, anh đều không trách em…” Nhớ lại lời nói của Mộ Thần, Diệu Tinh đau đến gần như đứng không vững, muốn vịn lan can bên cạnh, cũng đã không còn kịp, cô ngã ngồi trên mặt đất. Nắm chặt lấy mặt đất, muốn đè nén đau đớn trong lòng.

“Mộ Thần…” Diệu Tinh nhẹ giọng nỉ non, sợ mình sẽ khóc thành tiếng, cô nâng cánh tay lên che miệng, lúc nâng cánh tay lên, cô nhìn thấy có vết hôn tím bầm trong ống tay áo, là do Tiêu Lăng Phong để lại, Diệu Tinh cực kỳ chán ghét, không để ý đau đớn trên người, lảo đảo nghiêng ngã bò dậy, chạy vào căn hộ. Cô muốn tắm, thật bẩn, cả người đều bẩn, ghê tởm muốn chết…

Trong phòng tắm.

Diệu Tinh không ngừng chà xát thân thể của mình, tất cả những nơi bị chạm vào đều bị cô chà đến ửng hồng, nhưng cô vẫn không hề ngừng nghỉ, giống như vẫn cảm thấy đôi môi lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong đang chạm vào, giống như vẫn đang nghe thấy lời nói của anh ta vọng về: Diệu Tinh, cô nói xem… Nếu Mộ Thần nhìn thấy bộ dạng dâm đãng này của cô, thì sẽ như thế nào…

Diệu Tinh che tai lại, đau khổ nhắm mắt. “Không phải như vậy, không phải, Mộ Thần, Diệu Diệu không có phản bội anh, Diệu Diệu không muốn.” Diệu Tinh nỉ non, từng giọt từng giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, nước mặt mặn chát rơi vào vết thương trên thân thể, từng cơn đau nhói sắc bén, dồn dập…

“Mộ Thần, Diệu Diệu thật sự không còn cách nào, nhưng Diệu Diệu thật sự sạch sẽ.” Diệu Tinh giống như muốn chứng minh cái gì đó, cô càng dùng sức chà xát thân thể mình, cho đến khi cánh tay ê ẩm, thân thể là một mớ hỗn độn, cho đến khi không còn hơi sức, mới chậm rãi trượt xuống.

Trên người, cũng không còn nhìn thấy vết hôn của Tiêu Lăng Phong, cô mới thở dài một hơi. “Lần này thật sự đã sạch sẽ!” Cô yếu ớt nói.

Bên cửa sổ, Diệu Tinh đứng ngẩn người nhìn ra bên ngoài, cảnh tai nạn xe của Mộ Thần không ngừng hiện lên trước mắt cô, các loại âm thanh đan xen vào nhau, sống động kích thích màn nhĩ của cô. Cô đỡ đầu, hàng loạt cơn đau ập đến.

Bùm! Tiếng nổ truyền đến từ phía sau, cô bị dọa sợ, giật mình, giống như lại nghe thấy âm thanh Mộ Thần bị xe đụng phải, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh đã trắng bệch. Quay đầu lại, nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn của Tiêu Lăng Phong đang tới gần. Vẻ mặt như là hận không thể giết chết cô.

Tốt, oán hận mãnh liệt, Diệu Tinh cười khổ.

“Cô cười cái gì?” Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, giễu cợt và oán hận trong mắt cô làm anh hận đến ngứa ngáy, cô có tư cách gì mà hận, cô lại có tư cách gì mà cao ngạo. Trình Diệu Tinh, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ làm cho cô dũng khí ngẩng cao đầu cũng không có. Nghĩ tới đây, đột nhiên anh nắm chặt quả đấm.

“Tôi tự cười tôi đáng thương.” Diệu Tinh nhìn về phía Tiêu Lăng Phong. “Rõ ràng tôi mới là người bị hại, tôi mới là người nên hận, nhưng tôi lại phải chịu uất ức ngay cả phản kháng cũng không dám.”

“Cô nói cái gì?” Nhất thời vẻ mặt Tiêu Lăng Phong trở nên rét lạnh.

“Tôi nói tôi tự thấy uất ức.” Diệu Tinh lặp lại. “Tiêu Lăng Phong, anh hận tôi, tôi nên đi hận ai đây!”

“Trình Diệu Tinh! Cô còn dám vô sỉ khoác lác nói rằng cô mới là người bị hại, nói chuyện trái với lương tâm, cô không sợ bị sét đánh sao?” Tiêu Lăng Phong quát, cô ta làm hại Nhã Đình thê thảm như thế, lại còn không biết hối cải.

“Yên tâm, ông trời không có mắt.” Diệu Tinh chế nhạo. “Nếu thật sự ông trời có mắt, vậy thì hại chết Mộ Thần của tôi, còn làm vô số chuyện xấu, vẫn ở nơi này, ức hiếp đàn ông, cưỡng bức phụ nữ

======
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện