Đường núi hẹp lại gập ghềnh, để nàng lên ngựa nữa, tám chín phần là sẽ bị xóc đến ngất xỉu.
Liếc nhìn tiểu nương tử đang leo lên lưng ngựa, Tạ Thiệu đưa dây cương trong tay cho Mẫn Chương, quay người kéo nàng xuống, quay lưng về phía nàng ngồi xổm xuống, “Lên đây.”
Ôn Thù Sắc sững người, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của lang quân trước mặt, rất nhanh hiểu được ý của hắn, liên tục lắc đầu nói: “Ta không sao, lang quân đừng lo…”
Thấy mưa càng lúc càng lớn, lang quân có chút mất kiên nhẫn, “Nếu thật sự không muốn ta lo lắng, lúc đầu nàng đã không nên đi theo ta, đã đi được nửa đường rồi, nàng cho rằng ta sẽ bỏ mặc nàng sao?”
Biết mình không biết cưỡi ngựa sẽ gây phiền phức cho mọi người, nàng đã cố gắng hết sức rồi, thật ra lúc này nàng thấy n.g.ự.c rất buồn bực, nhưng sợ bị người ta ghét bỏ, nàng cũng không dám nói.
Bị lang quân mắng như vậy, trong lòng nàng chợt chua xót, càng thêm chán nản, không dám hé răng nữa, ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng lang quân.
Đường núi quanh co, ngựa đi chậm rãi, Tạ Thiệu cõng Ôn Thù Sắc, cùng Mẫn Chương và Bùi Khanh đi cuối cùng, dọc đường im lặng, không ai nói chuyện.
Bên tai không còn giọng nói ồn ào của tiểu nương tử, hắn có chút không quen, sau đó mới nhận ra lời mình vừa nói có phải hơi quá đáng hay không.
Nghĩ kỹ lại, dọc đường nàng cũng không gây phiền phức gì cho mọi người, bản thân hắn cũng không phải là ghét bỏ nàng.
Ai mà biết hắn lại nói ra câu đó, giờ muốn rút lại cũng không kịp, Tạ Thiệu chỉ đành quay đầu ra hiệu cho Bùi Khanh đang cầm đuốc trên lưng ngựa.
Lúc nãy khi hắn nói câu đó, Bùi Khanh ở ngay bên cạnh, đã sớm biết hắn đang kiếm chuyện, rất biết ý tứ, hắng giọng, bắt chuyện với Ôn Thù Sắc: “Đêm nay phản ứng của tẩu tẩu thật nhanh.”
Ôn Thù Sắc đang chìm trong hối hận và tự trách, không còn chút tinh thần, đột nhiên nghe Bùi Khanh nói chuyện, nàng mới có chút phản ứng, “Vậy sao.”
Bùi Khanh gật đầu, “Ban đầu ta còn tưởng Mẫn Chương sẽ là người đầu tiên chạy ra ngoài, không ngờ lại là tẩu tẩu.”
Lời này không sai.
Sau khi Bùi Khanh mở cửa thành, thị vệ bị chốt cửa hắn ném tới chặn lại, còn chưa kịp đuổi theo, Ôn Thù Sắc đột nhiên từ khe hở giữa mọi người phía sau chui ra, co giò chạy ra ngoài.
Sau đó mới đến Mẫn Chương.
Mẫn Chương cũng rất biết ý tứ, kịp thời phụ họa, “Nô tài đầu óc ngu dốt, không bằng tam thiếu phu nhân lanh lợi.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, hết lời khen ngợi và công nhận, ít nhiều cũng cho nàng chút hy vọng, nàng quay đầu lén nhìn gáy lang quân trước mặt, vừa thấp thỏm vừa mong đợi chờ đợi câu trả lời của hắn.
Một lát sau, nàng nghe thấy lang quân nói: “Ừ, nương tử thông minh lanh lợi, không thua kém gì nam nhi.”
Cuối cùng cũng nhận được sự khẳng định của lang quân, niềm vui trào dâng, khóe môi nàng cong lên, lại xen lẫn một chút tủi thân, nàng mím môi, tuy vẫn không nói gì, nhưng hai cánh tay ôm cổ lang quân rõ ràng siết chặt hơn so với lúc nãy.
Tạ Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm, Ôn nhị gia nói không sai, tiểu nương tử này quả thực dễ dỗ, hắn không khỏi ôm nàng trên lưng chặt hơn.
Hắn vừa động, cằm tiểu nương tử cọ vào tóc hắn, một mùi hương thanh mát phảng phất bay tới, nhất thời hắn quên mất né tránh, trán nàng vô ý va vào mũ bạc của hắn.
Nàng còn chưa kịp xin lỗi, lang quân đã quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi nàng: “Có đau không?”
Giọng nói trầm thấp lộ rõ sự quan tâm, tim nàng chợt thắt lại, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên, vừa ấm áp vừa ngọt ngào, tiểu nương tử đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không đau.”
Đi được một đoạn, hắn nhận thấy những giọt mưa trên đỉnh đầu dường như nhỏ hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên, mới thấy hai tay tiểu nương tử không biết từ lúc nào đã che trên đầu mình, đang che mưa cho hắn.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một dòng nước ấm, người trên lưng bỗng nhẹ đi rất nhiều.
Hắn đang định bảo nàng tự lo cho mình thì tiểu nương tử lại nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu lang quân mệt, cứ nói với ta, ta có thể tự đi.”
Hắn không mệt chút nào, còn rất nhiều sức lực, “Che tay lên đầu mình đi.”
—
Mưa mùa hè thất thường, đến nhanh đi cũng nhanh, cả đội còn chưa tìm được chỗ trú mưa, những hạt mưa trên đầu đã tạnh.
Mưa tạnh, rừng cây vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, ban đêm tầm nhìn lại bị hạn chế, tiếp tục đi quả thật không an toàn, khi tìm thấy một vách núi phía trước, Tĩnh Vương liền cho mọi người dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ.
Mưa không lớn, tiểu nương tử không bị ướt nhiều, hắn bảo Mẫn Chương lấy khăn vải trong bọc hành lý ra lau khô những giọt nước trên đầu nàng.
Quay đầu lại thấy mọi người đều dựa vào vách đá nghỉ ngơi, hắn cũng chọn một chỗ khô ráo, để tiểu nương tử dựa vào vai mình, “Ngủ một lát đi, ngày mai còn phải vất vả.”
Đêm qua mọi người vội vã ra khỏi thành, không có thời gian ngủ, đều có chút mệt mỏi.
Càng đến gần Đông Đô, đường đi chỉ càng thêm khó khăn, bản thân nàng lại là người yếu nhất trong đội, Ôn Thù Sắc không dám lãng phí thời gian, dựa vào vai lang quân, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, nàng bị lang quân đánh thức, mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng, cơn buồn bực trong lồng n.g.ự.c đã biến mất, tinh thần cũng khôi phục được nhiều.
Cả đội không trì hoãn nữa, cùng nhau lên ngựa, Ôn Thù Sắc vẫn cưỡi chung ngựa với Tạ Thiệu, trời sáng, ngựa chạy càng lúc càng nhanh. Trước đó đã xóc nảy một lần, bây giờ chạy lại, nàng đã quen hơn nhiều.
Cả đội vào khoảng giờ Tỵ vượt qua dãy núi, đến thị trấn đối diện.
Cả đội lại tách ra, giả làm hai đội thương nhân xuống nông thôn thu mua hàng hóa, lần lượt vào thị trấn. Lần này do Tĩnh Vương và người của vương phủ đi đoạn hậu, Tạ Thiệu, Ôn Thù Sắc và Bùi Khanh đi trước.
Tạ Thiệu dắt ngựa, Ôn Thù Sắc đi bên cạnh hắn, chỉ là một thị trấn nhỏ ở nông thôn, đồ đạc bày bán trên đường không có gì mới mẻ, gần như không ai hỏi han, người đi đường chỉ lo đi đường.
Từ đầu thị trấn đi đến cuối thị trấn, mọi thứ đều rất bình thường.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy tấm biển của thị trấn, tin tức ở Vị Thành hẳn là chưa truyền đến đây, trong thị trấn không hề có chốt chặn.
Bước chân nàng không khỏi tăng nhanh, cách cổng ra vào chỉ còn hai bước, phía sau đột nhiên vang lên mấy tiếng vó ngựa gấp gáp, “Đông Châu phủ có lệnh, tất cả mọi người lập tức dừng lại, không được ra khỏi thị trấn!”
Vị Thành phía sau bị chặn, người đi qua thị trấn không nhiều, mấy người bọn họ quá dễ thấy. Tạ Thiệu thầm kêu không ổn, nhanh chóng đỡ Ôn Thù Sắc lên lưng ngựa, bản thân cũng xoay người lên ngựa.
Tĩnh Vương còn ở phía sau, Bùi Khanh ở lại đoạn hậu.
Mẫn Chương đi theo Tạ Thiệu thúc ngựa, không quay đầu lại phóng ra khỏi thị trấn, ngựa vừa đi không xa, phía sau đã vang lên tiếng đánh nhau.
Ôn Thù Sắc co rúm trong lòng Tạ Thiệu, không dám nhúc nhích.
Ngựa phi nước đại, không dừng lại một khắc.
Chạy được một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa đuổi theo, sắc mặt Ôn Thù Sắc biến đổi, lấy hết can đảm từ trong lòng Tạ Thiệu thò đầu ra nhìn về phía sau, thấy người đến là Bùi Khanh, Tĩnh Vương và người của vương phủ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm
Liếc nhìn tiểu nương tử đang leo lên lưng ngựa, Tạ Thiệu đưa dây cương trong tay cho Mẫn Chương, quay người kéo nàng xuống, quay lưng về phía nàng ngồi xổm xuống, “Lên đây.”
Ôn Thù Sắc sững người, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của lang quân trước mặt, rất nhanh hiểu được ý của hắn, liên tục lắc đầu nói: “Ta không sao, lang quân đừng lo…”
Thấy mưa càng lúc càng lớn, lang quân có chút mất kiên nhẫn, “Nếu thật sự không muốn ta lo lắng, lúc đầu nàng đã không nên đi theo ta, đã đi được nửa đường rồi, nàng cho rằng ta sẽ bỏ mặc nàng sao?”
Biết mình không biết cưỡi ngựa sẽ gây phiền phức cho mọi người, nàng đã cố gắng hết sức rồi, thật ra lúc này nàng thấy n.g.ự.c rất buồn bực, nhưng sợ bị người ta ghét bỏ, nàng cũng không dám nói.
Bị lang quân mắng như vậy, trong lòng nàng chợt chua xót, càng thêm chán nản, không dám hé răng nữa, ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng lang quân.
Đường núi quanh co, ngựa đi chậm rãi, Tạ Thiệu cõng Ôn Thù Sắc, cùng Mẫn Chương và Bùi Khanh đi cuối cùng, dọc đường im lặng, không ai nói chuyện.
Bên tai không còn giọng nói ồn ào của tiểu nương tử, hắn có chút không quen, sau đó mới nhận ra lời mình vừa nói có phải hơi quá đáng hay không.
Nghĩ kỹ lại, dọc đường nàng cũng không gây phiền phức gì cho mọi người, bản thân hắn cũng không phải là ghét bỏ nàng.
Ai mà biết hắn lại nói ra câu đó, giờ muốn rút lại cũng không kịp, Tạ Thiệu chỉ đành quay đầu ra hiệu cho Bùi Khanh đang cầm đuốc trên lưng ngựa.
Lúc nãy khi hắn nói câu đó, Bùi Khanh ở ngay bên cạnh, đã sớm biết hắn đang kiếm chuyện, rất biết ý tứ, hắng giọng, bắt chuyện với Ôn Thù Sắc: “Đêm nay phản ứng của tẩu tẩu thật nhanh.”
Ôn Thù Sắc đang chìm trong hối hận và tự trách, không còn chút tinh thần, đột nhiên nghe Bùi Khanh nói chuyện, nàng mới có chút phản ứng, “Vậy sao.”
Bùi Khanh gật đầu, “Ban đầu ta còn tưởng Mẫn Chương sẽ là người đầu tiên chạy ra ngoài, không ngờ lại là tẩu tẩu.”
Lời này không sai.
Sau khi Bùi Khanh mở cửa thành, thị vệ bị chốt cửa hắn ném tới chặn lại, còn chưa kịp đuổi theo, Ôn Thù Sắc đột nhiên từ khe hở giữa mọi người phía sau chui ra, co giò chạy ra ngoài.
Sau đó mới đến Mẫn Chương.
Mẫn Chương cũng rất biết ý tứ, kịp thời phụ họa, “Nô tài đầu óc ngu dốt, không bằng tam thiếu phu nhân lanh lợi.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, hết lời khen ngợi và công nhận, ít nhiều cũng cho nàng chút hy vọng, nàng quay đầu lén nhìn gáy lang quân trước mặt, vừa thấp thỏm vừa mong đợi chờ đợi câu trả lời của hắn.
Một lát sau, nàng nghe thấy lang quân nói: “Ừ, nương tử thông minh lanh lợi, không thua kém gì nam nhi.”
Cuối cùng cũng nhận được sự khẳng định của lang quân, niềm vui trào dâng, khóe môi nàng cong lên, lại xen lẫn một chút tủi thân, nàng mím môi, tuy vẫn không nói gì, nhưng hai cánh tay ôm cổ lang quân rõ ràng siết chặt hơn so với lúc nãy.
Tạ Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm, Ôn nhị gia nói không sai, tiểu nương tử này quả thực dễ dỗ, hắn không khỏi ôm nàng trên lưng chặt hơn.
Hắn vừa động, cằm tiểu nương tử cọ vào tóc hắn, một mùi hương thanh mát phảng phất bay tới, nhất thời hắn quên mất né tránh, trán nàng vô ý va vào mũ bạc của hắn.
Nàng còn chưa kịp xin lỗi, lang quân đã quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi nàng: “Có đau không?”
Giọng nói trầm thấp lộ rõ sự quan tâm, tim nàng chợt thắt lại, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên, vừa ấm áp vừa ngọt ngào, tiểu nương tử đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không đau.”
Đi được một đoạn, hắn nhận thấy những giọt mưa trên đỉnh đầu dường như nhỏ hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên, mới thấy hai tay tiểu nương tử không biết từ lúc nào đã che trên đầu mình, đang che mưa cho hắn.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một dòng nước ấm, người trên lưng bỗng nhẹ đi rất nhiều.
Hắn đang định bảo nàng tự lo cho mình thì tiểu nương tử lại nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu lang quân mệt, cứ nói với ta, ta có thể tự đi.”
Hắn không mệt chút nào, còn rất nhiều sức lực, “Che tay lên đầu mình đi.”
—
Mưa mùa hè thất thường, đến nhanh đi cũng nhanh, cả đội còn chưa tìm được chỗ trú mưa, những hạt mưa trên đầu đã tạnh.
Mưa tạnh, rừng cây vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, ban đêm tầm nhìn lại bị hạn chế, tiếp tục đi quả thật không an toàn, khi tìm thấy một vách núi phía trước, Tĩnh Vương liền cho mọi người dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ.
Mưa không lớn, tiểu nương tử không bị ướt nhiều, hắn bảo Mẫn Chương lấy khăn vải trong bọc hành lý ra lau khô những giọt nước trên đầu nàng.
Quay đầu lại thấy mọi người đều dựa vào vách đá nghỉ ngơi, hắn cũng chọn một chỗ khô ráo, để tiểu nương tử dựa vào vai mình, “Ngủ một lát đi, ngày mai còn phải vất vả.”
Đêm qua mọi người vội vã ra khỏi thành, không có thời gian ngủ, đều có chút mệt mỏi.
Càng đến gần Đông Đô, đường đi chỉ càng thêm khó khăn, bản thân nàng lại là người yếu nhất trong đội, Ôn Thù Sắc không dám lãng phí thời gian, dựa vào vai lang quân, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, nàng bị lang quân đánh thức, mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng, cơn buồn bực trong lồng n.g.ự.c đã biến mất, tinh thần cũng khôi phục được nhiều.
Cả đội không trì hoãn nữa, cùng nhau lên ngựa, Ôn Thù Sắc vẫn cưỡi chung ngựa với Tạ Thiệu, trời sáng, ngựa chạy càng lúc càng nhanh. Trước đó đã xóc nảy một lần, bây giờ chạy lại, nàng đã quen hơn nhiều.
Cả đội vào khoảng giờ Tỵ vượt qua dãy núi, đến thị trấn đối diện.
Cả đội lại tách ra, giả làm hai đội thương nhân xuống nông thôn thu mua hàng hóa, lần lượt vào thị trấn. Lần này do Tĩnh Vương và người của vương phủ đi đoạn hậu, Tạ Thiệu, Ôn Thù Sắc và Bùi Khanh đi trước.
Tạ Thiệu dắt ngựa, Ôn Thù Sắc đi bên cạnh hắn, chỉ là một thị trấn nhỏ ở nông thôn, đồ đạc bày bán trên đường không có gì mới mẻ, gần như không ai hỏi han, người đi đường chỉ lo đi đường.
Từ đầu thị trấn đi đến cuối thị trấn, mọi thứ đều rất bình thường.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy tấm biển của thị trấn, tin tức ở Vị Thành hẳn là chưa truyền đến đây, trong thị trấn không hề có chốt chặn.
Bước chân nàng không khỏi tăng nhanh, cách cổng ra vào chỉ còn hai bước, phía sau đột nhiên vang lên mấy tiếng vó ngựa gấp gáp, “Đông Châu phủ có lệnh, tất cả mọi người lập tức dừng lại, không được ra khỏi thị trấn!”
Vị Thành phía sau bị chặn, người đi qua thị trấn không nhiều, mấy người bọn họ quá dễ thấy. Tạ Thiệu thầm kêu không ổn, nhanh chóng đỡ Ôn Thù Sắc lên lưng ngựa, bản thân cũng xoay người lên ngựa.
Tĩnh Vương còn ở phía sau, Bùi Khanh ở lại đoạn hậu.
Mẫn Chương đi theo Tạ Thiệu thúc ngựa, không quay đầu lại phóng ra khỏi thị trấn, ngựa vừa đi không xa, phía sau đã vang lên tiếng đánh nhau.
Ôn Thù Sắc co rúm trong lòng Tạ Thiệu, không dám nhúc nhích.
Ngựa phi nước đại, không dừng lại một khắc.
Chạy được một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa đuổi theo, sắc mặt Ôn Thù Sắc biến đổi, lấy hết can đảm từ trong lòng Tạ Thiệu thò đầu ra nhìn về phía sau, thấy người đến là Bùi Khanh, Tĩnh Vương và người của vương phủ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm
Danh sách chương