Từ Tấn, Phó Dung ở Chiêu Ninh cung ngồi gần nửa canh giờ thì rời đi.
Lúc đi ra gặp Thái Tử, Thái Tử phi vừa từ Phượng Nghi cung thỉnh an trở về.
"Lão Tứ ngày hôm nay sao lại tiến cung?" Thái Tử đi nhanh tới chỗ hai người, ánh mắt ở trên mặt Phó Dung chuyển một vòng, dừng lại một lát mới dời tới Từ Tấn bên kia, cười trêu ghẹo nói: "Lão Tứ vừa thành thân, sao không nhân mấy ngày nghỉ kết hôn này ở trong phủ bồi đệ muội thêm một chút? Ngươi có công sự trên người, sau này muốn thanh nhàn phụ hoàng cũng sẽ không chuẩn."
"Thái Tử nói rất đúng, chúng ta bây giờ liền hồi phủ." Từ Tấn biết tính nết Thái Tử, chắp tay muốn đi.
Thái Tử mau chóng ngăn người: "Lão Tứ ngươi gấp cái gì, tới thì cũng tới rồi, đi với ta qua bên kia ngồi. Đệ muội cùng Phó thị trong phủ ta là tỷ muội, ngày hôm trước các ngươi đại hôn, Phó thị còn tiếc nuối không thể qua đưa gả, mấy ngày nay nhớ thương vô cùng, nàng thân thể lại nặng nề, lão Tứ ngươi giúp ta một lần, chúng ta huynh đệ ôn chuyện, để đệ muội bồi tỷ tỷ nàng giải buồn?"
Nói chuyện thì ánh mắt hướng Phó Dung bên kia ngắm vài lần.
Phó Dung bây giờ thật không trốn nổi, trốn tránh thì mọi người đều không dễ coi, liền làm bộ không phát giác ra, hướng Thái Tử phi sau lưng Thái Tử áy náy nói: "Theo lý là nên đi thăm tỷ tỷ, chỉ là trong phủ còn có việc bận, hôm nay không đi qua được, còn mời Thái Tử phi sau khi hồi cung phái nha hoàn đi qua chỗ tỷ tỷ, thay ta xin lỗi."
Thái Tử phi tươi cười đoan trang: "Tốt, ta sẽ đích thân đi qua nói với nàng."
Nàng tự tiện đáp ứng, cũng chính là chặt đứt khả năng hôm nay Phó Dung đi Đông cung, Thái Tử khóe miệng mím lại.
Phó Dung không nhìn thấy, như trước cùng Thái Tử phi nói chuyện: "Thái Tử phi chiếu cố tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ nào còn cần ta bồi a."
Thái Tử phi nhìn trượng phu, cười nói: "Đệ muội lanh lợi, ta không thể sánh bằng, ngày khác có rảnh vẫn là nên đến ngồi một chút."
Nàng không quen nhìn đức hạnh Thái Tử chiếm trong bát nhìn trong nồi, nhưng đó dù sao là người nàng cần dựa vào, Vương ma ma nói đúng, nàng hiện tại chính là muốn nhân lúc Phó thị có thai dỗ Thái Tử đến phòng nàng nhiều hơn, tương lai có con nối dõi, nàng mới có bản sự để lập thân, đối phó với Phó thị cũng càng an lòng.
Thái Tử nghe xong, sắc mặt rốt cuộc dễ nhìn một chút.
Phó Dung vừa muốn khách sáo đáp ứng, Từ Tấn đột nhiên mở miệng cáo biệt, mắt thấy hắn quay người, Phó Dung lập tức đi theo.
Xoay qua chỗ khác, Thái Tử không còn kiêng dè, ánh mắt theo sát bóng dáng Phó Dung, nghĩ tới hôm qua nghe được tin tức, hai vợ chồng Túc vương không đi Chiêu Ninh cung, hôm nay lại từ sớm đã đến đây, không khỏi nghĩ tới nguyên nhân vì thân thể Phó Dung, cũng chỉ có một cách giải thích này. Hắn cũng từng có lần đầu tiên, biết vừa khai trai thì dễ dàng tham hoan, nhưng hắn cũng không đem người cung nữ kia làm cho thê thảm quá mức, lão Tứ thế nhưng hưng phấn tới mức đã quên suy xét việc ngày kế tiến cung vấn an, này tư vị của Phó gia Tam cô nương hẳn là...
Thái Tử đột nhiên bốc lửa, mắt thấy mĩ nhân đi xa, hắn quay người hướng Thái Tử phi nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Thái Tử phi trong lòng tức giận, lại cũng chỉ có thể cố nén, không ngờ hồi cung rồi Thái Tử thế nhưng không có tìm cớ đi Phó thị bên kia, cũng không cho phép nàng đi qua thăm hỏi, mới vào trong viện liền ôm lấy nàng đi vào trong phòng. Lần đầu tiên được loại đãi ngộ này, Thái Tử phi vừa thẹn vừa ngượng, sợ bị bọn nha hoàn chê cười, nhiều lần cự tuyệt. Thái Tử, vốn đã không thích nữ nhân ở trong phòng quá thuận theo, hiện giờ Thái Tử phi như vậy ngược lại càng hợp khẩu vị hắn, vừa bị Phó Dung làm cho bốc lửa, lăn qua lăn lại chính là hết nửa ngày.
Từ Tấn trên người cũng có hỏa khí.
"Ngươi tính toán ngày nào đi Đông cung thăm tỷ tỷ ngươi?" Trở lại vương phủ, hắn giống như tùy ý hỏi.
Hắn trên đường đi đều không nói chuyện với nàng, Phó Dung sao có thể không biết hắn tức giận, về phần nguyên nhân tức giận, trải qua việc An vương ở chùa Vĩnh Thái cùng với việc Ngô Bạch Khởi ở Khánh quốc công phủ kia, Phó Dung đã sớm lĩnh giáo Từ Tấn lòng dạ hẹp hòi, lúc này càng đoán chắc, cười ngồi vào bên cạnh hắn nói: "Ta thuận miệng nói một chút, vương gia còn tưởng thật?"
Từ Tấn nhìn nàng cười, nghĩ tới nàng đời trước cũng không coi trọng Thái Tử, khí thuận một chút, nghiêm mặt dặn dò: "Thái Tử người nọ, háo sắc thành tính, sau này nếu ngoài ý muốn gặp gỡ hắn, ngươi cẩn thận chút."
Phó Dung thuận theo gật đầu: "Ta biết."
Từ Tấn trong lòng khẽ động, "Làm sao ngươi biết?"
Phó Dung thuận miệng nói: "Đại tỷ tỷ là bị Thái Tử sử thủ đoạn bỉ ổi đoạt về, việc này người khác không biết, ta có thể không biết sao? Lại nói tiếp..." Cố ý kéo dài giọng, nhìn ánh mắt Từ Tấn dần dần nghi hoặc, cười rời xa hắn vài bước mới nhỏ giọng hừ nói: "Lại nói tiếp hôm nay ánh mắt Thái Tử nhìn ta, cùng ánh mắt lúc trước vương gia nhìn ta giống hệt nhau, rõ ràng là không có ý tốt lành, ta đương nhiên sẽ trốn tránh hắn."
Nàng lại châm chọc hắn, Từ Tấn tâm tình cực tốt, ôm lấy người đi vào trong phòng bôi thuốc.
Trong phòng rất nhanh truyền đến động tĩnh khác thường.
Mai Hương Lan Hương hai nha hoàn đối với đêm tân hôn trong lòng còn sợ hãi, nghe được bên trong làm ầm ĩ nhịn không được nhích gần đến màn cửa lắng nghe, chỉ nghe cô nương cười duyên từng trận, hình như là bị người cào ngứa, thanh âm cười cười kia liền thành thở gấp lên, mơ hồ lại là cầu xin lại là cảnh cáo...
Hai người nghe được, mặt đỏ tim đập, xác định cô nương không phải chịu khổ liền mau chóng lui ra.
Ngày thứ hai Phó Dung lại mặt.
Lễ vật đều sớm chuẩn bị tốt rồi, lên xe ngựa xong Phó Dung đem đệm dựa đặt ở giữa nàng cùng Từ Tấn, trợn mắt nói: "Ngày hôm nay nếu ngươi xằng bậy, để ta ở trước mặt người nhà mẹ đẻ mất mặt, ta, ta buổi chiều liền không trở về với ngươi!"
Từ Tấn dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần: "Ai muốn nháo ngươi? Tối hôm qua trị thủy quá mệt, ngươi đừng ồn, ta ngủ một lúc."
Hắn còn có mặt mũi nhắc tối hôm qua, Phó Dung phi hắn một ngụm, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Từ Tấn lặng lẽ mở mắt ra, nhìn nàng như vậy, không nhịn được cười.
Không vào thì không vào, nhưng nàng ở bên cạnh, mười ngón tay thon dài, hai chân thon dài, hắn có là biện pháp làm cho nàng hầu hạ.
Ý nghĩ xuất hiện, ánh mắt lại ở ngực nàng quét qua, chẳng biết lúc nào mới có thể trưởng thành bộ dáng 3 năm sau.
Một đường yên ắng, xe ngựa dừng trước cửa chính Cảnh Dương Hầu phủ.
Không giống lần trước Thái Tử bồi Phó Ninh hồi phủ, lần này Hầu phủ ba phòng già trẻ đều ra nhìn chú rễ mới, tụ ở sảnh đường náo nhiệt.
Từ Tấn, Phó Dung trước hành lễ với các trưởng bối, đầu tiên đương nhiên phải bái lão thái thái.
Lão thái thái nhìn Túc vương bên người Phó Dung mặt như quan ngọc, lại nhìn bên kia Lương Thông bồi Phó Uyển tới đây, trong lòng thầm hận lão thiên gia không có mắt, liên tiếp hai ba lần đưa con rể tốt cho một thứ nữ như Kiều thị, một người so một người càng tốt hơn. Lương gia là thế gia võ học, Lương Thông tiền đồ cực tốt, Túc vương liền càng không cần nói thêm nữa.
Có lòng muốn gọi cháu gái ruột áp đi hào quang ba nữ nhi Nhị phòng, Phó Ninh cùng Phó Uyển tương xứng, một người lại ở trong cung. Phó Bảo Phó Mật thì sao, là mĩ nhân thật, đáng tiếc tuổi tác quá nhỏ, cũng chỉ có thể so với Phó Tuyên. Cháu ngoại nữ Thẩm Tình dung mạo kém Phó Dung, nhưng bằng việc mượn khí độ Hầu phủ giáo dưỡng ra, ngược lại có thể cùng Phó Dung tranh cao thấp, nhưng cố tình hôm nay bụng không thoải mái, nằm ở trên giường không xuống được, biến thành đầy phòng nữ quyến nổi bật đều bị Nhị phòng cướp đi.
Nhị phòng càng ngày thuận gió xuôi nước, lão thái thái nuốt không trôi khẩu khí này, nghĩ ngợi một lúc, vỗ tay Phó Dung dặn dò: "Dung nha đầu có phúc khí, được nhân duyên tốt với vương gia như vậy, về sau phải hầu hạ vương gia thực tốt thực tốt, không thể lại giống ở nhà ham chơi, đi lung tung chung quanh. Còn có a, ngươi bên trên có hai chị dâu Thái Tử phi, Khang vương phi, phía dưới còn có tiểu bối Nhị công chúa, ngộ nhỡ nháo ra không vui, ngươi phải rộng lượng, cẩn thận nghĩ lại sai lầm của mình, đừng bởi một chút chuyện nhỏ liền nghĩ tới trả đũa, trong nhà tỷ muội không so đo với ngươi, những người kia đều là quý nhân, không cẩn thận sẽ chọc phiền toái cho vương gia."
Kiều thị hoàn toàn biến sắc mặt, Phó Uyển cũng kìm lòng không được đỡ đỡ bụng, Phó Tuyên khuôn mặt nhỏ nhắn càng căng lên.
Nam đinh bên kia, Phó Phẩm Xuyên nhíu nhíu mày, Phó Phẩm Ngôn dửng dưng tự nhiên, Phó Thần ngó nhìn phụ thân, không lên tiếng, chỉ nghe muội muội nói như thế nào.
Phó Dung đều đã quen, làm nũng trả lời: "Tổ mẫu đối với ta vẫn là tốt như vậy, ngài yên tâm, ta đều ghi lại, nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ vương gia, sẽ không làm cho ngài thất vọng." Nói xong ngượng ngùng nhìn Từ Tấn liếc mắt một cái.
Từ Tấn cười khẽ, ánh mắt ôn nhu.
Không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, liền khiến trong phòng mọi người đều hiểu, vương gia người ta đối Phó Dung rất hài lòng.
Lão thái thái nắm tay Phó Dung không khỏi tăng thêm khí lực.
Phó Dung bình tĩnh mà tránh ra, tiếp tục đi bái cha mẹ.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Từ Tấn cung kính gọi người.
Lúc trước mới bái kiến lão thái thái thì một câu đều không nói cùng lão thái thái, thần sắc đạm mạc đứng ở bên người Phó Dung, thể hiện rõ ràng là bộ dạng vương gia.
Lúc này lại giống như con rể, loại khác biệt này, đủ để trấn an tâm tư của Phó Phẩm Ngôn Kiều thị.
Nhưng Kiều thị vẫn quở trách nữ nhi nhà mình một câu: "Vương gia, Nùng Nùng quả thật bị chúng ta chiều quen, có chút yếu ớt, sau này nàng làm chuyện sai trái, vương gia liền nói ra, báo tin cho chúng ta, ta sẽ đi qua hảo hảo dạy nàng."
"Nương..." Phó Dung kiều kiều gọi một tiếng.
Kiều thị trừng nàng.
Từ Tấn cười, nhìn Phó Dung nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu khiêm tốn, Nùng Nùng rất tốt, phụ hoàng, mẫu phi đều rất thích nàng."
Phó Dung đắc ý hướng mẫu thân chớp chớp mắt.
Bái xong Phó Phẩm Xuyên Lâm thị, cùng Phó Định, Lương Thông hai đôi vợ chồng tân hôn đối mặt, các tiểu bối đến bái tỷ phu.
Phó Bảo đi đầu, nàng cùng Phó Dung thân cận, kêu Tam tỷ phu thì cố ý trêu ghẹo nhìn Phó Dung, tự nhiên hào phóng mà nhận phong bao hồng của Từ Tấn.
Phó Mật liền rất câu nệ, một tiếng "Tam tỷ phu" gọi được nhẹ nhàng, tiếp phong bao hồng thì mặt đỏ rần, thấy Tam phu nhân âm thầm nhíu mày.
Hai người biểu hiện khác xa, Từ Tấn lại là đối đãi ngang nhau, đều chỉ gật gật đầu, đưa phong bao hồng xong thì không còn việc gì.
Phó Tuyên dắt Quan ca nhi cùng nhau đi tới, Từ Tấn khóe miệng khẽ nhếch lên, khom lưng đem Quan ca nhi bế lên, không coi ai ra gì hỏi hắn: "Quan ca nhi còn nhận được ta không?"
Quan ca nhi mang mũ quả dưa màu xanh nạm ngọc trên vòm mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn bóng loáng, ngó nhìn Từ Tấn mang ngọc Nam Châu cực lớn, tiểu nam oa nhu thuận gọi: "Tam tỷ phu!"
Từ Tấn vẫn luôn thích Quan ca nhi, chuẩn bị cho hắn hai phần phong bao hồng.
Quan ca nhi mỗi tay nắm chặt một cái, hắc hắc cười nhẹ, môi nhỏ toét ra, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ chỉnh tề.
Phó Dung nhịn không được nhận lấy đệ đệ, oán trách Từ Tấn: "Tuyên Tuyên ngươi còn chưa đưa đâu?"
Ngữ khí thân mật tự nhiên, cùng vợ chồng tầm thường không khác biệt.
Từ Tấn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người xấu hổ cười, vội vàng đem phần của Phó Tuyên đưa tới, "Lục muội muội chớ trách."
"Tạ tam tỷ phu." Phó Tuyên ngoài ý muốn liếc hắn một cái, nhận lấy phong bao hồng.
Chào xong, hai vợ chồng cùng đám người Phó Phẩm Xuyên Phó Định cáo từ, theo Nhị phòng mọi người đi vào Đông viện.
Các nam nhân đi ở phía trước, Kiều thị dẫn ba nữ nhi theo ở phía sau, bởi vì Phó Uyển có thai, đi rất chậm.
Phó Dung ôm cánh tay Phó Uyển, sờ sờ bụng nàng sẳng giọng: "Nói với ngươi bao nhiêu lần, ở trong phòng chờ thôi, lại không phải là người ngoài, cần gì phải ra tiếp? Lại không có phong bao hồng cho ngươi."
Phía trước Lương Thông không nhịn được, lớn tiếng trêu ghẹo nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi chính là muốn phong bao hồng đâu, không nghĩ các ngươi không chuẩn bị cho nàng."
Phó Uyển mặt đỏ như xuất huyết, hung hăng trừng hắn.
Lương Thông giả trang sợ hãi nhanh chóng quay đi.
Phó Dung cười trộm, lại sờ sờ bụng Phó Uyển, không biết lần này là cháu ngoại hay là cháu ngoại nữ.
Từ Tấn quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một màn này, trong lòng ấm áp.
Nàng như vậy chờ mong đứa nhỏ của tỷ tỷ, qua một thời gian chính mình mang thai, sẽ càng thêm vui mừng đi? Buổi trưa dùng cơm xong, Từ Tấn có chút say, cùng Phó Dung trở về khuê phòng trước khi nàng xuất giá, nằm dài trên giường ôm Phó Dung cọ xát lung tung: "Nùng Nùng, trung thu có phải hay không quá trễ? Ta nhìn ngươi đã tốt lắm, chúng ta buổi tối thử xem? Ta nhất định sẽ nhẹ một chút."
Trắc phi Thái Tử có thai, chính phi Khang vương có thai, thê tử Lương Thông, Phó Định đều có thai, hắn bức thiết muốn Nùng Nùng cũng hoài một đứa cho hắn.
Lúc đi ra gặp Thái Tử, Thái Tử phi vừa từ Phượng Nghi cung thỉnh an trở về.
"Lão Tứ ngày hôm nay sao lại tiến cung?" Thái Tử đi nhanh tới chỗ hai người, ánh mắt ở trên mặt Phó Dung chuyển một vòng, dừng lại một lát mới dời tới Từ Tấn bên kia, cười trêu ghẹo nói: "Lão Tứ vừa thành thân, sao không nhân mấy ngày nghỉ kết hôn này ở trong phủ bồi đệ muội thêm một chút? Ngươi có công sự trên người, sau này muốn thanh nhàn phụ hoàng cũng sẽ không chuẩn."
"Thái Tử nói rất đúng, chúng ta bây giờ liền hồi phủ." Từ Tấn biết tính nết Thái Tử, chắp tay muốn đi.
Thái Tử mau chóng ngăn người: "Lão Tứ ngươi gấp cái gì, tới thì cũng tới rồi, đi với ta qua bên kia ngồi. Đệ muội cùng Phó thị trong phủ ta là tỷ muội, ngày hôm trước các ngươi đại hôn, Phó thị còn tiếc nuối không thể qua đưa gả, mấy ngày nay nhớ thương vô cùng, nàng thân thể lại nặng nề, lão Tứ ngươi giúp ta một lần, chúng ta huynh đệ ôn chuyện, để đệ muội bồi tỷ tỷ nàng giải buồn?"
Nói chuyện thì ánh mắt hướng Phó Dung bên kia ngắm vài lần.
Phó Dung bây giờ thật không trốn nổi, trốn tránh thì mọi người đều không dễ coi, liền làm bộ không phát giác ra, hướng Thái Tử phi sau lưng Thái Tử áy náy nói: "Theo lý là nên đi thăm tỷ tỷ, chỉ là trong phủ còn có việc bận, hôm nay không đi qua được, còn mời Thái Tử phi sau khi hồi cung phái nha hoàn đi qua chỗ tỷ tỷ, thay ta xin lỗi."
Thái Tử phi tươi cười đoan trang: "Tốt, ta sẽ đích thân đi qua nói với nàng."
Nàng tự tiện đáp ứng, cũng chính là chặt đứt khả năng hôm nay Phó Dung đi Đông cung, Thái Tử khóe miệng mím lại.
Phó Dung không nhìn thấy, như trước cùng Thái Tử phi nói chuyện: "Thái Tử phi chiếu cố tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ nào còn cần ta bồi a."
Thái Tử phi nhìn trượng phu, cười nói: "Đệ muội lanh lợi, ta không thể sánh bằng, ngày khác có rảnh vẫn là nên đến ngồi một chút."
Nàng không quen nhìn đức hạnh Thái Tử chiếm trong bát nhìn trong nồi, nhưng đó dù sao là người nàng cần dựa vào, Vương ma ma nói đúng, nàng hiện tại chính là muốn nhân lúc Phó thị có thai dỗ Thái Tử đến phòng nàng nhiều hơn, tương lai có con nối dõi, nàng mới có bản sự để lập thân, đối phó với Phó thị cũng càng an lòng.
Thái Tử nghe xong, sắc mặt rốt cuộc dễ nhìn một chút.
Phó Dung vừa muốn khách sáo đáp ứng, Từ Tấn đột nhiên mở miệng cáo biệt, mắt thấy hắn quay người, Phó Dung lập tức đi theo.
Xoay qua chỗ khác, Thái Tử không còn kiêng dè, ánh mắt theo sát bóng dáng Phó Dung, nghĩ tới hôm qua nghe được tin tức, hai vợ chồng Túc vương không đi Chiêu Ninh cung, hôm nay lại từ sớm đã đến đây, không khỏi nghĩ tới nguyên nhân vì thân thể Phó Dung, cũng chỉ có một cách giải thích này. Hắn cũng từng có lần đầu tiên, biết vừa khai trai thì dễ dàng tham hoan, nhưng hắn cũng không đem người cung nữ kia làm cho thê thảm quá mức, lão Tứ thế nhưng hưng phấn tới mức đã quên suy xét việc ngày kế tiến cung vấn an, này tư vị của Phó gia Tam cô nương hẳn là...
Thái Tử đột nhiên bốc lửa, mắt thấy mĩ nhân đi xa, hắn quay người hướng Thái Tử phi nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Thái Tử phi trong lòng tức giận, lại cũng chỉ có thể cố nén, không ngờ hồi cung rồi Thái Tử thế nhưng không có tìm cớ đi Phó thị bên kia, cũng không cho phép nàng đi qua thăm hỏi, mới vào trong viện liền ôm lấy nàng đi vào trong phòng. Lần đầu tiên được loại đãi ngộ này, Thái Tử phi vừa thẹn vừa ngượng, sợ bị bọn nha hoàn chê cười, nhiều lần cự tuyệt. Thái Tử, vốn đã không thích nữ nhân ở trong phòng quá thuận theo, hiện giờ Thái Tử phi như vậy ngược lại càng hợp khẩu vị hắn, vừa bị Phó Dung làm cho bốc lửa, lăn qua lăn lại chính là hết nửa ngày.
Từ Tấn trên người cũng có hỏa khí.
"Ngươi tính toán ngày nào đi Đông cung thăm tỷ tỷ ngươi?" Trở lại vương phủ, hắn giống như tùy ý hỏi.
Hắn trên đường đi đều không nói chuyện với nàng, Phó Dung sao có thể không biết hắn tức giận, về phần nguyên nhân tức giận, trải qua việc An vương ở chùa Vĩnh Thái cùng với việc Ngô Bạch Khởi ở Khánh quốc công phủ kia, Phó Dung đã sớm lĩnh giáo Từ Tấn lòng dạ hẹp hòi, lúc này càng đoán chắc, cười ngồi vào bên cạnh hắn nói: "Ta thuận miệng nói một chút, vương gia còn tưởng thật?"
Từ Tấn nhìn nàng cười, nghĩ tới nàng đời trước cũng không coi trọng Thái Tử, khí thuận một chút, nghiêm mặt dặn dò: "Thái Tử người nọ, háo sắc thành tính, sau này nếu ngoài ý muốn gặp gỡ hắn, ngươi cẩn thận chút."
Phó Dung thuận theo gật đầu: "Ta biết."
Từ Tấn trong lòng khẽ động, "Làm sao ngươi biết?"
Phó Dung thuận miệng nói: "Đại tỷ tỷ là bị Thái Tử sử thủ đoạn bỉ ổi đoạt về, việc này người khác không biết, ta có thể không biết sao? Lại nói tiếp..." Cố ý kéo dài giọng, nhìn ánh mắt Từ Tấn dần dần nghi hoặc, cười rời xa hắn vài bước mới nhỏ giọng hừ nói: "Lại nói tiếp hôm nay ánh mắt Thái Tử nhìn ta, cùng ánh mắt lúc trước vương gia nhìn ta giống hệt nhau, rõ ràng là không có ý tốt lành, ta đương nhiên sẽ trốn tránh hắn."
Nàng lại châm chọc hắn, Từ Tấn tâm tình cực tốt, ôm lấy người đi vào trong phòng bôi thuốc.
Trong phòng rất nhanh truyền đến động tĩnh khác thường.
Mai Hương Lan Hương hai nha hoàn đối với đêm tân hôn trong lòng còn sợ hãi, nghe được bên trong làm ầm ĩ nhịn không được nhích gần đến màn cửa lắng nghe, chỉ nghe cô nương cười duyên từng trận, hình như là bị người cào ngứa, thanh âm cười cười kia liền thành thở gấp lên, mơ hồ lại là cầu xin lại là cảnh cáo...
Hai người nghe được, mặt đỏ tim đập, xác định cô nương không phải chịu khổ liền mau chóng lui ra.
Ngày thứ hai Phó Dung lại mặt.
Lễ vật đều sớm chuẩn bị tốt rồi, lên xe ngựa xong Phó Dung đem đệm dựa đặt ở giữa nàng cùng Từ Tấn, trợn mắt nói: "Ngày hôm nay nếu ngươi xằng bậy, để ta ở trước mặt người nhà mẹ đẻ mất mặt, ta, ta buổi chiều liền không trở về với ngươi!"
Từ Tấn dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần: "Ai muốn nháo ngươi? Tối hôm qua trị thủy quá mệt, ngươi đừng ồn, ta ngủ một lúc."
Hắn còn có mặt mũi nhắc tối hôm qua, Phó Dung phi hắn một ngụm, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Từ Tấn lặng lẽ mở mắt ra, nhìn nàng như vậy, không nhịn được cười.
Không vào thì không vào, nhưng nàng ở bên cạnh, mười ngón tay thon dài, hai chân thon dài, hắn có là biện pháp làm cho nàng hầu hạ.
Ý nghĩ xuất hiện, ánh mắt lại ở ngực nàng quét qua, chẳng biết lúc nào mới có thể trưởng thành bộ dáng 3 năm sau.
Một đường yên ắng, xe ngựa dừng trước cửa chính Cảnh Dương Hầu phủ.
Không giống lần trước Thái Tử bồi Phó Ninh hồi phủ, lần này Hầu phủ ba phòng già trẻ đều ra nhìn chú rễ mới, tụ ở sảnh đường náo nhiệt.
Từ Tấn, Phó Dung trước hành lễ với các trưởng bối, đầu tiên đương nhiên phải bái lão thái thái.
Lão thái thái nhìn Túc vương bên người Phó Dung mặt như quan ngọc, lại nhìn bên kia Lương Thông bồi Phó Uyển tới đây, trong lòng thầm hận lão thiên gia không có mắt, liên tiếp hai ba lần đưa con rể tốt cho một thứ nữ như Kiều thị, một người so một người càng tốt hơn. Lương gia là thế gia võ học, Lương Thông tiền đồ cực tốt, Túc vương liền càng không cần nói thêm nữa.
Có lòng muốn gọi cháu gái ruột áp đi hào quang ba nữ nhi Nhị phòng, Phó Ninh cùng Phó Uyển tương xứng, một người lại ở trong cung. Phó Bảo Phó Mật thì sao, là mĩ nhân thật, đáng tiếc tuổi tác quá nhỏ, cũng chỉ có thể so với Phó Tuyên. Cháu ngoại nữ Thẩm Tình dung mạo kém Phó Dung, nhưng bằng việc mượn khí độ Hầu phủ giáo dưỡng ra, ngược lại có thể cùng Phó Dung tranh cao thấp, nhưng cố tình hôm nay bụng không thoải mái, nằm ở trên giường không xuống được, biến thành đầy phòng nữ quyến nổi bật đều bị Nhị phòng cướp đi.
Nhị phòng càng ngày thuận gió xuôi nước, lão thái thái nuốt không trôi khẩu khí này, nghĩ ngợi một lúc, vỗ tay Phó Dung dặn dò: "Dung nha đầu có phúc khí, được nhân duyên tốt với vương gia như vậy, về sau phải hầu hạ vương gia thực tốt thực tốt, không thể lại giống ở nhà ham chơi, đi lung tung chung quanh. Còn có a, ngươi bên trên có hai chị dâu Thái Tử phi, Khang vương phi, phía dưới còn có tiểu bối Nhị công chúa, ngộ nhỡ nháo ra không vui, ngươi phải rộng lượng, cẩn thận nghĩ lại sai lầm của mình, đừng bởi một chút chuyện nhỏ liền nghĩ tới trả đũa, trong nhà tỷ muội không so đo với ngươi, những người kia đều là quý nhân, không cẩn thận sẽ chọc phiền toái cho vương gia."
Kiều thị hoàn toàn biến sắc mặt, Phó Uyển cũng kìm lòng không được đỡ đỡ bụng, Phó Tuyên khuôn mặt nhỏ nhắn càng căng lên.
Nam đinh bên kia, Phó Phẩm Xuyên nhíu nhíu mày, Phó Phẩm Ngôn dửng dưng tự nhiên, Phó Thần ngó nhìn phụ thân, không lên tiếng, chỉ nghe muội muội nói như thế nào.
Phó Dung đều đã quen, làm nũng trả lời: "Tổ mẫu đối với ta vẫn là tốt như vậy, ngài yên tâm, ta đều ghi lại, nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ vương gia, sẽ không làm cho ngài thất vọng." Nói xong ngượng ngùng nhìn Từ Tấn liếc mắt một cái.
Từ Tấn cười khẽ, ánh mắt ôn nhu.
Không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, liền khiến trong phòng mọi người đều hiểu, vương gia người ta đối Phó Dung rất hài lòng.
Lão thái thái nắm tay Phó Dung không khỏi tăng thêm khí lực.
Phó Dung bình tĩnh mà tránh ra, tiếp tục đi bái cha mẹ.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Từ Tấn cung kính gọi người.
Lúc trước mới bái kiến lão thái thái thì một câu đều không nói cùng lão thái thái, thần sắc đạm mạc đứng ở bên người Phó Dung, thể hiện rõ ràng là bộ dạng vương gia.
Lúc này lại giống như con rể, loại khác biệt này, đủ để trấn an tâm tư của Phó Phẩm Ngôn Kiều thị.
Nhưng Kiều thị vẫn quở trách nữ nhi nhà mình một câu: "Vương gia, Nùng Nùng quả thật bị chúng ta chiều quen, có chút yếu ớt, sau này nàng làm chuyện sai trái, vương gia liền nói ra, báo tin cho chúng ta, ta sẽ đi qua hảo hảo dạy nàng."
"Nương..." Phó Dung kiều kiều gọi một tiếng.
Kiều thị trừng nàng.
Từ Tấn cười, nhìn Phó Dung nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu khiêm tốn, Nùng Nùng rất tốt, phụ hoàng, mẫu phi đều rất thích nàng."
Phó Dung đắc ý hướng mẫu thân chớp chớp mắt.
Bái xong Phó Phẩm Xuyên Lâm thị, cùng Phó Định, Lương Thông hai đôi vợ chồng tân hôn đối mặt, các tiểu bối đến bái tỷ phu.
Phó Bảo đi đầu, nàng cùng Phó Dung thân cận, kêu Tam tỷ phu thì cố ý trêu ghẹo nhìn Phó Dung, tự nhiên hào phóng mà nhận phong bao hồng của Từ Tấn.
Phó Mật liền rất câu nệ, một tiếng "Tam tỷ phu" gọi được nhẹ nhàng, tiếp phong bao hồng thì mặt đỏ rần, thấy Tam phu nhân âm thầm nhíu mày.
Hai người biểu hiện khác xa, Từ Tấn lại là đối đãi ngang nhau, đều chỉ gật gật đầu, đưa phong bao hồng xong thì không còn việc gì.
Phó Tuyên dắt Quan ca nhi cùng nhau đi tới, Từ Tấn khóe miệng khẽ nhếch lên, khom lưng đem Quan ca nhi bế lên, không coi ai ra gì hỏi hắn: "Quan ca nhi còn nhận được ta không?"
Quan ca nhi mang mũ quả dưa màu xanh nạm ngọc trên vòm mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn bóng loáng, ngó nhìn Từ Tấn mang ngọc Nam Châu cực lớn, tiểu nam oa nhu thuận gọi: "Tam tỷ phu!"
Từ Tấn vẫn luôn thích Quan ca nhi, chuẩn bị cho hắn hai phần phong bao hồng.
Quan ca nhi mỗi tay nắm chặt một cái, hắc hắc cười nhẹ, môi nhỏ toét ra, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ chỉnh tề.
Phó Dung nhịn không được nhận lấy đệ đệ, oán trách Từ Tấn: "Tuyên Tuyên ngươi còn chưa đưa đâu?"
Ngữ khí thân mật tự nhiên, cùng vợ chồng tầm thường không khác biệt.
Từ Tấn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người xấu hổ cười, vội vàng đem phần của Phó Tuyên đưa tới, "Lục muội muội chớ trách."
"Tạ tam tỷ phu." Phó Tuyên ngoài ý muốn liếc hắn một cái, nhận lấy phong bao hồng.
Chào xong, hai vợ chồng cùng đám người Phó Phẩm Xuyên Phó Định cáo từ, theo Nhị phòng mọi người đi vào Đông viện.
Các nam nhân đi ở phía trước, Kiều thị dẫn ba nữ nhi theo ở phía sau, bởi vì Phó Uyển có thai, đi rất chậm.
Phó Dung ôm cánh tay Phó Uyển, sờ sờ bụng nàng sẳng giọng: "Nói với ngươi bao nhiêu lần, ở trong phòng chờ thôi, lại không phải là người ngoài, cần gì phải ra tiếp? Lại không có phong bao hồng cho ngươi."
Phía trước Lương Thông không nhịn được, lớn tiếng trêu ghẹo nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi chính là muốn phong bao hồng đâu, không nghĩ các ngươi không chuẩn bị cho nàng."
Phó Uyển mặt đỏ như xuất huyết, hung hăng trừng hắn.
Lương Thông giả trang sợ hãi nhanh chóng quay đi.
Phó Dung cười trộm, lại sờ sờ bụng Phó Uyển, không biết lần này là cháu ngoại hay là cháu ngoại nữ.
Từ Tấn quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một màn này, trong lòng ấm áp.
Nàng như vậy chờ mong đứa nhỏ của tỷ tỷ, qua một thời gian chính mình mang thai, sẽ càng thêm vui mừng đi? Buổi trưa dùng cơm xong, Từ Tấn có chút say, cùng Phó Dung trở về khuê phòng trước khi nàng xuất giá, nằm dài trên giường ôm Phó Dung cọ xát lung tung: "Nùng Nùng, trung thu có phải hay không quá trễ? Ta nhìn ngươi đã tốt lắm, chúng ta buổi tối thử xem? Ta nhất định sẽ nhẹ một chút."
Trắc phi Thái Tử có thai, chính phi Khang vương có thai, thê tử Lương Thông, Phó Định đều có thai, hắn bức thiết muốn Nùng Nùng cũng hoài một đứa cho hắn.
Danh sách chương