Lễ chúc thọ Tề lão thái thái, Kiều Thị dự định mang theo 3 nữ nhi. Phó
Uyển 15 tuổi cũng là thời điểm để bàn chuyện hôn sự. Kiều Thị đối trưởng nữ rất có lòng tin, chỉ là gia đình của bà mới chuyển đến Tín Đô được 2 năm, giao tế không coi là rộng, sợ ngay cả giao tình với các phủ nhỏ
khác cũng không sâu. Bà phải mang nữ nhi ra cửa nhiều, để các thái thái, phu nhân khác thấy được phong thái của trưởng nữ Phó gia.
Phó Tuyên không thích náo nhiệt, muốn ở lại nhà chăm đệ đệ, Kiều Thị không cho. Quan Ca nhi đã có mama và nhũ mẫu trông coi, còn cần một đứa nhỏ choai choai như nàng bận tâm sao. Bà chỉ sợ tiểu nữ nhi này cả ngày vùi đầu vào đọc sách không tốt cho mắt, rồi hay ngây người, đi ra ngoài cùng các cô nương cùng tuổi nói nói cười cười mới tốt.
Về phần Phó Dung, Kiều Thị chỉ hi vọng nữ nhi an phận một chút, đáng tiếc Phó Dung chưa từng nghe lời bà. Mỗi lần có yến hội nào nàng đều ồn ào muốn đi. Thời điểm trước khi xuất phát, đợi ba nữ nhi trang điểm xong cùng nhau đi tới chính phòng, Kiều Thị đánh giá từng người một.
Phó Uyển mặc thân áo thêu màu mân côi đi giày hoa vải, phía dưới mặc váy dài trắng tinh, diễm lệ mà không mất thanh nhã, đoan trang hào phóng. Phó Tuyên còn nhỏ nhưng lại chải tóc kiểu song nha kế, cài thêm trâm châu hoa Hải Đường, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc như một người lớn, càng làm cho người ta thêm yêu thích.
Kiều Thị nhìn 2 nữ nhi này rất hài lòng, chỉ kinh ngạc hỏi Phó Dung: “ Nùng Nùng sao lại mặc một thân thuần trắng như vậy?”
Phó Dung nhìn trên người mình mặc váy màu xanh nhạt, phẫn nộ nói: “ Như vậy mới không gây chú ý, miễn cho những người đó thấy con cài hoa điền lại như nhìn thấy quái vật.” Lời này đương nhiên chỉ để dỗ người, vô luận kiếp trước hay kiếp này Phó Dung chỉ làm theo ý mình, không để ý đến cái nhìn của người khác. Đời trước Phó Dung khi đến Tề gia chỉ mặc một thân áo hồng bình thường, các tiểu thư khác nhìn nàng chằm chằm mà xôn xao bàn luận, Phó Dung liền đắc ý bởi vì nàng biết khi mình trang điểm lên sẽ xinh đẹp như thế nào. Chỉ cần chính nàng cảm thấy đẹp thì không sợ người khác bàn luận.
Nhưng kiếp này, Phó Dung không muốn rêu rao như trước, rêu rao cho ai xem? Cùng so sánh với kinh thành phồn hoa, những thiếu gia, tiểu thư ở thành Tín Đô này không đáng nàng để bụng. Hôm nay nàng đi chính là theo cùng tỷ tỷ, thuận lợi gặp vài tỷ muội tốt, mặc quần áo trang điểm chỉ cần thoải mái tự nhiên là được. Kiều Thị bất đắc dĩ sờ đầu nữ nhi, chỉ cần có dung mạo như vậy nữ nhi chỉ cần mặc áo trắng thuần khiết cũng cho người khác chú ý.
“ Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Bên này cả gia đình mới xuất phát, thì Tề gia bên kia đã vô cùng náo nhiệt. Tề đại lão gia là tuần phủ tỉnh Thiểm Tây, tay nắm trọng binh, chân chính là một vị quan to, bởi vậy Tề đại lão gia ở Tín Đô thành rất có uy vọng hơn Phó gia, chỉ có Quận Vương phủ mới ngăn chặn được bọn họ. Có thân phận như vậy, nên số quan viên lớn nhỏ đến chúc thọ không đếm được, ngã tư đường trước Tề gia chật kín người ngựa.
Tề đại lão gia không có ở nhà, cho nên Tề nhị lão gia đứng ở cửa đón tiếp khách, Tề Sách, Tề Giản phân chia đứng ở 2 bên. Tề Sách tuấn tú lịch sự tiếp đãi khách hào phóng mà thong dong, Tề Giản ít nói, đứng bên cạnh chỉ cười cười.
“ Lão gia, Phó đại nhân tới.” một gã sai vặt lanh lẹ nói. Tề Giản lập tức ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy hai chiếc xe ngựa, một trước một sau đang đi tới chỗ rẽ, chiếc phía trước do Phó Thần đi cùng thì tiếp tục đi lên trước, còn chiếc phía sau có nha hoàn, ma ma vây quanh đi tới cửa bắc, trong chốc lát lại từ cửa hông đi tới hậu viện.
Tề Giản vẫn nhìn theo chiếc xe nữ quyến của Phó gia cho tới khi biến mất, hắn thất vọng thu hồi tầm mắt, có chút phiền chán các quy củ thế tục. Nam nữ không thể cùng vào cùng ra, hắn ở chỗ này đón khách còn có thể nhìn thấy tam tiểu thư một chút.
Tề Sách đem ánh mắt của đệ đệ nhìn vào trong mắt, chẳng biết tại sao trong đầu lại hiện lên dung mạo hai vị tiểu thư Phó gia. Tam tiểu thư cùng tuổi với muội muội, vẫn còn con nít, ngược lại nhị tiểu thư Phó Uyển, dung mạo không thua muội muội, lại có thân hình yểu điệu nên hơn nhiều chỗ. Vừa có thân hình cao gầy của cô nương phương Bắc, lại có dung mạo thanh tú như sơn như thủy của cô nương phương Nam, lại càng khỏi nói tới một thân khí độ đoan trang cho vị trí chủ mẫu một nhà. Ít nhất hắn ở thành Tín Đô nhiều năm như vậy, chưa thấy qua cô nương nào hơn được Phó Uyển.
“ Bá phụ đã tới.” Nghĩ như vậy, khi phụ tử Phó Phẩm Ngôn đi tới Tề Sách đi theo Tề nhị lão gia nghênh đón, cười khẽ chào hỏi. Ngày thọ lão thái thái, Tề Sách mặc một thân trường bào Hàng Văn màu xanh ngọc thêu Tùng Hạc, trên búi tóc cài ngọc trâm, phía dưới đeo ngọc bội dương chi bạch ngọc, thiếu niên có dáng người cao to phong lưu phóng khoáng, nhìn thấy như hạc trong bầy gà.
Phó Phẩm Ngôn vuốt vuốt chòm râu ngắn, nhưng trong lòng lại hô lên một tiếng hay. Ông đương nhiên đã gặp qua Tề Sách, tính ra Tề Sách còn là sư huynh của Phó Thần, là công tử số một, số hai ở thành Tín Đô, khi cần lựa chọn con rể Phó Phẩm Ngôn cũng âm thầm đem Tề Sách là nhân tuyển số một. Bởi vậy Tề Sách càng xuất chúng, ông càng vừa lòng, chỉ là chuyện cưới gả từ trước đến nay đều do nhà trai nói trước. Ông tuy thưởng thức Tề Sách cũng không tiện mở miệng thăm dò, làm cho địa vị nữ nhi nhà mình thấp đi.
Nữ nhi của ông cũng không lo gả, nếu Tề gia vô tình, ông đương nhiên sẽ chọn nhà khác, dù sao vẫn còn một năm nên lựa chọn cẩn thận. Cùng Tề nhị lão gia hàn huyên vài câu, ánh mắt nhìn về Tề Sách, Tề Giản “Mấy ngày nay không gặp, hai huynh đệ các ngươi hình như cao hơn.”
Tề Sách cười nói: “ Bá phụ chê cười rồi, bên ngoài trời nóng, mời bá phụ vào trong dùng trà.” nói xong đi đến bên cạnh Phó Phẩm Ngôn cùng Phó Thần một trái, một phải theo ông đi về phía trước. Đại công tử Tề gia khiêm tốn lễ độ như cũ, nhưng nhiều hơn vài phần nhiệt tình mà người khác khó thể nhìn ra.
Phó Phẩm Ngôn lăn lộn ở quan trường, sớm luyện thành tinh, ông cảm thấy hứng thú liếc nhìn Tề Sách. Tò mò vì sao thiếu niên lần này lại có biến hóa, ba người trên đường vừa đi vừa trò chuyện, Tề Giản lại bước chậm một bước, cẩn thận nghe Phó Phẩm Ngôn nói chuyện. Ngẫu nhiên Phó Phẩm Ngôn quay đầu hỏi chuyện hắn, làm lòng bàn tay của hắn đổ mồ hôi, tận lực trấn định trả lời, đợi Phó Phẩm Ngôn quay đầu đi mới dám thở phào, thả lỏng, lại cảm thấy còn khẩn trương hơn cả khi phụ thân hắn kiểm tra việc học.
Trong hậu hoa viên Tề gia, vừa đúng lúc hoa mẫu đơn nở. Phó Dung vốn định canh giữ bên người tỷ tỷ, mà Lương Ánh Phương khí lực quá lớn nên kéo nàng qua một bên, Phó Dung đành phải ngồi một bên nhìn chằm chằm người nhà của Tề lão thái thái, một bên cùng Lương Ánh Phương nói chuyện.
“ thật sự không có bệnh gì lớn, ngươi nhìn ta bây giờ không tốt sao?” Phó Dung nhiều lần cam đoan, sợ Lương Ánh Phương tiếp tục truy vấn, nàng nhanh chóng nhắc tới chuyện khác. “ Lần trước không phải nói sẽ dạy bơi lội cho ta sao? Thế nào, khi nào thì ngươi dạy đây?”
Lương Ánh Phương cũng chuyển dời lực chú ý, nhìn chằm chằm Phó Dung nghĩ “ Cuối tháng đi, khi trở về cũng là đoan ngọ rồi.” Phó Dung lập tức đồng ý, một chút cũng không lo lắng cha mẹ hai bên không đồng ý.
“Hai người các ngươi to nhỏ chuyện gì đó?” Tề Trúc mặc váy hồng phấn cười tươi như hoa mẫu đơn từ phía dau nhảy ra, ôm lấy cánh tay Phó Dung làm nũng. “ Ta nghe thấy hết rồi, đi ngâm nước nóng đúng không, ta cũng muốn đi.”
Lương Ánh Phương không quá thích Tề Trúc, luôn cảm thấy khi nàng gặp ai cũng tươi cười, chu toàn mọi mặt nhưng có chút giả dối, bởi vậy nói: “ Ngươi không nên đi, nhà của ngươi chỉ có mình ngươi là nữ nhi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta không chịu nổi trách nhiệm.” Hôm nay nếu không biết Phó Dung có tới, nàng cũng không muốn tới.
Tề Trúc có chút xấu hổ, Phó Dung vội vàng hòa giải: “ Ánh Phương nói đúng, nàng dạy ta bơi lội, liền không thể chăm sóc cho ngươi, một mình ngươi đi xuống nước cũng đâu có vui? Đợi khi ta biết bơi thì mời ngươi đi, lúc đó ta cùng Ánh Phương dạy cho ngươi.”
Phụ thân nhiều lần lên chức, Phó Dung cùng phụ thân đi dạo một vòng lớn Giang Nam nên hạng người gì mà nàng chưa gặp qua, khéo đưa đẩy hay thẳng thắn nàng đều thấy qua, không cảm thấy tính tình này của Tề Trúc có gì không ổn. Người khác đối với nàng thật tâm vài phần, nàng đồng dạng sẽ hoàn trả lại như vậy, đạo lý đối nhân xử thế không phải như vậy sao? Sắc mặt Tề Trúc khôi phục lại tự nhiên, trêu ghẹo Phó Dung: “Hôm kia nhìn ngươi mang mi tâm rơi, hôm nay lại cài hoa điền, gần đây sao lại nghĩ ra kiểu trang điểm mới mẻ này? thật là đã xinh đẹp nhất thành, còn trang điểm như vậy, muốn chúng ta tự biết xấu hổ không dám ra khỏi nhà sao?”
Phó Dung cười khẽ: “ Lời này ai nói cũng không nên do ngươi nói, ta vẫn cảm thấy ngươi là cô nương đẹp nhất?” Nàng đương nhiên không nghĩ như vậy, nhưng Tề Trúc quả thật xinh đẹp, nếu không phải nàng chuyển qua thành này, mỹ nhân đệ nhất thành Ký Châu này sẽ thuộc về Tề Trúc. “Được rồi, hai người đều xinh đẹp, ta là người quái dị nên đứng qua một bên đi!” Lương Ánh Phương không thích Phó Dung cùng Tề Trúc chơi cùng nên nói dỗi.
Phó Dung bất đắc dĩ, trấn an Tề Trúc: “Tính tình nàng nóng, ngươi đừng để ý, đi thôi, hôm nay mừng thọ tổ mẫu ngươi, chúng ta không nên chỉ lo chơi.” Mẫu thân luôn cười, tỷ tỷ xấu hổ, Phó Dung tò mò Tề lão thái thái đang nói gì.
Hai tiểu cô nương như hai đóa hoa sóng vai cùng bước tới, nhìn trên đất thấy cô nương mang giày có thêu hoa cúc sắc nét, Tề lão thái thái mỉm cười nói với Kiều Thị: “ Ta hâm mộ ba nữ nhi nhà ngươi nhất, đứa này xinh, đứa kia càng xinh hơn, thật muốn đoạt lấy một người bồi bên cạnh ta. Mỗi ngày nhìn một lát còn tốt hơn so với linh đan diệu dược.
Phó Dung dừng bước, Kiều Thị sửng sốt một chút,nhìn xem Tề lão thái thái lại nhìn Tề phu nhân, vừa vặn nhìn thấy Tề phu nhân đang đánh giá Phó Uyển. Chẳng lẽ Tề gia có ý kết thân? Mặc kệ có hay không có, hiện tại cũng không phải là thời điểm để nghiên cứu, Kiều Thị cười trả lời: “ Ngài thật quá khen, A Trúc có thể so sánh với 3 tỷ muội này, có A Trúc châu ngọc bên người, lão thái thái làm sao để ý người bên ngoài, ngài đừng dỗ chúng con vui vẻ, hôm nay là mừng thọ của người phải là chúng con dỗ người mới phải.”
“ Xem ngươi nói này, hèn chi miệng Nùng Nùng lại ngọt như vậy, thì ra đều thừa hưởng từ ngươi.” Tề lão thái thái cười nghiêng ngả, lời này giống trong quá khứ. Phó Dung trên mặt thì cười nhưng trong lòng lại phiền muộn không thôi.
Kiếp trước yến hội cử hành được một nửa, Phó Dung đi nhà xí, tỷ tỷ đi theo nàng. thì gặp Tề Sách đang đưa mấy vị công tử đi chúc thọ Tề thái thái. Đôi bên đồng thời đi tới ngã rẽ, tỷ tỷ không chú ý, cùng hắn đụng nhau, trước khi té ngã bị cánh tay dài của Tề Sách đỡ được ôm vào trong lòng… Sau một thời gian, Tề Gia có mời các nàng đến vài lần, Tề Sách tìm mọi cơ hội để gặp mặt tỷ tỷ, rất nhanh đã phái người tới chính thức cầu hôn, phụ thân mẫu thân rất hài lòng, nghị hôn phi thường thuận lợi.
Vốn là lần này Phó Dung không muốn cho Tề Sách thấy tỷ tỷ, bất đắc dĩ người định không bằng trời định, hai người gặp nhau trước ở Như Ý Trai. Hôm nay dựa theo thái độ của Tề lão thái thái, là Tề Sách cùng trưởng bối trong nhà thống nhất ý kiến, bọn họ vẫn là coi trọng tỷ tỷ của nàng.
Hai nhà môn đăng hộ đối, tỷ tỷ lại có tài mạo song toàn, Tề gia có người chướng mắt mới là kỳ quái, Phó Dung nhẹ nhàng cắn môi. Nàng không sợ Tề Sách cầu hôn, chỉ sợ cha mẹ lại bị vẻ đạo mạo, khí khái quân tử của hắn lừa gạt.
không được, nàng phải sửa lại kế hoạch, mắt thấy không bao lâu nữa Tề Sách sẽ qua đây. Phó Dung cúi người cùng Phó Uyển thì thầm, Phó Uyển liền lập tức nói: “ Tỷ đưa muội đi.”
Phó Dung sẵn giọng: “ Muội không còn là tiểu hài tử, làm gì cũng phải đi cùng tỷ tỷ, để Lan Hương đi theo là được, tỷ giúp muội nói một tiếng với nương.” Phó Uyển không nghĩ nhiều, xoay người truyền lời lại cho mẫu thân. Kiều Thị nhìn Phó Dung, chỉ sợ nàng lại lấy cớ chạy ra ngoài chơi, nên phân phó đại nha hoàn của bà Xảo Hạnh đi theo.
Phó Dung u oán nhìn lại mẫu thân, giống như thầm oán bà không tín nhiệm, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Chuyện kế tiếp cũng giống như kiếp trước tái diễn lại, chủ tớ 3 người dưới sự chỉ dẫn của nha hoàn Tề gia đi cung phòng, trở về ngẫu nhiên “ đụng phải” Tề Sách.
Mắt thấy Phó Dung sắp ngã xuống, trong mắt Tề Sách lóe lên một chút do dự, tam tiểu thư này đến cùng muốn chơi trò gì? Bất quá hắn vẫn đúng lúc ra tay, đem người kéo trở về.
Chương 14
Tề Sách biết Phó Dung cố ý đụng vào hắn. Trong hoa viên hoa lá xum xuê, dễ dàng ngăn trở tầm mắt của người khác, sắp đến ngã rẽ thì có thanh âm quen thuộc mà mềm mại từ bên kia truyền tới, nhẹ giọng thì thầm như chim hót mùa thu. Tề Sách không tự chủ bước chân chậm lại, cũng không biết là chờ mong cái gì. Khoảng cách gần lại, hắn ỷ vào thân mình cao, nhìn xuyên qua những cành cây chỉ thấy phía trước 3 chủ tớ Phó Dung, cũng không có Phó Uyển. Liền hướng đường đối diện tránh vài bước cách xa các nàng tránh đụng phải nhau. Đáng tiếc hắn nhường đường mà vị tam tiểu thư kia lại không muốn, lấy tư thế nghiêng đầu nói chuyện với nha hoàn mà đi ra, khi bước ra một bước rõ ràng chỉ sau một cái chớp mắt, dường như tính sai khoảng cách. Nên nàng mới giả vờ bình thường như chơi nháo trốn để đụng vào hắn. Chính xác tốc độ kia, làm hắn không có cách nào khác né tránh.
Nàng muốn làm cái gì? Thích hắn nên cố ý thiết kế tình cờ vừa ra cửa để gặp được? Đổi lại người khác, Tề Sách chắn chắc cho người đó ngã sấp xuống, chỉ là thân phận của nàng bất đồng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tương lai nàng là em vợ của hắn. cô nương được nuông chiều thường yêu sinh khí, nghe nói Phó Uyển vô cùng thương yêu hai muội muội, mà Phó Dung là nữ nhi mà Phó Phẩm Ngôn sủng nhất. Tề Sách không muốn đắc tội trước với em vợ để thêm phiền toái, nên đành đưa tay ra đỡ. Phó Dung vừa mới ổn định thân hình xong, Tề Sách lập tức buông tay, lui về phía sau 2 bước khách khí nói: “ Tại hạ đi đường vội vàng, vô tình va chạm với tam tiểu thư, có làm tam tiểu thư bị thương không?”
Phó Dung cúi đầu, xem khoảng cách giữa hai người đủ để đặt một sư tử đá lớn, làm đầu nàng đột nhiên có chút căng thẳng. Kiếp trước rõ ràng Tề Sách đem tỷ tỷ kéo vào trong ngực, thiếu niên cao lớn anh tuấn, cô nương mặt phiếm hồng gắt gao ôm nhau, hình ảnh kia tốt đẹp như một bức tranh. Phó Dung nhìn thấy cảnh đó cũng quên sinh khí dùm tỷ tỷ bị người khác chiếm tiện nghi. Sau khi tỷ tỷ chết, bức tranh đó lại trở thành ác mộng của nàng, hận chính mình mắt bị mù, đem kẻ vô liêm sỉ thành quân tử, không thể khuyên can đúng lúc.
Mà kế hoạch của Phó Dung, chính là làm cho Xảo Hạnh nhìn thấy một màn Tề Sách ôm nàng. Về sau khi Tề Sách đến cửa cầu hôn, nàng hợp thời lộ ra bất mãn, lặng lẽ nói cho mẫu thân biết Tề Sách đã từng động tay chân với nàng, lúc trước vì xấu hổ mới giấu diếm đi. Lấy nhân phẩm Tề Sách biểu hiện ra, mẫu thân hơn phân nửa sẽ không tin, bà sẽ đi hỏi Xảo Hạnh, chỉ cần Xảo Hạnh thừa nhận có chuyện như vậy xảy ra, mẫu thân sẽ không truy hỏi nhiều.
Trước giờ cha mẹ luôn yêu chiều tỷ muội các nàng, sẽ như thế nào mà gả tỷ tỷ cho ngụy quân tử đã từng phi lễ với nàng? Nhưng mà bây giờ trong toàn bộ quá trình đỡ nàng chỉ đụng lấy cánh tay của nàng, lồng ngực của hắn cách nàng rất xa, làm cho nàng muôn vu hãm hắn không được.
“ Tiểu thư người không sao chứ?” Lan Hương cùng Xảo Hạnh sốt ruột xông tới, Phó Dung ngẩng đầu chống lại đôi mắt bình tĩnh của Tề Sách, âm thầm nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “ Nguyên lai là Tề đại ca, tại sao huynh lại tới nơi đây?”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ, sau khi bị đụng ngã nói tới những lời này tựa như oán tránh, ủy khuất, Tề Sách nghe vào trong tai lại có hương vị khác. Ý thức được tiểu cô nương đối với mình biểu lộ tâm tư, Tề Sách không nhìn vào ánh mắt của Phó Dung nữa, lời ít ý nhiều nói: “ Ta cùng lệnh huynh và vài người mới làm mấy câu thơ chúc mừng, đang muốn đưa cho tổ mẫu xem qua, tam tiểu thư nếu không có chuyện gì, ta đi trước, đám người kia vẫn chờ tổ mẫu chọn ra khôi thủ.”
Phó Tuyên không thích náo nhiệt, muốn ở lại nhà chăm đệ đệ, Kiều Thị không cho. Quan Ca nhi đã có mama và nhũ mẫu trông coi, còn cần một đứa nhỏ choai choai như nàng bận tâm sao. Bà chỉ sợ tiểu nữ nhi này cả ngày vùi đầu vào đọc sách không tốt cho mắt, rồi hay ngây người, đi ra ngoài cùng các cô nương cùng tuổi nói nói cười cười mới tốt.
Về phần Phó Dung, Kiều Thị chỉ hi vọng nữ nhi an phận một chút, đáng tiếc Phó Dung chưa từng nghe lời bà. Mỗi lần có yến hội nào nàng đều ồn ào muốn đi. Thời điểm trước khi xuất phát, đợi ba nữ nhi trang điểm xong cùng nhau đi tới chính phòng, Kiều Thị đánh giá từng người một.
Phó Uyển mặc thân áo thêu màu mân côi đi giày hoa vải, phía dưới mặc váy dài trắng tinh, diễm lệ mà không mất thanh nhã, đoan trang hào phóng. Phó Tuyên còn nhỏ nhưng lại chải tóc kiểu song nha kế, cài thêm trâm châu hoa Hải Đường, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc như một người lớn, càng làm cho người ta thêm yêu thích.
Kiều Thị nhìn 2 nữ nhi này rất hài lòng, chỉ kinh ngạc hỏi Phó Dung: “ Nùng Nùng sao lại mặc một thân thuần trắng như vậy?”
Phó Dung nhìn trên người mình mặc váy màu xanh nhạt, phẫn nộ nói: “ Như vậy mới không gây chú ý, miễn cho những người đó thấy con cài hoa điền lại như nhìn thấy quái vật.” Lời này đương nhiên chỉ để dỗ người, vô luận kiếp trước hay kiếp này Phó Dung chỉ làm theo ý mình, không để ý đến cái nhìn của người khác. Đời trước Phó Dung khi đến Tề gia chỉ mặc một thân áo hồng bình thường, các tiểu thư khác nhìn nàng chằm chằm mà xôn xao bàn luận, Phó Dung liền đắc ý bởi vì nàng biết khi mình trang điểm lên sẽ xinh đẹp như thế nào. Chỉ cần chính nàng cảm thấy đẹp thì không sợ người khác bàn luận.
Nhưng kiếp này, Phó Dung không muốn rêu rao như trước, rêu rao cho ai xem? Cùng so sánh với kinh thành phồn hoa, những thiếu gia, tiểu thư ở thành Tín Đô này không đáng nàng để bụng. Hôm nay nàng đi chính là theo cùng tỷ tỷ, thuận lợi gặp vài tỷ muội tốt, mặc quần áo trang điểm chỉ cần thoải mái tự nhiên là được. Kiều Thị bất đắc dĩ sờ đầu nữ nhi, chỉ cần có dung mạo như vậy nữ nhi chỉ cần mặc áo trắng thuần khiết cũng cho người khác chú ý.
“ Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Bên này cả gia đình mới xuất phát, thì Tề gia bên kia đã vô cùng náo nhiệt. Tề đại lão gia là tuần phủ tỉnh Thiểm Tây, tay nắm trọng binh, chân chính là một vị quan to, bởi vậy Tề đại lão gia ở Tín Đô thành rất có uy vọng hơn Phó gia, chỉ có Quận Vương phủ mới ngăn chặn được bọn họ. Có thân phận như vậy, nên số quan viên lớn nhỏ đến chúc thọ không đếm được, ngã tư đường trước Tề gia chật kín người ngựa.
Tề đại lão gia không có ở nhà, cho nên Tề nhị lão gia đứng ở cửa đón tiếp khách, Tề Sách, Tề Giản phân chia đứng ở 2 bên. Tề Sách tuấn tú lịch sự tiếp đãi khách hào phóng mà thong dong, Tề Giản ít nói, đứng bên cạnh chỉ cười cười.
“ Lão gia, Phó đại nhân tới.” một gã sai vặt lanh lẹ nói. Tề Giản lập tức ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy hai chiếc xe ngựa, một trước một sau đang đi tới chỗ rẽ, chiếc phía trước do Phó Thần đi cùng thì tiếp tục đi lên trước, còn chiếc phía sau có nha hoàn, ma ma vây quanh đi tới cửa bắc, trong chốc lát lại từ cửa hông đi tới hậu viện.
Tề Giản vẫn nhìn theo chiếc xe nữ quyến của Phó gia cho tới khi biến mất, hắn thất vọng thu hồi tầm mắt, có chút phiền chán các quy củ thế tục. Nam nữ không thể cùng vào cùng ra, hắn ở chỗ này đón khách còn có thể nhìn thấy tam tiểu thư một chút.
Tề Sách đem ánh mắt của đệ đệ nhìn vào trong mắt, chẳng biết tại sao trong đầu lại hiện lên dung mạo hai vị tiểu thư Phó gia. Tam tiểu thư cùng tuổi với muội muội, vẫn còn con nít, ngược lại nhị tiểu thư Phó Uyển, dung mạo không thua muội muội, lại có thân hình yểu điệu nên hơn nhiều chỗ. Vừa có thân hình cao gầy của cô nương phương Bắc, lại có dung mạo thanh tú như sơn như thủy của cô nương phương Nam, lại càng khỏi nói tới một thân khí độ đoan trang cho vị trí chủ mẫu một nhà. Ít nhất hắn ở thành Tín Đô nhiều năm như vậy, chưa thấy qua cô nương nào hơn được Phó Uyển.
“ Bá phụ đã tới.” Nghĩ như vậy, khi phụ tử Phó Phẩm Ngôn đi tới Tề Sách đi theo Tề nhị lão gia nghênh đón, cười khẽ chào hỏi. Ngày thọ lão thái thái, Tề Sách mặc một thân trường bào Hàng Văn màu xanh ngọc thêu Tùng Hạc, trên búi tóc cài ngọc trâm, phía dưới đeo ngọc bội dương chi bạch ngọc, thiếu niên có dáng người cao to phong lưu phóng khoáng, nhìn thấy như hạc trong bầy gà.
Phó Phẩm Ngôn vuốt vuốt chòm râu ngắn, nhưng trong lòng lại hô lên một tiếng hay. Ông đương nhiên đã gặp qua Tề Sách, tính ra Tề Sách còn là sư huynh của Phó Thần, là công tử số một, số hai ở thành Tín Đô, khi cần lựa chọn con rể Phó Phẩm Ngôn cũng âm thầm đem Tề Sách là nhân tuyển số một. Bởi vậy Tề Sách càng xuất chúng, ông càng vừa lòng, chỉ là chuyện cưới gả từ trước đến nay đều do nhà trai nói trước. Ông tuy thưởng thức Tề Sách cũng không tiện mở miệng thăm dò, làm cho địa vị nữ nhi nhà mình thấp đi.
Nữ nhi của ông cũng không lo gả, nếu Tề gia vô tình, ông đương nhiên sẽ chọn nhà khác, dù sao vẫn còn một năm nên lựa chọn cẩn thận. Cùng Tề nhị lão gia hàn huyên vài câu, ánh mắt nhìn về Tề Sách, Tề Giản “Mấy ngày nay không gặp, hai huynh đệ các ngươi hình như cao hơn.”
Tề Sách cười nói: “ Bá phụ chê cười rồi, bên ngoài trời nóng, mời bá phụ vào trong dùng trà.” nói xong đi đến bên cạnh Phó Phẩm Ngôn cùng Phó Thần một trái, một phải theo ông đi về phía trước. Đại công tử Tề gia khiêm tốn lễ độ như cũ, nhưng nhiều hơn vài phần nhiệt tình mà người khác khó thể nhìn ra.
Phó Phẩm Ngôn lăn lộn ở quan trường, sớm luyện thành tinh, ông cảm thấy hứng thú liếc nhìn Tề Sách. Tò mò vì sao thiếu niên lần này lại có biến hóa, ba người trên đường vừa đi vừa trò chuyện, Tề Giản lại bước chậm một bước, cẩn thận nghe Phó Phẩm Ngôn nói chuyện. Ngẫu nhiên Phó Phẩm Ngôn quay đầu hỏi chuyện hắn, làm lòng bàn tay của hắn đổ mồ hôi, tận lực trấn định trả lời, đợi Phó Phẩm Ngôn quay đầu đi mới dám thở phào, thả lỏng, lại cảm thấy còn khẩn trương hơn cả khi phụ thân hắn kiểm tra việc học.
Trong hậu hoa viên Tề gia, vừa đúng lúc hoa mẫu đơn nở. Phó Dung vốn định canh giữ bên người tỷ tỷ, mà Lương Ánh Phương khí lực quá lớn nên kéo nàng qua một bên, Phó Dung đành phải ngồi một bên nhìn chằm chằm người nhà của Tề lão thái thái, một bên cùng Lương Ánh Phương nói chuyện.
“ thật sự không có bệnh gì lớn, ngươi nhìn ta bây giờ không tốt sao?” Phó Dung nhiều lần cam đoan, sợ Lương Ánh Phương tiếp tục truy vấn, nàng nhanh chóng nhắc tới chuyện khác. “ Lần trước không phải nói sẽ dạy bơi lội cho ta sao? Thế nào, khi nào thì ngươi dạy đây?”
Lương Ánh Phương cũng chuyển dời lực chú ý, nhìn chằm chằm Phó Dung nghĩ “ Cuối tháng đi, khi trở về cũng là đoan ngọ rồi.” Phó Dung lập tức đồng ý, một chút cũng không lo lắng cha mẹ hai bên không đồng ý.
“Hai người các ngươi to nhỏ chuyện gì đó?” Tề Trúc mặc váy hồng phấn cười tươi như hoa mẫu đơn từ phía dau nhảy ra, ôm lấy cánh tay Phó Dung làm nũng. “ Ta nghe thấy hết rồi, đi ngâm nước nóng đúng không, ta cũng muốn đi.”
Lương Ánh Phương không quá thích Tề Trúc, luôn cảm thấy khi nàng gặp ai cũng tươi cười, chu toàn mọi mặt nhưng có chút giả dối, bởi vậy nói: “ Ngươi không nên đi, nhà của ngươi chỉ có mình ngươi là nữ nhi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta không chịu nổi trách nhiệm.” Hôm nay nếu không biết Phó Dung có tới, nàng cũng không muốn tới.
Tề Trúc có chút xấu hổ, Phó Dung vội vàng hòa giải: “ Ánh Phương nói đúng, nàng dạy ta bơi lội, liền không thể chăm sóc cho ngươi, một mình ngươi đi xuống nước cũng đâu có vui? Đợi khi ta biết bơi thì mời ngươi đi, lúc đó ta cùng Ánh Phương dạy cho ngươi.”
Phụ thân nhiều lần lên chức, Phó Dung cùng phụ thân đi dạo một vòng lớn Giang Nam nên hạng người gì mà nàng chưa gặp qua, khéo đưa đẩy hay thẳng thắn nàng đều thấy qua, không cảm thấy tính tình này của Tề Trúc có gì không ổn. Người khác đối với nàng thật tâm vài phần, nàng đồng dạng sẽ hoàn trả lại như vậy, đạo lý đối nhân xử thế không phải như vậy sao? Sắc mặt Tề Trúc khôi phục lại tự nhiên, trêu ghẹo Phó Dung: “Hôm kia nhìn ngươi mang mi tâm rơi, hôm nay lại cài hoa điền, gần đây sao lại nghĩ ra kiểu trang điểm mới mẻ này? thật là đã xinh đẹp nhất thành, còn trang điểm như vậy, muốn chúng ta tự biết xấu hổ không dám ra khỏi nhà sao?”
Phó Dung cười khẽ: “ Lời này ai nói cũng không nên do ngươi nói, ta vẫn cảm thấy ngươi là cô nương đẹp nhất?” Nàng đương nhiên không nghĩ như vậy, nhưng Tề Trúc quả thật xinh đẹp, nếu không phải nàng chuyển qua thành này, mỹ nhân đệ nhất thành Ký Châu này sẽ thuộc về Tề Trúc. “Được rồi, hai người đều xinh đẹp, ta là người quái dị nên đứng qua một bên đi!” Lương Ánh Phương không thích Phó Dung cùng Tề Trúc chơi cùng nên nói dỗi.
Phó Dung bất đắc dĩ, trấn an Tề Trúc: “Tính tình nàng nóng, ngươi đừng để ý, đi thôi, hôm nay mừng thọ tổ mẫu ngươi, chúng ta không nên chỉ lo chơi.” Mẫu thân luôn cười, tỷ tỷ xấu hổ, Phó Dung tò mò Tề lão thái thái đang nói gì.
Hai tiểu cô nương như hai đóa hoa sóng vai cùng bước tới, nhìn trên đất thấy cô nương mang giày có thêu hoa cúc sắc nét, Tề lão thái thái mỉm cười nói với Kiều Thị: “ Ta hâm mộ ba nữ nhi nhà ngươi nhất, đứa này xinh, đứa kia càng xinh hơn, thật muốn đoạt lấy một người bồi bên cạnh ta. Mỗi ngày nhìn một lát còn tốt hơn so với linh đan diệu dược.
Phó Dung dừng bước, Kiều Thị sửng sốt một chút,nhìn xem Tề lão thái thái lại nhìn Tề phu nhân, vừa vặn nhìn thấy Tề phu nhân đang đánh giá Phó Uyển. Chẳng lẽ Tề gia có ý kết thân? Mặc kệ có hay không có, hiện tại cũng không phải là thời điểm để nghiên cứu, Kiều Thị cười trả lời: “ Ngài thật quá khen, A Trúc có thể so sánh với 3 tỷ muội này, có A Trúc châu ngọc bên người, lão thái thái làm sao để ý người bên ngoài, ngài đừng dỗ chúng con vui vẻ, hôm nay là mừng thọ của người phải là chúng con dỗ người mới phải.”
“ Xem ngươi nói này, hèn chi miệng Nùng Nùng lại ngọt như vậy, thì ra đều thừa hưởng từ ngươi.” Tề lão thái thái cười nghiêng ngả, lời này giống trong quá khứ. Phó Dung trên mặt thì cười nhưng trong lòng lại phiền muộn không thôi.
Kiếp trước yến hội cử hành được một nửa, Phó Dung đi nhà xí, tỷ tỷ đi theo nàng. thì gặp Tề Sách đang đưa mấy vị công tử đi chúc thọ Tề thái thái. Đôi bên đồng thời đi tới ngã rẽ, tỷ tỷ không chú ý, cùng hắn đụng nhau, trước khi té ngã bị cánh tay dài của Tề Sách đỡ được ôm vào trong lòng… Sau một thời gian, Tề Gia có mời các nàng đến vài lần, Tề Sách tìm mọi cơ hội để gặp mặt tỷ tỷ, rất nhanh đã phái người tới chính thức cầu hôn, phụ thân mẫu thân rất hài lòng, nghị hôn phi thường thuận lợi.
Vốn là lần này Phó Dung không muốn cho Tề Sách thấy tỷ tỷ, bất đắc dĩ người định không bằng trời định, hai người gặp nhau trước ở Như Ý Trai. Hôm nay dựa theo thái độ của Tề lão thái thái, là Tề Sách cùng trưởng bối trong nhà thống nhất ý kiến, bọn họ vẫn là coi trọng tỷ tỷ của nàng.
Hai nhà môn đăng hộ đối, tỷ tỷ lại có tài mạo song toàn, Tề gia có người chướng mắt mới là kỳ quái, Phó Dung nhẹ nhàng cắn môi. Nàng không sợ Tề Sách cầu hôn, chỉ sợ cha mẹ lại bị vẻ đạo mạo, khí khái quân tử của hắn lừa gạt.
không được, nàng phải sửa lại kế hoạch, mắt thấy không bao lâu nữa Tề Sách sẽ qua đây. Phó Dung cúi người cùng Phó Uyển thì thầm, Phó Uyển liền lập tức nói: “ Tỷ đưa muội đi.”
Phó Dung sẵn giọng: “ Muội không còn là tiểu hài tử, làm gì cũng phải đi cùng tỷ tỷ, để Lan Hương đi theo là được, tỷ giúp muội nói một tiếng với nương.” Phó Uyển không nghĩ nhiều, xoay người truyền lời lại cho mẫu thân. Kiều Thị nhìn Phó Dung, chỉ sợ nàng lại lấy cớ chạy ra ngoài chơi, nên phân phó đại nha hoàn của bà Xảo Hạnh đi theo.
Phó Dung u oán nhìn lại mẫu thân, giống như thầm oán bà không tín nhiệm, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Chuyện kế tiếp cũng giống như kiếp trước tái diễn lại, chủ tớ 3 người dưới sự chỉ dẫn của nha hoàn Tề gia đi cung phòng, trở về ngẫu nhiên “ đụng phải” Tề Sách.
Mắt thấy Phó Dung sắp ngã xuống, trong mắt Tề Sách lóe lên một chút do dự, tam tiểu thư này đến cùng muốn chơi trò gì? Bất quá hắn vẫn đúng lúc ra tay, đem người kéo trở về.
Chương 14
Tề Sách biết Phó Dung cố ý đụng vào hắn. Trong hoa viên hoa lá xum xuê, dễ dàng ngăn trở tầm mắt của người khác, sắp đến ngã rẽ thì có thanh âm quen thuộc mà mềm mại từ bên kia truyền tới, nhẹ giọng thì thầm như chim hót mùa thu. Tề Sách không tự chủ bước chân chậm lại, cũng không biết là chờ mong cái gì. Khoảng cách gần lại, hắn ỷ vào thân mình cao, nhìn xuyên qua những cành cây chỉ thấy phía trước 3 chủ tớ Phó Dung, cũng không có Phó Uyển. Liền hướng đường đối diện tránh vài bước cách xa các nàng tránh đụng phải nhau. Đáng tiếc hắn nhường đường mà vị tam tiểu thư kia lại không muốn, lấy tư thế nghiêng đầu nói chuyện với nha hoàn mà đi ra, khi bước ra một bước rõ ràng chỉ sau một cái chớp mắt, dường như tính sai khoảng cách. Nên nàng mới giả vờ bình thường như chơi nháo trốn để đụng vào hắn. Chính xác tốc độ kia, làm hắn không có cách nào khác né tránh.
Nàng muốn làm cái gì? Thích hắn nên cố ý thiết kế tình cờ vừa ra cửa để gặp được? Đổi lại người khác, Tề Sách chắn chắc cho người đó ngã sấp xuống, chỉ là thân phận của nàng bất đồng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tương lai nàng là em vợ của hắn. cô nương được nuông chiều thường yêu sinh khí, nghe nói Phó Uyển vô cùng thương yêu hai muội muội, mà Phó Dung là nữ nhi mà Phó Phẩm Ngôn sủng nhất. Tề Sách không muốn đắc tội trước với em vợ để thêm phiền toái, nên đành đưa tay ra đỡ. Phó Dung vừa mới ổn định thân hình xong, Tề Sách lập tức buông tay, lui về phía sau 2 bước khách khí nói: “ Tại hạ đi đường vội vàng, vô tình va chạm với tam tiểu thư, có làm tam tiểu thư bị thương không?”
Phó Dung cúi đầu, xem khoảng cách giữa hai người đủ để đặt một sư tử đá lớn, làm đầu nàng đột nhiên có chút căng thẳng. Kiếp trước rõ ràng Tề Sách đem tỷ tỷ kéo vào trong ngực, thiếu niên cao lớn anh tuấn, cô nương mặt phiếm hồng gắt gao ôm nhau, hình ảnh kia tốt đẹp như một bức tranh. Phó Dung nhìn thấy cảnh đó cũng quên sinh khí dùm tỷ tỷ bị người khác chiếm tiện nghi. Sau khi tỷ tỷ chết, bức tranh đó lại trở thành ác mộng của nàng, hận chính mình mắt bị mù, đem kẻ vô liêm sỉ thành quân tử, không thể khuyên can đúng lúc.
Mà kế hoạch của Phó Dung, chính là làm cho Xảo Hạnh nhìn thấy một màn Tề Sách ôm nàng. Về sau khi Tề Sách đến cửa cầu hôn, nàng hợp thời lộ ra bất mãn, lặng lẽ nói cho mẫu thân biết Tề Sách đã từng động tay chân với nàng, lúc trước vì xấu hổ mới giấu diếm đi. Lấy nhân phẩm Tề Sách biểu hiện ra, mẫu thân hơn phân nửa sẽ không tin, bà sẽ đi hỏi Xảo Hạnh, chỉ cần Xảo Hạnh thừa nhận có chuyện như vậy xảy ra, mẫu thân sẽ không truy hỏi nhiều.
Trước giờ cha mẹ luôn yêu chiều tỷ muội các nàng, sẽ như thế nào mà gả tỷ tỷ cho ngụy quân tử đã từng phi lễ với nàng? Nhưng mà bây giờ trong toàn bộ quá trình đỡ nàng chỉ đụng lấy cánh tay của nàng, lồng ngực của hắn cách nàng rất xa, làm cho nàng muôn vu hãm hắn không được.
“ Tiểu thư người không sao chứ?” Lan Hương cùng Xảo Hạnh sốt ruột xông tới, Phó Dung ngẩng đầu chống lại đôi mắt bình tĩnh của Tề Sách, âm thầm nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “ Nguyên lai là Tề đại ca, tại sao huynh lại tới nơi đây?”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ, sau khi bị đụng ngã nói tới những lời này tựa như oán tránh, ủy khuất, Tề Sách nghe vào trong tai lại có hương vị khác. Ý thức được tiểu cô nương đối với mình biểu lộ tâm tư, Tề Sách không nhìn vào ánh mắt của Phó Dung nữa, lời ít ý nhiều nói: “ Ta cùng lệnh huynh và vài người mới làm mấy câu thơ chúc mừng, đang muốn đưa cho tổ mẫu xem qua, tam tiểu thư nếu không có chuyện gì, ta đi trước, đám người kia vẫn chờ tổ mẫu chọn ra khôi thủ.”
Danh sách chương