Ngày hôm sau Phó Tuyên tỉnh lại thì đầu tiên nhìn thấy là lưng nam nhân như ngọc.
Ngô Bạch Khởi nằm nghiêng lưng quay về nàng, không đắp chăn, trên người chỉ mặc một cái trung khố, lộ rõ từ bả vai rộng đỏ hồng đến bên hông hẹp gầy, nhìn không sót chỗ nào.
Phó Tuyên lúng túng nhắm mắt lại.
Ngoại trừ đệ đệ, cháu trai Phó Tuyên còn chưa thấy thân thể nam nhân.
Nhưng bọn nha hoàn bên ngoài đã thức dậy, nếu không rời giường sợ là bị muộn, Phó Tuyên quen dậy từ sáng sớm, Ngô Bạch Khởi... Nhìn thế nào cũng không giống như là người sẽ ngoan ngoãn dậy sớm.
Thôi, hai người cùng nhau sống qua ngày, sớm muộn gì cũng không tránh được.
Phó Tuyên lặng lẽ kéo chăn sang một bên, chậm rãi ngồi dậy, nhu nhu mặt lại vuốt vuốt tóc, lúc này mới thật cẩn thận đi xuống chân giường, chuẩn bị từ dưới chân Ngô Bạch Khởi đi vòng ra. Nàng không sợ gặp hắn, nhưng nếu có biện pháp có thể tránh xấu hổ, nàng cũng sẽ dùng.
Ngô Bạch Khởi thân cao, giường của hắn cũng lớn, dưới chân còn chỗ cho hai người ngồi song song.
Phó Tuyên ngồi quỳ, vừa muốn đẩy nửa bên sa trướng ra, Ngô Bạch Khởi đột nhiên ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa mờ mịt hỏi nàng: "Sớm như vậy đã dậy?" Nói xong ngáp một cái, dù hắn bộ dạng tuấn tú, làm động tác này cũng không thể đẹp mắt.
Phó Tuyên ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải của hắn.
Nơi đó có hình xăm màu đen, là con rắn, trên da thịt trắng thấy rất rõ.
Phó Tuyên chưa thấy hình xăm, nhưng nàng đã đọc < Thủy Hử >, biết có vài người sẽ làm cái này ở trên người, nhưng đó bình thường đều là mãng hán lục lâm, nàng không ngờ được Ngô Bạch Khởi thế nhưng...
Nàng căn bản không dám nhìn kỹ con rắn kia văn, trắng mặt đi xuống.
Nhưng Ngô Bạch Khởi đã phát hiện sự khác thường của nàng, nhìn cánh tay một cái, Ngô Bạch Khởi kinh hãi, nhanh chóng cầm áo ngủ lên, vừa mặc vừa bước nhanh đuổi theo thê tử, "Tuyên Tuyên nàng đừng nóng giận, ta, ta đây là làm từ trước khi thích nàng, không phải cố ý hù dọa nàng, ta, ta không tìm được biện pháp xóa đi... Tuyên Tuyên ta về sau mặc quần áo ngủ, nàng đừng nóng giận a?"
Hắn chắn trước người nàng, thật sự cực kỳ hối hận.
Phó Tuyên mặt không chút thay đổi: "Ta muốn rửa mặt, Thế Tử tự mình canh y, hay là muốn bọn nha hoàn hầu hạ?"
"Tuyên Tuyên..." Ngô Bạch Khởi cầu xin nhìn nàng, rõ ràng so với nàng cao hơn một cái đầu, ăn nói khép nép như vậy cũng không có nửa điểm cảm giác không tự nhiên, "Tuyên Tuyên nàng đáp ứng ta không giận dữ trước? Ta về sau thật sự sẽ không để nàng nhìn thấy."
Phó Tuyên sợ sức lực đáng ghét của hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt hắn: "Nếu ngươi nói như vậy, ta cũng tin ngươi một lần."
Ngô Bạch Khởi như trút được gánh nặng, không dám trễ nãi nàng rửa mặt, tự mình đi thay quần áo.
Thu thập thỏa đáng, quay về mới dùng điểm tâm, đôi tình nhân đi ra tiền viện kính trà trước.
Ngô Bạch Khởi đi theo bên cạnh Phó Tuyên, chỉ vào các viện dọc theo đường đi giới thiệu cho nàng, sau đó nói đến người nhà: "Lão già thích ra ngoài kết bạn, bình thường ở nhà mình không nhiều, Tuyên Tuyên không cần sợ hắn. Hơn nữa lão già rất thích nàng, nàng ở trước mặt hắn hoàn toàn không cần câu thúc, có cái gì thì nói cái đó đi."
Phó Tuyên ừ một tiếng.
Xem ra cái này cũng coi là chính sự.
Ngô Bạch Khởi mừng thầm vì nàng đáp lại một câu, lại nói tiếp: "Nhị thẩm người nọ thích dong dài, ta không thích bà, cũng không ghét, dù sao bình thường giao thiệp với bà không nhiều. Tuyên Tuyên một mình ở nhà nhàm chán, có thể qua bên kia trò chuyện. Đại tẩu ta không quen, đại ca đối với ta rất tốt, còn có Minh ca nhi, mới biết gọi người, rất làm cho người ta thích."
Phó Tuyên gật gật đầu, "Biết."
Ngô Bạch Khởi nhìn sườn mặt nàng thanh lãnh, buồn bực hỏi, "Tuyên Tuyên ở nhà cũng không thích nói chuyện?"
Phó Tuyên rốt cuộc nhìn hắn một cái, "Đúng, ta ở nhà cũng rất ít nói chuyện, Thế Tử không quen?"
Ngô Bạch Khởi vội nói: "Không có không có, nàng đừng nghĩ nhiều, nàng xem, chúng ta trước kia cũng không quen thuộc, hiện tại vừa thành thân, ta trước muốn biết rõ nàng thích cái gì không thích cái gì, về sau cũng sẽ không làm nàng buồn phiền. Vậy trừ không thích nói chuyện, nàng còn không thích cái gì?"
Phó Tuyên mắt nhìn phía trước: "Ta không thích người khác hỏi ta liên tục."
Nói xong bước nhanh hơn.
Thanh Trúc đi theo phía sau nàng, cắn môi cười trộm.
Ngô Bạch Khởi sửng sốt tại chỗ một lát, hiểu được chính mình lại chọc nàng, bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo kịp chỗ Phó Tuyên rẽ ở phía trước, lúc này liền im lặng không càm ràm nữa, chỉ theo sau nàng nửa bước, vụng trộm nhìn nàng, âm thầm cân nhắc về sau đến cùng làm như thế nào mới có thể khiến cho nàng vui.
Trong thính đường, Ngô lão Hầu gia đang dặn con dâu: "Nhà chúng ta nhân khẩu ít, quản gia đơn giản, nghe nói lúc ở nhà Khởi tức phụ đã giúp nương nàng quản gia, chờ nàng hồi môn xong, ngươi giao đối bài cho nàng, nàng thật có gì không hiểu, ngươi lại giúp đỡ một chút."
Hắn có hai nhi tử, lão Đại có bản lĩnh, nhưng mạng ngắn sớm không có, dùng mạng của hắn đổi lấy phú quý hầu phủ hôm nay, đổi lấy địa vị hầu phủ trong lòng Gia Hòa đế. Lão nhị thả ra ngoài, hàng năm hiếu kính trả lại không nhiều, tức phụ lão nhị quản gia nhiều năm như vậy, tham chỗ tốt đã sớm đủ tiền vất vả cho nàng, nay đại phòng có quản gia, hắn cũng không thể lại giả vờ mù mắt, mệt cho hai người Bạch Khởi.
Cha chồng lên tiếng, Chu thị dù mất hứng cũng phải gượng cười, "Con dâu hiểu được, vẫn là phụ thân ánh mắt tốt, chọn Tuyên Tuyên tức phụ tốt như vậy, việc quản gia giao cho nàng, ta cũng có thể an tâm hưởng thanh nhàn."
Ngô lão Hầu gia vuốt chòm râu, rất hài lòng con dâu thức thời, bất quá hắn biết nữ nhân đều thích trước mặt một bộ dáng, sau lưng lại một bộ dáng khác, cười ha hả nhắc nhở một câu, "Đúng a, tức phụ Bạch Khởi quả thật tốt, Bạch Khởi có thể lấy được nàng là phúc khí của hắn. Theo ta thấy a, Phó gia sau này còn có vận đại phúc, Bạch Cử có lẽ cũng có thể dính chút vinh quang."
Ngô Bạch Cử 21 tuổi, cũng chỉ bình thường, dựa vào quan hệ của Ngô lão Hầu gia ở bộ Binh vớt được chức tiểu quan thất phẩm.
Tống Sắc thê tử Ngô Bạch Cử nghe thấy, lặng lẽ nhìn về phía mẹ chồng.
Chu thị tim đập cũng nhanh vài phần. Đúng a, nàng như thế nào chỉ nghĩ đến chỗ tốt quản gia thôi? Cùng tiền đồ nhi tử so sánh, một chút tiền kia phí hết tâm tư tìm kế mới có thể từ công mục chuyển sang chỗ mình bên này thì tính cái gì? Từ lúc Thái Tử bị phế, mọi người đều nói Thái Tử mới sẽ rơi xuống Túc vương. Nói cách khác, tương lai Phó Tuyên phía sau chẳng những có chỗ dựa Cảnh Dương hầu phủ, càng có Hoàng Đế tỷ phu, tòa núi lớn nhất trên đời này để dựa a!
Quả nhiên vẫn là lão gia tử nghĩ lâu dài!
Có lần cân nhắc này, Phó Tuyên trong mắt Chu thị lập tức biến thành bột thơm, đó là chỉ có thể lấy lòng không thể đắc tội.
Bởi vậy Phó Tuyên đi vào sảnh đường, rất nhanh đã nhận thấy được mẹ chồng nàng dâu Chu thị ánh mắt biến hóa. Nàng có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Kính trà, đưa nhận thân lễ, Ngô lão Hầu gia từ ái nói ra sự tình quản gia.
Phó Tuyên đương nhiên muốn từ chối, khiêm tốn hướng Ngô lão Hầu gia nói: "Tổ phụ, ta còn nhỏ, vẫn là do nhị thẩm tiếp tục quản gia đi, nhị thẩm quản gia nhiều năm, đối với hầu phủ chúng ta trên dưới đã sớm quen thuộc, cần gì đổi người?"
Cùng trưởng bối nói chuyện, trên mặt nàng ít lãnh đạm hơn khi cùng một chỗ với Ngô Bạch Khởi, lại thêm ba phần nhu thuận.
Ngô Bạch Khởi lần đầu tiên nhìn nàng ngoan nhu như vậy, ánh mắt đều thẳng, còn kém đem Ngô lão Hầu gia đẩy ra, bản thân hắn ngồi đối diện Phó Tuyên.
Ngô lão hầu gia nhìn bộ dạng cháu trai không tiền đồ, cười càng hài lòng, vừa muốn đẩy về, Chu thị cướp trước tới bên người Phó Tuyên, cười khuyên nhủ: "tức phụ Lão nhị đừng khách khí, hiền danh các cô nương Phó gia ta đã sớm nghe nói, làm sao có thể sẽ không quản gia? Đợi ngươi hồi môn rồi ta đưa đối bài cho ngươi, ngươi thật có chỗ không hiểu hỏi lại ta, ngươi nhưng là Hầu phu nhân tương lai của hầu phủ chúng ta, việc này sớm muộn gì cũng phải giao cho ngươi, ngươi cũng đừng khiêm nhường mãi!"
Tống Sắc cũng khuyên theo.
Phó Tuyên đã nhìn ra, ngày hôm qua trên bàn cơm Chu thị đối với nàng còn phòng bị, hiện tại lại chân tâm muốn giao đối bài cho nàng.
Lúc Ngô lão Hầu gia lại khuyên một lần nữa, Phó Tuyên không hề từ chối nữa, cười đáp ứng, "Tốt lắm, nếu tổ phụ, nhị thẩm đều tín nhiệm ta, ta liền thử trước một chút."
Ngô lão Hầu gia gật gật đầu, gặp ánh mắt cháu trai còn kém chút nữa bay đến trên người cháu dâu, hắn ho khan một cái, "Được rồi, các ngươi mỗi người trở về ăn cơm đi, đừng để đói."
Người hai phòng cùng ra sảnh đường, lại ở giữa đường tách ra.
Phó Tuyên trên mặt cười nhẹ rốt cuộc thu lại, lạnh giọng nói với Ngô Bạch Khởi: "Ngày sau ngươi ở bên ngoài còn nhìn ta như vậy, cũng đừng hy vọng ta nói nửa câu với ngươi."
Ngô Bạch Khởi ủy khuất, đi theo bên cạnh nàng nhỏ giọng thầm thì: "Ai bảo nàng ở trước mặt ta lạnh như băng? Nàng không cười với ta, vậy ta đột nhiên nhìn thấy nàng cười dễ nhìn như vậy, ta có thể không nhìn sao? Nàng nếu ở trong phòng cũng cười với ta, ta nhìn quen, ở bên ngoài đương nhiên sẽ không thất thố."
Hắn không nghe lời còn ngụy biện đầy miệng, Phó Tuyên cũng lười để ý hắn.
Ngô Bạch Khởi sợ, đi tới phía trước nàng, rút lui bồi tội cùng nàng, "Tốt tốt tốt, ta không nhìn như vậy nữa, Tuyên Tuyên đừng nóng giận, trước khi ăn cơm tức giận không tốt."
Phó Tuyên nghe được, sắc mặt hơi nhẹ hơn, nghe được câu cuối cùng kia, khóe miệng lại mím chặt.
Ngô Bạch Khởi hắc hắc cười, "Tuyên Tuyên tức giận cũng rất đẹp mắt."
Hắn không đứng đắn, Phó Tuyên nhíu mày lườm hắn: "Ngươi đi đường cho tử tế."
Ngô Bạch Khởi thấy tốt liền thu liễm, lập tức thẳng người, sánh vai cùng nàng, "Ta đều nghe Tuyên Tuyên." Trong lời là thỏa mãn ấm áp.
Phó Tuyên không hiểu hắn vì sao bị mắng còn cao hứng như vậy, đơn giản không để ý tới.
Trở lại phòng chính, Thanh Trúc phân phó phòng bếp bày cơm.
Ngô Bạch Khởi cao hứng ngồi đối diện Phó Tuyên.
Phó Tuyên hiểu được ý đồ trong cử động này của hắn, nhưng ánh mắt vướng trên người hắn, hắn nhất định muốn nhìn nàng, nàng cũng không có biện pháp, chỉ là thấy trên bàn cơm có canh gà bồi bổ thân thể Phó Tuyên giật mình, sau đó âm thầm may mắn.
Tân hôn ngày hôm sau đều phải kiểm tra nguyên khăn, đại khái là bởi vì nàng không có mẹ chồng, trong phủ cũng không có lão thái thái, tối hôm qua trong tân phòng căn bản không chuẩn bị nguyên khăn, xem ra lão hầu gia cũng không quá chú trọng những lễ tục kia.
"Tại sao sáng sớm đã uống canh gà a?" Ngô Bạch Khởi thấy Phó Tuyên nhìn chằm chằm canh gà, hắn hậu tri hậu giác, tò mò hỏi nha hoàn bên cạnh.
Thanh Trúc đỏ mặt, đây là phu nhân dặn dò nàng sáng nay chuẩn bị, nói là bổ nguyên khí, Thế Tử ngốc thật hay là cố ý giả ngu? Ngô Bạch Khởi thấy nàng đỏ mặt, đột nhiên hiểu được, lại nhìn thê tử vẻ mặt bình tĩnh dùng cơm, không khỏi xót xa. Hắn đến bên trong thê tử có dạng gì cũng chưa thấy, chỗ nào cần uống canh gà?
Bất quá nghĩ tới tối hương vị môi nàng hôm qua, Ngô Bạch Khởi lúng túng khép chân lại, không dám nhìn Phó Tuyên nữa, sợ càng nhìn càng mơ tưởng.
Dùng xong cơm, Phó Tuyên hỏi Ngô Bạch Khởi có an bài gì.
Ngô Bạch Khởi hỏi lại nàng: "Nàngmuốn làm gì?"
"Thế Tử nếu không có việc gì, ta liền đọc sách." Phó Tuyên thản nhiên đáp.
Ngô Bạch Khởi nghỉ kết hôn3 ngày, cũng không có việc gì làm, liền nói: "Vậy ta cũng đọc sách."
Phó Tuyên ngược lại tò mò, "Thế Tử bình thường cũng đọc sách?"
Ngô Bạch Khởi nghi ngờ kêu "A", vì nàng chủ động hỏi mà thụ sủng nhược kinh, lập tức ý thức được đây là cơ hội làm thân, bản năng mà nói dối, "Đúng a, năm trước nhị ca khuyên ta tiến tới, ta liền bắt đầu đọc sách. Chỉ là tiến cung hầu việc rồi quá bận rộn, đọc cũng không nhiều, khẳng định không thể so với nàng."
Phó Tuyên yêu sách, cũng tin tưởng thư phòng mỗi người đều khả năng có giấu tàng thư người khác không có, đặc biệt Ngô gia, cũng có chút nội tình, liền tự đáy lòng hỏi: "Thế Tử có thể mang ta đi thư phòng ngươi nhìn xem hay không?"
mắt Ngô Bạch Khởi choáng váng.
Phó Tuyên thấy hắn chậm chạp không nói lời nào, cho là hắn không nguyện ý, hoặc là trong thư phòng dấu sách gì không thể cho ai xem, cũng không còn tâm tư đi nữa, "Thôi, ta thuận miệng nói một chút xem, Thế Tử không cần tưởng thật."
Nói xong muốn đi thư phòng của mình.
khó được lúc nàng muốn cầu cạnh hắn, Ngô Bạch Khởi nào bỏ được, khẽ cắn môi, ngăn nàng lại nói: " Được, ta dẫn nàng đi, chính là nơi đó có chút loạn, Tuyên Tuyên chờ một lát, ta đi trước thu thập một chút, trong chốc lát lại tới đón nàng a!"
Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Phó Tuyên nghi ngờ nhìn bóng dáng hắn, càng thêm khẳng định thư phòng hắn tất là ẩn dấu sách khó coi.
Bên kia Ngô Bạch Khởi vọt tới tiền viện, vội vã phân phó A Chấn: "Mau đem Hắc Bạch Vô Thường chuyển đi, chuyển đến Tây sương phòng, thu thập thư phòng sạch sẽ, đừng để cho phu nhân nhìn ra dấu vết nào!"
Tuyên Tuyên là đại bảo bối, Hắc Bạch Vô Thường là tiểu bảo bối, cái nào hắn cũng luyến tiếc ném a!
Ngô Bạch Khởi nằm nghiêng lưng quay về nàng, không đắp chăn, trên người chỉ mặc một cái trung khố, lộ rõ từ bả vai rộng đỏ hồng đến bên hông hẹp gầy, nhìn không sót chỗ nào.
Phó Tuyên lúng túng nhắm mắt lại.
Ngoại trừ đệ đệ, cháu trai Phó Tuyên còn chưa thấy thân thể nam nhân.
Nhưng bọn nha hoàn bên ngoài đã thức dậy, nếu không rời giường sợ là bị muộn, Phó Tuyên quen dậy từ sáng sớm, Ngô Bạch Khởi... Nhìn thế nào cũng không giống như là người sẽ ngoan ngoãn dậy sớm.
Thôi, hai người cùng nhau sống qua ngày, sớm muộn gì cũng không tránh được.
Phó Tuyên lặng lẽ kéo chăn sang một bên, chậm rãi ngồi dậy, nhu nhu mặt lại vuốt vuốt tóc, lúc này mới thật cẩn thận đi xuống chân giường, chuẩn bị từ dưới chân Ngô Bạch Khởi đi vòng ra. Nàng không sợ gặp hắn, nhưng nếu có biện pháp có thể tránh xấu hổ, nàng cũng sẽ dùng.
Ngô Bạch Khởi thân cao, giường của hắn cũng lớn, dưới chân còn chỗ cho hai người ngồi song song.
Phó Tuyên ngồi quỳ, vừa muốn đẩy nửa bên sa trướng ra, Ngô Bạch Khởi đột nhiên ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa mờ mịt hỏi nàng: "Sớm như vậy đã dậy?" Nói xong ngáp một cái, dù hắn bộ dạng tuấn tú, làm động tác này cũng không thể đẹp mắt.
Phó Tuyên ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải của hắn.
Nơi đó có hình xăm màu đen, là con rắn, trên da thịt trắng thấy rất rõ.
Phó Tuyên chưa thấy hình xăm, nhưng nàng đã đọc < Thủy Hử >, biết có vài người sẽ làm cái này ở trên người, nhưng đó bình thường đều là mãng hán lục lâm, nàng không ngờ được Ngô Bạch Khởi thế nhưng...
Nàng căn bản không dám nhìn kỹ con rắn kia văn, trắng mặt đi xuống.
Nhưng Ngô Bạch Khởi đã phát hiện sự khác thường của nàng, nhìn cánh tay một cái, Ngô Bạch Khởi kinh hãi, nhanh chóng cầm áo ngủ lên, vừa mặc vừa bước nhanh đuổi theo thê tử, "Tuyên Tuyên nàng đừng nóng giận, ta, ta đây là làm từ trước khi thích nàng, không phải cố ý hù dọa nàng, ta, ta không tìm được biện pháp xóa đi... Tuyên Tuyên ta về sau mặc quần áo ngủ, nàng đừng nóng giận a?"
Hắn chắn trước người nàng, thật sự cực kỳ hối hận.
Phó Tuyên mặt không chút thay đổi: "Ta muốn rửa mặt, Thế Tử tự mình canh y, hay là muốn bọn nha hoàn hầu hạ?"
"Tuyên Tuyên..." Ngô Bạch Khởi cầu xin nhìn nàng, rõ ràng so với nàng cao hơn một cái đầu, ăn nói khép nép như vậy cũng không có nửa điểm cảm giác không tự nhiên, "Tuyên Tuyên nàng đáp ứng ta không giận dữ trước? Ta về sau thật sự sẽ không để nàng nhìn thấy."
Phó Tuyên sợ sức lực đáng ghét của hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt hắn: "Nếu ngươi nói như vậy, ta cũng tin ngươi một lần."
Ngô Bạch Khởi như trút được gánh nặng, không dám trễ nãi nàng rửa mặt, tự mình đi thay quần áo.
Thu thập thỏa đáng, quay về mới dùng điểm tâm, đôi tình nhân đi ra tiền viện kính trà trước.
Ngô Bạch Khởi đi theo bên cạnh Phó Tuyên, chỉ vào các viện dọc theo đường đi giới thiệu cho nàng, sau đó nói đến người nhà: "Lão già thích ra ngoài kết bạn, bình thường ở nhà mình không nhiều, Tuyên Tuyên không cần sợ hắn. Hơn nữa lão già rất thích nàng, nàng ở trước mặt hắn hoàn toàn không cần câu thúc, có cái gì thì nói cái đó đi."
Phó Tuyên ừ một tiếng.
Xem ra cái này cũng coi là chính sự.
Ngô Bạch Khởi mừng thầm vì nàng đáp lại một câu, lại nói tiếp: "Nhị thẩm người nọ thích dong dài, ta không thích bà, cũng không ghét, dù sao bình thường giao thiệp với bà không nhiều. Tuyên Tuyên một mình ở nhà nhàm chán, có thể qua bên kia trò chuyện. Đại tẩu ta không quen, đại ca đối với ta rất tốt, còn có Minh ca nhi, mới biết gọi người, rất làm cho người ta thích."
Phó Tuyên gật gật đầu, "Biết."
Ngô Bạch Khởi nhìn sườn mặt nàng thanh lãnh, buồn bực hỏi, "Tuyên Tuyên ở nhà cũng không thích nói chuyện?"
Phó Tuyên rốt cuộc nhìn hắn một cái, "Đúng, ta ở nhà cũng rất ít nói chuyện, Thế Tử không quen?"
Ngô Bạch Khởi vội nói: "Không có không có, nàng đừng nghĩ nhiều, nàng xem, chúng ta trước kia cũng không quen thuộc, hiện tại vừa thành thân, ta trước muốn biết rõ nàng thích cái gì không thích cái gì, về sau cũng sẽ không làm nàng buồn phiền. Vậy trừ không thích nói chuyện, nàng còn không thích cái gì?"
Phó Tuyên mắt nhìn phía trước: "Ta không thích người khác hỏi ta liên tục."
Nói xong bước nhanh hơn.
Thanh Trúc đi theo phía sau nàng, cắn môi cười trộm.
Ngô Bạch Khởi sửng sốt tại chỗ một lát, hiểu được chính mình lại chọc nàng, bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo kịp chỗ Phó Tuyên rẽ ở phía trước, lúc này liền im lặng không càm ràm nữa, chỉ theo sau nàng nửa bước, vụng trộm nhìn nàng, âm thầm cân nhắc về sau đến cùng làm như thế nào mới có thể khiến cho nàng vui.
Trong thính đường, Ngô lão Hầu gia đang dặn con dâu: "Nhà chúng ta nhân khẩu ít, quản gia đơn giản, nghe nói lúc ở nhà Khởi tức phụ đã giúp nương nàng quản gia, chờ nàng hồi môn xong, ngươi giao đối bài cho nàng, nàng thật có gì không hiểu, ngươi lại giúp đỡ một chút."
Hắn có hai nhi tử, lão Đại có bản lĩnh, nhưng mạng ngắn sớm không có, dùng mạng của hắn đổi lấy phú quý hầu phủ hôm nay, đổi lấy địa vị hầu phủ trong lòng Gia Hòa đế. Lão nhị thả ra ngoài, hàng năm hiếu kính trả lại không nhiều, tức phụ lão nhị quản gia nhiều năm như vậy, tham chỗ tốt đã sớm đủ tiền vất vả cho nàng, nay đại phòng có quản gia, hắn cũng không thể lại giả vờ mù mắt, mệt cho hai người Bạch Khởi.
Cha chồng lên tiếng, Chu thị dù mất hứng cũng phải gượng cười, "Con dâu hiểu được, vẫn là phụ thân ánh mắt tốt, chọn Tuyên Tuyên tức phụ tốt như vậy, việc quản gia giao cho nàng, ta cũng có thể an tâm hưởng thanh nhàn."
Ngô lão Hầu gia vuốt chòm râu, rất hài lòng con dâu thức thời, bất quá hắn biết nữ nhân đều thích trước mặt một bộ dáng, sau lưng lại một bộ dáng khác, cười ha hả nhắc nhở một câu, "Đúng a, tức phụ Bạch Khởi quả thật tốt, Bạch Khởi có thể lấy được nàng là phúc khí của hắn. Theo ta thấy a, Phó gia sau này còn có vận đại phúc, Bạch Cử có lẽ cũng có thể dính chút vinh quang."
Ngô Bạch Cử 21 tuổi, cũng chỉ bình thường, dựa vào quan hệ của Ngô lão Hầu gia ở bộ Binh vớt được chức tiểu quan thất phẩm.
Tống Sắc thê tử Ngô Bạch Cử nghe thấy, lặng lẽ nhìn về phía mẹ chồng.
Chu thị tim đập cũng nhanh vài phần. Đúng a, nàng như thế nào chỉ nghĩ đến chỗ tốt quản gia thôi? Cùng tiền đồ nhi tử so sánh, một chút tiền kia phí hết tâm tư tìm kế mới có thể từ công mục chuyển sang chỗ mình bên này thì tính cái gì? Từ lúc Thái Tử bị phế, mọi người đều nói Thái Tử mới sẽ rơi xuống Túc vương. Nói cách khác, tương lai Phó Tuyên phía sau chẳng những có chỗ dựa Cảnh Dương hầu phủ, càng có Hoàng Đế tỷ phu, tòa núi lớn nhất trên đời này để dựa a!
Quả nhiên vẫn là lão gia tử nghĩ lâu dài!
Có lần cân nhắc này, Phó Tuyên trong mắt Chu thị lập tức biến thành bột thơm, đó là chỉ có thể lấy lòng không thể đắc tội.
Bởi vậy Phó Tuyên đi vào sảnh đường, rất nhanh đã nhận thấy được mẹ chồng nàng dâu Chu thị ánh mắt biến hóa. Nàng có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Kính trà, đưa nhận thân lễ, Ngô lão Hầu gia từ ái nói ra sự tình quản gia.
Phó Tuyên đương nhiên muốn từ chối, khiêm tốn hướng Ngô lão Hầu gia nói: "Tổ phụ, ta còn nhỏ, vẫn là do nhị thẩm tiếp tục quản gia đi, nhị thẩm quản gia nhiều năm, đối với hầu phủ chúng ta trên dưới đã sớm quen thuộc, cần gì đổi người?"
Cùng trưởng bối nói chuyện, trên mặt nàng ít lãnh đạm hơn khi cùng một chỗ với Ngô Bạch Khởi, lại thêm ba phần nhu thuận.
Ngô Bạch Khởi lần đầu tiên nhìn nàng ngoan nhu như vậy, ánh mắt đều thẳng, còn kém đem Ngô lão Hầu gia đẩy ra, bản thân hắn ngồi đối diện Phó Tuyên.
Ngô lão hầu gia nhìn bộ dạng cháu trai không tiền đồ, cười càng hài lòng, vừa muốn đẩy về, Chu thị cướp trước tới bên người Phó Tuyên, cười khuyên nhủ: "tức phụ Lão nhị đừng khách khí, hiền danh các cô nương Phó gia ta đã sớm nghe nói, làm sao có thể sẽ không quản gia? Đợi ngươi hồi môn rồi ta đưa đối bài cho ngươi, ngươi thật có chỗ không hiểu hỏi lại ta, ngươi nhưng là Hầu phu nhân tương lai của hầu phủ chúng ta, việc này sớm muộn gì cũng phải giao cho ngươi, ngươi cũng đừng khiêm nhường mãi!"
Tống Sắc cũng khuyên theo.
Phó Tuyên đã nhìn ra, ngày hôm qua trên bàn cơm Chu thị đối với nàng còn phòng bị, hiện tại lại chân tâm muốn giao đối bài cho nàng.
Lúc Ngô lão Hầu gia lại khuyên một lần nữa, Phó Tuyên không hề từ chối nữa, cười đáp ứng, "Tốt lắm, nếu tổ phụ, nhị thẩm đều tín nhiệm ta, ta liền thử trước một chút."
Ngô lão Hầu gia gật gật đầu, gặp ánh mắt cháu trai còn kém chút nữa bay đến trên người cháu dâu, hắn ho khan một cái, "Được rồi, các ngươi mỗi người trở về ăn cơm đi, đừng để đói."
Người hai phòng cùng ra sảnh đường, lại ở giữa đường tách ra.
Phó Tuyên trên mặt cười nhẹ rốt cuộc thu lại, lạnh giọng nói với Ngô Bạch Khởi: "Ngày sau ngươi ở bên ngoài còn nhìn ta như vậy, cũng đừng hy vọng ta nói nửa câu với ngươi."
Ngô Bạch Khởi ủy khuất, đi theo bên cạnh nàng nhỏ giọng thầm thì: "Ai bảo nàng ở trước mặt ta lạnh như băng? Nàng không cười với ta, vậy ta đột nhiên nhìn thấy nàng cười dễ nhìn như vậy, ta có thể không nhìn sao? Nàng nếu ở trong phòng cũng cười với ta, ta nhìn quen, ở bên ngoài đương nhiên sẽ không thất thố."
Hắn không nghe lời còn ngụy biện đầy miệng, Phó Tuyên cũng lười để ý hắn.
Ngô Bạch Khởi sợ, đi tới phía trước nàng, rút lui bồi tội cùng nàng, "Tốt tốt tốt, ta không nhìn như vậy nữa, Tuyên Tuyên đừng nóng giận, trước khi ăn cơm tức giận không tốt."
Phó Tuyên nghe được, sắc mặt hơi nhẹ hơn, nghe được câu cuối cùng kia, khóe miệng lại mím chặt.
Ngô Bạch Khởi hắc hắc cười, "Tuyên Tuyên tức giận cũng rất đẹp mắt."
Hắn không đứng đắn, Phó Tuyên nhíu mày lườm hắn: "Ngươi đi đường cho tử tế."
Ngô Bạch Khởi thấy tốt liền thu liễm, lập tức thẳng người, sánh vai cùng nàng, "Ta đều nghe Tuyên Tuyên." Trong lời là thỏa mãn ấm áp.
Phó Tuyên không hiểu hắn vì sao bị mắng còn cao hứng như vậy, đơn giản không để ý tới.
Trở lại phòng chính, Thanh Trúc phân phó phòng bếp bày cơm.
Ngô Bạch Khởi cao hứng ngồi đối diện Phó Tuyên.
Phó Tuyên hiểu được ý đồ trong cử động này của hắn, nhưng ánh mắt vướng trên người hắn, hắn nhất định muốn nhìn nàng, nàng cũng không có biện pháp, chỉ là thấy trên bàn cơm có canh gà bồi bổ thân thể Phó Tuyên giật mình, sau đó âm thầm may mắn.
Tân hôn ngày hôm sau đều phải kiểm tra nguyên khăn, đại khái là bởi vì nàng không có mẹ chồng, trong phủ cũng không có lão thái thái, tối hôm qua trong tân phòng căn bản không chuẩn bị nguyên khăn, xem ra lão hầu gia cũng không quá chú trọng những lễ tục kia.
"Tại sao sáng sớm đã uống canh gà a?" Ngô Bạch Khởi thấy Phó Tuyên nhìn chằm chằm canh gà, hắn hậu tri hậu giác, tò mò hỏi nha hoàn bên cạnh.
Thanh Trúc đỏ mặt, đây là phu nhân dặn dò nàng sáng nay chuẩn bị, nói là bổ nguyên khí, Thế Tử ngốc thật hay là cố ý giả ngu? Ngô Bạch Khởi thấy nàng đỏ mặt, đột nhiên hiểu được, lại nhìn thê tử vẻ mặt bình tĩnh dùng cơm, không khỏi xót xa. Hắn đến bên trong thê tử có dạng gì cũng chưa thấy, chỗ nào cần uống canh gà?
Bất quá nghĩ tới tối hương vị môi nàng hôm qua, Ngô Bạch Khởi lúng túng khép chân lại, không dám nhìn Phó Tuyên nữa, sợ càng nhìn càng mơ tưởng.
Dùng xong cơm, Phó Tuyên hỏi Ngô Bạch Khởi có an bài gì.
Ngô Bạch Khởi hỏi lại nàng: "Nàngmuốn làm gì?"
"Thế Tử nếu không có việc gì, ta liền đọc sách." Phó Tuyên thản nhiên đáp.
Ngô Bạch Khởi nghỉ kết hôn3 ngày, cũng không có việc gì làm, liền nói: "Vậy ta cũng đọc sách."
Phó Tuyên ngược lại tò mò, "Thế Tử bình thường cũng đọc sách?"
Ngô Bạch Khởi nghi ngờ kêu "A", vì nàng chủ động hỏi mà thụ sủng nhược kinh, lập tức ý thức được đây là cơ hội làm thân, bản năng mà nói dối, "Đúng a, năm trước nhị ca khuyên ta tiến tới, ta liền bắt đầu đọc sách. Chỉ là tiến cung hầu việc rồi quá bận rộn, đọc cũng không nhiều, khẳng định không thể so với nàng."
Phó Tuyên yêu sách, cũng tin tưởng thư phòng mỗi người đều khả năng có giấu tàng thư người khác không có, đặc biệt Ngô gia, cũng có chút nội tình, liền tự đáy lòng hỏi: "Thế Tử có thể mang ta đi thư phòng ngươi nhìn xem hay không?"
mắt Ngô Bạch Khởi choáng váng.
Phó Tuyên thấy hắn chậm chạp không nói lời nào, cho là hắn không nguyện ý, hoặc là trong thư phòng dấu sách gì không thể cho ai xem, cũng không còn tâm tư đi nữa, "Thôi, ta thuận miệng nói một chút xem, Thế Tử không cần tưởng thật."
Nói xong muốn đi thư phòng của mình.
khó được lúc nàng muốn cầu cạnh hắn, Ngô Bạch Khởi nào bỏ được, khẽ cắn môi, ngăn nàng lại nói: " Được, ta dẫn nàng đi, chính là nơi đó có chút loạn, Tuyên Tuyên chờ một lát, ta đi trước thu thập một chút, trong chốc lát lại tới đón nàng a!"
Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Phó Tuyên nghi ngờ nhìn bóng dáng hắn, càng thêm khẳng định thư phòng hắn tất là ẩn dấu sách khó coi.
Bên kia Ngô Bạch Khởi vọt tới tiền viện, vội vã phân phó A Chấn: "Mau đem Hắc Bạch Vô Thường chuyển đi, chuyển đến Tây sương phòng, thu thập thư phòng sạch sẽ, đừng để cho phu nhân nhìn ra dấu vết nào!"
Tuyên Tuyên là đại bảo bối, Hắc Bạch Vô Thường là tiểu bảo bối, cái nào hắn cũng luyến tiếc ném a!
Danh sách chương