Thời gian nghỉ kết hôn đảo mắt đã hết, Ngô Bạch Khởi bắt đầu dậy sớm tiến cung hầu việc.
Phó Tuyên cũng có việc.
đối bài nội viện Hầu phủ giao cho nàng, từ nay về sau nàng quản gia. Với Phó Tuyên mà nói, quản gia việc này thật sự rất dễ dàng, Phó Dung xuất giá rồi, Kiều thị càng thêm buồn bực, Phó Tuyên hiếu kính mẫu thân, lúc ban ngày sẽ tận lực bồi bên cạnh mẫu thân, bình thường một ít việc vặt quản gia liền ghi tạc trong lòng. Đại sự như đón dâu, tiệc đầy tháng, lễ chọn đồ vật đoán tương lai, bởi vì mấy năm nay Phó Hựu thành thân, Phó Uyển Phó Dung liên tiếp mang thai sinh con, Phó Tuyên ở một bên nhìn, càng thành thạo.
mẹ chồng nàng dâu Chu thị ở Nhị phòng có tâm nịnh bợ Phó Tuyên, hai ngày trước khi Phó Tuyên quản gia, các nàng nhiệt tình tới bồi tức phụ mới. Sợ Phó Tuyên có gì không hiểu, cũng sợ Phó Tuyên không có ý tứ đợi, nhưng các nàng phát hiện Phó Tuyên quản việc đều gọn gàng ngăn nắp, lại không phải là quá thích cùng người nói chuyện phiếm, liền thức thời không đến quấy rầy nàng.
Các nàng không đến, có "Người" lại thích tức phụ mới.
Ngày hôm đó Phó Tuyên đang ở trước cửa sổ luyện chữ, bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng sợ. Nàng nhíu mày, vừa muốn đi ra xem một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thanh Trúc trắng mặt chạy vào, "Cô nương, Thế Tử còn nuôi hai con rắn kia đâu, leo vào trong viện chúng ta!"
Phó Tuyên khuôn mặt bình tĩnh, mặt cười lại trắng, tận lực trấn định hỏi: "Leo đến đâu?"
Thanh Trúc trên người nổi một tầng da gà, nhìn ngoài cửa nói: "Thanh Tước gan lớn, dùng hai cái thùng cơm bắt rắn lại... Cô nương, Thế Tử biết rõ ngươi sợ rắn còn giữ chúng nó, chúng ta, chúng ta đánh chết rắn đi!"
Lúc trước cô nương nhà mình liên tục mấy đêm gặp ác mộng, Thanh Trúc ở bên cạnh nhìn đau lòng vô cùng, bởi vậy hôm nay lần nữa nhìn thấy hai đầu sỏ gây chuyện, đối với Thế Tử, Thanh Trúc hảo cảm nhất thời không còn. Nếu nàng gan lớn, vừa mới rồi chắc chắn trực tiếp đạp chết thứ đó. Nàng sợ hãi cũng không sao, cô nương gả đi cũng mang theo quản sự tiểu tư, tìm người gan lớn có thể giết chết hai con rắn kia.
Nghe nói rắn đã bị bắt lại, Phó Tuyên trầm mặc chốc lát, đi ra ngoài.
Mặt trời lên cao, giữa hè trời nóng hừng hực, hai bồn cơm sắt đặt dưới đất, bị mặt trời chiếu sáng lòe lòe chói mắt, chợt nhìn lại có chút buồn cười. Bọn nha hoàn lớn nhỏ hoặc là trốn ở trong hành lang hoặc là trốn dưới mái hiên, giống như bên trong đó cất giấu cái gì kinh khủng.
Phó Tuyên nhìn cái chậu cơm lớn như vậy, ẩn ẩn nhớ rõ Tiểu Bạch xà của Ngô Bạch Khởi chỉ dài đến một thước, chẳng lẽ đã trưởng thành? Nàng sợ rắn, nhưng Ngô Bạch Khởi kia, một là bởi vì quá nhỏ, thứ hai biết rõ không có độc, cho nên nàng không phải quá sợ, ít nhất sẽ không sợ đến mức nhìn xa xa cũng không dám, nàng chỉ là không dám để cho thứ đó leo lên người.
"Cô nương, ta đi gọi người tới?" Thanh Trúc thử thăm dò hỏi.
Phó Tuyên vừa muốn nói chuyện, thân ảnh A Chấn chạy tới cửa viện, trong tay cầm một cái lồng. Nhìn thấy hai cái thùng cơm, hắn cực kỳ hoảng sợ, chạy tới quỳ trước mặt Phó Tuyên, liên tục dập đầu: "Phu nhân tha mạng a! Thế Tử giao phó ta không cho Hắc Bạch Vô Thường chạy ra dọa phu nhân, vừa mới là ta không có đóng chặt lồng mới để cho chúng nó bò ra. Ta cũng không biết chúng nó vì sao leo vào trong viện phu nhân... Phu nhân, cầu phu nhân đừng tức giận Thế Tử.Thế Tử 10 tuổi bắt đầu nuôi Hắc Bạch Vô Thường, nuôi tám năm, bên người Thế Tử không có bao nhiêu bằng hữu, mỗi ngày trở về đều cùng Hắc Bạch Vô Thường nói chuyện. Cầu phu nhân thông cảm Thế Tử từ nhỏ cơ khổ, tha thứ hắn lần này đi! Ta liền mang Hắc Bạch Vô Thường đi, tuyệt sẽ không để chúng nó dọa đến phu nhân nữa!"
Đều trách hắn, lúc cho Hắc Bạch Vô Thường ăn, bên ngoài có người gọi hắn, hắn không mang theo lồng sắt đi ra ngoài, trở về thấy cửa lồng mở, hai con rắn không thấy bóng dáng. Đi nội thất thư phòng Thế Tử tìm trước, không tìm được, lúc này mới nhanh chóng tới hậu viện...
Nhìn nhìn hai cái thùng cơm, A Chấn nước mắt mau chảy ra, "Phu nhân, Hắc Bạch Vô Thường không chết chứ? Đó là vận mệnh của Thế Tử..."
"Khóc cái gì, sao ngươi không sợ phu nhân chấn kinh!" Thanh Trúc tức giận mắng, bởi vì không muốn thêm mắm thêm muối, ảnh hưởng cảm tình phu nhân và Thế Tử, mới không nói tiếp.
A Chấn lập tức không lên tiếng, gục đầu.
Phó Tuyên nhìn hắn, hỏi: "rắn nuôi ở nơi nào?"
A Chấn đàng hoàng nói: "Mới đầu nuôi ở thư phòng, sau này phu nhân muốn đi thư phòng, Thế Tử liền chuyển đến sương phòng."
Phó Tuyên gật gật đầu: "Về sau cẩn thận chút, đừng thả ra nữa."
Nàng không thích nuôi sủng vật, tam tỷ tỷ thích anh vũ, Đoàn Đoàn có bệnh nhẹ, nạn nhỏ gì, tam tỷ tỷ gấp đến độ quả thực so với mình bị bệnh còn khó chịu hơn. Ngô Bạch Khởi một cô nhi, nuôi Hắc Bạch Vô Thường tám năm, cảm tình càng sâu, Phó Tuyên không muốn làm ác nhân, bức hắn vứt bỏ hai đồng bọn này.
A Chấn như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu, xoay người đi tới thùng cơm.
Phó Tuyên không đi, nhìn động tác hắn.
A Chấn sợ dọa đến phu nhân, cố ý đưa lưng về phu nhân che thùng cơm, ngồi xổm tại chỗ, một tay chậm rãi xốc lên, một tay lặng lẽ sờ vào trong, đụng phải, hắn kéo ra. Bắt được Tiểu Bạch xà như dây thừng rũ xuống không động, hắn tức giận mắng ra tiếng, "Còn giả chết, còn dám giả chết! Chờ xem, nhìn Thế Tử trở về thu thập các ngươi như thế nào!"
Đem Tiểu Bạch xà nhét vào lồng, A Chấn lại đi bắt tiểu hắc xà.
Lồng bện bằng trúc vàng, giữa nan trúc chỉ có thể nhét vừa một chiếc đũa, Phó Tuyên thấy Tiểu Bạch xà ở trong lồng vẫn không nhúc nhích, nghĩ đến lúc nãy dưới đất nóng, để lâu có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện, không khỏi hỏi: "Xác định nó giả vờ?"
A Chấn muốn bắt tiểu hắc xà, nghe vậy nhịn không được quay đầu, phía dưới thùng cơm, tiểu hắc xà thấy tay người kia dời đi, chui ngay ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ thảnh thơi lại thật nhanh bò vào cửa viện bên kia. Thanh Trúc sợ tới mức kêu to, A Chấn nghe, quay đầu vừa nhìn thấy, nhanh chóng nhào lên vồ, chỉ là khoảng cách quá xa không kịp đến. Tiểu hắc xà quay đầu nhìn nhìn, tựa hồ cười nhạo, lại bò lên phía trước, cuối cùng vẫn bị A Chấn bắt được, nhét vào trong lồng.
Tiểu Bạch xà như cũ vẫn không nhúc nhích.
Mắt thấy A Chấn nhấc lồng muốn đi, Phó Tuyên nhíu nhíu mày, đến cùng không mở miệng.
Buổi chiều nghỉ xong, lại bảo Thanh Trúc đi hỏi thăm một chút, biết được Tiểu Bạch xà quả thật không có việc gì, Phó Tuyên bỗng nhiên nhớ tam tỷ tỷ. Đó là một nữ nhi không đứng đắn, rất thích trêu cợt, A Tuyền quấn muốn nương ôm, tam tỷ tỷ sẽ giả bộ ngủ, mặc kệ A Tuyền kéo tai hay là bịt mũi, nàng vẫn không nhúc nhích...
Hắc Bạch Vô Thường của Ngô Bạch Khởi có linh tính như vậy, có phải bởi vì Ngô Bạch Khởi bồi chúng nó chơi thờì gian quá dài hay không? Mặt trời đỏ về Tây, Ngô Bạch Khởi kích động ra cung.
Tối hôm qua hắn đã hỏi, Tuyên Tuyên kinh nguyệt hôm nay không còn, kích động đến mức hắn vừa ra cửa liền ngóng trông trời tối. Không nghĩ trời rốt cuộc tối rồi, vừa mới vào cửa nhà, liền được A Chấn báo cho hắn biết hai con rắn bảo bối vụng trộm đi cửa xuyến hậu viện...
Ngô Bạch Khởi một thân mồ hôi nóng hóa lạnh.
Đi tắm nước lạnh trước, hạ quyết tâm xong, Ngô Bạch Khởi mới đi hậu viện.
Phó Tuyên đang may xiêm y cho cháu gái, nghe hắn tiến vào, nàng không ngẩng đầu, động tác trên tay hơi chậm lại.
Nàng như vậy, Ngô Bạch Khởi càng không chắc chắn, mấy ngày trước đây trở về, nàng tốt xấu gì cũng tiếp đón hắn một tiếng.
"Tuyên Tuyên, là ta không đúng, không nên dối gạt nàng, nàng yên tâm, ngày mai ta cho người đem Hắc Bạch Vô Thường đưa lên thôn trang, tuyệt sẽ không dọa đến nàng nữa." Đã lừa nàng một lần, hắn không muốn lừa lần thứ hai, hắn không thể thật sự mất Hắc Bạch Vô Thường, chỉ có thể đưa đến chỗ nàng không nhìn thấy.
Phó Tuyên ngẩng đầu nhìn hắn: "Nuôi tám năm, ngươi thật bỏ được?"
Ngô Bạch Khởi trong lúc nàng hỏi hắn, vội vàng ngồi bên cạnh nàng son sắt bảo chứng: "Không tiếc, lúc trước không đưa đi vì cho rằng có thể giấu được thiên y vô phùng, nhưng Hắc Bạch Vô Thường quá giảo hoạt, còn luôn thích đến chỗ nàng bên này, so với an nguy của nàng, ta có gì không nỡ?"
An nguy của nàng...
Phó Tuyên giật giật khóe miệng, tiếp tục khâu xiêm y, "Không cần, chỉ cần Thế Tử cam đoan đừng để chúng nó bò ra, Thế Tử muốn nuôi bao lâu thì nuôi."
Ngô Bạch Khởi không dám tin lỗ tai mình, "Thật sự cho ta nuôi?"
Phó Tuyên mặt không thay đổi nói"ừ”.
Ngô Bạch Khởi kích động không biết nên nói cái gì, muốn ôm nàng, lại sợ kim đâm phải nàng, không có biện pháp, chuyển ghế đến phía sau nàng, ôm eo nàng, đầu dán lưng nàng: "Tuyên Tuyên thật tốt, thật tốt, nàng không biết Hắc Bạch Vô Thường giống như con trai ta, ta thật luyến tiếc mất chúng nó."
Phó Tuyên ngại nóng, buông váy thêu trong tay, quay đầu bảo hắn: "Buông ra."
Ngô Bạch Khởi ngẩng đầu, thấy trong tay nàng không cầm kim, đột nhiên ôm ngang người lên, đến trên giường gắt gao giữ nàng, vẫn như nằm mơ, "Tuyên Tuyên không phải sợ rắn sao? Vì sao để cho ta nuôi?"
Phó Tuyên mấy ngày nay xem như là đã lĩnh giáo Ngô Bạch Khởi khó chơi, lạnh mặt nói: "Ngươi không đứng dậy, ta sẽ sửa chủ ý."
Ngô Bạch Khởi chột dạ, vừa muốn dậy, lại áp xuống lần nữa, cao hứng cười, "Tuyên Tuyên đau lòng ta khi còn bé không có huynh đệ tỷ muội phải không?"
Phó Tuyên mím môi.
Ngô Bạch Khởi tâm hoa nộ phóng, đổi thành nằm nghiêng, siết chặt eo nàng kéo vào trong lòng mình xoa, "Tuyên Tuyên thích ta có phải không? Bởi vì thích ta, mới đau lòng ta, Tuyên Tuyên..."
Hắn rất cao hứng, ngôn ngữ như vô tận, cúi đầu tìm môi nàng.
Phó Tuyên vội vã trốn tránh, đáng tiếc Ngô Bạch Khởi gần đây lá gan càng ngày càng to, đè người lại hôn không kiêng nể gì, hôn đến bốc hỏa, hắn đứng dậy buông màn xuống, lại đem thê tử chuẩn bị chạy trốn một lần nữa kéo về, thuần thục kéo áo nàng, "Tuyên Tuyên ta nhịn không được, ta thật nhịn không được, Tuyên Tuyên..."
Từ đêm tân hôn vẫn nghẹn đến bây giờ, nhịn chừng mười ngày, dù Phó Tuyên mặt lạnh răn dạy như thế nào cũng vô pháp ngăn cản.
Phó Tuyên không muốn vào ban ngày bồi hắn hồ nháo, nhưng người này không biết xảy ra chuyện gì, trước đó còn sợ hãi rụt rè không dám chạm vào nàng, từ nhà mẹ đẻ trở về liền đổi tính, trước mặt nha hoàn thành thành thật thật, vừa vào phòng gan nhỏ trong chốc lát liền thay đổi, tựa như hiện tại, hắn thế nhưng thật sự...
Quần ngoài quần trong bị hắn cùng kéo xuống, lại nhìn cái đầu đen trước người nàng bận việc, Phó Tuyên không biết làm thế nào.
Nhiệt từ trên người hắn truyền đến, nhiệt trong cơ thể được hắn thắp lên, nhiệt chậm rãi hội hợp, cùng nhau đốt thành lửa. Đốt đốt, sinh ra khát vọng xa lạ, chờ hắn thật sự tới, nàng lại bắt đầu sợ hãi, muốn hô ngừng, vô pháp mở miệng, sau đó hắn không biết thương tiếc, một cử phá tan.
"Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên..."
Ngô Bạch Khởi trong đầu trống rỗng, trống rỗng lập tức lại bị bản năng nhồi đầy, như là quân lính lần đầu xông pha chiến đấu, không hiểu chiến thuật, không có phương pháp gì, chỉ biết vùi đầu xông lên trước, trong miệng kêu tên của nàng vì chính mình hò hét, đột nhiên muốn bay về phía trước, cuối cùng tiếng kêu đột nhiên biến mất, chữ "Tuyên" trước còn rõ ràng, chữ "Tuyên" sau đã yên tĩnh, như là hồn đều bay ra ngoài.
Hắn nằm trên đầu vai nàng, thở không ngừng, trung y ướt hết, Phó Tuyên mở to mắt, nhìn thấy phía dưới cánh tay phải hắn có hình rắn ẩn ẩn như hiện.
Quỷ thần xui khiến, nàng chậm rãi giơ tay lên, chạm vào.
Còn chưa đụng tới, Ngô Bạch Khởi đột nhiên ngẩng đầu, thân mật cọ gò má nàng, "Tuyên Tuyên, vừa mới ta suýt nữa chết rồi..." Trong tai là ngữ khí thỏa mãn, như là đứa nhỏ nũng nịu cùng mẫu thân, mắt còn nhắm, đắm chìm trong cảm giác một người nam nhân lần đầu đánh thắng trận.
Trước khi hắn mở miệng, tay Phó Tuyên buông xuống, thấp giọng thúc giục: "Đứng lên đi, phải ăn cơm."
May mắn hắn không ép buộc bao lâu, thu thập xong, bọn nha hoàn có lẽ sẽ không phát hiện ra.
Trong lòng nàng may mắn, không khỏi lộ ra trong giọng nói, Ngô Bạch Khởi nghe vậy, thân thể cứng đờ.
Vừa mới có một khắc sao? Thời gian có một chén trà sao?
Đại khái là quá mức sỉ nhục, phía dưới không cam tâm, Ngô Bạch Khởi lại giương cờ lên.
Phó Tuyên đương nhiên cảm giác được, trước khi hắn có hành động, lạnh giọng trách mắng: "Đi ra ngoài!"
Nàng không thoải mái, thật sự không muốn đến nữa.
Ngô Bạch Khởi giật bắn, thấy nàng mặt cười tái nhợt, thần sắc không thích hợp, không dám chơi xấu tiếp, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Cúi đầu thu thập, nhìn thấy lạc hồng.
Ngô Bạch Khởi nhất thời không còn tâm tư hoa hoa, sốt ruột hỏi nàng: "Đau lắm hả?"
Phó Tuyên kéo chăn che khuất mình, nhìn vào trong nói: "Hoàn hảo, Thế Tử đừng hỏi, ngươi trước canh y đi ra ngoài, ta muốn thay xiêm y."
Ngô Bạch Khởi làm chuyện đuối lý, cũng may không ngốc đến cùng, biết nữ nhân lần đầu tiên như vậy rất bình thường, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, thấp giọng phân phó Thanh Trúc nhanh chóng hầm canh gà, Tuyên Tuyên mất máu, quả thật phải hảo hảo bồi bổ.
Hắn cố ý phân phó muốn canh gà, lại nghĩ đến động tĩnh vừa mới nghe được, Thanh Trúc đỏ mặt đi an bài.
Ngô Bạch Khởi ở trong sân đi dạo một vòng, trở về gặp Phó Tuyên còn có thể đi mới yên tâm, lúc cơm chiều trăm loại lấy lòng.
Hầm canh gà cần thời gian, cơm chiều dùng xong rồi, phòng bếp mới đưa tới.
Phó Tuyên hoang mang, nhìn về phía Thanh Trúc, giữa ngày hè, uống canh nóng như vậy làm cái gì?
Thanh Trúc vụng trộm chỉ chỉ Ngô Bạch Khởi.
Ngô Bạch Khởi đang múc canh gà cho Phó Tuyên, không nhìn thấy hai chủ tớ giao lưu vô thanh, dùng sức thổi vài hớp, lấy lòng đem chén canh đặt trước mặt Phó Tuyên: "Tuyên Tuyên uống chút đi, bổ thân mình."
Phó Tuyên sắc mặt cực kì khó coi, nhìn cũng không nhìn hắn, "Thế Tử chính mình bổ đi."
Nói xong đứng dậy, đi vào trong viện.
Ngô Bạch Khởi ngây ra như phỗng.
Hắn lại làm gì chọc tới nàng?
Còn có, nàng bảo hắn bổ là có ý gì?
Nghĩ tới vừa mới qua loa thu binh, Ngô Bạch Khởi còn chưa ăn canh, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng nóng rực.
Phó Tuyên cũng có việc.
đối bài nội viện Hầu phủ giao cho nàng, từ nay về sau nàng quản gia. Với Phó Tuyên mà nói, quản gia việc này thật sự rất dễ dàng, Phó Dung xuất giá rồi, Kiều thị càng thêm buồn bực, Phó Tuyên hiếu kính mẫu thân, lúc ban ngày sẽ tận lực bồi bên cạnh mẫu thân, bình thường một ít việc vặt quản gia liền ghi tạc trong lòng. Đại sự như đón dâu, tiệc đầy tháng, lễ chọn đồ vật đoán tương lai, bởi vì mấy năm nay Phó Hựu thành thân, Phó Uyển Phó Dung liên tiếp mang thai sinh con, Phó Tuyên ở một bên nhìn, càng thành thạo.
mẹ chồng nàng dâu Chu thị ở Nhị phòng có tâm nịnh bợ Phó Tuyên, hai ngày trước khi Phó Tuyên quản gia, các nàng nhiệt tình tới bồi tức phụ mới. Sợ Phó Tuyên có gì không hiểu, cũng sợ Phó Tuyên không có ý tứ đợi, nhưng các nàng phát hiện Phó Tuyên quản việc đều gọn gàng ngăn nắp, lại không phải là quá thích cùng người nói chuyện phiếm, liền thức thời không đến quấy rầy nàng.
Các nàng không đến, có "Người" lại thích tức phụ mới.
Ngày hôm đó Phó Tuyên đang ở trước cửa sổ luyện chữ, bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng sợ. Nàng nhíu mày, vừa muốn đi ra xem một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thanh Trúc trắng mặt chạy vào, "Cô nương, Thế Tử còn nuôi hai con rắn kia đâu, leo vào trong viện chúng ta!"
Phó Tuyên khuôn mặt bình tĩnh, mặt cười lại trắng, tận lực trấn định hỏi: "Leo đến đâu?"
Thanh Trúc trên người nổi một tầng da gà, nhìn ngoài cửa nói: "Thanh Tước gan lớn, dùng hai cái thùng cơm bắt rắn lại... Cô nương, Thế Tử biết rõ ngươi sợ rắn còn giữ chúng nó, chúng ta, chúng ta đánh chết rắn đi!"
Lúc trước cô nương nhà mình liên tục mấy đêm gặp ác mộng, Thanh Trúc ở bên cạnh nhìn đau lòng vô cùng, bởi vậy hôm nay lần nữa nhìn thấy hai đầu sỏ gây chuyện, đối với Thế Tử, Thanh Trúc hảo cảm nhất thời không còn. Nếu nàng gan lớn, vừa mới rồi chắc chắn trực tiếp đạp chết thứ đó. Nàng sợ hãi cũng không sao, cô nương gả đi cũng mang theo quản sự tiểu tư, tìm người gan lớn có thể giết chết hai con rắn kia.
Nghe nói rắn đã bị bắt lại, Phó Tuyên trầm mặc chốc lát, đi ra ngoài.
Mặt trời lên cao, giữa hè trời nóng hừng hực, hai bồn cơm sắt đặt dưới đất, bị mặt trời chiếu sáng lòe lòe chói mắt, chợt nhìn lại có chút buồn cười. Bọn nha hoàn lớn nhỏ hoặc là trốn ở trong hành lang hoặc là trốn dưới mái hiên, giống như bên trong đó cất giấu cái gì kinh khủng.
Phó Tuyên nhìn cái chậu cơm lớn như vậy, ẩn ẩn nhớ rõ Tiểu Bạch xà của Ngô Bạch Khởi chỉ dài đến một thước, chẳng lẽ đã trưởng thành? Nàng sợ rắn, nhưng Ngô Bạch Khởi kia, một là bởi vì quá nhỏ, thứ hai biết rõ không có độc, cho nên nàng không phải quá sợ, ít nhất sẽ không sợ đến mức nhìn xa xa cũng không dám, nàng chỉ là không dám để cho thứ đó leo lên người.
"Cô nương, ta đi gọi người tới?" Thanh Trúc thử thăm dò hỏi.
Phó Tuyên vừa muốn nói chuyện, thân ảnh A Chấn chạy tới cửa viện, trong tay cầm một cái lồng. Nhìn thấy hai cái thùng cơm, hắn cực kỳ hoảng sợ, chạy tới quỳ trước mặt Phó Tuyên, liên tục dập đầu: "Phu nhân tha mạng a! Thế Tử giao phó ta không cho Hắc Bạch Vô Thường chạy ra dọa phu nhân, vừa mới là ta không có đóng chặt lồng mới để cho chúng nó bò ra. Ta cũng không biết chúng nó vì sao leo vào trong viện phu nhân... Phu nhân, cầu phu nhân đừng tức giận Thế Tử.Thế Tử 10 tuổi bắt đầu nuôi Hắc Bạch Vô Thường, nuôi tám năm, bên người Thế Tử không có bao nhiêu bằng hữu, mỗi ngày trở về đều cùng Hắc Bạch Vô Thường nói chuyện. Cầu phu nhân thông cảm Thế Tử từ nhỏ cơ khổ, tha thứ hắn lần này đi! Ta liền mang Hắc Bạch Vô Thường đi, tuyệt sẽ không để chúng nó dọa đến phu nhân nữa!"
Đều trách hắn, lúc cho Hắc Bạch Vô Thường ăn, bên ngoài có người gọi hắn, hắn không mang theo lồng sắt đi ra ngoài, trở về thấy cửa lồng mở, hai con rắn không thấy bóng dáng. Đi nội thất thư phòng Thế Tử tìm trước, không tìm được, lúc này mới nhanh chóng tới hậu viện...
Nhìn nhìn hai cái thùng cơm, A Chấn nước mắt mau chảy ra, "Phu nhân, Hắc Bạch Vô Thường không chết chứ? Đó là vận mệnh của Thế Tử..."
"Khóc cái gì, sao ngươi không sợ phu nhân chấn kinh!" Thanh Trúc tức giận mắng, bởi vì không muốn thêm mắm thêm muối, ảnh hưởng cảm tình phu nhân và Thế Tử, mới không nói tiếp.
A Chấn lập tức không lên tiếng, gục đầu.
Phó Tuyên nhìn hắn, hỏi: "rắn nuôi ở nơi nào?"
A Chấn đàng hoàng nói: "Mới đầu nuôi ở thư phòng, sau này phu nhân muốn đi thư phòng, Thế Tử liền chuyển đến sương phòng."
Phó Tuyên gật gật đầu: "Về sau cẩn thận chút, đừng thả ra nữa."
Nàng không thích nuôi sủng vật, tam tỷ tỷ thích anh vũ, Đoàn Đoàn có bệnh nhẹ, nạn nhỏ gì, tam tỷ tỷ gấp đến độ quả thực so với mình bị bệnh còn khó chịu hơn. Ngô Bạch Khởi một cô nhi, nuôi Hắc Bạch Vô Thường tám năm, cảm tình càng sâu, Phó Tuyên không muốn làm ác nhân, bức hắn vứt bỏ hai đồng bọn này.
A Chấn như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu, xoay người đi tới thùng cơm.
Phó Tuyên không đi, nhìn động tác hắn.
A Chấn sợ dọa đến phu nhân, cố ý đưa lưng về phu nhân che thùng cơm, ngồi xổm tại chỗ, một tay chậm rãi xốc lên, một tay lặng lẽ sờ vào trong, đụng phải, hắn kéo ra. Bắt được Tiểu Bạch xà như dây thừng rũ xuống không động, hắn tức giận mắng ra tiếng, "Còn giả chết, còn dám giả chết! Chờ xem, nhìn Thế Tử trở về thu thập các ngươi như thế nào!"
Đem Tiểu Bạch xà nhét vào lồng, A Chấn lại đi bắt tiểu hắc xà.
Lồng bện bằng trúc vàng, giữa nan trúc chỉ có thể nhét vừa một chiếc đũa, Phó Tuyên thấy Tiểu Bạch xà ở trong lồng vẫn không nhúc nhích, nghĩ đến lúc nãy dưới đất nóng, để lâu có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện, không khỏi hỏi: "Xác định nó giả vờ?"
A Chấn muốn bắt tiểu hắc xà, nghe vậy nhịn không được quay đầu, phía dưới thùng cơm, tiểu hắc xà thấy tay người kia dời đi, chui ngay ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ thảnh thơi lại thật nhanh bò vào cửa viện bên kia. Thanh Trúc sợ tới mức kêu to, A Chấn nghe, quay đầu vừa nhìn thấy, nhanh chóng nhào lên vồ, chỉ là khoảng cách quá xa không kịp đến. Tiểu hắc xà quay đầu nhìn nhìn, tựa hồ cười nhạo, lại bò lên phía trước, cuối cùng vẫn bị A Chấn bắt được, nhét vào trong lồng.
Tiểu Bạch xà như cũ vẫn không nhúc nhích.
Mắt thấy A Chấn nhấc lồng muốn đi, Phó Tuyên nhíu nhíu mày, đến cùng không mở miệng.
Buổi chiều nghỉ xong, lại bảo Thanh Trúc đi hỏi thăm một chút, biết được Tiểu Bạch xà quả thật không có việc gì, Phó Tuyên bỗng nhiên nhớ tam tỷ tỷ. Đó là một nữ nhi không đứng đắn, rất thích trêu cợt, A Tuyền quấn muốn nương ôm, tam tỷ tỷ sẽ giả bộ ngủ, mặc kệ A Tuyền kéo tai hay là bịt mũi, nàng vẫn không nhúc nhích...
Hắc Bạch Vô Thường của Ngô Bạch Khởi có linh tính như vậy, có phải bởi vì Ngô Bạch Khởi bồi chúng nó chơi thờì gian quá dài hay không? Mặt trời đỏ về Tây, Ngô Bạch Khởi kích động ra cung.
Tối hôm qua hắn đã hỏi, Tuyên Tuyên kinh nguyệt hôm nay không còn, kích động đến mức hắn vừa ra cửa liền ngóng trông trời tối. Không nghĩ trời rốt cuộc tối rồi, vừa mới vào cửa nhà, liền được A Chấn báo cho hắn biết hai con rắn bảo bối vụng trộm đi cửa xuyến hậu viện...
Ngô Bạch Khởi một thân mồ hôi nóng hóa lạnh.
Đi tắm nước lạnh trước, hạ quyết tâm xong, Ngô Bạch Khởi mới đi hậu viện.
Phó Tuyên đang may xiêm y cho cháu gái, nghe hắn tiến vào, nàng không ngẩng đầu, động tác trên tay hơi chậm lại.
Nàng như vậy, Ngô Bạch Khởi càng không chắc chắn, mấy ngày trước đây trở về, nàng tốt xấu gì cũng tiếp đón hắn một tiếng.
"Tuyên Tuyên, là ta không đúng, không nên dối gạt nàng, nàng yên tâm, ngày mai ta cho người đem Hắc Bạch Vô Thường đưa lên thôn trang, tuyệt sẽ không dọa đến nàng nữa." Đã lừa nàng một lần, hắn không muốn lừa lần thứ hai, hắn không thể thật sự mất Hắc Bạch Vô Thường, chỉ có thể đưa đến chỗ nàng không nhìn thấy.
Phó Tuyên ngẩng đầu nhìn hắn: "Nuôi tám năm, ngươi thật bỏ được?"
Ngô Bạch Khởi trong lúc nàng hỏi hắn, vội vàng ngồi bên cạnh nàng son sắt bảo chứng: "Không tiếc, lúc trước không đưa đi vì cho rằng có thể giấu được thiên y vô phùng, nhưng Hắc Bạch Vô Thường quá giảo hoạt, còn luôn thích đến chỗ nàng bên này, so với an nguy của nàng, ta có gì không nỡ?"
An nguy của nàng...
Phó Tuyên giật giật khóe miệng, tiếp tục khâu xiêm y, "Không cần, chỉ cần Thế Tử cam đoan đừng để chúng nó bò ra, Thế Tử muốn nuôi bao lâu thì nuôi."
Ngô Bạch Khởi không dám tin lỗ tai mình, "Thật sự cho ta nuôi?"
Phó Tuyên mặt không thay đổi nói"ừ”.
Ngô Bạch Khởi kích động không biết nên nói cái gì, muốn ôm nàng, lại sợ kim đâm phải nàng, không có biện pháp, chuyển ghế đến phía sau nàng, ôm eo nàng, đầu dán lưng nàng: "Tuyên Tuyên thật tốt, thật tốt, nàng không biết Hắc Bạch Vô Thường giống như con trai ta, ta thật luyến tiếc mất chúng nó."
Phó Tuyên ngại nóng, buông váy thêu trong tay, quay đầu bảo hắn: "Buông ra."
Ngô Bạch Khởi ngẩng đầu, thấy trong tay nàng không cầm kim, đột nhiên ôm ngang người lên, đến trên giường gắt gao giữ nàng, vẫn như nằm mơ, "Tuyên Tuyên không phải sợ rắn sao? Vì sao để cho ta nuôi?"
Phó Tuyên mấy ngày nay xem như là đã lĩnh giáo Ngô Bạch Khởi khó chơi, lạnh mặt nói: "Ngươi không đứng dậy, ta sẽ sửa chủ ý."
Ngô Bạch Khởi chột dạ, vừa muốn dậy, lại áp xuống lần nữa, cao hứng cười, "Tuyên Tuyên đau lòng ta khi còn bé không có huynh đệ tỷ muội phải không?"
Phó Tuyên mím môi.
Ngô Bạch Khởi tâm hoa nộ phóng, đổi thành nằm nghiêng, siết chặt eo nàng kéo vào trong lòng mình xoa, "Tuyên Tuyên thích ta có phải không? Bởi vì thích ta, mới đau lòng ta, Tuyên Tuyên..."
Hắn rất cao hứng, ngôn ngữ như vô tận, cúi đầu tìm môi nàng.
Phó Tuyên vội vã trốn tránh, đáng tiếc Ngô Bạch Khởi gần đây lá gan càng ngày càng to, đè người lại hôn không kiêng nể gì, hôn đến bốc hỏa, hắn đứng dậy buông màn xuống, lại đem thê tử chuẩn bị chạy trốn một lần nữa kéo về, thuần thục kéo áo nàng, "Tuyên Tuyên ta nhịn không được, ta thật nhịn không được, Tuyên Tuyên..."
Từ đêm tân hôn vẫn nghẹn đến bây giờ, nhịn chừng mười ngày, dù Phó Tuyên mặt lạnh răn dạy như thế nào cũng vô pháp ngăn cản.
Phó Tuyên không muốn vào ban ngày bồi hắn hồ nháo, nhưng người này không biết xảy ra chuyện gì, trước đó còn sợ hãi rụt rè không dám chạm vào nàng, từ nhà mẹ đẻ trở về liền đổi tính, trước mặt nha hoàn thành thành thật thật, vừa vào phòng gan nhỏ trong chốc lát liền thay đổi, tựa như hiện tại, hắn thế nhưng thật sự...
Quần ngoài quần trong bị hắn cùng kéo xuống, lại nhìn cái đầu đen trước người nàng bận việc, Phó Tuyên không biết làm thế nào.
Nhiệt từ trên người hắn truyền đến, nhiệt trong cơ thể được hắn thắp lên, nhiệt chậm rãi hội hợp, cùng nhau đốt thành lửa. Đốt đốt, sinh ra khát vọng xa lạ, chờ hắn thật sự tới, nàng lại bắt đầu sợ hãi, muốn hô ngừng, vô pháp mở miệng, sau đó hắn không biết thương tiếc, một cử phá tan.
"Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên..."
Ngô Bạch Khởi trong đầu trống rỗng, trống rỗng lập tức lại bị bản năng nhồi đầy, như là quân lính lần đầu xông pha chiến đấu, không hiểu chiến thuật, không có phương pháp gì, chỉ biết vùi đầu xông lên trước, trong miệng kêu tên của nàng vì chính mình hò hét, đột nhiên muốn bay về phía trước, cuối cùng tiếng kêu đột nhiên biến mất, chữ "Tuyên" trước còn rõ ràng, chữ "Tuyên" sau đã yên tĩnh, như là hồn đều bay ra ngoài.
Hắn nằm trên đầu vai nàng, thở không ngừng, trung y ướt hết, Phó Tuyên mở to mắt, nhìn thấy phía dưới cánh tay phải hắn có hình rắn ẩn ẩn như hiện.
Quỷ thần xui khiến, nàng chậm rãi giơ tay lên, chạm vào.
Còn chưa đụng tới, Ngô Bạch Khởi đột nhiên ngẩng đầu, thân mật cọ gò má nàng, "Tuyên Tuyên, vừa mới ta suýt nữa chết rồi..." Trong tai là ngữ khí thỏa mãn, như là đứa nhỏ nũng nịu cùng mẫu thân, mắt còn nhắm, đắm chìm trong cảm giác một người nam nhân lần đầu đánh thắng trận.
Trước khi hắn mở miệng, tay Phó Tuyên buông xuống, thấp giọng thúc giục: "Đứng lên đi, phải ăn cơm."
May mắn hắn không ép buộc bao lâu, thu thập xong, bọn nha hoàn có lẽ sẽ không phát hiện ra.
Trong lòng nàng may mắn, không khỏi lộ ra trong giọng nói, Ngô Bạch Khởi nghe vậy, thân thể cứng đờ.
Vừa mới có một khắc sao? Thời gian có một chén trà sao?
Đại khái là quá mức sỉ nhục, phía dưới không cam tâm, Ngô Bạch Khởi lại giương cờ lên.
Phó Tuyên đương nhiên cảm giác được, trước khi hắn có hành động, lạnh giọng trách mắng: "Đi ra ngoài!"
Nàng không thoải mái, thật sự không muốn đến nữa.
Ngô Bạch Khởi giật bắn, thấy nàng mặt cười tái nhợt, thần sắc không thích hợp, không dám chơi xấu tiếp, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Cúi đầu thu thập, nhìn thấy lạc hồng.
Ngô Bạch Khởi nhất thời không còn tâm tư hoa hoa, sốt ruột hỏi nàng: "Đau lắm hả?"
Phó Tuyên kéo chăn che khuất mình, nhìn vào trong nói: "Hoàn hảo, Thế Tử đừng hỏi, ngươi trước canh y đi ra ngoài, ta muốn thay xiêm y."
Ngô Bạch Khởi làm chuyện đuối lý, cũng may không ngốc đến cùng, biết nữ nhân lần đầu tiên như vậy rất bình thường, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, thấp giọng phân phó Thanh Trúc nhanh chóng hầm canh gà, Tuyên Tuyên mất máu, quả thật phải hảo hảo bồi bổ.
Hắn cố ý phân phó muốn canh gà, lại nghĩ đến động tĩnh vừa mới nghe được, Thanh Trúc đỏ mặt đi an bài.
Ngô Bạch Khởi ở trong sân đi dạo một vòng, trở về gặp Phó Tuyên còn có thể đi mới yên tâm, lúc cơm chiều trăm loại lấy lòng.
Hầm canh gà cần thời gian, cơm chiều dùng xong rồi, phòng bếp mới đưa tới.
Phó Tuyên hoang mang, nhìn về phía Thanh Trúc, giữa ngày hè, uống canh nóng như vậy làm cái gì?
Thanh Trúc vụng trộm chỉ chỉ Ngô Bạch Khởi.
Ngô Bạch Khởi đang múc canh gà cho Phó Tuyên, không nhìn thấy hai chủ tớ giao lưu vô thanh, dùng sức thổi vài hớp, lấy lòng đem chén canh đặt trước mặt Phó Tuyên: "Tuyên Tuyên uống chút đi, bổ thân mình."
Phó Tuyên sắc mặt cực kì khó coi, nhìn cũng không nhìn hắn, "Thế Tử chính mình bổ đi."
Nói xong đứng dậy, đi vào trong viện.
Ngô Bạch Khởi ngây ra như phỗng.
Hắn lại làm gì chọc tới nàng?
Còn có, nàng bảo hắn bổ là có ý gì?
Nghĩ tới vừa mới qua loa thu binh, Ngô Bạch Khởi còn chưa ăn canh, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng nóng rực.
Danh sách chương