Phó Dung bị Phó Thần ôm vào trong ngực, bên tai là đám người thổn thức, có đại nhân tiếc hận, có trẻ con sợ hãi khóc lóc, loạn xạ cả lên. Phó Dung muốn giãy thoát khỏi ca ca nhìn xem Tề Trúc rốt cuộc ra sao. Phó Thần gắt gao ấn đầu nàng vào ngực, không cho phép quay đầu.

Ra ngoài bắt. Gian đợi từ chữ lục ta lục tục bị người nói ra miệng, cuối cùng Phó Dung nghe được.

Một nam nhân hàng năm ở ngoài làm việc cuối năm về nhà, phát hiện thê tử ở nhà gian díu với nam nhân sát vách, lòng mang hận ý, biết được đêm nay hai người lén hẹn hò, cố ý chuẩn bị một bình dầu nóng trả thù. Thê tử mắt thấy trượng phu đuổi tới, nóng lòng túm lấy Tề Trúc làm bia đỡ đạn.

Dầu nóng hắt lên mặt...

Phó Dung tưởng tượng mà toàn thân phát run.

Sao có thể như vậy? Không phải phụ thân nói sắp xếp tặc nhân bắt Tề Trúc, lấy đao uy hiếp không cẩn thận vạch lên mặt Tề Trúc một đường sao?

Vì sao...

Vì nàng ngoài ý muốn bệnh nặng, phụ thân lâm thời đổi ý?

Trong đầu hỗn loạn, Phó Dung nghe Tề Sách khóc như không phải khóc gọi muội muội, thanh âm mơ hồ lộ ra luống cuống, nghe Từ Yến bình tĩnh bố trí người đi mời lang trung thuận tiện thông báo Tề phủ, nghe Tề Sách gần như gào rú phẫn nộ chất vấn, nghe từng tiếng nam nhân xa lạ kêu rên bồi tội và tiếng nữ nhân lanh lảnh cầu cứu.

Duy chỉ không có tiếng của Tề Trúc.

Té xỉu, hay là...

Nghĩ lại tiếng rên thống khổ tuyệt vọng của Tề Trúc, rốt cuộc Phó Dung cũng đánh mất ý niệm quay đầu lại, chôn vào trong ngực ca ca, khống chế không được mà run. Nàng hận Tề Trúc, hận tới nghĩ hủy dung nàng, làm cả đời nàng không dám nhìn vào gương, sống không bằng chết nhưng nàng chưa từng nghĩ dùng phương thức tàn nhẫn như vậy.

Dùng dao nhỏ rạch một cái, dầu nóng hắt lên mặt, đều là hủy dung, nhưng nếu phải chọn một trong hai, Phó Dung tin không ai muốn chọn cách sau.

Phó Dung không trách phụ thân tâm ngoan thủ lạt, có ác cũng là vì nàng, là Tề Trúc gieo gió gặt bão. Nàng không đồng tình với Tề Trúc, nàng chỉ nhất thời không thể tiếp thu được phương thức hành hạ như thế. Điều này không quan hệ đến thù hận, dù một người xa lạ gặp chuyện này, Phó Dung cũng nhịn không được cảm động lây.

Sau khi bình tĩnh trở lại, tất cả oán hận đối với Tề Trúc đều biến mất.

Từng nghĩ dùng phương thức tương tự trấn an nàng, hiện tại Phó Dung triệt để buông tha, nàng đã báo được thù, nàng không muốn nghe bất kỳ tin tức nào liên quan tới Tề Trúc, không muốn biết mặt nàng đến cùng biến thành dạng gì, càng không nghĩ nhìn thấy.

"Ca ca, ngươi đưa ta về nhà." Phó Dung cúi đầu nói.

Phó Thần nghe thấy vỗ vỗ vai nàng, sau khi khoác áo choàng cho nàng mới kêu Từ Yến: "Ta đưa Tam muội về trước rồi quay lại, nơi này phiền ngươi, Bá Ngọc bên kia... Thôi, hiện tại hắn cũng không kịp lo chúng ta." Vẻ mặt trầm trọng tiếc hận.

Từ Yến nhìn tiểu cô nương đang co mình trong ngực huynh trưởng, đoán được nàng bị dọa sợ, vừa thương tiếc vừa sợ hãi, gật gật đầu, không nhiều lời.

Phó Thần liếc mắt nhìn đám người bị che giấu nơi đó, đỡ muội muội đi về.

Xe ngựa quẹo ra phố Khánh An, chung quanh dần yên lặng lại, Phó Thần lo âu nhìn sắc mặt trắng bệch của muội muội: "Không đành lòng? Có phải cảm thấy chúng ta xuống tay quá ác?"

Phó Dung lắc đầu, sợ ca ca hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải, phụ thân và ca ca đều là tốt cho ta, ta không ngốc đến nỗi vì kẻ thù oán giận người thân. Ta chỉ là, không rõ lắm, giống như, ngươi hắt dầu nóng lên một con heo, ta nghe thường khó chịu, qua một lát là tốt rồi, ca ca đừng nghĩ nhiều."

Phó Thần nhẹ nhàng cười: "Chúng ta cũng không muốn ác như vậy nhưng nhìn ngươi ói xanh cả mặt, nhìn ngươi mê man, chúng ta vô cùng khó chịu. Đây là nàng xứng đáng, ngươi không cần áy náy, thử nghĩ nếu ngươi bất trắc, nàng sẽ khó chịu sao?"

Phó Dung vốn cũng không phải áy náy, nghe ca ca nói vậy, thờ dài xườn xượt: "Được rồi, đừng quan tâm đến họ nữa, chúng ta lo chuyện chúng ta."

Phó Thần cười sờ đầu nàng.

Đến nhà, hai huynh muội cùng đi vào buồng sưởi ở chính phòng, Phó Phẩm Ngôn và Kiều thị đang cùng hai nữ nhi chơi bài giấy, Quan ca nhi đã sớm ngủ, được nhũ mẫu ôm xuống dưới. Phó Phẩm Ngôn nhìn hai huynh muội trước sau tiến vào, thấy cả hai an toàn mới cười hỏi: "Sao về sớm vậy?"

Phó Dung ngồi vào bên người Phó Uyển, nghiêng đầu nhìn bài.

Phó Thần mở miệng nói chút chuyện, người một nhà trong lòng biết rõ nên không truy hỏi. Chơi hai vòng, Phó Phẩm Ngôn buông bài, nói với ba nữ nhi: "Muộn rôi, về nghỉ ngơi đi." Tề gia xảy ra chuyện lớn, nếu đã biết đều phải qua nhìn xem.

Ba tỷ muội cùng rời khỏi nhà chính.

Đêm đen, đèn lồng mờ mờ, Phó Uyển đưa Phó Tuyên về trước, mới hỏi Phó Dung: "Đêm nay tỷ tỷ ngủ với muội?" Nàng không biết cụ thể, chỉ biết Tề Trúc gặp nạn, nàng lo lắng muội muội mềm lòng gặp ác mộng.

Phó Dung lắc đầu, thấy tỷ tỷ lo lắng, cố ý trêu ghẹo: "Nếu tỷ tỷ muốn cùng muội luyện chân, thì đến đây đi."

"Tỷ không muốn điên với muội." Phó Uyển nhéo nhéo mặt muội muội, muội muội còn nói đùa, nàng cũng yên lòng.

Tới giao lộ, hai người tách biệt trở về viện của mình.

Phó Dung cảm giác có chút mệt, sau khi rửa mặt liền cho hai nha hoàn ra ngoài.

Đêm nay Mai Hương gác đêm, nàng đóng cửa tắt đèn, mò mẫm leo lên giường đặt ở gian ngoài.

Trong phòng Phó Dung cố ý cho các nàng lưu lại một ngọn đèn.

Ủ nóng trong chăn một lát, Phó Dung mở mắt ra, kéo một bên màn lụa lên. Ngọn đèn tràn vào, nhìn nóc giường ngẩn người.

Không tính lần này, hai đời cộng lại, nàng chưa từng hại người.

Ở nhà bị cha mẹ quản lý ngay ngắn lễ độ, hạ nhân an phận thủ thường, người một nhà thân mật khăng khít, đối với âm mưu quỷ kế bên trong đại trạch Phó Dung đều chỉ nghe nói. Sau khi gả đến quận vương phủ, bà bà chỉ cần lấy ra một chữ "Hiếu" đã có thể đối phó nàng, không cần dùng đến những thủ đoạn hạ lưu, em chồng chỉ biết khóc nháo chơi xấu, ngoại trừ làm nàng ngột ngạt, chứ chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Sau đó nàng theo cha mẹ đến kinh thành.

Phó gia Tam phòng, đại phòng Cảnh Dương hầu quy củ rất nặng, Hầu phu nhân ngôn hành cử chỉ có phần hào phóng nhưng đều là biểu hiện bên ngoài, anh em ruột, chị em dâu còn nháo xích mích cái gì, huống chi phụ thân là thứ tử, bất quá Phó Dung được biết, cha mẹ và đại phòng không có gì hục hặc. Còn Tam phòng, Tam lão gia mất sớm, để lại Tam phu nhân và Ngũ cô nương, bình thường thâm cư ít lộ mặt.

Ngược lại Phó Dùng có không ít chuyện hục hặc với Tứ cô nương của đại phòng và một ít quý nữ ở kinh thành, chỉ là cuối năm nằng vào kinh, tháng năm đã chuyển đến Túc vương phủ, nên cũng không

có cơ hội lục đục đấu tranh với các nàng. Toàn hậu viện Túc vương phủ lại chỉ có mình nàng.

Nên chuyện tối nay, là chuyện nàng thấy thảm thiết nhất.

Có lẽ là ngoài ý liệu, căn bản không vui sướng như trong tưởng tượng.

Nhưng trách ai bây giờ?

Nghĩ tới kiếp trước đệ đệ chết non, Tề Trúc giả mù sa mưa, Phó Dung lại an tâm.

Nhưng nửa điểm buồn ngủ không có, nàng lăn lộn trằn trọc mãi, Phó Dung đẩy chăn tới bên trong giường, nằm ngửa, nhấc chân luyện tập.

Lò than trong phòng sắp tàn, lộ ra chút lạnh, cũng may luyện một chút người nóng lên.

Phó Dung chủ tâm làm mình mệt mỏi, nên sau hai khắc vẫn tiếp tục kiên trì.

Nàng nhắm mắt, hết sức chuyên tâm, không phát giác có người vô thanh vô tức đi vào.

Từ Tấn đứng trong góc khuất bên ngoài bình phong, nhìn cô nương trên giường động tác cổ quái, mắt phượng âm u.

Nàng dùng màn lụa màu hồng nhạt, tiệp với màu đệm giường, lại mặc áo ngủ đỏ thẫm. Áo ngủ mùa đông kín hơn so với mùa hè, da thịt dưới cổ lộ ra không nhiều, đứng thì có chút thứ để nhìn, hiện tại nằm ngang lại chẳng thấy gì.

Nhượng Từ Tấn không thể dời mắt khỏi đôi môi son, là đôi tay nhỏ nắm chặt đệm giường, là gót sen đung đưa tới lui giữa không trung, là âm thanh kiều mị tràn ra giữa cánh môi… Thở gấp…, là đôi chân đong đưa khung giường phát ra tiếng kẽo kẹt, là cái đầu ngẫu nhiên lắc lư ẩn nhẫn động tác. Làm máu huyết toàn thân hắn xao động…

Hết thảy đều quen thuộc, chẳng qua khi đó đôi chân bị hắn giơ cao trên vai, đôi tay lúc thì ôm cổ hắn lúc thì nắm chặt đệm giường, đầu nàng đong đưa lợi hại, miệng không ngừng khóc lóc cầu xin, chẳng qua khi đó giường lắc lư càng lợi hại, vì hắn ở trên...

Cổ họng căng lên, Từ Tấn giơ tay, nới lỏng cổ áo một chút.

Phó Dung đột nhiên dừng lại, mở mắt ra.

Lúc nàng bỏ chân xuống Tù Tần liền bước một bước dài xông qua, bá

đạo đè lên người nàng, một tay gắt gao che miệng nàng lại, chăm chú nhìn ánh mắt mĩ lệ kinh sợ, khàn giọng nói nhỏ: "Là ta, ta đến nhìn nàng, ta buông tay, nàng đừng kêu?"

Ngoài miệng nói vậy nhưng một chút cũng không muốn buông. Khuôn mặt nhẵn mịn nóng lên, vì thở gấp nên môi đụng lòng bàn tay hắn. Từ Tấn không ý thức được mặt hắn đã nhanh dán lên mặt nàng, dục vọng trong mắt càng không có chỗ ẩn nấp.

Tên hỗn đản này!

Bỗng nhiên bị tập kích, còn là một người căn bản không nên xuất hiện, đây là khuê phòng của nàng, mắt Phó Dung muốn phun lửa!

Nàng lửa giận hừng hực, Từ Tấn bỗng nhớ tới bộ dạng tiểu cô nương khóc lóc sau khi bị hắn khinh bạc, vội buông tay ra, kéo chăn nghiêm nghiêm thực thực gói nàng lại, thấp giọng bồi tội: "Nàng đừng giận, ta không có ý tứ khác, ta sợ nàng làm kinh động nha hoàn."

Phó Dung bị hắn bọc lại như con tằm, chỉ lộ đầu ra ngoài. Nhìn nam nhân ngồi bên cạnh, Phó Dung không biết trút giận vào đâu, căm hận nói: "Sao ngài lại tới đây? Ngài như vậy là muốn ta thân bại danh liệt? Vương gia muốn ta chết thì nói thẳng, ta liền cắn lưỡi tự vận!"

Nàng tức giận nửa điểm không giả dối, Từ Tấn có chút khó hiểu nhìn Phó Dung, lập tức lại thoải mái.

Trong mắt hắn, nàng là vương phi của hắn, là người vô số lần cùng hắn cá nước thân mật, hắn căn bản không nghĩ tới hai chữ kiêng dè. Nhưng hiện tại nàng mới mười bốn tuổi, dù có tâm gả hắn, cũng chịu không nổi hắn không có quy củ như vậy.

Muốn có tâm nàng, sao có thể chọc nàng sinh khí?

Từ Tấn đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ghế lại trước giường, ngồi xuống thấy vẻ mặt Phó Dung vẫn không vui, bất đắc dĩ: "Ta đi suốt đêm

đến, chỉ vì muốn gặp nàng, nàng đừng nói khó nghe như vậy? Nếu như không thật không có thói quen nghe Túc vương nói chuyện nhỏ nhẹ, cổ quái liếc hắn một cái: "Hôm nay là Nguyên Tiêu, vương gia không cần tiến cung?"

Rốt cuộc gai nhọn trên người nàng đã thu lại, Từ Tấn âm thầm may mắn đã chọn đúng phương pháp, thân thể hơi nghiêng về phía trước, mắt phượng thâm ý nhìn nàng: "Đi, đợi đến buổi chiều, mượn cớ say rượu trốn thoát, may mắn ta có lương câu, trước lúc nàng ngủ chạy tới."

phải ban ngày không thuận tiện, ta cũng không dùng đến hạ sách này."

Phó Dung

Nói tới cùng, giọng hắn nhẹ như gió xuân, trong mắt tình ý miên man
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện