Editor: Campham
Nhưng phàm là gia đình quyền quý, đều thích ở nhà lớn. Nhà lớn khí phái a, khách nhân trước khi vào cửa đều hâm mộ ngó nhìn, đối đãi với chủ gia đình càng ân cần, trừ phi nhà của mình hoàn hảo hơn.
Nếu có tâm nịnh bợ, riêng hoa viên cũng có đống chuyện để nói, nhưng nàng không có tâm tư này, cảnh sắc Quận vương phủ nàng nhìn đã chán, nên chậm rãi theo sau Liên Kiều, thỉnh thoảng còn phải tránh huân hương hoa nhài thấp kém. Phó Dung nhìn bóng dáng Liên Kiều âm thầm lẩm bẩm, trách không được chỉ có thể làm tam đẳng nha hoàn, chỉ bằng mùi hương này, đến gần Quận vương phi cũng bị chán ghét, dùng không tốt thì không bằng không dùng.
Lan Hương thấy chóp mũi cô nương nhà mình rịn mồ hôi, không khỏi cảm khái: "Hoa viên Quận vương phủ thật lớn."
Liên Kiều nghe thấy, ngó nhìn hòn non bộ trước mắt, cười nói: "Nhanh nhanh, qua hòn non bộ này, đi mấy bước là tới chỗ nương nương."
Quả thật như thế, Phó Dung cố nén dùng tay quạt gió, tiếp tục đi.
Cách hòn non bộ khoảng hai mươi bước, Liên Kiều khẩn trương đổ đầy mồ hôi, may mắn nàng đi trước nên chủ tớ Phó Dung không thấy.
Sao mà không khẩn trương chứ? Vạn nhất sự tình bại lộ, nàng và ngoại nam mưu hại cô nương nhà tri phủ, không cần tri phủ đại nhân lên tiếng, cũng bị Quận vương phi đánh chết.
Nhưng, nàng không thể khống chế.
Đó là Tề Sách a, Tề gia đại công tử Tề Bá Ngọc, bằng hữu của thế tử gia. Thế tử tôn quý không thèm ngó ngàn loại nha hoàn thấp kém như nàng, dù các nàng âm thầm ngưỡng mộ cũng không dám mơ ước. Nhưng, Tề Sách nhìn trúng nàng, ngày đó nàng lại đây chuyển lời, hắn đột nhiên xuất hiện, về sau lại ngẫu nhiên gặp gỡ mấy lần, hắn kéo nàng ra sau hòn non bộ.
Ánh mắt ôn nhu như nước làm nàng hõm sâu vào, chỉ được hôn nhẹ một cái lên trán thần trí đã mê mang, thậm chí chỉ cần hắn muốn nàng cũng nguyện ý cho.
Nhưng Tề Sách lại không muốn, hắn chỉ nhờ nàng làm chút chuyện.
Người trong lòng muốn cưới cô nương bên cạnh, cầu nàng dắt dây, Liên Kiều có chút ghen tỵ nhưng nàng có tư cách gì? Tề Sách là đại công tư tuần phủ, cho nàng một danh phận di nương đã là ân huệ nên Liên Kiều đã sớm nhận bạc Tề Sách cho để chuộc thân, chỉ đợi mấy ngày nữa tự xin ra phủ rồi xin vào Tề gia làm nha hoàn, sau khi phu nhân tương lai quá cửa thì thu làm di nương.
Vừa nghĩ tới ánh mắt ôn nhu của Tề Sách, Liên Kiều đều quên hết mọi khẩn trương sợ hãi, nàng giơ tay ôm bụng đi tới hai bước, đột nhiên sải bước chạy đến hòn non bộ, cúi đầu nôn khan.
Phó Dung ghét bỏ liếc mắt.
Lan Hương ân cần: "Liên Kiều tỷ tỷ bị sao vậy?"
Liên Kiều khoát tay, lại khó chịu mà nói không ra lời.
"Ngươi tới vỗ lưng giúp nàng đi." Dù sao cũng là nha hoàn Quận vương phủ, nàng không thể vô tâm như nha hoàn nhà mình.
Lan Hương bước nhanh tới.
Phó Dung sợ gió mang mùi thổi tới nên bước vài bước lên trước.
Chờ một lát, tiếng nôn khan dừng lại, Phó Dung bất đắc dĩ quay người, chỉ là nàng chưa kịp lộ ra bộ dáng ân cần, đã bị người nam nhân đột ngột xuất hiện dùng khăn che miệng, đồng thời gắt gao kép nàng vào ngực.
Phó Dung ô ô giãy giụa, không thể tin trừng mắt nhìn nam nhân.
Tề Sách khẽ cười, ôn nhu mà tàn nhẫn: "Tam muội cho là ở trong này, ta sẽ không làm gì được muội sao?" Nói xong thuần thục kéo Phó Dung ra sau hòn non bộ.
Chút sức kiến của Phó Dung căn bản không thể đấu lại loại nam nhân ác độc. Tề Sách trốn sau lưng nàng, một tay bịt chặt miệng nàng, một tay kiềm chế hai tay nàng, bức nàng đi về phía trước, ngoài miệng còn nhỏ giọng uy hiếp: "Tam muội, lần đầu tiên của chúng ta nên ta không muốn đánh ngất muội, muội ngoan ngoãn, chúng ta lặng lẽ ôn tồn, thần không biết quỷ không hay, ngày mai ta sẽ đến nhà muội hỏi cưới, nếu muội không thành thật, dẫn người khác tới thấy chúng ta lén lút hẹn hò, ta không sao nhưng chỉ sợ thanh danh Phó gia..."
Phó Dung không nghe phía sau hắn nói gì.
Theo Tề Sách vòng qua hòn non bộ, nàng thấy Liên Kiều đứng ở bên trong, cúi đầu không dám nhìn nàng, Lan Hương thì ngồi tựa lưng vào vách đá, đầu rũ xuống, hai mắt nhắm nghiền, sống chết không rõ.
Phó Dung hận cực, gắt gao trừng Liên Kiều, lần đầu tiên gặp mặt, vì sao nàng lại trợ Trụ vi ngược?
Liên Kiều thủy chung không dám ngẩng đầu, Phó Dung thì bị Tề Sách kéo vào trong cùng, đè trên tường đá.
"Tam muội, có cảm giác hay không đúng chỗ nào?"
Tề Sách thích ý nhìn sự hãi hùng hiện lên trong mắt Phó Dung, đợi Phó Dung tiêu hao hết sức lực, Tề Sách từ tốn rút đai lưng ra, ôn nhu: "Huynh biết muội không tình nguyện nên bôi chút dược trên khăn lau, Nùng Nùng đừng sợ, huynh thích muội, sẽ hảo hảo thương muội."
Cơ thể Phó Dung nóng lên, thân thể bị kẹp giữa Tề Sách và tường đá không thể cử động, chỉ có thể quyền đấm cước đá. Tề Sách không thèm để ý, bịt miệng Phó Dung lại, bắt lấy tay nàng đè lên tường đá, thân thể gắt gao kề nhau: "Nùng Nùng, muội có biết hiện tại muội rất đẹp?"
Nói xong nhịn không được, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng.
Phó Dung ẩn nhẫn cảm giác khô nóng, phát giác ý đồ của Tề Sách, nàng quay đầu trốn tránh, tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Ngàn tính vạn tính, không ngờ đời này bị cẩu cắn.
Nhưng đụng chạm ghê tởm đó cũng không có rơi vào mặt nàng, tay đột nhiên bị buông ra, thân thể dính sát cũng rời khỏi, Phó Dung kinh ngạc mở mắt nhìn thấy Tề Sách ngã xuống đất.
Hắn như thế nào...
Biến cố quá mức đột nhiên, đầu Phó Dung trống rỗng.
"Phó cô nương đau lòng?"
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc, Phó Dung kinh hãi, nhìn nam tử mặc áo bào đen viền kim tuyến đứng trên núi giả, không phải Từ Tấn là ai?
Lòng Phó Dung phức tạp, muốn tạ ơn, bụng dưới lại truyền đến cảm giác ấm nóng, Phó Dung bản năng muốn rời xa Từ Tấn, rời xa bất kì người đàn ông nào, liền vội vàng tạ ơn, giả bộ bình tĩnh đi ra ngoài.
Từ Tấn tiêu sái nhảy xuống, vừa vặn ngăn trước mặt nàng, cau mày: "Rốt cuộc nàng với hắn xảy ra chuyện gì? Dầu gì nàng cũng là cô nương đầu tiên bản vương thích, nàng không nguyện gả, ta không cưỡng ép nhưng mong nàng yêu quý chính mình, đừng làm bản vương hối hận vì nhìn lầm người."
Hắn lạnh giọng nói, truyền vào tai Phó Dung lại vô cùng ấm nóng, mộng xuân tối qua lẫn với kiếp trước tùy ý, mãnh liệt ào đến. Nhìn nam nhân vĩ đại gần ngay trước mắt, nghĩ tới lồng ngực săn chắ dưới lớp quần áo mình từng chạm tới, thân thể Phó Dung bỗng dưng mềm nhũn.
Từ Tấn nhanh tay đỡ lấy nàng, vô tình tiến thêm một bước, vì thế toàn bộ thân trên của Phó Dung đều dán vào người hắn.
Hệt như liệt hỏa hừng hực ào tới, đầu óc Phó Dung chưa kịp phản ứng, tay đã sờ ngực Từ Tấn.
"Phó cô nương?" Từ Tấn nắm chặt tay nàng, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Tay hắn mát lạnh làm Phó Dung hơi hoàn hồn, ý thức được nguy hiểm, ý thức được hậu quả, nàng lắc lắc đầu, vừa đẩy hắn vừa khóc lóc van xin: "Đi mời nương ta, đi mời nương ta..." Mẫu thân tới sẽ mang nàng về nhà, về nhà, nàng sẽ an toàn.
Nàng bất lực khóc như đứa nhỏ, Từ Tấn có chút đau lòng nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục kế hoạch của mình: "Nàng sao vậy? Đừng khóc, nói rõ ràng, ta cho người đi mời nương nàng" Phó Dung né tránh, hắn xích lại gần, bốn phía chật hẹp, Phó Dung lại dựa vào vách đá, chẳng qua lần này đè nàng là Từ Tấn.
Đầu mơ mơ màng màng, lúc Từ Tấn cúi đầu, Phó Dung nhìn chằm chằm vào môi hắn, kìm lòng không được ngẩng đầu.
Mắt Từ Tấn sầm lại, nâng cằm nàng lên: "Nàng có ý gì? Muốn câu dẫn ta? Đừng quên nàng cự tuyệt lời cầu hôn của ta."
Ngữ khí châm chọc nhượng lý trí tạm thời đè xuống dục vọng, Phó Dung cắn môi, cúi đầu giải thích: "Ta, ta bị hạ dược, cầu vương gia, cầu vương gia mau mời nương ta, cầu..."
Từ Tấn hoàn toàn biến sắc, lửa giận hừng hực: "Hắn dám, ta đi giết hắn!"
"Đừng, ta, ta không muốn thị phi, chỉ cầu vương gia nhanh đi..." Phó Dung lại táo lại nóng, chỉ nghĩ mau rời khỏi địa phương này.
Từ Tấn đứng một lúc, đột nhiên ôm nàng vào ngực: "Hôm nay Quận vương phủ đãi tiệc, lắm thầy nhiều ma, ngộ nhỡ bị nhìn thấy nàng giải thích không được. Ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa nàng về phủ, lại phái người mời phụ mẫu nàng. Yên tâm, ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
"Không cần..."
Phó Dung vội vã cự tuyệt. Nàng quá hiểu rõ nam nhân, có lẽ Từ Tấn không nghĩ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhưng khoảng cách từ Quận vương phủ đến nhà mình phải đi hơn một khắc, nàng lại bị hạ dược, không dám cam đoan chính mình sẽ không chủ động bổ nhào vào Từ Tấn, cũng không dám cam đoan Từ Tấn có thể nhịn không chiếm tiện nghi của mình. Ngộ nhỡ, nàng phải gả cho Từ Tấn, thậm chí Từ Tấn vô lại, lại cho nàng làm thiếp?
Đang định nghĩ cách song toàn, đột nhiên truyền đến tiếng Từ Yến: "Tứ ca?"
Phó Dung đại hỉ, nàng không tín Từ Tấn nhưng Từ Yến, nàng trăm phần tin tưởng. Chỉ cần nàng cầu hắn đừng muốn nàng, Từ Yến tuyệt đối sẽ kiên trì đến cùng, dù trên xe phát sinh cái gì, hắn nghĩ phụ trách thì nàng lại khéo léo từ chối, Từ Yến cũng sẽ giữ kín bí mật.
"Thế..."
Mới hô một âm, miệng liền bị bịt kín.
Phó Dung khó tin ngẩng đầu nhìn Từ Tấn đang phẫn nộ, không chờ nàng giãy giụa, Từ Tấn không báo trước hôn lên.
Hắn như thế nào không hận?
Không dễ gì đợi được cơ hội đường hoàng cưới nàng, là nàng không thể không gả, mà không phải hắn mặt dày muốn cưới, tưởng Hứa gia chỉ rời đi một lát xử lý hai nha hoàn, liền bị Từ Yến tìm lại.
Nàng gọi hắn làm gì?
Có hắn trong này, nàng kêu Từ Yến làm gì?
Nói không nên lời là nộ là ghen, lần này, Từ Tấn hôn điên cuồng thô lỗ.
Đau đớn làm Phó Dung càng thêm thanh tỉnh, bên ngoài Từ Yến lại thử kêu thăm dò. Phó Dung trong cái khó ló cái khôn, phát giác Từ Tấn không đè chân nàng như Tề Sách, nàng nhấc chân, hung hăng đá vào cội rễ Từ Tấn.
Đau đớn trước nay chưa từng có, Từ Tấn cắn răng chịu đựng, cúi người lùi về sau, hít một hơi thật sâu.
Hắn lui ra, Phó Dung cũng ngã ngồi xuống, dục hỏa đốt người, lòng nóng như lửa đốt, Phó Dung dùng hết tất cả khí lực kêu một tiếng.
Nàng định kêu Thế Tử, không biết tại sao, âm thanh phát ra lại biến thành: "Vân Thăng" Phảng phất nghe được cái gì kinh thế hãi tục, dường như không còn đau nhức, Từ Tấn chậm rãi ngẩng đầu: "Nàng gọi hắn là gì?"
Phó Dung triệt để rơi vào ảo giác, hai tay lung tung lôi kéo xiêm y, miệng thì thào một lát là Vân Thăng, một lát là vương gia, là lời mời bức người phát cuồng.
Nghe nàng còn nhớ chính mình, Từ Tấn hơi chút dễ chịu, nhịn đau tiến lên ôm nàng, một cái bóng đột nhiên ngăn giữa hắn với Phó Dung.
Từ Tấn chậm rãi thẳng người dậy.
Từ Yến sắc mặt xanh mét, ánh mắt đảo quanh giữa hai nam nhân, cuối cùng rơi vào Phó Dung: "Các ngươi làm gì nàng!"
Nhưng phàm là gia đình quyền quý, đều thích ở nhà lớn. Nhà lớn khí phái a, khách nhân trước khi vào cửa đều hâm mộ ngó nhìn, đối đãi với chủ gia đình càng ân cần, trừ phi nhà của mình hoàn hảo hơn.
Nếu có tâm nịnh bợ, riêng hoa viên cũng có đống chuyện để nói, nhưng nàng không có tâm tư này, cảnh sắc Quận vương phủ nàng nhìn đã chán, nên chậm rãi theo sau Liên Kiều, thỉnh thoảng còn phải tránh huân hương hoa nhài thấp kém. Phó Dung nhìn bóng dáng Liên Kiều âm thầm lẩm bẩm, trách không được chỉ có thể làm tam đẳng nha hoàn, chỉ bằng mùi hương này, đến gần Quận vương phi cũng bị chán ghét, dùng không tốt thì không bằng không dùng.
Lan Hương thấy chóp mũi cô nương nhà mình rịn mồ hôi, không khỏi cảm khái: "Hoa viên Quận vương phủ thật lớn."
Liên Kiều nghe thấy, ngó nhìn hòn non bộ trước mắt, cười nói: "Nhanh nhanh, qua hòn non bộ này, đi mấy bước là tới chỗ nương nương."
Quả thật như thế, Phó Dung cố nén dùng tay quạt gió, tiếp tục đi.
Cách hòn non bộ khoảng hai mươi bước, Liên Kiều khẩn trương đổ đầy mồ hôi, may mắn nàng đi trước nên chủ tớ Phó Dung không thấy.
Sao mà không khẩn trương chứ? Vạn nhất sự tình bại lộ, nàng và ngoại nam mưu hại cô nương nhà tri phủ, không cần tri phủ đại nhân lên tiếng, cũng bị Quận vương phi đánh chết.
Nhưng, nàng không thể khống chế.
Đó là Tề Sách a, Tề gia đại công tử Tề Bá Ngọc, bằng hữu của thế tử gia. Thế tử tôn quý không thèm ngó ngàn loại nha hoàn thấp kém như nàng, dù các nàng âm thầm ngưỡng mộ cũng không dám mơ ước. Nhưng, Tề Sách nhìn trúng nàng, ngày đó nàng lại đây chuyển lời, hắn đột nhiên xuất hiện, về sau lại ngẫu nhiên gặp gỡ mấy lần, hắn kéo nàng ra sau hòn non bộ.
Ánh mắt ôn nhu như nước làm nàng hõm sâu vào, chỉ được hôn nhẹ một cái lên trán thần trí đã mê mang, thậm chí chỉ cần hắn muốn nàng cũng nguyện ý cho.
Nhưng Tề Sách lại không muốn, hắn chỉ nhờ nàng làm chút chuyện.
Người trong lòng muốn cưới cô nương bên cạnh, cầu nàng dắt dây, Liên Kiều có chút ghen tỵ nhưng nàng có tư cách gì? Tề Sách là đại công tư tuần phủ, cho nàng một danh phận di nương đã là ân huệ nên Liên Kiều đã sớm nhận bạc Tề Sách cho để chuộc thân, chỉ đợi mấy ngày nữa tự xin ra phủ rồi xin vào Tề gia làm nha hoàn, sau khi phu nhân tương lai quá cửa thì thu làm di nương.
Vừa nghĩ tới ánh mắt ôn nhu của Tề Sách, Liên Kiều đều quên hết mọi khẩn trương sợ hãi, nàng giơ tay ôm bụng đi tới hai bước, đột nhiên sải bước chạy đến hòn non bộ, cúi đầu nôn khan.
Phó Dung ghét bỏ liếc mắt.
Lan Hương ân cần: "Liên Kiều tỷ tỷ bị sao vậy?"
Liên Kiều khoát tay, lại khó chịu mà nói không ra lời.
"Ngươi tới vỗ lưng giúp nàng đi." Dù sao cũng là nha hoàn Quận vương phủ, nàng không thể vô tâm như nha hoàn nhà mình.
Lan Hương bước nhanh tới.
Phó Dung sợ gió mang mùi thổi tới nên bước vài bước lên trước.
Chờ một lát, tiếng nôn khan dừng lại, Phó Dung bất đắc dĩ quay người, chỉ là nàng chưa kịp lộ ra bộ dáng ân cần, đã bị người nam nhân đột ngột xuất hiện dùng khăn che miệng, đồng thời gắt gao kép nàng vào ngực.
Phó Dung ô ô giãy giụa, không thể tin trừng mắt nhìn nam nhân.
Tề Sách khẽ cười, ôn nhu mà tàn nhẫn: "Tam muội cho là ở trong này, ta sẽ không làm gì được muội sao?" Nói xong thuần thục kéo Phó Dung ra sau hòn non bộ.
Chút sức kiến của Phó Dung căn bản không thể đấu lại loại nam nhân ác độc. Tề Sách trốn sau lưng nàng, một tay bịt chặt miệng nàng, một tay kiềm chế hai tay nàng, bức nàng đi về phía trước, ngoài miệng còn nhỏ giọng uy hiếp: "Tam muội, lần đầu tiên của chúng ta nên ta không muốn đánh ngất muội, muội ngoan ngoãn, chúng ta lặng lẽ ôn tồn, thần không biết quỷ không hay, ngày mai ta sẽ đến nhà muội hỏi cưới, nếu muội không thành thật, dẫn người khác tới thấy chúng ta lén lút hẹn hò, ta không sao nhưng chỉ sợ thanh danh Phó gia..."
Phó Dung không nghe phía sau hắn nói gì.
Theo Tề Sách vòng qua hòn non bộ, nàng thấy Liên Kiều đứng ở bên trong, cúi đầu không dám nhìn nàng, Lan Hương thì ngồi tựa lưng vào vách đá, đầu rũ xuống, hai mắt nhắm nghiền, sống chết không rõ.
Phó Dung hận cực, gắt gao trừng Liên Kiều, lần đầu tiên gặp mặt, vì sao nàng lại trợ Trụ vi ngược?
Liên Kiều thủy chung không dám ngẩng đầu, Phó Dung thì bị Tề Sách kéo vào trong cùng, đè trên tường đá.
"Tam muội, có cảm giác hay không đúng chỗ nào?"
Tề Sách thích ý nhìn sự hãi hùng hiện lên trong mắt Phó Dung, đợi Phó Dung tiêu hao hết sức lực, Tề Sách từ tốn rút đai lưng ra, ôn nhu: "Huynh biết muội không tình nguyện nên bôi chút dược trên khăn lau, Nùng Nùng đừng sợ, huynh thích muội, sẽ hảo hảo thương muội."
Cơ thể Phó Dung nóng lên, thân thể bị kẹp giữa Tề Sách và tường đá không thể cử động, chỉ có thể quyền đấm cước đá. Tề Sách không thèm để ý, bịt miệng Phó Dung lại, bắt lấy tay nàng đè lên tường đá, thân thể gắt gao kề nhau: "Nùng Nùng, muội có biết hiện tại muội rất đẹp?"
Nói xong nhịn không được, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng.
Phó Dung ẩn nhẫn cảm giác khô nóng, phát giác ý đồ của Tề Sách, nàng quay đầu trốn tránh, tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Ngàn tính vạn tính, không ngờ đời này bị cẩu cắn.
Nhưng đụng chạm ghê tởm đó cũng không có rơi vào mặt nàng, tay đột nhiên bị buông ra, thân thể dính sát cũng rời khỏi, Phó Dung kinh ngạc mở mắt nhìn thấy Tề Sách ngã xuống đất.
Hắn như thế nào...
Biến cố quá mức đột nhiên, đầu Phó Dung trống rỗng.
"Phó cô nương đau lòng?"
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc, Phó Dung kinh hãi, nhìn nam tử mặc áo bào đen viền kim tuyến đứng trên núi giả, không phải Từ Tấn là ai?
Lòng Phó Dung phức tạp, muốn tạ ơn, bụng dưới lại truyền đến cảm giác ấm nóng, Phó Dung bản năng muốn rời xa Từ Tấn, rời xa bất kì người đàn ông nào, liền vội vàng tạ ơn, giả bộ bình tĩnh đi ra ngoài.
Từ Tấn tiêu sái nhảy xuống, vừa vặn ngăn trước mặt nàng, cau mày: "Rốt cuộc nàng với hắn xảy ra chuyện gì? Dầu gì nàng cũng là cô nương đầu tiên bản vương thích, nàng không nguyện gả, ta không cưỡng ép nhưng mong nàng yêu quý chính mình, đừng làm bản vương hối hận vì nhìn lầm người."
Hắn lạnh giọng nói, truyền vào tai Phó Dung lại vô cùng ấm nóng, mộng xuân tối qua lẫn với kiếp trước tùy ý, mãnh liệt ào đến. Nhìn nam nhân vĩ đại gần ngay trước mắt, nghĩ tới lồng ngực săn chắ dưới lớp quần áo mình từng chạm tới, thân thể Phó Dung bỗng dưng mềm nhũn.
Từ Tấn nhanh tay đỡ lấy nàng, vô tình tiến thêm một bước, vì thế toàn bộ thân trên của Phó Dung đều dán vào người hắn.
Hệt như liệt hỏa hừng hực ào tới, đầu óc Phó Dung chưa kịp phản ứng, tay đã sờ ngực Từ Tấn.
"Phó cô nương?" Từ Tấn nắm chặt tay nàng, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Tay hắn mát lạnh làm Phó Dung hơi hoàn hồn, ý thức được nguy hiểm, ý thức được hậu quả, nàng lắc lắc đầu, vừa đẩy hắn vừa khóc lóc van xin: "Đi mời nương ta, đi mời nương ta..." Mẫu thân tới sẽ mang nàng về nhà, về nhà, nàng sẽ an toàn.
Nàng bất lực khóc như đứa nhỏ, Từ Tấn có chút đau lòng nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục kế hoạch của mình: "Nàng sao vậy? Đừng khóc, nói rõ ràng, ta cho người đi mời nương nàng" Phó Dung né tránh, hắn xích lại gần, bốn phía chật hẹp, Phó Dung lại dựa vào vách đá, chẳng qua lần này đè nàng là Từ Tấn.
Đầu mơ mơ màng màng, lúc Từ Tấn cúi đầu, Phó Dung nhìn chằm chằm vào môi hắn, kìm lòng không được ngẩng đầu.
Mắt Từ Tấn sầm lại, nâng cằm nàng lên: "Nàng có ý gì? Muốn câu dẫn ta? Đừng quên nàng cự tuyệt lời cầu hôn của ta."
Ngữ khí châm chọc nhượng lý trí tạm thời đè xuống dục vọng, Phó Dung cắn môi, cúi đầu giải thích: "Ta, ta bị hạ dược, cầu vương gia, cầu vương gia mau mời nương ta, cầu..."
Từ Tấn hoàn toàn biến sắc, lửa giận hừng hực: "Hắn dám, ta đi giết hắn!"
"Đừng, ta, ta không muốn thị phi, chỉ cầu vương gia nhanh đi..." Phó Dung lại táo lại nóng, chỉ nghĩ mau rời khỏi địa phương này.
Từ Tấn đứng một lúc, đột nhiên ôm nàng vào ngực: "Hôm nay Quận vương phủ đãi tiệc, lắm thầy nhiều ma, ngộ nhỡ bị nhìn thấy nàng giải thích không được. Ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa nàng về phủ, lại phái người mời phụ mẫu nàng. Yên tâm, ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
"Không cần..."
Phó Dung vội vã cự tuyệt. Nàng quá hiểu rõ nam nhân, có lẽ Từ Tấn không nghĩ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhưng khoảng cách từ Quận vương phủ đến nhà mình phải đi hơn một khắc, nàng lại bị hạ dược, không dám cam đoan chính mình sẽ không chủ động bổ nhào vào Từ Tấn, cũng không dám cam đoan Từ Tấn có thể nhịn không chiếm tiện nghi của mình. Ngộ nhỡ, nàng phải gả cho Từ Tấn, thậm chí Từ Tấn vô lại, lại cho nàng làm thiếp?
Đang định nghĩ cách song toàn, đột nhiên truyền đến tiếng Từ Yến: "Tứ ca?"
Phó Dung đại hỉ, nàng không tín Từ Tấn nhưng Từ Yến, nàng trăm phần tin tưởng. Chỉ cần nàng cầu hắn đừng muốn nàng, Từ Yến tuyệt đối sẽ kiên trì đến cùng, dù trên xe phát sinh cái gì, hắn nghĩ phụ trách thì nàng lại khéo léo từ chối, Từ Yến cũng sẽ giữ kín bí mật.
"Thế..."
Mới hô một âm, miệng liền bị bịt kín.
Phó Dung khó tin ngẩng đầu nhìn Từ Tấn đang phẫn nộ, không chờ nàng giãy giụa, Từ Tấn không báo trước hôn lên.
Hắn như thế nào không hận?
Không dễ gì đợi được cơ hội đường hoàng cưới nàng, là nàng không thể không gả, mà không phải hắn mặt dày muốn cưới, tưởng Hứa gia chỉ rời đi một lát xử lý hai nha hoàn, liền bị Từ Yến tìm lại.
Nàng gọi hắn làm gì?
Có hắn trong này, nàng kêu Từ Yến làm gì?
Nói không nên lời là nộ là ghen, lần này, Từ Tấn hôn điên cuồng thô lỗ.
Đau đớn làm Phó Dung càng thêm thanh tỉnh, bên ngoài Từ Yến lại thử kêu thăm dò. Phó Dung trong cái khó ló cái khôn, phát giác Từ Tấn không đè chân nàng như Tề Sách, nàng nhấc chân, hung hăng đá vào cội rễ Từ Tấn.
Đau đớn trước nay chưa từng có, Từ Tấn cắn răng chịu đựng, cúi người lùi về sau, hít một hơi thật sâu.
Hắn lui ra, Phó Dung cũng ngã ngồi xuống, dục hỏa đốt người, lòng nóng như lửa đốt, Phó Dung dùng hết tất cả khí lực kêu một tiếng.
Nàng định kêu Thế Tử, không biết tại sao, âm thanh phát ra lại biến thành: "Vân Thăng" Phảng phất nghe được cái gì kinh thế hãi tục, dường như không còn đau nhức, Từ Tấn chậm rãi ngẩng đầu: "Nàng gọi hắn là gì?"
Phó Dung triệt để rơi vào ảo giác, hai tay lung tung lôi kéo xiêm y, miệng thì thào một lát là Vân Thăng, một lát là vương gia, là lời mời bức người phát cuồng.
Nghe nàng còn nhớ chính mình, Từ Tấn hơi chút dễ chịu, nhịn đau tiến lên ôm nàng, một cái bóng đột nhiên ngăn giữa hắn với Phó Dung.
Từ Tấn chậm rãi thẳng người dậy.
Từ Yến sắc mặt xanh mét, ánh mắt đảo quanh giữa hai nam nhân, cuối cùng rơi vào Phó Dung: "Các ngươi làm gì nàng!"
Danh sách chương