Ánh nắng cuối chiều mềm mại, cơn gió cuối ngày nhẹ nhàng khoan khoái lướt qua. Phó Dung liền phân phó Lan Hương đem cơm chiều dọn ra dưới tán cây hòe ở trong sân, ngồi một mình. Vốn đêm nay, ca ca đã hứa dùng cơm cùng nàng, nhưng chiều nay lại có khách tới, ca ca muốn tận chức người chủ nhà.

Cơm canh thanh đạm như cũ, một dĩa rau xào, một tô canh cá trích nấu măng, đây là những món sau khi bệnh Phó Dung đã ăn quen, có chút ngán. Nhưng mà nhìn cách đó không xa có hai con tiểu hoàng đang nằm làm cho Phó Dung vui vẻ, làm khẩu vị tốt hơn, liền dùng nhiều hơn so với mấy ngày trước.

Trên vách tường phía tây có dàn hoa sắc vi tốt, đã leo hết cả bờ tường, cành lá màu xanh làm nền cho những đóa sắc vi màu hồng đang nở rộ, như tuổi thanh xuân của thiếu nữ.

Có thể có được 2 tuổi thanh xuân, nàng may mắn đến bực nào!

“ Lan Hương, đi lấy kéo đến, cắt cho ta một vài đóa hoa đẹp mang vào phòng.”

Thừa dịp nắng chiều chưa tắt, Phó Dung hưng phấn nói. Lan Hương cũng vui vẻ, còn săn sóc mang ra một băng ghế cho nàng ngồi.

“ Đầu tường, hoa nở đẹp lắm, tiểu thư ngồi đây chỉ hoa nào, nô tỳ giúp tiểu thư cắt là được.” Đã lâu không gặp được tiểu thư nhàn hạ thoải mái như bây giờ, nàng đương nhiên muốn dỗ tiểu thư vui vẻ.

Phó Dung vừa muốn nói để chính mình cắt là được, nhưng thoáng thấy Tôn mama từ sương phòng đi ra thì kịp thời sửa lời: “ Được, ngươi cẩn thận một chút, nếu ngươi ngã xuống, ta không đỡ được.” Mấy ngày nay nàng chịu khổ, thì Tôn mama và Lan Hương cũng không thoải mái, ban đêm phải thay phiên nhau canh giữ ngoài phòng cho nàng, sợ nàng ngủ mơ cào phá mấy nốt thủy đậu. hai người này đều gầy một vòng, Phó Dung không muốn làm cho nhũ mẫu lại lo lắng.

Phó Dung phụ trách chọn, Lan Hương một bên cắt theo, Tôn mama thì đỡ hai chân của Lan Hương, cười cười nói nói, bất tri bất giác cắt được bảy tám đóa.

Khi đi đến gian ngoài, Phó Dung chọn ra 6 đóa hoa đẹp nhất cắm vào hai cái bình, một cái thì đặt trong khuê phòng của mình, còn một bình thì kêu nha hoàn mang đi đưa cho Phó Thần, còn lại một đóa thì cắt ngắn làm trâm, cài vào tóc, quay đầu lại hòi Tôn mama: “Cài như vậy đẹp không?” Tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, Tôn mama cười cười điểm mũi nàng.

“ Đẹp, Đẹp lắm, thật xấu hổ, trời đã tối rồi mà còn muốn cài hoa. Chờ đến sáng mai, mama lại chọn một đóa đẹp nhất cho người, tiểu thư cài vào hỏi nhị thiếu gia đi, bảo đảm nhị thiếu gia xem đến choáng váng.

Phó Dung nhìn vào gương một chút, cố ý bỏ quên nốt đậu ở dưới lọn tóc mỏng trên trán.

Không qua bao lâu, tây phòng đã chuẩn bị xong nước ấm. Phó Dung kêu Tôn mama về phòng nghỉ tạm trước đi, để lại hai nha hoàn hầu hạ.

Hai ngày nay, nàng mới được tắm rửa. trước đó toàn dựa vào Lan Hương dùng khăn giúp nàng chà lau những địa phương hoàn hảo. Bởi vậy khi lần nữa được ngồi vào trong thùng tắm thật thống khoái tắm một cái, trong một ngày thời điểm này là lúc Phó Dung thoải mái nhất. Chờ nàng cởi xong quần áo mới phát hiện có mấy nốt đậu trên người chẳng biết khi nào đã bóc ra, làm tâm tình nàng càng tốt, hưng phấn liền dục Lan Hương: “ Mau giúp ta xem xem ở trên lưng đã rơi hết chưa?”

Lan Hương vội vàng đem quần áo vách trên bình phong, quay lại nhìn, ăn ngay nói thật: “Còn hai nốt nhỏ.”

Nụ cười trên mặt Phó Dung tắt lịm, cởi tiếp quần rồi bước vào thùng gỗ. Lan Hương cẩn thận giúp nàng lau người, biết cảm giác Phó Dung suy sụp, liền chọn lời dễ nghe nói: “ Tiểu thư, Cát tiên sinh cho người Ngọc Tuyết lộ thật tốt, người xem những địa phương kết vảy trước, mới đầu có chút hồng hồng mà bây giờ thì không khác màu da bên cạnh lắm, không nhìn kỹ là nhìn không ra đâu. Tin rằng không bao lâu sẽ hoàn hảo như ban đầu.”

Phó Dung nâng cánh tay lên, cánh tay ngọc trắng nõn nà, mềm mại, quả thật, nàng thật vửa lòng.

Lan Hương nhẹ nhàng thở ra.

Đợi lau khô tóc cho Phó Dung, Lan Hương lại hầu hạ Phó Dung đi ngủ, liền đóng hết cửa sổ và tắt đèn, thì nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài, nằm trên tháp ở gian ngoài.

Trên người Phó Dung chỉ còn lại vài nốt đậu đã kết vảy, liền không cần nàng gác đêm. Ban đêm ở thôn trang rất yên tĩnh, Phó Dung nằm một cách thoải mái, cùng hương hoa sắc vi thoang thoảng làm tưởng nhớ tới người thân ở trong thành. Bất tri bất giác liền ngủ.

Ngủ say, nên không phát hiện một ống trúc nhỏ xuyên thấu qua lớp giấy ở cửa sổ đang tiến vào, thả ra một làn khói nhẹ.

Có hai tiếng bước chân lui tới, một tiếng bước đi, lại có một người bước tới.

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng gian ngoài bị người đẩy vào, có một bóng đen rất nhanh mà bình tĩnh vén màn tiến vào, đứng tại bên giường vẫn không nhúc nhích. Cứ đứng như thế qua khoảng thời gian một chén trà, bóng đen kia mới mở vải trùm màu đen của đèn lồng ra, lộ ra ánh sáng nhu hòa.

Người trong hậu viện đều trúng mê hương có tác dụng hai canh giờ, nên sẽ không ai phát hiện ra ánh sáng của lồng đèn.

Đem đèn lồng để qua một bên, Từ Tấn tùy ý đánh giá khuê phòng. Phía nam có một kháng lớn đặt bên cửa sồ, còn phía Đông phòng có một cái bàn trà bằng gỗ lê, trên bàn có một bình hoa bằng sứ trắng, trong đó có 3 đóa hoa màu hồng phấn kiều diễm mà quyến rũ.

Thấy hoa liền nghĩ tới người.

Thu hồi tầm mắt, Từ Tấn ngồi xuống giường, chăm chú nhìn tiểu cô nương ngủ say trên giường.

Trải qua hai kiếp, đây là cô nương duy nhất có thể tới gần hắn.

Kiếp trước, hắn không muốn nghĩ về nữa, hắn chỉ biết hắn muốn nàng. Trước mắt cũng chỉ có thể là nàng, vậy đời này có chết, hắn cũng đảm bảo nàng từ đầu tới cuối đều là người của hắn. Sẽ không có xuất hiện chuyện hòa ly cùng chồng trước, cũng sẽ không coi trọng An Vương, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện đến bên hắn, làm nữ nhân của hắn.

Luận dung mạo, hắn không thua gì Từ Yến hay An Vương, luận thân phận thì hơn cả hai người đó, chỉ cần hắn có thể ra tay giành trước…

Kiếp trước sau khi mang nàng về phủ, hắn có sai người thu thập các thông tin về nàng, trừ bỏ các sự việc xảy ra quá lâu không tra ra được, hoặc là một ít việc vặt hằng ngày, còn lại các đại sự phát sinh bên cạnh nàng hắn đều biết, cũng biết nàng vẫn luôn ái mộ hư vinh, thích người thông minh. Đời trước nàng vẫn luôn ở Ký Châu, nên Từ Yến là lựa chọn tốt nhất, mới một lòng muốn gả. Lần này, hắn chủ động tiếp cận nàng, thông minh như nàng, không có lý nào lại không chọn hắn? Nhưng đây chỉ là thân phận đời trước cố lựa chọn thôi, hắn còn muốn tâm của nàng, còn muốn trái tim trước ngực nàng chưa từng cho bất kỳ nam nhân nào. Hắn muốn nàng thích hắn thương hắn, trong mắt chỉ có hắn, toản tâm toàn ý với hắn. Chỉ có như vậy, mới không uổng phí tinh lực của hắn trên người nàng, không uổng phí hắn giúp nàng bảo trụ đệ đệ tỷ tỷ, không uổng phí hắn dành vị trí Vương phi cho nàng.

Phó Phẩm Ngôn có tài học, am hiểu sâu về đạo làm quan, Phó Thần có công phu siêu quần, cũng là nhân tài, chỉ bằng vào hai người này. Thêm kiếp này nàng còn trong sạch, nàng có tư cách làm vương phi.

Chỉ tiếc nàng mới 13 tuổi, hắn còn phải đợi thêm hai năm nữa. Nhớ tới năm trước, có tiểu cô nương ở dưới gốc cây ngước cổ hái táo, Từ Tấn liền cười. Nói thật nàng bây giờ hồn nhiên hơn so với lõi đời, vẫn rất đáng yêu. Tựa như trên đường, khi hắn ở trên xe ngựa, xa xa nhìn thấy nàng ôm hai con tiểu nga chơi, quả nhiên vẫn còn con nít, tính trẻ con chưa mất.

Ánh mắt lướt khỏi gương mặt cô nương nằm nghiêng trên chiếc gối màu hồng phấn, dừng lại trên trán nàng, Từ Tấn kìm lòng không đậu đưa tay sờ vảy đốt đậu đến thất thần. Kiếp trước hắn chán ghét thân phận hòa ly của nàng, nên không yêu các phản ứng của nàng, từ trước khi ở cùng nàng đều không trò chuyện qua. Có lần hăng say quá quên tắt đèn, nàng hữu khí vô lực vẫn dùng tay che trán, hai mắt hắn nhìn lâu, làm nàng càng khẩn trương, hắn càng thêm hứng thú. Chờ hắn gỡ được hai tay nàng ra, nàng nôn nóng đến muốn khóc, lắc đầu cầu khóc hắn đừng nhìn, phía dưới càng co thắt nhanh làm hắn đến phát cuồng.

Sau khi làm xong, hắn lần đầu tiên nói chuyện với nàng, hỏi nàng sao lại có vết sẹo này. Nàng mệt đến cùng cực, nghe hỏi như thế liền bĩu môi theo bản năng, sau đó sợ hắn nhìn thấy thì chuyển người, đưa lưng về phía hắn nói là tự mình làm, trong giọng nói tràn đầy sự hối hận.

Nếu như lúc trước bởi vì chán ghét thân phận của nàng, nên ngay cả tướng ngủ của nàng cũng cho là cố ý mời mọc, sau này khi hiểu ra nàng không nguyện ý lại khiếp sợ uy nghiêm không thể nào không nghe theo, dù ủy khuất nhưng vẫn nhu thuận chấp nhận.

Nàng còn tưởng rằng nàng giả vờ rất giỏi. Không biết khi nàng giả bộ thuận theo hay lấy lòng, thì khóe miệng tuy cười, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt, tràn đầy không thích.

Nhớ lại rất nhiều lần cảnh tượng bên trong bức màn mỏng trên chiếc giường ngủ đó, thân thể không tránh khỏi có điểm biến hóa, Từ Tấn đưa tay cởi trung y của tiểu cô nương, cởi đến một nửa liền lắc đầu, mặc vào lại cho nàng.

Không được, nàng còn quá nhỏ, cho dù chỉ là sờ sờ thôi, hắn cũng không được tự nhiên.

Lại nói thân thể này vẫn còn chưa nảy nở tốt, sờ vào cũng không có cảm giác. Không có chuyện để làm. Từ Tấn lại nhìn về nốt đậu trên trán của nàng, kỳ quái, tại sao lần này nàng lại không làm rớt vảy đậu này? Là vì Cát Xuyên khuyên giải vô tình làm tăng quyết tâm của nàng không bóc ra?

Nếu không bóc ra, hai ngày nữa thì chính mình bóc ra. Xem xem lông mi tinh tế của tiểu cô nương, Từ Tấn cúi người, một tay chống đầu giường, một tay vươn tới trên mặt của tiểu cô nương, tìm góc độ thích hợp, dùng ngón tay trỏ mà không có móng tay thử cậy cậy vảy nốt đậu.

Vảy nốt đậu có chút bung ra, hắn thoáng cái dùng sức liền đem hết vảy đậu bung ra mà lấy xuống dưới. Từ Tấn ngưng mắt nhìn, phát hiện vết sẹo này so với trong trí nhớ nhỏ hơn rất nhiều. kiếp trước vết sẹo to như hạt đậu mà bây giờ thì như hạt vừng mà thôi.

Không ngại, có vết sẹo thì tốt, ở trong mắt nàng, vết sẹo dù to hay nhỏ cũng không có khác biệt, đều là mặt rỗ tổn hại sắc đẹp của nàng.

Mặt rỗ….

Đem vảy đậu đặt trên tay nàng. Như vậy, sáng mai khi nàng rời giường, nhìn thấy vảy đậu ở trên tay, liền nghĩ rằng do mình trong lúc ngủ mà bóc ra. Làm xong, Từ Tấn vuốt nhẹ khuôn mặt trắng hồng của tiểu cô nương đang ngủ, nhẵn nhụi y như trong trí nhớ, trơn mịn nõn nà. Liên tưởng đến khuôn mặt tuyệt sắc khi giận khi vui, Từ Tấn càng cảm thấy choáng váng.

Có gương mặt như vậy, ai sẽ chú ý tới vết sẹo trên trán nàng? Bạch ngọc trắng tinh khôi, dù cho có tì vết thì cũng là ngọc, nàng lại cứ mãi để tâm vào chuyện vụn vặt này. Cho rằng ai cũng nhìn xem chằm chằm vết sẹo của nàng. Kỳ thật khi hai người hoan hảo thì phần lớn thời gian hắn nhìn khuôn mặt của nàng bị hắn yêu thương mà diễm lệ như hoa mẫu đơn, nào có chân chính nhìn thấy vết sẹo của nàng.

Người trong cuộc u mê, ghét bỏ nàng ngốc, liền không nhịn được trừng phạt nhéo nhéo gò má nàng. Có lẽ là không nắm chắc tốt khí lực, làm tiểu cô nương bất mãn hừ một tiếng, môi đỏ mọng hơi đô đô lên.

Môi của nàng có hương vị gì?

Kiếp trước ngoại trừ vết sẹo kia, hắn không hôn qua nàng, không hôn qua bất cứ địa phương nào khác, nhớ tới cũng kỳ, hắn có thể cùng nàng làm chuyện thân mật nhất, nhưng hắn lại không có ý nghĩ muốn hôn nàng. Không muốn dùng miệng nhấm nháp những chỗ Từ Yến đã hưởng thụ qua.

Nhưng mà bây giờ nàng rất sạch sẽ, không bị người chạm qua. Tựa như một mảnh đất không nhiễm bụi trần, trắng như tuyết, hắn là người thứ nhất phát hiện và chạm vào nàng.

Nếm thử?

Ý niệm vừa động, người đã ghé qua, Từ Tấn gần gũi nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi mở ra của tiểu cô nương, thử liếm một chút.

Không có cảm giác gì?

Nhưng sao kiếp trước, Hứa quản gia lại tìm cho hắn những tập tranh vẽ các đôi nam nữ đều ôm hôn nhỉ?

Là hắn hôn không có kỹ xảo?

Từ Tấn nuốt nước miếng một cái, nhìn tiểu cô nương đang nhắm chặt hai mắt, quyết định nhân cơ hội này phải thực tập một phen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện