Trở lại hoa viên, Phó Dung thu tới không thiếu ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.

Phó Dung có thể tưởng tượng ra mình chật vật, đặc biệt là chật vật của nàng lại một lần rơi vào trong mắt An vương, đổi đầu sỏ gây nên, Phó Dung chắc chắn phi thường bực tức, nhưng hoàn khố đó là Ngô Bạch Khởi a, là muội phu tốt đời trước của nàng, cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, đều là người một nhà, Phó Dung sao có thể động khí? Đương nhiên, cho dù là giả khí, Ngô Bạch Khởi làm hại nàng mất mặt trước mặt mọi người, tương lai hắn muốn cưới muội muội, đừng hòng nàng giúp hắn nói một câu lời hay.

"Tỷ tỷ cười cái gì?" Phó Tuyên nghi hoặc nhìn tỷ tỷ, luôn cảm thấy tỷ tỷ hôm nay có chút khác thường.

Phó Dung ngó nhìn muội muội nhu thuận, nghĩ tới nàng túm lấy Ngô Bạch Khởi đánh, càng thêm thu không được cười, nhỏ giọng hỏi nàng: "Tuyên Tuyên không phải hay nhắc lễ nghi quy củ nhất sao? Hôm nay sao ra tay đánh người, không sợ bị người khác nhìn thấy, hiểu lầm cô nương nhà chúng ta đều là tính tình đanh đá?"

Nàng trêu ghẹo, Phó Tuyên lại không có nửa điểm xấu hổ ngượng ngùng, lạnh mặt nói: "Ai nguyện ý hiểu lầm liền hiểu lầm, ta cũng không thể nhìn tỷ tỷ bị người khi dễ." Ngôn hành cử chỉ muốn phù hợp lễ nghĩa, nhưng cũng muốn phân trường hợp, nếu nàng vì dáng vẻ lựa chọn giống những người khác mỉm cười đứng ngoài xem, tính tỷ muội cái gì.

Đơn đơn giản giản một câu, Phó Dung đỏ đôi mắt, nắm lấy tay muội muội nói: "Đều là ta không tốt, nếu như lá gan ta lớn chút, ta..."

"Phó tam cô nương."

Có người gọi nàng, Phó Dung đình chỉ câu chuyện, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy quận chúa Lý Hoa Dung được một đám quý nữ vây quanh đứng ở cách đó không xa, Từ Tịch đi theo bên người còn có vài cô nương nhà huân quý khác.

Phó Dung vội vàng đứng lên, cố làm ra vẻ không hiểu hỏi: "Quận chúa tìm ta?"

Lý Hoa Dung điểm điểm, đi tới bên người Phó Dung, áy náy bồi tội: "Hôm nay đại gia lại đây chúc thọ tổ mẫu ta, chúng ta thân làm chủ, vốn nên khắp nơi chiếu ứng chu đáo, không ngờ nhất thời bất cẩn, để Thế Tử Trung Nghĩa hầu phủ quấy rầy nhã hứng các tỷ muội, Tam cô nương Lục cô nương càng là chịu khổ rất nhiều, Hoa Dung thật sự xấu hổ, đặc biệt đến xin lỗi, mong hai vị cô nương tha thứ."

Nàng đường đường quận chúa, thái độ thành khẩn như thế, đã là lễ ngộ cực lớn, Phó Dung vội nói: "Quận chúa nói quá lời, lỗi của người khác, quận chúa cần gì tự trách? Không cần đem việc này để ở trong lòng."

Vừa mới dứt lời, Từ Tịch hừ lạnh một tiếng.

Phó Dung liền giống như không nghe thấy vậy, tươi cười không thay đổi.

Lý Hoa Dung cũng phảng phất như không nghe thấy, mời đám người Phó Dung đi trong lương đình ngồi.

Đám người Phó Dung không có lý do cự tuyệt, cùng đi tới đó, bất quá nói chuyện với nhau chốc lát, Phó Dung phát hiện Lý Hoa Dung chỉ là làm đúng chức trách chủ nhà mà thôi, đối với tỷ muội các nàng cũng không phải là thật lòng thích, mặt mày mang theo nhàn nhạt xem thường.

Phó Dung nhìn ra được, Lý Hoa Dung cũng không có ý định che giấu phản cảm, nhưng nàng không giống Tề Trúc giả vờ giả vịt, cũng không giống Từ Tịch biểu hiện toàn bộ không vui phiền chán ở trên mặt. Trong khách sáo mang theo lạnh nhạt, lạnh nhạt thì lại không quên lễ nghi, không hổ là quận chúa xuất thân tôn quý.

Phó Dung cũng không kỳ vọng được mọi người thích, cho nên thái độ Lý Hoa Dung như vậy, nàng cũng không căm tức. Đời trước nàng đến kinh thành thì Lý Hoa Dung sớm làm vương phi Ngũ hoàng tử Thành vương, thẳng đến chết Phó Dung cũng không giao tiếp cùng nàng, chỉ nghe nói phụ tử Thành vương chịu khổ bỏ mạng, Lý Hoa Dung thân làm Thành vương phi, dưới nỗi đau mất chồng mất con như cũ gặp biến không sợ hãi, xử lý Thành vương phủ ngay ngắn rõ ràng, khí thế vương phi không có nửa điểm giảm bớt.

Phó Dung vẫn là rất khâm phục cô nương này.

Dựa vào cái gì trượng phu chết rồi nữ nhân phải tìm cái chết, chẳng sợ không thể tái giá, cũng muốn sống thật tốt, chính mình vốn là dạng thế nào, như cũ vẫn là dạng thế nấy. Cung biến sau, Thái Tử các vương gia đều chết rồi, trong các vương phi, sống được tốt nhất có thể diện nhất, chính là Thành vương phi Lý Hoa Dung.

Nhìn như nói chuyện vui vẻ thì bên Vĩnh Ninh công chúa phái người tới mời: "Quận chúa, yến hội muốn bắt đầu, phu nhân mời các cô nương đi qua."

Lý Hoa Dung gật gật đầu, dẫn đầu đứng lên.

Chúng quý nữ tốp năm tốp ba theo sát phía sau, cuối cùng ngồi vào chỗ thiên điện.

Trước khi khai tiệc, Vĩnh Ninh công chúa phái người kêu tỷ muội Phó Dung đi qua.

Cũng là nghe nói trò khôi hài bên hồ đi?

Công chúa cho gọi, mặc kệ xuất phát từ duyên cớ nào, các nàng đều phải đi.

Đi vào chính điện, Phó Dung trước tìm kiếm mẫu thân, hai mắt nhìn nhau, thấy trong mắt mẫu thân tràn đầy lo lắng, Phó Dung bí mật gật đầu, sau đó liền cùng muội muội lên trước quỳ lạy: "Chúc công chúa điện hạ phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."

Vĩnh Ninh công chúa nhìn hai tỷ muội một lát mới gọi các nàng đứng lên, thản nhiên nói: "Nghe nói các ngươi đi bên hồ chơi đùa thì bị ủy khuất, chút lễ này hai tỷ muội các ngươi thu nhận cho đỡ sợ đi, khó được vào kinh một chuyến, đừng bởi vì cái này về sau không dám ra cửa."

Nhìn như trấn an, nhưng lời này như thế nào nghe đều là hạ thấp Phó Dung Phó Tuyên xuất thân thấp, không hiểu quy củ.

Các phu nhân ngồi tại phụ cận đều nhìn chằm chằm vào hai tiểu cô nương, tò mò các nàng sẽ đáp lại như thế nào. Tính tình Vĩnh Ninh công chúa, nói một không hai, như tỷ muội Phó gia dám can đảm giải thích cô nương đi bên hồ cũng không phải chỉ có các nàng, vì vậy các nàng không coi là thất lễ, Vĩnh Ninh công chúa sẽ càng tức giận, dù sao, chuyện phát sinh ở trong vườn nhà mình, Vĩnh Ninh công chúa chân chính đương gia có thể không rõ ràng sao? Nàng hạ thấp hai cô nương như vậy, nhất định là các nàng làm cái gì chọc Vĩnh Ninh công chúa bất mãn.

Phó Dung biết tại sao.

Bởi vì Từ Yến, Từ Yến để ý nàng bị người khi dễ, hắn từ nhóm nam tử bên kia chạy ra ngoài, trước cái nhìn chằm chằm của mọi người, mặc cho ai đều sẽ nghĩ tới phương diện kia. Vĩnh Ninh công chúa nhất định là nghĩ dùng phương thức này bỏ đi tâm tư nàng bay lên đầu cành, cảnh cáo nàng, nàng không xứng mơ tưởng vị trí Thế Tử phi quận vương phủ.

"Tạ công chúa điện hạ ban cho." Phó Dung không nói thêm gì, nhận lấy hộp quà, cùng muội muội cùng nhau cảm ơn.

Trong mắt Vĩnh Ninh công chúa lướt qua một tia kinh ngạc, cùng quận vương phi nhìn nhau một cái, lại thu hồi, gọi hai người lui ra.

Phó Dung lại lạy tạ, đứng dậy thì trên mặt là vừa vặn mỉm cười, Phó Tuyên vẫn mặt không biểu cảm, ngơ ngác tương xứng tuổi tác nàng.

Hai tỷ muội trong ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm trở về thiên điện.

Lâm thị khe khẽ thở dài, lặng lẽ nói với Kiều thị: "Sớm biết như thế, ngày đó các ngươi trở về là tốt rồi." Đi trở về, trong lòng nàng thoải mái, mẹ con Kiều thị cũng không đến mức mất thể diện này, may mắn Vĩnh Ninh công chúa cố ý nhắc Nhị phòng là mới vào kinh, bằng không thể diện Hầu phủ cũng muốn bị càng nhiều liên lụy.

"Đại tẩu ăn nói cẩn thận, bị người nghe được dễ dàng hiểu lầm." Kiều thị hồi Lâm thị một cái mỉm cười nhợt nhạt, như ngọc Lan Hoa mở, trang nhã đoan trang.

Lâm thị âm thầm nắm chặt vạt áo.

Dưới gầm bàn, móng tay Kiều thị lại đã đam chặt lòng bàn tay.

Hai nữ nhi nàng nuông chiều từ bé tới lớn, đã bao giờ chịu ủy khuất như vậy? Nguyên nghĩ tới Từ Yến đối Nùng Nùng có ý, vì vậy hi vọng mượn thọ yến này cùng quận vương phủ đi được càng gần một chút, lại không nghĩ Vĩnh Ninh công chúa là người chanh chua như vậy. Nữ nhi nếu thật gả cho Từ Yến, có ngoại tổ mẫu như vậy, ngày có thể tốt? ( danh tiếng Vĩnh Ninh công chúa thối nát cả kinh thành đều biết. Kiều thị chỉ lo nghĩ Từ Yến nên chẳng biết gì. Tuy nói cha mẹ muốn con gái gả nhà sung sướng, nhưng Kiều thị tới già vẫn thích nhất nhìn mặt người, ai đẹp người đó tốt )

Một trận yến hội, xem như là triệt để bỏ đi ý niệm Kiều thị kết thân cùng quận vương phủ.

Sau khi ăn xong ngồi một lát, Kiều thị liền dẫn hai nữ nhi lên xe ngựa, biết bên hồ đến cùng xảy ra cái gì, Kiều thị tức đến mức suýt nữa cắn nát hàm răng: " Tiểu tử Ngô gia vô sỉ, đừng để ta gặp được hắn, bằng không ta nhất định đánh hắn một trận!"

Phó Dung cúi đầu cười trộm, không có giúp Ngô Bạch Khởi giải thích, làm sai chuyện liền muốn nhận đến trừng phạt, Phó Dung chỉ trông mong ngày trôi qua nhanh chút, nàng tốt coi xem Ngô Bạch Khởi như thế nào hao hết khổ tâm mới có thể cưới được muội muội. Kiếp trước Ngô Bạch Khởi cùng muội muội kết duyên thì nàng đã vào Túc vương phủ, muội muội lại là miệng nghiêm nhất, Phó Dung đối chuyện vợ chồng son gần như không hề hay biết gì, chỉ biết sau kết hôn Ngô Bạch Khởi đối muội muội nói gì nghe nấy...

Hồi phủ không bao lâu, lão thái thái mời các nàng đi qua, Kiều thị biết thừa lão thái thái không lời hay, dặn dò hai nữ nhi trở về phòng nghỉ ngơi, nàng tự đi ứng phó.

Phó Dung tin tưởng thủ đoạn mẫu thân, ngược lại cũng không lo lắng, trở về phòng tắm rửa.

Đang lúc hoàng hôn, Phó Thần hầu việc trở về, cơm chiều thì hỏi mẫu thân muội muội ở Khánh quốc công phủ như thế nào, Phó Dung chỉ cười nhặt chuyện thú vị nói. Kiều thị cùng nữ nhi lòng có Linh Tê, cũng không có nhắc, nhi tử trước nay che chở các muội muội nhất, nếu hắn biết muội muội bị khi dễ, nhất định muốn đi tìm Ngô Bạch Khởi tính sổ. Nhưng nhi tử mới đến kinh thành, còn chưa đứng vững chân, Kiều thị không nguyện nhi tử đắc tội Ngô gia.

Phó Thần tạm thời có thể giấu được, Phó Phẩm Xuyên là không giấu được, Lâm thị cũng không dám giấu, trượng phu vừa trở về nàng liền nói hết mọi chuyện hỏi được từ chỗ Phó Bảo.

Sắc mặt Phó Phẩm Xuyên âm trầm, cơm đều không ăn, mệnh người chuẩn bị xe, muốn đi Ngô gia.

Lâm thị cau mày khuyên nhủ: "Hầu gia vẫn là đừng đi, Thế Tử Ngô gia như vậy không phải một ngày hai ngày, ngay Hoàng Thượng đều dung túng hắn, Hầu gia đi có hữu dụng gì? Hơn nữa tỷ muội Nùng Nùng chỉ là sợ bóng sợ gió một trận..."

"Sợ bóng sợ gió một trận?" Phó Phẩm Xuyên đứng tại cửa, quay đầu lại nhìn nàng: "Đổi thành A Bảo, ngươi cũng an lòng như vậy?"

Trên mặt Lâm thị thoáng cái không có huyết sắc, đổi thành nữ nhi bảo bối, nàng đương nhiên nuốt không trôi khẩu khí này, nhưng, Phó Dung Phó Tuyên không phải nữ nhi nàng, trượng phu thế nhưng, xem hai cháu gái coi như thân sinh?

Phó Phẩm Xuyên không biết thê tử đang nghĩ cái gì, thấy sắc mặt nàng khó coi, giải thích thêm một câu: "Đệ muội các nàng vào kinh là vì hôn sự Hành Chi, hiện tại các nàng bị người khi dễ, Nhị đệ ở Ký Châu, ta thân làm huynh trưởng lại ngồi nhìn không quản, về sau trong nhà chúng ta xảy ra chuyện, Nhị đệ sẽ nguyện ý nhúng tay? Ngươi nhớ kỹ, A Bảo Tuyên Tuyên đều là nữ nhi Phó gia, ở trong mắt ta là như nhau, đều không dung người khác tùy ý khi dễ."

Nói xong sải bước rời đi.

Lâm thị trân trân nhìn theo hắn, nghĩ tới buổi trưa trong bữa tiệc Kiều thị nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng nhịn không được lên men. Nếu như không phải là nữ nhi của nàng, trượng phu thật sự sẽ tức giận như thế sao? Tức giận tới vì đứa nhỏ chơi đùa đi Ngô gia nói lý?

Phó Phẩm Xuyên chỉ là muốn cho Ngô Bạch Khởi xin lỗi, Từ Tấn nhưng không nghĩ như vậy.

Nhưng Ngô Bạch Khởi mất mặt liền hồi phủ, hắn chỉ có thể ngày mai lại tìm cơ hội giáo huấn, trước đó, hắn phải trước đi nhìn xem Phó Dung.

Phó Dung đoán được đêm nay Từ Tấn có khả năng tới, bởi vậy quần áo mặc được thật tốt, vừa vặn trong lòng có việc, người đặc biệt thanh tỉnh, nghe được bên ngoài có động tĩnh, Phó Dung lập tức xuống giường, ngồi vào trước bàn sách chờ hắn.

Từ Tấn vào nhà sau ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào Phó Dung một lát, đi tới ngồi xuống đối diện nàng, thấy mặt Phó Dung thủy chung không biểu cảm, hắn có chút mơ hồ không rõ tâm tư nàng: "Còn giận ta?"

Kỳ thật hỏi lời này hắn có chút chột dạ, hắn khi dễ nàng như vậy, lại liên tiếp nửa tháng không lộ diện, cái gì đều không làm, nàng sao có thể nguôi giận? Còn có hôm nay...

"Buổi sáng ngươi chịu ủy khuất." Nghĩ tới nàng thất kinh hốt hoảng, Từ Tấn càng thêm chột dạ, cũng không dám nhìn mắt Phó Dung, "Khi đó ta không tiện tiến lên giúp ngươi, ngươi có phải càng giận ta hay không?"

Phó Dung không trách hắn không ra tay hỗ trợ, ngược lại may mắn hắn không có chạy ra ngoài, một Từ Yến nàng đã sợ An vương nghĩ nhiều, Từ Tấn lại chạy ra ngoài, không nhắc An vương, chính là những lời đồn thổi lung tung truyền ra ngoài đều đủ nàng ăn một bầu, cho nên khi đó Phó Dung chọn chạy phương hướng ngược lại.

Nhưng nàng mới sẽ không ăn ngay nói thật, dùng lý do này vắng vẻ Từ Tấn.

"Sao có thể quái? Ta ở trong mắt vương gia vốn là đồ chơi có thể tùy tiện coi rẻ, ta chỉ sợ vương gia trách ta làm ngươi mất thể diện."

Nàng dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trên mặt không buồn không vui, giống một gốc hoa bị người rút đi tất cả sinh khí.

Từ Tấn không thích nàng nói như vậy, nghe chói tai, giống quăng bàn tay ở trên mặt hắn.

Nhưng hắn giải thích không được, nàng còn là tiểu cô nương thanh bạch, cử chỉ đêm đó của hắn, quả thật quá phận.

Mình phạm lỗi, hắn không biết làm sao mới có thể để nàng nguôi giận, nhưng người khác khi dễ nàng, Từ Tấn có biện pháp trả thù.

Biết Phó Dung hiện tại không muốn gặp hắn, Từ Tấn đứng lên, nhìn nàng nói: "Chuyện của chúng ta, ta sau này lại bồi tội với ngươi, bất quá ngươi yên tâm, Ngô Bạch Khởi dám khi dễ ngươi, ta sẽ không để hắn dễ chịu." Đầu tiên là dọa nàng khóc, lại liên lụy nàng bị Vĩnh Ninh công chúa nhục mạ trước mặt mọi người, hắn mới sẽ không cố kỵ thân phận Ngô Bạch Khởi kiếp trước, Phó Uyển có thể tái giá Lương Thông, Phó Tuyên tự nhiên cũng có thể đổi người tốt.

Hắn quay người muốn đi, Phó Dung dọa sợ, vội vã gọi hắn, "Ngươi định đối phó hắn như thế nào?"

Trong mắt nàng chứa đầy khẩn trương phát ra từ nội tâm, khẩn trương làm cho nàng tràn đầy sức sống, hệt như mất mà tìm lại được, Từ Tấn một phen ôm người tới trong ngực, ấn đầu nàng ở lồng ngực, ôn nhu trấn an: "Yên tâm, ta nhất định làm thần không biết quỷ không hay, sẽ không cho ngươi thêm phiền toái, còn có Lý gia, Nùng Nùng ngươi nhớ kỹ, có vài người ngại thân phận hiện tại ta không tốt động thủ, nhưng ta sẽ nhớ ở trong lòng, phàm là khi dễ ngươi, ai cũng không có kết cục tốt."

Phó Dung có thể yên tâm mới là lạ!

Nàng quả thật ở trong lòng ghi nhớ tính sổ Ngô Bạch Khởi, nhưng nàng không nghĩ đổi muội phu a, hiện tại rõ ràng tâm tình Từ Tấn không tốt, động thủ ngộ nhỡ hung ác, Ngô Bạch Khởi có cái rủi ro không may làm thế nào đây?

Càng nghĩ càng lo lắng, Phó Dung cũng bất chấp vắng vẻ Từ Tấn, thuận theo mà tựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vương gia, ta nghe các nàng nói, Ngô Bạch Khởi chỉ là tính trẻ con, việc hôm nay không tính cái gì, vương gia không cần vì ta tổn thương hắn, ngươi, ngươi có phần tâm này, ta đã thỏa mãn."

"Ngươi, không giận ta?" Từ Tấn khó có thể tin nâng lên cằm nàng, nhìn ánh mắt nàng.

Phó Dung cắn cắn môi, nhắm mắt lại nói: "Khí, nhưng ta không nguyện nhìn vương gia vì một chút chuyện nhỏ làm to chuyện."

Nàng thẹn thùng động lòng người, Từ Tấn kìm lòng không được cúi đầu muốn hôn, sắp đụng tới, ánh mắt lượn một vòng ở trên mặt nàng, lại lui ra.

Một chút chuyện nhỏ?

Hôm nay nàng ở bên hồ chật vật, so với ngày đó ở trên thềm đá còn muốn thảm hơn, khi đó nàng khí mình đến như vậy, sao hiện tại đối một người xa lạ, lại rộng lượng như thế? Thậm chí vì cầu tình cho Ngô Bạch Khởi, đảo mắt liền tha thứ hắn?

Có lẽ Ngô Bạch Khởi khi dễ người thật sự chỉ là tiểu sai, hắn khinh bạc nàng nhưng là sai lầm lớn, ít nhất nàng biểu hiện ra ngoài là như vậy.

Khác thường như thế, tất nhiên có nguyên nhân.

Từ Tấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiểu cô nương, đột nhiên nhớ tới bên hồ cảnh tượng Phó Dung sắp trốn không thoát phẫn nộ kêu.

Nàng trực tiếp kêu tên họ Ngô Bạch Khởi, hơn nữa giọng điệu nàng, dường như cùng Ngô Bạch Khởi phi thường quen thuộc, như là giận dỗi uy hiếp.

"Ngươi trước kia thấy qua Ngô Bạch Khởi?" Từ Tấn nhẹ nhàng hỏi.

Phó Dung vốn cho rằng Từ Tấn muốn cúi đầu hôn nàng, nào tưởng hắn hỏi như vậy, biết người này ngờ vực nặng, ngay cả nàng nói với An vương một câu đều nghi kị, lập tức phủ nhận nói: "Chưa từng thấy a, lúc hắn vừa đi tới bên người có người gọi tên hắn, ta liền nhớ kỹ, hừ, đáng tiếc tên này rất hay."

Ngô Khởi, Bạch Khởi đều là đại tài trong lịch sử, tới phiên Ngô Bạch Khởi, liền biến thành một cái hoàn khố.

"Đã không nhận biết, ngươi liền không cần lo, trước khi các ngươi hồi Ký Châu, tin cáo phó của hắn liền sẽ truyền tới." Từ Tấn lạnh lùng nói.

Tim Phó Dung suýt nữa dừng, Từ Tấn cánh tay nắm chặt: "Ngươi muốn giết hắn?"

"Phải." Từ Tấn kéo ra tay nàng, vòng qua nàng tiếp tục đi về phía trước.

Hắn vẫn phái người theo dõi Phó Dung, có thể xác định Phó Dung chưa từng thấy qua Ngô Bạch Khởi, cũng không cho rằng Phó Dung có thể vào lúc kinh hãi lưu ý tên Ngô Bạch Khởi, cho dù có thể, nàng quan tâm Ngô Bạch Khởi cũng quá mức. Bởi vì bị hắn khi dễ, Phó Dung có thể nhẫn tâm cắn đầu lưỡi của mình, cho dù là giả, cũng đủ thấy nàng đối với hắn hận, nhưng nàng thế nhưng vì biện hộ Ngô Bạch Khởi đã hại nàng mất mặt mà tha thứ hắn, hắn nhận thức Phó Dung, có thiện lương như vậy?

Nàng một chút cũng không thiện lương, nàng làm vậy, chỉ có thể thuyết minh Ngô Bạch Khởi đối với nàng phi thường quan trọng.

Quan trọng như thế nào?

Một người chưa từng thấy qua, sao có thể quan trọng?

Trừ phi, nàng cũng biết, Ngô Bạch Khởi sẽ là muội phu nàng.

Từ Tấn lặng lẽ cười, hắn thật sự chưa hề nghĩ tới nàng giống hắn, là sống lại một lần nữa. Bởi vì ý niệm kia quá kinh thiên, bởi vì nàng, mỗi lời nói hành động một cái nhăn mày một nụ cười, đều hồn nhiên thiên thành như vậy, hệt như thiếu nữ chân chính.

Nhưng mà, đêm nay đột nhiên nhảy ra suy đoán hoang đường, lại vừa vặn có thể giải thích tất cả dị thường Ký Châu bên kia, như nàng không có tự mình cạy bỏ nốt đậu, như nàng thần không biết quỷ không hay giúp tỷ tỷ đổi tỷ phu, như nàng khám phá Tề Trúc hãm hại, như nàng không có lại nhìn trúng Từ Yến, cũng nhiều lần cự tuyệt hắn tình ý...

"Ngươi chờ một chút!"

Eo bị người ôm chặt lấy từ phía sau, Từ Tấn hít thở thật sâu: "Muốn ngăn ta, liền cho ta một lý do không thể giết hắn."

Hắn chỉ là suy đoán, không có chứng cớ chứng thực, hắn nghĩ lại cho nàng một cơ hội, lại cho nàng một cơ hội để nói thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện