Thê nữ quay về, Phó Phẩm Ngôn ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, người một nhà quay về chưa đi được một dặm, hắn liền yên tĩnh xuống dưới.

Tuy rằng tiểu biệt thắng tân hôn, đến cùng hơn tháng chưa lĩnh giáo thê tử yêu kiều, thêm vào ở trên xe ngựa, cách một mành chính là xe phu...

Đặt thê tử mồ hôi đầm đìa tới bên cạnh, Phó Phẩm Ngôn xoay người thu thập mình.

Kiều thị nhân cơ hội cũng bắt khăn dọn dẹp, trước khi trượng phu chuyển trở lại mặc xong quần áo.

"Nàng xem, váy một điểm nhăn đều không có đi." Nhét khăn hai người dùng qua vào bên cạnh, Phó Phẩm Ngôn nhích gần đến thê tử lấy lòng.

Hồng nhuận trên mặt Kiều thị đã lui, nghĩ tới trượng phu dùng cớ này lột mình sạch sẽ như măng, giữa ban ngày ban mặt cũng không sợ bị người bên ngoài nhìn thấy, càng thêm ngượng và bực, ghét bỏ đẩy hắn: "Một thân mồ hôi thối, đừng kề bên ta, ta ngại nóng."

"Hiện tại chê ta thối, vừa mới ai ôm ta không chịu buông?"

Phó Phẩm Ngôn cười nhìn thê tử, một đôi con ngươi mỉm cười giống xuân thủy, ôn nhu tưởng niệm bên trong không trộn lẫn nửa phần giả. Lâu không gặp như vậy, Kiều thị cũng nhớ hắn a, nhất thời đã quên nháo cùng hắn, liền như vậy mềm nhũn tựa vào trên giường, cùng trượng phu ẩn tình ngóng nhìn.

Nhìn nhìn hai vợ chồng lại lột măng một lần nữa.

"Cuối cùng cũng biết vì sao chàng ra nghênh đón xa như vậy." Kiều thị lười biếng dựa vào đệm, vừa nhẹ lay động quạt tròn vừa dùng chân nhỏ điểm điểm lồng ngực Phó Phẩm Ngôn, nũng nịu mắng hắn, "Tính kế tốt lắm, Phó đại nhân quả nhiên đa mưu túc trí."

Phó Phẩm Ngôn nắm lên chân nàng hôn lưng bàn chân, tiếp tục bóp chân cho nàng, âm thanh đã khôi phục vững vàng, "Còn không phải là vì muốn tốt cho nàng, đợi tí nữa xuống xe đi đường không nổi, mất mặt trước mặt bọn nhỏ nhưng không phải là ta, đến, đổi chân kia."

Kiều thị cười tủm tỉm nâng lên một chân khác khoác lên trên đầu gối trượng phu.

Phó Phẩm Ngôn từ trên xuống dưới tới tới lui lui giúp nàng niết, tiêu toan mệt nhọc, chóp mũi trán ra mồ hôi rịn.

Kiều thị liền nắm quạt tròn quạt cho hắn, nhẹ giọng thầm thì nói việc lớn việc nhỏ kinh thành bên kia cho trượng phu nghe. Phó Thần, Lương Thông phong quan Phó Phẩm Ngôn đã biết được, ngược lại là ở Khánh quốc công phủ nữ nhi bị ức hiếp thê tử không kịp viết thư nói cho hắn biết, lúc này nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, may mắn lực độ trên tay không chịu ảnh hưởng.

"Lúc nãy chờ các ngươi, đụng tới bọn họ, Thế Tử còn xuống xe nói chuyện cùng ta." Phó Phẩm Ngôn cẩn thận nghĩ ngợi thái độ Từ Yến, lại có tình hình thê tử trên đường trở về ở chung cùng quận vương phi, thở dài: "Thế Tử tốt, tướng mạo đều xứng đôi với Nùng Nùng chúng ta, đáng tiếc..."

Kiều thị gật đầu phụ họa, nhắc tới tướng mạo, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Lần trước trong thư nói với chàng, Chính Đường cùng Túc vương có giao tình, sau chúng ta đi trong chùa dâng hương, thế nhưng gặp được hai vị điện hạ An vương, Túc vương. Huynh không biết, hai vị kia mới là long phượng chân chính trong đám người, Thế Tử tới trước mặt bọn họ, cũng kém một bậc."

Phó Phẩm Ngôn cười nói: "Ta cũng thấy qua hai vị điện hạ."

Kiều thị mở to hai mắt, không tin.

Phó Phẩm Ngôn nói: "Năm đó Hoàng Thượng bổ nhiệm ta làm Thám Hoa thì hai vị điện hạ đều tại bên cạnh, quả thật như lời nàng nói, có phong thái tiên nhân."

Kiều thị ngơ ngác, lập tức hiểu được, trượng phu trêu ghẹo nàng, cho dù lúc ấy gặp được, hai vị điện hạ đều là trẻ con, nhìn ra được phong thái tiên nhân cái gì. Hung hăng trừng trượng phu một cái, Kiều thị không lại quạt gió cho hắn.

Phó Phẩm Ngôn cũng không so đo, chỉ nói: "Hai vị kia cho dù tốt mấy, cũng chướng mắt thân phận chúng ta, nàng vẫn là đừng nhớ thương."

Kiều thị mấp máy môi.

Trong nhà các nữ nhi cái gì đều tốt, chính là nàng cùng trượng phu...

"Thân phận cao có hữu dụng gì a, đều là vương gia, nữ nhi thật gả sang, tương lai bị ủy khuất chúng ta cũng không có cách hỗ trợ." Sợ trong lòng trượng phu không phải tư vị, Kiều thị vui sướng nói, "Vẫn là Thiếu Cừ tốt, người thành thật, lại có bản lĩnh, Uyển Uyển chúng ta gả sang ăn mặc không lo, Thiếu Cừ nếu dám khi dễ nàng, Uyển Uyển có huynh có đệ, cùng nhau tới cửa hộ nàng."

Phó Phẩm Ngôn cười nhìn nàng, cúi người hôn môi nàng.

Đùa kiều thì như hồ yêu đến quấn, ôn nhu thì tựa giải ngữ hoa.

Có thê như thế, phu quân còn cầu gì.

~

Xe ngựa chậm rãi dừng lại.

Phó Dung xuống xe trước, nhận lấy đệ đệ ôm. Quan nhi hiện tại không nhẹ, Phó Phẩm Ngôn sợ nữ nhi hao sức, tiếp nhi tử đến trong ngực mình. Phó Dung nhân cơ hội quan sát mẫu thân, thấy nàng quần áo chỉnh tề, chỉ có đầu mày khóe mắt bị làm dịu quá quyến rũ thoả mãn không lừa được người, nghĩ tới cha mẹ thế nhưng ở trong xe ngựa như vậy, dù là nàng đời trước gả hai lần, cũng không khỏi đỏ mặt.

Nàng cùng Từ Tấn không có cùng nhau ra cửa, tự nhiên không có cơ hội xằng bậy như vậy. Từ Yến càng đừng nói, ngoại trừ lúc vừa thành thân tham ăn, sau này rất ít cầu nàng vào ban ngày, Phó Dung buổi tối lá gan lớn chút, ban ngày nam nhân không đến cầu, nàng nhiều nhất cũng chỉ là trêu chọc hắn, sẽ không chủ động theo mời.

Phó Dung vẫn nhớ kỹ lời mẫu thân nói, buổi tối phải tận lực phát huy, vào ban ngày lại rụt rè chút, không thể để nam nhân coi thường. Đương nhiên, nếu như nam nhân mặt dày mày dạn cầu không ngừng, nên thuận cũng liền thuận, tóm lại chính là muốn cho nam nhân cảm thấy nàng thuận theo, cũng là vì hắn cuốn quá chặt, không phải nàng lỗ mãng.

Như thế, lần này nhất định là phụ thân...

Liếc mắt nhìn phụ thân bộ dáng quân tử nho nhã, Phó Dung vụng trộm cười.

Người một nhà ngồi trong sảnh đường một lát, mỗi người trở về nghỉ ngơi.

Phó Dung bước chân nhẹ nhàng trở về Phù Cừ viện của mình, vào nhà bước nhỏ bổ nhào đến trên giường quen thuộc, thở phào thật dài một cái.

Ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ cỏ của mình.

Bên ngoài cho dù phồn hoa tốt mấy, đều không có an tâm tự tại như trong nhà, nghĩ làm cái gì liền làm cái đó, không kiêng nể gì.

Cho nên Phó Dung thà rằng về nhà, cũng không nguyện lưu lại ở kinh thành, dù cho nàng càng có nhiều cơ hội nhìn thấy thiên tử tương lai.

Một đường mệt nhọc, Phó Dung trước tắm rửa, đổi bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới gọi đại nha hoàn trong viện vào. Hiện tại trong viện nàng có Mai Hương, Lan Hương, Cầm Hương ba đại nha hoàn, chuyến đi kinh thành này chỉ có Lan Hương theo, Phó Dung không thể bạc đãi hai người còn lại, tự mình chọn lễ vật.

Mai Hương trầm ổn thích yên tĩnh, nha hoàn khác nhàn rỗi tụ một chỗ thảo luận xiêm y trang sức, nàng chỉ thích hầu hạ hoa cỏ, cũng phá lệ am hiểu thứ này, hiện tại Phó Dung nghĩ dưỡng hoa gì đều trước hỏi thăm ý tứ Mai Hương, lại giao cho Mai Hương sắp xếp chỗ dưỡng, nàng cứ lo lười biếng ngắm hoa.

"Đây là ta từ chợ hoa kinh thành sưu tập mới mẻ, mỗi dạng hoa đều có sổ nhỏ, chuyên môn dạy ngươi chiếu cố như thế nào." Phó Dung cười đưa Mai Hương lễ vật nàng chuẩn bị.

Phần lễ vật này quá hợp tâm ý, Mai Hương vô cùng mừng rỡ, ánh mắt nhìn những hoa kia như nhìn châu báu.

Phó Dung hỏi tiếp Cầm Hương: "Đoán thử ta cho ngươi cái gì?"

Ở Phù Cừ viện trụ hơn một năm, đối mặt Phó Dung, Cầm Hương sớm đã không có câu nệ lúc trước, phóng khoáng nói: "Cô nương tặng cái gì ta cũng thích."

Phó Dung nhẹ nhàng cười, đưa một bản tập họa qua: "Đây là bản vẽ trang sức Phượng Lai Nghi mới ra năm nay."

Nói thật, Phó Dung đối Cầm Hương vẫn luôn có chút áy náy, đời trước nàng phát hiện Cầm Hương không phải khéo tay bình thường, ngoại trừ giúp nàng làm Hoa Điền, nàng cũng sẽ dùng trong tay gì đó làm một ít trang sức, đều là đồ vật bình thường, thắng ở tinh xảo độc đáo, các tiểu nha hoàn trong viện đều thích đến chỗ nàng, hi vọng có thể chiếm được vài thứ. Sau khi trùng sinh Phó Dung nhận Liễu Như Ý làm dì, cùng Cố nương tử đi được cũng gần, ngoài ý muốn từ chỗ Cố nương tử biết được, ba tiểu học đồ bên cạnh nàng, Cầm Hương là có thiên phú nhất.

Cũng tức là, nếu như Phó Dung không đòi Cầm Hương lại, Cầm Hương rất có khả năng kế thừa vài phần chân truyền Cố nương tử.

Phó Dung định dùng Hoa Điền cả đời, nàng không rời được Cầm Hương, chỉ có thể mua cho Cầm Hương một bộ dụng cụ làm trang sức giống như Cố nương tử, bình thường nhiều sưu tập sách về trang sức, trông mong nàng ấy tự học thành tài đi.

"Cô nương đối với chúng ta thật tốt!"

Cầm Hương hưng phấn mặt đỏ rần. Phượng Lai Nghi mỗi năm đều sẽ ra tập vẽ trang sức mới, Cố nương tử nơi đó bày một quyển, nàng thân phận thấp không dám xin mượn, hiện tại thật tốt, cô nương thế nhưng cố ý đưa nàng một bản!

Hai đại nha hoàn đều hài lòng, Phó Dung cũng hết sức cao hứng, tỏ ý bảo Lan Hương giúp đỡ phát xuống lễ vật cho mấy tiểu nha hoàn khác.

Quả thực giống như nghỉ lễ tết, Phù Cừ viện vui sướng dào dạt.

Phó Dung nghỉ một lát, lại dẫn Lan Hương ra cửa, đi Hải Đường viện tìm tỷ tỷ.

Vào viện, lại thấy Xảo Hạnh cùng Bạch Đinh đứng dưới bóng cây nói chuyện.

"Tam cô nương." Hai nha hoàn cười gọi người.

" Nương ta đến đây lúc nào?" Phó Dung thuận miệng hỏi Xảo Hạnh, nhìn xem nhà chính, trong lòng sinh nghi, đại nha hoàn mẫu thân cùng tỷ tỷ đều trông giữ ở trong viện, chẳng lẽ hai người ở bên trong nói nhỏ? Ý nghĩ nổi lên, Phó Dung cũng không chờ Xảo Hạnh đáp lời, chớp chớp mắt phân phó Lan Hương: "Các ngươi đều trông giữ chỗ này, mình ta đi vào."

Lan Hương, Bạch Đinh không có ngăn trở, Xảo Hạnh nóng nảy, "Cô nương để ta thông báo..."

"Xảo Hạnh tỷ tỷ nói thêm một chữ nữa, ta liền nói cho Quan nhi chỗ tỷ có đồ tốt." Phó Dung uy hiếp nói.

Xảo Hạnh ỉu xìu.

Tiểu thiếu gia quả thực là tiểu ham tiền, nhìn đến trên người ai có hắn thích, nhất định muốn cướp lấy, làm hại mấy người nha hoàn các nàng đều không dám mang trang sức độc đáo, lo sợ nhập mắt tiểu thiếu gia.

Nàng không ngăn cản, Phó Dung lặng lẽ vào gian nhà chính, vén rèm lên nhìn vào bên trong, phát hiện gian ngoài không có người, lại cả gan nhích gần đến trong phòng, núp phía sau rèm nghe lén.

"Nương nghĩ cái gì vậy? Phụ thân trong một tháng này sớm ra sớm về, mỗi lần trở về đều tới đây nhìn Quan nhi, không có chuyện như ngài nghĩ" Phó Uyển không quen nhìn mẫu thân ngờ vực vô căn cứ, xoay người nói.

Kiều thị đương nhiên biết trượng phu không ăn vụng, vừa đến trên xe trượng phu gấp gáp cùng biểu hiện liền ổn nàng một nửa tâm, thứ hai nha hoàn bên cạnh nàng cũng báo hành tung trượng phu nói cho nàng biết, nàng chỉ là nghĩ dùng cái này nhắc tới câu chuyện, chỉ điểm nữ nhi đạo vợ chồng chung sống sau kết hôn.

"Ta biết phụ thân ngươi không có lỗi với ta, nhưng hắn làm thế nào là phần hắn, trong lòng ta cũng phải có suy tính có phải hay không? Miễn cho tương lai hắn thật làm cái gì, ta còn xem hắn là người tốt. Uyển Uyển a, ngươi cũng sắp gả người......"

"Nương đừng nói nữa, ta biết ý của người." Nhắc tới gả người, Phó Uyển đỏ mặt, sợ mẫu thân tiếp tục kéo nàng nói, vội vàng đi ra ngoài.

Phó Dung thầm nói không xong, mau chóng lùi sau vài bước, làm bộ mới vào, "Nương, người cùng tỷ tỷ... A, mặt tỷ tỷ sao hồng như vậy?"

Phó Uyển không ngờ muội muội tới, sờ sờ mặt, quay đầu có lệ nói: "Không có việc gì, nóng, ra rót chén trà uống."

Phó Dung thức thời không có truy hỏi, trong lòng âm thầm phát sầu.

Da mặt tỷ tỷ quá mỏng, mẫu thân mới mở đầu tỷ tỷ đã trốn, vậy phải làm sao? Kết hôn sau hai vợ chồng sống như thế nào, không thể chỉ mong đợi trượng phu vẫn thành thật bổn phận, thê tử cũng muốn dụng tâm duy trì mới được. Tựa như Lương Thông, Phó Dung còn là rất yên tâm, nhưng ngộ nhỡ bên người tỷ tỷ lại nha hoàn có không an phận thì sao?

Hạ dược trong nước trà, nhân lúc nam nhân say rượu...

Phó Dung nghe qua quá nhiều thủ đoạn nha hoàn bò giường.

Tỷ tỷ tín nhiệm tỷ phu không sai, nhưng nàng không thể quá mức tín nhiệm người bên cạnh, sớm trước phòng bị, ít nhất có thể tránh cho tỷ phu bị nha hoàn trong nhà tính kế.

"Tỷ tỷ, đêm nay ta muốn cùng ngủ một phòng." Phó Dung ngồi vào cạnh bàn, cầm lấy một cái cốc trà nhìn tỷ tỷ đòi trà.

Phó Uyển cũng nhớ muội muội, vừa châm trà cho nàng vừa nói: "Được a, bất quá ngươi nếu là nói linh tinh bậy bạ, về sau đừng nghĩ lại đến."

Phó Dung cố làm ra vẻ không hiểu: "Cái gì gọi là linh tinh bậy bạ? Chuyện tỷ phu tính sao?"

"Không cho phép ngươi gọi hắn như vậy." Phó Uyển đỏ mặt thấp giọng trách mắng.

Phó Dung cười hắc hắc: "Chỉ kém ba tháng, sớm trước gọi cũng không có gì, chỉ là tỷ phu nếu biết hắn ở trong lòng tỷ tỷ là linh tinh bậy bạ, sợ là muốn thất vọng đi?"

"Ngươi, ngươi đừng chạy!" Phó Uyển nói không lại muội muội, đuổi theo muốn chọc lét nàng.

Hai tỷ muội một cái trốn một cái truy, Kiều thị tựa vào cửa phòng nhìn náo nhiệt, nhìn mãi nhìn mãi đỏ đôi mắt.

Hai nữ nhi bảo bối, cái nào nàng đều luyến tiếc gả a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện