Giờ cơm trưa, Quý Hiểu Phong lúc vào cửa rất lạnh nhạt, bỗng đột nhiên nhiệt tình gắp đồ ăn cho Tiêu Vãn, còn dặn dò nàng ăn nhiều một chút. Tiêu Vãn không nhịn được cười mỉa, nghĩ thầm bà ta lại muốn đánh chủ ý quái quỷ gì, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh, si mê gắp đồ ăn cho Quý Thư Mặc.



" Thư Mặc, ngươi gầy quá, ăn nhiều thịt một chút. "



Tiêu Vãn gắp một miếng thịt ba chỉ mỡ bóng loáng, không thèm để ý đến vẻ mặt xanh mét của Quý Thư Mặc, cao hứng bỏ vào trong bát hắn. Sau đó, nàng làm như không để ý liếm đũa, dùng đôi đũa dính đầy nước miếng của mình gắp một ít thức ăn sáng thanh đạm mà hắn thích, gần như mỗi món trên bàn đều lấy một ít.



( Candy: Có ai có thói quen ăn một miếng mút đũa một cái không? Chắc chắn là có người có đấy, thậm chí bây giờ vẫn không sửa được :))) )



Quý Thư Mặc ghét nhất là ăn thịt mỡ, vừa đụng vào thứ gì có dầu mỡ liền cảm thấy ghê tởm. Mà hắn còn có thói sạch sẽ nghiêm trọng, Tiêu Vãn lại liếm đũa không ngừng gắp những món ăn sáng hắn thích, nhìn đống thức ăn xếp thành ngọn núi nhỏ, mặt Quý Thư Mặc tái nhợt, trong cổ họng cảm thấy có gì đó sắp trào ra, lập tức không còn muốn ăn nữa.



So với Quý Thư Mặc đang cứng nhắc buông đũa xuống, mặt đầy màu sắc, bữa này Tiêu Vãn lại ăn cực kì vui vẻ a! Tay trái cánh gà, tay phải chân gà, dáng ăn ngấu nghiến như chết đói làm người trong Quý gia cực kỳ khinh bỉ, ngay cả Vân Yên và Họa Hạ khoanh tay đứng một bên cũng cảm thấy mất mặt tới mức đưa tay che mặt.



Sau khi quét sạch thịt trên bàn, Tiêu Vãn nếm món bí đao xào chay Quý Thứ Mặc thích ăn nhất, biết rõ còn cố tình hỏi: " Thư Mặc, sao ngươi không ăn ? "



Quý Thư Mặc trầm mặt, không đáp, ánh mắt từ từ đông lại, lạnh lùng. Tiêu Vãn lại cố ý đem ánh mắt hận không thể treo cổ nàng của hắn lý giải thành Quý Thư Mặc đang tha thiết trông mong bí đao trên đũa nàng.



Nàng làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ gắp miếng bí đao suýt bỏ vào miệng, cực kỳ chân chó đưa tới bên môi Quý Thư Mặc, giọng ngọt ngào mở miệng:" Thư Mặc, đến, ăn ~ "



Bên môi ấm áp, Quý Thư Mặc vừa rũ mi đã thấy một vệt nước trên miếng bí đao, không biết là nước canh hay là nước miếng của Tiêu Vãn. Nháy mắt, hắn nổi da gà, vội vàng đẩy Tiêu Vãn ra, cúi người muốn nôn.



Hắn nôn khan vài tiếng, bụng trống trơn nên không nôn ra được cái gì, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt, lung lay sắp ngã, ai nhìn vào cũng thương.



Biết rõ Quý Thư Mặc chán ghét mình đụng chạm, Tiêu Vãn vẫn vô cùng tri kỷ xoa lưng hắn, ôm hắn cực kỳ không tình nguyện vào lòng. Cảm nhận được thân mình của hắn khó chịu run rẩy, nàng lo lắng hỏi: " Thư Mặc, ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? "



Quý Thư Mặc tránh móng vuốt dầu mỡ của Tiêu Vãn, nhưng cái tay bẩn cầm chân gà và cánh gà lại không tha mà dính vào mặt hắn, còn sờ lên mặt hắn!



Hắn lại muốn nôn ra...



Tiêu Vãn nâng khuôn mặt nhỏ tái nhợt Quý Thư Mặc lên , ánh mắt quét từ trên xuống dưới, bỗng kinh ngạc hỏi: " Không ăn uống được gì, lại nôn khan, có vẻ khá giống trạng thái của người mang thai. Nếu không phải tối qua chúng ta..."



Một đạo sét đánh giữa trời quang, cả người Quý Thư Mặc run lên, trượt từ trong ngực Tiêu Vãn ra, ngã ngồi trên mặt đất.



Tiêu Vãn cố ý ngừng lại, sau đó cười mỉa, nói: " Có thể dạ dày có vấn đề, có cần mời đại phu không? "



Tim Quý Hiểu Phong nhảy thình thịch, vội vàng cười giảng hòa: "Có thể thịt hôm nay quá nhiều mỡ, khiến Thư Mặc không thoải mái . Không cần mời đại phu đâu. "



Bữa cơm này, người Quý gia ngồi ăn không yên ổn, Quý Hiểu Phong có việc muốn nói cũng bị quấy rầy, ăn qua loa vài miếng đã sai người thu dọn, duy chỉ có mình Tiêu Vãn ăn uống no căng, nằm trên ghế mềm thỏa mãn ợ một cái.



Nhìn Quý Thư Mặc thống khổ, nàng liền thấy vui vẻ, một khi vui vẻ thì nhịn không được ăn uống thả cửa ~



Lúc Tiêu Vãn nhàn nhã nghỉ ngơi, Quý Thư Mặc được Qúy phụ dìu về khuê phòng cũ. Mà trong đại sảnh, chỉ còn Quý Hiểu Phong và ba nữ nhi của bà ta.



Quý Thư Mặc là nhi tử nhỏ nhất của Quý gia, cũng là hài tử Quý Hiểu Phong thương yêu nhất, dốc lòng bồi dưỡng. Quý Thư Mặc có thanh danh cực cao, người muốn hỏi cưới gần như đạp sập cửa Quý gia, nhưng Quý Hiểu Phong lại dùng dằng không gả Quý Thư Mặc đi. Bởi vì bà cảm thấy, chỉ có hoàng nữ tôn quý mới xứng đôi với nhi tử bảo bối của bà ta. Nhưng với thân phận của bà ta, muốn Quý Thư Mặc làm chính quân của hoàng nữ, thật sự quá khó. Nếu là làm sườn quân, lại cảm thấy ủy khuất cho nhi tử của mình.



Vì thế, bà ta liền bắt đầu tìm kiếm từ trong những người theo đuổi Quý Thư Mặc, chọn ra đích nữ Tiêu gia Tiêu Vãn luôn ái mộ Quý Thư Mặc như si như say, lại dễ điều khiển nhất.



Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc ba năm, lấy lòng bà ba năm, Quý Hiểu Phong hoàn toàn để trong mắt. Bà làm bộ thân mật với nàng, bất quá là lợi dụng Tiêu Vãn ngu xuẩn vì mình, vì Quý gia kiếm lời mà thôi, trong lòng cực kỳ khinh thường thanh danh cực kém của Tiêu Vãn.



Mà bà ta, ít nhiều có nhi tử trời sin thông tuệ, lại ít nhiều có tức phụ vụng về như heo, nên từ một cửu phẩm nho nhỏ, chậm rãi bò lên chức hộ bộ thị lang, lại còn được miễn phí tiệm gạo, tiệm vải và trân phẩm giá trị liên thành. 



Hôm nay, Tiêu Vãn mang theo Quý Thư Mặc hồi môn. Si nữ này luôn một lòng cầu cưới Quý Thư Mặc cũng đã được toại nguyện nhất định dễ nói chuyện, vì thế, Quý Hiểu Phong liền nhân thời cơ này, nói ra mục đích cuối cùng qua việc mình nhiệt tình hôm nay.



" Vãn Nhi, đại tỷ của con tài hoa hơn người, thông minh lanh lợi, nhưng vẫn thất bại, chỉ là một tên sai vặt nho nhỏ hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện..." Quý Hiểu Phong sâu kín thở dài một hơi, ánh mắt chờ đợi nhìn Tiêu Vãn, chờ đợi nàng như ngày xưa tinh ý tiếp lời mình, ai ngờ Tiêu Vãn vẻ mặt mờ mịt, bà không khỏi cắn chặt răng, bổ sung nửa câu sau, "Nghe nói, vị trí công bộ thị lang đang thiếu người, Công bộ Thượng thư lại là bạn tốt của thông gia, không biết liệu có thể... "



Tiêu Vãn bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nhưng rất nhanh lo lắng nói: " Từ cửu phẩm lập tức nhảy lên hàng tứ phẩm hình như có hơi nhanh, hộ bộ không phải trống ghế chủ sự thất phẩm sao? sao nhạc phụ không trực tiếp tìm hộ bộ Thượng Thư nói chuyện, ngược lại bỏ gần tìm xa? "



Trong lòng Tiêu Vãn cười lạnh, công bộ là công việc lớn béo bở, chưởng quản các hạng công trình, thợ thủ công, đồn điền, thuỷ lợi, giao thông đều phải theo lệnh mình. Quý Hiểu Phong trăm phương ngàn kế muốn đưa đại nữ nhi vừa vô dụng lại tham tiền của mình vào Công Bộ, mà kiếp trước nàng vì việc này, không tiếc ngu ngốc cãi nhau một trận với mẫu thân. Kiếp này, làm sao nàng có thể ngu ngốc phạm cùng một sai lầm đâu!



Thấy Tiêu Vãn uyển chuyển cự tuyệt, tươi cười trên mặt Quý Hiểu Phong suýt nữa không giữ được. Chức quan thất phẩm Hộ bộ, tất nhiên bà ta cũng từng nỗ lực, nhưng sau mấy ngày khảo hạch, bị hộ bộ Thượng Thư cự tuyệt . Cho nên, bà ta mới nghĩ tới mẫu thân Tiêu Vãn là quan nhị phẩm. Với thủ đoạn của Tiêu Ngọc Dung, muốn đưa ai vào, thì có khó khăn gì đâu?



Bà ta nghe được một chuyện, lần thi tuyển này cho dù Tiêu Vãn có trúng cử hay không, Tiêu Ngọc Dung đều sắp xếp cho Tiêu Vãn một chức quan thất phẩm nhàn hạ tại Binh Bộ. Ngay cả cái bao cỏ chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn còn được làm quan thất phẩm, nư nhi của bà ta sao có thể cam chịu làm tên sai vặt nho nhỏ hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện được!



" Tam đệ muội, muội không thể nói chuyện này với Tiêu bá mẫu một chút được sao? " Quý đại tỷ nhịn không được xen vào, vẻ mặt nóng vội nói, " Muội giúp được ta chuyện này, tam đệ nhất định sẽ lau mắt mà nhìn muội, về sau muội chính là đại ân nhân của Quý gia chúng ta ! "



Tiêu Vãn cười nhạo trong lòng. Tiêu Ngọc Dung lấy Quý Thư Mặc ra uy hiếp Tiêu Vãn, nhưng Quý Thư Mặc lại không còn là mối uy hiếp của Tiêu Vãn, còn muốn dùng Quý Thư Mặc dụ nàng, đúng là là ngây thơ!



" Nhưng... " Tiêu Vãn mấp máy môi, đang muốn cự tuyệt, lại thấy Quý Thư Mặc nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt lạnh lùng không chớp nhìn nàng, trầm giọng nói: " Thư Mặc thỉnh cầu, vì Thư Mặc thê chủ nhất định sẽ làm được. "



Lời nói cực kỳ khẳng định, không hề nghĩ tới việc Tiêu Vãn sẽ cự tuyệt. Tiêu Vãn khó có được nói: " Thư Mặc, ngươi đánh giá ta quá cao rồi. Thật sự ta rất muốn giúp đại tỷ, nhưng ngươi phải biết, mẫu thân chưa từng nhúng tay vào việc này. Cho dù thật sự nhúng tay làm xong chuyện này, đại tỷ chính là đi cửa sau vào. Về sau sẽ bị người trong quan trường chỉ trỏ, nói xấu. "



Uyển chuyển mắng Quý gia không làm mà hưởng, sắc mặt mọi người trong Quý gia lập tức khó coi. Đặc biệt là kẻ cao ngạo như Quý Thư Mặc, trợn mắt há mồm nhếch môi, vô cùng kinh ngạc



Tiêu Vãn cười tươi: " Một tháng sau chính là ngày khoa cử, nếu đại tỷ có tài , không bằng thi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó trên điện rồng tự tiến cử ,dùng thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang. "



Sắc mặt Quý đại tỷ trắng bệch, ba năm trước nàng ta có tham gia khoa cử, bị rớt ngay tại kỳ thi hương. Nàng ta kỳ thật cũng không có năng lực gì, cùng một dạng chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn, lăn lộn được lên cái ghế tiểu quan cửu phẩm. Bây giờ thấy đệ đệ mình thăng chức rất nhanh, cho nên muốn dính chút tiện nghi của Tiêu gia, ai ngở Tiêu Vãn luôn cung kính với nàng ta, tôn sùng nàng ta như thần lại cự tuyệt! 



Thấy Tiêu Vãn không chút khách khí cự tuyệt, Quý Hiểu Phong cười gượng hai tiếng, lập tức chuyển sang đề tài khác: " Vãn Nhi, gần đây nhị tỷ con kinh doanh tiệm gạo và tiệm vải không tồi, muốn mở thêm hai chi nhánh... "



Lời chưa nói xong, nhưng ám chỉ rõ ràng cho kẻ coi tiền như rác Tiêu Vãn bỏ tiền.



Tiêu Vãn giả ngu nói: " Mở thêm chi nhánh tốt đó!"



" Chỉ là tiền không đủ... Không biết Vãn Nhi... "



" Muốn mượn bao nhiêu tiền?" trong lòng Quý Hiểu Phong vui vẻ, lại nghe nàng nói tiếp: " Nếu nhạc mẫu không đủ tiền, muốn mượn, có thể viết giấy nợ trước, Vãn Nhi sẽ nghĩ cách đến phòng thu chi Tiêu gia mượn mốt ít. "



" Viết, giấy, nợ?" Đầu lưỡi Quý Hiểu Phong líu lại .



Tiêu Vãn do dự một chút, ngượng ngùng gật đầu: " Không dám giấu gì nhạc mẫu, vì chuẩn bị đại hôn này cho Thư Mặc, ta gần như đã tiêu hết tiền gửi ngân hàng rồi. Giờ cũng đang cạn tiền, tốt nhất vẫn nên viết giấy nợ."



Việc này Tiêu Vãn không nói dối, để tổ chức đại hôn oanh oanh liệt liệt này, Tiêu Vãn trước nay luôn tiêu tiền như nước khó có được nhịn ăn nhịn mặc hai tháng. Mà kiếp trước, vì giúp Nhị tỷ mở cửa hàng mới, lại không xin được tiền từ Tiêu Ngọc Dung, Tiêu Vãn lại lần thứ hai ăn mặc tiết kiệm. Mà sau khi trả tiền xong, chỉ nhận được nụ cười của Quý Thư Mặc, không có vế sau.



Sau này mới biết, ba ngàn lượng bạc Tiêu Vãn nỗ lực gom góp, cuối cùng bị Quý tam tỷ đánh bạc thua hết.



Quý Hiểu Phong thấy lừa gạt thất bại, mất hứng liếc Quý Thư Mặc. Tiêu Vãn làm bộ như không phát hiện bọn họ mắt đi mày lại, cao hứng ăn hoa quả, trong lòng lại tính toán làm sao đòi lại hai cửa hàng trước đây mình đã tặng, hơn nữa phải lấy về hoàn hảo.



Vào lúc Tiêu Vãn đang trù tính về chuyện cửa hàng, Quý Thư Mặc đã nói xong với Quý Hiểu Phong, lập tức nhẹ nhàng nhấc gót sen bước tới. Đầu tiên là hắn cười ôn nhu, sau đó mở miệng, bắt đầu thi triển mĩ nhân kế.



" Thê Chủ... Thật sự muốn viết giấy nợ? Chúng ta bây giờ không phải là người một nhà sao? Chẳng lẽ cho phu lang mình mượn tiền, cũng muốn tính toán chi li? "



Khó được Quý Thư Mặc dịu dàng kêu mình một tiếng Thê Chủ, Tiêu Vãn híp mắt hưởng thụ. Nàng vươn tay ôm eo thon của Quý Thư Mặc, ái muội thổi một hơi: " Thư Mặc, gần đây ta tiêu xài quá phung phí, mẫu thân giận dữ cắt lương tháng của ta. Ghi giấy nợ là để tiện cho việc đến phòng thu chi lấy tiền, chứng minh ta dùng vì ngươi, chứ không phải tìm hoan mua vui. Như vậy, dễ nói công đạo với mẫu thân hơn. "



Bất mãn với việc viết giấy nợ như vậy, rõ ràng là muốn mượn nhưng không muốn trả!



Nàng dừng một chút, do dự nói: " Nếu trong tay chúng ta không có đủ tài chính, không bằng tạm hoãn việc mở tiệm mới lại, chờ sau khi dư dả tiền bạc, lúc đó hẵng mở cửa hàng. "



Quý Thư Mặc tức giận, hất tay Tiêu Vãn ra .



Tiêu Vãn không hiểu lý do, ủy khuất hỏi: " Làm sao vậy? "



"Vì sao Thê Chủ nói dối?" Quý Thư Mặc bực bội mở miệng, " Nhiều đồ cổ và tranh chữ giá trị liên thành như vậy, chỉ cần bán một hai món là có rất nhiều tiền. Trên tay sao lại không có tiền?"



Sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống.



" Thê Chủ luôn miệng nói yêu ta, ai ngờ chỉ có chút bạc cũng không muốn cứu trợ nhà chồng. Đây chính là yêu trong miệng Thê Chủ? " Vẻ mặt Quý Thư Mặc bi thương



Diễn trò, ai mà không biết?



Tiêu Vãn khẽ thở dài một cái: " Thư Mặc, ngươi khăng khăng đòi tiền, vậy thì viết giấy nợ đi... "



Thấy Tiêu Vãn vòng tới vòng lui lại quay trở về chủ đề viết giấy nợ, trước mặt mọi người Quý gia, Quý Thư Mặc mất hết mặt mũi lập tức không giữ được bình tĩnh. Thấy chỗ cổ tay có một vòng xanh tím, lại nghĩ tới chuyện Tiêu Vãn hai tay trống trơn vào phủ, ẩn nhẫn chịu đựng Tiêu Vãn lâu ngày, Quý Thư Mặc tức giận đến tức sùi bọt mép, thân mình run lên, rốt cuộc không để ý đến Tiêu Vãn nữa.



Những người khác thấy Tiêu Vãn củi gạo mắm muối không vào, hoàn toàn không giống trước kia dễ nói chuyện, không khỏi căm giận.



Tiêu Vãn thật sự chịu không nổi ánh mắt lên án của mấy người Quý gia, làm như không trả tiền là nàng sai. Nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: " Thư Mặc, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi."



Quý Thư Mặc hừ lạnh một tiếng: " Hôm nay ta muốn ở lại Quý phủ, người về một mình đi! "



Lòng Tiêu Vãn trầm xuống, cười nói: " Ngươi xác định ngày đầu tiên lại mặt, để Thê Chủ ta, một mình trở về? "



" Phải!" Quý Thư Mặc nghểnh cao đầu, vẻ mặt dứt khoát.



Tiêu Vãn đương nhiên cũng giận không kém! Nàng thật sự không hiểu vì sao kiếp trước rốt cuộc làm thế nào nàng chịu được tính tình ầm ĩ này của Quý Thư Mặc, nàng chỉ biết, mình bây giờ đã nhịn không nổi nữa!



Diễn trò đã lâu rồi, còn thật cho rằng mình là cái bánh bao thơm?



Kiếp trước, bởi vì yêu sâu đậm, cho dù Quý Thư Mặc vô cớ gây sự cỡ nào, Tiêu Vãn đều có thể bao dung, thậm chí không mệt mỏi muốn hóa giải bề ngoài lạnh băng của Quý Thư Mặc.



Mà sau khi nàng sống lại, đáy lòng tuy rằng vẫn không thể hoàn toàn dứt bỏ tình cảm này, nhưng tận sau trong đó lại là hận ý và phẫn nộ, vậy nên nhìn Quý Thư Mặc làm ra vẻ mềm yếu, tiêu Vãn chỉ thấy càng nhìn càng ghét, đâu còn nửa phần nhu tình kiếp trước. 



Nghĩ thông suốt Quý Thư Mặc bất quá chỉ là một quân cờ trong tay nàng, Tiêu Vãn cảm thấy mình phải làm cho Quý Thư Mặc nhìn rõ một chút hắn ta đang đứng ở đâu, cười như không cười, nói: " Là Thê Chủ, Tiêu Vãn nguyện thỏa mãn bất cứ thỉnh cầu nào của Thư Mặc... "



Khi Quý Thư Mặc mở cờ trong bụng, cho rằng Tiêu Vãn đáp ứng với mình thì lại nghe thấy Tiêu Vãn nói: " Nếu Thư Mặc không muốn về, muốn ở lại vài ngày hàn huyên cùng cha mẹ, Thê Chủ như ta đương nhiên không đành lòng cự tuyệt. Tuy ta muốn ở lại cùng Thư Mặc, nhưng Đông Ngụy có tập tục, tháng tân hôn đầu tiên, tân phòng không được bỏ trống, lại mặt xong phải trở về trước khi mặt trời lặn. Cho nên, Thê Chủ ta, về Tiêu phủ trước... "



Tiêu Vãn phất tay, cười ôn nhu: " Đợi Thư Mặc và cha mẹ đoàn tụ xong, ta lại tới đón ngươi."  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện