Từ Thanh là loại mặt hàng gì, chẳng lẽ bà ta không biết sao? ! Sao bà ta có thể để nhi tử mình nhảy vào hố lửa chứ!



Sắc mặt Tạ Thanh Vinh lúc xanh lúc trắng, oán hận mở miệng: "Không được!"



"Không được?" Từ Thanh giận tím mặt, "Vậy thì trả lại bản tiểu thư 2000 lượng sính lễ!"



Giờ phút này, Từ Thanh đã thấy rõ cục diện này hết thảy đều do Tiêu Vãn bày ra, nếu nàng nhất quyết không buông tiếp tục dây dưa Tạ Sơ Thần, vậy thì sẽ phải vừa mất phu lang vừa mất bạc. Không bằng cứ làm theo lời Tiêu Vãn, thuận nước đẩy thuyền, thuận tiện bán cho Tiêu Vãn một cái ân tình.



Nàng lại liếc Tạ Trầm đứng một bên sợ tới mặt trắng bệch, khóe miệng nở nụ cười dâm đãng.



Tạ Trầm tuy không xinh đẹp bằng Tạ Sơ Thần, nhưng cũng được gọi là mỹ thiếu niên đứng hàng nhất đẳng.



Tạ Thanh Vinh ngang nhiên dám hủy hôn với nàng, trước mặt bao nhiêu người nói năng lỗ mãng với nàng, hại nàng mất hết mặt mũi! Nàng phải cưới nam nhi bảo bối của bà ta về nhà nhục nhã một phen!



"Tạ Thanh Vinh, ngươi muốn từ hôn chính là sự thật, vừa rồi không phải lớn tiếng lắm sao! Sao bây giờ không lấy bạc ra? Hay ngươi tính chơi bản tiểu thư?!" Từ Thanh lộ vẻ mặt oán giận nói, "Quan sai đại nhân, Tạ gia tự mình hối hôn, không trả sính lễ, muốn ngang nhiên lừa gạt. Mời ngài giải Tạ Thanh Vinh tới nha môn, nghiêm hình thẩm vấn! Trả sự công bằng cho thảo dân!"



Tiêu Vãn gậtgật đầu, cảm khái thở dài: "Hôm nay là ngày Từ tam tiểu thư cưới phu lang, không ngờ lại chịu ủy khuất lớn đến thế, quả thực nên cho Từ tam tiểu thư một sự công bằng."



Nàng bày ra bộ mặt nghiêm nghị chắp tay: "Quan sai đại nhân, không cần nể tình bản tiểu thư là thân thích Tạ gia, xin hãy xử lý một cách công bằng."



"Tiêu Vãn, vậy mà ngươi dám hãm hại ta!" Tạ Thanh Vinh sải một bước dài, sự tức giận như được đổ thêm dầu, ai ngờ vừa mở miệng đã bị lời nói như châu ngọc đánh cho bà ta tan giáp quy hàng, "Tạ phu nhân, bà không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho ta a, hôn thư do chính ngươi ký , có môi công làm chứng, hôn thư từ đầu tới cuối chỉ qua tay hai nhà các ngươi."



Tiêu Vãn xòe tay, vẻ mặt vô tội: " Hôm nay ta mới biết ngươi muốn gả nhi tử, làm thế nào động tay động chân, hãm hại ngươi được?"



"Ngươi! Ngươi!" Tạ Thanh Vinh tức giận đến mức một câu cũng không nói ra lời.



" Tạ phu nhân, nếu không có tiền, mà muốn tránh ngồi tù, vậy thì gả lệnh công tử cho Từ gia đi. Chẳng lẽ ngươi còn sợ Từ tam tiểu thư ngược đãi hắn? Phải biết nếu không giao được sính lễ, lại ngang nhiên hủy hôn, vậy thì sẽ bị phạt đánh 60 đại bản a."



Tiêu Vãn liếc nhìn quan sai nghiêm túc đi tới, lại nhìn sắc trời, hất tay Tạ Thanh Vinh đang chặn lại, mỉm cười nói: "Tạ phu nhân, ông nên cẩn thận cân nhắc đề nghị của ta đi, hoặc là ngoan ngoãn đền tiền từ hôn, hoặc là gả nhi tử tới Từ gia, hoặc là chịu đánh 60 đại bản, đợi sau này có điều kiện thì trả tiền lại."



"Thời gian không còn sớm, nếu hôn ước này không liên quan gì tới Sơ Thần, bản tiểu thư vừa kết hôn vô cùng bận rộn, ta đưa Sơ Thần và nhạc phụ về Tiêu phủ trước . Quan sai đại nhân, hôn sự này giao cho các người xử lý."



Có hai vị ăn chơi trác táng của Tiêu Vãn và Từ Thanh ở bên âm thầm tạo áp lực, quan sai có ngốc đến mấy cũng biết nên phán thế nào. Hai người không hề lưu tình lập tức xốc Tạ Thanh Vinh đến nha môn.



Tạ Hi đứng một bên sợ tới mức sắc mặt trắng như tờ giấy, kinh hoảng núp vào một góc, sợ quan sai cũng bắt nàng đi theo. Mà Tạ Trầm bị Từ Thanh lôi lôi kéo kéo, một khuôn mặt xinh đẹp khóc sướt mướt, lớp trang điểm phía trên bị lem trông cực kỳ khó coi.



Về phần Tiêu Vãn, nhìn nhóm người Tạ gia loạn thành một đống, tự làm tự chịu, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt. Cỗ ác khí trong lòng khi thấy Tạ Sơ Thần bị khi dễ giờ mới cảm thấy thoải mái hơn.



Vừa quay đầu lại, Tiêu Vãn nhìn thấy Tạ Sơ Thần lặng lẽ không một tiếng động nấp góc tường. khuôn mặt đẹp như ngọc, mặc áo bào trắng tinh, không hề bôi son phấn nhưng lại thanh dật xuất trần, giống như hoa sen nở rộ, ở gần bùn mà không nhiễm mùi bùn, đẹp dịu dàng mà không quyến rũ.



Mà ánh mắt của hắn tựa nước suối trong veo sạch sẽ, khiến lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua từng đợt thật ấm áp, ánh mắt sắc bén lạnh như băng không khỏi trở nên dịu dàng.



Nàng tiến lên vài bước, vươn tay ra, tuấn nhan nở nụ cười ôn nhu: "Sơ Thần, ngươi thu xếp hành lý ổn thỏa chưa? Sao lại đứng ngốc trong một góc như thế này, chúng ta về nhà đi!"



Nhà?



Những tiếng ồn ào bốn phía xung quanh đã không còn tồn tại nữa, Tạ Sơ Thần ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn vươn những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc về phía mình, giống như ba nắm trước đây, cứu hắn ra từ trong bóng đêm sâu thẳm tuyệt vọng, kéo hắn đi ra từ trong góc kẹt tối tăm lạnh giá ẩm thấp.



Hắn không khỏi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo, phản chiếu chỉ có bóng dáng Tiêu Vãn. Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên người hắn, như có dòng nước ấm chảy từ tay nàng sang tim của hắn.



Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, chóp mũi truyền đến cỗ hương vị nữ tử nhẹ nhàng của Tiêu Vãn, nhàn nhạt thấm vào ruột gan, là tiếng đàn huyền diệu đang không ngừng vang vang trong tim mình.



Cuối cùng, "Bùm", "Bùm" ngưng bặt.



Thật lâu sau, ánh mắt hắn mới giật mình dời dung nhan xem thế nào cũng không đủ kia, cho dù không trang điểm cũng không hề nhiễm mùi trần tục.



Hắn đỡ trái tim không ngừng đập bùm bùm, lo lắng nghĩ: Có phải mình bị mắc bệnh tim rồi không? Vì sao tim cứ đập bùm bùm, giống như muốn nhảy ra ngoài?



Giờ phút này, Tạ Sơ Thần mang tâm tư nai con chạy loạn, một đường đi ngơ ngác bị Tiêu Vãn dắt lên xe ngựa, lại một đường cưới ngớ ngẩn đi tới Tiêu phủ.



Bởi vì đám người Thẩm thị cũng ở trên xe ngựa, Tiêu Vãn tri kỷ nhường xe ngựa cho Tạ Sơ Thần, Chiêu Nhi, Thẩm thị và hai người sai vặt của Thẩm thị, còn mình thì ra ngoài ngồi chung với Vân Yên, Họa Hạ ở vị trí đánh phu xe.



Từ nhỏ đến lớn Tiêu Vãn chưa bao giờ đánh xe, giờ phút này, tâm tình đặc biệt tốt nàng đoạt dây cương trong tay Họa Hạ, vung roi ngựa, mang theo phu lang của mình về nhà.



Dọc theo đường đi, dân chúng thấy Tiêu Vãn tự mình đánh xe, cho rằng nàng đưa Quý Thư Mặc mới cưới hôm qua về hồi môn, nghĩ thầm đúng như lời đồn, Tiêu Vãn vô cùng sủng ái Quý Thư Mặc, là một tiểu thư cao quý lại chịu hạ mình làm người đánh xe.



Họa Hạ ngồi bên người Tiêu Vãn vẻ mặt kinh dị, dọc theo đường đi đều kinh hồn bạt vía, sợ đại tiểu thư chưa bao giờ đánh xe ngựa tạo thành tai nạn giao thông. Nàng liều mạng đưa mắt hỏi tỷ tỷ của nàng, tiểu thư đến tột cùng làm sao vậy? Chẳng lẽ bị quỷ nhập vào người? !



Vân Yên trầm tư. Vấn đề này nàng đã suy nghĩ suốt hai ngày, nhưng vẫn không tìm ra được lời giải.



"Sơ Thần, đến nhà rồi." Tiêu Vãn mỉm cười xốc mành kiệu lên, đang muốn dắt Tạ Sơ Thần ra thì lại thấy hắn vẫn che ngực, nhíu mày cắn môi, lại ngại ngùng không muốn xuống xe ngựa.



Tiêu Vãn vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi, " Làm sao vậy, thân thể có chỗ nào không thoải mái? "



Dưới sự do dự của Tạ Sơ Thần, ánh mắt lại thấp thỏm: "Nếu Quý chính quân thấy ta vào phủ từ cổng chính, nhất định sẽ hiểu lầm. Cứ để ta và cha đi cổng sau thôi. Cảm ơn Tiêu tiểu thư chứa chấp..." Hắn rất muốn gọi nàng một tiếng Thê Chủ, nhưng lại sợ sự tồn tại của mình gây rắc rối cho Tiêu Vãn, nên chịu đựng khó chịu trong lòng, nói ra lời trái lương tâm.



Nhưng Tạ Sơ Thần còn chưa nói xong, Tiêu Vãn đã dùng một tay ôm hắn lên.



Thấy Tạ Sơ Thần vẻ mặt kinh hoảng đem đầu vùi vào trong lòng ngực mình, Tiêu Vãn lập tức nhớ đến tối qua vẫn quấn lấy nàng, liều mạng đòi nàng ôm. Vẻ mặt nàng không khỏi mềm lại, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên: "Hắn không ở đây. Vết thương trên đùi ngươi chưa lành, đi vòng cửa sau rất xa, nên đi bằng cửa lớn đi."



Muốn chữa bệnh cho Thẩm thị, bảo vệ Tạ Sơ Thần và Thẩm thị không bị người Tạ gia khi dễ, kỳ thật hoàn toàn có thể mua một căn nhà khác dàn xếp cho hai người, chờ tới khi Tiêu Vãn nghĩ tới điều này, họ đã tới Tiêu gia rồi.



Nàng muốn đền bù sự áy náy của hắn với Sơ Thần ở kiếp trước, cho nên đưa hắn về bên cạnh mình. Chỉ có gần trong gang tấc, trong lòng nàng mới an tâm.



" Vì sao Quý công tử chưa về, là bởi vì ta nên hai người cãi nhau sao?" Tạ Sơ Thần hô hấp cứng lại, kinh hoảng xin lỗi, "Thật xin lỗi... Ta..."



"Hắn nhớ nhà , cho nên muốn ở nhà ngây ngốc vài ngày, không phải chuyện gì lớn." Sợ Quý Thư Mặc hạ độc thủ với Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn vội vàng nghiêm túc bổ sung một câu, "Nếu hắn ta về, đừng nói chuyện với hắn, nhất định phải cách hắn ta thật xa. Biết không?"



Cho rằng Tiêu Vãn sợ mình trở ngại bọn họ thân thiết, Tạ Sơ Thần chua xót gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Sơ Thần biết , tuyệt sẽ không xuất hiện trước mặt Quý công tử..."



Rõ ràng nên kêu Quý Thư Mặc là Quý chính quân, Tạ Sơ Thần lại cố tình không muốn. Hóa ra mình keo kiệt như vậy, nghĩ tới lòng tham như thế, hắn không khỏi hung hăng xem thường mình một trận trong lòng.



"Đại tiểu thư đón Quý chính quân về rồi ——" vừa thấy Tiêu Vãn ôm một thiếu niên chậm rãi xuống kiệu, hai thủ vệ dĩ nhiên nghĩ là Quý Thư Mặc, ai ngờ khi Tiêu Vãn đến gần, bọn họ lại nhìn thấy người hôm qua đại náo Tiêu phủ - Tạ Sơ Thần, một đám liền trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.



Tạ Sơ Thần vặn vẹo người, tuy tham cái ôm của Tiêu Vãn, nhưng trước công chúng, hắn chỉ là một phu lang nho nhỏ không danh không phận, thật sự không dám để Tiêu Vãn ôm vào cửa lớn đâu a!



Nhưng hắn vặn vẹo loạn xạ như vậy, ngược lại càng khiến hô hấp của Tiêu Vãn dồn dập, không nhịn được vỗ vỗ cái mông nhỏ, nói: " Không được lộn xộn".



Tạ Sơ Thần đỏ mặt, sợ tới mức không dám lộn xộn, chỉ liều mạng vùi đầu vào ngực Tiêu Vãn, nỗ lực che dấu sự tồn tại của mình, ai hành động của hắn không những khiến Tiêu Vãn càng ngày càng khó nhịn, dọc đường đi hạ nhân đều dùng vẻ mặt bát quái nhìn hai người thân thiết.



"Hôm qua đại tiểu thư ôm Quý chính quân đi qua con đường này, hôm nay lại chạy tới với người khác, đúng là quá có mới nới cũ...."



"Nhất định là tên hồ ly tinh kia câu dẫn đại tiểu thư!"



"Quý chính quân đâu? Hình như vẫn chưa về..."



"Đại tiểu thư sẽ không bội tình bạc nghĩa chứ? Ngươi xem, còn đem một người gần như mù lòa vào phủ."



Suốt cả quãng đường đi bên tai cứ vo ve tiếng ruồi muỗi xì xào làm Tiêu Vãn cau mày, nàng nhíu mày gầm lên: "Tiêu phủ nuôi các ngươi, không phải để cho các ngươi bàn tán sau lưng chủ tử, mà là để các ngươi làm việc ! Bây giờ, còn ai nói thêm một câu nữa thì lăn khoit Tiêu phủ cho bản tiểu thư!"



Tiêu Vãn trước nay hoành hành ngang ngược trong Tiêu phủ, bây giờ ho một tiếng, mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, vẻ mặt sợ hãi cúi đầu xuống.



Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Dung trở về phủ. Nàng vừa về phủ đã nghe thấy trong phủ truyền ra "Tiêu Vãn bỏ Quý Thư Mặc, độc sủng hồ ly tinh", bà tức giận tới mức vội vàng sai người gọi Tiêu Vãn.



Kiếp này, Tạ Sơ Thần không ở nơi sân viện nghèo túng nữa mà ở Mai viên cách chỗ Tiêu Vãn một khoảng. Viện hai người cách nhau một con sông nhỏ, chính giữa có một cái đình nhỏ tinh xảo. Qua sông sau đó đi tiếp tám cua quẹo, lộ trình ước chừng hai nén nhang. So với viện đặt ở phía Bắc xa xôi của kiếp trước, thật sự gần hơn nhiều lắm, nhưng cũng không phải ngay bên cạnh.



Tiêu Vãn vốn muốn thu xếp cho Tạ Sơ Thần ở hẳn trong viện của mình hoặc gần bên mình, nhưng Quý Thư Mặc chung quy sẽ trở về, nàng không thể để Quý Thư Mặc có cơ hội khi dễ hay lợi dụng Tạ Sơ Thần.



Mai viên yên tĩnh, phong cảnh tuyệt đẹp, đặc biệt thích hợp dưỡng thương cho người bệnh, tuy rằng lộ trình tới hai nén nhang nhìn thì hơi xa, nhưng trông qua hướng cửa sổ, có thể nhìn loáng thoáng ngọn đèn dầu ở Mai viên.



Tiêu Vãn không hề biết nàng đã vô tình đặt Tạ Sơ Thần lên trước Quý Thư Mặc. Đối với nàng, Quý Thư Mặc là sói xám ác độc, mà Tạ Sơ Thần chỉ là bé cừu con mềm mại thiện lượng.



Hành lý Tạ Sơ Thần vô cùng ít, ngoại trừ vài bộ quần áo để thay khi tắm rửa cùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chỉ mang theo một bức tranh. Bức tranh này là bức Tiêu Vãn nhìn thấy ở trên bàn lần trước, giờ phút này được Tạ Sơ Thần bao ba lớp kỹ càng, không chỉ không cho Tiêu Vãn chạm vào, còn cẩn thận đặt vào góc giường, vẻ mặt hạnh phúc cười ngây ngô.



Điều này làm cho Tiêu Vãn không khỏi ghen tị, rốt cuộc người trong bức họa là ai, lại làm hắn coi trọng tới vậy. Buổi tối cũng muốn ôm ngủ sao?



Vừa mới dàn xếp ổn thỏa cho Tạ Sơ Thần và mấy người Thẩm thị xong,Tiêu Vãn đã bị mẫu thân lửa giận cao ba thước kêu qua.



"Vãn Nhi, chuyện này là như thế nào, không phải ngươi đưa Thư Mặc về phủ sao?" Tiêu Ngọc Dung tức giận vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói, "Thư Mặc đâu? Chẳng lẽ ngươi bỏ Thư Mặc lại, tự mình quay về? Chẳng lẽ ngươi không nhớ quy tắc lại mặt sao?"



Ở trong lòng Tiêu Ngọc Dung, Quý Thư Mặc là Chính phu của Tiêu Vãn. Mới đại hôn một ngày đã bỏ lại phu lang, cùng người khác ân ân ái ái, chẳng phải là lại trở thành kẻ ăn chơi trác táng hoa tâm khi xưa sao!



Tiêu Ngọc Dung rất lo lắng, không nhịn được nặng lời.



Nếu là trước đây, chán ghét Tiêu Ngọc Dung gò bó, Tiêu Vãn đã sớm bộc phát tính đại tiểu thư, đối nghịch với Tiêu Ngọc Dung.



Nhưng hiện tại, hốc mắt nàng hơi hơi ướt, tiến lên phía trước, nhỏ giọng giải thích: "Mẫu thân, không phải hài nhi bỏ lại Thư Mặc, mà là Thư Mặc không muốn về."



Hôm qua, bởi vì Tiêu Ngọc Dung thấy Tiêu Vãn yên cuối cùng cũng thành gia, cao hứng uống vài vò rượu, sáng sớm liền đi nghỉ, mà Tiêu Vãn vội vàng ứng phó với Quý Thư Mặc, chiếu cố Tạ Sơ Thần, trong lúc nhất thời không có thời gian tâm sự với mẫu thân nàng.



Kỳ thật nàng có rất nhiều lời muốn nói với mẫu thân, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.



" Đại tỷ Thư Mặc nhìn trúng vị trí công bộ thị lang, nhị tỷ muốn mở chi nhánh, cho nên hắn hy vọng hài nhi bỏ tiền tài cho tỷ muội của hắn, mưu cầu quan chức nhưng hài nhi lại từ chối toàn bộ."



Kể lại tường tận tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra ở Quý phủ , Tiêu Vãn nghiêm túc phân tích: "Công bộ Thượng thư tuy là bạn tốt của mẫu thân, nhưng hài nhi cảm thấy, không nên để mẫu thân nhúng tay vào việc này, cho nên uyển chuyển cự tuyệt . Hài nhi cho rằng, nếu đi cửa sau, về sau sẽ bị người trong quan trường đàm tiếu chỉ trỏ. Không tốt cho thanh danh của mẫu thân. Cho nên ta động viên đại tỷ tham gia khoa cử, lấy thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang. "



"Còn về phần mở cửa hàng, vì để mở đại hôn với Thư Mặc, ta gần như đã xài hết tiền tiết kiệm trong ngân hàng. Nếu như tài chính không đủ, ta kiến nghị Thư Mặc sau này hẵng mở cửa hàng. Nhưng Thư Mặc lại hiểu lầm hài nhi, vì thế cãi nhau náo loạn với hài nhi, không muốn về phủ. Hài nhi cảm thấy tháng đầu tân hôn thì tân phòng không thể để trống, vì thế sau khi từ biệt Thư Mặc, tự mình về phủ."



Trong lòng Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc vẫn luôn xếp thứ nhất, nay Tiêu Vãn vậy mà cự tuyệt hai yêu cầu của Quý Thư Mặc, còn quan tâm đến thanh danh của mình? Tiêu Ngọc Dung không khỏi kinh ngạc há hốc miệng.



Bà tỉ mỉ nhìn Tiêu Vãn, xác định đây đúng là nữ nhi yêu thâm Quý Thư Mặc của mình a!



Tiêu Vãn ủy khuất cúi đầu, vô tội hỏi: "Mẫu thân, ta làm vậy có gì sai?"  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện