"Nhị tiểu thư, chưởng quầy Tụ Bảo Trai lại tới giục lấy hàng!" Trong Quý phủ, chưởng quầy Phường Nhuộm Quý Ký đổ mồ hôi đầy đầu giữ Quý Như Vân lại, thở hồng hộc nói, "Hôm nay đã là ngày thứ ba họ giục lấy hàng rồi, họ còn nói là nếu trong hai tiếng mà không chịu giao hàng, vậy thì phải dựa theo hiệp ước mà bồi thường ngân lượng gấp đôi, nếu không thì sẽ báo quan bắt chúng ta!"



"Không phải nói là sẽ thư thả cho chúng ta mấy ngày sao? Tại sao chưa gì đã muốn báo quan rồi?!" Sắc mặt Quý Như Vân trắng bệch, vội vàng hỏi , "Bây giờ đã nhuộm được bao nhiêu thước tơ lụa rồi? Đại khái có thể giao được bao nhiêu hàng?"



"Vẫn là hai mươi thước tơ lụa đã nhuộm màu và hai trăm thước tơ lụa trước đó nhuộm bị hỏng." Chưởng quầy khó xử nói, "Bây giờ tơ lụa trong và gần kinh thành đều đang thiếu thốn, rất khó mua được tơ lụa, cho dù có đợi thêm nửa tháng nữa cũng chưa chắc đã giao được hàng chứ đừng nói tới giao hàng trong hai tiếng."



"Còn không mau gọi tứ thiếu gia tới!" Vừa nghe tới việc không thể giao hàng, Quý Hân Đồng lo lắng phải đền tiền liền hoảng hốt nói, "Nhị tỷ, chắc chắn Tứ đệ sẽ có cách!"



Ba ngày trước, Quý Thư Mặc đã chịu kích thích rất lớn bởi lời nói của Sở Mộ Thanh, mặt hắn trầm xuống đi tới Quý phủ.



Như là nhìn thấy cây rụng tiền, Quý Hân Đồng kéo tay áo hắn, đáng thương nói, "Tứ đệ, ngươi mau nghĩ cách đi! Cho dù là cầu xin chủ nhân Tụ Bảo Trai hay là cầu xin Tiêu Vãn, ngươi phải mau nghĩ cách giải quyết chuyện này."



Quý Thư Mặc một lòng lo lắng cho an nguy của Quý gia, sau khi biết chuyện, đầu tiên là chạy tới Tụ Bảo Trai, muốn cầu xin Vạn Tiêu hộ Phường Nhuộm Quý Ký.



Ai ngờ vừa mới bước vào Tụ Bảo Trai đã bị một thiếu niên béo chỉ vào mũi mà mắng xối xả: "Có phải ngươi dụ dỗ Vạn tiểu thư không?!"



Âm thanh lớn tiếng kéo người dân xung quanh tới xem, Quý Thư Mặc lập tức hoảng sợ. Hắn đang muốn mở miệng giải thích thì lại bị đối phương tát mạnh một cái vảo mặt.



"Vạn tiểu thư là vị hôn thê của ta, cái loại đàn ông đã có vợ như ngươi lại dám dụ dỗ nàng!"



Bị sự phẫn nộ của thiếu niên làm cho ngây người, Quý Thư Mặc nhất thời quên cả phản ứng, tới khi lấy lại được tinh thần, những âm thanh mắng chửi đầy giận dữ ở Tụ Bảo Trai đã hấp dẫn vô cùng nhiều dân chúng xung quanh tới. Họ bàn tán, chỉ chỏ.



"Đây không phải là công tử Quý gia sao? Sao lại ở Tụ Bảo Trai vậy?"



"Xin mọi người làm chủ cho ta!" Thiếu niên vừa nãy còn giận dữ ngập trời bỗng khóc nức nở, kể lể, "Ta và Vạn tiểu thư là thanh mai trúc mã đã rất nhiều năm, là hôn phu của nàng. Nhưng ba ngày trước, ta thấy hắn lén lút tới tìm Vạn tiểu thư, thậm chí lôi kéo, thân mật với nàng. Vào ban đêm, Vạn tiểu thư liền nói với ta rằng nàng muốn hủy bỏ hôn ước của chúng ta, cưới người khác...... Không ngờ hôm nay hắn vẫn còn dám tới!"



Trên mặt bị đánh sưng đỏ, dấu vết in rõ trên má Quý Thư Mặc.



Lần đầu tiên bị người ngoài tát, còn mắng chửi, cảm thấy bản thân cực kỳ nhục nhã, mặt không khỏi trầm xuống, lạnh lùng giải thích: "Vị công tử này, ngươi hiểu lầm rồi, ta tới tìm Vạn tiểu thư để nói chuyện làm ăn, chứ không phải......"



"Chuyện làm ăn?" Thiếu niên ngắt lời hắn, "Chuyện làm ăn là chuyện của nữ nhân, làm gì tới lượt ngươi. Bản thân ngươi và Vạn tiểu thư trai đơn gái chiếc chung một phòng, thấy rõ rắp tâm, đừng tưởng ta là người mù!"



"Quý công tử là phu lang của Tiêu Vãn, sao có thể dụ dỗ nữ tử khác bên ngoài được? Có phải hiểu lầm hay không?"



"Nghe nói ở Tiêu gia, Quý Thư Mặc không được sủng ái nữa, có lẽ là hắn không chịu được cô đơn, cho nên......"



Đối mặt với đủ các loại ánh mắt khó tin, da đầu Quý Thư Mặc tê dại, mà thiếu niên trước mặt thì nóng tính, hùng hổ, vốn là không thể nói chuyện đàng hoàng được, cãi cọ ầm ĩ tới mức muốn kéo hắn đi gặp quan để nói chuyện.



Quý Thư Mặc không còn mặt mũi nữa, vội vàng chạy khỏi Tụ Bảo Trai.



Mà bởi vì hắn chạy đi không một lời giải thích, gián tiếp làm cho những người dân xung quanh chứng kiến chuyện này bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.



Sau khi Quý Thư Mặc hoảng hốt chạy khỏi đó, thiếu niên mang bộ mặt đầy nước mắt khóc lóc kể lể những việc xấu Quý Thư Mặc làm. Gương mặt tròn xoe phủ đầy nước mắt, tiếng khóc nức nở trong giọng nói khiến những người dân xung quanh không khỏi cảm thấy thương cảm, đồng tình.



Đi lên gác mái, thiếu niên đâu còn vẻ đáng thương lúc nãy nữa, ngược lại lắc eo đầy đắc ý, nói: "Sao? Ta diễn có giống không?"



Nhìn đôi mắt đỏ hồng của thiếu niên, Họa Hạ nghiêm túc gật đầu: "Đàn ông nóng tính diễn người chồng dữ dằn, đúng là rất giống, ta cũng suýt thì bị dọa."



"Ta...... ta mới không phải là đàn ông nóng tính!" Thiếu niên tức giận phồng má, bất mãn nói: "Hắn độc ác, âm hiểm hãm hại công tử, không chỉ suýt nữa thì bôi nhọ tới danh tiếng của công tử, còn hại công tử chịu đòn roi, đến bây giờ cũng chưa khỏe hắn!"



Thiếu niên vừa nói chính là nô tài của Tạ Sơ Thần - Chiêu Nhi. Ba ngày này, hắn đã học thuộc làu những lời mắng mỏ Quý Thư Mặc này, thậm chí còn vì muốn đè xuống tâm lý luống cuống của mình, hắn đã luyện tập rất kỹ lưỡng, cố gắng diễn vai vị hôn phu bị ủy khuất này thật nhuần nhuyễn.



"Tên ngụy quân tử âm hiểm độc ác như thế, ta đã muốn mắng hắn từ lâu lắm rồi! Lần này vừa đúng lúc có cơ hội, đương nhiên phải mắng hắn thật nhiều nha!" Chiêu Nhi tức giận nói, bỗng phát hiện ra Tiêu Vãn đang mỉm cười nhìn mình, hắn đang đắc ý vẫy đuôi liền cứng đờ, vội vàng nói: "Đại tiểu thư, vừa rồi ta đánh hắn là để cho màn kịch này trông thật hơn thôi.... Tuyệt đối, khụ, tuyệt đối không phải lấy việc công báo thù riêng đâu!"



Tiêu Vãn từng bị Quý Thư Mặc lừa gạt tình cảm vô số lần, sau đó ý niệm muốn trả thù đổ trở về như bão táp, ngay cả lúc ban đầu khi nàng lấy tên của Vạn Tiêu để tiếp cận Quý Thư Mặc, nàng đã có mục đích muốn ăn miếng trả miếng, muốn đeo lên lưng Quý Thư Mặc tội danh lẳng lơ, trêu ong ghẹo bướm.



Nhưng Tiêu Vãn chợt nhận ra, nếu bản thân mình làm vậy, thì mình có khác gì Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh đâu.



Tuy kiếp trước, Quý Thư Mặc từng xúi giục nàng đi lừa Tạ Sơ Thần, nhưng khi đó kĩ thuật diễn của Tiêu Vãn quá vụng về, diễn hai ngay liền không diễn nổi nữa, chỉ có Tạ Sơ Thần bởi vì ngốc nghếch, tin tưởng nàng nên mới chủ động trả giá mà thôi.



Mà thái độ của Tiêu Vãn đối với tình cảm ở kiếp trước là cực kỳ rõ ràng, thích thì là thích, không thích là không thích. Cho nên lần đầu ngụy trang để gặp mặt, Tiêu Vãn chỉ biết nói một vài câu buồn nôn, mà đó chính là những lời nàng từng nói với Quý Thư Mặc, khiến bản thân nàng cũng nổi đầy da gà.



Có thể thấy nàng không có khả năng lá mặt lá trái, đặc biệt là khi bản thân đã xác định mình thích Tạ Sơ Thần, nàng không thể làm bộ làm tịch thi triển mỹ nhân kế dỗ dành Quý Thư Mặc được. Về lâu dài, người luôn cảnh giác như Quý Thư Mặc sẽ phát hiện ra chân tướng.



Vì thế Tiêu Vãn sửa đổi kế hoạch, bày ra một trò hay khác, tìm một thiếu niên đóng giả thành hôn phu của mình, diễn vở kịch "Bắt gian". Vị trí hôn phu này đã làm Tiêu Vãn suy nghĩ tới đau đầu, bởi Tạ Sơ Thần thì quá dịu dàng, hơn nữa gần đây còn đau bụng vì quỳ thủy tới......



Cùng lúc đó, Chiêu Nhi biết được việc này liền xung phong nhận vai, xoa tay hầm hè tỏ ý muốn thay thế chủ tử, đóng vai vị hôn phu giả. Chiêu Nhi là nô tài của Tạ Sơ Thần nên có thể tin, Tiêu Vãn cũng đã được chứng kiến sự trung thành của hắn ở kiếp trước, cho nên nghĩ mãi, cảm thấy Chiêu Nhi là lựa chọn không tồi, vì thế bảo hắn tập diễn vai này.



Bởi vì chủ tử bị Quý Thư Mặc bắt nạt trong thời gian bấy lâu, Chiêu Nhi nhìn vốn đã thấy khó chịu rồi. Một khi nhận được nhiệm vụ, hắn lập tức toàn tâm toàn ý làm việc. Phải biết rằng ngày thường, lượng ngôn ngữ mắng chửi người của hắn rất nghèo nàn, lần này vì để có thể mắng Quý Thư Mặc máu chó đầy đầu, không chỉ nghiêm túc học từ mới, còn bỏ một ít ớt lên lòng bàn tay, khiến cho bản thân khóc thật đáng thương.



Có thể nói là đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng!



Mà bộ dạng dữ dằn, đáng sợ của Chiêu Nhi khi bước ra sân khấu đúng là làm cho Tiêu Vãn xem mà trợn mắt há hốc miệng, hoàn toàn không ngờ hắn diễn quá thật, quá giống, quá sống động! Làm cho màn diễn này thật hơn rất nhiều.



Nhìn Chiêu Nhi sinh long hoạt hổ như thế, Tiêu Vãn không khỏi nhớ tới cảnh tượng mình đứng đối diện cách tường cãi nhau với Tạ Sơ Thần, Tạ Sơ Thần cũng từng mang vẻ mặt đầy kiêu ngạo như thế......



Làm một tiểu bá vương trong kinh thành, Tiêu Vãn lần đầu tiên bị nghẹn, cảm thấy oán khí tràn đầy, tức giận bất bình trong lòng tràn ngập với vị thiếu niên nóng tính này......



Bây giờ tuy Tạ Sơ Thần dịu dàng đáng yêu, mềm mại như thế, nhưng bộ dáng ngoan ngoãn của hắn khiến nàng cảm thấy mình như sói xám đang làm vấy bẩn chú thỏ trắng trong sáng. Nếu thỉnh thoảng hắn nổi nóng, cũng vẫn có thể xem là tình thú giữa hai vợ chồng, lúc đẩy ngã mới vui nha~



Khụ! Tưởng tượng quá đà rồi......



Sau khi bị dội một thùng máu chó ở Tụ Bảo Trai, Quý Thư Mặc vội chạy tới Trà Tiên Cư. Mỗi ngày, vào giờ Mùi, Quý Thư Mặc biết Sở Mộ Thanh đều sẽ ở Trà Tiên Cư. Sở Mộ Thanh là chủ của Cẩm Tú Y Các, tuy rằng muốn mượn ba trăm thước tơ lụa cũng khá khó khăn, nhưng một hai trăm thước thì chắc chắn là có, còn chỗ hàng hóa chưa làm xong phải bồi thường gấp đôi kia thì đành chịu bồi thường thôi, cho nên hắn muốn mượn chút tiền của Sở Mộ Thanh luôn.



Sau khi gặp chuyện bị chuột quấy phá, có thể nói là khách của Cẩm Tú Y Các giống như giăng lưới bắt chim*, lợi nhuận tuột dốc, còn phải bồi thường bạc. Muốn bồi thường Tụ Bảo Trai, có lẽ cần tới một ngàn lượng bạc trắng tiền đặt cọc, Sở Mộ Thanh tuy có nhiều tiền, nhưng bảo nàng đưa tiền cho kẻ khác, nàng cảm thấy không cam tâm, dù sao chỗ tiền này là do nàng phấn đấu rất nhiều năm mới kiếm được.



(Candy: Giăng lưới bắt chim: Bạn thử tưởng tượng cảnh giăng lưới để bắt chim mà xem? Sẽ không được mấy đâu, thậm chí là không có con nào.)



Mà chuyện vừa xảy ra ở Tụ Bảo Trai lại càng làm nàng ta tức giận, lạnh giọng chất vấn: "Lời tên thiếu niên kia vừa nói là thật? Ngươi lén lút tìm Vạn Tiêu, còn lôi kéo, thân mật với nàng ta!"



Không ngờ Sở Mộ Thanh thấy hắn, không bày mưu tính kế giúp hắn giải quyết chuyện của Quý gia thì thôi, ngược lại còn giống như nhưng người đó, nghi ngờ, chất vấn mình! Sự hoài nghi của nàng làm Quý Thư Mặc không nhịn nổi.



Hắn hít một ngụm khí lạnh, giận dữ nói: "Ngươi không tin ta?! Ngươi nghĩ ta sẽ làm ra chuyện như vậy sao! Ta chỉ đi nói chuyện làm ăn thôi!"



Quý Thư Mặc có làm ra chuyện này không, Sở mộ Thanh vẫn cảm thấy nghi ngờ. Dù sao thì Quý Thư Mặc từng dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Tiêu Vãn tặng mình hai cửa hàng, lúc này vì muốn giải quyết rắc rối của Quý gia, hắn một mình cùng phòng với Vạn Tiêu, cực kỳ quỷ dị. Hơn nữa cảnh tượng bọn họ ở một mình trong phòng, còn thân mật nắm tay là nàng tận mắt thấy!



Không ngờ Quý Thư Mặc lại dám nói dối nàng!



"Là bàn chuyện làm ăn hay dựa vào mỹ nhân kế xin Vạn Tiêu không truy cứu trách nhiệm của Phường Nhuộm Quý Ký?" Khách bị đoạt đi, Sở Mộ Thanh khó chịu, mà quan hệ giữa Quý Thư Mặc và Vạn Tiêu càng làm lửa ghen tỵ trong lòng nàng ta tăng cao, không khỏi cười nhạo, nói, "Quý Như Vân và Quý Hân Đồng cũng thật ngu xuẩn, lại bị màn xiếc nghiệp dư này lừa."



"Đủ rồi." Thấy Sở Mộ Thanh dùng lời nói khắc nghiệt nhục mạ tỷ tỷ của mình, Quý Thư Mặc khó chịu nói: "Ngươi không muốn giúp thì cứ nói thẳng!"



"Không phải là ta không muốn giúp, chỉ là bây giờ, ngươi vẫn đừng nên tham dự vào chuyện Phường Nhuộm Quý Ký thì hơn. Tiền bồi thường hãy để các nàng tự giải quyết, như vậy thì hai vị tỷ tỷ ngu xuẩn của ngươi mới mở mắt to ra một chút, sau này không phạm phải sai lầm ngu xuẩn nữa."



Một câu ngu xuẩn này làm Quý Thư Mặc tức giận, phất tay bỏ đi, cũng lười giải thích cho Sở Mộ Thanh.



Sau khi rời khỏi Trà Tiên Cư, Quý Thư Mặc do dự trở về Tiêu phủ, lại được báo lại là Tiêu Vãn còn ở Binh Bộ, chưa về phủ.



Muốn tìm Tiêu Vãn vay tiền, hắn đành nhẫn nhịn, đi tới Mai Viên gặp Tạ Sơ Thần đang nghỉ ngơi vì nguyệt sự tới. Vừa mới chuẩn bị lấy sự đồng cảm của Tạ Sơ Thần để giúp mình, lại bị Tạ Sơ Thần đáp trả: "Không biết sau khi Quý công tử vay tiền xong, định khi nào trả lại? Tiền lãi thì thanh toán ra sao? Nếu như không thể nói rõ việc này, Sơ Thần không thể cho vay được."



Quý Thư Mặc rét run: "Ngươi là phu lang của Thê Chủ, đều là ngươi một nhà, hà tất phải vì tính toán chi li mà không giúp đỡ?"



"Người một nhà?" Tạ Sơ Thần nhẹ nâng mắt, cười hỏi lại, "Quý công tử có từng coi ta là ngươi một nhà sao?"



Sau khi biết được bộ mặt thật đầy dối trá của Quý Thư Mặc, Tạ Sơ Thần làm sao còn có thể làm ra sắc mặt tốt cho hắn được, lạnh lùng phản kích: "Tục ngữ nói rất đúng, là huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng. Bây giờ Quý công tử muốn vay tiền của tiệm vải Tạ Tưởng, lỡ sau này muốn quỵt nợ, vậy ta có chứng cứ gì để đòi bây giờ? Huống chi hiện nay, Y Phô Tạ Tưởng đang dùng hết tơ lụa để chuẩn bị cung trang, trước đó muốn sửa sang lại tiệm nên đã tốn không ít tiền, vốn thừa lại thành thiếu, tại sao ta phải vô duyên vô cớ tặng ngươi, khiến cửa hàng không có vốn quay vòng? Ngươi nghĩ quan hệ giữa hai chúng ta tốt tới mức ta có thể cam tâm tình nguyện trả giá vì ngươi sao?"



Vốn tưởng Tạ Sơ Thần là cái bánh bao mềm, không ngờ chỉ mới không gặp vài ngày, lại trở nên kiêu ngạo, bén nhọn hơn xưa rất nhiều, khí thế hùng hổ mạnh mẽ như thế làm sắc mặt Quý Thư Mặc tái xanh.



Hắn luôn kiêu ngạo, nhưng lúc này cũng không thể không bỏ được mặt mũi đi cầu xin Tạ Sơ Thần giúp, mà câu nói kế tiếp của Tạ Sơ Thần càng làm hắn nghẹn lời.



"Trước kia, vì Thê Chủ ngốc nên mới không oán không hối hận mà trả giá vì ngươi, ăn mặc tiết kiệm mọi thứ giúp nhà các ngươi trả hết nợ nần." Quý Thư Mặc không nhìn được nỗi vất vả sau lưng Tiêu Vãn, nhưng Tạ Sơ Thần luôn luôn ngóng theo Tiêu Vãn lại có thể nhìn được tất cả những nỗi khổ, cái giá phải trả của Tiêu Vãn. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy chua xót thay cho Tiêu Vãn, nhịn không được mà căm giận nói: "Quý Thư Mặc, ngươi thử nhìn lại lương tâm của mình đi, Thê Chủ đối xử tốt với ngươi tới như vậy, vì sao ngươi lại không quý trọng Thê Chủ, suốt ngày để lòng mình ở bên ngoài!"



Phát hiện mình giận quá mà nói lỡ miệng, Tạ Sơ Thần lạnh mặt, vội bổ sung: "Bên ngoài bây giờ đều truyền tin đồn ngươi dụ dỗ Vạn tiểu thư của Tụ Bảo Trai, đừng cho là ta không biết chuyện!"



Không ngờ việc này lại truyền đi nhanh đến thế, Quý Thư Mặc không nhịn được, mặt tái mét, cố gắng giải thích: "Đó chỉ là lời đồn thôi."



"Có phải lời đồn hay không, trong lòng ngươi tự hiểu." Tạ Sơ Thần cười nhạo, nhẹ nhàng đuổi hắn đi, "Quý công tử, bây giờ cơ thể ta không được khỏe, không thể tiếp đón ngươi được. Người đâu, tiễn khách ——"



Liên tục đụng trúng ba bức tường, lòng Quý Thư Mặc chua xót, bỗng nhớ tới ngày xưa.



Trước kia, dù hắn có khó khăn đến đâu, Tiêu Vãn luôn giải quyết giúp mình đầu tiên. Hắn cũng không phải phí miệng lưỡi, Tiêu Vãn đã cười tủm tỉm nói: "Yên tâm, tất cả để đó cho ta."



Hai năm trước. lần đầu tiên Quý gia xuất hiện khủng hoảng tài chính, Tiêu Vãn không nói hai lời, lập tức giúp họ trả hết nợ, còn chủ động tặng họ hai cửa hàng.



Nàng nói: "Hai cửa hàng này là một phần quà nhỏ, chỉ cần Thư Mặc vượt qua khó khăn là được."



Món quà này đâu hề nhỏ. Khi khai trương hai cửa hàng, Tiêu Vãn liền bỏ ra một ngàn năm trăm lượng bạc trắng để mở tiệc. Bây giờ giá hàng tăng lên, lợi nhuận tích lũy mấy năm nay rất lớn, mà thị trường mở rộng hơn rất nhiều.



Món quà này quá nặng, nhưng khi đó hắn lại cảm thấy đây là việc đương nhiên, giống như Tiêu Vãn vốn phải giúp hắn giải quyết toàn bộ mọi chuyện. Nhưng bây giờ, nhìn phản ứng của Sở Mộ Thanh và Tạ Sơ Thần, hắn mới biết. cái gọi là đương nhiên này, không phải ai cũng cam tâm tình nguyện.



Vào lúc Quý Thư Mặc thất hồn lạc phách về Quý gia, trong đại sảnh liền truyền ra tiếng hét đầy phẫn nộ của Quý Hiểu Phong.



"Sao ngươi không nói sớm cho ta việc mình bị lừa! Bây giờ ngược lại, phường nhuộm bị ngươi của Tụ Bảo Trai bao vây, ồn ào khắp nơi nói phường nhuộm của chúng ta thất hứa, kéo dài thời gian không chịu giao hàng nhiều lần, họ náo loạn tới mức những đồng nghiệp của ta đều biết chuyện cả. Bây giờ mặt mũi của ta bị các ngươi ném đi hết rồi!"





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện