Vốn tưởng việc Tiêu Vãn đi biên quan chỉ là tin đồn vớ vẩn, không ngờ cuối cùng nàng lại dẫn theo mấy ngàn kỵ binh, nhanh chóng chạy tới Nhạn Môn Quan.



Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tuy Tiêu Vãn có học võ, nhưng đối mặt với thiên quân vạn mã, đao rừng mưa tên, đúng là tự tìm đường chết.



Nếu không cẩn thận chết trận trên sa trường với Sở Mạch Dung, hoặc là nàng tính toán sai lầm, làm cho toàn quân Đông Ngụy bị diệt, vậy thì Tiêu Vãn và Tiêu gia chính là kẻ có tội nặng nhất của Đông Ngụy.



Không ngờ cơ hội tốt như vậy lại chủ động đưa lên, Sở Mộ Thanh vừa nhận được tin liền thấy rất vui, trong mắt không giấu nổi ý cười, giống như đã thấy kết cục thân bại danh liệt của Tiêu Vãn và Tiêu Ngọc Dung.



"Tốt, rất tốt!" Nở nụ cười tà ác, Sở Mộ Thanh cười phá lên đầy châm chọc, "Cho dù Tiêu Vãn có kế hoạch gì, nàng ta cũng chỉ có một con đường chết!"



Nửa tháng sau, Tiêu Vãn tới doanh trại đóng quân ở Nhạn Môn Quan, khi đó Tĩnh Viễn đại tướng quân Triệu Đình và bốn vị phó tướng đang chuẩn bị dẫn binh đánh bất ngờ năm vạn đại quân Nam Cương, chiếm lợi thế. Nhưng Triệu Đình vừa mới ra khỏi doanh địa thì đã bị Tiêu Vãn chặn lại ở cửa doanh trại.



Là pháo đài quan trọng nhất và cũng là căn cứ chiến lược của Đông Ngụy, hai bên sườn Nhạn Môn Quan là núi, thế núi rất cao, địa thế vô cùng hiểm yếu. Phía Bắc của thành có doanh trại đóng quân, phía Đông Nam có nơi luyện binh, toàn bộ xây bằng trúc, rồng hổ không lọt, phòng bị nghiêm ngặt, cũng không phải nơi quân địch dễ phá.



Nhưng trước mắt, quân Nam Cương đã chiếm mất một thành, bổ sung lương thảo và trang bị. Nếu nhân cơ hội đánh phá Nhạn Môn Quan, lòng chảo Đông Duyên bị đánh từ sườn Hà Bắc, phía nam Hoàng Hà chạy thẳng tới hai đường vào kinh của Đông Ngụy, cho nên một khi Nhạn Môn Quan gặp chuyện, hậu quả không dám tưởng tượng!



"Các tướng quân đợi chút, hạ quan là Binh Bộ Thị Lang Tiêu Vãn, không biết các vị tướng quân có thể dừng bước, nghe hạ quan nói một câu trước hay không." Gió lạnh thổi tới, thổi bay mặc phát búi cao trên đầu Tiêu Vãn, nàng ngồi trên lưng ngựa, một bộ áo đỏ đậm nhẹ nhàng đón gió, hai mắt sáng như trăng, lóe ra quang mang không lường được.



"Vừa rồi, ta đã bàn bạc xong kế hoạch xuất binh với Tề Vương, bây giờ xin các vị tướng quân chỉ phòng thủ chứ đừng tấn công, không có mệnh lệnh của ta và Tề Vương, không thể xuất quân nghênh chiến. Cho dù Nam Cương có trốn, cũng không dễ đuổi theo."



Nữ tử trước mắt anh tuấn, dáng người thon một bộ áo đỏ anh tư táp sảng, làm người nhìn vào cảm thấy sáng ngời, chỉ là lời nói bình tĩnh này khiến Triệu Đình nhăn mày, cảm thấy vào lúc mấu chốt như thế mà nữ hoàng lại phái một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm thực chiến chỉ huy đại quân là một việc làm không đáng tin cậy.



Dù sao quân địch chỉ có năm vạn, quân ta lại có mười lăm vạn, chỉ thủ không công là quá cẩn thận. Hơn nữa Nhạn Môn Quan có địa thế hiểm yếu, không chủ động tấn công quân Nam Cương là mất một cơ hội tốt vây đổ quân địch.



Vừa mới chuẩn bị chủ động tấn công trước, giờ sắc mặt Triệu Đình lại rất khó coi, chỉ cảm thấy Tiêu Vãn làm đảo lộn hết kế hoạch mình đã mất công bố trí.



Ngại mệnh lệnh của Tề Vương điện hạ, bà vẫn nén lại khó chịu trong lòng, đen mặt đi đi lại lại trong lều.



Chỉ một lúc sau, tướng Nam Cương thấy không có ai tấn công, liền đứng ở cửa thành hô lớn, khiêu khích: "Không ngờ tướng quân Đông Ngụy chỉ là một con rùa rụt cổ, có hơn mười vạn đại quân mà không dám tấn công chỉ dám phòng thủ! Trông có vẻ là Đông Ngụy không có Tiêu Bình, tháng ngày diệt vong sắp tới!"



"Phải, phải, ra trận lại không dám dùng hai mươi vạn đại quân đánh mười vạn quân của chúng ta. Bây giờ làm rùa đen rút đầu, cũng không dám ra cửa nghênh chiến!"



"Con rùa, con rùa!"



Chỉ một lát sau, quân thủ thành của Đông Ngụy bị đại quân Nam Cương liên tục khiêu khích, nhục mạ mà tức tới sùi bọt mép, hai tay nắm chặt run bần bật.



Mắt thấy bọn lính khiêu khích chọc giận không biết chọn lời, họ tức tới mức sắp muốn ra đánh lộn thì liền nghe thấy tin chiến thắng truyền tới từ trong quân, Trần Ninh dẫn năm ngàn kỵ binh đã thành công tiêu diệt ba ngàn cung tiễn trốn sau mười dặm núi.



Dưới sự khiếp sợ của các tướng lĩnh khi biết có tới ba ngàn quân trốn sẵn trong núi, Tiêu Vãn bình tĩnh ngầm ra lệnh nhanh chóng cho Triệu Đình xuất chiến đánh đầu. Hai vị phó tướng khác thì ở lại trong quân doanh, đề phòng quân địch đánh lén.



Quân Nam Cương không hề biết chuyện toàn quân đã bị diệt, họ vẫn theo kế hoạch cũ đã định ra mà giả vờ rút lui, dụ quân Đông Ngụy tiến vào mười dặm trong núi. Nhưng khi dụ được một nửa, bọn họ chợt cảnh giác vì trong núi vô cùng yên ắng, yên ắng tới đáng sợ, vội rút quân chạy theo đường bắc, lúc này lại bị Trần Ninh dẫn theo mấy ngàn kỵ binh đánh bất ngờ từ phía sau.



Tin tức chiến cuộc gặp nguy cấp làm chủ tướng Gia Luật của Nam Cương đang ôm cây đợi thỏ liền sợ tới tái mặt, vừa mới định đánh lén quân doanh Đông Ngụy, giờ hắn liền phải phái ra ba vạn đại quân tới mười vạn núi cứu viện.



Lúc này, Triệu Đình dẫn đại quân Đông Ngụy thừa thắng xông lên, hai mặt tấn công, mấy vạn đại quân Nam Cương bị đánh tới hoa rơi nước chảy, chật vật không chịu nổi.



Trận chiến này mới quan có mười ngày đã khiến đại quân Nam Cương hao binh tổn tướng, bị thương nặng chưa từng có. Quân Nam Cương tan rã đánh đen mặt lui về Quảng Võ, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ cơ hội phản công tiếp theo.



Sau khi khắc phục khó khăn một cách hoàn mỹ, Triệu Đình liền thay đổi cái nhìn đối với Tiêu Vãn, nhịn không được tán thưởng: "Lần này, nếu không có Tiêu thị lang ra mặt ngăn cản, Trần tướng quân anh dũng thiện chiến dẫn binh tiêu diệt quân mai phục trước, có lẽ quân ta đã trúng mai phục từ lâu rồi. Chỉ là làm thế nào Tiêu thị lang biết được có thể Nam Cương sẽ mai phục cung thủ trong mười dặm núi?"



Bao gồm cả Sở Mạch Dung cũng thấy khó hiểu, làm thế nào Tiêu Vãn có được tin tức, vậy mà biết trước được kế hoạch Nam Cương muốn dụ địch mai phục?



"Ngày ta vừa mới tới Nhạn Môn Quan, vừa vặn thấy có ba người dân lén lút trốn ở gần Nhạn Môn Quan. Bây giờ Đông Ngụy và Nam Cương đang chiến đấu rất kịch liệt, vậy mà lại có người dân thường đi dạo ở gần đó, thật sự quá đáng nghi. Vì thế ta liền lặng lẽ phái người theo dõi, không ngờ lại thật sự phát hiện ra địa điểm bọn họ mai phục. Lần này nhờ Trần tướng quân anh dũng thiện chiến mới tiêu diệt được quân mai phục đó."



Không ngờ Tiêu Vãn lại trùng hợp gặp được quân mai phục, tướng sĩ có hơi nghi ngờ, thấy Tiêu Vãn quá may mắn. Chỉ có Sở Mạch Dung, sau khi liếc mắt cùng Tiêu Vãn, trong mắt mới trầm xuống, suy nghĩ phức tạp vô cùng.



Thật ra ngày tới Nhạn Môn Quan, Tiêu Vãn vốn không gặp được ai cả. Nàng dựa theo kỳ ức kiếp trước, phái thám tử đi tới rừng cây mười dặm trong núi kiểm tra tình huống, xác nhận quân Nam Cương có mai phục trong rừng núi trùng điệp này giống như kiếp trước không.



Một khi xác nhận quân Nam Cương có cung thủ đang lẩn trốn xong, Tiêu Vãn cũng biết được số lượng binh lính và địa điểm cụ thể rõ như lòng bàn tay, quyết định đánh đòn phủ đầu, ra lệnh cho Trần Ninh dẫn năm ngàn quân đi đánh lén quân địch, bản thân thì cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất ngăn cản Triệu Đình xuất trận, hội hợp với Tề Vương, diễn một mà bị dụ địch, làm cho quân Nam Cương rơi vào trận địa bị quân Đông Ngụy mai phục trong núi.



Kiếp trước, quân Đông Ngụy bị mai phục tại nơi này, không chỉ tổn thất mấy vạn đại quân, còn bị quân Nam Cương bắt luôn tòa thành trì thứ hai - Thành Quảng Lâm.



Liên tục bị chiếm hai tòa thành trì, khiến cho quân Đông Ngụy đang chiếm ưu thế về số lượng và địa bàn liền bị dao động. Mà đến tháng tư, bởi vì Sở Mộ Thanh thông đồng bán nước cho địch, tiết lộ cơ mật quốc gia, làm cho Sở Mạch Dung bị bao vây, cuối cùng toàn quân bị diệt.



Nghĩ tới kiếp trước, Sở Mộ Thanh ích kỷ vì muốn làm hoàng đế, dã tâm lớn tới mức sẵn sàng để trăm họ lầm than, phát động chiến tranh, tạo thành cảnh tượng hàng chục vạn dân chúng vô tội bị giết, lửa giận trong lòng Tiêu Vãn bùng lên, nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Các vị, thừa dịp quân địch tan ra, sĩ khí quân ta tăng cao, chúng ta nên đánh thêm một tiếng trống nâng cao tinh thần, đoạt lại thành Quảng Võ đã mất!"



Thành Quảng Võ bị đoạt đi, quân địch lấy ít thắng nhiều làm mấy vạn quân ta bị thương, là sự sỉ nhục trong lòng những võ tướng ở đây. Một tháng rưỡi này, các bà dùng hết toàn lực muốn đoạt lại thành Quảng Võ, lại bị quân địch phòng thủ nghiêm ngặt quá mức, gặp chiêu nào phá chiêu đó, hỏa giải toàn bộ.



Nghĩ tới việc đoạt thành vài lần đều thất bại, Triệu Đình nhăn mày, không cam lòng mà nói: "Thành Quảng Võ dễ thủ khó công, bên trong thành còn có mấy ngàn dân chúng bị nhốt, tùy tiện tấn công sẽ khiến dân chúng như cá nằm trong chậu."



Sở Mạch Dung đen mặt, gật đầu: "Chỉ có một lần phá mở được cửa thành, bọn man di đó lại lấy người dân trong thành để áp chế chúng ta, vốn không có cách nào xuống tay được."



"Không làm cho dân chúng bị thương, chỉ trong một lần chiếm lại Quảng Võ thì thật sự là rất khó." Mở bản đồ ra, Tiêu Vãn chỉ vào hình ngôi sao đỏ năm cánh trên bản đồ, chậm rãi phân tích: "Bây giờ, quân Nam Cương đóng ở sườn thành Quảng Võ. Thừa dịp bóng đêm, quân ta phái mấy trăm quân tinh nhuệ đánh lén quân doanh địch, lấy thế sét đánh không kịp che tai để đốt sạch chỗ lương thảo, dụ bọn chúng phải bước ra ngoài."



Nhìn bản đồ của Tiêu Vãn, mọi người kinh ngạc phát hiện bản đồ này cực kỳ rõ ràng, còn rõ hơn của bản đồ quân cơ của Nhạn Môn Quan.



Trên bản đồ có chú thích rõ ràng ở từng nơi, không chỉ chú giải rõ ràng các chiến dịch lớn nhỏ, còn vẽ một vòng cắt ở những nơi quan trọng trong Nhạn Môn Quan và nơi biên thành, pháo đài cực kỳ rõ ràng.



Mọi người cho rằng đây là quy hoạch quân cơ mới nhất của Binh Bộ, Tiêu Vãn chỉ vào cửa thành trên bản đồ, nặng nề nói: "Thừa dịp quân địch bị kinh hoảng vì lương thảo bị đốt, đại quân chủ lực của ta phải lập tức đi vào từ hướng Tây và Bắc, đánh bất ngờ hai cửa Tây và Bắc của Quảng Võ, sau đó bảo vệ dân chúng rời khỏi đó. Quân kỵ binh phía Nam và Đông cùng giữ chân quân địch. Sau khi dân chúng trong thành chạy thoát rồi, chúng ta mới không phải lo lắng gì nữa, có thể bao vây tấn công quân địch, dùng võ lực đoạt lại Quảng Võ!" 



"Chỗ quân lương là nơi phòng thủ dày đặc nhất, canh phòng vô cùng cẩn thận, chỉ dựa vào mấy trăm kỵ binh, quân ta thật sự có thể tìm được vị trí kho lúa, đốt được lương thảo quân Nam Cương sao? Lỡ chẳng may rút dây động rừng, vậy thì sẽ rơi vào miệng cọp, toàn quân bị diệt."



Bản thân là lão tướng, Triệu Đình vẫn phải chỉ ra những nơi không ổn trong kế sách của Tiêu Vãn, đó chính là kho lúa của quân Nam Cương rốt cuộc nằm ở đâu? Quân doanh ở nơi nào? Nếu không dùng tốc độ nhanh chóng thiêu hủy lương thảo, làm loạn lòng quân, chính là hỏng kế hoạch.



Kiếp trước là thư lệnh sử Binh Bộ, Tiêu Vãn chỉ biết đại khái mấy chiến dịch lớn của Đông Ngụy với Nam Cương. Vì báo thù, sợ mình quên đi ký ức kiếp trước, cho nên vừa sống lại, Tiêu Vãn liền ghi lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra thành danh sách.



Nhưng đối với việc quân lương bị quân địch giấu ở đâu, nàng thật sự không có đầu mối.



Thấy Tiêu Vãn cau mày suy nghĩ, Sở Mạch Dung lại nhìn lại thật kỹ bản đổ quân cơ. Im lặng một lúc, nàng nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó liền bừng tỉnh, chỉ vào một nơi trên bản đồ, chậm rãi nói: "Lúc trước khi quân ta tấn công thành, từng bắn rất nhiều tên. Lúc đó hầu hết quân địch đều lo lắng chạy đến vị trí này, có khả năng rất lớn đây là quân lương của Nam Cương.



Nàng nói xong, nhìn quanh bốn phía rồi thấp giọng nói: "Cho dù nơi này không phải kho lương của Nam Cương, bổn vương vẫn quyết định sẽ sử dụng kế sách của Tiêu thị lang đánh cược một phen. Không biết các vị tướng quân có điều gì muốn nói không?"



Đối mặt với câu hỏi của Sở Mạch Dung, mọi người trong lều đều sôi nổi đồng ý, Triệu Định thì sôi trào nhiệt huyết.



Bà vỗ mạnh bàn một cái, cao giọng nói: "Vương gia, để kho lương này cho mạt tướng đánh đi, mạt tướng nhất định sẽ cho lũ man di Nam Cương kia đẹp mặt!"



Giữa những người ở đây, võ công của Triệu Đình là cao nhất. Sở Mạch Dung gật đầu, nói: "Kho lúa giao cho Triệu tướng quân và Trần tướng quân dẫn quân thiêu đốt. Đại quân chủ lực sẽ là bổn vương và Từ phó tướng dẫn quân, đi theo đường phía Tây và Bắc đánh thành Quảng Võ. Viên phó tướng và Tề phó tướng đi theo hai hướng Đông Nam để chi viện, cố gắng hết sức giữ chân quân địch, đợi dân chúng trốn thoát. Tiêu thị lang và Phan phó tướng bảo vệ quân doanh, tùy lúc đợi lệnh."



Sở Mạch Dung bình tĩnh bày trí mệnh lệnh xong, các vị tướng liền theo lộ tuyến trên bản đồ, chuẩn bị tiến công.



Thấy mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo kiếp trước, mà kế hoạch báo thù của mình cũng đã hoàn thành bước đầu, màu đen trong con mắt Tiêu Vãn liền rực lên một ngọn lửa.



Nàng thề trong lòng, nhất định phải dập nát mưu kế của Sở Mộ Thanh trong trận chiến này, xé rách bản tính ích kỷ ác độc của nàng ta cho toàn thiên hạ biết!



Trong Đại Châu, sau khi biết Nam Cương bị thua thảm, Sở Mộ Thanh đen mặt, lo lắng đi lại quanh phòng.



Đương nhiên nàng ta không ngờ mình đã giao bản đồ Đông Ngụy cho Gia Luật Đạt rồi mà cái chủ tướng Nam Cương ngu xuẩn này vẫn bị thất bại dưới tay Sở Mạch Dung và Tiêu Vãn!



Nếu Sở Mạch Dung không chết, làm sao nàng ta có thế diễn một màn đánh bại Nam Cương, mang danh chiến thần về kinh đây.



Tiêu Vãn đáng chết, Nhạn Môn Quan này đang làm loạn đại kế của nàng!



"Vương gia, đừng quá lo." Khi Sở Mộ Thanh đang lo lắng, nữ tử trung niên đứng một bên liền nhẹ nhàng nói: "Mạt tướng đã sao chép một phần mười kế hoạch và tuyến đường hành quân. Chỉ cần để cho quân Nam Cương mai phục ở phía Tây thành Quảng Võ, liền có thể ám sát Tề Vương. Còn Tiêu Vãn thì... ngày đó ta đóng giữ quân doanh với nàng, có thể tạo ra cảnh nàng ta bị quân địch giết chết."



Nữ tử trung niên mặc áo đen, sắc mặt âm trầm chính là phó tướng Phan Lung của tướng quân Triệu Đình.



Hờn dỗn trong ngực liền tiêu tan, Sở Mộ Thanh cười lạnh, nói: "Giết Tiêu Vãn dễ như vậy thì dễ cho nàng ta quá, ta muốn nàng ta mang tội danh hại chết Sở Mạch Dung trên người, thông đồng bán nước với địch, làm cho Tiêu gia chết không chỗ chôn, diệt trừ Sở Thi Ngọc."



Phan Lung cảm thấy luôn luôn lo lắng trong lòng mà không hiểu vì sao, vội khuyên: "Tiêu gia còn có Tiêu Ngọc Dung, nữ hoàng mà kiểm tra ra thì sao? Vương gia nên cẩn thận, tốt nhất cứ làm như mạt tướng nói, diệt trừ Tiêu Vãn đi đã."



"Đúng là Tiêu gia còn có Tiêu Ngọc Dung cho nên muốn lợi dụng kẻ coi con gái như mạng của mình là bà ta mà diệt trừ bà ta luôn. Tiêu Vãn có nhược điểm trí mạng trong người nữa." Sở Mộ Thanh cười tà ác: "Tạ Sơ Thần kia đã bị ta sai người bắt tới từ kinh thành. Nếu không muốn thấy cảnh một xác hai mạng, Tiêu Vãn tuyệt đối sẽ không dám phản kháng. Lúc đó lại lợi dụng Tiêu Vãn, làm Tiêu Ngọc Dung mắc câu."



Mười ngày thoáng cái đã qua.



Màn đêm buông cuống, Triệu Đình và Trần Ninh dẫn mấy trăm thiết kỵ quân thành công đánh lén kho lúa của Nam Cương, quân Nam Cương thấy kho lúa cháy thì liền loạn như ong vỡ tổ.



Sau đó, hoảng loạn phái quân truy kích.



Thấy kế hoạch tiến triển thuận lợi, Sở Mạch Dung và ba vị phó tướng liền làm theo kế hoạch, đi tới thành Quảng Võ.



Nhưng đợi hơn bốn tiếng đồng hồ, trong quân doanh dần trở nên tối tăm, Tiêu Vãn cũng không thấy Triệu Đình và Trần Ninh về, lập tức nhăn mày. Nàng đi qua đi lại trong doanh trướng, cảm thấy rất lo lắng.



Lúc này bỗng nghe thấy bên ngoài có người kêu: "Quân địch tấn công!"



Tiêu Vãn nhăn mày, vừa muốn ra khỏi doanh trại, nàng vừa kéo màn vải ra. Còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị một thanh kiếm chặn trước ngực, ngừng bước chân của nàng lại.



(Candy có lời muốn nói: Ban đầu ta không thích dịch nhưng chương truyện về đánh trận lắm vì nghĩ nó nhàm chán, ai ngờ càng viết càng bị cuốn vào *v* )

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện