Đầu thuyền vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Quách Bảo Yên khẩn trương nắm chặt khăn tay, lúc người kia vừa tới thì lên tiếng đứng dậy trước, đi ra gần cửa trêu ghẹo oán giận nói: “Sao muộn như vậy rồi muội muội mới đến? Ta đợi muội đã lâu rồi, xú nha đầu Tú nhi kia nói đi ra ngoài đón muội, cũng không biết chạy đi đâu."

Tống Minh Đức đang có ý định vươn tay đẩy mành ra thì dừng lại, chưa nhìn thấy người nhưng nghe thấy giọng nói này thì trên người hắn đã có chút ngứa.

Biểu đệ Quý Chiêu nói cho hắn biết, có cô nương sắp đặt kế hoạch muốn gả vào Hầu phủ, Quý Chiêu thấy chướng mắt, hỏi hắn có hứng thú nạp làm di nương hay không, nếu có hứng thú thì tới đây nhìn qua, hợp ý thì thuận tay đáp ứng ý nguyện của cô nương ấy, còn lỡ như cô nương đó xấu xí thì quay đầu đi cũng được.

Tuy Tống Minh Đức sống ở Thương Châu, trong nhà không có quyền có thế giống như Quý Chiêu nhưng lại có hai người chú, hậu viện có một đống nữ nhân suốt ngày tranh đấu nên đối với những thủ đoạn như thế này hắn rất hiểu, nghĩ qua một lượt liền biết vị cô nương này đang tính kế. Dù sao hắn nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, đi một chuyến tham gia náo nhiệt cũng tốt, theo như lời biểu đệ đã nói, nếu nhìn thuận mắt thì nạp làm di nương, thêm việc thêm vui cũng tốt. Huống hồ người này để ý đến Quý Chiêu thì xuất thân cũng không quá kém, hoặc nếu chỉ là một cô nương nhà bình thường dám tính kế thì Quý gia nhất quyết không cưới hoặc dứt khoát không nhận thì nhà đó cũng không dám làm lớn chuyện.

Cẩn thận nhớ lại nội dung trong bức thư, Tống Minh Đức ho khan một cái, nhỏ giọng nói: “Quý mỗ đến chậm, Bảo Châu cô nương đừng có nóng giận.” Quay đầu nhìn trên bờ một cái rồi vén mành đi vào.

Quách Bảo Yên hoảng sợ, nhanh chóng liếc mắt đánh giá nam nhân, kinh hoảng lùi người lại: “Ngươi là ai? Sao lại biết khuê danh của Bảo Châu? Tại sao lại tới nơi này?”

Tống Minh Đức cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, vừa kinh ngạc vừa kinh diễm nhìn chằm chằm cô nương đối diện: “Cô… ta là thế tử của phủ Trung Nghĩa hầu Quý Chiêu, là Bảo Châu hẹn ta tới đây, vì sao cô nương lại ở trong này chứ?”

Sự tán thưởng trong mắt nam nhân biểu hiện rõ rệt, trong lòng Quách Bảo Yên cảm thấy yên tâm nhưng trên mặt lại tỏ vẻ tuyệt vọng, thật lâu mới nói ra: “Bảo Châu, Bảo Châu,… ta không hề nghĩ tới thì ra muội muội là loại người như thế này! Muội ấy nói với ta là muội ấy chán ghét thế tử nhưng tại sao muội ấy lại lừa gạt ta chuyện hẹn với thế tử ở đây, ta…”

Lời còn chưa dứt, thân mình Quách Bảo Yên đột nhiên khẽ lung lay, tay vịn trán ngã về phía trước.

Đương nhiên Tống Minh Đức sẽ không để cho mỹ nhân ngã xuống đất, đúng lúc đỡ được nàng, hai tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn: “Cô nương làm sao vậy?”

“Ngươi đừng đụng vào ta!” Quách Bảo Yên tức giận đẩy hắn ra nhưng trên tay lại nhẹ bẫng không có chút sức lực nào cả, hiển nhiên là bị người ta hạ độc. Tống Minh Đức không nghĩ tới cô nương này vì muốn gả cho Quý Chiêu mà có thể làm đến bước này nhưng mà mỹ nhân ở trong ngực, hắn mừng rỡ tiếp nhận cái tiện nghi này, giả vờ quan tâm đỡ người đi đến tháp trúc bên kia: “Rốt cuộc cô nương bị làm sao vậy?”

Quách Bảo Yên nhận ra ý đồ của nam nhân, quả nhiên đúng như lời mẫu thân từng nói, nam nhân đều là loại bại hoại xấu xa. Website đăng truyện chính thức: Nàng cố ý để cho nam nhân này hai lần chiếm tiện nghi của mình, sau đó rút cây trâm để ngay cổ họng, bức nam nhân lui lại phía sau, chống tháp dứng lên, khóc lóc đi về phía đuôi thuyền: “Muội muội hãm hại ta như thế, ta không sống..."

Nàng giả vờ rất giống, Tống Minh Đức cũng vui vẻ diễn với nàng, đuổi theo bảo đảm nói: “Cô nương yên tâm, trước đó ta quý mến Bảo Châu, một lòng muốn cưới nàng ấy làm thê, nay ta đã biết được tâm địa của nàng ta lại độc ác như vậy, làm cho cô nương phải chịu nhục nhã. Bây giờ Quý mỗ sẽ đưa cô nương hồi phủ, ngày mai sẽ tự mình đến cửa cầu hôn!” Hắn muốn có được người trước, xong chuyện chẳng lẽ cô nương này còn không chịu nghe lời hắn hay sao chứ? Nếu đã gọi Quách Bảo Châu là muội muội thì cô nương này chắc cũng là người của Quách phủ, đáng tiếc là hắn không rõ tình hình của Quách gia, không biết phụ thân của vị Quách cô nương trước mặt này giữ chức quan gì.

Quách Bảo Yên chỉ muốn dụ cho nam nhân này để ý đến nàng chứ không phải là thất thân ở cái thuyền này nên nàng né tránh tay nam nhân đang vươn tới, đứng tại mui thuyền khóc nói: "Quý thế tử, việc này là do muội muội hận ta, chuyện giữa hai tỷ muội chúng ta vô tình dính líu tới thế tử, kính xin thế tử hãy yên lặng rời đi, như vậy ta chỉ là trượt chân ngã xuống nước, sau khi chết cũng có thể lưu lại được cái thanh danh trong sạch.”

Nói xong thì quay người nhảy xuống sông!

Nếu nam nhân đã động tâm, tám phần là sẽ nhảy xuống cứu nàng, đến lúc đó những người mẫu thân sắp xếp xung quanh sẽ vây lại, Quý Chiêu nhất định sẽ phải cưới nàng.

Tống Minh Đức trợn tròn mắt.

Hắn đã vài lần nghe kể chuyện nhảy xuống nước cứu người nhưng mà trời ngày đông lạnh thế này…

Thôi, chịu lạnh một chút nhưng lại có được một người thiếp xinh đẹp, cũng đáng giá!

Tống Minh Đức nhảy theo xuống, đón lấy Quách Bảo Yên bơi về bờ. Tuy rằng Quách Bảo Yên nắm chắc nam nhân sẽ nhảy xuống cứu nàng nhưng lúc này nàng cũng cảm thấy sợ, lạnh đến mức cả người run lên, lại không quên giả vờ giãy dụa: "Thế tử buông ra ta, để ta chết đi!"

"Câm miệng!" Tống Minh Đức gầm nhẹ một tiếng, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng lên đến bờ.

Quách Bảo Yên nức nở, nhìn thấy trên bờ nha hoàn mà mẫu thân sắp xếp đã đến, vội vàng nói: “Ơn cứu mạng của thế tử, Bảo Yên suốt đời khó quên, chỉ là quan hệ đến việc xấu trong nhà, kính xin thế tử thành toàn cho Bảo Yên một lần, chút nữa có người hỏi tại sao ta ở cùng một chỗ với thế tử thì thế tử liền nói tình cờ đi qua cầu được không? Nếu không, một khi chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của ta coi như xong, muội muội cũng… Nàng chỉ là ham chơi không hiểu chuyện mà thôi..."

~

Quách Bảo Châu trốn ở phía sau đám người, trên bờ sông trời tối nên nàng cũng không thấy rõ cô nương rơi xuống nước là ai nhưng khi Quách nhị phu nhân Hứa thị mang theo nha hoàn chen vào đám người xem náo nhiệt thì nàng liền hiểu rõ.

Người viết thư là Quách Bảo Yên, không biết nàng ta nghe được từ đâu việc của nàng và Quý Chiêu, muốn cướp hôn.

Quách Bảo Châu có chút không thể tin nổi.

Từ nhỏ nàng đã không thích Quách Bảo Yên, tính tình hai người không hợp, cho dù ở cùng một chỗ nhưng cũng không chơi cùng với nhau, nhưng chưa từng gây ra chuyện gì quá lớn dẫn đến không được tự nhiên, chính là do nàng không thèm để ý đến nàng ta mà thôi. Không nghĩ đến đêm nay Quách Bảo Yên lại diễn ra một vở kịch như vậy, nếu người nọ thật là Quý Chiêu, Quách Bảo Yên đã thành công.

"Bảo Châu, nàng đã làm gì đắc tội với nàng ta sao?” Xem xong chuyện vui, Quý Chiêu dắt Quách Bảo Châu có chút mờ mịt đi vào một con đường vắng người, nhỏ giọng hỏi nàng. Hắn không biết Quách nhị phu nhân, nhưng mới vừa rồi, trong đám người Hứa thị mang đến có nha hoàn sợ như người khác không biết nên làm toáng lên thì hắn liền hiểu.

Tay Quách Bảo Châu vẫn bị hắn nắm lấy, hiện tại nàng cũng quên mất, huống hồ tâm tư của nàng vẫn còn đặt trên người Quách Bảo Yên: “Không có…”

Quý Chiêu cười lạnh: "Vậy nàng cũng nên cẩn thận, nàng không có làm gì đắc tội nàng ta mà nàng ta còn dám lợi dụng nàng, còn đoạt nhân duyên của nàng nữa, nói không chừng lúc nãy ở trên thuyền còn nói lời quỷ quái để vu oan hãm hại nàng, loại tiểu nhân này, lúc về nhà nên nói ngay cho cha và huynh nàng biết, để cho bọn họ thay nàng ra mặt. Dieendaanleequuydonn Đây, cho nàng, phong thư này chính là chứng cớ. Nhưng mà nàng yên tâm, nàng ta ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hai ngày nữa nàng ta sẽ đến Đăng Châu làm tiểu thiếp.”

Bước chân Quách Bảo Châu từ từ dừng lại, giơ tờ giấy lên cao nhìn vào nhưng thấy không rõ nên nàng đành bỏ vào trong ống tay áo, lui ra phía sau hai bước hỏi Quý Chiêu: "Biểu ca ngươi đã thành thân?"

Quý Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, nếu như huynh ấy chưa thành thân thì ta cũng không để cho huynh ấy đến đây đâu, dám dùng danh nghĩa của nàng để tính kế ta, hai tội danh này cộng lại cho nàng ta làm thiếp đã là quá tiện nghi cho nàng ta rồi!” Giọng nói đầy ngạo mạn mang theo sự khinh bỉ.

Quách Bảo Châu nhìn hắn, không nói một lời.

Quý Chiêu đắc ý nhích lại gần: “Thế nào Bảo Châu, ta giúp nàng dạy dỗ người xấu, có phải là rất lợi hại hay không?”

“Ai nhờ ngươi dạy bảo chứ, cho dù đêm nay ngươi không ra tay thì ta cũng sẽ cho nàng ta một bài học!” nếu Quách Bảo Châu biết được sự việc thì sẽ tự mình ra mặt, cũng sẽ không cảm thấy tức giận như vậy, chỉ là không nghĩ tới Quý Chiêu nhìn gan nhỏ vô năng, lại là người linh hoạt cơ trí như vậy, không những không mắc mưu mà còn tương kế tựu kế cho kẻ tiểu nhân như thế một bài học.

“Nàng ta dám tranh đoạt ta với nàng, sao ta lại có thể không hành động được chứ?” Quách Bảo Châu tránh ra, Quý Chiêu lại sáp lại gần, thuần thục cầm lấy tay của Quách Bảo Châu chạy vào trong ngõ nhỏ, trước khi Quách Bảo Châu ra tay đánh người thì nói thật nhanh: “Bảo Châu, lần trước lúc ta cầu hôn nàng thì nàng không biết tâm ý của ta, đêm nay ta sẽ nói rõ cho nàng biết, ta thật sự thích nàng, nàng gả cho ta có được không? Nàng yên tâm, chỉ cần nàng gả cho ta thì mặc cho nàng đánh bao nhiêu mắng bao nhiêu, ta cũng sẽ không đánh lại.”

"Không gả!" Biết sức lực của mình không bằng Quý Chiêu nên Quách Bảo Châu cũng không phí công giãy dụa, dựa vào tường thở hổn hển nói.

"Vì sao không gả?" Quý Chiêu nghiêng người tựa vào nàng, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Quách Bảo Châu hỏi: “Nàng nhìn thấy người kia muốn cướp ta, điều đó chứng tỏ ta cũng không phải là quá kém đúng không? Bảo Châu, nàng đừng cố ý chọc giận ta, ta biết nàng cũng có chút thích ta." Hắn nhỏ giọng nói xong thì cầm lấy hai tay của Quách Bảo Châu, nhẹ nhàng sờ nắn.

Quách Bảo Châu cảm thấy trên mặt nóng lên, cho hắn sờ soạng vài cái, sau đó thừa dịp Quý Chiêu thả lỏng tinh thần thì rút mạnh tay, xoay người chạy về phía đầu ngõ, chạy được một khoảng mới quay đầu lại cười nói: "Ta đúng là có chút thích ngươi, nhưng ngươi lớn như vậy còn chưa tỏ rõ được chút bản lĩnh nào, ta thật chướng mắt. Ngươi không phải là cấp dưới của di huynh ta sao? Chừng nào ngươi có công lao thì ta sẽ đồng ý gả cho ngươi!”

Quý Chiêu ngơ ngác đứng tại chỗ, sau khi hoàn hồn mới vội vã hô: "Ta đưa nàng hồi phủ!"

"Không cần, cẩn thận bị ca ca ta nhìn thấy sẽ đánh gãy chân của ngươi!"

Giọng nói vui vẻ của cô nương từ trong đám người truyền ra rõ ràng.

~

Vọng Trúc hiên.

Lúc Triệu Trầm đi vào thì A Kết còn đang dỗ nữ nhi. Triệu Trầm thấy vậy thì có chút ngoài ý muốn, đứng ở mép giường nhìn nữ nhi: “Tại sao còn chưa ngủ?”

Xán Xán nắm lấy ngón tay phụ thân đang vươn tới, vui mừng đá đá cái chân ngắn ngủn.

A Kết cười khổ: "Thiếp cũng không biết, ăn no mà nó cũng không ngủ, hôm nay đặc biệt có tinh thần. Thế nào, tìm được Bảo Châu không?"

Sau khi Triệu Trầm rửa mặt mới vào phòng, nghe thê tử hỏi vậy thì đi tắt đèn trước, chỉ để lại cái đèn hồ ly treo trên xà ngang, ôm lấy nữ nhi vừa dỗ vừa nói: "Tìm được rồi, bị biểu ca mắng cho một trận, mặt mày buồn khổ. A Kết, nàng không nói cho nương biết chuyện đèn lâu bị sập chứ?”

A Kết lắc đầu, "Không có, nói ra cũng chỉ khiến người lo lắng... Chúng ta chạy nhanh không có việc gì nhưng ta nghe nói có rất nhiều người chết, còn có nhiều nhà bị cháy nữa. Ngày tốt mà lại xảy ra chuyện này, đúng là…” Bởi vì lúc chuyện xảy ra chính mình cũng ở trong đó, nghĩ lại mà thấy sợ, càng cảm thấy đồng tình với những người không kịp chạy thoát kia hơn. Trong những người đó, có thể có hay không thê tử đi ngắm đèn cùng với trượng phu mà trong nhà còn có đứa nhỏ mới chào đời không lâu đang chờ cha nương trở về? Nhìn con gái nhu thuận đáng yêu, đôi mắt A Kết đỏ lên, cúi xuống hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. 

Triệu Trầm im lặng.

"Ngủ đi, đưa Xán Xán cho ta, nàng cũng mệt mỏi rồi." Nhìn nữ nhi ngáp một cái, lòng A Kết mềm nhũn, sau khi chui vào trong chăn lại đón nữ nhi ôm vào trong ngực, “Chàng bế một lát ta không còn cảm thấy mệt nữa, trước đó do Xán Xán không thấy cha đâu nên không muốn ngủ đây mà, Xán Xán thật là thông minh, nhỏ như vậy mà đã biết lo lắng cho cha rồi.”

Giọng nói của nàng không thể nhỏ hơn được nữa, Xán Xán chớp mắt vài cái rồi từ từ nhắm mắt ngủ.

Triệu Trầm đứng dậy tắt đèn, nằm bên cạnh A Kết, sau khi do dự một lúc lâu, vẫn mở miệng: "A Kết, ta đoán, đèn lâu là có người cố ý làm sập."

Thân thể A Kết cứng đờ, khẩn trương chờ đợi nam nhân của mình nói tiếp.

Triệu Trầm ôm chặt thê tử, cằm để ở đỉnh đầu nàng nói: “Nàng còn nhớ khi chúng ta chạy ra bên ngoài thì gặp Thụy vương không? Windchimelqd Kỳ thật A Trúc là do ngài ấy mạnh mẽ cướp khỏi tay ta, lúc ấy ta bắt đầu nghi ngờ nhưng không chắc chắn, chỉ cho là trùng hợp. Lúc sau Tử Kính nói cho ta biết, trước khi Xán Xán đầy tháng, A Trúc và Bảo Châu đi đến cửa hàng điêu khắc mua quà tặng thì Thụy vương cũng đi, còn cố ý tiếp cận A Trúc..."

“Ý chàng là đêm nay Thụy vương cũng vì A Trúc mà cố ý đánh sập đèn lâu sao?” A Kết không thể tin được, “Tại sao Thụy vương lại …”

"Vì để cho A Trúc có thể thích hắn, nhất kiến chung tình, anh hùng cứu mỹ nhân." Triệu Trầm cười lạnh, "A Kết nàng không hiểu đâu, nam nhân có rất nhiều thủ đoạn để khiến nữ nhân thích mình. Thụy vương đã gặp qua biết bao mỹ nhân chứ, tuy A Trúc xinh đẹp nhưng không đáng để ngài ấy phí tâm như thế, các hoàng tử cũng không phải là người xúc động vì tình yêu trừ phi ngài ấy nghĩ là thông qua A Trúc sẽ có được những gì. Nếu Thụy vương nạp A Trúc thì cũng được coi là thân thích với Triệu gia, ta tin chỗ tốt trong đó nàng có thể hiểu được. Nhưng Thụy vương không dám nói thẳng ra là ngài ấy muốn A Trúc là vì sợ hoàng thượng sẽ nhìn ra động cơ của ngài ấy. Nếu như có thể khiến cho A Trúc thích ngài ấy thì ngài ấy dần dần sẽ hướng dẫn A Trúc cách chủ động để vào vương phủ, như thế thì sự việc sẽ khác đi.”

Cả người A Kết rét run.

Nàng tin Triệu Trầm, cũng tin là muội muội nhà mình không có xinh đẹp đến mức làm cho một vương gia động tâm, nàng chính là sợ muội muội phạm phải sai lầm.

Muội muội thích Thụy vương sao?

A Kết không biết, muội muội vốn không hề nói qua chuyện ở cửa hàng điêu khắc cho nàng biết!

“Ngày mai, ngày mai là mười lăm, ngày kia ta sẽ về nhà một chuyến, ta sẽ nói rõ với A Trúc, không thể để cho muội ấy gặp rắc rối được.” A Kết giả vờ bình tĩnh nói, nói xong thì vùi đầu vào chăn, im lặng rơi lệ.

Nếu muội muội thật sự động tâm thì là do muội muội ngốc nhưng mà nàng cảm thấy đau lòng thay cho A Trúc, muội muội mới có mười ba, mười bốn tuổi, chưa thấu hiểu sự đời, càng không nói là Thụy vương ở vị trí hoàng tử hoàng tôn. Nếu muội muội gặp rắc rối thì sẽ liên lụy đến Triệu gia nhưng nếu như không phải Triệu gia thì Thụy vương cũng không nhìn chằm chằm đến muội muội.

"A Kết, nàng lại nghĩ nhiều rồi, ta và Tử Kính không oán trách A Trúc một chút nào cả.” Triệu Trầm quay mặt người thầm khóc lại, không vui hôn nàng một cái, “Cứ có chuyện là nàng lại coi ta là người ngoài. Ngốc, ta cưới nàng, như vậy thì dù là A Trúc hay tiểu Cửu thì ta đều coi là đệ đệ muội muội ruột thịt, đều là người một nhà cả nên nàng đừng có suy nghĩ lung tung được không?”

A Kết không nói lời nào. Sau khi sự tình được nói rõ ra thì nàng sợ muội muội sẽ không dám gặp người khác nữa. Triệu Trầm và Quách Tử Kính đều là nam nhân, sao có thể hiểu tâm tư của tiểu cô nương được chứ?

Triệu Trầm bất đắc dĩ thở dài, vừa thay thê tử lau nước mắt vừa nói: “Không cần nàng nói với A Trúc, nói cho nàng biết là muốn nàng và A Trúc sau này đi ra ngoài cẩn thận chú ý một chút, chỉ cần chúng ta không cho Thụy vương có cơ hội gặp A Trúc thì dần dần A Trúc sẽ quên ngài ấy. Nàng là tỷ tỷ của muội ấy, nàng hiểu làm thế nào để dẫn dắt tâm tư của muội ấy, người làm tỷ phu như ta chỉ có thể cam kết bảo vệ các nàng. Nàng yên tâm đi, Thụy vương sẽ không lấy lòng A Trúc được đâu.”

Hoàng thượng vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, hắn chưa nghĩ đến việc đứng về phe bất kỳ vị hoàng tử nào cả nhưng Thụy vương muốn ăn hiếp em vợ của hắn thì hắn cũng không ngại tìm cho ngài ấy một chút chuyện để làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện