Edit: windchime

Đoan Ngọ đến, A Kết nói cho ba đứa nhỏ biết phải ăn bánh chưng, Xán Xán còn nhớ rõ năm ngoái cùng học làm bánh trung thu với mẫu thân, thế là lần này quấn lấy mẫu thân muốn nàng dạy bé gói bánh chưng, gói xong sẽ đưa cho phụ thân, tổ phụ và tổ mẫu ăn.

Tâm tình của A Kết rất tốt, cũng không có việc gì bận, nàng sảng khoái đồng ý.

Phòng bếp đã chuẩn bị gạo nếp, tống diệp(lá tre khô), A Kết cho người đặt một cái giường thấp ở trong sảnh đường, nàng dạy nữ nhi, mẹ chồng ở bên cạnh trông coi Bình ca nhi và An ca nhi không cho hai cậu bé lấy gạo bỏ vào miệng. Hai cậu bé rất tò mò, hâm mộ nhìn chằm chằm tay nhỏ của tỷ tỷ dính đầy gạo nếp, khóe miệng thỉnh thoảng chảy vài giọt nước miếng.

Xán Xán nghĩ tới đệ đệ, gói một cái bánh, để trước người Bình ca nhi: “Cái này cho Đại đệ đệ ăn.”

Bình ca nhi nhìn vào cái bánh chưng chằm chằm không chớp mắt, còn chưa đụng đến cái bánh, An ca nhi sốt ruột cũng muốn một cái.

Xán Xán vội vàng gói cho nhị đệ đệ một cái.

A Kết thấy nữ nhi ít nhất cũng cho đủ gạo nếp vào trong lá, liền mặc kệ bé, đến lúc đó phụ tử Triệu Duẫn Đình vừa nhìn sẽ biết cái nào là của tiểu nha đầu gói, như vậy cũng tốt.

Giữa trưa, cả nhà ăn cơm, Xán Xán không vui: “Tại sao tổ phụ lại không đến?” Bé còn muốn hỏi tổ phụ là bánh chưng bé gói ăn có ngon hay không.

Triệu Trầm cười nói: “Hôm nay tổ phụ có việc bận, buổi tối sẽ đến thăm Xán Xán.”

Lão già đúng là có muốn đến, nhưng những ngày lễ tết như thế này, hắn còn phải dùng cơm với thái phu nhân,  chỉ có thể đến đây ăn tối.

Lập lòe nháy mắt mấy cái, ăn xong cá viên mẫu thân lấy cho mình, hỏi tổ mẫu: " Phụ thân và mẫu thân sống cùng nhau, sao tổ phụ không ở cùng với tổ mẫu?" Tổ phụ chuyển tới, bé có thể nhìn thấy tổ phụ hằng ngày.

Những người lớn yên tĩnh một chút, A Kết vội lấy thêm thức ăn cho nữ nhi, dịu dàng dỗ bé: "Tổ phụ có rất nhiều chuyện bận rộn, Xán Xán ăn đi đã."

Xán Xán nhìn về phía mẫu thân, lại nhìn về phía tổ mẫu, quyết định tối nay trước khi đi ngủ lại hỏi tổ mẫu.

Chạng vạng tối Triệu Duẫn Đình đến, nhìn thấy cháu gái làm bánh chưng cho mình, trước hết khen bánh chưng đẹp măt, sau đó lại khen bánh chưng ngon, đủ các lời ngợi khen.

Xán Xán cười vui vẻ, hỏi tổ phụ: "Đêm nay Tổ phụ còn muốn đi làm việc sao? con muốn ngủ cùng tổ phụ."

Giờ bé ngủ cùng tổ mẫu, trước kia khi ngủ cùng phụ mẫu thì bé thích nằm giữa hai người, giờ bé cũng muốn tổ phụ và tổ mẫu dỗ bé ngủ như vậy.

Triệu Duẫn Đình nghe thấy thì tim loạn nhịp, lặng lẽ nhìn về phía thê tử. Hôm đó hắn đã tính toán tốt, tìm cơ hội để ngủ qua đêm ở chỗ này, thế nhưng thái độ của thê tử kiên quyết, hắn sửng sốt nên chưa thành công.

Ninh thị tự nhiên ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm.

Mặc dù A Kết biết cha chồng mẹ chồng sẽ thỉnh thoảng ở cùng một chỗ, nhưng nói ra như vậy nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, đang muốn dùng đồ ăn để ngăn chặn cái miệng nhỏ thích gây rối của nữ nhi, trong ngực truyền đến cảm giác khó chịu quen thuộc. Dieenndkdan/leeequhydonnn, Sắc mặt A Kết trắng nhợt, cầm lấy cái khăn che miệng lại, nghiêng đều ép xuống.

Triệu Trầm lo lắng nhìn nàng.

A Kết cười gật đầu.

Kinh nguyệt đã rất lâu không tới rồi, nàng vẫn muốn đợi ít ngày nữa rồi mời thầy thuốc đến khám, hiện tại cói phản ứng này, hẳn là không sai.

Ninh thị chú ý đến con dâu khó chịu, lại nhìn phu thê hai người liếc mắt đưa tình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “A Kết lại có?”

Triệu Duẫn Đình khiếp sợ nhìn con dâu.

A Kết đỏ mặt cúi đầu: “Hẳn vậy, ngày mai mời thầy thuốc đến bắt mạch.”

Nhiều con nhiều phúc, Ninh thị vui mừng hỏi Xán Xán: “Xán Xán lại sắp được làm tỷ tỷ nữa rồi, lần này Xán Xán muốn đệ đệ hay là muội muội?”

Xán Xán nhìn vào bụng mẫu thân, lại nhìn hai đệ đệ đang lần lượt ngồi trong lòng phụ thân và tổ phụ, không chút do dự nói: “Muốn muội muội, muội muội nghe lời.” Lần đó hai đệ đệ đuổi theo Ngũ Lang ca ca không để ý đến bé, mẫu thân nói bởi vì bọn họ đều là nam nhi, thích chơi với ca ca, nếu như là muội muội, sẽ thích chơi với tỷ tỷ, sau đó kể cho bé nghe chuyện của tiểu cữu và dì khi còn bé.

A Kết nghe xong nhìn về phía trượng phu.

Triệu Trầm vẫn toét miệng nhìn nàng, nhi tử hay nữ nhi đều tốt.

Tâm tình Triệu Duẫn Đình phức tạp liếc mắt nhìn nhi tử, vừa vui mừng lại vừa ghen tị.

Ăn xong thì hắn buông cháu trai ra, bế lấy cháu gái dỗ: “ Tổ phụ đưa Xán Xán về phòng ngủ có được không?”

Đương nhiên là Xán Xán đồng ý rồi, ôm cổ tổ phụ hôn một cái. Triệu Duẫn Đình sợ thê tử phản đối, cháu gái vừa đồng ý liền bế cháu gái đi về phía Tây Uyển, quen thuộc giống như nhà mình vậy.

Ninh thị không để ý đến hai người, kéo tay con dâu dặn dò một lúc, lại nhắc nhi tử chăm sóc cho con dâu thật tốt.

Triệu Trầm mỗi tay bế một nhi tử mập mạp, có chút bất đắc dĩ nói: “Nương yên tâm, chúng con không phải là lần đầu.”

Ninh thị gật đầu, hôn hai đứa cháu trai, dẫn Vấn Mai đi.

Triệu Trầm đưa mắt nhìn mẫu thân đi xa, ánh đèn chiếu vào mắt phượng, mờ mịt mông lung, làm cho người khác không hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

A Kết đứng ở bên cạnh, yên lặng chờ hắn hoàn hồn, không mở miệng.

Rốt cuộc cũng không phải là cha mẹ ruột của nàng, nàng cũng không hiểu được những xót xa kia của Triệu Trầm, chỉ sợ ngay cả Triệu Trầm cũng không rõ hắn hy vọng cha mẹ mình sẽ như thế nào.[Website đăng truyện chính thức: ]

~

Tây Uyển.

Lúc Ninh thị vào phòng, Triệu Duẫn Đình đang làm ngựa cho cháu gái cưỡi.

Xán Xán năm tuổi không cần phải có người ở bên cạnh đỡ nữa, thân mình nhỏ nhắn nằm ở trên lưng của tổ phụ, hai tay nắm vai của tổ phụ, cười đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nhìn thấy tổ mẫu tiến vào, bé vui mừng vươn tay, sau đó thân mình liền nghiêng sang bên, được Triệu Duẫn Đình đỡ lấy đúng lúc, hai người cùng nhau ngã trên giường cười vui vẻ.

Ninh thị đứng ở mép giường nhìn hai người, cũng cười.

Triệu Duẫn Đình âm thầm nhéo chân nhỏ của cháu gái.

Xán Xán quay đầu nhìn tổ phụ, ánh mắt giao nhau, tiểu cô nương cười xấu xa, đứng dậy chạy sà vào trong ngực tổ mẫu, nũng nịu cầu xin: “ Tổ Mẫu, tối nay cháu muốn tổ phụ dỗ cháu ngủ …”

Ninh thị cười mà không nói, nhìn Triệu Duẫn Đình.

Triệu Duẫn Đình miễn cưỡng nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn bà, ngọn đèn phản chiếu đôi mắt phượng mê ly của hắn.

Ninh thị lại nhìn cháu gái, đôi mắt hoa đào của tiểu cô nương long lanh, ánh mắt mong đợi, khóe miệng lại cong lên không che giấu được ý đồ xấu của mình, làm cho người ta vừa nhìn là biết giữa bé và tổ phụ có ước định gì.

“Được, vậy để tổ ph dỗ Xán Xán ngủ, nhưng chỉ tối nay thôi, nếu không tức là không thích để Tổ Mẫu dỗ Xán Xán.”

Ninh thị sờ đầu của tiểu cô nương, hiền từ nói.

Xán Xán rất vui mừng, xoay người nhào về phía tổ phụ.

Triệu Duẫn Đình cũng thầm vui mừng như hoa nở.

Đợi cho tiểu cô nương ngưủ, Triệu Duẫn Đình lặng lẽ chui vào trong chăn của thê tử, ôm người nói: “Lan Dung, đêm nay thật tốt.”

Ninh thị khẽ ừ.

Triệu Duẫn Đình muốn hôn bà.

Ninh thị quay đầu, lúc Triệu Duẫn Đình chuẩn bị áp lên thì bị ngăn lại, giọng nói có chút lạnh: “Mấy lần này, chàng thật sự phóng ở ngoài sao?”

Câu hỏi thật bất ngờ, Triệu Duẫn Đình sửng sốt một chút mới mờ mịt gật đầu: “Đúng vậy, nếu không nàng lại phải uống thuốc.”

Ninh thị tiếp tục im lặng.

Triệu Duẫn Đình cho rằng thê tử lại nhắc nhở hắn, vội vàng khàn giọng cam đoan: “Lan Dung yên tâm, lần này ta cũng sẽ phóng ở bên ngoài, Lan Dung …”

Ninh thị không có từ chối, chỉ là hơi thở không ổn định, nói: “Hai ngày nay, thiếp đã nôn vài lần.”

Triệu Duẫn Đình vội vàng ngẩng đầu lên, sau đó xoay người nằm xuống, giọng nói lo lắng: “Bị bệnh? Có phải ăn thứ gì không tốt không? Nàng đừng có cậy mạnh, không phải ngày mai tức phụ Thừa Viễn mời thầy thuốc sao, thuận tiện kêu đến khám cho nàng một chút.” Thân thể thê tử vẫn luôn rất khỏe mạnh, đột nhiên bị nôn, chắc chắn là bị bệnh.

Không còn tâm trạng làm gì nữa, Triệu Duẫn Đình kéo chăn mỏng cẩn thận đắp cho thê tử, nhẹ nhàng hôn trán bà: “Ngủ đi, ngày mai khám xong uống thuốc sẽ khỏe, mấy ngày nay ta sẽ không đến quấy rầy nàng.”

“Vâng.” Ninh thị đáp lời, nhắm mắt lại.

Mẫu thân hỏi bà có thích Triệu Duẫn Đình, bà lắc đầu, những tình yêu trai gái đó, bà đã sớm không còn để ý đến.

Mẫu thân hỏi bà có chán ghét Triệu Duẫn Đình không, bà cũng lắc đầu, không thích cũng không ghét, ở cùng nhau lâu như vậy, đặc biệt là sau khi có cháu gái, trong mắt bà, Triệu Duẫn Đình chính là phụ thân của nhi tử, tổ phụ của cháu gái, hắn càng giống thân nhân của bà.

Sau đó mẫu thân liền khuyên bà gả cho hắn. Mẫu thân không nói đạo lý gì to lớn, chỉ kể một ít chuyện của bản thân và phụ thân. Nói có lần ban đêm phát sốt, không có sức gọi người, là do phụ thân cảm nhận được mới tỉnh dậy kịp thời gọi người tới.

Mẫu thân nói người già đi, con cháu đều có cuộc sống riêng, dù có hiếu thuận, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, vẫn phải có người ở bên cạnh mình, tri âm tri kỷ, cùng nhau già đi.

Mẫu thân nói nhiều như vậy, Ninh thị cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tái giá với Triệu Duẫn Đình, thế nhưng …

Ngày hôm sau A Kết mời thầy thuốc hai lần, mỗi lần là một thầy thuốc khác nhau.

Người khác thấy, sẽ nghĩ là phu nhân Võ Anh Hầu muốn xác định xem mình có mang thai không, chỉ có A Kết biết, cánh tay vươn ra từ sau tấm mành trong lần bắt mạch thứ hai, là mẹ chồng nàng.

Lúc hoàng hôn, Triệu Trầm về phủ, A Kết vội vàng kéo hắn vào trong nội thất, nắm tay hắn nói: “Thiếp nói cho chàng một chuyện, chàng nghe xong không được tức giận được không?” Nàng không biết việc này đối với trượng phu mà nói là tin tốt hay là tin xấu.

Triệu Trầm chăm chú đánh giá nhìn thê tử, muốn nhíu mày lại không dám: “Nàng không có thai sao?”windchimelqd Thê tử có chút sợ hãi, chẳng lẽ nàng sợ hắn trách nàng? Nghĩ đến đây, Triệu Trầm ôm lấy thê tử hôn nàng: “ Không có việc gì, chúng ta đã có ba đứa, không có …”

A Kết vội vàng cắt ngang: “Đừng nói nhảm, thiếp thật sự có thai, chính là, chính là…”

Triệu Trầm cúi đầu nhìn nàng.

A Kết ấp a ấp úng nói: “ Nương, nương cũng có, thời gian cũng không khác mấy so với thiếp.”

Nói xong khẩn trương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của trượng phu.

Triệu Trầm ngây ra như phỗng.

~

Trong kinh thành tin tức là truyền đi nhanh nhất, sau khi các thân thích biết được A Kết có thai, rất nhanh tin tức được truyền đi.

Lại phải làm cha, lúc làm việc trong cung khóe miệng của Triệu Trầm tươi cười hơn so với bình thường, mọi người nhìn thấy hắn đều chúc mừng.

Thanh quận vương đã nhìn thấy tình huống này vài lần.

Trở lại quận vương phủ, hắn hỏi thê tử: “Tại sao lần trước đứa nhỏ của Liễu di nương lại bị sảy?”

Quận vương phi nhướn mày, thở dài nói: “Lúc đó nàng ấy mới mang thai, thầy thuốc bảo để nàng ấy yên tâm dưỡng thai, nên chuyện huynh trưởng của nàng ấy bị bệnh chết bị thiếp ra lệnh giấu kín, không biết là người nào lắm miệng nói ra, Liễu di nương biết được, quá đau lòng…”

Bây giờ Thanh quận vương đã có con thừa tự, mọi sức lực đều đặt hết vào việc triều chính, đối với chuyện một người di nương sinh non, cũng không quá để bụng, cũng không rảnh để ý đến việc nữ nhân tranh giành tình cảm ở hậu viện. Có câu trả lời của thê tử, hắn ngồi một lát rồi đi đến thư phòng.

Gọi tâm phúc tới, hắn nhỏ giọng dặn dò một phen.

Gã sai vặt gật đầu nghe lệnh, nhanh chóng lui ra ngoài.

Thanh quận vương nhìn cửa cười lạnh.

Gia thế của Quách Tử Kính đơn giản, làm người cũng không để cho người ta bắt được sai lầm, tạm thời không làm gì được hắn. Ngược lại Thanh quận vương bắt được một nhược điểm của Triệu Trầm, đáng tiếc nghĩ tới nghĩ lui cũng không có tác dụng gì. Nữ nhân, gả cũng đã gả, nhi tử nữ nhi cũng đều sinh, cho dù sau khi biết được sự thật thì khóc một trận, Triệu Trầm chỉ cần dỗ là được, không khó khăn.

Nhưng bây giờ không giống vậy, Lâm thị có thai, không cẩn thận liền …

Không phải Triệu Trầm nổi danh sủng thê ái tử(yêu vợ thương con) sao, vậy thì hắn muốn làm cho Triệu Trầm đau một đời.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình"

Triệu Xán Xán: Phụ thân, bá bá đưa ta một cái Washboard (bàn chà quần áo), dùng để làm gì?

Triệu Hôi Hôi:....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện