Ngày đầy tháng của Xán Xán, Triệu Trầm xin nghỉ. Hiếm khi không phải dậy từ sáng sớm, có thể ngủ thẳng đến trời tờ mờ sáng mới tỉnh, khi hắn mơ mơ màng màng lật người, vừa định ôm lấy thê tử thì chợt nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của nữ nhi từ sau lưng nàng, Triệu Trầm nhổm dậy nhìn qua, ngoài ý muốn phát hiện nữ nhi đã tỉnh, lại còn đang tự chơi một mình, mắt to đen láy như quả nho, vừa đen vừa sáng, trong veo như nước.

“Xán Xán.” Triệu Trầm nhẹ giọng kêu, liên tục kêu vài tiếng, tiểu nha đầu mới hơi hơi quay đầu về phía hắn, chăm chú nhìn một lát rồi nhếch miệng cười.

Trong lòng Triệu Trầm vui vẻ, ôm một bọc lớn bao gồm cả đệm giường, gối đầu, chăn nhỏ và Xán Xán về phía mình, nghiêng người chơi với bé.

A Kết bị tiếng động của hai cha con làm tỉnh giấc, nhưng cũng không ngồi dậy, cứ như vậy nằm nghiêng trên giường nhìn bọn họ chơi.

Triệu Trầm yêu thích nữ nhi, chơi với bé mãi không chán, nhưng Xán Xán lại chán hắn, quay đầu tìm mẫu thân. A Kết biết nữ nhi đói bụng, ôm nàng ngồi lên mép giường, quay người cho con bú, xiêm y chỉ cởi bỏ một bên.

“Xán Xán lớn thật nhanh.” Triệu Trầm tỳ cằm lên bả vai nàng, quang minh chính đại chăm chú xem, cũng không biết là đang nhìn chỗ nào.

Rõ ràng A Kết bị hắn làm cho đỏ mặt, nhưng nàng lại hết cách, chỉ có thể cố gắng coi như không có người này bên cạnh, trái ngược với nàng, Xán Xán lại thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Triệu Trầm, đôi mắt nhỏ tựa như đang cảnh giác, sợ có người tranh đoạt với mình, càng ăn càng hăng hái.

Triệu Trầm cũng khát nhưng lại không có can đảm tranh giành với nữ nhi.

Hắn nhìn chăm chăm một lát rồi đứng lên mặc thường phục.

Nhịn thêm nửa tháng nữa, chờ thê tử bồi dưỡng tốt, hắn sẽ ăn một lần cho thoả mãn.

Sau khi hắn rửa mặt, trở lại trong phòng thì A Kết đã cho con bú xong, giao Xán Xán cho hắn, nàng đứng lên, lúc nhìn gương mặt mình khi đang chải đầu, hình như có gầy chút so với lúc mang thai nhưng lại béo hơn rất nhiều so với lúc trước. Thời gian quá dài, A Kết cũng không nhớ rõ, hỏi Tưởng ma ma và nhóm Lục Vân, người nào cũng khen nàng khôi phục tốt sau khi sinh, gần như không khác biệt lắm so với lúc trước.

A Kết cũng không tin là thật, nhớ lại những lời lung tung mà Triệu Trầm hay nói trong chăn mỗi tối, không có khả năng chỉ hai chỗ đó lớn lên mà thịt những chỗ khác thì không.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, A Kết giao nữ nhi cho nhũ mẫu ôm, một nhà ba người đi đến Vinh Thọ đường. Tuy rằng nàng tự chăm nữ nhi nhưng vẫn cần mời nhũ mẫu, sau này khi nàng cần ra khỏi cửa làm khách rất cần người ôm nữ nhi, chờ lúc nữ nhi lớn một chút, đến lúc có thể ở riêng trong viện của mình, thì nhũ mẫu sẽ chăm sóc cuộc sống hằng ngày của bé. Đây là quy củ của đại hộ (thế gia vọng tộc), A Kết không thể bác bỏ, chỉ có thể cố gắng giữ nữ nhi bên cạnh mình thêm được ngày nào thì hay ngày đó.

Hôm nay Triệu Duẫn Đình cũng không đến nha môn.

Vừa thấy bọn họ tới, hắn từ trên ghế chủ vị đứng lên, không để ý ánh mắt người bên ngoài, bước nhanh đến bên người nhũ mẫu, thật cẩn thận ôm cháu gái vào lòng. Tuy A Kết có chút khẩn trương, nhưng Triệu Trầm còn khẩn trương hơn nàng, hắn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, không dời mắt. Triệu Duẫn Đình ôm lấy Xán Xán mới phát hiện dáng vẻ nhi tử như lâm đại địch, nhất thời tức giận, cất lời giáo huấn: “Khi ngươi còn nhỏ ta cũng ôm ngươi nhiều lần, còn lo lắng gì chứ?”

Triệu Trầm hừ lạnh một tiếng.

Triệu Duẫn Đình mặc kệ hắn, ôm bảo bối trở về chỗ ngồi của mình, cúi đầu nhìn cháu gái. Xán Xán vừa từ bên ngoài tiến vào, cả người được bọc kín kẽ trong lớp tã lót, một tay Triệu Duẫn Đình nâng sau đầu bé một tay tháo tã, nhìn thấy đôi mắt to và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cháu gái, hắn kìm lòng không được mà cười, “Xán Xán càng lớn càng dễ nhìn...”

Đối diện hắn, vẻ mặt Triệu Thanh không có gì thay đổi, chỉ có Triệu Hàm, trong mắt phượng loé lên một chút chua xót, phụ thân chỉ khi nói chuyện với đại ca mới có thể dùng cách nói chuyện tưởng là không hài lòng nhưng thật sự vô cùng thân mật như vậy, dáng vẻ dịu dàng dỗ dành cháu gái như vậy, hắn lại càng chưa từng thấy qua. Mà Triệu Nghi vốn đối diện với khuôn mặt tươi cười của Triệu Doãn Đình tương đối nhiều, lá gan cũng lớn hơn chút, chào A Kết xong liền đến gần bên người Triệu Duẫn Đình, nhìn đứa bé cùng hắn.

Thái phu nhân liếc mắt nhìn nhi tử, ánh mắt dừng lại ở trên người A Kết: “Mấy ngày nay Tuyết Nhu đến Vọng Trúc hiên hai lần, nghe nói các ngươi cũng rất thân thiết?” Nói xong ý vị thâm trường cười cười với Triệu Trầm.

Mặt Triệu Trầm không chút thay đổi, còn A Kết thì buông mi, biểu hiện ra vài phần mất mát khó tả, khóe miệng tươi cười thoạt nhìn cũng có chút miễn cưỡng, “Biểu muội cởi mở hào phóng, ta rất thích nói chuyện cùng nàng.”

Thái phu nhân hài lòng gật đầu: “Lát nữa cơm nước xong, đợi nàng đến chỗ ta thỉnh an, các ngươi chờ chút rồi mang nàng cùng đến Vọng Trúc hiên, hôm nay chỗ các ngươi bận rộn nhiều việc, nàng cũng có thể giúp một tay...”

“Được rồi, mẫu thân cho người dọn cơm đi.” Triệu Duẫn Đình ngẩng đầu, sắc mặt khó coi, không vui nói.

Thái phu nhân biết nhi tử yêu ai yêu cả đường đi, đối với con dâu do Ninh thị tự mình chọn cũng muốn che chở, tâm tình tốt lập tức bay hơn nửa, thầm mắng nhi tử trăm ngàn lần trong lòng, nhịn không được đâm hắn một câu: “Chớp mắt đã đến tháng chạp rồi, mẫu thân Thừa An đã ở tại thôn trang lâu như vậy, hẳn cũng biết sai rồi, ngươi tính khi nào để Thừa An đón nàng hồi phủ?”

Trong phòng bỗng an tĩnh lại.

Triệu Hàm vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm nhìn về phía phụ thân.

Triệu Trầm cứ như chuyện không liên quan đến mình, ôm lấy nữ nhi dỗ dành, A Kết thuận theo ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn cha con hắn.

Triệu Duẫn Đình buông ly trà, thản nhiên trả lời: “Việc này chờ đến dịp trong triều cho nghỉ dài ngày, ta đến thôn trang xem sao lại nói tiếp, mẫu thân cứ yên tâm, chỉ cần Tần thị thật sự ăn năn, nhi tử liền đón nàng trở về tiếp tục tẫn hiếu với ngài.”

Dáng vẻ lạnh lùng đạm mạc, cùng với nam nhân mặt đầy ý cười dỗ cháu gái vừa rồi, ngỡ như hai người.

Triệu Duẫn Đình thật sự nghĩ không ra, mẫu thân từng dịu dàng chăm sóc sao lại trở thành như hôm nay, mẫu tử lại như thành kẻ thù, hắn thích, mẫu thân không chào đón, hắn chán ghét muốn vứt bỏ, mẫu thân lại nhiều lần nhắc nhở, cả nhà không thể yên ổn sống qua ngày sao? Hắn không thoải mái, Thái phu nhân cũng không cảm thấy dễ chịu bao nhiêu, vừa mở miệng đã thấy hối hận, đáng tiếc lời đã nói ra không thể thu về, đành phải đổi chủ đề.

Ăn xong, Triệu Duẫn Đình lạnh mặt rời đi, Triệu Trầm và thê tử cố ý lưu lại nói chuyện với Thái phu nhân.

“Thái phu nhân, biểu cô nương và biểu thiếu gia tới thỉnh an ngài.” Tiểu nha hoàn báo xong liền xoay người đẩy rèm cửa, mời người bên ngoài tiến vào.

Tằng Văn Diệp dẫn đầu đi vào, Tằng Tuyết Nhu theo sau.

Thái phu nhân cười, vẫy tay với hai người, ánh mắt lại âm thầm chú ý phu thê trưởng tôn.

Lúc rèm cửa được đẩy ra, Triệu Trầm nhấc mắt liếc sang, A Kết cắn môi nhìn hắn, hắn mới thu hồi tầm mắt, ung dung thản nhiên cười làm lành với thê tử, sau khi Tằng Tuyết Nhu đi vào hắn cũng không liếc mắt nhìn lâu một cái nào. Thái phu nhân nhìn thấy rõ, vừa oán Lâm thị là đố phụ (người đàn bà ghen tuông), lại rất cao hứng, chỉ cảm thấy trưởng tôn không bao lâu nữa sẽ trở thành nam nhân có mới nới cũ. Nam nhân ấy à, một khi động tâm, nữ nhân muốn quản cũng chẳng được.

“Tổ mẫu con vẫn khoẻ chứ?” Thái phu nhân để Tằng Tuyết Nhu ngồi trên ghế trước giường, từ ái hỏi.

“Người rất khoẻ, hai ngày nay dùng cơm còn nhiều hơn khi ở nhà, hẳn là vui mừng vì có thể gặp cô tổ mẫu.” Tằng Tuyết Nhu cười ngọt ngào, lúc nói chuyện, hai mắt nhìn lén Triệu Trầm ở bên kia, tiện đà cười cười với A Kết, là kiêu ngạo hay là chân thành trong mắt những người khác nhau cũng mang ý nghĩa khác nhau.

Thái phu nhân gật gật đầu, lại hỏi tới cuộc sống hàng ngày của Tằng Văn Diệp.

Tằng Văn Diệp khiêm tốn lễ độ trả lời, ánh mắt vô tình hay cố ý lại đảo qua vài lần trên mặt A Kết.

A Kết cúi đầu không phát hiện, Triệu Trầm lại nắm chặt tay thành quyền, không đợi Tằng Văn Diệp nói xong bỗng đứng lên: “Tổ mẫu từ từ trò chuyện, hôm nay còn nhiều chuyện phải làm, chúng ta đi về trước.”

Nói xong ôm nữ nhi từ trong lòng nhũ mẫu, sải bước đi, A Kết vội vàng đuổi theo. Thái phu nhân thay vì trách cứ hai người vô lễ, nhanh chóng nháy mắt với Tằng Tuyết Nhu ý bảo nàng theo sau. Tằng Tuyết Nhu chỉ ước có thể rời đi, giả vờ mừng rỡ đuổi theo, để lại Tằng Văn Diệp có chút chột dạ tiếp tục nói chuyện với Thái phu nhân.

“Biểu tẩu, biểu huynh đang tốt sao đột nhiên lại tức giận?” Sau khi đến Vọng Trúc hiên, Tằng Tuyết Nhu thân mật kéo cánh tay A Kết hỏi, bởi vì Triệu Trầm ở phía trước không xa, giọng nàng rất nhỏ. Biểu tẩu bình dị gần gũi, biểu huynh kia thì lại làm cho nàng sợ hãi trong lòng.

A Kết biết Tằng Tuyết Nhu sợ Triệu Trầm, nhưng chính nàng cũng không hiểu, chỉ có thể lắc đầu.

Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời rạng rỡ, chiếu lên khuôn mặt sau khi sinh càng thêm tinh tế nhẵn nhụi và trắng nõn của nàng, ánh lên luồng sáng nhàn nhạt.

Tằng Tuyết Nhu sửng sốt, nhìn sườn mặt xinh đẹp như hải đường rực rỡ giữa trời xuân của A Kết, lại nhớ đến tình hình trong phòng lúc ấy, bỗng nhiên đoán được vài phần.

Nhất định là ánh mắt Tằng Văn Diệp lại không thành thật.

Thân là trưởng tôn Tằng gia, Tằng Văn Diệp không phụ lòng lão phu nhân coi trọng, quả thật rất có thiên phú đọc sách, đi ra ngoài tác phong nhanh nhẹn, cũng khiến người ngoài yêu thích, chỉ tiếc cuộc đời này lại có tính háo sắc, nha hoàn hơi có chút tư sắc ở nhị phòng bên kia đều bị hắn chạm qua. Dieendaanleequuydonn Không nghĩ tới hôm nay hắn dám không tôn trọng biểu tẩu, lại còn ngay trước mặt Triệu Trầm!

Có chút khinh thường ghét bỏ, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác sung sướng khi người gặp họa. Tam thúc không quan tâm đến con đường làm quan, nhị phòng lại đắc tội Triệu Trầm, về sau quan hệ thân thích giữa hai nhà Triệu-Tằng chỉ có thể do tỷ đệ nàng duy trì, chỉ cần đệ đệ đủ cố gắng, còn nàng không động chạm đến điểm mấu chốt của Triệu Trầm thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ có ngày nổi danh.

~

Giữa tháng có một trận tuyết lớn, nhưng sau đó trời vẫn luôn nắng, hôm nay cũng không ngoại lệ, Liễu thị xuống xe ngựa lại nhịn không được nói với nhị nữ nhi: “Con xem, Xán Xán của chúng ta chính là người có phúc khí, bầu trời xanh mênh mông kia, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho lòng người vui vẻ.”

Lâm Trúc ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời cao xa, trong xanh vời vợi, đúng là ngày lành.

Nghĩ tới đã vài ngày không thấy cháu gái, Lâm Trúc cười thúc giục: “Nương, chúng ta mau vào đi thôi, không biết Xán Xán đã lớn thêm bao nhiêu.”

Liễu thị cũng nóng lòng, bước chân nhanh thêm vài phần, vội vàng đi theo phía sau phụ tử Lâm Hiền, đến phía trước Vọng Trúc hiên, từ xa xa đã có thể nghe được tiếng nói chuyện của những khách nhân, nói sao thì lễ đầy tháng này Triệu gia làm lớn, khẳng định đã mời rất nhiều khách nhân. Từ sau khi Liễu thị đến kinh thành, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp long trọng như vậy, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, vừa đi vừa cúi đầu nhìn trên người, lo lắng nếu bản thân có nơi nào không ổn sẽ bị người chê cười.

“Nương không cần khẩn trương, người mặc đồ này vô cùng đẹp mắt, không hề kém cạnh so với những quý phụ kia.” Dọc theo hành lang đi về phía hậu viện, Lâm Trúc nhỏ giọng trấn an mẫu thân nhưng ánh mắt lại nhịn không được, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chính điện, đáng tiếc hòn giả sơn lại chắn mất tầm mắt.

Quách phu nhân và Quách Bảo Châu đã đến, Quách Bảo Châu vẫn chú ý bên ngoài, nhìn thấy tỷ muội tốt tới, lập tức nghênh đón, sau khi chào hỏi Liễu thị lập tức oán trách Lâm Trúc: “Sao muộn như vậy mới đến? Ta chờ muội cũng đã nửa ngày.”

Lâm Trúc nhìn chằm chằm cô nương trước mặt, thấy thần sắc Quách Bảo Châu vẫn như thường, mới nhẹ nhàng cười nói: “Muội còn không biết tỷ đến sớm như vậy, Xán Xán đâu, đi, chúng ta đi vào tìm bé đi.” Trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Lần trước gặp được Thụy vương, khẳng định Quách Tử Kính đã nhìn ra tình cảm của nàng đối với Thụy vương, cho nên khi đưa nàng về nhà mới uyển chuyển nhắc nhở nàng rằng Thụy vương đã có vương phi. Nàng mất mặt trước Quách Tử Kính một lần đã đủ, nếu Quách Tử Kính nói việc này cho Quách Bảo Châu, dù cho Quách Bảo Châu không khinh thường nàng, Lâm Trúc cũng không có khả năng tiếp tục như trước mà thoải mái ở chung với nàng, giống như hiện tại, nàng cũng sợ ngày nào đó, Quách Tử Kính sẽ kể lại cho muội muội nghe.

“A Trúc tới rồi sao, mau lại đây nhìn Xán Xán.” Nhìn thấy muội muội, A Kết ôm nữ nhi đi tới.

Ánh mắt Lâm Trúc đau xót.

Ở trước mặt mẫu thân, nàng có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn đến khuôn mặt dịu dàng của trưởng tỷ, Lâm Trúc chỉ cảm thấy uất ức lại thêm hổ thẹn. Trưởng tỷ vẫn dặn dò nàng ra cửa phải giữ lễ, không nên nhìn nam nhân bên ngoài nhiều, mỗi lần nàng nghe thấy đều coi như như gió thoảng bên tai, vì thế mới đến kinh thành liền động tâm với một vương gia chỉ gặp qua một lần, lại còn chưa từng hiểu biết, sau đó mất mặt với người ta, cũng chả khác nào gián tiếp làm mất mặt trưởng tỷ.

Nàng chột dạ cúi đầu, trêu đùa nhếch miệng cười với cháu gái đáng yêu, nhanh chóng thu nước mắt về.

Hôm nay là ngày lễ lớn của cháu gái, nàng không thể khiến trưởng tỷ thêm phiền.

Lâm Trúc cười hì hì dùng bức điêu khắc hầu tử trích đào mà nàng đã chuẩn bị đùa với Xán Xán, Xán Xán còn không hiểu con khỉ hay con gì, lại thật thích quả đào hồng hồng trên cây đào, ánh mắt nhìn chằm chằm theo sự chuyển động của quả đào, tay nhỏ nắm lại, âm thầm dùng sức. A Kết nhìn chằm chằm vào nữ nhi, không lưu ý đến sự khác thường của muội muội, vừa định đặt nữ nhi lên trên giường cho muội muội dỗ, nha hoàn đằng trước đột nhiên lớn tiếng nói một câu:

An vương phi tới.

Động tác của A Kết ngừng lại, nhíu mi nhìn qua, liền thấy An vương phi với trang phục lộng lẫy và khuôn mặt mỉm cười đi về phía các nàng.

Nhưng mà trong danh sách khách mời mà Triệu Trầm cùng nàng thương lượng, căn bản không đề cập đến việc gửi giấy mời cho An vương phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện