Việc Quách Bảo Châu mãnh liệt từ chối khiến người Quách gia cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.

Sau khi Quách Tử Kính xác định muội muội thật sự chướng mắt Quý Chiêu thì lập tức yên lòng tiến cung, giống như việc Quý gia cầu thân chưa từng xảy ra.

Quách Nghị lại không giống như vậy, khó có được một nam nhân có gia thế rõ ràng và đơn giản như vậy đến cầu hôn nữ nhi, hắn vẫn thật kích động, lập tức đi tìm Quý Chiêu nói chuyện vài lần. Thấy thiếu niên này can đảm cởi mở, gặp hắn liền gọi bá phụ một cách thân mật lại tự nhiên, không hề kính sợ hay khiếp đảm như đám đệ tử thế gia cùng tuổi, càng cảm thấy ưa thích. Về phần công phu, sau khi Quách Nghị và Quý Chiêu đánh vài chiêu, hắn coi như nửa vừa lòng nửa lại không. Vừa lòng là bởi vì công phu Quý Chiêu không bằng nữ nhi, tương lai thành thân không sợ nàng chịu thiệt, không hài lòng là bởi vì đến Quách Bảo Châu mà Quý Chiêu còn đánh không lại, lỡ tương lai nữ nhi bị người ngoài ức hiếp thì làm thế nào? Nhưng rất nhanh Quách Nghị đã nghĩ ra, nữ nhi của hắn, ai dám bắt nạt?

Vì thế năm phần vừa lòng lại biến thành tám phần, Quách Nghị cười ha hả đi tìm nữ nhi tâm sự, muốn biết vì sao nàng không muốn gả. Đáng tiếc hắn tươi cười hay thân thiết cũng vô dụng, Quách Bảo Châu chỉ đáp lại rằng mình nhìn Quý Chiêu không vừa mắt, cũng không thay đổi ý kiến. Nàng không chỉ nói với một mình Quách Nghị mà ngay trước mặt Quách phu nhân cũng nói như vậy. Quách phu nhân không có cách nào khác, cũng không thể ép buộc nữ nhi gả cho người mà nàng không thích, đành phải đến nói với A Kết, người Quý gia hẳn cũng đang chờ đợi tin tức, có được hay không cũng phải nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục, tránh tổn thương hòa khí.

"Bảo Châu có nói vì sao không đồng ý không?" Ninh thị tò mò hỏi, hôn sự của cháu gái là chuyện nàng vẫn rất quan tâm.

A Kết cũng hoang mang nhìn Quách phu nhân. Tuy rằng Triệu Trầm không nói rõ nhưng A Kết có thể cảm giác được hắn đối với Quý Chiêu cũng có vài phần hảo cảm, nàng vốn cho là cọc hôn nhân này hơn phân nửa là có thể thành, nào ngờ tới việc Quách Bảo Châu lại không đồng ý.

Quách phu nhân chọc nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Xán Xán mấy cái, thở dài: "Nói là lần đó ở Long Ân tự Quý Chiêu mắng nó vài câu, nó nhìn Quý Chiêu không vừa mắt... Website đăng truyện chính thức: Thôi, từ nhỏ nó đã cố chấp bướng bỉnh, tùy nó đi thôi, A Kết, con hãy trả lời lại với Quý lão thái thái rằng ta muốn giữ Bảo Châu lại một năm rưỡi nữa để dạy một chút quy củ, tạm thời không có tâm tư sắp xếp hôn sự cho nó."

Cũng chỉ có thể như vậy.

Buổi sáng Quách phu nhân đến, nhân ngày tốt, buổi chiều A Kết liền đi đến Quý gia, uyển chuyển nói lời từ chối.

Quý lão thái thái làm như không có chuyện gì nhưng chờ lúc A Kết vừa đi, trên mặt bà như bị che phủ bởi một tầng mây đen, nhăn mày cau mặt đi tìm Quý Chiêu răn dạy: "Đều tại ngươi không cố gắng, khi còn nhỏ không cố gắng học hành cho có bản lĩnh, hiện tại để người ta ghét bỏ, không đồng ý gả nữ nhi cho ngươi!"

Trong lòng bà cũng hiểu, cháu trai quái lạ như vậy cũng do mình mà ra, bởi vì năm đó thấy Quý Chiêu không có mẹ ruột thật đáng thương nên bà không muốn hắn phải chịu bất kỳ khổ sở nào nữa, luôn che chở cẩn thận mới nuôi thành dạng này.

Quý lão thái thái ân hận lúc đầu làm sai, chán nản ngồi ở trên tháp. Cháu trai vốn không thích các cô nương, mãi mới nhìn trúng một người lại đụng ngay người khó đối phó như vậy, bà cũng đã hơn năm mươi, không biết trước khi chết có thể được ôm chắt hay không.

Quý Chiêu bình thường cợt nhả, nhưng lúc này thấy tổ mẫu ưu sầu thành như vậy thì trong lòng cũng không nói nên lời, đứng ở phía sau lão nhân gia thuần thục đấm lưng cho bà: "Quách gia không đồng ý sao?" Thật ra với những lời nói kia của tổ mẫu hắn cũng đã đoán được kết quả, chỉ là không cam lòng muốn hỏi lại một lần.

Quý lão thái thái liếc mắt nhìn hắn: "Không đồng ý, nói là Quách phu nhân muốn giữ nữ nhi ở nhà để dạy dỗ thêm chút quy củ, thế còn không phải là không đồng ý thì là gì nữa? Quách Bảo Châu cũng đã mười sáu, đây chính là thời điểm tốt để mai mối."

Học quy củ?

Nghĩ tới khuôn mặt cau có lúc tức giận, tươi cười khi vui vẻ kia, Quý Chiêu cười hì hì, nói: "Tổ mẫu lo lắng cái gì chứ, nếu Bảo Châu muốn học quy củ, ta liền chờ nàng học xong lại đi cầu hôn, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thành tức phụ nhà chúng ta, tổ mẫu cứ chờ ôm tôn tử đi. Tổ mẫu người xem đi, công phu của ta không được, nhưng vẫn là nhi tử Quý gia, phụ thân và huynh trưởng của Bảo Châu đều là võ tướng, nhi tử của ta và nàng có thể kém được sao?"

Hắn nói khoác mà chẳng biết xấu hổ, Quý lão thái thái vừa giận vừa buồn cười, đưa tay đánh cháu trai một cái: "Bớt lắm mồm, bị người Quách gia nghe được cẩn thận họ đánh ngươi nhừ tử, khuê nữ của nhà người ta là để cho ngươi sắp xếp hả? Lấy cớ học quy củ để từ chối nhưng biết đâu Quách gia lại tìm cho nàng một hôn sự khác thì sao, ngươi chỉ là kẻ lỗ mãng."

Quý Chiêu không nói tiếp, vừa đấm lưng cho tổ mẫu vừa nhìn về ngoài cửa sổ.

Quách Nghị thì hắn đã lấy lòng thành công, việc hôn nhân không thành hẳn là bởi vì Quách Bảo Châu không đồng ý, một cô nương hung dữ, chỉ biết quát mắng hắn thôi, chỉ cần làm cho nàng thấy vui vẻ thì không phải nàng sẽ đồng ý hay sao? Hắn cũng đã gọi nàng là hảo tức phụ rồi, nàng cũng ngoan ngoãn nghe rồi, nàng không lấy hắn thì định gả cho ai? Dám đồng ý với kẻ khác, đồng ý một người hắn phá một người!

~

Duyên Bình hầu phủ.

Tằng Tuyết Nhu đưa một nhành Tịch Mai vàng nhạt vào Vinh Thọ đường, cười hì hì ngồi đối diện với Thái phu nhân đang tựa trên tháp, nói: "Cô tổ mẫu, ta thấy Tịch Mai bên ngoài nở rộ, cố ý chọn cành đẹp nhất đưa tới cho ngài, ngài xem thế nào?"

Thái phu nhân cảm thấy hứng thú nhìn về phía cành mai trong tay nàng.

Tịch Mai chỉ thuần một màu vàng nhạt, tươi mới xinh đẹp.

Thái phu nhân bảo đại nha hoàn Thược Dược cắm hoa vào trong bình, giơ tay nâng Tằng Tuyết Nhu ngồi vào bên cạnh, cầm tay nàng, khen: "Tịch Mai dù dễ nhìn cũng không đẹp bằng Tuyết Nhu của chúng ta, thế nào, hai lần ngươi sang biểu huynh ngồi, có từng gặp hắn chưa?

Tằng Tuyết Nhu ngượng ngùng cúi đầu: "Biểu huynh đi sớm về muộn, chỉ có một lần gặp được, ta cũng không dám nhìn hắn, nhưng mà biểu huynh dặn dò đi chậm thôi."

"Ừ, biểu huynh ngươi từ trước đến giờ ít nói kiệm lời, chịu cùng ngươi nói chuyện đã là quan tâm, sau này khi hắn được đại hưu (kỳ nghỉ lớn, nghỉ dài ngày), thời gian ở nhà nhiều, biểu huynh muội các ngươi cũng có nhiều cơ hội gặp mặt hơn." Thái phu nhân hài lòng nói, có một số việc tự hiểu trong lòng, bà nghĩ cũng không cần phải che giấu.

Tằng Tuyết Nhu cúi đầu, ngượng ngùng vò tấm khăn trong tay.

Thái phu nhân nháy mắt với bọn nha hoàn hầu hạ bên người, chờ bọn nha hoàn lui xuống, bà lấy từ cổ tay áo ra một cái túi giấy nhỏ nhanh chóng nhét vào tay Tằng Tuyết Nhu, thấp giọng dặn dò: "Hôm nay, lúc ngươi qua bên kia, lặng lẽ bôi một chút thuốc bột này lên miệng Xán Xán..."

Hai tay Tằng Tuyết Nhu run lên, cuống quít đứng dậy, quỳ xuống, trắng mặt nói: "Cô tổ mẫu, Xán Xán, chuyện này..."

Sao lão phụ nhân này có thể nhẫn tâm như thế chứ?

"Ngươi sợ cái gì, đứng lên!" Thái phu nhân trừng mắt nhìn nàng, nhanh chóng giải thích: "Chớ suy nghĩ lung tung, Xán Xán là chắt nữ của ta, làm sao ta có thể hại nó, còn không phải đều là vì ngươi. Windchimelqd Xán Xán ăn phải thuốc này nhiều nhất chỉ là đau bụng hai lần mà thôi, không có hại gì hết, nhưng Lâm thị không chăm sóc tốt được nữ nhi của mình, tổ mẫu liền có lý do đưa Xán Xán đến Vinh Thọ đường để nuôi dưỡng, mà biểu huynh ngươi cũng sẽ bởi vậy mà ghét bỏ Lâm thị, chờ đến lúc hắn đến đây thăm Xán Xán là thời điểm tốt để ngươi thể hiện..."

Bà đã suy tính rất lâu, đây là biện pháp ổn thỏa nhất. Thừa dịp trước khi nhi tử và trưởng tôn được nghỉ dài ngày mà ra tay, vừa có thể xoá dấu vết đồng thời không làm cho bọn họ hoài nghi mình, quả thực là một mũi tên trúng hai đích.

Ánh mắt đục ngầu của bà lúc này thoạt nhìn rất ngoan tuyệt, Tằng Tuyết Nhu rùng mình một cái, hiểu được rằng Thái phu nhân đã mở miệng, khẳng định không thể không làm. Đành làm ra vẻ vừa vui mừng vừa lo lắng, nhìn bọc giấy hỏi: "Cô tổ mẫu, cái này nếu Xán Xán ăn thật sự sẽ không xảy ra chuyện chứ? Lỡ như, lỡ như bị người khác phát hiện là ta động tay động chân thì làm thế nào?"

"Xán Xán tuyệt đối sẽ không gặp chuyện xui xẻo, ngươi hãy hoàn toàn yên tâm đi." Thái phu nhân hạ giọng cam đoan, "Chỉ cần khi ngươi xuống tay chú ý đừng để cho người khác nhìn thấy, ai sẽ đoán được là do ngươi làm chứ? Nếu nàng ta dám chỉ trích ngươi, ngươi hãy dùng luôn những lời chỉ trích đó làm cơ hội? Đến lúc đó ta và biểu huynh ngươi sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, nàng nói xấu người tốt sẽ khiến cho biểu huynh ngươi càng ghét cay ghét đắng. Tốt lắm, trở về suy nghĩ thật kỹ, xế chiều hôm nay liền ra tay. Ra tay cẩn thận, đừng làm cho cô tổ mẫu thất vọng về ngươi."

Nói rồi bà ý vị thâm trường vỗ nhẹ bàn tay Tằng Tuyết Nhu đang nắm chặt lấy bọc giấy.

Sắc mặt Tằng Tuyết Nhu thay đổi liên tục, cuối cùng cắn môi, nhìn Thái phu nhân thật lâu rồi đứng dậy đi.

Buổi trưa, sau khi dùng qua bữa cơm, Tằng Tuyết Nhu đến Vọng Trúc hiên.

A Kết đang dỗ nữ nhi chơi đùa, để Xán Xán ghé vào đầu giường, nhìn xem bé có thể ngẩng đầu lên hay không. Lúc Tằng Tuyết Nhu đi vào, Xán Xán còn đang nghiêng đầu nhìn nàng cười, nghe được tiếng động nơi cửa, bé a một tiếng, lắc lắc cổ nhỏ quay qua, hơi nâng lên một chút, bởi vì hơi ngửa đầu, cặp mắt to đen lay láy kia như trực tiếp nhìn thấu tận lòng người.

Hốc mắt Tằng Tuyết Nhu nóng lên, nhanh chóng bước tới vài bước, ôm lấy Xán Xán hôn một cái.

Đứa nhỏ đáng yêu như thế, cũng chỉ mới lớn được từng này, nàng cách mấy tầng quan hệ cũng thật lòng yêu thích, sao Thái phu nhân có thể dùng loại thủ đoạn kia?

A Kết nhìn ra sắc mặt của Tằng Tuyết Nhu hơi lạ, chậm rãi thu lại nụ cười, chờ sau khi Tằng Tuyết Nhu buông nữ nhi ra, xác định mình là thật sự không nhìn nhầm liền nháy mắt với Tưởng ma ma đang ở bên cạnh, lúc này mới nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Tằng Tuyết Nhu nhìn Xán Xán đang tự chơi một mình, cầm túi giấy ra, nhỏ giọng kể lại kế hoạch của Thái phu nhân.

A Kết nhận bọc giấy, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Chỉ đau bụng hai lần thôi sao? Buổi tối chỉ cần nữ nhi khóc nhiều hơn hai tiếng nàng và Triệu Trầm đã đau lòng không thôi…

"Biểu tẩu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Bà ta muốn ta ra tay bây giờ, nếu từ Vọng Trúc hiên không có vấn đề gì truyền ra, chắc chắn bà ta sẽ hoài nghi ta, nhưng chúng ta lại không thể thật sự cho Xán Xán ăn." Tằng Tuyết Nhu hoang mang lo sợ hỏi, nói đến cùng thì nàng mới mười bốn tuổi, ở Tằng gia cũng chưa từng trải qua việc kê thuốc hại người như thế này.

Giọng nói của Tằng Tuyết Nhu mang theo bất an, lại khiến A Kết chầm chậm trấn định lại.

Nàng không thích Thái phu nhân, nhưng thân phận của Thái phu nhân vẫn còn đó, dù nàng không thích cũng phải giao tiếp với bà ta, ngay cả Triệu Trầm cũng như thế. Nhưng bây giờ thì không giống như vậy, Thái phu nhân lại để ý đến nữ nhi của nàng, A Kết không sợ mình chịu uất ức, nhưng lại sợ nữ nhi chịu tội, như lấy bao dược này mà nói, thật ra chỉ đau bụng vài lần, hay là...

A Kết cũng không dám tưởng tượng xa hơn.

Nàng cũng không dám ôm Xán Xán đến Vinh Thọ đường thỉnh an nữa, chỉ cần nàng còn xem Thái phu nhân là tổ mẫu để kính trọng, thì nàng sẽ không có biện pháp cản trở Thái phu nhân tiếp cận Xán Xán. Lần này là Thái phu nhân muốn lợi dụng Tằng Tuyết Nhu, lần sau thì sao, ai biết bà ta có tự mình ra tay không chứ?

Nhìn nữ nhi ngoan ngoãn đáng yêu, A Kết không muốn tìm tòi nghiên cứu xem Thái phu nhân có mục đích gì, nàng chỉ biết mình không thể mạo hiểm dù chỉ một lần.

Vẻ hài hoà bên ngoài giữa Vọng Trúc hiên và Vinh Thọ đường cũng nên phá bỏ rồi.

Nếu Triệu Trầm lúc này đang ở nhà, chắc hẳn hắn cũng sẽ đồng ý nàng làm vậy đúng không?

A Kết hạ quyết tâm, nhìn về phía Tằng Tuyết Nhu: "Biểu muội, ta có biện pháp này, đành phải làm phiền ngươi chịu chút uất ức trước mặt Thái phu nhân rồi. Dieendaanleequuydonn Nhưng muội yên tâm, ta cùng Triệu Trầm sẽ không để cho muội gặp chuyện không may, muội vẫn có thể tiếp tục lưu tại hầu phủ như trước, Thái phu nhân cũng không dám hoàn toàn chán ghét muội."

Bình thường thì nàng dịu dàng nhỏ nhẹ giống như không có chính kiến nhưng lúc này lại bình tĩnh như vậy, ngược lại lại khiến Tằng Tuyết Nhu sửng sốt chớp mắt một cái, nhưng cũng nhanh chóng trấn định, nhẹ nhàng cười nói: "Biểu tẩu cứ nói đừng ngại, Tuyết Nhu nhất định sẽ nghe theo, biểu tẩu không cần lo lắng cho ta, Tuyết Nhu lớn như vậy, không sợ nhất chính là chịu uất ức."

Khi ở tại Liêu Đông chịu những uất ức kia, là vì để cho hai tỷ đệ có thể cơm áo không lo, hiện tại chịu chút uất ức, cũng là vì tương lai có thể trở nên nổi bật.

Chỉ cần có hi vọng, một chút uất ức đã tính là gì?

Tác giả có lời muốn nói: 

Triệu Xán Xán: Mẫu thân tuyệt quá!

A Kết cười: con còn không biết nương muốn làm thế nào mà.

Triệu Xán Xán: Mẫu thân làm cái gì cũng đều tuyệt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện