Rạng sáng doanh trại liên quân, doanh trướng chỉ huy tối cao. Lúc này chỉ còn có 3 người, Lưu Kim Tinh, Ngô Trung Quế, Tưởng Trùng Khánh. Còn lão già Trạch Bình đã bị làm thịt trong đêm qua mà không một tiếng động phát ra, hơn nửa có 87 tên cấp bậc thống lĩnh trở lên đã bị ám sát. Thực lực liên quân bị giảm mạnh một phần ba.
Lúc này đám người không còn bộ dáng ngạo mạn tự cao như trước nữa mà lâm vào trầm tư. Quả thật lần này bọn họ đã đánh giá thấp cái Trấn Hải Thành kia rồi. trong một đêm ám sát 87 tên thống lĩnh, chưa tính là hơn 500 binh sĩ phòng vệ. đây là đội quân có thực lực mạnh như thế nào, mới có thể làm được điều như vậy.
“hừ! lão Tôn kia! lần này lão ta tổn thất cũng bộn!” Tưởng Trùng Khánh dường như thấy người gặp họa lão rất là vui mừng.
Quả thật ngày hôm qua tổn thất thực lực nhiều nhất chính là Tôn Trạch Bình rồi, ngoài việc lão bị bỏ mạng thì 1/3 chiến thuyền xuất kích đuổi theo đã không thấy trở về, hẳn la lành ít dữ nhiều, hơ nửa 87 tên thống lĩnh bị giết kia đa phần đều là người của 2 lão già kia Lưu Kinh Tinh và Tôn Trạch Bình. Còn quân của hắn cùng Ngô Trung Quế thì đóng tại Nam và Bắc Doanh, không một chút ảnh hưởng.
Mà sau khi Tôn Trạch Bình bị giết thì đội quân của hắn mang theo cũng bị ngõm luôn, chỉ còn 70% sĩ khí, sức tân công cũng bị giảm mạnh. Xem ra liên quân tứ đại công hội chỉ còn 3 mà thôi.
Ba tên già đời này tuy luôn kích nhau thế nhưng gặp chuyện thì những tên này cũng không phải dạng vừa. tuy trong đêm qua chưa lộ tẩy thực lực của Trấn Hải Thành thế nhưng đám người cũng nhận biết được sơ sơ thực lực của đám man di này.
“ đây không phải là lúc kích nhau!” Lưu Kim Tinh giọng lạnh nhạt thế nhưng sắc mặt của lão khá là đen.
“xem đám man di này không đơn giản! trong vô thanh vô tức xâm nhập quân doanh chúng ta mà không một ai phát hiện, nếu không có lệnh điều binh, thì ngay cả đám lính canh phòng củng không biết được sự việc” Ngô Trung Quế âm trầm nói ra.
“hừ! đây không phải là bọn đám phế vật vô tích sự kia gây ra sao? đám con cháu nhà họ Tôn ngoài việc ăn chơi lêu lỏng tán gái ra thì có làm được trò trống gì!” Tưởng Trùng Khánh không ngại vịt chết sợ nước sôi mà nói ra.
“ miệng đàn bà chợ búa,” Lưu Kim Tinh hừ lạnh. Sau đó làm ngơ Tưởng Trùng khánh.
“không có Tôn Trạch Bình nơi này hẳn là chúng ta không thể điều động 2 vạn 3 ngàn quân còn lại của hắn. xem ra dùng thế cường công đánh nhanh thắng nhanh không được khả thi, chúng ta cần phải đề ra một phương án tối ưu nhất.” Lưu Kim Tinh lúc này rất là kiên định.
“ Lưu Huynh! Tuy chúng ta là đối thủ của nhau cũng chừng mấy chục năm rồi, điểm nhỏ này bọn tôi cũng biết, thế nhưng làm cách nào, thì phải nhìn ý kiến của nhưng người trẻ tuổi như Ngô Trung Quế đây.” Tưởng Trùng Khánh vẫn cái bộ dạng cà lơ phất phơ nói.
Lưu Kim Tinh thì cứ mặt kệ cái tên già khọm kia, mà chăm chú nhìn Ngô Trung Quế.
Ngô Trung Quế lúc này cũng an tỉnh, thể hiện khí độ rỏ ràng của một vị thống lĩnh một tập đoàn lớn, khí thế vô hình phát ra.
“ theo như hoạch định tứ đại công hội chúng ta quyết đánh nhanh thắng nhanh trong vòng 10 ngày tiêu diệt toàn bộ cứ điểm của Trán Hải Thành, thế nhưng lại không quá khả thi. Đối phương đã chiếm lĩnh nơi này khá lâu, biết được vị trí địa lý, các nơi hiểm trở, bãi đá ngầm, sương mù,… còn chúng là dân mới, không rành về hải chiến, cũng như địa hình.
Thứ hai, là chúng ta quá khinh địch, tuy địch nhân chỉ là một thế lực nhỏ, trong một nước bé bằng hạt tiêu, thế nhưng khu vực bọn chúng không ngừng xuất hiện ra những điểm dị thường. ví như thiên hạ đệ nhất thôn, thiên hạ đệ nhất trấn và thiên hạ đệ nhất thành, các danh hiệu chỉ toàn tập trung vào cái vùng khỉ ho cò gáy này. Thử nghĩ xem, có phải là điều bất thường hai không.
Thứ ba, hôm qua trong vô thanh vô tức tiêu diệt gần ngàn người, mà trong quân doanh chúng ta không phát hiện một chút mảy may. Chỉ có một trường hợp duy nhất xảy ra là Trấn Hải Thành đã huấn luyện thành công binh chủng cấp 4. Nói chính xác hơn là Thích Khách cấp 4. ( ở đây đám người này chưa lên binh cấp 4 nên không biết binh chủng về sau tên gọi là gì, chỉ phỏng đoán).
Lúc này 2 lão già còn lại mới thất sắc “ Binh chủng cấp 4” Lưu Kim Tinh thì thào.
Trong lần đại chiến càn quét quân khăn vàng, hắn đả từng nhìn thấy một chi binh chủng cấp 4 kỵ binh của Viên Thiệu, đội quân này chỉ có 1000 quân mà thôi, trang bị toàn là tinh phẩm lục trang. Thế nhưng khí thế do 1000 kỵ binh cấp 4 tạo ra có thể chống đối với 10.000 kỵ binh cấp 3. Có thể nói địch 100 mà không hề bị yếu thế.
Cái mà hắn nhìn thấy chính là Phiêu Kỵ kỵ binh cấp 4 thiên về tốc độ và chiến pháp. Sát thương cực cao trên chiến trường, thế nhưng phòng thủ lại yếu. đây chính là kỵ binh cấp 4 thông thường mà thôi.
“binh chủng sát thủ, là binh chủng đặc thù, tỷ lệ chuyển chức từ cung binh phải nói là khó khăn 0.1% cũng không tới. vậy mà địch nhân lại có một chi đội quân sát thủ cấp 4. Đây là bậc trâu bò cỡ nào thành chủ. Tài lực, vật lực. làm sao mà tên thành chủ thần bí này có.
Phải nó để duy trì 14 vạn quân tham chiến lần này, một ngày bọn họ phải tiêu hao ít nhất 20 vạn đơn vị lương thực, mà giá lương thực lúc này lại tăng lên đáng kể, do sức hút quá lớn, lượng cung không đủ cầu 35 đồng một đơn vị. vậy cũng sơ sơ một này tiêu hao 70 tiền đồng.
Tiền với đám người này cũng không tính là quan trọng cho lắm. 70 vạn tiền đồng tương đương với 700 vàng mà thôi. Qui ra tiền thì cũng khoảng 700 triệu, số tiền cũng không phải là khoảng quá lớn, 10 ngày nửa tháng thì không nói gì, thế nhưng 1 tháng, 2 tháng thì sao, con số tiêu phải cực lớn.
“ như vậy! ý cậu là sao? chẳng lẻ chúng ta phải rút quân, như vậy còn đây mặt mũi của người Hoa Hạ chúng ta nữa!” Lưu Kim Tinh thồn thứ nói.
“ không! không! Không!” Ngô Trung Quế lắc lắc đầu.
“ đây chỉ là suy đoán, nhưng cũng chỉ 70% nắm chắc mà thôi. Tuy địch nhân mạnh, thế nhưng không phải không có cách giải quyết.”
“nhìn trên Hải Đồ! Đây là Cô Tô đảo, còn đây là Cát Bà đảo. khoảng cách giửa hai đảo này là một ngày đi đường.” Ngô Trung Quế chỉ lên hải đồ mà nói.
“ mà xung quanh cũng có rất nhiều đảo nhỏ. Cũng có thể đóng quân được! nói xong hắn chỉ các đảo nhỏ xung quanh.”
“ mẹ! có rắm mau thả, ông không muốn ấp ấp mở mở như đàn bà!” Tưởng Trùng Khánh lại quái khí.
“ ha ha ha Tưởng huynh cứ từ từ!” Ngô Trung Quế vẫn nét mặt bình tĩnh, cho dù có thiên quân vạn mã hắn cũng không biến sắc.
Muốn đánh bại Trấn Hải Thành cần phải thực hiện theo 4 bước sau.
Thứ nhất phân chia các cánh quân thành 4 quân đoàn chủ lực. tiến hành chiếm đánh các đảo nho xung quanh khu vực.
Thứ hai điều các chiến thuyền tiến hành phong tỏa vùng lãnh hải xung quanh Cô Tô đảo và Cát Bà đảo.
Thứ ba đem 3 cánh quân đánh mạnh vào Cô Tô đảo, phải đánh từ 3 hướng khác nhau, làm phân tán lực lượng địch nhân. Cố gắng trong 2 ngày phải chiếm được cô tô đảo.
Đội quân còn lại không tham chiến, thế nhưng phải kiềm chế được lực lượng quân đội trấn hải thành từ Cát Bà đánh sang.
Sau khi chiếm được Cô Tô đảo, thì dồn tất cả lực lượng áp lên Cát Bà đảo. đảo này khá lớn, chúng ta có thể đóng quân dùng chiến thuật đánh lâu, chắc bền. chỉ cần phong tỏa được đường biển, bọng chúng không thể nào thoát ra, chúng ta cứ việc bào mòn sinh lực chúng. Vậy sẽ có một ngày chúng ta sẽ chiếm được Trấn Hải Thành.
Ngô Trung Quế hào khí ngất trời khi bày ra mưu đồ của mình. Hai lão già còn lại nghe đến mắt phát sáng. Thế nhưng ngay sau đó Lưu Kim Tinh lại có một chút do dự nói ra
“Tuy kế hoạch hoàng hảo, thế nhưng có một điểm mấu chốt là chúng ta phải dùng tư nguyên của mình để đắp vào cuộc chiến này. Cái giá cũng quá lớn đi.”
“ Lưu Kim Tinh! Từ khi nào ngươi giả bộ là một tên nhà nghèo vậy? tứ đại gia tộc chúng ta thiếu gì? tiền tài, quyền lực, hay là thăng cấp tiểu thành, ta nói tới đây chắc ngươi cũng hiểu!” Tưởng Trùng Khánh âm trầm nói.
“tốt! cứ theo như vậy mà làm! Chúng ta ra ngoài gặp Tôn lão đầu một phen.” Lưu Kim Tinh nói xong thì ngay lập tức biến thành một màn ánh sáng biến mất.
……………………………………………………………………………………………….
Hoàng Kỳ Phương vẫn không hề hay biết kế hoạch của đám người kia đã thay đổi. thế nhưng đám người kia lại không biết chính kế sách mới của bọn họ đã tạo ra một khoảng không dể thở cho Hoàng Kỳ Phương thực hiện toàn bộ kế hoạch của mình.
Tiểu Kim ngày hôm qua lập được một đại công lớn 500 Thiếc Quy bất phàm giúp cho Hoàng Kỳ Phương không ít chuyện, hơn nữa Hùng Phong đã trưởng thành hơn trong các trận chiến gần đây.
Hiện tại dưới tay Hùng Thiếu đã có 3000 quân lính cấp 3. Trong đó có 1000 Hoàng Bộ, 500 Diệm Cung, 500 Hoàng Cung, 500 Hoàng Kỵ và 500 Thánh Thương. Với 3000 quân tổng hợp này, thì đấu với 2 vạn quân không phải là vấn đề gì quan trọng.
Thế nhưng lúc này bên cạnh hắn còn có một người phụ nữa khác, mặc trường bào mưu thần, đây không ai khác chính là Bích Phương người yêu của hắn.
Sau khi 3 tháng điều trị thì Bích Phương đã tỉnh, tuy rất yếu ớt, thế nhưng dưới sự chăm sóc nhiệt tình của Hùng Phong chẳng mấy chốc nàng đã khỏe hẳn.
Để tránh trường hợp tương tực xảy ra nên Hùng Phong đã không cho phép nàng về lại khu nhà của bên Quận 4. Mà trực tiếp ở lại khu căn hộ cao cấp.
Lúc này đám người không còn bộ dáng ngạo mạn tự cao như trước nữa mà lâm vào trầm tư. Quả thật lần này bọn họ đã đánh giá thấp cái Trấn Hải Thành kia rồi. trong một đêm ám sát 87 tên thống lĩnh, chưa tính là hơn 500 binh sĩ phòng vệ. đây là đội quân có thực lực mạnh như thế nào, mới có thể làm được điều như vậy.
“hừ! lão Tôn kia! lần này lão ta tổn thất cũng bộn!” Tưởng Trùng Khánh dường như thấy người gặp họa lão rất là vui mừng.
Quả thật ngày hôm qua tổn thất thực lực nhiều nhất chính là Tôn Trạch Bình rồi, ngoài việc lão bị bỏ mạng thì 1/3 chiến thuyền xuất kích đuổi theo đã không thấy trở về, hẳn la lành ít dữ nhiều, hơ nửa 87 tên thống lĩnh bị giết kia đa phần đều là người của 2 lão già kia Lưu Kinh Tinh và Tôn Trạch Bình. Còn quân của hắn cùng Ngô Trung Quế thì đóng tại Nam và Bắc Doanh, không một chút ảnh hưởng.
Mà sau khi Tôn Trạch Bình bị giết thì đội quân của hắn mang theo cũng bị ngõm luôn, chỉ còn 70% sĩ khí, sức tân công cũng bị giảm mạnh. Xem ra liên quân tứ đại công hội chỉ còn 3 mà thôi.
Ba tên già đời này tuy luôn kích nhau thế nhưng gặp chuyện thì những tên này cũng không phải dạng vừa. tuy trong đêm qua chưa lộ tẩy thực lực của Trấn Hải Thành thế nhưng đám người cũng nhận biết được sơ sơ thực lực của đám man di này.
“ đây không phải là lúc kích nhau!” Lưu Kim Tinh giọng lạnh nhạt thế nhưng sắc mặt của lão khá là đen.
“xem đám man di này không đơn giản! trong vô thanh vô tức xâm nhập quân doanh chúng ta mà không một ai phát hiện, nếu không có lệnh điều binh, thì ngay cả đám lính canh phòng củng không biết được sự việc” Ngô Trung Quế âm trầm nói ra.
“hừ! đây không phải là bọn đám phế vật vô tích sự kia gây ra sao? đám con cháu nhà họ Tôn ngoài việc ăn chơi lêu lỏng tán gái ra thì có làm được trò trống gì!” Tưởng Trùng Khánh không ngại vịt chết sợ nước sôi mà nói ra.
“ miệng đàn bà chợ búa,” Lưu Kim Tinh hừ lạnh. Sau đó làm ngơ Tưởng Trùng khánh.
“không có Tôn Trạch Bình nơi này hẳn là chúng ta không thể điều động 2 vạn 3 ngàn quân còn lại của hắn. xem ra dùng thế cường công đánh nhanh thắng nhanh không được khả thi, chúng ta cần phải đề ra một phương án tối ưu nhất.” Lưu Kim Tinh lúc này rất là kiên định.
“ Lưu Huynh! Tuy chúng ta là đối thủ của nhau cũng chừng mấy chục năm rồi, điểm nhỏ này bọn tôi cũng biết, thế nhưng làm cách nào, thì phải nhìn ý kiến của nhưng người trẻ tuổi như Ngô Trung Quế đây.” Tưởng Trùng Khánh vẫn cái bộ dạng cà lơ phất phơ nói.
Lưu Kim Tinh thì cứ mặt kệ cái tên già khọm kia, mà chăm chú nhìn Ngô Trung Quế.
Ngô Trung Quế lúc này cũng an tỉnh, thể hiện khí độ rỏ ràng của một vị thống lĩnh một tập đoàn lớn, khí thế vô hình phát ra.
“ theo như hoạch định tứ đại công hội chúng ta quyết đánh nhanh thắng nhanh trong vòng 10 ngày tiêu diệt toàn bộ cứ điểm của Trán Hải Thành, thế nhưng lại không quá khả thi. Đối phương đã chiếm lĩnh nơi này khá lâu, biết được vị trí địa lý, các nơi hiểm trở, bãi đá ngầm, sương mù,… còn chúng là dân mới, không rành về hải chiến, cũng như địa hình.
Thứ hai, là chúng ta quá khinh địch, tuy địch nhân chỉ là một thế lực nhỏ, trong một nước bé bằng hạt tiêu, thế nhưng khu vực bọn chúng không ngừng xuất hiện ra những điểm dị thường. ví như thiên hạ đệ nhất thôn, thiên hạ đệ nhất trấn và thiên hạ đệ nhất thành, các danh hiệu chỉ toàn tập trung vào cái vùng khỉ ho cò gáy này. Thử nghĩ xem, có phải là điều bất thường hai không.
Thứ ba, hôm qua trong vô thanh vô tức tiêu diệt gần ngàn người, mà trong quân doanh chúng ta không phát hiện một chút mảy may. Chỉ có một trường hợp duy nhất xảy ra là Trấn Hải Thành đã huấn luyện thành công binh chủng cấp 4. Nói chính xác hơn là Thích Khách cấp 4. ( ở đây đám người này chưa lên binh cấp 4 nên không biết binh chủng về sau tên gọi là gì, chỉ phỏng đoán).
Lúc này 2 lão già còn lại mới thất sắc “ Binh chủng cấp 4” Lưu Kim Tinh thì thào.
Trong lần đại chiến càn quét quân khăn vàng, hắn đả từng nhìn thấy một chi binh chủng cấp 4 kỵ binh của Viên Thiệu, đội quân này chỉ có 1000 quân mà thôi, trang bị toàn là tinh phẩm lục trang. Thế nhưng khí thế do 1000 kỵ binh cấp 4 tạo ra có thể chống đối với 10.000 kỵ binh cấp 3. Có thể nói địch 100 mà không hề bị yếu thế.
Cái mà hắn nhìn thấy chính là Phiêu Kỵ kỵ binh cấp 4 thiên về tốc độ và chiến pháp. Sát thương cực cao trên chiến trường, thế nhưng phòng thủ lại yếu. đây chính là kỵ binh cấp 4 thông thường mà thôi.
“binh chủng sát thủ, là binh chủng đặc thù, tỷ lệ chuyển chức từ cung binh phải nói là khó khăn 0.1% cũng không tới. vậy mà địch nhân lại có một chi đội quân sát thủ cấp 4. Đây là bậc trâu bò cỡ nào thành chủ. Tài lực, vật lực. làm sao mà tên thành chủ thần bí này có.
Phải nó để duy trì 14 vạn quân tham chiến lần này, một ngày bọn họ phải tiêu hao ít nhất 20 vạn đơn vị lương thực, mà giá lương thực lúc này lại tăng lên đáng kể, do sức hút quá lớn, lượng cung không đủ cầu 35 đồng một đơn vị. vậy cũng sơ sơ một này tiêu hao 70 tiền đồng.
Tiền với đám người này cũng không tính là quan trọng cho lắm. 70 vạn tiền đồng tương đương với 700 vàng mà thôi. Qui ra tiền thì cũng khoảng 700 triệu, số tiền cũng không phải là khoảng quá lớn, 10 ngày nửa tháng thì không nói gì, thế nhưng 1 tháng, 2 tháng thì sao, con số tiêu phải cực lớn.
“ như vậy! ý cậu là sao? chẳng lẻ chúng ta phải rút quân, như vậy còn đây mặt mũi của người Hoa Hạ chúng ta nữa!” Lưu Kim Tinh thồn thứ nói.
“ không! không! Không!” Ngô Trung Quế lắc lắc đầu.
“ đây chỉ là suy đoán, nhưng cũng chỉ 70% nắm chắc mà thôi. Tuy địch nhân mạnh, thế nhưng không phải không có cách giải quyết.”
“nhìn trên Hải Đồ! Đây là Cô Tô đảo, còn đây là Cát Bà đảo. khoảng cách giửa hai đảo này là một ngày đi đường.” Ngô Trung Quế chỉ lên hải đồ mà nói.
“ mà xung quanh cũng có rất nhiều đảo nhỏ. Cũng có thể đóng quân được! nói xong hắn chỉ các đảo nhỏ xung quanh.”
“ mẹ! có rắm mau thả, ông không muốn ấp ấp mở mở như đàn bà!” Tưởng Trùng Khánh lại quái khí.
“ ha ha ha Tưởng huynh cứ từ từ!” Ngô Trung Quế vẫn nét mặt bình tĩnh, cho dù có thiên quân vạn mã hắn cũng không biến sắc.
Muốn đánh bại Trấn Hải Thành cần phải thực hiện theo 4 bước sau.
Thứ nhất phân chia các cánh quân thành 4 quân đoàn chủ lực. tiến hành chiếm đánh các đảo nho xung quanh khu vực.
Thứ hai điều các chiến thuyền tiến hành phong tỏa vùng lãnh hải xung quanh Cô Tô đảo và Cát Bà đảo.
Thứ ba đem 3 cánh quân đánh mạnh vào Cô Tô đảo, phải đánh từ 3 hướng khác nhau, làm phân tán lực lượng địch nhân. Cố gắng trong 2 ngày phải chiếm được cô tô đảo.
Đội quân còn lại không tham chiến, thế nhưng phải kiềm chế được lực lượng quân đội trấn hải thành từ Cát Bà đánh sang.
Sau khi chiếm được Cô Tô đảo, thì dồn tất cả lực lượng áp lên Cát Bà đảo. đảo này khá lớn, chúng ta có thể đóng quân dùng chiến thuật đánh lâu, chắc bền. chỉ cần phong tỏa được đường biển, bọng chúng không thể nào thoát ra, chúng ta cứ việc bào mòn sinh lực chúng. Vậy sẽ có một ngày chúng ta sẽ chiếm được Trấn Hải Thành.
Ngô Trung Quế hào khí ngất trời khi bày ra mưu đồ của mình. Hai lão già còn lại nghe đến mắt phát sáng. Thế nhưng ngay sau đó Lưu Kim Tinh lại có một chút do dự nói ra
“Tuy kế hoạch hoàng hảo, thế nhưng có một điểm mấu chốt là chúng ta phải dùng tư nguyên của mình để đắp vào cuộc chiến này. Cái giá cũng quá lớn đi.”
“ Lưu Kim Tinh! Từ khi nào ngươi giả bộ là một tên nhà nghèo vậy? tứ đại gia tộc chúng ta thiếu gì? tiền tài, quyền lực, hay là thăng cấp tiểu thành, ta nói tới đây chắc ngươi cũng hiểu!” Tưởng Trùng Khánh âm trầm nói.
“tốt! cứ theo như vậy mà làm! Chúng ta ra ngoài gặp Tôn lão đầu một phen.” Lưu Kim Tinh nói xong thì ngay lập tức biến thành một màn ánh sáng biến mất.
……………………………………………………………………………………………….
Hoàng Kỳ Phương vẫn không hề hay biết kế hoạch của đám người kia đã thay đổi. thế nhưng đám người kia lại không biết chính kế sách mới của bọn họ đã tạo ra một khoảng không dể thở cho Hoàng Kỳ Phương thực hiện toàn bộ kế hoạch của mình.
Tiểu Kim ngày hôm qua lập được một đại công lớn 500 Thiếc Quy bất phàm giúp cho Hoàng Kỳ Phương không ít chuyện, hơn nữa Hùng Phong đã trưởng thành hơn trong các trận chiến gần đây.
Hiện tại dưới tay Hùng Thiếu đã có 3000 quân lính cấp 3. Trong đó có 1000 Hoàng Bộ, 500 Diệm Cung, 500 Hoàng Cung, 500 Hoàng Kỵ và 500 Thánh Thương. Với 3000 quân tổng hợp này, thì đấu với 2 vạn quân không phải là vấn đề gì quan trọng.
Thế nhưng lúc này bên cạnh hắn còn có một người phụ nữa khác, mặc trường bào mưu thần, đây không ai khác chính là Bích Phương người yêu của hắn.
Sau khi 3 tháng điều trị thì Bích Phương đã tỉnh, tuy rất yếu ớt, thế nhưng dưới sự chăm sóc nhiệt tình của Hùng Phong chẳng mấy chốc nàng đã khỏe hẳn.
Để tránh trường hợp tương tực xảy ra nên Hùng Phong đã không cho phép nàng về lại khu nhà của bên Quận 4. Mà trực tiếp ở lại khu căn hộ cao cấp.
Danh sách chương