“ Lui Quân! Lui quân, toàn bộ rút lui!” Sa Khương hét lớn, ngay lập tức, tất cả binh sĩ của hắn liền nhận lệnh, bỏ chạy về hậu doanh.
“ may đuổi theo, mau mau đuổi theo! Nhanh đi bọn man di ngu xuẩn kia!” trong lòng Sa Khương không ngừng cầu nguyện a!.
Thế nhưng đại quân Đặng Lâm cũng vẫn không có đuổi theo mà hắn tự mình dẫn số quân còn lại tập hợp thành một thể thống nhất.
“ bọn Loạn Quân khăn vàng chắc chắn triển khai gian kế dụ chúng ta vào cạm bẫy, tất cả đề phòng.” Đặng Lâm hét lớn, đồng thời thi triển kỹ năng [Thiên Mệnh].
Hư ảnh đế vương lại một lần nữa hiện lên, ánh sáng chói lóa tập trung rất nhiều ánh mắt.
Trên sườn núi, giống như nhận lệnh, Thanh Ngọc cùng Sĩ Hoàn ngay lập tức, triệu tập binh mã đánh vào sườn bên Trái đại quân Sa Khương.
Còn 3 thủ lỉnh của tam đại công hội thì đứng phẫn ra ngơ ngác nhìn hư ảnh đế vương kia, trong thâm tâm bất chợt nổi lên một cỗ xúc động không thề kiềm chế được.
“ đó là cái gì, kỹ năng gì, cấp bậc, tư chất phải trâu chó đến cỡ nào mới có kỹ năng như thế. Đế vương. Ma Kỳ thật không phải là nhân vật đơn giản.
Nghe tiếng giết từ sườn bên trái vang đến, Sa Khương sợ mất mật, nhanh chóng tập hợp quân còn lại triển khai đội hình phòng thủ.
Lúc này tam đại thống lĩnh nhìn trận thế nghiên về một bên liền hung hăng máu cho lên, định thần lại một chut rồi cùng theo sau Thanh Ngọc mà liều mạng xông tới, sĩ khí quân khăn vàng đã xuống, bọn chúng đã vào thế gọng kiềm, chỉ có thằng ngu mới không kiếm chén canh quân công, chiến tích này.
Nhìn một đám quân từ trên sường băng băng chạy xuống, khóe miệng Sa Khương giật giật, bao nhiêu đó quân lính cũng hơn 1 vạn quân a.
“ thằng khốn, tao xem mày có chịu nổi đã kích này không.”
“ Cánh trái phòng vệ! Lý Toan. [ Tên Lạc]” Sa Khương gầm lên, không có một chút nào sa sút tinh thần mà vô cùng hưng phấn, khí thế xung thiên.
Lý toan võ tướng cấp 3 là tam chỉ huy Hà Bi trấn, thống lĩnh toàn bộ cung binh. Kỹ năng [ Tên Lạc] là một kỹ năng trung cấp, cho phép cung binh tấn công cùng một lúc, đồng thời gia tăng 210% sát thương. Kỹ năng này còn cao cấp hơn cả kỹ năng [ Tiễn Vũ] của quân đội Đặng Lâm.
Thanh Ngọc cùng Sĩ Hoàn xung phong tuyến đầu, đứng mũi chịu sào. “ tất cả Chắ khiên” Sĩ Hoàn hét lớn.
“ rào! Rào! rao! Keng keng keng” như một cái mai rùa đám quân Thủy Bộ an toàn trong những lớ[ khiên cứng rắn hơn nữa còn có phủ sách lược tăng phòng thủ, cũng như trang bị lam trang, tăng phòng ngự đáng kể, thế nhưng kỹ năng trung cấp [ Tên Lạc] cũng không phải dạn vừa, gia tăng 210% sát thương, khiến không ít quân của nàng nằm xuống, ít nhất cũng 200 tên.
Quân của tam đại công hội đứng hàng sau, thương tổn không có cao, thừa lúc kỹ năng của đối phương chưa kịp hồi thì nhanh chóng xông lên tuyến đầu trực diện dụng độ với quân Sa Khương.
“ Mã mẹ nó! hố cha. Đám quân thủy bộ, thật trâu bò” Sa Khương hét lên.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜVô ๖ۣۜTà ๖ۣۜTeam
“ Lý Bác! [ Bộc Viêm]”
Lý Bác là một thuật sĩ Nhị thống lĩnh Hà bi trấn.
Kỹ năng [Bộc Viêm] thuộc hỏa hệ tấn công trên phạm vi rộng 50x50m. gây hiệu ứng nổ và sát thương lửa cực cao.
Nhận được lệnh Lý Bác ngay lập tức thio triển kỹ năng của mình. Hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm chú ngũ.
“ Oanh Oanh Oanh! Long long long!” Liên tiếp hơn chục vụ nỗ lớn nhỏ vang lên. Dường như muốn lật tung cả mặt đất.
“ Choáng! Thật sự là choáng!”
Đối với người của 3 công hội, đây là lần đầu tiên họ thấy một trận chiến kinh khủng đến thế này, quân khăn vàng sao lại có thực lực mạnh đến thế, kỹ năng thật là bá đạo. mặt đất bạo nổ, hỏa diễm đầy trời. đây làm sao cho người ta sống nữa.
Chỉ trong chớp mắt 1 vạn quân chỉ còn hơn 6000. Bọn họ tính húp chén canh miễn phí vậy mà. Hố, bị hố lần nữa.
“ giết xông lên giết chết hết bọn chúng, anh em chúng ta xung phong!” Sĩ hoàn rống lớn, thoát ra sự phòng vệ của những chiếc khiên, trang phục Một màu hoàng kim chói lóa nỗi bật giữa đám đông.
Sau khi nhìn thấy đại chiêu bên Sa Khương vừa được tung ra, Đặng Lâm nhanh chóng ra lệnh tiến công.
ầm ầm như vũ bão, 1 vạn quân trực tiếp xông vào.
Chính diễn lẫn bên sườn trái đều bị bao vây. Sa Khương có chút loạn, hắn liền cắn răng.
“ Lui binh, thế địch rất mạnh lui về trấn thủ thành Hà Bi!” nói xong, hắn liền cùng mấy tên thân tính chỉ huy 1000 kỵ binh còn lại hướng về Hà Bi trấn mà chạy.
“ Cẩu Tặc chạy đi đâu! ở lại nạp mạng, chỉ huy Việt Đô công hội liều mạng truy theo, thế nhưng chỉ hơn 300 kỵ binh của hắn không làm gì được Sa Khương, hơn nữa còn bị hắn cắn ngược lại, khiến cho 300 kỵ binh chết gần một nữa.
Nhìn thấy Việt Đô ăn quả đắng, 2 tên còn lại cũng không có ý tứ đuổi theo Sa Khương mà cật lực chỉ huy quân sĩ điên cuồng chém giết thu thập quân công chiến tích.
Nhìn thấy Sa Khương bỏ chạy, Đặng Lâm cũng không có ý định đuổi theo, nhiệm vụ của hắn là tới đây thôi, còn chuyện khác đã có cánh quân khác lo rồi. 1 vạn 7 quân khăn vàng, quân đội của hắn cũng giết gần 1/2, chiến công, chiến tích, trang bị quả thật là nhiều vô số kể. tuy phần ngon nhất, là Sa Khương, Lý Bác, Lý Toan, nhưng tính tổng ra thì cũng ngang nhau vệ lợi ích. Hi vọng cô nàng kia không làm ta thất vọng.
Suy nghĩ miên mang một lát, hắn quyết định hôm nay phải về nhà ông nội giải quyết một số vấn đề. Hắn trong lòng thầm nghĩ. “ ông nội thật là kiếm cho hắn một cô gái, vậy mà cũng thật là bá khí a! hi vọng tới lúc đó ông nội không phát hoảng.”
……………………………………………………………………………………………………………..
Sa Khương một mực chạy về Hà Bi trấn, thế nhưng chỉ còn cách Hà Bi trấn 70 dặm thì gặp phải 2000 con trâu điên.
“ Ha ha ha ha! Sa Khương ta đợi ngươi lâu lắm rồi”. một vị tướng quân tráng kiện cưỡi trên thân một con Bạch Ngưu to lớn nói. Giọng nói của hắn ồm ồm chẳng khác gì một con trâu đang rống.
Ô Đằng đã đợi hắn gần nữa ngày, cuối cùng hắn cũng được ra sân. Trên tay cầm một thanh Liệt Phủ trang bị Hoàng Kim kết hợp với một con trâu trắng, nhìn hắn cực kỳ uy vũ.
Lúc này Sa Khương mặt tái nhợt, đôi mắt trừng trừng nhìn Ô Đằng.
“ Lý Toàn nhanh thông báo cho đại thủ lĩnh Lâu Liệt, viện trợ gấp nếu không hôm nay ta cũng phải bỏ mạng nơi đồng hoang núi vắng này!” Sa Khương nhanh chóng cho người đi trợ giúp.
Ô Đằng thấy thế cũng không có ý tứ ngăn cản mà cứ mặt co Lý Toàn thoát đi.
“ Ha ha ha Sa Khương, ta không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, mấy ngày trước bị đánh như một con chuột, phải trốn chui trốn nhủi. ngày hôm nay cũng chẳng khác gì. Ta thật bái thục, nhà ngươi, bị đánh hoài mà không chết.”
“ ta có một điều thắc mắc, có phải Sa Khương nhà ngươi là một con gián không?” sao đánh hoài không chết vậy.
Ô Đằng cô cùng chế giễu Sa Khương, nhằm mục đích câu giờ. Sa Khương cũng thế, hắn cũng phải câu giờ, câu càng lâu càng tốt, chỉ có 70 dăm, đại quân hành quân thần tốc, chỉ cần 2 giờ là đủ đuổi kịp, lúc đó hắn sẽ mạnh mẽ bạo lại tên trâu điên kia.
2000 Đằng Giáp Ngưu không ngừng vây quanh, bao vây lấy 1000 kỵ binh của Sa Khương, nhưng không có một chút ý tứ tấn công.
Lúc này Ô Mộc ngay lập tức thi triển kỹ năng của mình a. hắn lại gào lên thóa mạ, cái giọng chửi của hắn thật hùng hồn, chửi từ ông bà tới thân sinh phụ mẫu, ngay cả bà hàng xóm sống kế bên nhà hắn cũng lôi ra, huống chi là 18 đời tổ tông nhà Sa Khương.
Lần trước tại Hà Trường Trấn Sa Khương bị tên râu dê kia chửi muốn phun máu rồi, thế nhưng bây giờ lại bị nghe hắn mắn nữa, không lâu sau hắn nhịn không được mà phun máu ngay tại chỗ.
“ Báo! cấp báo! Sa Khương đại nhân bị phục kích tại Tam Hạ Khẩu,toàn quân bị diệt. hiện tại Sa Khương đại nhân đang bị vây lại Lam Lâm Lĩnh. Tình thế cấp bách!” Lý Toàn vọt vào Hà Bi trấn rống to.
Tại sãnh chính Hà Bi Trấn, Lâu Liệt ngồi tại vị trí trung tâm sắc mặt sa sầm. hừ lạnh “ Đồ ăn hại!”
“ Lý Bác đâu?” Lâu Liệt liền hỏi.
“ Lý Bác đang cùng Sa Khương đại nhân cố thủ, nếu ta không xuất quân chắn hẩn 2 vị đại nhân sẽ tử trận.” Lý Toàn không do dự mà nói tình hình.
“ bọn chúng có 2000 kỵ binh đằng giáp ngưu. Cùng một tên võ tướng cấp 3 trang bị hoàng kim.”
“ tàn quân Sa Khương còn lại bao nhiêu?”
“ hơn 1000 kỵ binh!”
Lâu Liệt liền nhắm mắt, đôi bàn tay siết chặt, liền đấm một phát lên mặt bàn, khiến cho chiếc bàn bằng gỗ lim trong phút chốc vỡ nát ra từng mảnh.
“Thụy Giang chuẩn bị xuất quân, mang theo 3000 kỵ binh cùng 3000 thương binh, nhanh chóng tập hợp đội hình, theo ta xuất phát giải cứu Sa Khương cùng Lý Bác!” Lâu Liệt quyết tâm hét lớn ra lệnh.
“ Lý Toan, ngươi hãy nghĩ ngơi giữ sức, không lâu nữa hẳn là có một cuộc đại chiến qui mô lớn đấy”
“ Vâng Đại nhân”.
20 phút sau từ cửa trấn phóng ra 6000 quân đây là hơn phẩn nữa số quân đóng trú tại Hà Bi trấn. dẫn đầu là Lâu Liệt, sau lưng hắn là một vị văn nhân Thụy Giang quân sư của hắn, giữ vị trí thứ hai tại Hà Bi Trấn.
Đại quân nhanh chóng xuất kích, hướng về Lam Lâm Lĩnh lĩnh. Vừa vượt hết vùng đồng bằng, tiến vào khu rừng rậm.
“ Gur! Gru Gru! Rống rống rống!” ngay lập tức có tiếng thú rừng vang lên.
“ Ầm Ầm Ầm Ầm!” mặt đất dường như rung chuyển, từ trong bụi rậm lao ra 30 con voi chiến to khỏe.
“ Địch Tập, địch tập! Thụy Giang hét lớn!” lấy thể chất văn nhân của hắn thì làm sao chống chọi với khí thế hùng hổ của đám súc vật kia. Ngay lập tức hắn bị ngã ngựa hoảng sợ nấp sau lưng Lâu Liệt
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜVô ๖ۣۜTà ๖ۣۜTeam
“ may đuổi theo, mau mau đuổi theo! Nhanh đi bọn man di ngu xuẩn kia!” trong lòng Sa Khương không ngừng cầu nguyện a!.
Thế nhưng đại quân Đặng Lâm cũng vẫn không có đuổi theo mà hắn tự mình dẫn số quân còn lại tập hợp thành một thể thống nhất.
“ bọn Loạn Quân khăn vàng chắc chắn triển khai gian kế dụ chúng ta vào cạm bẫy, tất cả đề phòng.” Đặng Lâm hét lớn, đồng thời thi triển kỹ năng [Thiên Mệnh].
Hư ảnh đế vương lại một lần nữa hiện lên, ánh sáng chói lóa tập trung rất nhiều ánh mắt.
Trên sườn núi, giống như nhận lệnh, Thanh Ngọc cùng Sĩ Hoàn ngay lập tức, triệu tập binh mã đánh vào sườn bên Trái đại quân Sa Khương.
Còn 3 thủ lỉnh của tam đại công hội thì đứng phẫn ra ngơ ngác nhìn hư ảnh đế vương kia, trong thâm tâm bất chợt nổi lên một cỗ xúc động không thề kiềm chế được.
“ đó là cái gì, kỹ năng gì, cấp bậc, tư chất phải trâu chó đến cỡ nào mới có kỹ năng như thế. Đế vương. Ma Kỳ thật không phải là nhân vật đơn giản.
Nghe tiếng giết từ sườn bên trái vang đến, Sa Khương sợ mất mật, nhanh chóng tập hợp quân còn lại triển khai đội hình phòng thủ.
Lúc này tam đại thống lĩnh nhìn trận thế nghiên về một bên liền hung hăng máu cho lên, định thần lại một chut rồi cùng theo sau Thanh Ngọc mà liều mạng xông tới, sĩ khí quân khăn vàng đã xuống, bọn chúng đã vào thế gọng kiềm, chỉ có thằng ngu mới không kiếm chén canh quân công, chiến tích này.
Nhìn một đám quân từ trên sường băng băng chạy xuống, khóe miệng Sa Khương giật giật, bao nhiêu đó quân lính cũng hơn 1 vạn quân a.
“ thằng khốn, tao xem mày có chịu nổi đã kích này không.”
“ Cánh trái phòng vệ! Lý Toan. [ Tên Lạc]” Sa Khương gầm lên, không có một chút nào sa sút tinh thần mà vô cùng hưng phấn, khí thế xung thiên.
Lý toan võ tướng cấp 3 là tam chỉ huy Hà Bi trấn, thống lĩnh toàn bộ cung binh. Kỹ năng [ Tên Lạc] là một kỹ năng trung cấp, cho phép cung binh tấn công cùng một lúc, đồng thời gia tăng 210% sát thương. Kỹ năng này còn cao cấp hơn cả kỹ năng [ Tiễn Vũ] của quân đội Đặng Lâm.
Thanh Ngọc cùng Sĩ Hoàn xung phong tuyến đầu, đứng mũi chịu sào. “ tất cả Chắ khiên” Sĩ Hoàn hét lớn.
“ rào! Rào! rao! Keng keng keng” như một cái mai rùa đám quân Thủy Bộ an toàn trong những lớ[ khiên cứng rắn hơn nữa còn có phủ sách lược tăng phòng thủ, cũng như trang bị lam trang, tăng phòng ngự đáng kể, thế nhưng kỹ năng trung cấp [ Tên Lạc] cũng không phải dạn vừa, gia tăng 210% sát thương, khiến không ít quân của nàng nằm xuống, ít nhất cũng 200 tên.
Quân của tam đại công hội đứng hàng sau, thương tổn không có cao, thừa lúc kỹ năng của đối phương chưa kịp hồi thì nhanh chóng xông lên tuyến đầu trực diện dụng độ với quân Sa Khương.
“ Mã mẹ nó! hố cha. Đám quân thủy bộ, thật trâu bò” Sa Khương hét lên.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜVô ๖ۣۜTà ๖ۣۜTeam
“ Lý Bác! [ Bộc Viêm]”
Lý Bác là một thuật sĩ Nhị thống lĩnh Hà bi trấn.
Kỹ năng [Bộc Viêm] thuộc hỏa hệ tấn công trên phạm vi rộng 50x50m. gây hiệu ứng nổ và sát thương lửa cực cao.
Nhận được lệnh Lý Bác ngay lập tức thio triển kỹ năng của mình. Hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm chú ngũ.
“ Oanh Oanh Oanh! Long long long!” Liên tiếp hơn chục vụ nỗ lớn nhỏ vang lên. Dường như muốn lật tung cả mặt đất.
“ Choáng! Thật sự là choáng!”
Đối với người của 3 công hội, đây là lần đầu tiên họ thấy một trận chiến kinh khủng đến thế này, quân khăn vàng sao lại có thực lực mạnh đến thế, kỹ năng thật là bá đạo. mặt đất bạo nổ, hỏa diễm đầy trời. đây làm sao cho người ta sống nữa.
Chỉ trong chớp mắt 1 vạn quân chỉ còn hơn 6000. Bọn họ tính húp chén canh miễn phí vậy mà. Hố, bị hố lần nữa.
“ giết xông lên giết chết hết bọn chúng, anh em chúng ta xung phong!” Sĩ hoàn rống lớn, thoát ra sự phòng vệ của những chiếc khiên, trang phục Một màu hoàng kim chói lóa nỗi bật giữa đám đông.
Sau khi nhìn thấy đại chiêu bên Sa Khương vừa được tung ra, Đặng Lâm nhanh chóng ra lệnh tiến công.
ầm ầm như vũ bão, 1 vạn quân trực tiếp xông vào.
Chính diễn lẫn bên sườn trái đều bị bao vây. Sa Khương có chút loạn, hắn liền cắn răng.
“ Lui binh, thế địch rất mạnh lui về trấn thủ thành Hà Bi!” nói xong, hắn liền cùng mấy tên thân tính chỉ huy 1000 kỵ binh còn lại hướng về Hà Bi trấn mà chạy.
“ Cẩu Tặc chạy đi đâu! ở lại nạp mạng, chỉ huy Việt Đô công hội liều mạng truy theo, thế nhưng chỉ hơn 300 kỵ binh của hắn không làm gì được Sa Khương, hơn nữa còn bị hắn cắn ngược lại, khiến cho 300 kỵ binh chết gần một nữa.
Nhìn thấy Việt Đô ăn quả đắng, 2 tên còn lại cũng không có ý tứ đuổi theo Sa Khương mà cật lực chỉ huy quân sĩ điên cuồng chém giết thu thập quân công chiến tích.
Nhìn thấy Sa Khương bỏ chạy, Đặng Lâm cũng không có ý định đuổi theo, nhiệm vụ của hắn là tới đây thôi, còn chuyện khác đã có cánh quân khác lo rồi. 1 vạn 7 quân khăn vàng, quân đội của hắn cũng giết gần 1/2, chiến công, chiến tích, trang bị quả thật là nhiều vô số kể. tuy phần ngon nhất, là Sa Khương, Lý Bác, Lý Toan, nhưng tính tổng ra thì cũng ngang nhau vệ lợi ích. Hi vọng cô nàng kia không làm ta thất vọng.
Suy nghĩ miên mang một lát, hắn quyết định hôm nay phải về nhà ông nội giải quyết một số vấn đề. Hắn trong lòng thầm nghĩ. “ ông nội thật là kiếm cho hắn một cô gái, vậy mà cũng thật là bá khí a! hi vọng tới lúc đó ông nội không phát hoảng.”
……………………………………………………………………………………………………………..
Sa Khương một mực chạy về Hà Bi trấn, thế nhưng chỉ còn cách Hà Bi trấn 70 dặm thì gặp phải 2000 con trâu điên.
“ Ha ha ha ha! Sa Khương ta đợi ngươi lâu lắm rồi”. một vị tướng quân tráng kiện cưỡi trên thân một con Bạch Ngưu to lớn nói. Giọng nói của hắn ồm ồm chẳng khác gì một con trâu đang rống.
Ô Đằng đã đợi hắn gần nữa ngày, cuối cùng hắn cũng được ra sân. Trên tay cầm một thanh Liệt Phủ trang bị Hoàng Kim kết hợp với một con trâu trắng, nhìn hắn cực kỳ uy vũ.
Lúc này Sa Khương mặt tái nhợt, đôi mắt trừng trừng nhìn Ô Đằng.
“ Lý Toàn nhanh thông báo cho đại thủ lĩnh Lâu Liệt, viện trợ gấp nếu không hôm nay ta cũng phải bỏ mạng nơi đồng hoang núi vắng này!” Sa Khương nhanh chóng cho người đi trợ giúp.
Ô Đằng thấy thế cũng không có ý tứ ngăn cản mà cứ mặt co Lý Toàn thoát đi.
“ Ha ha ha Sa Khương, ta không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, mấy ngày trước bị đánh như một con chuột, phải trốn chui trốn nhủi. ngày hôm nay cũng chẳng khác gì. Ta thật bái thục, nhà ngươi, bị đánh hoài mà không chết.”
“ ta có một điều thắc mắc, có phải Sa Khương nhà ngươi là một con gián không?” sao đánh hoài không chết vậy.
Ô Đằng cô cùng chế giễu Sa Khương, nhằm mục đích câu giờ. Sa Khương cũng thế, hắn cũng phải câu giờ, câu càng lâu càng tốt, chỉ có 70 dăm, đại quân hành quân thần tốc, chỉ cần 2 giờ là đủ đuổi kịp, lúc đó hắn sẽ mạnh mẽ bạo lại tên trâu điên kia.
2000 Đằng Giáp Ngưu không ngừng vây quanh, bao vây lấy 1000 kỵ binh của Sa Khương, nhưng không có một chút ý tứ tấn công.
Lúc này Ô Mộc ngay lập tức thi triển kỹ năng của mình a. hắn lại gào lên thóa mạ, cái giọng chửi của hắn thật hùng hồn, chửi từ ông bà tới thân sinh phụ mẫu, ngay cả bà hàng xóm sống kế bên nhà hắn cũng lôi ra, huống chi là 18 đời tổ tông nhà Sa Khương.
Lần trước tại Hà Trường Trấn Sa Khương bị tên râu dê kia chửi muốn phun máu rồi, thế nhưng bây giờ lại bị nghe hắn mắn nữa, không lâu sau hắn nhịn không được mà phun máu ngay tại chỗ.
“ Báo! cấp báo! Sa Khương đại nhân bị phục kích tại Tam Hạ Khẩu,toàn quân bị diệt. hiện tại Sa Khương đại nhân đang bị vây lại Lam Lâm Lĩnh. Tình thế cấp bách!” Lý Toàn vọt vào Hà Bi trấn rống to.
Tại sãnh chính Hà Bi Trấn, Lâu Liệt ngồi tại vị trí trung tâm sắc mặt sa sầm. hừ lạnh “ Đồ ăn hại!”
“ Lý Bác đâu?” Lâu Liệt liền hỏi.
“ Lý Bác đang cùng Sa Khương đại nhân cố thủ, nếu ta không xuất quân chắn hẩn 2 vị đại nhân sẽ tử trận.” Lý Toàn không do dự mà nói tình hình.
“ bọn chúng có 2000 kỵ binh đằng giáp ngưu. Cùng một tên võ tướng cấp 3 trang bị hoàng kim.”
“ tàn quân Sa Khương còn lại bao nhiêu?”
“ hơn 1000 kỵ binh!”
Lâu Liệt liền nhắm mắt, đôi bàn tay siết chặt, liền đấm một phát lên mặt bàn, khiến cho chiếc bàn bằng gỗ lim trong phút chốc vỡ nát ra từng mảnh.
“Thụy Giang chuẩn bị xuất quân, mang theo 3000 kỵ binh cùng 3000 thương binh, nhanh chóng tập hợp đội hình, theo ta xuất phát giải cứu Sa Khương cùng Lý Bác!” Lâu Liệt quyết tâm hét lớn ra lệnh.
“ Lý Toan, ngươi hãy nghĩ ngơi giữ sức, không lâu nữa hẳn là có một cuộc đại chiến qui mô lớn đấy”
“ Vâng Đại nhân”.
20 phút sau từ cửa trấn phóng ra 6000 quân đây là hơn phẩn nữa số quân đóng trú tại Hà Bi trấn. dẫn đầu là Lâu Liệt, sau lưng hắn là một vị văn nhân Thụy Giang quân sư của hắn, giữ vị trí thứ hai tại Hà Bi Trấn.
Đại quân nhanh chóng xuất kích, hướng về Lam Lâm Lĩnh lĩnh. Vừa vượt hết vùng đồng bằng, tiến vào khu rừng rậm.
“ Gur! Gru Gru! Rống rống rống!” ngay lập tức có tiếng thú rừng vang lên.
“ Ầm Ầm Ầm Ầm!” mặt đất dường như rung chuyển, từ trong bụi rậm lao ra 30 con voi chiến to khỏe.
“ Địch Tập, địch tập! Thụy Giang hét lớn!” lấy thể chất văn nhân của hắn thì làm sao chống chọi với khí thế hùng hổ của đám súc vật kia. Ngay lập tức hắn bị ngã ngựa hoảng sợ nấp sau lưng Lâu Liệt
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜVô ๖ۣۜTà ๖ۣۜTeam
Danh sách chương