Hoàng Kỳ Phương liền ồ lên một tiếng kinh ngạc, không ngờ quần đảo Bạch Long Vĩ lại đến 138 đảo lớn nhỏ. Và nàng chắc hẳn là cái doanh trại thủy tặc Bạch Long kia nằm trên đảo Bạch Long Vĩ.
Tên Cá Chình này tuy chỉ là em trai của một tên thủ hạ, thế nhưng trong tay hắn đã có 3 chiến thuyền, chẳng bù nàng trên tay không có một cái, phải xài thuyền đánh cá, tính ra cũng thật là mất mặt.
Nhìn cái bộ dáng lợn chết không hề sơ nước sôi của Cá Chình, Hoàng Kỳ Phương không khỏi cười thầm, trong cái đầu óc tinh ranh của nàng đang dần dần toan tính một kế hoạch nào đó.
Trong vòng nửa giờ sau đó hương thôn trên đảo đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hoàng Kỳ Phương đã trực tiếp chiến lĩnh thôn này làm căn cứ, cũng như đặt nền móng cho kế hoạch sắp tới.
Tuy ban đầu thôn dân còn có chút tinh thần chống lại, thế nhưng sự chống cự của bọn họ không được gì, thiên bi trong văn phòng trưởng thôn, bi đánh nát, tất cả thôn dân đều trở thành lưu dân, tuy phẩm chất thôn trang này không cao, thế nhưng kiến thôn lệnh vẫn là kiến thôn lện, bất cứ ở nơi đâu đều có giá trị liên thành.
Thôn trấn mới xây được đặt tên là Hải Nguyệt thôn, tuy Hải Nguyệt thôn có nhân lực, tài lực vượt trội, trong thời gian ngắn có thề tăng cấp làm hương trấn. thế nhưng Hải Nguyệt thôn vẫn không hề có động tỉnh tăng cấp thậm chí quân đội không thèm phát triển, chủ yếu tập trung vào lĩnh vực khai thắc thủy sản và sản xuất lương thực.
Tạm gác tình hình ngoài khơi, hiện tại hôm nay là ngày thứ ba, chính là ngày phủ thái thủ mở tiệc chiêu đãi khách, nhằm mục đích tôn vinh và truy phong cho các nhân vận, đoàn đội có chiến tích cao trong làn thảo phạt khăn vàng vừa rồi.
Tuy bữa tiệc bắt đầu vào lúc tối, thế nhưng từ sáng sớm đã có không ít người tụ tập chuẩn bị trang phục đi lễ rồi.
Hôm nay thành Giao Chỉ trở nên tất bật dị thường, an ninh cũng được siết chặt kỹ càng, mỗi người du nhập vào thành Giao Chỉ đầu phải lộ rõ mặt, đồng thời phải ghi danh đầy đủ họ tên, tên thôn trấn, và khu vực thôn trấn.
Người chơi và các đại công hội lớn đều đã đến đống đủ, bọn họ không ngừng chào hỏi đồng thơi vuốt mông ngựa lẫn nhau, đồng thời là khoe khoang cự đại, những thành tích mà mình đạt được, tỷ như giết được bao nhiêu tên khăn vàng, giết được bao nhiêu chiến tích, rồi phổng đoán xem ai là người có khả năng giành quán quân, còn đoán xem phần thưởng giải nhất là gì. Nói chung bọn họ bàn luận cực kỳ vui vẽ.
Thế nhưng tại một quán trà cách phủ thái thú không xa, từ trên lầu hai có thề nhìn thấy bao quát tràng cảnh toàn khu vực trước cổng phủ thái thú. Hùng Vũ cùng 4 người khác đang ngồi ở đó quan sát xung quanh. Trông nét mặt Hùng Vũ thì chẳng có chút nào hào hứng mà đó chính là dáng vẽ cực kỳ đăm chiêu và khó chịu.
“ có phát hiện bọn họ không?” Hùng Vũ sắc mặt âm trầm.
“ vẫn chưa, bọn trinh sát không ngừng quan sát các khu vực như truyền tống trận, cổng thành, cổng phủ thái thú, nhưn vẫn không hề có dấu hiệu của bọn họ.” một tên tùy tùng đứng phía sau báo cáo.
“ còn bao lâu nữa là đến bữa tiệc!” Hùng Vũ lại hỏi.
Kế bên hắn cô thư ký xinh đẹp từng đi theo Hùng Phong nhanh nhảu trả lời với ánh mắt si mê “ còn khoảng 30 phút nữa.”
Hùng Vũ nhắm mắt lại, đôi bàn tay không ngừng gõ vào nhau tạo thành những âm thanh bôm bốp. trong nháy mắt hắn mở mắt ra, đôi mắt lóe lên tinh quang, đồng thơi mang tho một sát khí nhàn nhạt.
“ rút lui! Toàn quân rút lui!” giọng hắn cực lạnh ra lệnh.
4 người theo hắn bỗng nhiên ngơ ngác, tên thanh niên đi theo không nhịn được liền hỏi. “ tại sao! Chúng ta chiếm được một cái trấn, hơn nữa chiến tích cực cao, trong lần luận công ban thưởn lần này chí ít xếp hạng cũng ở top 20. Vậy sao chúng ta lại phải bỏ?”
“ lời ta nói! Các ngươi không nghe à, không tuân lệnh thì cút, không ý kiến.” giọng hắn cực lạnh, thể hiện tái độ kiên quyết.
Trong lòng Hùng Vũ luôn có một cỗ hoài nghi cực lớn, từ sau khi hắn nhiều lần thất bại hắn đã nhận ra một điều NPC trong gmae này cực kỳ nguy hiểm, hơn nửa trong thời gian gần đây hắn cũng tìm hiểu cái tên Sĩ Nhiếp này trong sữ sách. Trong sách ghi, Sĩ Nhiếp là một tên tham quan ô lại, mang chủ nghĩa Hán tộc cực cao, tuy không tuân theo triều đình Nhà Hán, thế nhưng đối với bọn nam tộc bản địa không ngừng đàn áp cướp bóc. Cho tới khi Tôn Quyền bình định khu vực Giao Châu, Sĩ Nhiếp với thái độ tham sống sợ chết, sau mấy lần giao chiến cuối cùng hắn bị Tôn Quyền giết trong một bữa tiệc Hồng Môn Yến.
Sau khi điều tra kỹ càng, và trong những thái đội và hành động trước đây của Sĩ Nhiếp, hắn chắc chắn 70% đây là một cái bẫy cự đại. chính vì vậy hắn đợi hai nhân vật mà hắn xem chính là kẽ mạnh nhất. nếu hai tên này đi vào, thì hẳn suy tính của hắn sai, còn hai tên này không xuất hiện thì bữa tiệc này là một cái bẫy.
Tuy hắn không biết chân diện mục của 2 tên kia thế nhưng danh tiếng và cái thần bí của hai người này, khiến hắn có một lòng tin mãnh liệt về hai người này. Bọn họ chính là Mà Kỳ và Tiên Lâm.
Trong tay chỉ có hơn 6 vạn quân mà công phá toàn bộ thành trấn thuộc Vô Biên thành, chỉ có những kẽ có đầu óc cực kỳ cao siêu mới có khả năng làm được như thế.
Tuy ban đầu thủ hạ của hắn thái độ có chút phản đối, thế nhưng về sau, khi biết được chuyện gì sảy ra trong phủ thành chủ. Lúc này đám thu hạ mới thật sự kính phục Hùng Vũ.
……………………………………………………………………………………………………….
Qua ngày không sau trên khắp diễn đàn trên mạng tất cả đều đăng một tin cực kỳ giật gân, Sĩ Nhiếp thái thú quận Giao Chỉ mở một Hồng Môn Yến, điên cuồng càng rở chiến đoạt người chơi. Những ai phản khán bị chịu tội phản ngịch, trực tiếp giết ngay tại chỗ, kẽ nào nghe theom thì bị doạt hầu hết thành trấn cướp được từ trong tay quân khăng vàng. Tiếng oán khóc dậy trời, Sĩ Nhiếp trở thành một cái tên ai ai cũng căm ghét, ai ai cũng phẫn hận.
Đồng thời vào lúc này chiến trường chính mở ra, quân binh khắp nơi đỗ về chiến trường chính,
tham gia sự kiện chính Hoàng Cân Chi Loạn, thảo phạt Hoàng Cân.
Sự kiện lúc này lấy bối cảnh
Tại mặt trận phía nam: Hoàng Phủ Tung cùng Chu Tuấn bị Ba Tài đánh bại ngay trận đầu, sau đó lui về Trường Xã, bị quân khăn vàng bao vây.
Mặt trận phía Bắc: tại vùng Ký Châu, đại quân do Lư Thực đang không ngừng giằng co với Thiên Công Đại Tướng Quân Trương Giác, bất phân thắng bại.
Quân đội khắp nơi đổ về hai chiến trường chính này, chia ra chủ tướng chính là:
Hoàng Phủ Tung – Trung Lang Tướng Quân.
Chu Tuấn – Trấn Tặc Trung Lang Tướng.
Tào Tháo – Kỵ Đô Úy
Trâu Tĩnh - ( Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi).
Tần Hiệt – Quận Trưởng Nam Dương
Tôn Kiên – Tá Quân Tư Mã
Từ Cầu – Thứ Sử Kinh Châu
Đào Khiêm – Thứ Sử Từ Châu
Quách Huân – Thứ Sử Kinh Châu.
Quách Điển – Thái Thú Cự Lộc
Trương Siêu – Biệt Bộ Tư Mã
Vương Doãn – Thái Thú Nhữ Nam.
Khí thế quân sự hừng hực như lửa, báo đài, truyền thông không ngừng đưa tin diễn biến chiến trận hằng này, nhưng trận chiến đấu còn được phát sóng trực tiếp sống động như phim truyền hình.
Thể loại này khống như một kiểu quảng cáo khác, nhưng cực kỳ tinh vi và tràn đầy cảm giác kích thích.
……………………………………………………………………………………………………..
Nhưng cách xa chiến trường, tận cùng khu rừng núi phía nam Tượng Quận, một cụm cứ điểm Thái Bình đạo đẵ thâm căn cố đế cắm một cọc rễ cực lớn tại đây. Trong vòng 1 tháng Thái Bình Trấn do Hình Trác chỉ đạo đã không ngừng phát triển, hiện tại Thái Bình Trấn đã là thành trấn cấp1, đồng thời còn có 3 thôn trấn phụ thục, tốc độ phát triển như thế này phải nói là cực nhanh, hơn nữa thuộc tính thôn trang trang cực kỳ bá đạo, quốc thái dân an gia tăng 30% sản lượng đồn thời dân tâm 100%. Càng khiến cho Thái Bình Trấn phát triển cực nhanh.
Dưới tay Hình Trác tuy có 2 danh tướng truyền thuyết của quân Khăng Vàng là Ba Tài cùng Bùi Nguyên Thiệu, thế nhưng thực lực các võ tướng khác cũng không yếu, tư chất thấp nhất cũng có tư chất cấp A.
Do một mực phát triển thôn trấn mà, người chơi ở khu vực lân cận đã đánh mùi được có một thôn trấn phát triển cực nhanh trong vùng khỉ ho cò gày này. Vì vậy khu vực Tượng Quận dần trở nên không được an tĩnh chút nào.
Đặt biệt là khu vực giáp với thung lũng Nàng Tiên địa bàn của Đặng Lâm, quân đội của Hình Trác đã không ít lần trạm trán với quân đội Đại Ngàn trấn, tuy chưa chính thức đánh nhau, thế nhưng hai bên đã không ngừng hăm he gầm gừ lẫn nhau.
……………………………………………………………………………………………………….
Lại nói về Đặng Lâm sau khi hắn hoàn thanh xong nhiệm vụ nhánh 1 nhiệm vụ thiên mệnh, thì công việc của hắn lại ngày càng bù đầu bù cổ, trong vòng 3 năm chiếm lấy Giao Chỉ thành, điều này hầu như là không thề với tình hình hiện tại, chí ít cũng phải qua phiên bản lần này mới có thể thoải mái.
Hơn nữa sau khi chiếm cứ được Vô Biên thành, hắn còn phải nhanh chóng quản lý cái thành này, vì hiện tại có rất nhiều thế lực đang dòm ngó đến Vô Biên Thành. Mà một mình hắn lại lo không xuể. Vì hắn quyết định một sự việc vô cùng trọng đại là thông báo cho ông nội mình một tiếng, để ông bố trí nhân thủ.
Ông nội hắn là một lão tướng lão thành cách mạng, tuy ông đã về hưu thế nhưng thủ hạ dưới quyền ông ngày trước vẫn còn nhiều lắm hơn nữa một mực trung thành.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
Tên Cá Chình này tuy chỉ là em trai của một tên thủ hạ, thế nhưng trong tay hắn đã có 3 chiến thuyền, chẳng bù nàng trên tay không có một cái, phải xài thuyền đánh cá, tính ra cũng thật là mất mặt.
Nhìn cái bộ dáng lợn chết không hề sơ nước sôi của Cá Chình, Hoàng Kỳ Phương không khỏi cười thầm, trong cái đầu óc tinh ranh của nàng đang dần dần toan tính một kế hoạch nào đó.
Trong vòng nửa giờ sau đó hương thôn trên đảo đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hoàng Kỳ Phương đã trực tiếp chiến lĩnh thôn này làm căn cứ, cũng như đặt nền móng cho kế hoạch sắp tới.
Tuy ban đầu thôn dân còn có chút tinh thần chống lại, thế nhưng sự chống cự của bọn họ không được gì, thiên bi trong văn phòng trưởng thôn, bi đánh nát, tất cả thôn dân đều trở thành lưu dân, tuy phẩm chất thôn trang này không cao, thế nhưng kiến thôn lệnh vẫn là kiến thôn lện, bất cứ ở nơi đâu đều có giá trị liên thành.
Thôn trấn mới xây được đặt tên là Hải Nguyệt thôn, tuy Hải Nguyệt thôn có nhân lực, tài lực vượt trội, trong thời gian ngắn có thề tăng cấp làm hương trấn. thế nhưng Hải Nguyệt thôn vẫn không hề có động tỉnh tăng cấp thậm chí quân đội không thèm phát triển, chủ yếu tập trung vào lĩnh vực khai thắc thủy sản và sản xuất lương thực.
Tạm gác tình hình ngoài khơi, hiện tại hôm nay là ngày thứ ba, chính là ngày phủ thái thủ mở tiệc chiêu đãi khách, nhằm mục đích tôn vinh và truy phong cho các nhân vận, đoàn đội có chiến tích cao trong làn thảo phạt khăn vàng vừa rồi.
Tuy bữa tiệc bắt đầu vào lúc tối, thế nhưng từ sáng sớm đã có không ít người tụ tập chuẩn bị trang phục đi lễ rồi.
Hôm nay thành Giao Chỉ trở nên tất bật dị thường, an ninh cũng được siết chặt kỹ càng, mỗi người du nhập vào thành Giao Chỉ đầu phải lộ rõ mặt, đồng thời phải ghi danh đầy đủ họ tên, tên thôn trấn, và khu vực thôn trấn.
Người chơi và các đại công hội lớn đều đã đến đống đủ, bọn họ không ngừng chào hỏi đồng thơi vuốt mông ngựa lẫn nhau, đồng thời là khoe khoang cự đại, những thành tích mà mình đạt được, tỷ như giết được bao nhiêu tên khăn vàng, giết được bao nhiêu chiến tích, rồi phổng đoán xem ai là người có khả năng giành quán quân, còn đoán xem phần thưởng giải nhất là gì. Nói chung bọn họ bàn luận cực kỳ vui vẽ.
Thế nhưng tại một quán trà cách phủ thái thú không xa, từ trên lầu hai có thề nhìn thấy bao quát tràng cảnh toàn khu vực trước cổng phủ thái thú. Hùng Vũ cùng 4 người khác đang ngồi ở đó quan sát xung quanh. Trông nét mặt Hùng Vũ thì chẳng có chút nào hào hứng mà đó chính là dáng vẽ cực kỳ đăm chiêu và khó chịu.
“ có phát hiện bọn họ không?” Hùng Vũ sắc mặt âm trầm.
“ vẫn chưa, bọn trinh sát không ngừng quan sát các khu vực như truyền tống trận, cổng thành, cổng phủ thái thú, nhưn vẫn không hề có dấu hiệu của bọn họ.” một tên tùy tùng đứng phía sau báo cáo.
“ còn bao lâu nữa là đến bữa tiệc!” Hùng Vũ lại hỏi.
Kế bên hắn cô thư ký xinh đẹp từng đi theo Hùng Phong nhanh nhảu trả lời với ánh mắt si mê “ còn khoảng 30 phút nữa.”
Hùng Vũ nhắm mắt lại, đôi bàn tay không ngừng gõ vào nhau tạo thành những âm thanh bôm bốp. trong nháy mắt hắn mở mắt ra, đôi mắt lóe lên tinh quang, đồng thơi mang tho một sát khí nhàn nhạt.
“ rút lui! Toàn quân rút lui!” giọng hắn cực lạnh ra lệnh.
4 người theo hắn bỗng nhiên ngơ ngác, tên thanh niên đi theo không nhịn được liền hỏi. “ tại sao! Chúng ta chiếm được một cái trấn, hơn nữa chiến tích cực cao, trong lần luận công ban thưởn lần này chí ít xếp hạng cũng ở top 20. Vậy sao chúng ta lại phải bỏ?”
“ lời ta nói! Các ngươi không nghe à, không tuân lệnh thì cút, không ý kiến.” giọng hắn cực lạnh, thể hiện tái độ kiên quyết.
Trong lòng Hùng Vũ luôn có một cỗ hoài nghi cực lớn, từ sau khi hắn nhiều lần thất bại hắn đã nhận ra một điều NPC trong gmae này cực kỳ nguy hiểm, hơn nửa trong thời gian gần đây hắn cũng tìm hiểu cái tên Sĩ Nhiếp này trong sữ sách. Trong sách ghi, Sĩ Nhiếp là một tên tham quan ô lại, mang chủ nghĩa Hán tộc cực cao, tuy không tuân theo triều đình Nhà Hán, thế nhưng đối với bọn nam tộc bản địa không ngừng đàn áp cướp bóc. Cho tới khi Tôn Quyền bình định khu vực Giao Châu, Sĩ Nhiếp với thái độ tham sống sợ chết, sau mấy lần giao chiến cuối cùng hắn bị Tôn Quyền giết trong một bữa tiệc Hồng Môn Yến.
Sau khi điều tra kỹ càng, và trong những thái đội và hành động trước đây của Sĩ Nhiếp, hắn chắc chắn 70% đây là một cái bẫy cự đại. chính vì vậy hắn đợi hai nhân vật mà hắn xem chính là kẽ mạnh nhất. nếu hai tên này đi vào, thì hẳn suy tính của hắn sai, còn hai tên này không xuất hiện thì bữa tiệc này là một cái bẫy.
Tuy hắn không biết chân diện mục của 2 tên kia thế nhưng danh tiếng và cái thần bí của hai người này, khiến hắn có một lòng tin mãnh liệt về hai người này. Bọn họ chính là Mà Kỳ và Tiên Lâm.
Trong tay chỉ có hơn 6 vạn quân mà công phá toàn bộ thành trấn thuộc Vô Biên thành, chỉ có những kẽ có đầu óc cực kỳ cao siêu mới có khả năng làm được như thế.
Tuy ban đầu thủ hạ của hắn thái độ có chút phản đối, thế nhưng về sau, khi biết được chuyện gì sảy ra trong phủ thành chủ. Lúc này đám thu hạ mới thật sự kính phục Hùng Vũ.
……………………………………………………………………………………………………….
Qua ngày không sau trên khắp diễn đàn trên mạng tất cả đều đăng một tin cực kỳ giật gân, Sĩ Nhiếp thái thú quận Giao Chỉ mở một Hồng Môn Yến, điên cuồng càng rở chiến đoạt người chơi. Những ai phản khán bị chịu tội phản ngịch, trực tiếp giết ngay tại chỗ, kẽ nào nghe theom thì bị doạt hầu hết thành trấn cướp được từ trong tay quân khăng vàng. Tiếng oán khóc dậy trời, Sĩ Nhiếp trở thành một cái tên ai ai cũng căm ghét, ai ai cũng phẫn hận.
Đồng thời vào lúc này chiến trường chính mở ra, quân binh khắp nơi đỗ về chiến trường chính,
tham gia sự kiện chính Hoàng Cân Chi Loạn, thảo phạt Hoàng Cân.
Sự kiện lúc này lấy bối cảnh
Tại mặt trận phía nam: Hoàng Phủ Tung cùng Chu Tuấn bị Ba Tài đánh bại ngay trận đầu, sau đó lui về Trường Xã, bị quân khăn vàng bao vây.
Mặt trận phía Bắc: tại vùng Ký Châu, đại quân do Lư Thực đang không ngừng giằng co với Thiên Công Đại Tướng Quân Trương Giác, bất phân thắng bại.
Quân đội khắp nơi đổ về hai chiến trường chính này, chia ra chủ tướng chính là:
Hoàng Phủ Tung – Trung Lang Tướng Quân.
Chu Tuấn – Trấn Tặc Trung Lang Tướng.
Tào Tháo – Kỵ Đô Úy
Trâu Tĩnh - ( Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi).
Tần Hiệt – Quận Trưởng Nam Dương
Tôn Kiên – Tá Quân Tư Mã
Từ Cầu – Thứ Sử Kinh Châu
Đào Khiêm – Thứ Sử Từ Châu
Quách Huân – Thứ Sử Kinh Châu.
Quách Điển – Thái Thú Cự Lộc
Trương Siêu – Biệt Bộ Tư Mã
Vương Doãn – Thái Thú Nhữ Nam.
Khí thế quân sự hừng hực như lửa, báo đài, truyền thông không ngừng đưa tin diễn biến chiến trận hằng này, nhưng trận chiến đấu còn được phát sóng trực tiếp sống động như phim truyền hình.
Thể loại này khống như một kiểu quảng cáo khác, nhưng cực kỳ tinh vi và tràn đầy cảm giác kích thích.
……………………………………………………………………………………………………..
Nhưng cách xa chiến trường, tận cùng khu rừng núi phía nam Tượng Quận, một cụm cứ điểm Thái Bình đạo đẵ thâm căn cố đế cắm một cọc rễ cực lớn tại đây. Trong vòng 1 tháng Thái Bình Trấn do Hình Trác chỉ đạo đã không ngừng phát triển, hiện tại Thái Bình Trấn đã là thành trấn cấp1, đồng thời còn có 3 thôn trấn phụ thục, tốc độ phát triển như thế này phải nói là cực nhanh, hơn nữa thuộc tính thôn trang trang cực kỳ bá đạo, quốc thái dân an gia tăng 30% sản lượng đồn thời dân tâm 100%. Càng khiến cho Thái Bình Trấn phát triển cực nhanh.
Dưới tay Hình Trác tuy có 2 danh tướng truyền thuyết của quân Khăng Vàng là Ba Tài cùng Bùi Nguyên Thiệu, thế nhưng thực lực các võ tướng khác cũng không yếu, tư chất thấp nhất cũng có tư chất cấp A.
Do một mực phát triển thôn trấn mà, người chơi ở khu vực lân cận đã đánh mùi được có một thôn trấn phát triển cực nhanh trong vùng khỉ ho cò gày này. Vì vậy khu vực Tượng Quận dần trở nên không được an tĩnh chút nào.
Đặt biệt là khu vực giáp với thung lũng Nàng Tiên địa bàn của Đặng Lâm, quân đội của Hình Trác đã không ít lần trạm trán với quân đội Đại Ngàn trấn, tuy chưa chính thức đánh nhau, thế nhưng hai bên đã không ngừng hăm he gầm gừ lẫn nhau.
……………………………………………………………………………………………………….
Lại nói về Đặng Lâm sau khi hắn hoàn thanh xong nhiệm vụ nhánh 1 nhiệm vụ thiên mệnh, thì công việc của hắn lại ngày càng bù đầu bù cổ, trong vòng 3 năm chiếm lấy Giao Chỉ thành, điều này hầu như là không thề với tình hình hiện tại, chí ít cũng phải qua phiên bản lần này mới có thể thoải mái.
Hơn nữa sau khi chiếm cứ được Vô Biên thành, hắn còn phải nhanh chóng quản lý cái thành này, vì hiện tại có rất nhiều thế lực đang dòm ngó đến Vô Biên Thành. Mà một mình hắn lại lo không xuể. Vì hắn quyết định một sự việc vô cùng trọng đại là thông báo cho ông nội mình một tiếng, để ông bố trí nhân thủ.
Ông nội hắn là một lão tướng lão thành cách mạng, tuy ông đã về hưu thế nhưng thủ hạ dưới quyền ông ngày trước vẫn còn nhiều lắm hơn nữa một mực trung thành.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
Danh sách chương