“ ha ha ha! Tôi có một giao dịch!” Đặng Lâm cũng không có sinh khí với Hoàng Kỳ Phương mà nói ra đề nghị của mình.
“ nói” Hoàng Kỳ Phương không nóng không lạnh.
“ lần trước khi hoàn thành nhiệm vụ thiên mệnh phần thưởng của tôi là bản vẽ nõ thần An Dương Vương.!” Lúc này thái độ của Đặng Lâm không có một chút cả rởn nào cả mà cực kỳ nghiêm túc.
“nỏ thần An Dương Vương!” Hoàng Kỳ Phương có chút không tin.
Đây chính mà một đại khí vang vọng một thời, ngăn cản bước tiến của quân Tần trong suốt nhiều năm.
Nỏ Thần hay còn gọi là Nỏ Liên Châu do Cao Lỗ chế tạo dưới thời Thục Phán An Dương Vương, và đươc đặt tên là Linh Quang Kim Trảo thần nỏ.
Nỏ thần bắn một lần được nhiều phát, mà các mũi tên được bịt bằng đồng nhọn, đầu mũi tên chia là 3 rãnh làm tăng diện tích vết thương. đây chính là một đại khí thời cổ đại khiến kẽ địch nghe tên là phải run sợ.
“ đúng! Bản vẻ đang trong tay tôi! Thế nhưng nguyên liệu chế tạo, thì tôi tạm thời không tìm ra. Tôi nghe nói cô đang phát triển thế lực trên biển, chúng ta cùng nhau hợp tác!” Đặng Lâm nghiêm túc nói.
“ như thế nào!”
“ tôi cho cô bản vẻ thế nhưng cô phải giao 50% số lượng thần nỏ sản xuất được, khi chết tạo tôi cũng cho người giám sát đê kiểm kê số lượng!”
“ nguyên liệu?” Hoàng Kỳ Phương không muốn dài dòng. Nõ Thần là một đại khí, hiện tại chiến thuyền của nàng có được đại khí như thế này, thì thống nhất Bạch Long Vĩ chính là một chuyện dễ như ăn bánh.
“ 20 Xích Mộc, 2 móng rùa Thiếc Qui và 1kg Gân Bạch Ngưu.”
Hoàng Kỳ Phương khi nghe tên 3 nguyên liệu thì trong đầu luôn hồi luân chuyển, lục lọi trong ctri1 nhớ phân bố của 3 nguyên liệu trên.
“ gân Bạch Ngưu! Tôi có thể lo được, Xích Mộc cũng đã có một chút manh mối! thế nhưng thiếc qui vì vẫn không có tin tức gì! Tôi từng xem sử sách thì Thiếc qui là sinh vật cổ đại sống vào thời An Dương Vương phân bố ngoài biển. tôi nghĩ với thực lực của cô sẽ dễ dàng so với tôi hơn nhiều!” Đặng Lâm phân tích.
“ tốt Giao dịch này tôi nhận. Chi Nhất trấn là nơi tập trung 2/3 thợ kiến tạo và thợ rèn của tôi, nơi đó có đầy đủ trang thiếc bị! tối nay, 10 giờ chúng ta gặp bàn sẽ bàn tính kỹ hơn! Hiện tại cần phải vào nhà, tôi không muốn người nhà nói qua nói lại nhiều lời!”
“ À! Nhìn thấy bụ đàn bà diêm dúa kia không, đó chính là Bác Hai tôi, anh không cần để ý đâu, bà ta rất hám tài. Xem bà ta là người vô hình là được rồi!” Hoàng Kỳ Phương nhắc nhỡ.
“ vậy còn hai tên thanh niên kia! Tôi thấy hai tên đó thân phận cũng không bình thường” Đặng Lâm dò hỏi.
“ tên mặc ves nâu là Bạch Thiếu Linh nhị thiếu Bạch gai, còn tên kia hình như bà bạn hắn người Hàn Xẻng. Bạch Thiếu Linh là bác hai giới thiệu cho tôi xem mắt.”
“ ha ha ha còn tôi là do ông nội dắt mối” ngay lập tức Đặng Lâm lại vào trạng thái cà rởn khiến có Hoàng Kỳ Phương tức giận đến xì khói.
“ tôi không muốn nhiều lời, tạm thời chúng ta cứ như thế làm đối tác. Liên minh với nhau thôi. Còn ngoài đời thực tôi hi vọng anh không nên xem đời tư cùa nhau.” Hoàng Kỳ Phương lạnh giọng.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
“ thì ông nội tôi cũng đâu có biết thân phận của tôi đau mà. Cô lo gì chúng ta cứ xem là bạn học là được rồi!” Đặng Lâm cười hì hì.
“tốt! anh nhớ lấy!” Hoàng Kỳ Phương không muốn dây dưa với cái tên dở hơi này, ngay lập tức bước vào nhà, theo sau là Đặng Lâm lon ton theo sau.
“ ha ha ha cháu thật không ngờ Kỳ Phương là sinh viên năm dưới của cháu! Hồi Kỳ Phương năm 1 bọn cháu từng gặp nhau trong lẽ chào đón tân sinh viên!” Đặng Lâm liền nghĩ ra một lời nói dối đầu thân thiện.
“ à! Thì ra là học trưởng, tôi thấy câu năm nay cũng lớn tuổi rồi, mà vẩn còn một bộ dáng ngheo nàn như thế, chắc lương của cậu 1 tháng không tới 7000 nhĩ!” Bác Hai giọng khinh bỉ lên tiếng.
“ ha ha ha không tới 7000 đâu! Trước giờ sau khi tốt nghiệp cháu còn chưa lãnh lương được một lần” Đặng Lâm giọng nói cực kỳ bi ai. Càng khiến cho bác hai càng thêm khinh bỉ, đặc biết là Bạch Thiếu Linh và Lý Hồng Sử.
Quả thật la từ lúc ra trường tới giờ Đặng Lâm chưa nhận lương một lần, bởi vì hàng tháng hắn đều phải phát lương cho nhân viên, nghĩ lại cũng thật là buồn à.
“ ha ha ha đều còn trẻ mà, thôi chúng ta ăn cơm, lẩu mắm nóng ăn mới ngon.” Hoàng Mẫu ngay lập tức giải vây cho Đặng Lâm.
Lúc này Đặng Lão cùng Hoàng ba cũng bước ra. Nhìn thấy thằng cháu đích tôn của mình mặc một bộ đồ chẳng ra yêu gì, cũng khiến cái mặt già của lão ửng đỏ.
Bữa cơm tối diễn ra trong sự ngượng ngạo, trên bàn ăn chia là 4 phe, thứ nhất là chủ nhà Hoàng Kỳ Phương, thứ hai là ba đứa bạn không trông cậy vào được gì hùng hùng hổ ăn như heo. Thứ ba là Bác Hai và Bạch Thiếu Linh cùng Lý Hồng Sử. và cuối cùng là ông cháu Đặng Lâm.
Quả thật lời nói của bác hai như giòi trong xương mỗi lần lên tiếng đều làm cho mọi người ngượng ngùng.mụ không ngừng buông lời tân bốc Bạch Thiếu cùng Lý thiếu. còn đối với Đặng Lâm thì không ngừng khi dễ, buôn lời mĩa mai. Khiến cho lão tướng nhiều năm chiến trường như Đặng Lão cũng muốn sinh khí ho liên tục.
Sau khi ăn xong Hoàng mẹ liền đem trái cây của Đặng Lâm ra làm món tráng miệng, đây là hai trái dưa lưới, dáng vẽ bề ngoài giống như đá cẩm thạch.
“ Đặng Lâm cháu mau dưa lưới ở đâu mà đẹp thế!” nhìn màu sắc trái dưa Hoàng Mẫu không nhịn được mà khen.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
Lúc này Đặng Lâm chưa kịp trả lời thì giọng nói chua ngoa của mụ bác hai vang lên “ ôi! Dăm ba cái đồ vỉa hè! Thì đáng giá bao nhiêu đồng!”
“ Đặng Lâm cũng không nói gì! Hắn chỉ cười trừ!”
Với một mụ đàn bà cái miệng còn nhanh hơn não thì biết gì đến những thứ này, nhưng Lý Hồng Sử hắn thì biết, vì Hàn Quốc là quốc gia gần với Nhật Bản, và trái dưa lưới này cũng là một trong những mặt hàng đắt đỏ bậc nhất tại Nhật Bản, Dưa Lưới Yubari King, có vỏ ngoài giống như đá cẩm thạch, chất lượng tuyệt hảo, giá thông thường một trái khoảng 700 đolla. Nhưng nhìn dáng vẻ hai trái này thì giá ít nhất cũng 8000. Mà không phải có tiền là có thể mua được. lúc này Lý Hồng Sử mới thận sự quan sát Đặng Lâm một lần thật kỹ.
Nhìn một bộ đồ mặc trên người tên này nhìn có vẽ thông thường, nhưng nhìn kỹ có thể thấy đây là trang phục thuộc nhãn hiệu nổi tiếng. còn chiếc đồng hồ anh ta đeo nhìn có vẽ cổ xưa, nếu người thông thường nhìn vào thì có thề xem đây là một chiếc đồng hồ cơ rẻ tiền. thế nhưng đây chính là chiếc đồng hồ trong truyền thuyết BaoDai, đã từng đấu giá tại Singapo lên tới con số 5 triệu đolla.
( bạn có thể tham khảo đồng Hồ BaoDai là như thế nào!)
Lúc này Lý Hồng Sử mới trịnh bước đến chào hỏi “ xin chào! Tôi là Lee Hong Sil có tên Việt Nam là Lý Hồng Sử, hân hạnh được quen biết anh!” mọi người hầu như đều bất ngờ trước thái độ của chàng thanh niên người Hàn Quốc này.
“ người Hàn mà họ Lý vậy thì hẳn là hậu duệ của Lý Thái Tổ rồi! ” Lúc này Đặng lão đang rửa râu, cũng chen vào một câu, lúc này quả thật mình lão ăn gần ¼ nồi lầu. lão thật là một tên thàm ăn.
Nghe được lời này mọi người có chút bất ngờ, Nhà Lý là một triều đại huy hoàng của lịch sử Việt Nam, ai ai cũng biết. vậy mà chàng thanh niên này là hậu duệ nhà Lý quả thật khó có thể mà tin được.
“ ha ha ha! cháu chỉ là dòng phụ thôi! Không được tính vào!” Lý Hồng Sữ cũng thật là bất ngờ, xem ra hắn cần phải chú trọng hai ông cháu này, bọn họ thật không đơn giản.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, lúc ra về Bạch Thiếu Linh cố ý đi cùng với Đặng Lâm buông lời cảnh cáo
“ tao cho mày biết! một kẽ nghèo hèn như mày không có xứng với Phương! Chỉ có tao mới đem lại hạnh phúc cho cô ấy! từ nay về sau tao nghiêm cấm này tiếp xúc với cô ấy! nếu không mày sẽ không thấy ánh sáng mặt trời vào ngày mai nữa đâu.!” Bạch Thiếu Linh lúc này mới thể hiện ra mức độ hung ác của mình.
“ Bạch Thiếu Linh, nhị thiếu Bạch gia, từng du học tại đai học Harvard, sau khi về nước thành lập một công ty giải trí, tuy bề ngoài là tự thân xây dựng, thế nhưng lại vận dụng sự quen biết của Bạch Gia mà ký kết làm ăn.” Đặng Lâm không nhàn nhạt nói.
“giá cổ phiếu của công ty anh hiện tại 1.256, lợi nhuận có vẻ là không tệ, hiện tại anh đã tung ra 34% cổ phần của mình ra thị trường, trong tay chỉ còn 38%, số cổ phần còn lại thuộc về tên Lỳ Hồng Sử kia và em gái của anh Bạch Tiểu Nguyệt.”
lúc này sắc mặt Bạch Thiếu Linh trắng bệch, hắn không tển tin được một cái thằng dở hơi ngheo nàng kia lại nắm rõ tình hình công ty của hắn.
“ vào chiều ngày mai! Giá cổ phiếu của mày sẽ tuộc ½ giá. Cố gắng giữ vững tinh thần đi nhé, sáng mai sẽ có trò vui cho anh xem.” Đặng Lâm cười ha ha ha, sau đó hắn cùng ông nội hắn bước vào một chiếc taxi rời đi, để lại Bạch Nhị thiếu ngỡ ngàng trong bóng đêm.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
“ nói” Hoàng Kỳ Phương không nóng không lạnh.
“ lần trước khi hoàn thành nhiệm vụ thiên mệnh phần thưởng của tôi là bản vẽ nõ thần An Dương Vương.!” Lúc này thái độ của Đặng Lâm không có một chút cả rởn nào cả mà cực kỳ nghiêm túc.
“nỏ thần An Dương Vương!” Hoàng Kỳ Phương có chút không tin.
Đây chính mà một đại khí vang vọng một thời, ngăn cản bước tiến của quân Tần trong suốt nhiều năm.
Nỏ Thần hay còn gọi là Nỏ Liên Châu do Cao Lỗ chế tạo dưới thời Thục Phán An Dương Vương, và đươc đặt tên là Linh Quang Kim Trảo thần nỏ.
Nỏ thần bắn một lần được nhiều phát, mà các mũi tên được bịt bằng đồng nhọn, đầu mũi tên chia là 3 rãnh làm tăng diện tích vết thương. đây chính là một đại khí thời cổ đại khiến kẽ địch nghe tên là phải run sợ.
“ đúng! Bản vẻ đang trong tay tôi! Thế nhưng nguyên liệu chế tạo, thì tôi tạm thời không tìm ra. Tôi nghe nói cô đang phát triển thế lực trên biển, chúng ta cùng nhau hợp tác!” Đặng Lâm nghiêm túc nói.
“ như thế nào!”
“ tôi cho cô bản vẻ thế nhưng cô phải giao 50% số lượng thần nỏ sản xuất được, khi chết tạo tôi cũng cho người giám sát đê kiểm kê số lượng!”
“ nguyên liệu?” Hoàng Kỳ Phương không muốn dài dòng. Nõ Thần là một đại khí, hiện tại chiến thuyền của nàng có được đại khí như thế này, thì thống nhất Bạch Long Vĩ chính là một chuyện dễ như ăn bánh.
“ 20 Xích Mộc, 2 móng rùa Thiếc Qui và 1kg Gân Bạch Ngưu.”
Hoàng Kỳ Phương khi nghe tên 3 nguyên liệu thì trong đầu luôn hồi luân chuyển, lục lọi trong ctri1 nhớ phân bố của 3 nguyên liệu trên.
“ gân Bạch Ngưu! Tôi có thể lo được, Xích Mộc cũng đã có một chút manh mối! thế nhưng thiếc qui vì vẫn không có tin tức gì! Tôi từng xem sử sách thì Thiếc qui là sinh vật cổ đại sống vào thời An Dương Vương phân bố ngoài biển. tôi nghĩ với thực lực của cô sẽ dễ dàng so với tôi hơn nhiều!” Đặng Lâm phân tích.
“ tốt Giao dịch này tôi nhận. Chi Nhất trấn là nơi tập trung 2/3 thợ kiến tạo và thợ rèn của tôi, nơi đó có đầy đủ trang thiếc bị! tối nay, 10 giờ chúng ta gặp bàn sẽ bàn tính kỹ hơn! Hiện tại cần phải vào nhà, tôi không muốn người nhà nói qua nói lại nhiều lời!”
“ À! Nhìn thấy bụ đàn bà diêm dúa kia không, đó chính là Bác Hai tôi, anh không cần để ý đâu, bà ta rất hám tài. Xem bà ta là người vô hình là được rồi!” Hoàng Kỳ Phương nhắc nhỡ.
“ vậy còn hai tên thanh niên kia! Tôi thấy hai tên đó thân phận cũng không bình thường” Đặng Lâm dò hỏi.
“ tên mặc ves nâu là Bạch Thiếu Linh nhị thiếu Bạch gai, còn tên kia hình như bà bạn hắn người Hàn Xẻng. Bạch Thiếu Linh là bác hai giới thiệu cho tôi xem mắt.”
“ ha ha ha còn tôi là do ông nội dắt mối” ngay lập tức Đặng Lâm lại vào trạng thái cà rởn khiến có Hoàng Kỳ Phương tức giận đến xì khói.
“ tôi không muốn nhiều lời, tạm thời chúng ta cứ như thế làm đối tác. Liên minh với nhau thôi. Còn ngoài đời thực tôi hi vọng anh không nên xem đời tư cùa nhau.” Hoàng Kỳ Phương lạnh giọng.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
“ thì ông nội tôi cũng đâu có biết thân phận của tôi đau mà. Cô lo gì chúng ta cứ xem là bạn học là được rồi!” Đặng Lâm cười hì hì.
“tốt! anh nhớ lấy!” Hoàng Kỳ Phương không muốn dây dưa với cái tên dở hơi này, ngay lập tức bước vào nhà, theo sau là Đặng Lâm lon ton theo sau.
“ ha ha ha cháu thật không ngờ Kỳ Phương là sinh viên năm dưới của cháu! Hồi Kỳ Phương năm 1 bọn cháu từng gặp nhau trong lẽ chào đón tân sinh viên!” Đặng Lâm liền nghĩ ra một lời nói dối đầu thân thiện.
“ à! Thì ra là học trưởng, tôi thấy câu năm nay cũng lớn tuổi rồi, mà vẩn còn một bộ dáng ngheo nàn như thế, chắc lương của cậu 1 tháng không tới 7000 nhĩ!” Bác Hai giọng khinh bỉ lên tiếng.
“ ha ha ha không tới 7000 đâu! Trước giờ sau khi tốt nghiệp cháu còn chưa lãnh lương được một lần” Đặng Lâm giọng nói cực kỳ bi ai. Càng khiến cho bác hai càng thêm khinh bỉ, đặc biết là Bạch Thiếu Linh và Lý Hồng Sử.
Quả thật la từ lúc ra trường tới giờ Đặng Lâm chưa nhận lương một lần, bởi vì hàng tháng hắn đều phải phát lương cho nhân viên, nghĩ lại cũng thật là buồn à.
“ ha ha ha đều còn trẻ mà, thôi chúng ta ăn cơm, lẩu mắm nóng ăn mới ngon.” Hoàng Mẫu ngay lập tức giải vây cho Đặng Lâm.
Lúc này Đặng Lão cùng Hoàng ba cũng bước ra. Nhìn thấy thằng cháu đích tôn của mình mặc một bộ đồ chẳng ra yêu gì, cũng khiến cái mặt già của lão ửng đỏ.
Bữa cơm tối diễn ra trong sự ngượng ngạo, trên bàn ăn chia là 4 phe, thứ nhất là chủ nhà Hoàng Kỳ Phương, thứ hai là ba đứa bạn không trông cậy vào được gì hùng hùng hổ ăn như heo. Thứ ba là Bác Hai và Bạch Thiếu Linh cùng Lý Hồng Sử. và cuối cùng là ông cháu Đặng Lâm.
Quả thật lời nói của bác hai như giòi trong xương mỗi lần lên tiếng đều làm cho mọi người ngượng ngùng.mụ không ngừng buông lời tân bốc Bạch Thiếu cùng Lý thiếu. còn đối với Đặng Lâm thì không ngừng khi dễ, buôn lời mĩa mai. Khiến cho lão tướng nhiều năm chiến trường như Đặng Lão cũng muốn sinh khí ho liên tục.
Sau khi ăn xong Hoàng mẹ liền đem trái cây của Đặng Lâm ra làm món tráng miệng, đây là hai trái dưa lưới, dáng vẽ bề ngoài giống như đá cẩm thạch.
“ Đặng Lâm cháu mau dưa lưới ở đâu mà đẹp thế!” nhìn màu sắc trái dưa Hoàng Mẫu không nhịn được mà khen.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
Lúc này Đặng Lâm chưa kịp trả lời thì giọng nói chua ngoa của mụ bác hai vang lên “ ôi! Dăm ba cái đồ vỉa hè! Thì đáng giá bao nhiêu đồng!”
“ Đặng Lâm cũng không nói gì! Hắn chỉ cười trừ!”
Với một mụ đàn bà cái miệng còn nhanh hơn não thì biết gì đến những thứ này, nhưng Lý Hồng Sử hắn thì biết, vì Hàn Quốc là quốc gia gần với Nhật Bản, và trái dưa lưới này cũng là một trong những mặt hàng đắt đỏ bậc nhất tại Nhật Bản, Dưa Lưới Yubari King, có vỏ ngoài giống như đá cẩm thạch, chất lượng tuyệt hảo, giá thông thường một trái khoảng 700 đolla. Nhưng nhìn dáng vẻ hai trái này thì giá ít nhất cũng 8000. Mà không phải có tiền là có thể mua được. lúc này Lý Hồng Sử mới thận sự quan sát Đặng Lâm một lần thật kỹ.
Nhìn một bộ đồ mặc trên người tên này nhìn có vẽ thông thường, nhưng nhìn kỹ có thể thấy đây là trang phục thuộc nhãn hiệu nổi tiếng. còn chiếc đồng hồ anh ta đeo nhìn có vẽ cổ xưa, nếu người thông thường nhìn vào thì có thề xem đây là một chiếc đồng hồ cơ rẻ tiền. thế nhưng đây chính là chiếc đồng hồ trong truyền thuyết BaoDai, đã từng đấu giá tại Singapo lên tới con số 5 triệu đolla.
( bạn có thể tham khảo đồng Hồ BaoDai là như thế nào!)
Lúc này Lý Hồng Sử mới trịnh bước đến chào hỏi “ xin chào! Tôi là Lee Hong Sil có tên Việt Nam là Lý Hồng Sử, hân hạnh được quen biết anh!” mọi người hầu như đều bất ngờ trước thái độ của chàng thanh niên người Hàn Quốc này.
“ người Hàn mà họ Lý vậy thì hẳn là hậu duệ của Lý Thái Tổ rồi! ” Lúc này Đặng lão đang rửa râu, cũng chen vào một câu, lúc này quả thật mình lão ăn gần ¼ nồi lầu. lão thật là một tên thàm ăn.
Nghe được lời này mọi người có chút bất ngờ, Nhà Lý là một triều đại huy hoàng của lịch sử Việt Nam, ai ai cũng biết. vậy mà chàng thanh niên này là hậu duệ nhà Lý quả thật khó có thể mà tin được.
“ ha ha ha! cháu chỉ là dòng phụ thôi! Không được tính vào!” Lý Hồng Sữ cũng thật là bất ngờ, xem ra hắn cần phải chú trọng hai ông cháu này, bọn họ thật không đơn giản.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, lúc ra về Bạch Thiếu Linh cố ý đi cùng với Đặng Lâm buông lời cảnh cáo
“ tao cho mày biết! một kẽ nghèo hèn như mày không có xứng với Phương! Chỉ có tao mới đem lại hạnh phúc cho cô ấy! từ nay về sau tao nghiêm cấm này tiếp xúc với cô ấy! nếu không mày sẽ không thấy ánh sáng mặt trời vào ngày mai nữa đâu.!” Bạch Thiếu Linh lúc này mới thể hiện ra mức độ hung ác của mình.
“ Bạch Thiếu Linh, nhị thiếu Bạch gia, từng du học tại đai học Harvard, sau khi về nước thành lập một công ty giải trí, tuy bề ngoài là tự thân xây dựng, thế nhưng lại vận dụng sự quen biết của Bạch Gia mà ký kết làm ăn.” Đặng Lâm không nhàn nhạt nói.
“giá cổ phiếu của công ty anh hiện tại 1.256, lợi nhuận có vẻ là không tệ, hiện tại anh đã tung ra 34% cổ phần của mình ra thị trường, trong tay chỉ còn 38%, số cổ phần còn lại thuộc về tên Lỳ Hồng Sử kia và em gái của anh Bạch Tiểu Nguyệt.”
lúc này sắc mặt Bạch Thiếu Linh trắng bệch, hắn không tển tin được một cái thằng dở hơi ngheo nàng kia lại nắm rõ tình hình công ty của hắn.
“ vào chiều ngày mai! Giá cổ phiếu của mày sẽ tuộc ½ giá. Cố gắng giữ vững tinh thần đi nhé, sáng mai sẽ có trò vui cho anh xem.” Đặng Lâm cười ha ha ha, sau đó hắn cùng ông nội hắn bước vào một chiếc taxi rời đi, để lại Bạch Nhị thiếu ngỡ ngàng trong bóng đêm.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
Danh sách chương