Cao An và Trương Nghiên Khê đi chuyến bay tối, hẹn chờ ở sân bay, hơn chín giờ mới xuống máy bay, chạy đến Ninh Bình thì đã hơn mười hai giờ.

Tưởng Tốn chở Hạ Xuyên đến đầu trấn đón người, từ rất xa đã nhìn thấy một chiếc xe taxi bật đèn, đến gần, bốn người xuống xe taxi. Hạ Xuyên xuống xe motor, đi về phía Cao An, bắt tay anh ta một cái, ôm kiểu đàn ông một cái. Trương Nghiên Khê mỉm cười nhìn hai người.

Tất cả đều không nói.

Cao An giới thiệu: “Hai vị này là bạn trong giới truyền thông của anh, Vương Viện Viện, Tống Ba.” Lại giới thiệu với hai người đó, “Đây chính là Hạ Xuyên, vị kia là cô Tưởng!”

Hạ Xuyên bắt tay bọn họ: “Chào anh!”

“Vinh hạnh vinh hạnh!”

Tưởng Tốn treo mũ bảo hiểm lên tay lái, vuốt tóc một cái đi tới, cũng bắt tay bọn họ: “Chào anh chị, tôi tên là Tưởng Tốn.”

“Tôi tên là Tống Ba.”

“Tôi tên Vương Viện Viện, em gọi tôi chị Vương là được rồi.”

Mấy người lên xe lần nữa, Tưởng Tốn lái motor dẫn đường ở đằng trước.

Tống Ba ở trong xe khó hiểu nói: “Ồ, sao là phụ nữ chở đàn ông vậy?”

Cao An nói: “Trước đây bọn họ đi Hà Xương, trên đường cũng là cô Tưởng lái xe đấy.”

“Cô bé này có chút thú vị nha.” Vương Viện Viện cười nói.

Trương Nghiên Khê nói ít, luôn nhìn chiếc motor dẫn đường đằng trước. Hạ Xuyên dáng người lớn, che hết người lái xe nên không nhìn thấy gì cả, chỉ có vài sợi tóc dài chui ra khỏi mũ bảo hiểm, bị gió thổi bay ra sau. Hạ Xuyên bắt lấy mấy sợi tóc đó, hình như sửa lại giúp cô, cánh tay kia ôm eo cô.

Đoạn đường này rất xa lạ, thời gian chín năm, tất cả đều đang thay đổi. Con đường ngày trước không rộng như thế này, bây giờ rộng hơn, đường bùn cũng sửa đẹp đẽ, công trình kiến trúc hai bên đã thay đổi.

Thứ duy nhất không thay đổi, có lẽ chính là khói dày đặc bốc lên từ trong ống khói cao cao vào lúc rạng sáng.

Trương Nghiên Khê dời tầm mắt.

***

Tới đột ngột, trước đó cũng không cho hay, thời gian lại quá trễ nên không kịp tìm chỗ ở. Quyết định ở nhà Hạ Xuyên còn có thể thông qua, tạm thời điều chỉnh một chút, A Sùng và Tống Ba một phòng, Hạ Xuyên và Cao An một phòng, Trương Nghiên Khê và Vương Viện Viện một phòng, Tưởng Tốn và Vương Tiêu một phòng.

Bốn phòng vừa đủ.

Một nhóm người không mang bao nhiêu hành lý, mấy người Cao An ngay cả thiết bị quay phim cũng không mang mấy thứ, chia phòng xong, thu xếp sơ một chút, mọi người thay phiên nhau đi vệ sinh cá nhân.

Trong nhà chỉ có hai nhà vệ sinh, một cái ở trong phòng Hạ Xuyên, một cái dùng chung ở tầng hai. Hạ Xuyên nhường phòng cho Tưởng Tốn ngủ, mấy người phụ nữ đều lên lầu tắm.

Phòng dành cho khách ở tầng hai, Cao An tắm một cái rồi vào phòng, lau tóc nói: “Căn nhà này của chú không thay đổi chút nào à, sao cũng không sửa sang một chút?”

“Sửa sang chỗ này làm gì, nhà đâu có ai ở.” Hạ Xuyên mở sofa giường, ném một tấm chăn lên đó.

Cao An hỏi: “Vương Vân Sơn đã để lại thứ gì thế?”

“Bản báo cáo đánh giá tác động môi trường.”

“Anh cũng đoán là cái này.” Cao An nói, “Năm đó anh đã nghĩ qua, trong tay ông ta nhất định có bản báo cáo đánh giá tác động môi trường. Nội tình đen tối chú nói trên mạng chính là cái này ư?”

“Chính là cái này.”

“Tiếp theo có chắc chắn không?”

Hạ Xuyên dừng một lúc: “Bảy phần mười.”

Cao An trầm mặc, móc thuốc lá ra ném một điếu cho anh, nói: “Cũng phải, chín năm trước mới hai chi nhánh, mười công ty trực thuộc. Bây giờ bốn chi nhánh, bốn mươi sáu công ty trực thuộc, chú đây là trứng chọi đá, khó đánh lắm.”

Hạ Xuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ muốn hút nhưng không hút, cười: “Lúc này ai là trứng ai là đá còn chưa chắc đâu.”

Cao An cười: “Được rồi, chú cũng đi tắm đi, đã hơn một giờ rồi.”

Hạ Xuyên để điếu thuốc lên trên bàn, đứng lên mới nhớ ra đồ đạc đều ở trên lầu.

***

Vương Tiêu tắm xong đi ra, đổi sang Trương Nghiên Khê đi vào tắm. Thấy người đóng cửa lại, Vương Tiêu đến gần bên cạnh Tưởng Tốn, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đều là bạn của Hạ Xuyên ư?”

“Ừ.”

“Anh ấy kết giao bạn bè cũng rộng rãi thật đấy, Trương Nghiên Khê đó chị có quen không?”

“Không quen lắm.”

Vương Tiêu hơi ngại ngùng: “Chị ấy quen biết A Sùng bao lâu rồi?”

“Không quen lâu bằng Hạ Xuyên.”

Vương Tiêu thầm “à” một cái, lại hỏi: “Đúng rồi, bọn họ làm gì thế?”

Tưởng Tốn đang chơi Happy Xiao Xiao Le, làm hai việc một lúc trả lời: “Cao An và một nam một nữ kia làm tin tức, Trương Nghiên Khê làm từ thiện.”

Vương Tiêu trợn to mắt: “Từ thiện? Cao cấp như vậy ư?”

Tưởng Tốn cười: “Cao cấp ư? Cô không cảm thấy thương hại sao?”

“Cái gì thương hại chứ? Sao có thể được!”

Tưởng Tốn nằm trên giường, dựa vào ván giường tiếp tục bấm màn hình, nói: “Bản thân sự tồn tại của từ thiện chính là một loại thương hại.”

Vương Tiêu sửng sốt.

Trương Nghiên Khê vừa vắt khăn, vừa quan sát nhà vệ sinh, cuối cùng tầm mắt dừng trên giá treo khăn. Hai tắm khăn treo trên giá rửa mặt, bên cạnh vòi sen cũng treo hai tấm khăn.

Dầu gội đầu, sữa tắm và kem đánh răng một phần, ly súc miệng và bàn chải đánh răng hai phần. Lúc cô ấy vào phòng còn nhận thấy trên giường có hai cái gối, một tấm chăn.

Dấu vết cuộc sống của hai người…

Trương Nghiên Khê siết chặt khăn, cúi đầu hồi lâu, mới khóa vòi nước, nghe được bên ngoài truyền đến một câu: “Bản thân sự tồn tại của từ thiện chính là một loại thương hại.”

Cô ấy ngẩn ra, nhìn về phía cửa, cách một cánh cửa, tiếp theo vô cùng im ắng.

Tắm qua loa rồi đi ra, trong phòng không thấy bóng dáng Vương Tiêu.

Trương Nghiên Khê bỏ khăn vào trong túi nilon, nói: “Tôi xong rồi, cô đi tắm đi.”

Tưởng Tốn ngồi xếp bằng giữa giường, đang chơi điện thoại di động, nhìn cô ấy một cái: “À, được.”

Nói xong, Trương Nghiên Khê vẫn còn không đi, do dự một chút, Trương Nghiên Khê hỏi: “Cô bé kia đâu?”

“Xuống bếp làm thức ăn khuya rồi.”

“Ồ.” Trương Nghiên Khê lại hỏi, “Cô tới đây mấy ngày rồi?”

Tưởng Tốn nói: “Hai, ba ngày.”

“Vừa từ Mộc Khách về ư?”

“Ừm.”

“Nghe nói ở đó hai người bị bắt cóc?” Trương Nghiên Khê đột nhiên thấy ngón tay bấm điện thoại di động của Tưởng Tốn, sửng sốt, “Tay của cô!”

Tưởng Tốn cười búng ngón tay: “Không sao, nứt mấy cái móng tay thôi, khỏi rất nhanh.”

Trương Nghiên Khê nhìn về phía Tưởng Tốn.

Cô vẫn chưa tắm, ăn mặc đơn giản, mái tóc dài xõa ra, nụ cười tùy ý, dường như ngón tay kia không phải của mình, mấy vết thương đó cũng không gọi là vết thương.

Trương Nghiên Khê hỏi: “Hạ Xuyên và A Sùng cũng bị thương sao?”

“A Sùng không sao, Hạ Xuyên trúng một phát đạn.”

Trương Nghiên Khê trợn mắt há mồm.

Tưởng Tốn nói: “Trên cánh tay, không tổn thương chỗ quan trọng, viên đạn lấy ra là không sao rồi.”

“Bắt được người chưa?”

“Vẫn chưa, bên Hà Xương đang truy nã.”

Trương Nghiên Khê gật đầu: “Người không sao là tốt rồi. Không quấy rầy cô nữa, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Trương Nghiên Khê đi xuống lầu, trên cầu thang, vừa vặn gặp Hạ Xuyên lên lầu, hai người đều dừng bước.

Hạ Xuyên mở miệng trước: “Tắm xong rồi à? Mấy cô ấy ngủ rồi ư?”

Trương Nghiên Khê nói: “Vẫn chưa, Vương Tiêu xuống bếp, cô Tưởng vẫn chưa tắm.”

“Vậy em ngủ sớm một chút đi, ngày mai tìm chỗ khác cho mọi người.” Nói xong, tiếp tục đi lên.

Trương Nghiên Khê tránh một chút, gọi anh lại: “Hạ Xuyên…”

Hạ Xuyên quay đầu nhìn về phía cô ấy.

Trương Nghiên Khê hỏi: “Anh và cô Tưởng bắt đầu từ khi nào?”

Hạ Xuyên nói: “Lúc ở trên đường.”

“Trên đường?”

“Trên đường đi Mộc Khách.”

“Ồ.” Trương Nghiên Khê hỏi, “Đây là quyết định rồi sao?”

“Ừm.”

Anh không trả lời nhiều hơn một chữ, một chữ duy nhất cũng đủ rồi.

Hạ Xuyên không gõ cửa mà vào phòng luôn, Tưởng Tốn cũng không kinh ngạc, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tôi vẫn chưa tắm.”

Hạ Xuyên khóa trái cửa phòng, vào nhà tắm: “Vào đây!”

Tưởng Tốn ném điện thoại di động, đứng trên giường cởi quần áo, Hạ Xuyên dựa vào cửa nhà tắm nhìn cô.

Cô cởi áo khoác trước, rồi cởi quần jean, lộ một đôi chân thẳng, cuối cùng mới cởi áo len, còn lại áo ngực và quần lót. Cô nhảy xuống giường đi về phía nhà tắm, đến cửa thì không đi được nữa.

Hạ Xuyên chặn cửa không nhường.

Tưởng Tốn ngẩng đầu: “Làm gì đó?”

Hạ Xuyên ôm eo cô: “Muốn làm em.”

Anh cởi quần áo bên ngoài, đè Tưởng Tốn sau cửa nhà tắm. Bên cạnh chính là bồn nước, cách bức tường vài cm. Tưởng Tốn kẹt trong góc giữa bồn nước và vách tường, trong va chạm bồn nước rung theo, giống như dễ dàng là có thể đổ.

Hạ Xuyên đặt Tưởng Tốn ở rìa bồn, không thể nào ngồi được. Tưởng Tốn kẹp chặt eo anh, khẽ rên rỉ. Hạ Xuyên dùng sức vỗ mông cô một phát, khẽ thở gấp: “Khăn rơi kìa.”

Tưởng Tốn dang tay ra, kéo khăn lông trên giá treo khăn sắp rơi xuống lại, tiện tay nắm chặt cái giá, đinh ốc bị kéo lỏng ra, Hạ Xuyên dứt khoát ôm cô đến bên cạnh bồn cầu.

Vương Tiêu ăn bữa khuya hơn nửa ngày, nhân tiện mang hai miếng bánh mì lên cho Tưởng Tốn, xoay tay nắm cửa, cửa lại khóa trái, cô ấy kì lạ: “Tưởng Tốn?”

Không ai trả lời.

Vương Tiêu gõ cửa: “Tưởng Tốn, mở cửa đi!”

“Chờ lát nữa…”

Hạ Xuyên tắm cho cô, chen vào giữa hai chân cô đẩy thêm mấy cái. Tưởng Tốn hết sức, nằm sấp trên ngực anh nói: “Đừng làm rộn nữa, nhanh lên một chút.”

Hạ Xuyên cười: “Hết sức rồi à?”

“Anh nói xem?”

Hạ Xuyên sờ vai cô: “Lát nữa đừng đi ra ngoài trước, tôi lấy bộ đồ ngủ cho em.”

“Ừm.”

Vương Tiêu sốt ruột lại gõ cửa: “Tưởng Tốn, chị đang làm gì vậy, mau mở cửa đi!”

Gõ một hồi, cửa đột nhiên mở ra, một người chặn trước mặt cô ấy. Vương Tiêu ngẩng đầu, chỉ thấy người trước mặt nước tắm còn chưa lau khô, nóng hôi hổi như mới vừa tắm ra.

Hạ Xuyên đẩy cô ấy ra xuống lầu, để lại một câu: “Đừng đóng cửa trước.”

Một lát sau, bóng dáng Hạ Xuyên lại thoáng qua trong tầm mắt cô ấy. Cửa phòng tắm mở ra, một bàn tay nhận lấy một bộ đồ, cửa lại đóng lại.

Hạ Xuyên quay đầu liếc cô ấy: “Đi đây.”

Vương Tiêu vẫy tay, nói một tiếng nhạt nhẽo: “Bye bye… Ngủ ngon…”

Tưởng Tốn đi ra, mặc một bộ đồ ngủ sọc màu xanh da trời vô cùng rộng, thấy hai miếng bánh mì để trên bàn đọc sách, cầm lên ăn, nói: “Cảm ơn.”

Mặt không đổi sắc, khẩu vị cực tốt, mặt Vương Tiêu ửng đỏ, cạn từ rồi.

***

Sáng sớm hôm sau, rác thải xây dựng vẫn chặn đường của chi nhánh số 1 và chi nhánh số 2, biểu ngữ triệu chữ kí được kéo lên, chú Thủy tổ chức hơn trăm người ra uy.

Hôm nay Tưởng Tốn dậy trễ, lúc xuống lầu chỉ nhìn thấy một mình Trương Nghiên Khê.

Trương Nghiên Khê đang rửa chén, thấy cô xuống, nói: “Có để lại bữa sáng cho cô đấy.”

Trên bàn có một cái bánh quẩy, một cái bánh bao, còn có một chén hoành thánh nhỏ, đã nguội cả, Trương Nghiên Khê nói: “Tôi hâm nóng cho cô nhé?”

Tưởng Tốn nói: “Không cần đâu, ăn thế này rất ngon, cảm ơn.” Cô ăn mấy miếng, hỏi, “Bọn họ ra ngoài cả rồi ư?”

Trương Nghiên Khê nói: “Ừm, vừa đi ra ngoài không lâu.”

“Chị thì sao?”

“Lát nữa tôi đi trại trẻ mồ côi.”

“Trại trẻ mồ côi ở đâu? Tôi đưa chị đi?”

Trương Nghiên Khê cười nói: “Không cần đâu, cũng không xa lắm, tôi xem xung quanh một chút luôn. Hạ Xuyên bọn họ đến chỗ chú Thủy rồi, cô muốn sang đó không?”

“Lát nữa tôi có việc.”

Trương Nghiên Khê suy nghĩ một chút: “Một mình cô đừng đi lung tung.”

“Hửm?”

Trương Nghiên Khê nói: “Bây giờ quan hệ căng thẳng, không chừng bên đó sẽ giở trò gì đó.”

Tưởng Tốn cười nói: “Tôi biết, yên tâm.” Dừng một chút, “Lúc đó chị từng bị bọn chúng uy hiếp ư?”

“Ừm.” Trương Nghiên Khê nhớ lại, “Cũng không phải là bí mật gì, lúc đó tôi bị bọn chúng bắt, nhốt lại, mấy ngày mới thả ra. Rất sợ hãi.”

Tưởng Tốn múc hoành thánh: “Bây giờ chị lại quay về.”

“Đúng vậy…” Trương Nghiên Khê cười, “Luẩn quẩn trong lòng thôi, mọi người đều giống nhau, luẩn quẩn trong lòng.”

Tưởng Tốn mấy miếng ăn xong bữa sáng, lau miệng chuẩn bị ra ngoài.

Trương Nghiên Khê hỏi cô: “Cô đi đâu thế?”

“Gặp một người.”

“Cô đi một mình ư?”

“Ừm.”

Trương Nghiên Khê nói: “Kêu Vũ Lập tới đưa cô đi đi.”

“Không cần.” Tưởng Tốn đẩy xe motor ra, ngồi lên, vẫy tay với Trương Nghiên Khê, “Không có thời gian, đi đây!”

Tôn Hoài Mẫn vẫn đang chờ cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện