Editor: Vy Vy 1505

Khi thu được tin tức Lâm Giang Hầu phủ truyền tới, Kỷ Uyển Thanh đang vén lên vạt áo cho An nhi bú.

Đối với chuyện nàng cho con bú, một khi Hoàng Thái tử điện hạ tiếp nhận, thái độ cũng rất tự nhiên, hắn còn hiệp trợ một phen, làm cho Kỷ Uyển Thanh chưa từng trải chuyện này vô cùng thẹn thùng.

Chịu đựng ánh mắt hắn sáng quắc, thật vất vả cho con trai bú no, nàng nhanh chóng giao tã lót qua, giận liếc hắn, nhanh tay nhanh chân cài lại vạt áo.

“An nhi tắm ba ngày có cao hứng không?” Kỷ Uyển Thanh sửa sang lại thỏa đáng, duỗi tay trêu đùa con trai trong lòng ngực phu quân.

An nhi ăn uống no đủ, mở to một đôi mắt trắng đen rõ ràng, vừa phun nãi phao phao chơi đùa, vừa nhìn chằm chằm phụ thân.

Cao Húc thấy con trai nhìn mình, cao hứng nói: “Thanh Nhi, An Nhi của chúng ta đang nhìn cô.”

Kỳ thật, em bé mới sinh ra ba ngày, thấy không rõ đồ vật, trong mắt cũng chỉ có hai màu trắng đen. Nhưng Kỷ Uyển Thanh vẫn cười tủm tỉm nói: “An Nhi hồi lâu không thấy cha, nhớ thương đấy.”

Hôm nay là lễ tắm ba ngày của con trai, nhưng Cao Húc như cũ thượng triều, lễ tắm ba ngày an bài sau khi hạ triều. Dù sao, tuy các nam khách không thể vào hậu điện xem lễ, nhưng lại có thể ở tiền điện tham gia tiệc tắm ba ngày, như thế nào cũng phải chọn giờ lành mà mấy triều thần có thể tới.

Hắn thừa dịp về phòng thay quần áo, nhanh chóng lại đây nhìn xem vợ con, nghe vậy vừa cao hứng vừa áy náy, hôn hôn trán con trai, nói: “Cha cũng nhớ thương An Nhi, đêm nay cha sớm chút về phòng.”

“Ê a.”

An nhi vừa vặn kêu to một tiếng như là đáp lại phụ thân, Cao Húc nghe tiếng vui sướng, ôm con trai ý cười không ngừng.

Hắn vội tranh thủ thời gian, thật sự không thể lưu lâu lắm, ôm con trai một lát, chỉ phải giao trả về lòng thê tử, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Hà ma ma lại vội vàng vào cửa: “Bẩm điện hạ, nương nương, Lâm Giang Hầu phủ truyền tin tức tới.”

Trên thực tế, Kỷ Uyển Thanh tới gần ngày sinh, Cao Húc phân phó, trong khoảng thời gian này lại có tin tức truyền đến thì trực tiếp cho hắn, để tránh làm phiền thê tử.

Hà ma ma được chủ tử cho phép, vẫn luôn làm theo, cũng chính là hôm nay tới tin tức mẫn cảm, bà mới trực tiếp đưa tới trước mặt Kỷ Uyển Thanh.

Cao Húc giơ tay tiếp nhận, rũ mắt nhìn, chỉ thấy tờ giấy nhỏ hẹp viết đêm qua Khôn Ninh Cung có lời nhắn truyền xuống, tiếp theo sáng sớm hôm nay, hầu phủ giao vật gì đó tiến cung.

Hồ ma ma được Hoàng hậu dặn dò, thực cẩn thận, giấu tai mắt người khác, mọi chuyện tự tay làm lấy, đám người Thôi Lục Nương không thể được biết tin tức.

Còn về Lâm Giang Hầu phủ, tuy hơi lỏng lẻo hơn Khôn Ninh Cung một chút, nhưng nội dung lời nhắn và vật truyền lại đều là bí mật không thể nói ra miệng, mật thám không phải người qua tay, cũng không thể biết.

“Điện hạ, chàng nói đến tột cùng sẽ là vật gì?”

Kỷ Uyển Thanh nương tay phu quân nhìn thư, mày đẹp nhíu chặt, ở thời khắc mấu chốt này, động tác vội vã như vậy, tám chín phần mười là nhằm vào lễ tắm ba ngày.

Cố tình lễ tắm ba ngày rất quan trọng, còn không thể hủy bỏ.

Cao Húc cầm tay thê tử, nắm thật chặt, trấn an: “Thanh Nhi đừng lo lắng, chúng ta đã an bài thỏa đáng, mặc dù Hoàng hậu có chút thủ đoạn nhỏ, cũng không phải sợ.”

Có ngự y Xương Bình Đế ban cho, Khôn Ninh Cung vội vã như vậy rõ ràng là trứng chọi đá, nước đến chân mới nghĩ ra được biện pháp.

Biện pháp này, Cao Húc không sợ.

“Cô đã lệnh Lâm Dương bên cạnh hầu hạ An Nhi, một khi tới lúc không thể lưỡng toàn, thà rằng trở mặt, cũng phải lấy an toàn của An Nhi làm nhất.”

Đã có ngự y, dược vật có thể bài trừ, còn về chiêu số khác, Lâm Dương hoàn toàn có thể nhẹ nhàng ứng phó.

Đã làm tốt vạn toàn chuẩn bị, mặc cho đối phương tính kế như thế nào, đều không thể đắc thủ.

Cao Húc vỗ nhẹ nhẹ tay thê tử: “Thanh Nhi, nàng an tâm.”

Kỷ Uyển Thanh xác thật không chút nghi ngờ bản lĩnh của Lâm Dương, nàng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Được.”

Cho dù chuẩn bị chu toàn cỡ nào, là một mẫu thân, nói không nhớ thương khẳng định là giả. Nhưng lại tiếp tục dong dài cũng không có ích, phu quân thời gian khẩn, không thể vẫn luôn ở chỗ này an ủi nàng.

Cao Húc hiểu rõ tâm tư Kỷ Uyển Thanh, bởi vì hắn cũng đồng dạng vướng bận.

Thê tử hiểu chuyện hiểu lý lẽ, làm đầu quả tim hắn biến mềm. Hắn mở cánh tay, ôm cả vợ con vào trong ngực, hôn mỗi người một cái, lúc này mới lưu luyến rời đi.

Kỷ Uyển Thanh nhìn theo phu quân ra cửa, ôm con trai dỗ dành không bao lâu, liền có cung nhân tới bẩm, nói khách khứa đã đến đông đủ, Hoàng hậu cũng giá lâm, giờ lành sắp tới rồi.

Kỷ Uyển Thanh giao tã lót cho Hà ma ma, trịnh trọng nói: “Ma ma, con giao An Nhi cho ma ma.”

Hà ma ma thực nghiêm túc: “Nương nương yên tâm, lão nô nhất định không làm nhục mệnh.” mặc dù bà đua một cái mạng già, cũng phải bảo vệ tiểu chủ tử.

Sau đó, đoàn người thật cẩn thận che chở tã lót, ra phòng xép.

Hành lang gấp khúc đỏ thẫm đã dùng bình phong vây quanh tất cả, cũng treo mành bằng gấm thật dày, che toàn bộ gió tuyết ở bên ngoài. Trên hành lang mỗi một khoảng cách, liền thả một chậu than lớn, than cháy vượng vượng, ấm áp dạt dào.

Lâm Dương và thủ hạ mấy cao thủ sớm thay đổi phục sức thái giám, chờ ở ngoài cửa. Vừa thấy Hà ma ma bế tã lót ra cửa, lập tức hành lễ với tiểu chủ tử.

Hà ma ma đứng yên, ôm tiểu chủ tử nhận lễ, tiếp theo thay thế tiểu chủ tử gọi người đứng dậy.

Đoàn người ai vào vị trí nấy, mênh mông cuồn cuộn bước vào hậu điện.

Bọn họ chọn thời gian vừa vặn, vào hậu điện chính đường, giờ lành đã tới, An Nhạc đại trưởng công chúa lập tức nói: “Giờ lành tới rồi, nhanh làm đỡ đẻ ma ma tắm ba ngày đi.”

Hà ma ma nghe lời, lập tức giao tã lót cho ma ma đỡ đẻ đang cung kính chờ, sau đó mới hành lễ với chư vị chủ tử trong điện.

Ma ma đỡ đẻ đương nhiên là người của Đông Cung, ngay sau đó, Hà ma ma và đám người Lâm Dương liền đứng hầu ở bên người bà.

Hoàng hậu ánh mắt hơi hơi chợt lóe, nhưng cũng không nói chuyện, chỉ chậm rãi thưởng thức vòng tay hương mộc trên cổ tay, an tĩnh nhìn.

Các quý phụ ở đây, không phải phi tần cấp cao trong hậu cung, chính là phu nhân trọng thần trong triều, hoặc là nữ quyến nhà huân quý tôn thất. Mọi người đều là người tinh, Đông Cung và Khôn Ninh Cung thế như nước với lửa, tuy chỉ ngắn ngủn một màn trước mắt, nhưng nên hiểu rõ, không ai không hiểu.

Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chuyên tâm xem lễ, một mực chỉ xem như không hiểu mạch nước ngầm mãnh liệt.

Thời tiết lạnh, tuy trong phòng ấm áp dễ chịu, nhưng ma ma đỡ đẻ không dám chủ quan. Nhanh tay nhanh chân mở tã lót, bà liền thả vàng bạc quả tử, quả cân lát gừng hành tây vân vân vào thau đồng mới, chỉ tát một chút nước vỗ vỗ An nhi, liền xướng: “Trước gội đầu, lanh lợi thông minh; sau rửa lưng, cao hơn bạn đồng lứa;……”

An nhi bị lăn lộn, hắn không vui, nhấp nhấp miệng nhỏ, “Oa” một tiếng khóc nỉ non.

“Vang bồn! Vang bồn!” ma ma đỡ đẻ lớn tiếng nói: “Là một tiểu điện hạ cường tráng,”

Trong phòng chư nữ quyến đồng thời ăn mừng.

Nhanh tay nhanh chân tắm xong, ma ma đỡ đẻ một lần nữa cột lại tã lót, lại lấy một cây hành vỗ nhẹ nhẹ trên trán An nhi: “Một đánh thông minh, hai đánh lanh lợi.”

An nhi bị đánh ủy khuất hỏng rồi, nước mắt mới vừa dừng lại tới nữa, “Oa oa” khóc lớn, đám người Hà ma ma thấy mà đau lòng không thôi.

Cũng may, kế tiếp cũng không cần lại đánh bé, bé gào vài tiếng liền ngừng, chỉ nghẹn ngâm nước mắt muốn rớt không rớt.

Thật vất vả, ma ma đỡ đẻ hoàn thành một loạt nghi thức. Bà giống như lơ đãng trao đổi một ánh mắt với Hà ma ma, Hà ma ma ngầm hiểu, hơi hơi cúi người, chuẩn bị tiếp nhận tã lót.

Ai ngờ lúc này, Hoàng hậu lại đột nhiên mở miệng: “Thật là một tiểu tử tuấn tiếu, mau bế lại đây bản cung nhìn xem.”

Bà ta là quốc mẫu, vẫn là tổ mẫu trên danh nghĩa của hoàng trưởng tôn, muốn bế hài tử, ai cũng không thể nói gì, cũng không thể không cho.

Toàn trường nhã tước không tiếng động, An Nhạc đại trưởng công chúa nhăn lại ấn đường, nói: “Hài tử còn nhỏ, mau chút ôm trở về đi, Hoàng hậu muốn ôm, chờ ngày khác thời tiết ấm áp cũng không muộn.”

“Công chúa điện hạ đừng lo lắng, hiện giờ trong phòng này rất ấm áp mà.”

Nói chuyện là mẹ kế của Ngụy Vương phi, đương nhiệm Anh Quốc Công phu nhân. Hiện tại Anh Quốc Công đã công khai đảo hướng Khôn Ninh Cung, loại thời điểm này đúng là lúc vây cánh phía dưới nói chuyện.

Anh Quốc Công phu nhân xuất thân kém một chút, đối mặt Hoàng hậu vốn không đủ tự tin, tự nhiên ra sức lấy lòng, một khi có cơ hội, nàng liền giành nói chuyện trước.

Nhưng, nàng nói xác thật là tình hình thực tế, vừa rồi hoàng trưởng tôn ngay cả tã lót đều mở, độ ấm trong điện là hoàn toàn không thành vấn đề.

Tần Thải Lam nghe mẹ kế nói, chán ghét nhăn nhăn mày, sau đó nàng liếc mắt bộ giáp của Hoàng hậu, rốt cuộc đứng lên, nhẹ giọng nói: “Thu Vũ, đỡ ta đi phòng thay quần áo.”

Nàng không muốn ở lại, thai phụ đi như xí nhiều cũng là lẽ thường, mọi người thấy Ngụy Vương phi rời tiệc, cũng không để ý.

Tiêu điểm mọi người chú ý là không khí căng chặt trong điện.

Vẫn là câu nói kia, Hoàng hậu và Đông Cung không hài hòa không thể biểu hiện trắng ra. Bà ta là Hoàng hậu chí tôn kiêm tổ mẫu, muốn bế hài tử, ngoại trừ Hoàng đế, không ai có thể không cho phép.

Sắc mặt Hoàng hậu đã nghiêm túc, phảng phất vừa rồi chỉ là tùy ý nói, nhưng hiện tại chuyện phát triển đề cập mặt mũi, bà ta cần thiết kiên trì đến cùng.

Đại điện nhã tước không tiếng động, tĩnh mịch trong nháy mắt, ánh mắt Lâm Dương lóe lóe, tiến lên trước tiếp nhận tã lót, đi về phía Hoàng hậu.

Trước khi Hoàng hậu không ra tay, ai cũng không thể cự tuyệt bà ta, nhưng một khi bà ta có hành động khác thường, hắn có thể kịp thời ngăn lại, cùng với đoạt lại tã lót.

Hai ngự y liền chờ ở cửa điện, mọi người vào cửa đều phải trải qua bọn họ, Hoàng hậu cũng không ngoại lệ. Bà ta là đối tượng chú ý trọng điểm, các ngự y đánh lên mười hai vạn phần tinh thần, sớm đã kiểm tra tỉ mỉ, cũng không tỏ vẻ có gì không ổn.

Dưới tình huống này, Hoàng hậu không làm được chuyện lớn, còn về động tác vụn vặt, Lâm Dương đôi mắt độc và công phu cao, có tin tưởng bảo đảm không ngại.

Lâm Dương dáng người trung đẳng, tướng mạo bình thường, so với Hứa Trì ngoại hình cao lớn tuấn lãng, hắn ngụy trang mạnh hơn quá nhiều, nhìn sơ qua chỉ là thái giám bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất hắn phụ trách tiến vào chiếm giữ hoàng cung, bên người phụ trợ Thái tử. Dù sao, muốn không có sơ hở ngụy trang thành một hoạn quan cũng không phải chuyện dễ dàng.

Động tác của Lâm Dương có chút đột ngột, bởi vì bình thường tiểu chủ tử trong tã lót đều là ma ma ôm, rất ít từ thái giám nhúng tay.

Hoàng hậu hơi kinh ngạc, ngước đầu quét mắt thái giám này, thấy đối phương nhìn chỉ tầm thường, mới dời đi tầm mắt, đặt lực chú ý vào đứa bé trong tã lót.

Bà ta đánh giá Lâm Dương, kỳ thật Lâm Dương cũng đang đánh giá bà ta.

Hắn đi từng bước một chậm rãi, dư quang lại một tấc một tấc thổi qua Hoàng hậu, từ đầu đến thân lại đến chân, thậm chí cung nhân ma ma bên cạnh cũng cùng thu vào đáy mắt.

Có thể chiếm cứ chức thống lĩnh nhiều năm giữa dàn ám vệ cao thủ nhiều như mây của Đông Cung, hơn nữa làm thủ hạ tâm phục khẩu phục, năng lực của bản thân Lâm Dương tuyệt đối không thể khinh thường. Hắn có ánh mắt đại cục không thiếu, lực chấp hành cường hãn, sức quan sát nhạy bén, võ công cao thâm hơn nữa giác quan thứ sáu siêu cường.

Hắn nhanh chóng nhìn quét Hoàng hậu một lần, cuối cùng, tầm mắt dừng trên bộ giáp phiếm ánh sáng lạnh, phần đuôi vô cùng bén nhọn trên tay bà ta.

Kỳ thật bộ giáp của Hoàng hậu chỉ đồ phấn hoa thược dược bình thường, ngoại trừ người biết chuyện dị ứng, người khác căn bản không cảm thấy có gì khác thường.

Lâm Dương cũng không ngoại lệ, hắn chỉ là thông qua quan sát biểu tình rất nhỏ của Hoàng hậu, phán đoán đối phương có chút khẩn trương.

Giây lát, tầm mắt dừng trên tay bà ta. Hoàng hậu nắm một chuỗi vòng tay hương mộc, giống như đang thưởng thức, nhưng bộ giáp bén nhọn lại lơ đãng khảy khảy.

Chỗ dị thường khẳng định chính là bộ giáp, nhưng Lâm Dương phán đoán, thứ này tuy bén nhọn, nhưng chắc chắn không có độc.

Vậy là được rồi, với năng lực của hắn, trước khi Hoàng hậu có động tác, hắn tuyệt đối có thể ngăn lại đối phương, cũng kịp thời đoạt lại tã lót.

Đến lúc đó bắt được đối phương động tác nhỏ, bọn họ xuất binh có danh nghĩa, không hề ở thế bị động.

Hoàng hậu giơ tay, tiếp nhận tã lót từ Lâm Dương, bà ta nhăn nhăn mày, thái giám này nhìn cũng bình thường, nhưng lại cho người ta một cảm giác khác thường.

Nhưng tã lót đã tới tay bà ta, cũng không cần lại chú ý một nô tài.

“Thật là một tiểu tử cơ linh, bộ dáng này cực giống phụ thân.” giống nhau khiến người chán ghét! Hoàng hậu cúi đầu cười tủm tỉm nói một câu, một bên mấy phu nhân lấy Anh Quốc Công phu nhân cầm đầu vội góp lời. Nói xong, bà ta nâng tay lên, giống như muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của An nhi, lực đạo mềm nhẹ, nhưng bộ giáp lại lập loè ánh sáng lạnh.

Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng, liền đến đây thôi. Mặc dù động tác này của Hoàng hậu vô hại, lúc hắn đoạt lại tã lót, cũng có thể khiến đối phương bày ra một tư thế.

Tay hắn vốn buông xuống bên người hơi hơi vừa động, đang muốn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lại tã lót, không ngờ lúc này lại vang lên một giọng nữ khác ẩn mang phẫn nộ.

“Đủ rồi!”

An Nhạc đại trưởng công chúa “đằng” một tiếng đứng lên, bà ngồi ở ghế cao nhất đối diện, khoảng cách Hoàng hậu vô cùng gần, khi nói chuyện đã hai bước đi lên trước, đoạt lấy tã lót từ trong lòng đối phương.

Bà khó mà nói không cho Hoàng hậu bế hoàng trưởng tôn, nhưng thấy đối phương giơ tay đã không thể nhịn được nữa, không đợi tay Hoàng hậu rơi xuống, lập tức làm khó dễ.

“Hoàng hậu muốn bế thì bế, sao có thể để bộ giáp này chạm vào mặt hài tử?”

An Nhạc đại trưởng công chúa không phải đồ ngốc, bà lớn lên trong cung đình, tuy thân phận siêu nhiên, không trải qua thủ đoạn dơ bẩn, nhưng cũng không có nghĩa là bà không hiểu.

Nếu bà đã đáp ứng Thái tử, sớm để việc này ở trong lòng. Không cho Hoàng hậu bế không được, nhưng bà tính toán, một khi đối phương tiếp nhận hài tử, chính mình liền tìm cớ cướp tã lót về.

Chỉ là đại trưởng công chúa không nghĩ tới, Hoàng hậu mới vừa tiếp nhận An nhi, liền gấp không chờ nổi, duỗi móng vuốt lên mặt bé.

An Nhạc đại trưởng công chúa bối phận cao, lại rất được Hoàng đế kính trọng, không sợ hãi trung cung chút nào. Hơn nữa vì thân thể không tốt, bà với phò mã cũng không có con, bà không sợ trăm năm sau hài tử bị người ma xoa, bởi vậy nói chuyện động tác hoàn toàn không cố kỵ.

Bà lập tức đứng lên, tiến lên hai bước, đoạt hài tử lại. Từ đầu tới đuôi, tã lót đỏ thẫm chỉ ở trong lòng ngực Hoàng hậu ước chừng hai mươi giây.

“Hoàng trưởng tôn còn nhỏ, bộ giáp này thật sự sắc nhọn, sao Hoàng hậu không tháo xuống mà lại chọc lên mặt bé được chứ?”

Một câu, hoàn toàn vạch trần tình hình thực tế, mặc dù là ngồi xa không thấy rõ, hiện tại cũng nghe rõ ràng.

“Hoàng hậu cũng là đã làm mẹ mấy đứa con rồi, chẳng lẽ thật không hiểu các loại kiêng kỵ sao?”

Bà vốn là người hiền lành, nhưng tính tình lại nóng giận, càng thêm không thể khinh thường, nói chuyện từng câu chọc vào nhược điểm của Hoàng hậu, gần như là chỉ thẳng vào mũi đối phương, chỉ trích bà ta lòng dạ khó lường, bất nhân không hiền.

Kỳ thật, xưa nay An Nhạc đại trưởng công chúa đều sẽ lựa chọn vu hồi, bởi vì Thái tử là cháu của bà, Ngụy Vương Trần Vương cũng vậy, cho dù bà hơi bất công thiên vị Đông Cung. Chỉ tiếc, hôm nay Hoàng hậu hành động phạm vào vảy ngược của bà.

Dưới gối công chúa không có hài tử, nhưng không có nghĩa là bà không chờ mong, việc này là tiếc nuối cả đời bà, thấy Hoàng hậu muốn làm hại một em bé, bà lập tức giận tím mặt.

Đại điện một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn tiếng nói An Nhạc đại trưởng công chúa dư âm chưa tán, mọi người hai mặt nhìn nhau, súc súc cổ, nỗ lực rơi chậm lại cảm giác tồn tại .

Mấy thủ đoạn âm u giữa nữ nhân xưa nay nhìn thấu không nói toạc, mặc dù có người muốn hóa giải, cũng phải bận tâm thể diện. Cũng chỉ có đại trưởng công chúa không bị cản tay, xé vỡ giả tạo mỏng manh.

Hoàng hậu tức giận trước mắt biến thành màu đen, tất nhiên bà ta có tâm tư không thể cho ai biết, hơn nữa cũng không phải lần đầu làm việc xấu xa, nhưng mấy chục năm nay, thật đúng là chưa từng bị người nào vả mặt như vậy.

Cố tình, bà ta còn không thể làm gì đối phương, đối phương nói có sách mách có chứng, còn được Hoàng đế kính trọng.

“Đại trưởng công chúa hiểu lầm, bản cung không có ý này.”

Hoàng hậu dắt khóe môi, cứng rắn xả ra một ý cười cứng đờ: “Cũng là bản cung lỗ mãng, nhiều năm chưa từng bế trẻ con, thế nhưng đã quên tháo bộ giáp ra.”

Chuyện tới hiện giờ, cố ý hay không cố ý đã không quan trọng, hành vi này của Hoàng hậu đã chứng thực là cố tình.

Thịt dê không ăn được, còn chọc một thân tanh. Đại trưởng công chúa nhìn kỹ An nhi, thấy không việc gì, nghe vậy còn ngẩng đầu hừ nhẹ một tiếng.

Thái độ này cho thấy, bà không tin.

Trong lòng Hoàng hậu hận muốn chết, hỏa thiêu hỏa liệu khó chịu, nhưng bà ta không thể tức giận, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.

Đôi tay bà ta nắm chặt thành quyền, nắm thả thả nắm, chặt đến mức hạt châu trên vòng tay hương mộc rung động “khanh khách”.

Vòng tay hương mộc bị trọng áp, tay Hoàng hậu nắm thả thả nắm, đuôi bộ giáp khảm hồng ngọc hung hăng cắt vào vòng tay một chút. Đuôi bộ giáp xác thật vô cùng bén nhọn, thế nhưng lập tức cắt đứt dây xuyến của vòng tay hương mộc.

Trong khoảnh khắc, từng viên từng viên hương mộc hạt châu tròn xoe, to cỡ ngón cái nam tử trưởng thành, lập tức “bùm bùm” rải đầy đất, cũng quay tròn lăn ra chung quanh.

Tiếng này cũng không thể giảm bớt không khí giương cung bạt kiếm trong điện mảy may. Hoàng hậu nhịn rồi lại nhịn, đang muốn lại lần nữa mở miệng, không nghĩ tới sau cửa phòng lại đột ngột vang lên một giọng nữ thét chói tai.

“A a a!”

Phát ra tiếng thét chói tai, đúng là Ngụy Vương phi Tần Thải Lam, ngay sau đó , còn vang lên “phanh” một tiếng trầm đục thân thể chấm đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện