Editor: Vy Vy 1505
Lúc Kỷ Vinh tới Đông Xuyên Hầu phủ, Vương Trạch Đức đang ở Diễn Võ Trường.
Tuy ông ta mất đi một tay, nhưng cũng không muốn hoang phế võ nghệ, khổ luyện ba năm, đao pháp tay trái cũng xem như tương đối thành thạo.
Không thể ra trận giết địch, có thể cường thân kiện thể cũng tốt.
“Hầu gia, Kỷ Vinh tới, lại nói là phụng lệnh chủ tử truyền thư.” Đại quản sự Vương Trung vội vàng tới báo.
Đại đao trong tay Vương Trạch Đức đang múa uy vũ sinh phong, nghe vậy lập tức dừng lại, tùy tay lau mồ hôi trên trán to như đậu nành, hơi cúi đầu, vừa vặn che khuất ánh sáng nhạt trong mắt.
“A?”
Lại ngẩng đầu, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Ông này nô tài, sao không mau mau mời người vào.”
Nếu quan hệ hai nhà “thân hậu”, ở Diễn Võ Trường gặp mặt cũng không sao. Vương Trạch Đức tiếp nhận khăn hạ nhân đưa qua, lau mồ hôi trên mặt, lau tay, sửa sang lại một phen, Kỷ Vinh liền tới.
Xưa nay ông ta không thích quá nhiều người hầu hạ ở Diễn Võ Trường, tùy tay vẫy lui mấy hạ nhân, chỉ còn lại Vương Trung. Ông ta cười hỏi Kỷ Vinh: “Chủ tử nhà ông không phải đi hành cung tránh nóng sao?”
Vương Trạch Đức nhàn rỗi, không nằm trong danh sách tùy giá, nhưng ông ta vẫn biết Hoàng đế ra cung tránh nóng.
Một bên Diễn Võ Trường có bàn ghế, ba người đi qua, Kỷ Vinh ngồi nghiêng người, chắp tay nói: “Chủ tử nhà ta xác thật theo ngự giá đi
Thừa Đức, nhưng hôm nay lại truyền thư trở về, nói là gửi cho hầu gia, tiểu nhân cũng không dám trì hoãn, lập tức mang tới.”
Ông cũng không vô nghĩa, lấy ra thư tay giao qua.
Vương Trạch Đức lập tức mở ra, tập trung đọc thư.
“Vương bá phụ thấy chữ như thấy người, từ hai tháng trước, cháu gái vẫn luôn nôn nóng khó an, lặp lại cân nhắc chuyện xưa, chợt nhớ tới lúc gia phụ bị thương nặng về kinh, hình như có đề cập với gia mẫu, Sở tướng quân thiết cốt tranh tranh chắc chắn sẽ không cố tình đến trễ, có lẽ là Tuyên phủ bên kia có trì hoãn.
Lúc đó cháu gái cũng không hiểu lắm, chưa từng để trong lòng, hôm nay cẩn thận nhớ lại mới phát giác hình như có không ổn.
Cháu gái đã đọc kỹ bá phụ hồi âm, vẫn chưa phát hiện trì hoãn, khẩn thiết xin bá phụ nhớ kỹ lại lần nữa, xem có phát hiện chỗ nào dị thường hay không?”
Lá thư thứ hai của Kỷ Uyển Thanh còn có lực rung động hơn lá thứ nhất, trực tiếp mượn phụ thân di ngôn, điểm danh Tuyên phủ có dị thường.
Vương Trạch Đức có tật giật mình, trong lòng lộp bộp, còn miễn bàn đây chính là chân tướng, tay cầm thư khẽ run lên, cái trán đã thấm ra mồ hôi tinh tế. Cũng may ông ta mới vừa luyện đao pháp, trên mặt vốn có mồ hôi, lúc này mới không hiện ra dị thường.
Ông ta trải qua rất nhiều chuyện lớn, mặc dù kinh hãi, biên độ rung động trên tay cực nhỏ, thành công giấu diếm Kỷ Vinh, lại không thể gạt được đám người Hứa Trì vẫn luôn chú ý.
Hứa Trì sớm đã ẩn núp hồi lâu, nhìn chằm chằm Vương Trạch Đức không chớp mắt. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng người võ nghệ cao thâm, ánh mắt cũng không giống bình thường, thực thuận lợi bắt giữ khác thường nho nhỏ của mục tiêu.
Thực tốt, đã có thể xác định Đông Xuyên Hầu xác thật có vấn đề.
Đám người Hứa Trì âm thầm trao đổi một ánh mắt, không thể hiện trên mặt, tiếp tục giám thị.
“Có chuyện như thế sao?”
Giây lát, Vương Trạch Đức đã khôi phục bình thường, trầm ngâm một lát, nói: “Năm đó tình hình chiến đấu khẩn trương, hơn nữa lại qua ba năm, hiện giờ nếu muốn tinh tế nhớ lại, chỉ sợ phải mất một hai ngày.”
Trả lời Kỷ Uyển Thanh như thế nào kỳ thật chỉ có một đáp án, nhưng diễn trò phải làm nguyên bộ, ông ta không thiếu được “tinh tế nhớ lại” một hai ngày.
“Ông đi về trước đi, sau khi nghĩ kỹ ta sẽ kêu Vương Trung truyền thư cho ông.”
Trước khi Kỷ Vinh tới đã thoáng hiểu biết tình huống, biết kế tiếp không phải mình có thể nhúng tay, lập tức lộ vẻ mặt cảm kích, đứng lên cáo lui.
Kỷ Vinh rời đi, trống rỗng Diễn Võ Trường chỉ còn chủ tớ Vương Trạch Đức, ông ta hơi hơi cúi đầu, trên mặt hiện lên một tia khói mù, hỗn loạn lo âu.
Ông ta đứng lên dạo bước đi lại, ngưng mi trầm tư, nhưng trong lòng suy nghĩ đương nhiên không phải kỹ càng tỉ mỉ tình hình năm đó.
Cuối xuân đầu hạ, gần đến giờ ngọ ánh nắng dần dần chói chang, Vương Trạch Đức ở Diễn Võ Trường lộ thiên dạo bước hồi lâu, lại phảng phất như không phát giác.
Rốt cuộc, ông ta đứng yên bước chân: “Vương Trung.”
“Hầu gia,” Vương Trung hiểu biết trong đó có nội tình, lập tức thấp giọng khuyên nhủ: “Ngày ấy người của nhị gia dặn dò, không có tình huống quan trọng, không được lại truyền tin.”
Ai biết rốt cuộc Kỷ Tông Khánh suy đoán được nhiều ít, trước khi lâm chung lại lộ ra nhiều ít? Kỷ Uyển Thanh hiện đã dời ánh mắt qua Tuyên phủ, kế tiếp ai biết nàng còn nhớ tới chuyện gì? Vương Trạch Đức đứng ngồi không yên, hắn cảm thấy tình huống này đã thực quan trọng, đáng tiếc nhị gia chưa chắc nghĩ như vậy.
Trên mặt Vương Trung ẩn có một tia sợ hãi nhị gia, kỳ thật Vương Trạch Đức cũng thế.
Ông ta nghĩ rồi lại nghĩ, nhớ lại lần trước nhị gia hồi đáp, chung quy là đè ép được đáy lòng lo âu, đánh mất ý niệm lại lần nữa truyền thư dò hỏi.
Ông ta lấy lại bình tĩnh: “Được, qua hai ngày lại hồi âm cho Kỷ Vinh.”
“Dạ, hầu gia.”
Vương Trạch Đức không còn tâm tình luyện võ, dứt lời xoay người rời đi Diễn Võ Trường.
Diễn Võ Trường rất lớn, Vương Trạch Đức vừa dạo bước ở trung tâm vừa nói chuyện với Vương Trung.
Khoảng cách quá xa, chủ tớ còn đè thấp giọng nói, tuy đám người Hứa Trì công phu tinh vi, cũng chỉ có thể thấy rõ động tác hai người, lại không thể nghe được hai người nói gì.
Khẳng định lỡ mất tin tức quan trọng, Hứa Trì vạn phần ảo não, nhưng hắn không thể rút dây động rừng, chỉ có thể âm thầm ngủ đông.
Nhưng lần này cũng xem như có thu hoạch lớn. Vương Trạch Đức khẳng định có vấn đề, mà đại quản sự Vương Trung chính là tâm phúc biết chuyện.
Hứa Trì lập tức sửa sang lại tình báo, truyền tin tức đi Thừa Đức trước.
Vốn dĩ, hắn còn thực chờ mong kế tiếp Vương Trạch Đức sẽ có hành động. Chỉ là thực đáng tiếc, hắn thất vọng rồi, giám thị hai ngày hai đêm, đối phương chỉ hồi âm một phong thư cho Kỷ Vinh, lại không có động tác khác.
Rơi vào đường cùng, Hứa Trì lại truyền tin tức này đi.
Con đường truyền tin của Đông Cung thông suốt, thực mau, hai phần tình báo này trước sau tới tay Cao Húc.
Tùng Bảo dịch rốt cuộc tìm được chỗ đột phá, đáng tiếc trước mắt có vẻ lâm vào bế tắc.
Ngón trỏ Cao Húc nhẹ gõ án thư, thoáng suy nghĩ, liền có chủ ý.
Nhưng hắn không lập tức hạ lệnh, mà đứng lên đi về hậu viện.
Việc này đề cập phụ huynh của Kỷ Uyển Thanh, Cao Húc tôn trọng thê tử, trước khi ra quyết định vẫn sẽ thương thảo với nàng.
“Điện hạ.”
Mấy ngày liền bôn ba, Kỷ Uyển Thanh khó tránh khỏi mỏi mệt, đang dựa trên tháp mỹ nhân nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng vang nàng mở mắt, thấy là Cao Húc, đứng lên đón tiếp.
“Chính là kinh thành có tin tức sao?” Đã nhiều ngày nàng vẫn luôn nhớ thương việc này, thấy hắn trước thời gian về phòng, trong lòng vừa động.
“Ừ, xác thật có phát hiện mới.”
Cao Húc vẫy vẫy tay, cung nhân thái giám trong phòng nối đuôi nhau lui ra, hắn đưa hai phần tình báo trong tay cho thê tử: “Đây là mật báo hai ngày nay truyền tới.”
Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận tập trung đọc, nàng phỏng đoán Vương Trạch Đức trong ngoài không đồng nhất, hiện giờ chứng thực, nàng như cũ cảm xúc phập phồng.
Nói cách khác, vị này Vương bá phụ, hẳn là tự mình tham dự việc mưu hại phụ huynh.
Không ai rõ ràng hơn Kỷ Uyển Thanh quan hệ hai nhà thân cận cỡ nào, giao tình giữa phụ thân và Vương Trạch Đức tốt bao nhiêu, nàng hận giận đan xen: “Vương Trạch Đức là bạn tri kỉ của phụ thân thiếp lúc còn sống!”
Bạn tốt sau lưng đâm một đao, nói vậy càng đúng chỗ yếu hại, Kỷ Uyển Thanh nhớ tới vong phụ vong huynh, một cổ khí nghẹn ở ngực, hốc mắt nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên mật tin.
Ngay sau đó nàng giơ tay lau đi, nên đau xót khóc thút thít, hơn hai tháng đều khóc đủ rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là, tra tìm độc thủ phía sau màn, vì phụ huynh báo thù rửa hận.
“Thiếp không có việc gì.” Kỷ Uyển Thanh ngẩng đầu đối diện ánh mắt quan tâm của Cao Húc, nhẹ giọng nói: “Điện hạ đừng lo lắng.”
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Nàng vừa kéo hắn ngồi xuống, vừa hỏi.
“Cô tính toán lại lục soát Đông Xuyên Hầu phủ một lần nữa.”
Này cái gọi là lục soát Đông Xuyên Hầu phủ, kỳ thật phạm vi chủ yếu là ngoại thư phòng, chính viện, những nơi Vương Trạch Đức chủ yếu lui tới.
Kỳ thật, ba năm trước, mật thám Đông Cung phái qua đã cẩn thận lục soát một lần. Tuy có ám cách, nhưng cũng không phát hiện gì liên quan đến Tùng Bảo dịch, hơn nữa mặt khác đủ loại nhân tố, Vương Trạch Đức mới bị bài trừ hiềm nghi.
Hiện giờ nhớ lại, mật thám Đông Cung bản lĩnh lợi hại, ước chừng là tất cả bằng chứng đều bị tiêu hủy sạch sẽ.
Hiện tại lại lần nữa lục soát, Cao Húc cũng không ôm hy vọng quá lớn, chẳng qua, hắn còn có một biện pháp: “Đại quản sự Vương Trung hiển nhiên là tâm phúc biết chuyện, cô sẽ ra tay điều tra từ ông ta.”
Có khe hở thì tốt, cho dù khe hở nhỏ cỡ nào, một khi bị phát hiện, sẽ có cách phá vỡ.
Cao Húc suy xét thật sự chu đáo, Kỷ Uyển Thanh lập tức gật đầu ứng: “Điện hạ an bài thực thỏa đáng.”
Thê tử không dị nghị, kế hoạch hành động tiếp theo liền xác định. Cuối cùng, Cao Húc trấn an nói: “Thanh Nhi, việc này không phải một sớm một chiều là thành, nàng đừng quá mức vướng bận.”
Hiện tại đã sắp đến Thừa Đức, mặc dù dùng bồ câu đưa thư, tin tức bay đi bay về cũng mất thời gian một ngày. Hơn nữa kinh thành bên kia tinh tế điều tra, bố trí mặt khác, này đó đều cần thời gian sắp xếp.
Bởi vậy, việc này trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có kết quả.
“Dạ, thiếp biết.”
Kỷ Uyển Thanh đương nhiên rõ ràng, nàng nhớ thương không thay đổi được gì, không bằng vực dậy tinh thần, nhọc lòng công việc khác.
Trước giờ cơm trưa ngày mai ngự giá liền đến hành cung, an trí xong, cần an bài nhân thủ trong cung chính mình, canh giữ chặt chẽ. Mọi việc gấp rút bận rộn, hơn nữa khả năng Hoàng hậu còn gây ra chuyện xấu, nàng cần chuyên tâm ứng đối.
Cuộc sống của Kỷ Uyển Thanh không chỉ có báo thù, nàng còn cần đối mặt cái khác, hai bên quan trọng như nhau, cái này nàng hiểu.
“Điện hạ yên tâm, thiếp có chừng mực.”
“Tốt.”
Ngày hôm sau giờ tỵ quá nửa, ngự giá rốt cuộc đến Thừa Đức, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi vào hành cung.
Thừa Đức có tất cả hai tòa hành cung, một lớn một nhỏ. Lớn chính là Đại Sự cung thời kỳ Thái Tổ xây dựng, lịch đại Hoàng đế đều dùng, hơn trăm năm không ngừng sửa chữa, đến nay nguy nga đại khí, xa hoa lộng lẫy, là điển hình kiến trúc hoàng gia.
Còn về cung điện nhỏ lại là tiên đế hạ chỉ xây dựng.
Tiên đế cũng không chịu nóng, mỗi năm chắc chắn tới Thừa Đức, nhưng ông ấy lại không thích cung điện lớn, cho rằng quá mức tục khí, nơi chốn có bóng dáng hoàng thành trong kinh.
Tiên đế là một Hoàng đế rất có tài văn chương, hơn nữa thực tự đắc, thường thường tự xưng là văn nhân nhã sĩ.
Chỉ là, tuy thường tự xưng là văn nhân nhã sĩ, nhưng kỳ thật lại là một Hoàng đế phi thường đạt tiêu chuẩn, trong lúc tại vị, bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc khố tương đối tràn đầy.
Nếu đỉnh đầu dư dả, hành cung không hợp tâm ý, vậy bàn tay vung lên, lại xây một cái.
Hành cung mới xây phỏng theo kiến trúc Giang Nam, tường trắng ngói đen, mật độ cung điện phi thường thấp, cây xanh bóng râm, non sông tươi đẹp khắp nơi, gần như nhìn không ra bóng dáng hoàng gia lâm viên.
Hành cung mới tên là Tụ Vân cung, phi thường phù hợp khẩu vị của tiên đế, lại không được Xương Bình Đế coi trọng.
Nhưng, Xương Bình Đế đi qua Đại Sự cung nhiều lần, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, cũng sẽ thay đổi khẩu vị.
Lần này, vừa lúc gặp ông ta đổi khẩu vị, vì thế, Kỷ Uyển Thanh sẽ trải qua mùa hè năm nay ở Tụ Vân cung.
Bình thường đã quen nhìn tường đỏ ngói vàng, chợt đổi qua tường trắng ngói đen, nàng cảm giác tương đối không tệ.
Tụ Vân cung gió lạnh phơ phất, không khí tươi mát, nhiệt độ cũng thấp, rất thoải mái. Kỷ Uyển Thanh hai tháng nay vẫn luôn căng chặt, cũng thả lỏng đôi chút.
Nơi đây nhà cửa cực ít, cách nhau thật xa mới có một chỗ nhã cư, phu thê Hoàng Thái tử ở phía bên phải Xương Bình Đế, vừa vặn đối diện hồ, phong cảnh thật đẹp.
Địa phương rất tốt, duy nhất không được hoàn mỹ chính là vì tiên đế theo đuổi lịch sự tao nhã, làm cho Tụ Vân cung giới hạn tiền đình hậu cung mơ hồ, ngay cả sân cũng không có tường vây, muốn canh giữ chặt chẽ rất khó khăn.
Nhưng vấn đề này không cần Kỷ Uyển Thanh nhọc lòng, Cao Húc sớm có chuẩn bị, nàng an bài tốt nhân thủ trong phòng là được.
Cung nhân thái giám nhanh tay sửa sang lại thỏa đáng, một hai ngày, cuộc sống tránh nóng ở Tụ Vân cung liền đi vào quỹ đạo.
Cùng lúc này ở kinh thành, hành động điều tra Đông Xuyên Hầu phủ đã đang tiến hành, vốn dĩ cho rằng hy vọng không lớn, không nghĩ tới, Hứa Trì lại có tiến triển đột phá.
Lúc Kỷ Vinh tới Đông Xuyên Hầu phủ, Vương Trạch Đức đang ở Diễn Võ Trường.
Tuy ông ta mất đi một tay, nhưng cũng không muốn hoang phế võ nghệ, khổ luyện ba năm, đao pháp tay trái cũng xem như tương đối thành thạo.
Không thể ra trận giết địch, có thể cường thân kiện thể cũng tốt.
“Hầu gia, Kỷ Vinh tới, lại nói là phụng lệnh chủ tử truyền thư.” Đại quản sự Vương Trung vội vàng tới báo.
Đại đao trong tay Vương Trạch Đức đang múa uy vũ sinh phong, nghe vậy lập tức dừng lại, tùy tay lau mồ hôi trên trán to như đậu nành, hơi cúi đầu, vừa vặn che khuất ánh sáng nhạt trong mắt.
“A?”
Lại ngẩng đầu, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Ông này nô tài, sao không mau mau mời người vào.”
Nếu quan hệ hai nhà “thân hậu”, ở Diễn Võ Trường gặp mặt cũng không sao. Vương Trạch Đức tiếp nhận khăn hạ nhân đưa qua, lau mồ hôi trên mặt, lau tay, sửa sang lại một phen, Kỷ Vinh liền tới.
Xưa nay ông ta không thích quá nhiều người hầu hạ ở Diễn Võ Trường, tùy tay vẫy lui mấy hạ nhân, chỉ còn lại Vương Trung. Ông ta cười hỏi Kỷ Vinh: “Chủ tử nhà ông không phải đi hành cung tránh nóng sao?”
Vương Trạch Đức nhàn rỗi, không nằm trong danh sách tùy giá, nhưng ông ta vẫn biết Hoàng đế ra cung tránh nóng.
Một bên Diễn Võ Trường có bàn ghế, ba người đi qua, Kỷ Vinh ngồi nghiêng người, chắp tay nói: “Chủ tử nhà ta xác thật theo ngự giá đi
Thừa Đức, nhưng hôm nay lại truyền thư trở về, nói là gửi cho hầu gia, tiểu nhân cũng không dám trì hoãn, lập tức mang tới.”
Ông cũng không vô nghĩa, lấy ra thư tay giao qua.
Vương Trạch Đức lập tức mở ra, tập trung đọc thư.
“Vương bá phụ thấy chữ như thấy người, từ hai tháng trước, cháu gái vẫn luôn nôn nóng khó an, lặp lại cân nhắc chuyện xưa, chợt nhớ tới lúc gia phụ bị thương nặng về kinh, hình như có đề cập với gia mẫu, Sở tướng quân thiết cốt tranh tranh chắc chắn sẽ không cố tình đến trễ, có lẽ là Tuyên phủ bên kia có trì hoãn.
Lúc đó cháu gái cũng không hiểu lắm, chưa từng để trong lòng, hôm nay cẩn thận nhớ lại mới phát giác hình như có không ổn.
Cháu gái đã đọc kỹ bá phụ hồi âm, vẫn chưa phát hiện trì hoãn, khẩn thiết xin bá phụ nhớ kỹ lại lần nữa, xem có phát hiện chỗ nào dị thường hay không?”
Lá thư thứ hai của Kỷ Uyển Thanh còn có lực rung động hơn lá thứ nhất, trực tiếp mượn phụ thân di ngôn, điểm danh Tuyên phủ có dị thường.
Vương Trạch Đức có tật giật mình, trong lòng lộp bộp, còn miễn bàn đây chính là chân tướng, tay cầm thư khẽ run lên, cái trán đã thấm ra mồ hôi tinh tế. Cũng may ông ta mới vừa luyện đao pháp, trên mặt vốn có mồ hôi, lúc này mới không hiện ra dị thường.
Ông ta trải qua rất nhiều chuyện lớn, mặc dù kinh hãi, biên độ rung động trên tay cực nhỏ, thành công giấu diếm Kỷ Vinh, lại không thể gạt được đám người Hứa Trì vẫn luôn chú ý.
Hứa Trì sớm đã ẩn núp hồi lâu, nhìn chằm chằm Vương Trạch Đức không chớp mắt. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng người võ nghệ cao thâm, ánh mắt cũng không giống bình thường, thực thuận lợi bắt giữ khác thường nho nhỏ của mục tiêu.
Thực tốt, đã có thể xác định Đông Xuyên Hầu xác thật có vấn đề.
Đám người Hứa Trì âm thầm trao đổi một ánh mắt, không thể hiện trên mặt, tiếp tục giám thị.
“Có chuyện như thế sao?”
Giây lát, Vương Trạch Đức đã khôi phục bình thường, trầm ngâm một lát, nói: “Năm đó tình hình chiến đấu khẩn trương, hơn nữa lại qua ba năm, hiện giờ nếu muốn tinh tế nhớ lại, chỉ sợ phải mất một hai ngày.”
Trả lời Kỷ Uyển Thanh như thế nào kỳ thật chỉ có một đáp án, nhưng diễn trò phải làm nguyên bộ, ông ta không thiếu được “tinh tế nhớ lại” một hai ngày.
“Ông đi về trước đi, sau khi nghĩ kỹ ta sẽ kêu Vương Trung truyền thư cho ông.”
Trước khi Kỷ Vinh tới đã thoáng hiểu biết tình huống, biết kế tiếp không phải mình có thể nhúng tay, lập tức lộ vẻ mặt cảm kích, đứng lên cáo lui.
Kỷ Vinh rời đi, trống rỗng Diễn Võ Trường chỉ còn chủ tớ Vương Trạch Đức, ông ta hơi hơi cúi đầu, trên mặt hiện lên một tia khói mù, hỗn loạn lo âu.
Ông ta đứng lên dạo bước đi lại, ngưng mi trầm tư, nhưng trong lòng suy nghĩ đương nhiên không phải kỹ càng tỉ mỉ tình hình năm đó.
Cuối xuân đầu hạ, gần đến giờ ngọ ánh nắng dần dần chói chang, Vương Trạch Đức ở Diễn Võ Trường lộ thiên dạo bước hồi lâu, lại phảng phất như không phát giác.
Rốt cuộc, ông ta đứng yên bước chân: “Vương Trung.”
“Hầu gia,” Vương Trung hiểu biết trong đó có nội tình, lập tức thấp giọng khuyên nhủ: “Ngày ấy người của nhị gia dặn dò, không có tình huống quan trọng, không được lại truyền tin.”
Ai biết rốt cuộc Kỷ Tông Khánh suy đoán được nhiều ít, trước khi lâm chung lại lộ ra nhiều ít? Kỷ Uyển Thanh hiện đã dời ánh mắt qua Tuyên phủ, kế tiếp ai biết nàng còn nhớ tới chuyện gì? Vương Trạch Đức đứng ngồi không yên, hắn cảm thấy tình huống này đã thực quan trọng, đáng tiếc nhị gia chưa chắc nghĩ như vậy.
Trên mặt Vương Trung ẩn có một tia sợ hãi nhị gia, kỳ thật Vương Trạch Đức cũng thế.
Ông ta nghĩ rồi lại nghĩ, nhớ lại lần trước nhị gia hồi đáp, chung quy là đè ép được đáy lòng lo âu, đánh mất ý niệm lại lần nữa truyền thư dò hỏi.
Ông ta lấy lại bình tĩnh: “Được, qua hai ngày lại hồi âm cho Kỷ Vinh.”
“Dạ, hầu gia.”
Vương Trạch Đức không còn tâm tình luyện võ, dứt lời xoay người rời đi Diễn Võ Trường.
Diễn Võ Trường rất lớn, Vương Trạch Đức vừa dạo bước ở trung tâm vừa nói chuyện với Vương Trung.
Khoảng cách quá xa, chủ tớ còn đè thấp giọng nói, tuy đám người Hứa Trì công phu tinh vi, cũng chỉ có thể thấy rõ động tác hai người, lại không thể nghe được hai người nói gì.
Khẳng định lỡ mất tin tức quan trọng, Hứa Trì vạn phần ảo não, nhưng hắn không thể rút dây động rừng, chỉ có thể âm thầm ngủ đông.
Nhưng lần này cũng xem như có thu hoạch lớn. Vương Trạch Đức khẳng định có vấn đề, mà đại quản sự Vương Trung chính là tâm phúc biết chuyện.
Hứa Trì lập tức sửa sang lại tình báo, truyền tin tức đi Thừa Đức trước.
Vốn dĩ, hắn còn thực chờ mong kế tiếp Vương Trạch Đức sẽ có hành động. Chỉ là thực đáng tiếc, hắn thất vọng rồi, giám thị hai ngày hai đêm, đối phương chỉ hồi âm một phong thư cho Kỷ Vinh, lại không có động tác khác.
Rơi vào đường cùng, Hứa Trì lại truyền tin tức này đi.
Con đường truyền tin của Đông Cung thông suốt, thực mau, hai phần tình báo này trước sau tới tay Cao Húc.
Tùng Bảo dịch rốt cuộc tìm được chỗ đột phá, đáng tiếc trước mắt có vẻ lâm vào bế tắc.
Ngón trỏ Cao Húc nhẹ gõ án thư, thoáng suy nghĩ, liền có chủ ý.
Nhưng hắn không lập tức hạ lệnh, mà đứng lên đi về hậu viện.
Việc này đề cập phụ huynh của Kỷ Uyển Thanh, Cao Húc tôn trọng thê tử, trước khi ra quyết định vẫn sẽ thương thảo với nàng.
“Điện hạ.”
Mấy ngày liền bôn ba, Kỷ Uyển Thanh khó tránh khỏi mỏi mệt, đang dựa trên tháp mỹ nhân nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng vang nàng mở mắt, thấy là Cao Húc, đứng lên đón tiếp.
“Chính là kinh thành có tin tức sao?” Đã nhiều ngày nàng vẫn luôn nhớ thương việc này, thấy hắn trước thời gian về phòng, trong lòng vừa động.
“Ừ, xác thật có phát hiện mới.”
Cao Húc vẫy vẫy tay, cung nhân thái giám trong phòng nối đuôi nhau lui ra, hắn đưa hai phần tình báo trong tay cho thê tử: “Đây là mật báo hai ngày nay truyền tới.”
Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận tập trung đọc, nàng phỏng đoán Vương Trạch Đức trong ngoài không đồng nhất, hiện giờ chứng thực, nàng như cũ cảm xúc phập phồng.
Nói cách khác, vị này Vương bá phụ, hẳn là tự mình tham dự việc mưu hại phụ huynh.
Không ai rõ ràng hơn Kỷ Uyển Thanh quan hệ hai nhà thân cận cỡ nào, giao tình giữa phụ thân và Vương Trạch Đức tốt bao nhiêu, nàng hận giận đan xen: “Vương Trạch Đức là bạn tri kỉ của phụ thân thiếp lúc còn sống!”
Bạn tốt sau lưng đâm một đao, nói vậy càng đúng chỗ yếu hại, Kỷ Uyển Thanh nhớ tới vong phụ vong huynh, một cổ khí nghẹn ở ngực, hốc mắt nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên mật tin.
Ngay sau đó nàng giơ tay lau đi, nên đau xót khóc thút thít, hơn hai tháng đều khóc đủ rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là, tra tìm độc thủ phía sau màn, vì phụ huynh báo thù rửa hận.
“Thiếp không có việc gì.” Kỷ Uyển Thanh ngẩng đầu đối diện ánh mắt quan tâm của Cao Húc, nhẹ giọng nói: “Điện hạ đừng lo lắng.”
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Nàng vừa kéo hắn ngồi xuống, vừa hỏi.
“Cô tính toán lại lục soát Đông Xuyên Hầu phủ một lần nữa.”
Này cái gọi là lục soát Đông Xuyên Hầu phủ, kỳ thật phạm vi chủ yếu là ngoại thư phòng, chính viện, những nơi Vương Trạch Đức chủ yếu lui tới.
Kỳ thật, ba năm trước, mật thám Đông Cung phái qua đã cẩn thận lục soát một lần. Tuy có ám cách, nhưng cũng không phát hiện gì liên quan đến Tùng Bảo dịch, hơn nữa mặt khác đủ loại nhân tố, Vương Trạch Đức mới bị bài trừ hiềm nghi.
Hiện giờ nhớ lại, mật thám Đông Cung bản lĩnh lợi hại, ước chừng là tất cả bằng chứng đều bị tiêu hủy sạch sẽ.
Hiện tại lại lần nữa lục soát, Cao Húc cũng không ôm hy vọng quá lớn, chẳng qua, hắn còn có một biện pháp: “Đại quản sự Vương Trung hiển nhiên là tâm phúc biết chuyện, cô sẽ ra tay điều tra từ ông ta.”
Có khe hở thì tốt, cho dù khe hở nhỏ cỡ nào, một khi bị phát hiện, sẽ có cách phá vỡ.
Cao Húc suy xét thật sự chu đáo, Kỷ Uyển Thanh lập tức gật đầu ứng: “Điện hạ an bài thực thỏa đáng.”
Thê tử không dị nghị, kế hoạch hành động tiếp theo liền xác định. Cuối cùng, Cao Húc trấn an nói: “Thanh Nhi, việc này không phải một sớm một chiều là thành, nàng đừng quá mức vướng bận.”
Hiện tại đã sắp đến Thừa Đức, mặc dù dùng bồ câu đưa thư, tin tức bay đi bay về cũng mất thời gian một ngày. Hơn nữa kinh thành bên kia tinh tế điều tra, bố trí mặt khác, này đó đều cần thời gian sắp xếp.
Bởi vậy, việc này trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có kết quả.
“Dạ, thiếp biết.”
Kỷ Uyển Thanh đương nhiên rõ ràng, nàng nhớ thương không thay đổi được gì, không bằng vực dậy tinh thần, nhọc lòng công việc khác.
Trước giờ cơm trưa ngày mai ngự giá liền đến hành cung, an trí xong, cần an bài nhân thủ trong cung chính mình, canh giữ chặt chẽ. Mọi việc gấp rút bận rộn, hơn nữa khả năng Hoàng hậu còn gây ra chuyện xấu, nàng cần chuyên tâm ứng đối.
Cuộc sống của Kỷ Uyển Thanh không chỉ có báo thù, nàng còn cần đối mặt cái khác, hai bên quan trọng như nhau, cái này nàng hiểu.
“Điện hạ yên tâm, thiếp có chừng mực.”
“Tốt.”
Ngày hôm sau giờ tỵ quá nửa, ngự giá rốt cuộc đến Thừa Đức, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi vào hành cung.
Thừa Đức có tất cả hai tòa hành cung, một lớn một nhỏ. Lớn chính là Đại Sự cung thời kỳ Thái Tổ xây dựng, lịch đại Hoàng đế đều dùng, hơn trăm năm không ngừng sửa chữa, đến nay nguy nga đại khí, xa hoa lộng lẫy, là điển hình kiến trúc hoàng gia.
Còn về cung điện nhỏ lại là tiên đế hạ chỉ xây dựng.
Tiên đế cũng không chịu nóng, mỗi năm chắc chắn tới Thừa Đức, nhưng ông ấy lại không thích cung điện lớn, cho rằng quá mức tục khí, nơi chốn có bóng dáng hoàng thành trong kinh.
Tiên đế là một Hoàng đế rất có tài văn chương, hơn nữa thực tự đắc, thường thường tự xưng là văn nhân nhã sĩ.
Chỉ là, tuy thường tự xưng là văn nhân nhã sĩ, nhưng kỳ thật lại là một Hoàng đế phi thường đạt tiêu chuẩn, trong lúc tại vị, bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc khố tương đối tràn đầy.
Nếu đỉnh đầu dư dả, hành cung không hợp tâm ý, vậy bàn tay vung lên, lại xây một cái.
Hành cung mới xây phỏng theo kiến trúc Giang Nam, tường trắng ngói đen, mật độ cung điện phi thường thấp, cây xanh bóng râm, non sông tươi đẹp khắp nơi, gần như nhìn không ra bóng dáng hoàng gia lâm viên.
Hành cung mới tên là Tụ Vân cung, phi thường phù hợp khẩu vị của tiên đế, lại không được Xương Bình Đế coi trọng.
Nhưng, Xương Bình Đế đi qua Đại Sự cung nhiều lần, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, cũng sẽ thay đổi khẩu vị.
Lần này, vừa lúc gặp ông ta đổi khẩu vị, vì thế, Kỷ Uyển Thanh sẽ trải qua mùa hè năm nay ở Tụ Vân cung.
Bình thường đã quen nhìn tường đỏ ngói vàng, chợt đổi qua tường trắng ngói đen, nàng cảm giác tương đối không tệ.
Tụ Vân cung gió lạnh phơ phất, không khí tươi mát, nhiệt độ cũng thấp, rất thoải mái. Kỷ Uyển Thanh hai tháng nay vẫn luôn căng chặt, cũng thả lỏng đôi chút.
Nơi đây nhà cửa cực ít, cách nhau thật xa mới có một chỗ nhã cư, phu thê Hoàng Thái tử ở phía bên phải Xương Bình Đế, vừa vặn đối diện hồ, phong cảnh thật đẹp.
Địa phương rất tốt, duy nhất không được hoàn mỹ chính là vì tiên đế theo đuổi lịch sự tao nhã, làm cho Tụ Vân cung giới hạn tiền đình hậu cung mơ hồ, ngay cả sân cũng không có tường vây, muốn canh giữ chặt chẽ rất khó khăn.
Nhưng vấn đề này không cần Kỷ Uyển Thanh nhọc lòng, Cao Húc sớm có chuẩn bị, nàng an bài tốt nhân thủ trong phòng là được.
Cung nhân thái giám nhanh tay sửa sang lại thỏa đáng, một hai ngày, cuộc sống tránh nóng ở Tụ Vân cung liền đi vào quỹ đạo.
Cùng lúc này ở kinh thành, hành động điều tra Đông Xuyên Hầu phủ đã đang tiến hành, vốn dĩ cho rằng hy vọng không lớn, không nghĩ tới, Hứa Trì lại có tiến triển đột phá.
Danh sách chương