Editor: Vy Vy 1505

Hoàng Thái tử là trữ quân, mà mẹ con Kỷ Hoàng hậu muốn đoạt trữ, hai bên mặt ngoài hài hòa, nhưng nội bộ là muốn diệt trừ nhau cho sảng khoái.

Lúc trước Hoàng hậu nghĩ cách chọn một quý nữ từ trong tộc nhà mẹ đẻ đẩy lên vị trí Hoàng Thái tử phi, chính là một mũi tên bắn hai con điêu.

Một trong số đó chính là tận lực đẩy lùi khả năng con vợ cả của Thái tử sớm được sinh ra.

Tâm tư này kỳ thật không khó đoán, nhưng lại dễ dàng có hiệu quả. Thái tử bị cứng rắn nhét cho một Kỷ thị nữ làm vợ, không có cảm tình cơ sở, lại chán ghét dòng họ này tận xương.

Cảm tình phu thê bất hoà, Thái tử nghi kỵ Thái tử phi, dưới tình huống này, làm sao có thể đôn luân liên tiếp, sinh hạ con vợ cả? Kết quả đúng như Hoàng hậu sở liệu, Thái tử phi bị vắng vẻ, thậm chí sau khi cân nhắc, dựa vào Khôn Ninh Cung, chấp nhận làm nhãn tuyến.

Hoàng hậu xem như vừa lòng, vắng vẻ rất tốt, vẫn luôn tiếp tục bị vắng vẻ, Đông Cung chậm chạp không có con vợ cả, thậm chí vì Cao Húc không thích nữ tử đến gần, ngay cả con vợ lẽ cũng không có.

Dưới gối trữ quân không có con nối dõi là một nhược điểm phi thường lớn, theo tuổi của Thái tử dần dần tăng trưởng, nhược điểm này sẽ càng ngày càng rõ ràng.

Chuyện này có lợi rất lớn cho mẹ con Hoàng hậu.

Không nghĩ tới, hiện giờ một tin sét đánh oanh tạc giữa trời quang.

Thái tử phi có thai.

Thai này bất luận là nam hay nữ đều là đứa cháu đầu tiên của Xương Bình Đế, nếu là nam liền càng thêm khó lường.

Cho tới bây giờ Thái tử đại hôn chưa đủ tám tháng, Thái tử phi mang thai đã đầy ba tháng, nói cách khác, phu thê thành hôn không đến nửa năm, nàng liền có mang.

Hoàng hậu sinh hai con trai, bà biết rất rõ phụ nhân hoài thai không có khả năng thật ba tháng mới phát hiện. Mặc dù Kỷ Uyển Thanh chủ quan không hiểu, bên cạnh nàng không phải còn có ma ma hồi môn kinh nghiệm phong phú sao?

Sắc mặt bà âm u: “Như vậy xem ra, Thái tử phi cũng không hề bị vắng vẻ.”

Muốn giấu diếm tin tức mang thai nghiêm mật như vậy, không thiếu được Cao Húc ra tay, phu thê Đông Cung chẳng những không trì hoãn mang thai sinh con, chỉ sợ giao lưu cũng không ít.

“Hay cho một Thái tử phi! Chắc là nàng quên mất, nàng còn có một muội muội nằm trong tay bổn cung.”

Hoàng hậu bị lừa gạt, nhớ đến vẻ mặt ảm đạm bi thương lúc trước của Kỷ Uyển Thanh, sau khi cân nhắc không thể không khuất phục, lửa giận bốc cao, hung hăng chụp một chưởng trên bàn.

“Bang” một tiếng trầm vang, bộ giáp khảm hồng ngọc nhọn hoắc trên đầu ngón tay bà ta đập lên bàn, tràn ra một chút máu tươi.

“Nương nương, ngài……”

Nhũ mẫu Hồ ma ma mắt sắc, nhanh chóng tiến lên, cẩn thận hầu hạ chủ tử gỡ xuống bộ giáp. Quả nhiên, móng tay được tu bổ mượt mà đã gãy sâu bên trong, lực đạo quá lớn, miệng vết thương còn không nhẹ.

Bà nhanh chóng phân phó cung nhân lấy thuốc trị thương tới, thoa cho chủ tử.

“Nương nương, ngài bớt giận.”

Gần đây tâm thần và thể xác Hoàng hậu đều mệt mỏi, bên ngoài có Ngụy Vương lần lượt bị đả kích, Trần Vương tiếp chưởng triều vụ cũng không trôi chảy, bên trong có Lệ Phi từng bước ép sát, được khẩu dụ của Hoàng đế phân chia cung quyền, cứng rắn cắn một miếng thịt to từ trên người bà.

Bà ta giống như già thêm vài tuổi, trang điểm dày đậm cũng không che lấp được tiều tụy.

Hồ ma ma xem ở trong mắt ở đau trong lòng, vừa nhẹ nhàng băng bó, vừa thấp giọng khuyên giải an ủi: “Nương nương, có lẽ tình huống không tệ như vậy đâu.”

“Mặc dù Thái tử phi bị vắng vẻ, nhưng theo quy củ, mỗi mùng một mười lăm Thái tử phải nghỉ ngơi trong phòng nàng đến sáng. Thái tử tuổi trẻ, ngày thường không gần nữ sắc, nhưng có lẽ ngẫu nhiên cũng có đụng chạm.”

Nam tử tuổi trẻ vốn tràn đầy nhu cầu, hưởng qua tư vị sợ là càng khó nghẹn. Bên cạnh Thái tử không có nữ nhân khác, cùng ngủ một giường với Thái tử phi, mặc dù không thích, chỉ sợ cũng có thời điểm mất khống chế.

Nếu là may mắn cũng có thể hoài thai. Còn về sau khi có thai, Thái tử nguyện ý ra tay che lấp cũng bình thường, dù gì thì đây cũng là con hắn.

“Ma ma nói cũng không phải không có khả năng.”

Hoàng hậu tức giận hoãn hoãn, kỳ thật để tay lên ngực tự hỏi, nếu bà là Thái tử, chỉ sợ cũng không thể không có khúc mắc với Kỷ thị nữ.

“Nhưng, mặc dù là thật sự thì sao chứ.”

Mặc kệ quá trình như thế nào đều không thay đổi được gì. Một khi Kỷ Uyển Thanh có con, ở Đông Cung liền có gốc rễ, lập trường sẽ hoàn toàn không giống trước.

Nếu Đông Cung ngã xuống, con nàng sẽ điêu tàn theo. Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nếu bắt buộc phải chọn một giữa muội muội và con ruột, đương nhiên là con mình càng quan trọng hơn.

Trên mặt Hoàng hậu mây đen dày đặc, Hồ ma ma cũng không nói gì nữa, khuyên nhủ: “Nương nương, hay là chúng ta thử trước một phen, có lẽ trong lòng nàng tồn may mắn, muốn bảo vệ cả hai cũng không chừng.”

Muội muội của Kỷ Uyển Thanh ý nghĩa không phải tầm thường. Hai người là song sinh, cha mẹ mất sớm, sống nương tựa lẫn nhau mấy năm, không đến vạn bất đắc dĩ, chỉ sợ không đành lòng vứt bỏ.

Có lẽ nàng sẽ có lệ, nhưng sẽ không trực tiếp trở mặt.

Hoàng hậu nghe vậy, lại lắc đầu: “Ma ma, chỉ sợ chưa chắc.”

Thái tử vốn không phải người bình thường, đã có hài tử, trình độ hắn chú ý Thái tử phi khẳng định tăng lên không chỉ một cấp bậc. Không thể lại vắng vẻ, như vậy chắc sẽ dự phòng thi thố.

Không thể mặc kệ giống như trước kia, nếu Kỷ Uyển Thanh có dị động, hắn sẽ không bỏ mặc không lo.

“Nhưng, trước tiên thử một phen cũng tốt.”

Hoàng hậu giật giật ngón tay, một cơn đau truyền đến, Thanh Hòa Cư canh phòng nghiêm ngặt, vậy thăm dò từ bên kia trước.

“Ma ma truyền tin tới biên thành, phân phó Tôn gia ra tay, làm Kỷ Uyển Tương chịu chút thương nhẹ và kinh hách là được.”

Hoàng hậu tính toán thông qua bào muội thử Kỷ Uyển Thanh, lúc này nàng còn chưa biết, trước mắt, nàng đang chuẩn bị gặp khách.

Không phải nói đóng cửa từ chối tiếp khách sao?

Bởi vì khách nhân hôm nay có điểm đặc thù, là cữu mẫu Phùng thị của Cao Húc mang theo con gái đến bái kiến Thái tử phi đang mang thai, thăm hỏi một phen.

Vì thế, Thái tử phi cảm giác khỏe hơn chút, có thể gặp mặt.

Dù sao bình thường thời gian mang thai phản ứng cũng không phải bệnh, cũng không có lý lẽ gì đáng nói, nàng nói khỏe là có thể khỏe, nàng nói không thoải mái liền không thoải mái.

“Nương nương, ngài thấy bộ quần áo này như thế nào?”

Hà ma ma cẩn thận lục rương quần áo, cuối cùng chọn một bộ cung váy đỏ thẫm viền vàng thêu phượng hoàng giương cánh, cầm tiến lên cho chủ tử nhà mình xem.

Kỷ Uyển Thanh buồn cười: “Ma ma, không cần cẩn thận như vậy.”

Quần áo của Thái tử phi tất nhiên không có bộ nào không đẹp, cho dù là thường phục hay là trịnh trọng, bộ nào cũng tinh xảo, không một tì vết, tùy ý chọn một bộ mặc gặp khách là được.

“Sao lại không cần?”

Hà ma ma vừa nói chuyện, vừa cẩn thận nâng chủ tử dậy, hầu hạ nàng thay quần áo, vừa thấp giọng dặn dò: “Nương nương, ngài chú ý Ngô cô nương kia nhiều một chút.”

Vẻ mặt bà đề phòng.

Cũng khó trách, Thái tử phi tuyên bố mang thai, người Ngô gia tới thăm là chuyện thật bình thường, nhưng Phùng thị không dẫn theo hai con dâu ra cửa, lại chỉ mang theo một cô nương đang tuổi thanh xuân tới, liền có chút vi diệu.

Kỷ Uyển Thanh không phải không biết tâm tư nhũ mẫu, nhưng trên mặt nàng cũng không khẩn trương: “Ma ma, nếu thực sự có việc này, điện hạ sẽ xử lý thỏa đáng.”

Nàng từng nói tin tưởng Cao Húc, chỉ cần nam nhân không muốn, người còn lại lăn lộn như thế nào cũng uổng phí tâm tư.

Còn về chuyện này, nàng ngược lại cảm thấy, rất có thể là ý của ngoại tổ phụ Thái tử Ngô Chính Dung.

Xưa nay tác phong hành sự của Ngô gia rất thẳng thắn, ví dụ trước kia Cao Húc không gần nữ sắc, cũng không cứng rắn nhét người. Hiện giờ, có lẽ là Ngô Chính Dung thấy cháu ngoại đã đánh vỡ cựu lệ, thê tử mang thai, bên cạnh lại không ai hầu hạ, liền nhọc lòng một phen.

Ngô Chính Dung tất nhiên không phải hạng người lì lợm la liếm, chỉ cần Cao Húc tỏ thái độ uyển chuyển cự tuyệt, để ngoại tổ phụ an tâm là được.

Kỷ Uyển Thanh suy đoán không sai, Ngô Chính Dung thương cháu ngoại, dò hỏi ý của cháu gái duy nhất vừa độ tuổi Ngô Tĩnh Xu, thấy cháu gái không phản đối, ông liền tính toán hỏi cháu ngoại một tiếng.

Ngô phu nhân Phùng thị đại biểu Ngô gia tiến cung thăm Thái tử phi, Ngô Tĩnh Xu cũng cùng đi.

Nam nhân đối với phương diện này luôn không nhạy bén. Ngô Chính Dung nghĩ, nếu chuyện này không thành, xem như người thân gặp nhau; mặt khác, cháu gái vào xem, nếu cho rằng không thích hợp còn có thể lại suy xét.

Ngô Chính Dung yêu thương cháu gái, nhưng kỳ thật ông lo lắng hơi nhiều, xưa nay Ngô Tĩnh Xu khuynh mộ Thái tử biểu ca, trước kia từng xúi giục mẫu thân đề nghị với tổ phụ, đáng tiếc chẳng những Thái tử không chịu, còn trộn lẫn rất nhiều nhân tố hỗn loạn không hài hòa, liền bị gác lại.

Sau khi Thái tử bị tứ hôn, trong nhà bắt đầu thu xếp việc hôn nhân cho nàng, lúc ấy Ngô Tĩnh Xu buồn bã thương tâm, ở thời điểm nàng không thể không nhận mệnh, chuyển cơ tới.

Nàng trộm luyến mộ biểu ca đã lâu, tuy nói làm trắc phi có chút tiếc nuối, nhưng cũng mãn nguyện.

“Xu nhi.”

Không ai hiểu con bằng mẹ, Phùng thị thấy vẻ mặt con gái ẩn mang chờ đợi, không nhịn được thở dài: “Nương không phải đã nói với con sao, Thái tử điện hạ chưa chắc đồng ý?”

Nói cho cùng trắc phi vẫn là thiếp, không được mặc màu đỏ thẫm, không được ngồi chính vị, ngày ngày đến thỉnh an hành lễ với chính thất, làm một mẫu thân yêu thương con gái, bà cũng không phải toàn tâm vui sướng.

Chỉ là con gái vừa nghe tin tức, ánh mắt liền sáng lên, khó nén nhảy nhót, bà cũng không đành lòng ngăn trở.

Thôi, trắc phi vị cũng tôn quý, Hoàng Thái tử là biểu huynh, lại thân hậu với nhà ngoại, con gái vào Đông Cung cũng có thể sống thoải mái.

Xe ngựa đã đến gần cửa cung, hiện giờ chuyện tới trước mắt, Phùng thị lại bắt đầu lo được lo mất, cũng không biết Thái tử phi có dễ ở chung không? Con gái mình không được khôn khéo lắm, vì hoàn cảnh trong nhà đơn giản, tính tình có chút ngây thơ, bà thật sự không thế nào an tâm được.

“Nương!”

Mẫu thân nói như vậy, Ngô Tĩnh Xu không vui, nhớ tới chuyện xưa chưa thành, nàng rầu rĩ lôi kéo khăn.

“Ai.” Phùng thị lại lần nữa thở dài.

Mặc kệ thế nào, nếu tới, vẫn cần đi Thanh Hòa Cư một chuyến. Mẹ con Phùng thị và Ngô Chính Dung đường ai nấy đi, an tĩnh đi theo phía sau cung nhân dẫn đường, vào chính điện hậu viện.

Đợi một lát, nghe thấy một cung nhân giương giọng xướng: “Thái tử phi nương nương đến!”

Mẹ con Phùng thị lập tức hành lễ chào hỏi. Một trận vải vóc soạt soạt, ngọc bội vang rất nhỏ, ghế trên truyền đến một giọng nữ thanh thúy uyển chuyển: “Hai vị không cần đa lễ, đều là người một nhà, mau mau đứng dậy, ban ngồi.”

Hai người đứng lên, dư quang thuận thế thoáng nhìn ghế trên, trong lòng không nhịn được trầm xuống.

Thiếu phụ tuổi trẻ quốc sắc thiên hương, mắt đẹp rực rỡ lấp lánh, tóc mây đen nhánh cao ngất, trâm bạch ngọc đơn giản mà tinh xảo như vẽ rồng điểm mắt, chiếu rọi da thịt nàng trắng như tuyết, khí chất nhu hòa như ánh trăng sáng trên cao.

Nàng mặc cung váy bằng lụa đỏ thẫm viền vàng, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, đuôi lông mày khóe mắt ẩn mang tự tin, chiếu sáng rực rỡ, giơ tay nhấc chân ưu nhã thanh thản, quý khí thiên thành.

Còn có một điểm rất quan trọng, Kỷ Uyển Thanh có thai, không trang điểm.

Là ngoại mệnh phụ, Phùng thị từng hạ bái lúc đại hôn của Thái tử, cũng xa xa nhìn thấy Thái tử phi trang điểm rực rỡ. Bà không nghĩ tới là, đối phương tẩy trang rồi còn xinh đẹp hơn nhiều.

Tuy bà rất có thể là mẫu thân của trắc phi Thái tử, cũng không nhịn được tán thưởng, thật là một nữ tử phong tư hơn người, sắc đẹp thiên thành.

Phùng thị để tay lên ngực tự hỏi, nếu bà là nam tử, đại khái cũng sẽ khuynh đảo vì một nữ tử như vậy.

Lập tức, bà liền đánh mất ý niệm đưa con gái tiến cung, đứng bên cạnh Thái tử phi, Ngô Tĩnh Xu quả thật không bằng.

Chỉ có thân tình tốt nhất là làm người thân, nếu không cả đời này cũng sẽ không vui sướng. Lòng người là sẽ không thỏa mãn, hiện giờ con gái mong muốn được làm bạn bên cạnh Thái tử, sau khi thành công, ngày nào đó sẽ mong ước tình yêu. Không bằng ngay từ đầu đánh gãy ý niệm này.

“Tạ nương nương ban ngồi.”

Hạ quyết tâm, Phùng thị hành động cũng thực minh xác, không dấu vết kéo kéo con gái, dịu dàng cười: “Nếu Thái tử phi cất nhắc, thần phụ liền mặt dày.”

“Hai ngày trước nghe nói nương nương có tin vui, Thái tử điện hạ có con nối dõi, phụ thân thật cao hứng, dặn chúng ta nhanh chóng trình thẻ bài tiến cung thăm hỏi, sau khi trở về nói cho ông ấy biết, cũng có thể an tâm.”

Kỷ Uyển Thanh từng nghe Cao Húc kể về Ngô Chính Dung, nam nhân nhà mình rất kính trọng ngoại tổ phụ, đối phương cũng rất xứng đáng, phu thê một thể, tất nhiên nàng cũng như thế.

Nàng điều chỉnh bản thân, cười nói: “Làm phiền ngoại tổ phụ nhớ thương, cũng phiền cữu mẫu bôn ba một chuyến.”

“Tạ nương nương cất nhắc.”

Phùng thị hơi hơi khom người, nếu thái độ Kỷ Uyển Thanh thân thiết, bà cũng không khách sáo: “Như nương nương đã nói, ta là cữu mẫu của điện hạ, Xu nhi là muội muội của điện hạ, có thể đi chuyến này cũng là cực vui sướng.”

Bà không dấu vết nói lần này Ngô Tĩnh Xu tiến cung là vì tình nghĩa huynh muội.

Kỷ Uyển Thanh mày đẹp hơi nhíu, nàng lơ đãng nhìn lướt qua mỹ phụ nhân trung niên dịu dàng trước mặt, đối phương cười nói yến yến, cung kính không mất đúng mực.

“Cữu mẫu nói đúng lắm.”

Nàng hơi hơi mỉm cười, lần này đại khái không cần Cao Húc tỏ thái độ cũng có thể giải quyết vấn đề.

Bên này hai người đã đạt thành nhận thức chung, bên kia vì mới gặp Thái tử phi hoảng hốt một lát, mới vừa lấy lại tinh thần, Ngô Tĩnh Xu nghe vậy cả kinh, nàng nóng nảy: “Nương, con và điện hạ là biểu huynh muội!”

Huynh muội và biểu huynh muội, kém một chữ, khác nhau như trời với đất.

Kỳ thật ngày thường Ngô Tĩnh Xu cũng sẽ không như vậy, chỉ là mới gặp mặt Thái tử phi bị đả kích, nàng tâm thần đại loạn. Mà không ai hiểu mẹ bằng con, nàng ẩn ẩn phát hiện tâm ý mẫu thân, lập tức quýnh lên mất đúng mực.

Phùng thị giận dữ, trừng mắt nhìn con gái, hạ giọng quát: “Im miệng! Trước mặt nương nương làm gì có phần con nói chuyện?”

Mẫu nhân nghiêm khắc không ít, Ngô Tĩnh Xu cũng không phải vụng về như lợn, sau khi lấy lại tinh thần, cúi đầu nhấp môi, thấp thấp tố cáo, đỏ vành mắt.

Kỷ Uyển Thanh thu hết hành động của hai mẹ con phía dưới vào mắt. Nàng phảng phất giống như không phát giác, không mở miệng trấn an, cũng không có không vui, hoãn hoãn, liền từ từ nói chuyện khác.

Phùng thị cũng thức thời, hai người kẻ xướng người hoạ, vẫn luôn chờ phía trước tới báo, nói Ngô các lão phải rời khỏi, mới chủ động đứng lên cáo lui.

Kỷ Uyển Thanh lệnh Hà ma ma thay nàng đi tiễn, chờ bóng dáng hai mẹ con chuyển qua tấm bình phong sau cửa đến khi biến mất, ý cười trên mặt nàng không còn.

Phu quân nhà mình bị người nhớ thương, hơn nữa đối phương rõ ràng có chân tình, nàng đương nhiên không vui.

Nếu không cao hứng, vậy phải làm nam nhân biết.

Tiễn ngoại tổ phụ xong, Cao Húc về phòng, liền thấy thái độ thê tử không chào đón khác thường, ngược lại ngồi trên giường nệm, kiều hừ một tiếng nhìn hắn.

Đây là giận dỗi sao? Hắn mỉm cười: “Thanh Nhi làm sao vậy?”

Kỷ Uyển Thanh liếc hắn, tức giận nói: “Có tiểu cô nương nhớ thương phu quân thiếp, thiếp không cao hứng.”

Thê tử tuổi không lớn, ngữ điệu lại như bà cụ non, bày ra bộ dáng trưởng bối gọi người ta là “tiểu cô nương”.

Cao Húc mặt mày mang cười, dựa gần nàng ngồi xuống: “Hả? Có việc này sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện