ĐỆCH, CHUYỆN NÀY KHÔNG DỄ NÓI ĐÂU.

Là một gia tộc có lịch sử lâu đời, dù chỉ là một nhánh trong tộc, chỉ cần không đến mức quá thiếu thốn, anh em Cố Đỉnh vẫn phải phô trương. Cố Đỉnh bảo vệ, Cố Di ngồi xe, đằng sau là một đoàn xe thật dài, nào là xe cho nô bộc, xe của tì nữ, của hồi môn… Dằng dặc, kéo dài suốt mấy dặm. Hôn sự của Cố Di cũng nhiều trắc trở, tuy nhà trai không đúng đạo lý, nhưng đồ cưới của nhà gái thì không thể thiếu.

Suốt một ngày một đêm, sau khi sắp xếp đội nhân mã ở lại một nhà khách cách kinh thành hai mươi dặm ổn thỏa, Cố Nại ở kinh cũng xin nghỉ phép tới thăm hai anh em. Vừa gặp đã hỏi ngay: “Rốt cuộc ông nội nghĩ gì thế?”

Hai anh em ngồi đối diện nhau trên sạp, nhìn nhau không nói, hồi lâu, Cố Đỉnh nghiêm nghị đáp: “Ý của ông nội, vì chuyện này liên quan tới quan hệ thông gia của Cố thị và Tưởng thị, không thể dựa vào thế lực của công chúa.”

Dù gì Cố Nại cũng đã lăn lộn ở kinh thành mấy năm nay, nghe lý do dỗ dành như thể xem cậu là con nít mẫu giáo, hoàn toàn không tin: “Trong kinh cũng còn nhà cũ cơ mà! Ta đã dời nhà, tại sao còn nhờ vào bổn gia?”

Cố Đỉnh đau đầu nhức óc, bị em trai hỏi, cũng nổi cáu: “Chẳng lẽ ta muốn chắc?!” Cơn giận bốc lên, trong lòng đầy oán hận với các trưởng bối, “Ông chú ấy, xưa nay không thân với trong nhà, lập gia đình cũng trễ, nên ông nội nói không nên dây vào – dù sao cũng thiếu kinh nghiệm. Còn Trưởng công chúa, đế thất tôn quý, cũng không rõ lễ pháp thế gia, nếu để Trưởng công chúa lo liệu, nhỡ lộn xộn rối tung lên thì biết làm sao?!”

Cố Nại bị anh trai mắng, cũng hơi thấy hoang mang, hai người đều con ngoan trò giỏi của thế gia lâu đời, lo lắng về Trưởng công chúa, nhưng chẳng hề muốn lờ phỉnh ông chú mình đi. Không phải chỉ một quyết định của ông nội mà có thể xóa bỏ mọi quan niệm tư tưởng trước đây, hai anh em đều rất khổ.

Cố Đỉnh không nhịn được đập bàn một phát: “Rốt cuộc tình hình trong kinh là thế nào?”

“Thánh nhân đã cao tuổi, những vẫn không chịu định Thái tử sớm, Hoàng đế không gấp, nhưng mọi người đều sốt ruột. Trời ạ! Bây giờ huynh còn quan tâm đến chuyện này làm gì. Huynh và đệ có thể gây ảnh hưởng gì đến thế cục được chứ? Hãy cứ suy nghĩ cho A Bảo thì hơn! Hôn nhân tốt đẹp là thế, vậy mà thay đổi bất ngờ, thật khổ.”

“Ông nội đã gửi thư cho ông chú rồi, giờ nói thế thì ích lợi gì?”

Cố Nại thấp giọng bảo: “Chẳng lẽ muốn nhờ bổn gia thật sao?” Mất mặt lắm biết không? Cố Đỉnh cũng trầm giọng: “Chẳng lẽ muốn cãi lời ông nội?”

Nhìn nhau không nói, đều là thanh thiếu niên, Cố Nại cũng dốc sức cố gắng lăn lộn ở kinh thành, Cố Đỉnh đang là thực tập sinh ở chỗ ông nội, chuyện lớn như việc kết hôn của em gái, chưa từng có ý kiến. Nhìn nhau hồi lâu, đều nhận thấy sự bất an trong mắt đối phương, càng tự thấy bấp bênh, chột dạ thì lại càng ảnh hưởng với người kia.

Cuối cùng, làm anh thì mở miệng trước: “Ngày mai…” Cắn răng, “Đầu tiên để A Bảo ở lại nhà cũ, sau đó chúng ta đi thăm ông chú, rồi mới tới bổn gia!”

Cố Nại thở phào nhẹ nhõm: “Cứ vậy đi.”

Cố Đỉnh cũng thở phào một hơi, không ngừng vỗ nhẹ lên tay cậu em, Cố Nại cầm ngược lại, hai người đều nhận ra lòng bàn tay đối phương toàn mồ hôi lạnh. Vừa cảm nhận sự ẩm ướt lạnh lẽo này thì lo lắng trở lại. Cố Nại hỏi: “Còn về phía ông nội, phải giải thích thế nào?”

Cố Đỉnh xiết chặt bàn tay, đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, Cố Nại không kịp than đau, nhìn chằm chằm vào anh trai. Cố Đỉnh mấp máy môi đáp: “Đã làm, thì đừng hối hận! Cùng lắm thì… xin bổn gia giúp cho!”

Cố Nại không yên tâm nói: “Chỉ sợ thư của ông nội đã gửi tới rồi, bảo nhờ bổn gia chủ trì. Nếu huynh và đệ làm vậy, hẳn bổn gia sẽ không vừa lòng, không tốt cho A Bảo.”

Cố Đỉnh tiếp: “Trưởng công chúa không phải người hiền lành, giữa bổn gia và Trưởng công chúa, đành phải đắc tội với một bên. Ảnh hưởng hai bên, chọn bên nhẹ. Vả lại ông chú với chúng ta là quan hệ ruột thịt, bỏ gần tìm xa, không đúng lễ nghi.”

“Được!”

***

Giang sơn có nhân tài, đánh sét giật kinh người.

Cố Ích Thuần nhận bái thiếp của các cháu thì choáng váng, ông cũng giận lắm, tuy không bực mấy đứa cháu, nhưng gặp chuyện mất mặt như vậy cũng muốn từ chối gặp mặt để tỏ rõ lập trường, chờ bên kia xong xuôi hết rồi mới nói xin lỗi sau. Không ngờ Cố Đỉnh Cố Nại vừa vào thành đã đến đây ngay.

Đệch, chuyện này không dễ nói đâu.

Cố Ích Thuần choáng váng, nghe Trường sử nói: “Hai tiểu lang quân và tiểu nương tử đang chờ ngoài phủ.” Đành ngẩng đầu nhìn trời xem giờ.

Cố thị đưa con gái vào kinh là một tin lớn, bao nhiêu người chờ xem kịch vui? Thế gia ngồi chờ Trưởng công chúa Khánh Lâm bị mất mặt, huân quý thì ngóc mỏ chờ Trưởng công chúa Khánh Lâm nổi đóa trừng trị Cố thị. Đoàn xe Cố gia vào kinh ngày hôm nay, chỉ trong một chốc, phân nửa kinh thành đều hay tin. Mọi người đều biết sáng sớm hôm nay họ tới, bây giờ, nhìn sắc trời kìa, người ta vừa đến là đến cậy nhờ ông chú ngay!

“Là tụi nó thật hả?” Cố Ích Thuần xác nhận lần nữa.

“Vâng! Đồ cưới của tiểu nương tử vẫn còn kéo dài ở sau, choán nửa con phố.” Trường sử khẳng định.

Cố Ích Thuần vội chạy tới bên bàn, rút một bức thư nhăn nhúm, xem xét cẩn thận. Đúng, đây là nét chữ của anh trai ông mà, khả năng phân biệt nét chữ của ông là siêu hạng, sẽ không nhận nhầm chữ của anh ruột đâu. Nội dung thì vẫn thế, thông báo ngắn gọn để em trai không nhún tay vào lễ cưới. Cũng vì nội dung như thế, bức thư này mới chịu khổ như vậy, bị vò nét thành bộ dạng hiện tại, suýt nữa là bị xé tan.

Vẫn câu hỏi cũ, tại sao ba đứa nhóc này tới đây? Đổi ý?

Cố Ích Thuần đặt thư xuống: “Dẫn hai đứa tới tiền thính,” ông muốn tự hỏi, “Còn tiểu nương tử thì đến gặp công chúa đi.”

Trong lòng Cố Đỉnh Cố Nại lo lắng, vừa vào thành đã bị vây xem, bây giờ bị phơi nắng ở ngoài, cảm thấy hơi xấu hổ. Thấy Trường sử đi rồi quay lại, không khỏi thấy mừng rỡ. Trong lòng Trường sử cũng thấy kì lạ, gần đây phủ công chúa vì chuyện này mà rất áp lực, đương nhiên ông ta hiểu nguyên do bên trong, vì thế thấy ba người tới đây thì rất ngạc nhiên. Cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình, đưa Cố Đỉnh Cố Nại đến gặp Cố Ích Thuần, còn bảo: “Mời tiểu nương tử đi gặp Trưởng công chúa.”

Thị tì tới đỡ Cố Di từ từ bước xuống xe, làn váy kéo dài trên đất. Đường đi trong phủ Trưởng công chúa rất sạch sẽ, làm váy lướt trên đường như nước chảy xuôi. Trước những cái nhìn chòng chọc của bọn thị nữ trong phủ Trưởng công chúa, hình như trong lòng Cố Di vẫn không hề gợn sóng, bước chân vẫn trầm ổn, đầu không nghiêng cũng chẳng lệch, giống như xem đám quần chúng vây xem là hoa cỏ lá cành.

“Cái gì?!” Trưởng công chúa Khánh Lâm bị đả kích, “Tụi nó tới đây?”

Ỷ Lan gật đầu: “Trường sử nói đúng như thế, hôm nay Cố gia tiểu lang quân, tiểu nương tử vừa vào kinh, không về nhà cũ mà đưa thiếp đến thăm Phò mã ngay. Phò mã nhờ Trưởng công chúa gặp tiểu nương tử, hẳn bây giờ đã sắp tới đây rồi.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng choáng váng: “Thế là không đúng! Ta đã tận mắt đọc thư rồi mà!” Vậy là không đúng!

“Công chúa, tiểu nương tử sắp tới rồi, có gặp không ạ?”

“Thôi cũng được.” Trưởng công chúa Khánh Lâm kiềm chế cảm xúc, bày ra vẻ bà cô phúc hậu.

Không lâu sau, Cố Di tới, quỳ xuống miếng đệm đã trải sẵn. Lâu không gặp bà thím, Cố Di quỳ xuống làm đại lễ, Trưởng công chúa Khánh Lâm nheo mắt đánh giá, là cô dâu, nên cả người váy xống rực rỡ, trang sức trên đầu cũng vừa được làm ra, rất hoành tráng, khiếu thẩm mỹ của Cố gia cũng không tệ.

Trưởng công chúa Khánh Lâm đưa cả hai tay ra: “Mau tới đây ta xem nào, lâu quá rồi không gặp con, đã thành một đại cô nương rồi. Chớp mắt một cái đã phải lập gia đình rồi.”

Cố Di mỉm cười đứng dậy: “Bà thím cứ chọc con.”

“Ôi cha, ta đang vui lắm đây.” Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!

Trưởng công chúa Khánh Lâm đặt câu hỏi liên tục: “Đến từ lúc nào? Sao không cho người báo trước một tiếng? Trên đường có ổn cả không? Trong nhà có dặn dò gì không?”

Cố Di thầm nghĩ, đang dò hỏi đây mà? “Ngày hôm qua đã đến sát thành, nhưng nghĩ đường xa bụi bặm bẩn thỉu mà tới ra mắt trưởng bối là vô lễ nên tụi con ở ngoài thành tắm rửa chải tóc trước. Dù đường xá xa xăm nhưng cũng bình an. Trong nhà không nói gì cả. Vãn bối tụi con chỉ xin nghe theo lời của các trưởng bối trong kinh thôi.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm cảm thấy kì lạ: “Ông nội con gửi thư đến cho Phò mã, bảo giao hết chuyện của con cho bổn gia, con biết không?”

Cố Di đứng dậy bái: “Trưởng bối sắp xếp, vãn bối không dám nghi ngờ.”

“Vậy con định giải quyết chuyện bên kia thế nào?”

“Sự đời khó vẹn toàn, theo lễ mà làm, lúc nào cũng đúng.”

***

Phụ nữ nói chuyện xa xa gần gần, chứ đám đàn ông trực tiếp hơn nhiều.

Cố Ích Thuần mở đầu đã hỏi ngay: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tiếng đập bàn nghe khô khốc, khoát tay, quẳng bức thư nhăn nhúm lên bàn. Hai anh em Cố Đỉnh liếc qua thư, chữ viết trên mặt rất quen, lại đọc tiếp, đệch! Còn bị vò nát nữa chứ, chắc chắn nội dung không có gì hay ho.

Hai người rất muốn khóc, lắp bắp giải thích: “Tụi con chỉ có thể nghe theo trưởng bối, tụi con không được chen lời. Chỉ là… việc đến nước này, xin ông chú hãy tìm cách cứu vãn.”

Suýt nữa Cố Ích Thuần đã bị tức chết! “Chuyện đã truyền khắp kinh, bây giờ mới nghĩ tới ta? Từ đầu đã làm gì? Hồ đồ! Tưởng thị dễ đối phó à? Cũng chưa chắc bổn gia chịu đồng ý! Chẳng lẽ muốn theo bổn gia vào con đường tối tăm này sao?”

Câu cuối như sét đánh khiến hai anh em thấy một màu trắng xóa trước mặt, Cố Ích Thuần mở lời, hỏi thẳng là về lựa chọn, ích lợi, hỏi nguyên một tràng. Cố Nại kiên cường hơn so với anh trai, cố mở miệng thưa: “Quan hệ thông gia tới giờ vẫn bình thường, trong thế gia, mấy trăm năm nay, các thân thích cũng không để ý gì lắm.”

Cố Ích Thuần lạnh lùng bảo: “Cháu biết ta đang nói gì! Bổn gia tự lo thân mình còn chưa xong! Bọn họ đang muốn nhờ Tưởng thị nữa kìa! Đền một đứa em gái còn chưa nói? Muốn cả nhà cũng bị kéo theo? Dốt không thể nói!”

Cố Đỉnh thấp giọng: “Chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao ạ?”

Cố Nại xông về trước thưa: “Mọi chuyện xin nhờ ông chú dạy cho tụi cháu! Tụi cháu nghĩ rằng, dù gì cũng nên để A Bảo ở nhà cũ đợi gả. Nhưng chuyện thế này, không phải việc hai đứa cháu có thể xử lý.”

Cố Ích Thuần gằn từng chữ: “Như mấy đứa đã nói, quan hệ thông gia tới bây giờ vẫn bình thường, vậy cứ làm như cưới xin thông thường! Nghiệp hầu gia họ Tưởng như không phải Tưởng thị (*), họ Cố chúng ta cũng không thể đại diện cho Cố thị! Cứ thế mà sống! Ta còn chưa thấy rõ, tụi bây liền vội vàng xuống nước, nước đục thì cũng chẳng dễ tìm cá đâu! Thôi được rồi, đi ăn cơm đã.”

(*) Họ Tưởng này là em trai Tưởng Trác, thế chỗ cho Tưởng Trác làm con thừa tự cho Nghiệp hầu gia.

Khả năng nói dối của Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng là hạng nhất, nói vài chuyện trong nhà với Cố Di, giữ ba anh em ở lại ăn cơm. Cố Ninh cũng được kéo tới, cậu nhóc chưa từng gặp Cố Đỉnh Cố Di, nay gặp, không biết mình phải đứng đó nhận lễ bái, ngoan ngoãn tiến tới hành lễ: “Huynh… ưmm…” Đây là bị ép im lặng. Cố Nại coi như cũng là người quen, im lặng không nói nhìn vú em bịt miệng tiểu thúc thúc, đến khi bà ta để tay xuống mới giải thích: “Đây la anh trai của cháu, cũng là cháu của chú đấy.” Không phải ca ca gì sất!

Bữa cơm này khá là hòa thuận, bé con Cố Ninh rất thức thời, nhạy bén cảm nhận được một bầu không khí đen thùi lùi mà mắt thường không nhìn thấy vây quanh mẹ mình, nhanh chóc tắt chức năng nói nhại. Ăn xong bữa cơm, ba anh em về nhà cũ, phủ công chúa còn phái người hộ tống. Một màn êm đềm, khiến những kẻ chờ xem kịch vui thất vọng.

Sau cánh cửa đóng kín lại là một cảnh khác, Trưởng công chúa Khánh Lâm nổi bão: “Lão ta có ý gì?!!! Đùa chúng ta cho vui sao?!!!”

Cố Ích Thuần trầm giọng: “Bà làm thế thì có ích lợi gì?”

Trưởng công chúa tức đến mức rơi nước mắt: “Hừ! Lão viết thư bảo không cần chúng ta quản, tụi nhỏ tới khóc lóc nỉ năn nỉ xin giúp đỡ! Chơi với lông mao chắc?” Trước khi giãy chết bà muốn lôi kéo các mối quan hệ để bài xích Cố Di, nay ba anh em đã tỏ rõ thái độ thì ngược lại, bà sẽ thành nhân vật phản diện độc ác, sao Trưởng công chúa Khánh Lâm có thể chịu được kích thích này?! Hại người lại rơi vào bẫy!

Cố Ích Thuần nói: “Càng là thế thì càng không thể so đo, chỉ cần chúng ta không sai, thì đó là lỗi của bọn họ! Đại lang hồ đồ, bọn nhỏ không hồ đồ là được. Dạy được là ổn rồi! Cũng không thể để người ta chê cười.”

Trong bụng Trưởng công chúa Khánh Lâm toàn nước đắng: “Ta biết rồi.” Những việc bà làm sau lưng, nhất định không thể để Cố Ích Thuần biết được. Nhưng mà, một nửa các phu nhân kinh thành đều hay tin, Trưởng công chúa Khánh Lâm có thành kiến với bổn gia Cố gia! Ba anh em hành xử thế này, Trưởng công chúa Khánh Lâm lại làm như thế, từ người bị hại trở thành kẻ tiểu nhân, sao không sốt ruột được? Trưởng công chúa Khánh Lâm cảm thấy mình bị đùa bỡn, thanh danh là chuyện nhỏ, nhưng cục tức này nuốt không trôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện