CỐ ÍCH THUẦN LÀ TÊN GIÁN ĐIỆP CÓ CỠ.
Đột nhiên Thái tử phát hiện, so với Trịnh Tĩnh Nghiệp đã gài mình nhiều năm nay, Tưởng Tiến Hiền đáng ghét hơn nhiều! Ít nhất Trịnh Tĩnh Nghiệp không làm mất mặt anh ta như thế! Tưởng Tiến Hiền bình tĩnh phát biểu ý kiến, bình tĩnh ngồi ở vị trí nên ngồi, giống như vừa nói với Hoàng đế rằng tiết trời hôm nay thật quang đãng, tình hình cả nước đâu cũng tốt đẹp như nhau.
Tình cảnh Thái tử trở nên rất lúng túng, đã gần như không đứng vững nổi. Hoàng đế vẫn ngồi yên, giống như vừa nghe Tưởng Tiến Hiền bảo trời trở gió rồi, chúng ta chớ nên đứng ngoài, mau vào nhà thôi. Mới đầu, trong nháy mắt các triều thần đều biến sắc, ngay cả Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng kinh hãi thầm trong bụng, giống như ông, bất kể là có ý định đụng vào Đông cung hay không, đều cẩn thận cắt vây cánh Đông cung, không nhắm trực tiếp vào Thái tử. Tưởng Tiến Hiền ngược lại, bất động thì thôi, hở ra một cái liền một mình đấu boss.
Đương nhiên không phải Tưởng Tiến Hiền bị đập đầu, chỉ cần đóng gói giải quyết cho tốt, đừng nói là muốn loại bỏ Thái tử, ngay cả xử lí Hoàng đế, cũng có người khen là hiền thần. Đây là quan điểm của thế gia Tưởng Tiến Hiền. Trịnh thị là dế nhũi, hoàn toàn không biết mấy trăm năm nay thế gia ngầm đồng ý hạ rơi đài bao nhiêu Hoàng đế cho kể, việc này cũng giống hôn sự của Tưởng Trác vậy, chỉ cần thu xếp ổn thỏa công tác dư luận, Hán gian cũng cũng có thể được gọi là ‘Đường vòng cứu quốc’(*) vì nước vì dân, bảo đảm quần chúng không biết sẽ cảm động chảy nước mắt giàn dụa.
(*‘Đường vòng cứu quốc’ – Đây là từ xuất hiện trong kháng chiến chống Nhật – vốn Trung Quốc không thể đánh thẳng, nên phải dùng sách lược quanh co, quấy nhiễu, tranh thủ từng chút và bảo vệ thành quả thắng lợi. Lúc đó trong Quốc dân đảng có một số phần tử ngoan cố, sai một số bộ phận trong quận đội và quan viên đi đầu hàng Nhật, thành Ngụy quân, Ngụy quan, cùng quân Nhật đánh vào căn cứ kháng Nhật, là hành động phản quốc đi theo địch, ngụy viện là ‘đường vòng cứu nước’.)
Huống chi bản thân Thái tử có chỗ không kiềm chế! Tưởng đại nhân cũng vì lo lắng cho trăm họ thôi.
Các vị cao cấp trong triều vô sự, tầng lớp trung cấp được cảm hóa cũng không sao, buổi triều kết thúc, Tưởng Tiến Hiền bị Hoàng đế giữ lại.
“Có thầy can gián thì lúc nào cũng có thể lọt tai một hai điều.” Vẻ mặt Tưởng Tiến Hiền thành khẩn, tỏ vẻ như một trung thần đang đóng góp ý kiến
Hoàng đế trầm mặc: “Để ta suy nghĩ đã.” Hễ lãnh đạo nói thế này, không có nghĩa sẽ thật sự ‘nghĩ lại’, hơn nữa trong nhiều trường hợp, ngài đã có quyết định riêng, không quyết đoán thì không thể thành lãnh đạo. Nếu bạn gặp phải một ông sếp hay do dự, nếu không phải ông ta giả vờ yếu đuối thì bạn hãy đổi việc đi.
Tưởng Tiến Hiền không ngốc cũng chẳng ngây thơ, nhận ra Hoàng đế không hề hài lòng mà ngày càng bất mãn với Thái tử, hoàng thân quốc thích cũng không nói tốt cho Thái tử, thế nên mới ra tay độc ác như vậy. Phải nói quan điểm rất chính xác, kế hoạch rất hoàn mỹ, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là, người thực hiện hơi có vấn đề.
Nếu người nói ‘Tìm thầy cho Thái tử đã trung niên’ là Viên Mạn Đạo, Hoàng đế nhất định sẽ cảm thán Viên chính nghĩa một lòng vì nước, chỉ đành tiếc cho một tâm huyết bị mất trắng, căn bản Thái tử không nên hồn. Nhưng người nói là Tưởng Tiến Hiền, không phải là một ‘thuần thần’, sao Hoàng đế có thể tin tưởng Tưởng Tiến Hiền chí công vô tư cho được? Chuyện đâm dao thế này là một việc rất cần kĩ thuật, không phải ai cũng có thể làm mà không để lại nhược điểm, không phải ai cũng có thể làm mà sau đó vẫn để lại ấn tượng tốt cho sếp. Cũng may Tưởng Tiến Hiền không quá quan tâm, ông ta không quan tâm, người khác sẽ chẳng sốt ruột lo lắng cho ông ta.
Hoàng đế nói ‘suy nghĩ lại’, chẳng ai biết ngài suy nghĩ chuyện gì, ngược lại Hoàng thái tử bị mất mặt, trong lòng mọi người đều hiểu rõ – Hoàng đế đang có thành kiến với Thái tử. Hơn nữa, Thái tử cũng không được lòng người, quyền y Thái tử bị khiêu chiến công khai.
Lần lượt có các Ngự sử tố ‘chuyện không hợp pháp’ của Đông cung, chuyện họ hàng Thái tử chiếm ruộng đất của dân bị Trì Tu Chi lôi ra là nhẹ, bây giờ người ta chỉa kiếm vào Thái tử. Nào là rượu chè, bạo ngược, hoang dâm, có người lại lôi chuyện lúc Hoàng đế sinh bệnh Hoàng thái tử ở gần nhất lại tới trễ nhất ra, cái mũ chụp cuối cùng này rất nặng, nhưng Hoàng thái tử tự kiếm cơ hội phân trần cho mình. Hoàng thái tử chảy nước mắt chạy đến trước mặt Hoàng đế khóc rống lên: “Chuyện lúc đó, không ai báo cho nhi thần.”
Hoàng đế ôn tồn: “Ngự sử lúc nào cũng cường điệu lên, con không cần quá để ý. Sau này phải cẩn thận tu sửa bản thân, đừng để người khác nói lung tung nữa là được.” Còn trong lòng thì oán trách, mày nói người khác không báo, sao mày không quan tâm đến cha mày?! Hoàn toàn quên mất chuyện mình ghi hận Thái tử hôm trước vì Thái tử đã ‘rình thánh giá’.
Hoàng thái tử lau nước mắt, úp mặt lên đầu gối cha khóc lóc một hồi.
Đang khóc, Đông cung có tin mừng: “Đông cung lại có một vị tiểu lang quân.”
Hoàng thái tử: “…”
Đàn ông thân thể khỏe mạnh, có một người vợ thân thể khỏe mạnh và mấy cô thiếp thân thể khỏe mạnh, mà người đàn ông này còn thường xuyên lăn qua lăn lại trên giường với phụ nữ, có con cũng là bình thường, đối với hoàng thất, đây gọi là khai chi tán diệp, cống hiến để mở rộng hoàng thất. Nhưng Hoàng thái tử đang bị tố hoang dâm, đây là chứng cớ, chẳng trách Thái tử ảo não.
Sắc mặt Hoàng đế cũng không tốt lắm, miễn cưỡng nói: “Con quay về xem thử đi.”
Từ đó về sau cung Đại Chính và Đông cung không gặp mặt nhau thường xuyên, cung Đại Chính cảm thấy phiền phức, còn Đông cung lại đang trốn tránh, tình cảnh trong vào mắt những kẻ có tâm, càng sinh ra nhiều ý nghĩ kì quái.
Nhưng nếu Hoàng đế để bạn thấy rõ ràng ý đồ thật của mình, thì ngài không phải là Hoàng đế nữa rồi, ngài gác lại chuyện này, mang đoàn người đang nghỉ hè về kinh. Vừa đến kinh thành, bắt tay vào giải quyết hôn sự của Quảng Bình quận vương, muốn quang cảnh phải thật khí khái, Hoàng đế làm chủ, hạ lệnh cho những quan viên từ ngũ phẩm trở lên, các nhà huân quý có tước vị trong kinh đều phải tham gia! Vì hôn lễ diễn ra vào tháng mười, lúc đó Thứ sử địa phương, Quận thủ cũng có mặt, không phải chỉ náo nhiệt bình thường thôi đâu.
Tình cảnh này thì không giống đang tính xử lý Đông cung.
Mọi người vừa đoán mò, vừa chuẩn bị quà tân hôn cho Quảng Bình quận vương, bộ cho rằng để bạn tham gia là có cơ hội dẫn vợ con đi ăn chùa hả?
Đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng nhận được thư vơ vét tài sản của Quảng Bình quận vương, Trịnh Tĩnh Nghiệp thuận tay cùng thông gia mới nhận, Tào vương, quăng quả bom đỏ về phía Hoàng đế – con trai Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn lấy cháu gái Hoàng đế. Hoàng đế vừa nhận thiếp xong rồi đọc, cười bảo: “Cháu trai của trẫm cưới vợ, cháu gái lấy chồng, đúng là song hỷ lâm môn.”
Lại một lệnh vơ vét tài sản thứ hai, bản thân quý trọng tình cảm anh em, nhìn cháu trai cháu gái, để thể hiện tình nghĩa thắm thiết với người em trai Tào vương, Hoàng đế lại bảo mọi người phải đến chỗ Tào vương và Trịnh Tĩnh Nghiệp uống rượu mừng.
***
Trịnh Tĩnh Nghiệp về nhà bàn với Đỗ thị.
Đỗ thị nói: “Đám cưới của Quảng Bình quận vương và Triệu thị, nể mặt Triệu thông gia, quà tặng cho Triệu thị không thể sơ sài, phải bày tỏ với cả hai bên mới được.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Chỉ sợ Triệu thị không chịu nhận!”
Bị Đỗ thị khẽ đẩy vai: “Bớt giận đi.” Đây chẳng phải là lúc ông nên thể hiện sự rộng lượng sao?
Trịnh Tĩnh Nghiệp lại nghĩ tới một chuyện: “Nói đến chuyện này, ta lại nghĩ, hình như thằng bé Nghiệp hầu gia đính ước với cháu gái Tư Huyền? Cũng nên bắt đầu chuẩn bị quà tặng tiểu nương tử Cố gia đi, đừng để Tư Huyền khó xử, chuyện của con bé cũng trắc trở, theo ta thấy, có lẽ để lắng xuống một hai năm nữa mới tổ chức, chuẩn bị chậm một chút thì thu xếp cũng ổn thỏa hơn.”
Đỗ thị thở dài một hơi: “Ta cũng đã từng gặp tiểu nương tử kia, tiến lùi có lễ, sao lại gặp chuyện này?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp không hề che giấu vẻ sung sướng hả hê: “Chẳng qua hệ gì tới chúng ta! Bất kể bọn chúng đính hôn bao nhiêu chăng nữa! Mà năm nay đám Đại lang, Nhị lang đều về, bà có nhớ tụi nó không?”
Đỗ thị thỏ thẻ với chồng: “Tụi nó… lần này có thể về kinh được không?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc đầu: “Không được, không được đâu, phải cho tụi nó ra ngoài kinh, cố gắng lên làm Thứ sử, đảm nhiệm Thứ sử liên tục trong ba năm, về kinh vào trung khu, không bị kẻ dưới dễ dàng che mắt. Đến khi tụi nó lên Thứ sử rồi, ta cũng sẽ cho Tam lang ra ngoài! Ngay cả Trì tiểu tử, ta cũng muốn đưa nó ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
Trước nay Đỗ thị luôn tin tưởng vào sắp xếp của chồng mình, nhưng nghe rằng sẽ để Trì Tu Chi rời kinh, lập tức hỏi ngay: “Vậy A Diễm thì sao?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhăn mặt: “A Diễm còn nhỏ mà! Chừng hai năm nữa, Trì tiểu tử bên cạnh Thánh nhân ngây ngốc đủ lâu, ta thấy nó cũng không phải là người khiến kẻ khác dễ dàng quên đi, định đưa nó đến châu quận, không thì như Ngũ lang, đưa vào lĩnh chức trong quân ngũ, trở về thì tư cách, kinh nghiệm đều đủ cả. Đến lúc đó thì kết hôn với A Diễm luôn, A Diễm vẫn trong kinh.”
Đỗ thị nhíu mày: “Vậy thì lâu lắm? A Diễm năm nay đã mười hai rồi, ta nói với ông, cùng lắm là năm năm, hết năm năm, ta liều với ông!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp hơi do dự: “Vậy thì nhanh quá, để A Diễm theo chồng nhậm chức cũng được.”
Đỗ thị trừng mắt: “Từ khi A Diễm ra đời đều chưa từng rời khỏi kinh thành bao giờ.”
“Từ khi ra đời đến năm mười lăm tuổi, ta cũng chưa từng xa quê.”
Đỗ thị vẫn lo lắng, biết chồng mình nói có lý, không phải vô cớ, liền cao giọng hỏi: “Thất nương đâu rồi?”
Trịnh Diễm… Trịnh Diễm đang lăn lộn chết đi sống lại trên giường. Quay mặt vào tường, bạn nhỏ Trịnh từ một cô bé trở thành thiếu nữ, có thể dùngThất độ không gian (tên một nhãn hiệu băng vệ sinh) được rồi. Nhưng thời này không có Thất độ không gian, đành sử dụng một số vật thay thế hơi kì dị. Vì lo không trang bị chỉnh chu sẽ xảy ra vấn đề, bây giờ tạm không ra ngoài, giữ quy củ, cosplay con rùa, rút đầu không ra.
Trưởng công chúa Khánh Lâm mang thai lần hai, đã khá quen hơn so với lần trước, phản ứng Cố Ích Thuần cũng bình thường hơn nhiều, hôm nay vừa khéo, Trưởng công chúa Khánh Lâm ‘hơi không khỏe’, rốt cuộc Cố Ích Thuần không ngồi yên, Trịnh Diễm dẫn cháu về nhà. Hôm nay Trì Tu Chi đi làm, nàng định đi học, không có hoạt động xã giao, vùi mình trong phòng, gặp chuyện lớn trong đời.
Nhờ chín năm giáo dục phổ thông, kiến thức căn bản về sức khỏe giới tính thì có, tuy… kiến thức vệ sinh sinh lý một nửa ở lớp sức khỏe giới tính, một nửa nhờ lớp sinh học.
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Diễm khá bình tĩnh, vẫn không nghĩ gì, sau đó cảm thấy khó chịu, lén kiểm tra, tiếp theo bình tĩnh gọi A Khánh: “Lấy một bộ quần áo mới đến cho ta.”
Đương nhiên A Khánh sẽ hỏi: “Thất nương muốn ra ngoài? Muốn mặc quần áo thế nào?”
Trịnh Diễm cũng trả lời tự nhiên: “Quần áo dơ rồi.” Tiện hỏi A Khánh gặp chuyện này thì phải làm sao. Trịnh Diễm nghĩ, A Khánh hơn tuổi mình, hẳn là đã có kinh nghiệm.
A Khánh không dám sơ suất: “Hầu gái dùng gì cũng là loại thô ráp, Thất nương dùng không hợp. Vậy, có nên hỏi Tam nương chuyện này không? Hoặc thỉnh giáo phu nhân?”
“Hỏi ai cũng được, nhanh nhanh một chút.”
Đỗ thị đang nói chuyện với Trịnh Tĩnh Nghiệp, Triệu thị vội vàng chạy tới, mang theo rất nhiều món cần thiết, còn an ủi Trịnh Diễm: “Thất nương lớn rồi, tiểu nương tử trưởng thành nào cũng phải thế, tuy chảy máu nhưng không hại gì đến sức khỏe, chớ sợ. Không có mới đáng lo đấy.” Sợ Trịnh Diễm sẽ có bóng ma tâm lí. Triệu thị có người chị họ, lúc ra máu khóc đến chết đi sống lại, cho rằng mình sẽ mất máu mà chết.
Một bên vừa giải thích lí do, một bên đưa mắt ra hiệu để thị tì của mình đi tìm Đỗ thị.
Trịnh Diễm trốn sau bình phong, ló đầu ra: “Đưa đồ cho muội trước đi. Nếu không đưa, không phải muội sợ mà xấu hổ.” Chảy chút máu có là gì? Mỗi tháng một lần, suốt bảy ngày, chưa có cô gái nào toi mạng vì chuyện này hết! Sợ cái đếch gì!
Triệu thị: “…”
Có lẽ vì chưa chuẩn bị đầy đủ, có lẽ vì thời gian mặc đồ bẩn ngồi chờ hơi lâu, cục cưng khỏe mạnh Trịnh Diễm bị đau bụng! Triệu thị vừa cho người pha trà gừng, vừa phổ cập kiến thức về vệ sinh thân thể. Bụng Trịnh Diễm đau, chẳng muốn nghe gì, nhưng phải giả vờ làm bộ nghe giảng, càng thêm đau.
Đỗ thị chạy đến rất nhanh, vừa mừng vừa lo: “Đây là trưởng thành, nhưng mà đau như thế thì không được, phải điều dưỡng, điều dưỡng.”
Triệu thị đồng ý: “Phải điều dưỡng từ đầu, không lâu là có thể thấy kết quả, càng kéo dài càng không tốt.”
Vì thế xin phép không đi học, không đi làm, chỉ việc ở nhà tĩnh dưỡng.
Khiến Trì Tu Chi lo lắng không yên: Vợ của chàng xin nghỉ bệnh? Bị sao thế? Là bệnh gì? Có đau lắm không? Có khó chịu không? Ngày bé bạn học Trì từng bị bệnh vài lần, mỗi lần khỏe lại đều hơi thấy khó chịu trong người. Đi hỏi thầy, dù Cố Ích Thuần biết chuyện bên trong nhưng cũng không thể nói thẳng với học trò, ông cảm thấy mình chưa đủ lưu manh đến cấp đó. Trì Tu Chi tìm Trưởng công chúa Khánh Lâm hỏi thăm, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chỉ qua quýt.
Trì Tu Chi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì! Chạy thẳng tới Trịnh gia. Mọi người trong Trịnh gia đều biết mặt chàng, cung kính dẫn người qua cửa, nghe chàng nhỏ giọng hỏi: “Gần đây Thất nương không đi ra ngoài, chẳng lẽ có chuyện gì?”
Tên trông cửa nào biết gì? Chỉ nói: “Nghe bảo bỗng bị cảm phong hàn.” Trì Tu Chi không khỏi bước nhanh hơn.
Đến nội viện bái kiến Đỗ thị, chào xong, Đỗ thị cho chàng ngồi xuống, Trì Tu Chi hỏi thẳng: “Con nghe thầy nói A Diễm bị bệnh, không biết bây giờ tình hình thế nào ạ?”
Đỗ thị cũng xấu hổ, ngồi trên tháp mà giật mình, trong mắt Trì Tu Chi, đây là biểu hiện bất an, tiến thêm một bước hỏi: “Không biết đã mời thầy thuốc nào? Cho phương thuốc gì? Có thể để tiểu tế xem qua không?”
Đỗ thị dở khóc dở cười: “Chuyện này… chắc không cần.”
Trì Tu Chi nghiêm mặt: “A Diễm đã đính hôn với Trì gia, con không thể coi thường. Rốt cuộc A Diễm thế nào rồi, xin nhạc mẫu cho con biết sự thật.” Đôi mắt nhỏ mà rất áp lực, như muốn nói nếu không cho con vào thì con tự xông, không xông được thì sẽ trèo tường.
Thật lòng Đỗ thị cũng không muốn đối cứng với chàng, cứng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là chuyện này hơi khó nói, không biết mở lời thế nào. Trì Tu Chi lại nói: “Có thể cho con gặp A Diễm không? Con không phải kẻ khinh cuồng, chắc chắn sẽ không làm chuyện vô lễ, chỉ cần xác nhận A Diễm không có chuyện gì thì sẽ về ngay.”
Đỗ thị thật lòng không thể nói với con rể chuyện này, đành phải đồng ý: “Con đi đi.” Chỉ định Triệu thị đi cùng. Mẹ vợ đại nhân nhất thời tính sai, để thằng nhóc thối mò vào được phòng con gái mình.
***
Trịnh Diễm vẫn đang nằm úp trên giường, nghe tiếng bước chân tới, quay mặt ra xem. Triệu thị cười nói: “Mau dậy đi, có khách tới.” Để ý cho người dựng bình phong lên.
Trịnh Diễm vừa nghe tiếng bước chân liền cảm thấy bất thường: “Chàng tới à?”
Triệu thị hé miệng cười: “Chàng là ai thế?” Thấy đã bình phong đã dựng xong, gật đầu chào Trì Tu Chi, “A Diễm nói xem có phải cô gia hay không?”
Trịnh Diễm ngồi dậy được nửa người rồi lại nằm úp xuống. Triệu thị nói: “Hai em có gì cứ nhẹ nhàng nói với nhau, bọn ta không nghe trộm, ta dẫn người ra ngoài cửa, một chén trà sau (khoảng mười phút) sẽ quay lại. Nghe thấy động tĩnh gì thì sẽ vào.” Từ khi bước qua cửa Trịnh gia, Triệu thị cảm thấy tất cả quy củ của mình đều lãng phí.
Trì Tu Chi chắp tay: “Cảm ơn Tam nương đã tạo điều kiện.” Đứng nghiêm trước bình phong.
Trước khi đi Triệu thị còn đặc biệt nói với Trì Tu Chi: “Ta luôn ngưỡng mộ Kinh Triệu Trì thị, Lang quân cũng là chính nhân quân tử.”
Trì Tu Chi gật đầu: “Tam nương yên tâm.”
Triệu thị ra ngoài cũng không khép cửa lại, Trì Tu Chi nhìn xung quanh không có ai, cũng biết đây là cực hạn, nhẹ giọng hỏi Trịnh Diễm: “A Diễm, nàng cảm thấy thế nào rồi?”
Chuyện có dì cả tới thế này làm sao có thể nói thẳng với bạn trai được? Trịnh Diễm chôn mặt vào chăn, cảm thấy bụng lại bắt đầu quặn đau.
“Không sao cả.” Giọng trong chăn nghe thật rầu rĩ.
Trì Tu Chi sốt ruột: “Không sao cả là thế nào? A Diễm ngoan, đừng để ta lo lắng.” Người cũng hơi nghiêng về trước, cố gắng không bước lên.
Giọng Trịnh Diễm vang lên mang theo tiếng nghẹn ngào: “Đã nói là không sao mà.”
Cô bé này, giọng của nàng không giống không sao chút nào hết! Trì Tu Chi quyết tâm hiểu sai: “Nàng bị bắt nạt?!” Trong giọng nói hàm chứa hận thù với kẻ thù giả tưởng.
Trịnh Diễm hết cách, xoay người xuống giường, quần áo hơi không chỉnh trang + tóc mai tán loạn chạy đến trước mặt Trì Tu Chi, ánh mắt hơi ửng đỏ, nhón chân nhéo lỗ tai chàng. Trì Tu Chi chấn kinh, từ nhỏ đến lớn chàng chưa từng thấy bộ dạng thế này của cô gái nào, dù cô bé trước mắt hơi nhỏ tuổi, nhưng mà chuyện này…
Nhất thời vô ý, lỗ tai bị nhéo, hạ người xuống, nghe Trịnh Diễm tức tối nói: “Chưa thấy con gái có dì cả tới thăm hả?”
Trì Tu Chi sửng sốt: “Nàng có dì?” Rõ ràng vợ chồng Trịnh thị đều chỉ có một mình.
Đệch!
Trịnh Diễm nghiến răng nghiến lợi: “Chàng có đọc sách chưa hả? Mỗi tháng con gái đều có mấy ngày thế này…”
À, tốt lắm, nhìn Trì Tu Chi đột nhiên đỏ mặt là có thể thấy chàng từng đọc sách về sức khỏe giới tính. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Trì Tu Chi, Trịnh Diễm bỗng cảm thấy xấu hổ, lại nhảy về sau bình phong, hai người đỏ mặt với cái bình phong.
“À, à!” Cuối cùng Trì Tu Chi cũng phản ứng lại, “Vậy, nàng đang không thoải mái à? Cơ thể đang không khỏe như vậy, nàng, nàng mau mau đi nằm, ta… ta… ta… ta về trước, mai lại đến thăm nàng.”
Sau này của sau này, mãi đến Trịnh Diễm có thể ra ngoài, Trì Tu Chi mới hối hận: Quên nhìn phòng của vợ cho thật kĩ! Lúc chàng đi thăm chỉ biết quan tâm vợ và xấu hổ mãi thôi.
Hiếm có dịp phúc hắc kiêm ngạo kiều Trì tiểu thụ ngây ngốc, về nhà lật không ít sách, tìm rất nhiều bài thuốc điều hòa thân thể, chép ra, kẹp vào sách, đưa đến cho vợ chưa cưới ngay trong đêm. Sách và thư này, đương nhiên phải qua cửa kiểm tra của Trịnh gia. Trịnh Tĩnh Nghiệp xem xong, vẻ mặc hơi kì lạ, ho khan một tiếng: “Đưa cho A Diễm đi.”
Trịnh Diễm mở sách, lấy tờ giấy ra, nhìn xong mặt lập tức đổi màu. Soạtmột tiếng nhét thư vào sách, bỏ dưới gối, đầu đè lên gối nằm bất động.
Chuyện chưa hết.
Ngày hôm sau, Trì Tu Chi lắp bắp bưng một nồi dược thiện (*) còn nóng hôi hổi tới Trịnh gia. Mặt Đỗ thị đờ ra, nói với Triệu thị: “Ta mặc kệ!” Triệu thị cúi đầu nói: “Cô gia theo ta.”
(*) Là sự kết hợp của ẩm thực và y học Trung Hoa, dùng thuốc Đông y, theo các nguyên tắc nấu nướng, chế biến thành món ăn vừa bổ dưỡng, vừa phải có tính mỹ thuật, mùi vị thơm ngon.
Trịnh Diễm lệ rơi đầy mặt, chuyện này, chuyện này, chuyện này… lúc này mà mang thứ này thứ khác tới, chàng không sợ người ta không biết nhà ta có thông gia à? Triệu thị còn ở bên cạnh, Trịnh Diễm xoay mặt nói: “Còn nóng!”
Triệu thị nói: “Vẫn còn nóng đó, nếu hâm lại sẽ không còn nguyên vị.”
Trịnh Diễm ngồi bên bàn, tự mình mở nắp, múc một thìa, chầm chậm đưa vào miệng: “Một nồi lớn thế, sao em tự ăn hết được, ngốc thật.”
Triệu thị cười đến đau cả ruột, nói thầm trong bụng, bộ dạng của muội lúc này cũng là một nha đầu ngốc! Vừa hay, tuyệt phối!
Trì Tu Chi mỉm cười: “Nàng ăn từ từ, ngày mai ta lại mang tới nữa.”
Trịnh Diễm bĩu môi: “Không phải chàng đang đi làm sao?”
“Chỉ cần muốn thì thế nào cũng có thời gian. Ta về trước, Thánh nhân tìm không thấy thì không hay.”
“Đi đường cẩn thận. Chàng ăn cơm chưa?”
Cuối cùng Triệu thị cũng không nghe nổi, bước từ sau bình phong ra: “Nếu cô gia chưa dùng cơm, ta sẽ đi sắp xếp, nếu dùng cơm rồi, ta cho người đưa cô gia đến phương bắc.” (*có lẽ ý Triệu thị nói muốn đưa đến cung?!)
Bây giờ hai người mới để ý còn một bóng đèn ở bên, Trịnh Diễm chỉ chăm chăm ăn cháo, Trì Tu Chi nói lời cảm ơn với Triệu thị: “Làm phiền Tam nương.”
Có lẽ nhờ dược thiện có tác dụng, hoặc tâm trạng trở nên tốt hơn, Trịnh Diễm nhanh chóng thoát khỏi thời kì khó chịu, mấy ngày không vui. Trước ánh mắt giễu cợt của Đỗ thị, Triệu thị và Quách thị, bỏ lại một câu: “Đã là hôn phu hôn thê, tụi muội quang minh chính đại, muội được quan tâm thì muội kiêu ngạo!” Nàng lại chạy đi học. Tới nhà Cố Ích Thuần gặp Trì Tu Chi.
Vừa gặp nhau, Trịnh Diễm chưa kịp ngượng ngùng, Trì Tu Chi đã đỏ mặt trước.
Trịnh Diễm: … Chàng xấu hổ cái mốc?! Đừng có làm nền như thể em là đàn ông được không?
Trì Tu Chi đưa tay sờ lên mặt Trịnh Diễm: “Nàng sao vậy? Sao mặt nóng thế?”
Được rồi, Trịnh thiếu nữ vẫn chỉ là một cô bé thôi.
Trịnh Diễm kéo tay Trì Tu Chi xuống, Trì Tu Chi thấy tay Trịnh Diễm cũng đỏ, cũng hiểu ra, cầm ngược lại. Tay nắm tay đi dạo trong vườn hoa cao cấp đã được trùng tu của Cố Ích Thuần và Trưởng công chúa Khánh Lâm. Trịnh Diễm và Trì Tu Chi chầm chậm bước trên con đường đá ở vườn hoa Cố gia, nghe Trì Tu Chi lo lắng nói: “Việc đấy làm ta sợ quá, chuyện này, không cần giấu ta đâu.”
Trịnh Diễm im lặng liếc mắt nhìn chàng, Trì Tu Chi trắng vậy mà lỗ tai cũng đỏ ửng, tay hai người nắm nhau thật chặt, lại lỏng ra một chút. Trịnh Diễm cúi đầu đá một viên sỏi nhỏ: “Không phải muốn giấu chàng. Nhưng nếu chàng gặp chuyện như vậy, có thể nói thẳng ra chắc?”
“Ta cũng sẽ không…”
“…”
Trai gái đang yêu chuyện trò, phần lớn đều nói chuyện vớ vẩn ngốc nghếch.
***
Theo như thuyết tương đối của Einstein, khi Trịnh Diễm và Trì Tu Chi ở chung với nhau đều cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, đến lúc phải về. Bụng của Trưởng công chúa Khánh Lâm đã lộ, đỡ thắt lưng, cười nói: “Có Tu Chi, ta không cần lo lắng A Diễm đi đường an toàn.”
Trì Tu Chi và Trịnh Diễm cùng bước ra cửa, xe ngựa của Trịnh Diễm đã chờ ở cổng, ngựa của Trì Tu Chi cũng được dắt ra ngoài. Trì Tu Chi đưa tay đỡ Trịnh Diễm lên xe, bỗng nhiên nghe tiếng động ở khúc quanh. Hai người quay đầu nhìn lại, thấy mấy bóng người, đi đầu trông giống Tiêu Xước, tiếng vó ngựa vang vang, phút chốc chẳng thấy ai.
Trịnh Diễm nhún vai, yên vị ngồi lên xe, kéo rèm chỉnh lại chiếc mũ vì động tác ban nãy nên hơi lệch của Trì Tu Chi: “Đẹp rồi.”
[Ngươi cứ yên tâm cưới Vương phi của mình đi.] Trì Tu Chi cười đến quỷ dị.
Cố Ích Thuần là một tay gián điệp có cỡ, bảo vệ sư đệ và cũng bảo vệ đồ đệ. Lúc học trò không biết từ đâu ra một tình địch Quận vương, thầy giáo tốt tuyệt đối không thích thấy cảnh đánh trận mà chưa chuẩn bị, quyết định tiết lộ bí mật.
Trong lòng ngâm nga điệu hát dân gian tiễn Trịnh Diễm về Trịnh phủ, Trì Tu Chi vui vẻ về nhà. Trịnh Diễm nhìn thấy chàng khuất sau khúc cua rồi mới vào nhà, vừa bước qua cửa đã bị không khí vui vẻ trong nhà làm cho kinh ngạc, còn tưởng mình nhầm nhà, tiện tay kéo một người tới hỏi, mới biết thư của Trịnh Tú, Trịnh Kỳ đã đến, hai người và người nhà đã lên đường, chậm nhất mười ngày sau sẽ tới kinh.
Tốt quá, bọn họ vừa tới thì Trịnh Thụy cũng sắp kết hôn. Mà hôn lễ của Quảng Bình quận vương lại trước ngày cưới Trịnh Thụy, thu đông năm nay sẽ rất náo nhiệt.
Đột nhiên Thái tử phát hiện, so với Trịnh Tĩnh Nghiệp đã gài mình nhiều năm nay, Tưởng Tiến Hiền đáng ghét hơn nhiều! Ít nhất Trịnh Tĩnh Nghiệp không làm mất mặt anh ta như thế! Tưởng Tiến Hiền bình tĩnh phát biểu ý kiến, bình tĩnh ngồi ở vị trí nên ngồi, giống như vừa nói với Hoàng đế rằng tiết trời hôm nay thật quang đãng, tình hình cả nước đâu cũng tốt đẹp như nhau.
Tình cảnh Thái tử trở nên rất lúng túng, đã gần như không đứng vững nổi. Hoàng đế vẫn ngồi yên, giống như vừa nghe Tưởng Tiến Hiền bảo trời trở gió rồi, chúng ta chớ nên đứng ngoài, mau vào nhà thôi. Mới đầu, trong nháy mắt các triều thần đều biến sắc, ngay cả Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng kinh hãi thầm trong bụng, giống như ông, bất kể là có ý định đụng vào Đông cung hay không, đều cẩn thận cắt vây cánh Đông cung, không nhắm trực tiếp vào Thái tử. Tưởng Tiến Hiền ngược lại, bất động thì thôi, hở ra một cái liền một mình đấu boss.
Đương nhiên không phải Tưởng Tiến Hiền bị đập đầu, chỉ cần đóng gói giải quyết cho tốt, đừng nói là muốn loại bỏ Thái tử, ngay cả xử lí Hoàng đế, cũng có người khen là hiền thần. Đây là quan điểm của thế gia Tưởng Tiến Hiền. Trịnh thị là dế nhũi, hoàn toàn không biết mấy trăm năm nay thế gia ngầm đồng ý hạ rơi đài bao nhiêu Hoàng đế cho kể, việc này cũng giống hôn sự của Tưởng Trác vậy, chỉ cần thu xếp ổn thỏa công tác dư luận, Hán gian cũng cũng có thể được gọi là ‘Đường vòng cứu quốc’(*) vì nước vì dân, bảo đảm quần chúng không biết sẽ cảm động chảy nước mắt giàn dụa.
(*‘Đường vòng cứu quốc’ – Đây là từ xuất hiện trong kháng chiến chống Nhật – vốn Trung Quốc không thể đánh thẳng, nên phải dùng sách lược quanh co, quấy nhiễu, tranh thủ từng chút và bảo vệ thành quả thắng lợi. Lúc đó trong Quốc dân đảng có một số phần tử ngoan cố, sai một số bộ phận trong quận đội và quan viên đi đầu hàng Nhật, thành Ngụy quân, Ngụy quan, cùng quân Nhật đánh vào căn cứ kháng Nhật, là hành động phản quốc đi theo địch, ngụy viện là ‘đường vòng cứu nước’.)
Huống chi bản thân Thái tử có chỗ không kiềm chế! Tưởng đại nhân cũng vì lo lắng cho trăm họ thôi.
Các vị cao cấp trong triều vô sự, tầng lớp trung cấp được cảm hóa cũng không sao, buổi triều kết thúc, Tưởng Tiến Hiền bị Hoàng đế giữ lại.
“Có thầy can gián thì lúc nào cũng có thể lọt tai một hai điều.” Vẻ mặt Tưởng Tiến Hiền thành khẩn, tỏ vẻ như một trung thần đang đóng góp ý kiến
Hoàng đế trầm mặc: “Để ta suy nghĩ đã.” Hễ lãnh đạo nói thế này, không có nghĩa sẽ thật sự ‘nghĩ lại’, hơn nữa trong nhiều trường hợp, ngài đã có quyết định riêng, không quyết đoán thì không thể thành lãnh đạo. Nếu bạn gặp phải một ông sếp hay do dự, nếu không phải ông ta giả vờ yếu đuối thì bạn hãy đổi việc đi.
Tưởng Tiến Hiền không ngốc cũng chẳng ngây thơ, nhận ra Hoàng đế không hề hài lòng mà ngày càng bất mãn với Thái tử, hoàng thân quốc thích cũng không nói tốt cho Thái tử, thế nên mới ra tay độc ác như vậy. Phải nói quan điểm rất chính xác, kế hoạch rất hoàn mỹ, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là, người thực hiện hơi có vấn đề.
Nếu người nói ‘Tìm thầy cho Thái tử đã trung niên’ là Viên Mạn Đạo, Hoàng đế nhất định sẽ cảm thán Viên chính nghĩa một lòng vì nước, chỉ đành tiếc cho một tâm huyết bị mất trắng, căn bản Thái tử không nên hồn. Nhưng người nói là Tưởng Tiến Hiền, không phải là một ‘thuần thần’, sao Hoàng đế có thể tin tưởng Tưởng Tiến Hiền chí công vô tư cho được? Chuyện đâm dao thế này là một việc rất cần kĩ thuật, không phải ai cũng có thể làm mà không để lại nhược điểm, không phải ai cũng có thể làm mà sau đó vẫn để lại ấn tượng tốt cho sếp. Cũng may Tưởng Tiến Hiền không quá quan tâm, ông ta không quan tâm, người khác sẽ chẳng sốt ruột lo lắng cho ông ta.
Hoàng đế nói ‘suy nghĩ lại’, chẳng ai biết ngài suy nghĩ chuyện gì, ngược lại Hoàng thái tử bị mất mặt, trong lòng mọi người đều hiểu rõ – Hoàng đế đang có thành kiến với Thái tử. Hơn nữa, Thái tử cũng không được lòng người, quyền y Thái tử bị khiêu chiến công khai.
Lần lượt có các Ngự sử tố ‘chuyện không hợp pháp’ của Đông cung, chuyện họ hàng Thái tử chiếm ruộng đất của dân bị Trì Tu Chi lôi ra là nhẹ, bây giờ người ta chỉa kiếm vào Thái tử. Nào là rượu chè, bạo ngược, hoang dâm, có người lại lôi chuyện lúc Hoàng đế sinh bệnh Hoàng thái tử ở gần nhất lại tới trễ nhất ra, cái mũ chụp cuối cùng này rất nặng, nhưng Hoàng thái tử tự kiếm cơ hội phân trần cho mình. Hoàng thái tử chảy nước mắt chạy đến trước mặt Hoàng đế khóc rống lên: “Chuyện lúc đó, không ai báo cho nhi thần.”
Hoàng đế ôn tồn: “Ngự sử lúc nào cũng cường điệu lên, con không cần quá để ý. Sau này phải cẩn thận tu sửa bản thân, đừng để người khác nói lung tung nữa là được.” Còn trong lòng thì oán trách, mày nói người khác không báo, sao mày không quan tâm đến cha mày?! Hoàn toàn quên mất chuyện mình ghi hận Thái tử hôm trước vì Thái tử đã ‘rình thánh giá’.
Hoàng thái tử lau nước mắt, úp mặt lên đầu gối cha khóc lóc một hồi.
Đang khóc, Đông cung có tin mừng: “Đông cung lại có một vị tiểu lang quân.”
Hoàng thái tử: “…”
Đàn ông thân thể khỏe mạnh, có một người vợ thân thể khỏe mạnh và mấy cô thiếp thân thể khỏe mạnh, mà người đàn ông này còn thường xuyên lăn qua lăn lại trên giường với phụ nữ, có con cũng là bình thường, đối với hoàng thất, đây gọi là khai chi tán diệp, cống hiến để mở rộng hoàng thất. Nhưng Hoàng thái tử đang bị tố hoang dâm, đây là chứng cớ, chẳng trách Thái tử ảo não.
Sắc mặt Hoàng đế cũng không tốt lắm, miễn cưỡng nói: “Con quay về xem thử đi.”
Từ đó về sau cung Đại Chính và Đông cung không gặp mặt nhau thường xuyên, cung Đại Chính cảm thấy phiền phức, còn Đông cung lại đang trốn tránh, tình cảnh trong vào mắt những kẻ có tâm, càng sinh ra nhiều ý nghĩ kì quái.
Nhưng nếu Hoàng đế để bạn thấy rõ ràng ý đồ thật của mình, thì ngài không phải là Hoàng đế nữa rồi, ngài gác lại chuyện này, mang đoàn người đang nghỉ hè về kinh. Vừa đến kinh thành, bắt tay vào giải quyết hôn sự của Quảng Bình quận vương, muốn quang cảnh phải thật khí khái, Hoàng đế làm chủ, hạ lệnh cho những quan viên từ ngũ phẩm trở lên, các nhà huân quý có tước vị trong kinh đều phải tham gia! Vì hôn lễ diễn ra vào tháng mười, lúc đó Thứ sử địa phương, Quận thủ cũng có mặt, không phải chỉ náo nhiệt bình thường thôi đâu.
Tình cảnh này thì không giống đang tính xử lý Đông cung.
Mọi người vừa đoán mò, vừa chuẩn bị quà tân hôn cho Quảng Bình quận vương, bộ cho rằng để bạn tham gia là có cơ hội dẫn vợ con đi ăn chùa hả?
Đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng nhận được thư vơ vét tài sản của Quảng Bình quận vương, Trịnh Tĩnh Nghiệp thuận tay cùng thông gia mới nhận, Tào vương, quăng quả bom đỏ về phía Hoàng đế – con trai Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn lấy cháu gái Hoàng đế. Hoàng đế vừa nhận thiếp xong rồi đọc, cười bảo: “Cháu trai của trẫm cưới vợ, cháu gái lấy chồng, đúng là song hỷ lâm môn.”
Lại một lệnh vơ vét tài sản thứ hai, bản thân quý trọng tình cảm anh em, nhìn cháu trai cháu gái, để thể hiện tình nghĩa thắm thiết với người em trai Tào vương, Hoàng đế lại bảo mọi người phải đến chỗ Tào vương và Trịnh Tĩnh Nghiệp uống rượu mừng.
***
Trịnh Tĩnh Nghiệp về nhà bàn với Đỗ thị.
Đỗ thị nói: “Đám cưới của Quảng Bình quận vương và Triệu thị, nể mặt Triệu thông gia, quà tặng cho Triệu thị không thể sơ sài, phải bày tỏ với cả hai bên mới được.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Chỉ sợ Triệu thị không chịu nhận!”
Bị Đỗ thị khẽ đẩy vai: “Bớt giận đi.” Đây chẳng phải là lúc ông nên thể hiện sự rộng lượng sao?
Trịnh Tĩnh Nghiệp lại nghĩ tới một chuyện: “Nói đến chuyện này, ta lại nghĩ, hình như thằng bé Nghiệp hầu gia đính ước với cháu gái Tư Huyền? Cũng nên bắt đầu chuẩn bị quà tặng tiểu nương tử Cố gia đi, đừng để Tư Huyền khó xử, chuyện của con bé cũng trắc trở, theo ta thấy, có lẽ để lắng xuống một hai năm nữa mới tổ chức, chuẩn bị chậm một chút thì thu xếp cũng ổn thỏa hơn.”
Đỗ thị thở dài một hơi: “Ta cũng đã từng gặp tiểu nương tử kia, tiến lùi có lễ, sao lại gặp chuyện này?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp không hề che giấu vẻ sung sướng hả hê: “Chẳng qua hệ gì tới chúng ta! Bất kể bọn chúng đính hôn bao nhiêu chăng nữa! Mà năm nay đám Đại lang, Nhị lang đều về, bà có nhớ tụi nó không?”
Đỗ thị thỏ thẻ với chồng: “Tụi nó… lần này có thể về kinh được không?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc đầu: “Không được, không được đâu, phải cho tụi nó ra ngoài kinh, cố gắng lên làm Thứ sử, đảm nhiệm Thứ sử liên tục trong ba năm, về kinh vào trung khu, không bị kẻ dưới dễ dàng che mắt. Đến khi tụi nó lên Thứ sử rồi, ta cũng sẽ cho Tam lang ra ngoài! Ngay cả Trì tiểu tử, ta cũng muốn đưa nó ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
Trước nay Đỗ thị luôn tin tưởng vào sắp xếp của chồng mình, nhưng nghe rằng sẽ để Trì Tu Chi rời kinh, lập tức hỏi ngay: “Vậy A Diễm thì sao?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhăn mặt: “A Diễm còn nhỏ mà! Chừng hai năm nữa, Trì tiểu tử bên cạnh Thánh nhân ngây ngốc đủ lâu, ta thấy nó cũng không phải là người khiến kẻ khác dễ dàng quên đi, định đưa nó đến châu quận, không thì như Ngũ lang, đưa vào lĩnh chức trong quân ngũ, trở về thì tư cách, kinh nghiệm đều đủ cả. Đến lúc đó thì kết hôn với A Diễm luôn, A Diễm vẫn trong kinh.”
Đỗ thị nhíu mày: “Vậy thì lâu lắm? A Diễm năm nay đã mười hai rồi, ta nói với ông, cùng lắm là năm năm, hết năm năm, ta liều với ông!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp hơi do dự: “Vậy thì nhanh quá, để A Diễm theo chồng nhậm chức cũng được.”
Đỗ thị trừng mắt: “Từ khi A Diễm ra đời đều chưa từng rời khỏi kinh thành bao giờ.”
“Từ khi ra đời đến năm mười lăm tuổi, ta cũng chưa từng xa quê.”
Đỗ thị vẫn lo lắng, biết chồng mình nói có lý, không phải vô cớ, liền cao giọng hỏi: “Thất nương đâu rồi?”
Trịnh Diễm… Trịnh Diễm đang lăn lộn chết đi sống lại trên giường. Quay mặt vào tường, bạn nhỏ Trịnh từ một cô bé trở thành thiếu nữ, có thể dùngThất độ không gian (tên một nhãn hiệu băng vệ sinh) được rồi. Nhưng thời này không có Thất độ không gian, đành sử dụng một số vật thay thế hơi kì dị. Vì lo không trang bị chỉnh chu sẽ xảy ra vấn đề, bây giờ tạm không ra ngoài, giữ quy củ, cosplay con rùa, rút đầu không ra.
Trưởng công chúa Khánh Lâm mang thai lần hai, đã khá quen hơn so với lần trước, phản ứng Cố Ích Thuần cũng bình thường hơn nhiều, hôm nay vừa khéo, Trưởng công chúa Khánh Lâm ‘hơi không khỏe’, rốt cuộc Cố Ích Thuần không ngồi yên, Trịnh Diễm dẫn cháu về nhà. Hôm nay Trì Tu Chi đi làm, nàng định đi học, không có hoạt động xã giao, vùi mình trong phòng, gặp chuyện lớn trong đời.
Nhờ chín năm giáo dục phổ thông, kiến thức căn bản về sức khỏe giới tính thì có, tuy… kiến thức vệ sinh sinh lý một nửa ở lớp sức khỏe giới tính, một nửa nhờ lớp sinh học.
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Diễm khá bình tĩnh, vẫn không nghĩ gì, sau đó cảm thấy khó chịu, lén kiểm tra, tiếp theo bình tĩnh gọi A Khánh: “Lấy một bộ quần áo mới đến cho ta.”
Đương nhiên A Khánh sẽ hỏi: “Thất nương muốn ra ngoài? Muốn mặc quần áo thế nào?”
Trịnh Diễm cũng trả lời tự nhiên: “Quần áo dơ rồi.” Tiện hỏi A Khánh gặp chuyện này thì phải làm sao. Trịnh Diễm nghĩ, A Khánh hơn tuổi mình, hẳn là đã có kinh nghiệm.
A Khánh không dám sơ suất: “Hầu gái dùng gì cũng là loại thô ráp, Thất nương dùng không hợp. Vậy, có nên hỏi Tam nương chuyện này không? Hoặc thỉnh giáo phu nhân?”
“Hỏi ai cũng được, nhanh nhanh một chút.”
Đỗ thị đang nói chuyện với Trịnh Tĩnh Nghiệp, Triệu thị vội vàng chạy tới, mang theo rất nhiều món cần thiết, còn an ủi Trịnh Diễm: “Thất nương lớn rồi, tiểu nương tử trưởng thành nào cũng phải thế, tuy chảy máu nhưng không hại gì đến sức khỏe, chớ sợ. Không có mới đáng lo đấy.” Sợ Trịnh Diễm sẽ có bóng ma tâm lí. Triệu thị có người chị họ, lúc ra máu khóc đến chết đi sống lại, cho rằng mình sẽ mất máu mà chết.
Một bên vừa giải thích lí do, một bên đưa mắt ra hiệu để thị tì của mình đi tìm Đỗ thị.
Trịnh Diễm trốn sau bình phong, ló đầu ra: “Đưa đồ cho muội trước đi. Nếu không đưa, không phải muội sợ mà xấu hổ.” Chảy chút máu có là gì? Mỗi tháng một lần, suốt bảy ngày, chưa có cô gái nào toi mạng vì chuyện này hết! Sợ cái đếch gì!
Triệu thị: “…”
Có lẽ vì chưa chuẩn bị đầy đủ, có lẽ vì thời gian mặc đồ bẩn ngồi chờ hơi lâu, cục cưng khỏe mạnh Trịnh Diễm bị đau bụng! Triệu thị vừa cho người pha trà gừng, vừa phổ cập kiến thức về vệ sinh thân thể. Bụng Trịnh Diễm đau, chẳng muốn nghe gì, nhưng phải giả vờ làm bộ nghe giảng, càng thêm đau.
Đỗ thị chạy đến rất nhanh, vừa mừng vừa lo: “Đây là trưởng thành, nhưng mà đau như thế thì không được, phải điều dưỡng, điều dưỡng.”
Triệu thị đồng ý: “Phải điều dưỡng từ đầu, không lâu là có thể thấy kết quả, càng kéo dài càng không tốt.”
Vì thế xin phép không đi học, không đi làm, chỉ việc ở nhà tĩnh dưỡng.
Khiến Trì Tu Chi lo lắng không yên: Vợ của chàng xin nghỉ bệnh? Bị sao thế? Là bệnh gì? Có đau lắm không? Có khó chịu không? Ngày bé bạn học Trì từng bị bệnh vài lần, mỗi lần khỏe lại đều hơi thấy khó chịu trong người. Đi hỏi thầy, dù Cố Ích Thuần biết chuyện bên trong nhưng cũng không thể nói thẳng với học trò, ông cảm thấy mình chưa đủ lưu manh đến cấp đó. Trì Tu Chi tìm Trưởng công chúa Khánh Lâm hỏi thăm, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chỉ qua quýt.
Trì Tu Chi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì! Chạy thẳng tới Trịnh gia. Mọi người trong Trịnh gia đều biết mặt chàng, cung kính dẫn người qua cửa, nghe chàng nhỏ giọng hỏi: “Gần đây Thất nương không đi ra ngoài, chẳng lẽ có chuyện gì?”
Tên trông cửa nào biết gì? Chỉ nói: “Nghe bảo bỗng bị cảm phong hàn.” Trì Tu Chi không khỏi bước nhanh hơn.
Đến nội viện bái kiến Đỗ thị, chào xong, Đỗ thị cho chàng ngồi xuống, Trì Tu Chi hỏi thẳng: “Con nghe thầy nói A Diễm bị bệnh, không biết bây giờ tình hình thế nào ạ?”
Đỗ thị cũng xấu hổ, ngồi trên tháp mà giật mình, trong mắt Trì Tu Chi, đây là biểu hiện bất an, tiến thêm một bước hỏi: “Không biết đã mời thầy thuốc nào? Cho phương thuốc gì? Có thể để tiểu tế xem qua không?”
Đỗ thị dở khóc dở cười: “Chuyện này… chắc không cần.”
Trì Tu Chi nghiêm mặt: “A Diễm đã đính hôn với Trì gia, con không thể coi thường. Rốt cuộc A Diễm thế nào rồi, xin nhạc mẫu cho con biết sự thật.” Đôi mắt nhỏ mà rất áp lực, như muốn nói nếu không cho con vào thì con tự xông, không xông được thì sẽ trèo tường.
Thật lòng Đỗ thị cũng không muốn đối cứng với chàng, cứng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là chuyện này hơi khó nói, không biết mở lời thế nào. Trì Tu Chi lại nói: “Có thể cho con gặp A Diễm không? Con không phải kẻ khinh cuồng, chắc chắn sẽ không làm chuyện vô lễ, chỉ cần xác nhận A Diễm không có chuyện gì thì sẽ về ngay.”
Đỗ thị thật lòng không thể nói với con rể chuyện này, đành phải đồng ý: “Con đi đi.” Chỉ định Triệu thị đi cùng. Mẹ vợ đại nhân nhất thời tính sai, để thằng nhóc thối mò vào được phòng con gái mình.
***
Trịnh Diễm vẫn đang nằm úp trên giường, nghe tiếng bước chân tới, quay mặt ra xem. Triệu thị cười nói: “Mau dậy đi, có khách tới.” Để ý cho người dựng bình phong lên.
Trịnh Diễm vừa nghe tiếng bước chân liền cảm thấy bất thường: “Chàng tới à?”
Triệu thị hé miệng cười: “Chàng là ai thế?” Thấy đã bình phong đã dựng xong, gật đầu chào Trì Tu Chi, “A Diễm nói xem có phải cô gia hay không?”
Trịnh Diễm ngồi dậy được nửa người rồi lại nằm úp xuống. Triệu thị nói: “Hai em có gì cứ nhẹ nhàng nói với nhau, bọn ta không nghe trộm, ta dẫn người ra ngoài cửa, một chén trà sau (khoảng mười phút) sẽ quay lại. Nghe thấy động tĩnh gì thì sẽ vào.” Từ khi bước qua cửa Trịnh gia, Triệu thị cảm thấy tất cả quy củ của mình đều lãng phí.
Trì Tu Chi chắp tay: “Cảm ơn Tam nương đã tạo điều kiện.” Đứng nghiêm trước bình phong.
Trước khi đi Triệu thị còn đặc biệt nói với Trì Tu Chi: “Ta luôn ngưỡng mộ Kinh Triệu Trì thị, Lang quân cũng là chính nhân quân tử.”
Trì Tu Chi gật đầu: “Tam nương yên tâm.”
Triệu thị ra ngoài cũng không khép cửa lại, Trì Tu Chi nhìn xung quanh không có ai, cũng biết đây là cực hạn, nhẹ giọng hỏi Trịnh Diễm: “A Diễm, nàng cảm thấy thế nào rồi?”
Chuyện có dì cả tới thế này làm sao có thể nói thẳng với bạn trai được? Trịnh Diễm chôn mặt vào chăn, cảm thấy bụng lại bắt đầu quặn đau.
“Không sao cả.” Giọng trong chăn nghe thật rầu rĩ.
Trì Tu Chi sốt ruột: “Không sao cả là thế nào? A Diễm ngoan, đừng để ta lo lắng.” Người cũng hơi nghiêng về trước, cố gắng không bước lên.
Giọng Trịnh Diễm vang lên mang theo tiếng nghẹn ngào: “Đã nói là không sao mà.”
Cô bé này, giọng của nàng không giống không sao chút nào hết! Trì Tu Chi quyết tâm hiểu sai: “Nàng bị bắt nạt?!” Trong giọng nói hàm chứa hận thù với kẻ thù giả tưởng.
Trịnh Diễm hết cách, xoay người xuống giường, quần áo hơi không chỉnh trang + tóc mai tán loạn chạy đến trước mặt Trì Tu Chi, ánh mắt hơi ửng đỏ, nhón chân nhéo lỗ tai chàng. Trì Tu Chi chấn kinh, từ nhỏ đến lớn chàng chưa từng thấy bộ dạng thế này của cô gái nào, dù cô bé trước mắt hơi nhỏ tuổi, nhưng mà chuyện này…
Nhất thời vô ý, lỗ tai bị nhéo, hạ người xuống, nghe Trịnh Diễm tức tối nói: “Chưa thấy con gái có dì cả tới thăm hả?”
Trì Tu Chi sửng sốt: “Nàng có dì?” Rõ ràng vợ chồng Trịnh thị đều chỉ có một mình.
Đệch!
Trịnh Diễm nghiến răng nghiến lợi: “Chàng có đọc sách chưa hả? Mỗi tháng con gái đều có mấy ngày thế này…”
À, tốt lắm, nhìn Trì Tu Chi đột nhiên đỏ mặt là có thể thấy chàng từng đọc sách về sức khỏe giới tính. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Trì Tu Chi, Trịnh Diễm bỗng cảm thấy xấu hổ, lại nhảy về sau bình phong, hai người đỏ mặt với cái bình phong.
“À, à!” Cuối cùng Trì Tu Chi cũng phản ứng lại, “Vậy, nàng đang không thoải mái à? Cơ thể đang không khỏe như vậy, nàng, nàng mau mau đi nằm, ta… ta… ta… ta về trước, mai lại đến thăm nàng.”
Sau này của sau này, mãi đến Trịnh Diễm có thể ra ngoài, Trì Tu Chi mới hối hận: Quên nhìn phòng của vợ cho thật kĩ! Lúc chàng đi thăm chỉ biết quan tâm vợ và xấu hổ mãi thôi.
Hiếm có dịp phúc hắc kiêm ngạo kiều Trì tiểu thụ ngây ngốc, về nhà lật không ít sách, tìm rất nhiều bài thuốc điều hòa thân thể, chép ra, kẹp vào sách, đưa đến cho vợ chưa cưới ngay trong đêm. Sách và thư này, đương nhiên phải qua cửa kiểm tra của Trịnh gia. Trịnh Tĩnh Nghiệp xem xong, vẻ mặc hơi kì lạ, ho khan một tiếng: “Đưa cho A Diễm đi.”
Trịnh Diễm mở sách, lấy tờ giấy ra, nhìn xong mặt lập tức đổi màu. Soạtmột tiếng nhét thư vào sách, bỏ dưới gối, đầu đè lên gối nằm bất động.
Chuyện chưa hết.
Ngày hôm sau, Trì Tu Chi lắp bắp bưng một nồi dược thiện (*) còn nóng hôi hổi tới Trịnh gia. Mặt Đỗ thị đờ ra, nói với Triệu thị: “Ta mặc kệ!” Triệu thị cúi đầu nói: “Cô gia theo ta.”
(*) Là sự kết hợp của ẩm thực và y học Trung Hoa, dùng thuốc Đông y, theo các nguyên tắc nấu nướng, chế biến thành món ăn vừa bổ dưỡng, vừa phải có tính mỹ thuật, mùi vị thơm ngon.
Trịnh Diễm lệ rơi đầy mặt, chuyện này, chuyện này, chuyện này… lúc này mà mang thứ này thứ khác tới, chàng không sợ người ta không biết nhà ta có thông gia à? Triệu thị còn ở bên cạnh, Trịnh Diễm xoay mặt nói: “Còn nóng!”
Triệu thị nói: “Vẫn còn nóng đó, nếu hâm lại sẽ không còn nguyên vị.”
Trịnh Diễm ngồi bên bàn, tự mình mở nắp, múc một thìa, chầm chậm đưa vào miệng: “Một nồi lớn thế, sao em tự ăn hết được, ngốc thật.”
Triệu thị cười đến đau cả ruột, nói thầm trong bụng, bộ dạng của muội lúc này cũng là một nha đầu ngốc! Vừa hay, tuyệt phối!
Trì Tu Chi mỉm cười: “Nàng ăn từ từ, ngày mai ta lại mang tới nữa.”
Trịnh Diễm bĩu môi: “Không phải chàng đang đi làm sao?”
“Chỉ cần muốn thì thế nào cũng có thời gian. Ta về trước, Thánh nhân tìm không thấy thì không hay.”
“Đi đường cẩn thận. Chàng ăn cơm chưa?”
Cuối cùng Triệu thị cũng không nghe nổi, bước từ sau bình phong ra: “Nếu cô gia chưa dùng cơm, ta sẽ đi sắp xếp, nếu dùng cơm rồi, ta cho người đưa cô gia đến phương bắc.” (*có lẽ ý Triệu thị nói muốn đưa đến cung?!)
Bây giờ hai người mới để ý còn một bóng đèn ở bên, Trịnh Diễm chỉ chăm chăm ăn cháo, Trì Tu Chi nói lời cảm ơn với Triệu thị: “Làm phiền Tam nương.”
Có lẽ nhờ dược thiện có tác dụng, hoặc tâm trạng trở nên tốt hơn, Trịnh Diễm nhanh chóng thoát khỏi thời kì khó chịu, mấy ngày không vui. Trước ánh mắt giễu cợt của Đỗ thị, Triệu thị và Quách thị, bỏ lại một câu: “Đã là hôn phu hôn thê, tụi muội quang minh chính đại, muội được quan tâm thì muội kiêu ngạo!” Nàng lại chạy đi học. Tới nhà Cố Ích Thuần gặp Trì Tu Chi.
Vừa gặp nhau, Trịnh Diễm chưa kịp ngượng ngùng, Trì Tu Chi đã đỏ mặt trước.
Trịnh Diễm: … Chàng xấu hổ cái mốc?! Đừng có làm nền như thể em là đàn ông được không?
Trì Tu Chi đưa tay sờ lên mặt Trịnh Diễm: “Nàng sao vậy? Sao mặt nóng thế?”
Được rồi, Trịnh thiếu nữ vẫn chỉ là một cô bé thôi.
Trịnh Diễm kéo tay Trì Tu Chi xuống, Trì Tu Chi thấy tay Trịnh Diễm cũng đỏ, cũng hiểu ra, cầm ngược lại. Tay nắm tay đi dạo trong vườn hoa cao cấp đã được trùng tu của Cố Ích Thuần và Trưởng công chúa Khánh Lâm. Trịnh Diễm và Trì Tu Chi chầm chậm bước trên con đường đá ở vườn hoa Cố gia, nghe Trì Tu Chi lo lắng nói: “Việc đấy làm ta sợ quá, chuyện này, không cần giấu ta đâu.”
Trịnh Diễm im lặng liếc mắt nhìn chàng, Trì Tu Chi trắng vậy mà lỗ tai cũng đỏ ửng, tay hai người nắm nhau thật chặt, lại lỏng ra một chút. Trịnh Diễm cúi đầu đá một viên sỏi nhỏ: “Không phải muốn giấu chàng. Nhưng nếu chàng gặp chuyện như vậy, có thể nói thẳng ra chắc?”
“Ta cũng sẽ không…”
“…”
Trai gái đang yêu chuyện trò, phần lớn đều nói chuyện vớ vẩn ngốc nghếch.
***
Theo như thuyết tương đối của Einstein, khi Trịnh Diễm và Trì Tu Chi ở chung với nhau đều cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, đến lúc phải về. Bụng của Trưởng công chúa Khánh Lâm đã lộ, đỡ thắt lưng, cười nói: “Có Tu Chi, ta không cần lo lắng A Diễm đi đường an toàn.”
Trì Tu Chi và Trịnh Diễm cùng bước ra cửa, xe ngựa của Trịnh Diễm đã chờ ở cổng, ngựa của Trì Tu Chi cũng được dắt ra ngoài. Trì Tu Chi đưa tay đỡ Trịnh Diễm lên xe, bỗng nhiên nghe tiếng động ở khúc quanh. Hai người quay đầu nhìn lại, thấy mấy bóng người, đi đầu trông giống Tiêu Xước, tiếng vó ngựa vang vang, phút chốc chẳng thấy ai.
Trịnh Diễm nhún vai, yên vị ngồi lên xe, kéo rèm chỉnh lại chiếc mũ vì động tác ban nãy nên hơi lệch của Trì Tu Chi: “Đẹp rồi.”
[Ngươi cứ yên tâm cưới Vương phi của mình đi.] Trì Tu Chi cười đến quỷ dị.
Cố Ích Thuần là một tay gián điệp có cỡ, bảo vệ sư đệ và cũng bảo vệ đồ đệ. Lúc học trò không biết từ đâu ra một tình địch Quận vương, thầy giáo tốt tuyệt đối không thích thấy cảnh đánh trận mà chưa chuẩn bị, quyết định tiết lộ bí mật.
Trong lòng ngâm nga điệu hát dân gian tiễn Trịnh Diễm về Trịnh phủ, Trì Tu Chi vui vẻ về nhà. Trịnh Diễm nhìn thấy chàng khuất sau khúc cua rồi mới vào nhà, vừa bước qua cửa đã bị không khí vui vẻ trong nhà làm cho kinh ngạc, còn tưởng mình nhầm nhà, tiện tay kéo một người tới hỏi, mới biết thư của Trịnh Tú, Trịnh Kỳ đã đến, hai người và người nhà đã lên đường, chậm nhất mười ngày sau sẽ tới kinh.
Tốt quá, bọn họ vừa tới thì Trịnh Thụy cũng sắp kết hôn. Mà hôn lễ của Quảng Bình quận vương lại trước ngày cưới Trịnh Thụy, thu đông năm nay sẽ rất náo nhiệt.
Danh sách chương